watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
>
Tình trạng xúi quẩy của Cát Tường
» Thể loại: Tiểu Thuyết
» Đăng lúc: 01/02/14 17:11:35
» Post by: Trần Luân
» Lượt xem: 306 Views

thích mềm không thích cứng, nhất định là không cách nào đối mặt với loại ánh mắt này.

"Cái gì?"

"Ta... Ta chỉ cảm thấy Phí bá phụ càng nhìn càng quen mắt, Hmm... Hmm..." Lời nói đến trên miệng, nghẹn lại thành ra vòng vo, Nhan Cát Tường cười ha ha nói.

Bất quá nói lại, khuôn mặt Phí bá phụ này, cô thật sự là càng nhìn càng quen mắt. Loáng thoáng rất giống ..

"Nhìn quen mắt?" Phí phụ sửng sốt.

"Đúng vậy, cùng chủ tịch Phí thị dung mạo rất giống." Cô đang nhớ lại mấy tháng trước, Ti Ti từng cầm một quyển tạp chí tài chính và kinh tế, phía trên in hình ảnh Phí Đổng. Ti Ti lúc ấy còn nói, muốn từ dung mạo Phí Đổng tưởng tượng ra tổng tài là cái dạng gì.

"Chủ tịch Phí thị?" Phí phụ ngay sau đó cười nói, "Vậy chẳng phải là hình của ta sao."

"A?" Mỗ nữ trong nháy mắt hóa đá. Phí bá phụ... Chủ tịch Phí thị... Tựa hồ... Là cùng một họ đâu, "Như vậy Phí bá phụ chính là….chủ tịch Phí thị?"

"Đúng."

Cổ cứng ngắc xoay chuyển, ánh mắt Nhan Cát Tường chuyển đến trên thân người cao gầy kia, như vậy, nói cách khác, Đình chính là tổng tài của Phí thị?

Hắn họ Phí, trong tên lại có chữ Đình, mà tổng tài Phí thị, tên là Phí Ôn Đình.

Nếu như là người bình thường, chỉ sợ sớm đã có thể đem hai người liên hệ với nhau. Nhưng hết lần này tới lần khác Nhan Cát Tường bất ngờ là không có bất kỳ liên tưởng nào.

"Ai..." Tiếng thở dài sâu kín lại một lần từ trong miệng cô tràn ra. Ngày hôm qua bị kích thích quá mức nghiêm trọng, thế nên cô bây giờ còn chưa khôi phục như cũ.

"Cát Tường, ngươi rốt cuộc là làm sao?" Thật sự chịu không được bạn tốt than thở khác thường như thế, Mạnh Ti Ti cẩn thận đánh giá đối phương nói.

"Ti Ti, ta... Ai..." Lời của cô vừa nổi lên, lại không nhịn được thở dài một tiếng. Trong khoảng thời gian này, từ trước đến nay ngươi cô chung đụng, cư nhiên lại làm tổng tài công ty mình, nói ra chỉ sợ người ta không tin được. Không trách được hắn có thể từ trong tay lão Đại lấy được chìa khóa phòng quan sát, có thể có một căn phòng kỳ quái như vậy trên tầng 85, hơn nữa có thể dùng giọng rất khẳng định nói cho cô biết, ở công ty này, không ai dám đuổi việc cô. Dù sao, cả công ty, trừ chủ tịch, hắn lớn nhất.

"Cát Tường, ngươi có lời gì cứ nói a." Mạnh Ti Ti vỗ vỗ vai Nhan Cát Tường.

"Ti Ti, thành thật nói xem, ngươi bây giờ vẫn còn đối với tổng tài đầy ảo tưởng đúng không?" Cô rất chân thành hỏi bạn tốt.

"Đó là đương nhiên." Mạnh Ti Ti hai tay nắm chặt, trong nháy mắt trên mặt tràn đầy mơ màng vô hạn, "Ngươi nói xem, tổng tài của công ty đến tột cùng là nam nhân thế nào? Ôn nhu như gió xuân, hay là lãnh khốc như băng, hay là sáng sủa nhiệt tình?"

Ngô... Từ ngữ hình dung mà Ti Ti dùng, tựa hồ không có cái nào có thể phủ hết trên người Phí Ôn Đình, "Ngươi không nghĩ tới hắn là một người bình thường sao?" Nhan Cát Tường hỏi.

