watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
>
Tiểu thuyết CUỘC CHIẾN GIỮA NHÍP VÀ QUẦN ĐÙI HOA
» Thể loại: Tiểu Thuyết
» Đăng lúc: 27/02/14 17:48:19
» Post by: Trần Luân
» Lượt xem: 1434 Views

sống này là gì thì tốt hơn. Chứ cho tôi yêu thương rồi bỏ mặc tôi chơi với với nỗi yêu thương đó. Việc đó giống như đưa cho một đưa trẻ cái kẹo mút đã ăn phần kẹo chỉ còn mỗi cái que

Những buổi chiều chông chênh, tôi lại lôi đống len trong tủ mẹ, ra cuốn vòng quanh tất cả các lọ hoa, cốc chén trong nhà. Đến khi mẹ về, lột quần tôi ra đánh hằn những vết roi, rồi bắt tôi đi tháo hết len ra cuốn lại cho mẹ. Nhưng sáng hôm sau ở nhà một mình chán, tôi lại lôi len ra và làm trò đó. Cứ tiếp diễn cho đến khi mẹ chán chẳng muốn đánh tôi nữa. Mẹ lẳng lặng đem hết đống len đi cất ở một góc nào đó mà tôi không tìm được. Thế là tôi đành phải tìm trò khác tiêu khiển. Tôi bắt đầu tìm được sự thích thú ở những nét vẽ cong cong. Tự thiên tôi thích những hình ảnh bông hoa nhỏ xíu, uốn lượn. Thế là tôi tìm cách xin hoa về trồng: tường vi, tóc tiên, hồng, cúc… Đủ cả, mùa nào cũng có.
- Này, có phải vì thế mà đằng ấy mê quần đùi hoa không?
- Ờ!
- Khiếp! Nhìn biến thái kinh!
- Dù sao thì tôi cũng không ngồi nhổ lông nách ngoài ban công?
- Sao có mỗi vụ đó mà you nhắc hoài vậy. Hôm đó mất điện mà phải đi diễn, tui mới đành làm như thế!
- Diễn gì?
- Hát!
- Nhỏ biết hát hả?
- Làm gì mà gào lên thế? Tui biết! Ít thôi, Đủ để không bị ném dép vào mặt!
- Hát tui nghe!
- Cuối tuần nhé! Tui hát ở đêm Văn nghệ của trường đó!
- Ok! Đi luôn!
- Thế thì khỏe nhanh lên!
- Trời mưa kìa!
- Mưa cho mát tâm hồn!

Những cuộc đối thoại cứ kéo dài lê thê, không đầu không cuối. Hoàng coi tôi như một người bạn gái thân thiết, kể hết cho tôi nghe về Hoàng. Tôi lặng im! Chỉ dám nghe Hoàng, không dám kể gì về tôi hết.

- Sao nhỏ cứ cau có như con chó thế? Cười lên!
- Sao phải cười? Tui cau có quen rồi. Còn hơn you cứ bèo nhèo như con mèo
- Nụ cười từ tim sẽ mang nhiều may mắn và hạnh phúc. Nụ cười sẽ đẩy lùi bệnh tật, kéo dài tuổi xuân và khiến các nàng trở nên xinh đẹp hơn. Nụ cười sẽ khiến các nàng biết rằng: Mọi chuyện sẽ ổn. Khó khăn sẽ chẳng còn là rào cản nếu chúng ta là một khối. Nụ cười sẽ khiến những nhiều kẻ phải ghen tị. Nụ cười sẽ khiến những người yêu thương mình cảm thấy hạnh phúc hơn. Cười mỗi ngày, từ lúc thức dậy tới lúc đi ngủ, Cười cả lúc buồn đến những lúc vui… He he
- Khiếp học thuộc lòng trong sách Hạt giống tâm hồn đấy à? Trông you cười nhìn như dở!
- Nhỏ mất nết quá!
- Ha ha