Mạnh Ti Ti không thèm để ý khoát khoát tay, "Làm người nha, tất cả phải có chút ảo tưởng, cuộc sống mới có thể tốt đẹp hơn."

Nhan Cát Tường sờ sờ mũi, không quấy rầy bạn tốt tiếp tục ảo tưởng. Nếu như bây giờ cô nói với Ti Ti, thật ra tổng tài là một người vừa tùy hứng, vừa ích kỉ, luôn tâm tình bất định, làm cho người ta đoán không ra, không biết ảo tưởng của Ti Ti có thể lập tức tan biến hay không.

"Nhan Cát Tường, lão Đại tìm ngươi." Một vị đồng nghiệp vỗ vỗ vai Nhan Cát Tường nói.

"Tìm ta?" Cô vội vàng đứng dậy, đi vào phòng quản lý.

"Lão Đại, tìm ta có chuyện gì?"

"Phòng Tổng tài gọi điện thoại tới, bao ngươi bây giờ đi lên." Vương Khải đơn giản sáng tỏ nói.

"Cái gì?" Nhan Cát Tường kinh ngạc trở tay chỉ vào mình, "Ta lên phòng tổng tài?"

"Đúng vậy, tổng tài nói 10 phút sau ngươi nhất định phải đến phòng tổng tài." Vương Khải cúi đầu nhìn đồng hồ, rồi nói: "Nhớ đừng tới trễ."

"..." Còn muốn đúng giờ. Nhan Cát Tường trợn trắng mắt. Phí Ôn Đình, rốt cuộc muốn làm sao a!

Tầng 87, Nhan Cát Tường lần đầu tiên bước vào nơi này.

Câm địa trong truyền thuyết, trừ quản lý cấp cao, có rất ít người có thể tới nơi này.

Đẩy ra cửa thủy tinh trong suốt, cô liền thấy một nữ nhân đứng dậy hướng cô đi tới.

"Ngươi là Nhan tiểu thư sao." Đối phương hỏi như vậy.

Nhan Cát Tường gật đầu, đánh giá nữ nhân trước mắt. Trên người là bộ đồ công sở chuyên nghiệp, mái tóc đen nhánh búi sau đầu, khiến cho cả người nhìn qua tăng thêm mấy phần đoan trang.

"Ta là thư ký của tổng tài, Dịch Mai." Nữ nhân tự giới thiệu mình.

"Dịch thư ký." Nhan Cát Tường lễ phép nói, "Cái kia... Phí... Ách, tổng tài gọi ta tới nơi này có chuyện gì không?" Ở trên địa bàn của hắn, vẫn là gọi hắn tổng tài tốt hơn.

"Cái này... Ta cũng không rõ." Dịch Mai bó tay, cô còn tưởng Nhan Cát Tường tự biết đâu.

"Ngươi cũng không biết sao?" Nhan Cát Tường gãi gãi đầu. Bằng tế bào não có hạn của cô, thật sự đoán không ra Phí Ôn Đình cố ý gọi cô tới phòng tổng tài rốt cục là muốn làm gì.

"Tổng tài từ trước đến giờ không thích người khác hỏi nhiều chuyện của hắn." Dịch Mai giải thích, nhưng ngay sau đó lại an ủi đối phương một chút, "Yên tâm, sẽ không có đại sự gì, huống chi tổng tài bây giờ lại thích ngươi như vậy."

"Thích?" Cô ngẩn ngơ, "Hắn thích ta?"

"Ngươi không biết?" Không chỉ có Nhan Cát Tường kinh ngạc, Dịch Mai còn kinh ngạc hơn.

Nhan Cát Tường chậm rãi lắc đầu, còn đang tiêu hóa lời của Dịch Mai, "Hắn thích ta sao?"

Dịch Mai hoài nghi nhìn nhìn vẻ mặt đối phương, sau đó xác định Nhan Cát Tường có vẻ là thật sự rất bối rối.

"Nhan tiểu thư, ta nghĩ, tổng tài thích ngươi điểm này là không thể nghi ngờ." Từ Phí Ôn Đình điều tra hồ sơ nhân viên bộ an ninh, đến tâm tình vui vẻ ăn điểm tâm, Dịch Mai có thể nói là ấn tượng khắc sâu.

"Nhưng là..." Nhan Cát Tường vẫn nghi ngờ, hắn thích cô sao? Từ khi nào thì bắt đầu?

Ba!

Cửa phòng tổng tài buồng người dùng tay nặng nề đẩy ra, "Dịch Mai..." Thân ảnh cao to dừng trước cửa phòng tổng tài, sau đó nhìn thấy người đứng cùng cùng thư ký của mình, ngay sau đó thẳng tắp đi tới,

"Đã tới còn để ta chờ lâu như vậy!" Một tay nhấc lên tay của đối phương, Phí Ôn Đình kéo Nhan Cát Tường hướng phòng tổng tài đi tới.

"Uy, đừng nắm chặt như vậy, đau tay." Nhan Cát Tường giãy dụa dưới cổ tay, ai oán nói.

"Ngươi còn nói, ta nói trong 10 phút phải lên, ngươi lại làm cho ta chờ lâu như vậy." Hắn không khách khí trừng mắt nhìn cô một cái, năm ngón tay nắm trên cổ tay cô vẫn là nới lỏng ra một chút.

"Nào có, không phải là vừa đúng 10 phút sao." Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường.

"Là quá năm mươi ba giây." Hắn tức giận cải chính. (Chời, thật hết biết mà. Bỏ cái tính bá đạo ấy đi á, quá đáng quá cũng là một vấn đề đấy. Aizzz~~~ Cái gì quá cũng không tốt mà)

"Chỉ hơn có năm mươi ba giây, cũng không chết người." Cô lẩm bẩm trong miệng.

"Ngươi còn nói!"

Một hồi đối thoại, rốt cục theo cánh cửa phòng tổng tài mà khép lại.

Dịch Mai ngơ ngác nhìn cửa phòng tổng tài, thật lâu mới phục hồi tinh thần. Mặc dù... Cô đã sớm đoán ra tổng tài thích Nhan Cát Tường bộ an ninh, bất quá, hôm nay cuối cùng cũng chân chính nhìn thấy hai người ở chung với nhau.

Thật sự là quá sét đánh, lại có thể cùng tổng tài nói chuyện như vậy.

Phòng làm việc rộng rãi, lộ ra xa hoa và tĩnh mịch.

Trong lúc Nhan Cát Tường đánh giá căn phòng trước mắt này, không khỏi âm thầm chắt lưỡi hít hà. Đây chính là phòng làm việc của tổng tài Phí thị, sợ rằng chỉ là một cái bàn làm việc cũng không biết bằng mấy tháng tiền lương của cô đi.

"Có thể... buông tay đi." Cô cúi đầu, nhìn nhìn tay hắn nắm cổ tay cô nói, "Tổng tài." Môi mấp máy, cô thở ra cách xưng hô cô chưa bao giờ gọi.

"Ai bảo ngươi gọi ta tổng tài rồi?" Phí Ôn Đình không vui nhíu mày, vươn tay, nắm lấy cằm Nhan Cát Tường, khiến cho tầm mắt của cô đối diện của hắn, "Ta đã nói rồi, gọi ta "Đình"."

"Nhưng ngươi cũng là tổng tài Phí thị." Cảm giác cảm thấy giờ phút này đối mặt với hắn không giống trước kia, không khí chung quanh tựa hồ càng làm cho người ta hít thở không thông. Là bởi vì thân phận hắn sao?

Vốn cho là hắn chỉ là một đồng nghiệp cùng công ty, không nghĩ tới lại là tổng tài, chính là một nhân vật có thể tùy thời làm cho cô về nhà hứng gió Tây Bắc.

"Vậy thì sao?" Môi của thẳng tắp bật ra, cặp mắt đẹp kia vững vàng nhìn cô chằm chằm.

Thật sự là... không được tốt lắm! Nhan Cát Tường chợt lắc đầu.

Cùng lắm thì, chính cô từ chức, lại đi tìm một công việc mới đi. Nghĩ tới đây, tâm tình nhất thời thoải mái không ít, "Ngươi gọi ta tới đây, rốt cuộc là muốn nói cái gì?" Cô đi thẳng vào vấn đề hỏi.

Nhan Cát Tường vừa hỏi như thế, cũng làm cho Phí Ôn Đình trầm mặc xuống.

Lông mi thật dài nhẹ che đi đôi mắt như nước, hắn giống như đang suy nghĩ nên mở miệng như thế nào.