Tôi ngồi gục má vào hai đầu gốc, ôm mình thu lại một góc nhìn ra cửa sổ. Hoàng đột nhiên đưa tay vén vén vài lọn tóc của tôi bị trượt ra khỏi dây thun. Tôi thấy tim mình đập nhanh hơn vài nhịp. Có những điều nhỏ nhoi mà là khiến ta vô cùng hạnh phúc, điều đó tuyệt vời biết bao.
Cuộc sống quá ngắn ngủi, tôi nghĩ rằng giờ là lúc tôi cần chui ra khỏi cái kén và tiếp tục tìm những thứ mới mẻ. Mọi thứ mới chỉ là bắt đầu. Những điều tốt đẹp hơn còn đang ở phía trước. Cứ tiến lên, cứ dấn thân đi… Hãy tự tin, giá trị sẽ không tạo ra ở chỗ ta đạt đến, mà nó tạo ra ở chỗ người ta cảm nhận được nó như thế nào. Tôi có cuộc sống riêng của mình, 17 tuổi, cái tuổi nên quên đi những nỗi buồn xung quanh để tạo lập con đường đi của riêng mình. Dù sao đi nữa, tất cả những gì trong cuộc sống này đều chỉ là những trải nghiệm. Mọi buồn đau rồi sẽ qua thôi.
.
Tôi là cô gái nhỏ, muốn bỏ tất cả để theo tiếng gọi tự do…
***
nhung-chuyen-du-hanh-trong-mo-6-702c6
Những ngày bố mẹ đi vắng, tôi sống cùng Hoàng trong ngôi nhà nhỏ của cậu ấy. Hoàng thực chất rất hiền và điềm đạm, không khốn nạn và bẩn tính như lúc đầu chúng tôi mới chạm trán. Câu ấy có thể nấu cơm, biết lau nhà và chăm sóc hoa. Bình yên nhất là ngắm Hoàng ngồi chơi với mấy con mèo nhỏ. Mai này nếu Hoàng có con, chắc mấy đứa bé của Hoàng sẽ rất hạnh phúc khi có một người bố mang trái tim ngập tràn tình yêu thương như thế.
Cuối tuần bác Ngọc về. Bác mua cho tôi một cái áo sơ mi (mà tôi vẫn còn giữ đến bây giờ, để dành mặc mỗi dịp đặc biệt) và một túi dây thun buộc tóc. Bác chẳng thèm để ý gì đến Hoàng, quẳng cho Hoàng đôi quần đùi hoa, vài túi hạt giống cây rồi lôi tôi ra ghế bắt tôi ngồi yên cho bác tết tóc. Tôi vừa ngồi vừa lúc lắc cười. Mẹ tôi chưa bao giờ buộc tóc cho tôi cả. Ngày tôi còn bé chỉ có bố Tùng chăm sóc, thậm chí có sáng tôi quá buồn ngủ, bố phải rửa mặt đánh răng cho tôi. Nhưng bây giờ mọi thứ đã đổi khác.
.
Bác Ngọc về nên tôi không ở bên Hoàng nữa, chỉ đến bữa sang nấu cơm cho bác, xong rồi lại về nhà. Hoàng có vẻ buồn, thi thoảng lại ra ban công ngó tôi, tôi mở cửa sổ hỏi “Có chuyện chi thế ấy?” thì hắn cười bảo “Chả có chi. Rảnh gọi chơi”. Hâm thế!
.
Cho đến chiều thứ Sáu, khi tôi đang ngồi đọc Nhật ký của Hoàng, tới đoạn Hoàng bị bạn Quy Cậy hôn vào má, sợ quá ngồi góc lớp khóc, cô giáo thấy khóc hỏi gì cũng lắc đầu không dám nói, rồi mấy hôm sau không dám đi học, đến khi con Quy phải đến hứa là sẽ không làm thế nữa mới dám quay lại lớp. Tôi cười rũ. Hoàng nhút nhát và có bệnh sợ hãi rất trẻ con; đang cười thì thấy Hoàng đứng trợn mắt ở cửa sổ. Rồi Hoàng hét lên:
.
- Nhỏ nói dối! Rõ ràng nhỏ lấy Nhật ký của tôi!
.
Lúc đó bất ngờ quá, tôi phản ứng bằng cách mở cửa chạy xuống nhà. Hoàng chạy theo. Cậu ấy vô tình dẫm lên chân Ki khi em đang ngủ chân cầu thang. Ki giật mình vùng dậy ngoạm cho Hoàng một nhát vào bắp chân khiến cậu ấy ngã đập khuỷu tay xuống sàn nhà. Tôi hoảng hốt chạy lại.
.
- Người gì mà hậu đậu quá trời. Đi đứng không nhìn gì hết trơn
- Trả tôi… Trả tui… Trả tôi – Hoàng bắt đầu loạn từ nhân xưng
- Nè đây!
- Nhỏ xấu tính vãi! Tôi ghét nhỏ! Cút đi!
- Cút đi đâu? Đây là nhà tôi mà? Đằng ấy chảy máu nhiều quá. Máu đằng ấy khó đông à?
.
Hoàng căng mắt lên nhìn. Trận sốt vì đau bụng hôm trước vẫn khiến cậu ấy âm ỷ mệt, tính cả vết cắn mất nhiều máu và cú ngã vừa rồi khiến cậu ấy xỉu luôn. Tôi sợ quá hét ầm lên. Nhưng nhớ là không có ai ở nhà nên đành tìm cách dìu Hoàng ra ghế nằm, chạy đi tìm bông băng thuốc sát trùng để băng lại vết thương. Không hiểu người gì mà đụng đến đâu chết trâu đến đó. Không được cái nước gì cả.
.
Hoàng nằm ngủ ngon lành trên ghế nhà tôi. Ngồi trông Hoàng, tôi lại lôi Nhật ký cậu ấy ra đọc nốt. Có đoạn tôi phải cầm điện thoại search Google những gì không hiểu: “Mình chả thích Marioa éo gì cả, thích Takizawa hơn” :-| Thế giới của những chàng trai chỉ quanh quẩn giữa sex và tiền. Liệu có phải thế? Có những đoạn khiến tôi cười tủm tỉm: “Đã đến tuổi muốn nắm tay một cô gái đi đến cuối con đường…:. Có những đoạn lại khiến tôi ngẫm nghĩ: “Tự thấy mình như một con thuyền nhỏ, lênh đênh giữa biển khơi, không biết biển bao giờ nổi sóng?”.
.
Tôi chạy sang nhà Hoàng, cài lại cuốn Nhật ký về chỗ cũ. Có một thế giới đã không còn bí mật chỉ riêng mình chủ thể biết. Tôi quay trở về nhà rồi ngồi xuống gục vào vai Hoàng ngủ thiếp đi. Tôi có lẽ, cũng đã đến tuổi muốn nắm tay một chàng trai đi đến cuối con đường…