Mà cô, thì suy đoán hắn có nói cái gì đó, làm cho cô sau này tiếp tục không có việc gì cũng phải đi theo hắn sao? Hay là lại tính toán giống như lúc trước, đến luyện hôn khủng bố cô, hay là... (có chết cũng nghĩ không ra. Não Đình ca căn bản là tư duy không giống người thường. Hơ hơ)

Đôi môi khiêu gợi kia khẽ mở ra, Phí Ôn Đình chậm rãi mở miệng nói: "Ngươi đã nói, bạn trai, rồi đến kết hôn, những điều này là phải lấy "Yêu" làm cơ sở."

Lời nói đột ngột, cùng với trong tưởng tượng của Nhan Cát Tường khác xa vạn dặm.

"Đúng... Đúng vậy." Cô ngơ ngác gật gật đầu, hắn không có chuyện gì nói cái này làm gì?

"Nói cách khác, chỉ cần yêu nhau, là có thể lui tới, thậm chí kết hôn?" Hắn nhìn cô chằm chắm, hỏi.

Cặp con ngươi màu đen kia, có một tia sáng hấp dẫn mê người. Nhan Cát Tường chỉ cảm thấy ánh mắt dời không ra, "Trên căn bản... Đúng vậy." Cô lại gật đầu một cái.

"Vậy, Cát Tường..." Thanh âm của hắn, hơi thở như hoa, mị hoặc lòng người, "Ta sẽ yêu ngươi." Ngón tay chậm rãi mơn trớn tóc cô, hắn vừa nói ra kết luận của hắn sau một buổi tối suy nghĩ.

"Gì?" Tựa như đánh đòn cảnh cáo, Nhan Cát Tường chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng. Yêu, hắn nói "Yêu" cái chữ này sao?

"Nếu như nhất định phải yêu ngươi mới có thể có được ngươi, vậy ta sẽ yêu ngươi." Hắn đem cô ôm vào trong ngực, tinh tế hít lấy hương thơm từ tóc cô, "Sẽ chỉ cưng chiều một mình ngươi."

Cô bị động đợi trong ngực hắn, "Ngươi nói ngươi muốn yêu ta?" Hắn những lời này, so với Dịch Mai nói hắn thích cô, càng làm cho cô khiếp sợ.

"Đúng." Hơi thở của hắn phun trên cổ cùng vành tai của cô.

"Nhưng là ngươi hiểu cái gì là yêu sao?" Cô hoài nghi nói. Mặc dù hắn đã 28 tuổi, nhưng trong khoảng thời gian chung đụng, cô cũng không khó phát hiện ra đối với cách xử lý tình cảm, hắn quá mức ích kỷ, quá mức bá đạo, không giống một người trưởng thành, mà giống một thiếu niên không tiếp xúc xã hội.

"Kia có khó hiểu không?" Hắn khẽ nghiêng đầu, như là nghe được một mẩu chuyện cười hay, cười khẽ một tiếng, "Ta chỉ cần biết ta để ý ngươi, vậy là đủ rồi, mà ngươi cũng phải để ý ta, Cát Tường, chỉ một mình ta." Ngón tay từ tóc cô trượt đến bên môi của cô, sau đó liên tục lặp lại ma sát.

Môi bắt đầu nóng lên, vì ngón tay của hắn.

"Nếu như chỉ là để ý, vậy cũng không chứng minh đó là "Yêu"." Nhan Cát Tường chợt hiểu rõ ý định của Phí Ôn Đình lui về sau mấy bước nói.

Nếu lại bị hắn ôm lấy như vậy, khó bảo toàn sẽ không bị cái loại không khí này mê hoăc.

"Tại sao?" Trong mắt của hắn là một cái nhìn khó hiểu, "Ngươi muốn cảm giác yêu, ta sẽ cho ngươi, chẳng lẽ còn chưa đủ sao?" Lại một lần nữa tiến tới gần cô, tay của hắn túm lấy vai của cô.

Không đủ, không đủ, cô muốn yêu, vốn cũng không phải là như vậy a!"Ngươi không hiểu." Liếm đôi môi hơi khô, cô nói.

"Ta hiểu." Hắn cúi người, nhìn thẳng cô, "Ta sẽ chỉ yêu một mình ngươi, cho nên, ngươi cũng phải chỉ yêu một mình ta, Cát Tường."