.
Hoàng tỉnh dậy trước tôi. Hắn lay lay tôi dậy và lại mếu máo đòi Nhật ký. Tôi nói tôi đã cất lại vào chỗ cũ rồi. Hắn nhìn tôi với ánh mắt hận thù. Tôi chọc chọc Hoàng hối lỗi:
.
- Xin lỗi mà! Năn nỉ mà! Tha thứ đi.
.
Một lúc sau Hoàng bật cười. Hoàng hỏi tôi đã đọc đến đâu rồi. Tôi bảo mới đọc được mấy trang đầu thì bị Hoàng bắt gặp nên trả luôn không dám đọc tiếp. Mặt Hoàng có vẻ yên tâm gật gật. Xong chàng ta nhìn thấy cái chân thì hét ầm lên:
.
- Cái gì đây Vi? Tôi bị sao đây?
- Chó cắn!
- Trời ơi liệu có bị dại không?
- Tôi đang lo Ki nhà tôi lây dại đây
- Nhỏ im đi
- Hi hi
Tôi chạy ra bếp chuẩn bị đồ nấu chè cho Hoàng ăn. Trong lòng tôi vui vui lạ. Hoàng khập khiễng đi về phía tôi, hỏi han linh tinh. Tôi cũng đáp lại lung tung. Hai đứa chúng tôi nhiều khi nói chuyện không ăn nhập gì với nhau, chỉ nói như để chứng minh việc mình đang tồn tại trước mắt người kia.
.
Tối đến tôi thay quần áo rồi đến trường sớm để chuẩn bị cho buổi Văn nghệ. Vì Hoàng đau chân nên tôi chẳng nhờ cậu ấy nữa, Vừa dắt xe ra cổng thì Hoàng tập tễnh sang, mặc mỗi cái áo phông và cái quần đùi.
.
- Định đi luôn không bảo tôi hả?
- Đằng ấy đang đau chân mà
- Thì nhỏ đèo chứ sao
- Gì kì vậy?
- Chẳng có gì kì
.
Nói xong Hoàng trèo lên luôn. Tôi cũng cười rồi đạp xe đi. Cuối thu, lá rơi rụng nhiều, có lá còn mắc vào nan hoa rồi xào xạc theo từng vòng xe. Hoàng cứ líu lo đằng sau xe tôi như một cậu bé đi nhà trẻ. Còn tôi vừa đi vừa hát, vừa nghĩ về quá khứ, hiện tại, tương lai, nghĩ về những gì đã xảy ra, những gì đang xảy ra, và những gì sẽ xảy ra. Không hiểu vì sao lại bình yên đến thế!
.
Liệu có phải tôi đã tìm được mảnh ghép của cuộc đời mình rồi không? Chàng trai sẽ nắm tay tôi đi đến cuối cuộc đời?

.
Hành trình đi tìm hạnh phúc không bao giờ có điểm dừng ở cuối. Cô gái nhỏ ạ! Con đường ở phía trước đang rất dài và rộng… Hãy bước tiếp và tin rằng: mọi sự cố gắng đều được trả giá một cách xứng đáng nhất!

Next Chap 15

Tôi đèo Hoàng đến trường, xuống xe dắt vào cổng thì Hoàng bỗng nhiên khựng lại, vẻ sợ sệt:

- Hay là tui ra chỗ kia uống trà đá chờ nhỏ?
- Tại sao phải thế?
- Tui… ngại!

Ngó xuống chân Hoàng, cái quần đùi hoa vàng đỏ vằn vẻ chóe lọe, dài chưa đến đầu gối. Coi Hoàng ngại ngùng lúng túng thấy rõ. Bum miệng cười, tôi bảo Hoàng:

- Ừa vậy thui, Hoàng ngồi uống nước đợi tui vậy.
- Ờ!

Gửi xe xong, tôi cầm vội túi trang phục biểu diễn chạy vào trong hội trường. Linh đón tôi ngay ở cửa. Nó hỏi tôi sao lại đến muộn thế. Tôi chỉ cười. Tối nay tôi chọn váy màu đen, phụ kiện kèm theo được Linh lựa riêng cho phù hợp. Linh vừa ngồi trang điểm cho tôi vừa liến thoắng dặn dò tôi phải lấy hơi thế này thế kia để giữ giọng.

Tôi hát thứ 4, hát đơn. Ngồi đợi ngoài cửa phụ bên cánh gà, tôi đung đưa chân, miệng lẩm nhẩm lời bài hát, tay co lại vì hơi lạnh của đêm mùa thu. Cứ nghĩ đến Hoàng là tôi lại bật cười. Lúc này chắc chàng đang ngồi vỗ muỗi ngoài quán trà đá. Nghĩ mà tội quá.
Nhìn về phía ánh đèn hắt vàng một góc sân, tôi bỗng thấy Hoàng đang lững thững đi qua đi lại, ngó nghiêng chỗ đó. Đúng Hoàng rồi, đúng cái quần đùi hoa chói lóa. Nhảy bật xuống đất, tôi chạy trên đôi giày cao gót một cách khó khăn về phía đó.

- Hoàng ơi
- Ủa Vi chưa hát hả?
- Hoàng ở đây làm chi?
- Tui tìm lối vào hội trường nhưng mà cửa chính đông quá…
- Thôi Hoàng cứ vào đại đi. Nhìn dải băng trắng ở chân mọi người thông cảm thôi, không ai trêu gì đâu mà
- Nhưng có kì quá không? Nhìn như vườn hoa thu nhỏ vậy.
- Ai bảo Hoàng có sở thích kì chục chi?
- Thôi nhỏ cứ vào hát đi. Rùi tui tính cách.

Chưa kịp nói gì Hoàng thì Linh gọi ầm ỹ ở hành lang dẫn vào cửa phụ. Tôi nói nhanh nhắc Hoàng một câu rồi chạy lại vào phía trong. Hoàng làm tôi thấy bối rối, mãi mới giữ được bình tĩnh để lên sân khấu. Khi ánh đèn dưới khán đài vụt tắt, tôi như đứng ở một thể giới chỉ có mình tôi. Hai tay nắm chặt lấy mic, mắt tôi nhìn vô định xuống phía khán đài, không có một hình hài nào rõ nét cả. Ánh đèn chỉ chiếu ở nơi tôi đứng.

Nhiều khi, tôi thấy mình như thực sống khi ở trên sân khấu. Bởi ở đó, ánh sáng chiếu rọi nơi tôi đứng. Còn phía dưới bóng tối kia, bao nhiêu ánh mắt thân thương hướng lên nhìn tôi trìu mến, chờ đợi. Những phút giây duy nhất tôi cảm thấy tôi còn quan trọng trên thế giới này. Linh luôn nói với tôi rằng, Chẳng ai chọn được hoàn cảnh, địa vị, chọn những chuyện xảy ra trong đời mình. Vì thế, thay vì việc trách móc số phận, đổ lỗi cho ông trời, thì nên tìm cách quên đi buồn phiền, tìm đến nơi mình thoải mái nhất, để sống qua những ngày đau thương.