Nếu như yêu là một thứ có thể tùy ý dùng lý trí chỉ huy tình cảm, vậy thì căn bản không phải yêu. Nhan Cát Tường không nhịn được trợn trắng mắt, căn bản không biết nên giải thích như thế nào với người trước mắt, yêu trong miệng hắn vốn không phải là tình yêu chân thật.

Cô trầm mặc nhưng lại khiến cho hắn hiểu lầm, "Hay là, ngươi không thương ta?" Bàn tay nắm bả vai cô mãnh liệt thu chặt lại, Nhan Cát Tường đau đến nhíu nhíu mày.

"Chúng ta... Chúng ta mới biết bao lâu a, ta làm sao có thể nhanh như vậy yêu một người." Đối với tình cảm, cô từ trước đến giờ thuộc loại chậm chạp.

"Thời gian? Thì ra là ngươi cần thời gian?" Hắn ngẩn ra.

Nhan Cát Tường gật đầu như băm tỏi, "Nếu không ngươi cho rằng vừa thấy đã yêu dễ dàng phát sinh như vậy sao?"

"Cũng đúng." Phí Ôn Đình cảm xúc dịu xuống, trên khuôn mặt ôn nhu tỏa ra nụ cười thuần chân, "thì ra là thời gian không đủ, cho nên ngươi còn chưa yêu ta."

"..." Cô muốn sùi bọt mép. Này... Không là giải thích như thế a.

"Vậy Cát Tường, ta cho ngươi thời gian, cho ngươi thời gian yêu ta." Hắn tiếp tục nói.

Hắn cười, nụ cười kia đủ để mê hoặc lòng người.

"Cát Tường, yêu ta, được không?" Thanh âm hoa lệ, tựa như nỉ non, tựa như thăm hỏi, cũng tựa như hấp dẫn. (Làm sao bây giờ, ta vừa yêu, vừa giận lại vừa thương ca quá)

Yêu hắn sao? Cô kinh ngạc nhìn hắn nở nụ cười. Vẻ đẹp của hắn, cô cho tới bây giờ cũng đã biết. Nếu như chỉ nhìn bề ngoài mà nói, muốn yêu hắn thật ra rất dễ dàng.

Nhưng cá tính của hắn...

Hắn để ý cô sao? Có lẽ là để ý a, cho nên hắn mới nhất định phải kéo cô theo hắn, có để ý chuyện cô xem mắt, hơn thế nữa, còn trước mặt cha mẹ của hắn nói muốn cùng cô kết hôn.

Nhưng là, ý định của hắn thật sẽ biến thành yêu sao? Nhan Cát Tường mê hoặc.

"Được không, Cát Tường?" Thanh âm của hắn còn đang ở bên tai cô mềm nhẹ vang lên.

"Ta... Ta không biết." Mấp máy môi, cô thật lâu mới bật ra một câu.

Phí Ôn Đình chớp chớp đôi mắt, rốt cục, giống như đặt lễ đính hôn, dường như quyết tâm thở dài mấy cái, "Vậy, chúng ta hẹn hò trước đi, thế nào?" Đây là lần đầu tiên, hắn chính thức trưng cầu ý kiến của cô.

Vi cô, hắn đang hết sức cố gắng thay đổi mình, đơn giản vì cô, vì một nữ nhân hắn yêu thích, Nhan Cát Tường, mà thôi.

"Ngươi nói, chúng ta hẹn hò?" Cô không xác định hỏi. Hắn đây là đang hỏi thăm ý của cô sao? Không giống trước kia bá đạo lấy ý của mình quyết định hết thảy, mà là nghiêm túc hỏi ý kiến của cô.

"Đúng." Phí Ôn Đình vuốt cằm. Nếu như cô muốn thời gian, vậy hắn cho cô.

Mặt của hắn lớn hơn hiện ra trước mặt cô, trắng nõn như tuyết, hồng nhuận như máu, đen như gỗ mun, phát sáng như ánh sao.

Cô thích nhìn bộ dáng hắn lộ ra nụ cười hồn nhiên, có chút trẻ con, lại làm cho người cảm thấy như tắm gió xuân, không giống lúc hắn tùy hứng phát giận, cũng không giống nụ cười lúc âm trầm ôn nhu quá đáng, mà là nụ cười nội tâm trong sáng.

Mà bây giờ, hắn đang dùng nụ cười như thế hướng về phía cô,

Đến trang:

;

Tiểu Thuyết

Tình trạng xúi quẩy của Cát Tường

Trang chủ
U-ON - 1