Nhạc nền đang dạo những nốt đầu tiên, tôi hít thở thật sâu và bắt đầu hát:

Here I am standing close to you
And yet still so far away
So many times I tried to say
But my heart was afraid
Look at you is all that I can do
Like a silly girl I stare
‘Cause you might leave
me when I reveal
What my heart is really feeling

[ Em vẫn ở ngay bên cạnh anh
Mà sao dường như quá xa vời
Đã bao nhiêu lần em cố gắng nói hết ra
Nhưng anh à, con tim em thực sự quá sợ hãi
Nhìn anh từ đằng xa là tất cả những gì em có thể làm
Có một cô gái ngốc nghếch chỉ biết đứng nhìn như thế
Bới biết đâu anh sẽ rời xa nếu em thổ lộ ra,
những gì con tim em cảm nhận... santruyen.com">
“Nếu em nói hết ra những bí mật ẩn sâu trong trái tim và tâm hồn em, thì liệu rằng anh có ôm em vào lòng? Hay anh sẽ đẩy em ra xa?”
Câu hát ấy ám ảnh tôi mãi. Tôi chưa từng trải qua một mối tình nào. Ngày ngày chỉ quanh quẩn với những niềm vui con gái nho nhỏ. Tôi càng không biết nếu tôi yêu một chàng trai, cuộc sống sẽ thay đổi những gì? Chỉ biết rằng có những bài hát buồn khiến tôi không khỏi suy nghĩ về sự chia ly. Người ta yêu nhau để ở bên nhau, để chở che, chăm sóc lẫn nhau. Tình yêu là một điều diễn biến liên tục, chẳng biết khi nào sẽ dừng lại. Nhưng những khoảng khắc tưởng như vô hình và nhẹ bẫng ấy, đôi khi lại là điều chúng ta phải tìm kiếm cả cuộc đời.

Đối với tôi, tình yêu có thể đơn giản chỉ là một buổi chiều đầy gió, có người ngồi cạnh bên giàn tường vi, cùng đung đưa chân và lẩm nhẩm hát, cùng ăn bánh ngọt và uống một tách trà ấm, ánh mắt âu yếm, đôi môi mỉm cười, và tâm hồn luôn sẵn sàng sẻ chia.

“Nếu em nói hết ra những bí mật ẩn sâu trong trái tim và tâm hồn em, thì liệu rằng anh có ôm em vào lòng? Hay anh sẽ đẩy em ra xa?”

Đèn khán đài bật sáng khi tôi vừa kết thúc những câu hát cuối cùng. Nhạc vẫn du dương. Cảm giác trống rỗng khi ánh sáng tràn ngập khắp mọi nơi khiến nước mắt tôi tự do tràn ra. Xa xa hàng ghế cuối, tôi bắt gặp một bóng hình quen thuộc. Quá dễ dàng nhận ra Hoàng. Đối với tôi, cậu ấy không bao giờ bị lẫn bởi một ai khác, luôn riêng biệt mà không hề lặp lại ở một người nào. Hoàng đã gạt bỏ xấu hổ để đi vào đây và nghe tôi hát. Bỗng nhiên tôi cảm thấy trân trọng cậu ấy biết bao nhiêu.

Và, hình như, cậu ấy cũng cười, còn vỗ tay nữa.

Tôi chạy vào cánh gà, tìm vòng tay của Linh.

- Hô hô, con lợn Vi. Tao nghe mày hát mà buồn bỏ mẹ. Từ sau hát bài vui tao coi.
- Hôm nay tao run quá!
- Ông Hưng nhà tao cũng tới cổ vũ mày đấy!
- Biết tao là ai mà cổ với mông? Vớ vẩn! Cởi khóa váy cho tao. Hoàng đang đợi.
- Đợi chờ gì, xuống nhà đa năng tham gia dạ hội đã, chưa được về mà!

Linh kéo tôi đi luôn, chưa kịp để cho tôi trăng trối gì. Nếu còn dự hội nữa thì tôi sẽ để lạc Hoàng mất. Hoàng chỉ nghĩ tôi hát xong sẽ về. Không biết cậu ấy có đợi được không. Vừa chạy hòa vào dòng người, tôi vừa hướng ánh mắt kiếm tìm hình bóng quen thuộc ấy. Chân Hoàng còn đang đau nữa, lỡ đâu bị chèn rồi ngã thì sao?

Linh kéo tôi chen vào hội trường bằng được. Ở đây mọi người đang chơi nghe nhạc đoán tên. Bị cuốn vào những bản nhạc, tôi cũng vô tư quên Hoàng đi ngay. Linh lát sau cũng không còn đứng yên một chỗ cạnh tôi mà chạy đi tìm mấy đứa khác. Đến một bản nhạc mà khiến tôi bật cười vì thừa biết đáp án, có một bàn tay khẽ nắm lấy tay tôi, mềm mại và ấu yếm, khiến tôi giật mình quay sang.

Đến trang:

;

Tiểu Thuyết

Tiểu thuyết CUỘC CHIẾN GIỮA NHÍP VÀ QUẦN ĐÙI HOA

Trang chủ
U-ON - 1