watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
>
Truyện Teen Từng Có Một Người Yêu Tôi Như Sinh Mệnh Full
» Thể loại: Truyện Teen
» Đăng lúc: 19/11/13 08:13:27
» Post by: Trần Luân
» Lượt xem: 936 Views

/> Một nửa giá tiền vẫn còn mười lăm đô la Mỹ một giờ, đúng là muốn ăn cướp mà, hơn nữa phải hẹn trước một tuần. Sinh viên dự bị như tôi muốn nhận được sự chỉ bảo của thầy giáo phụ đạo còn phải tính tiền riêng.

Tôn Gia Ngộ “ừm” một tiếng rồi bỏ miếng bìa cứng xuống. Bắt gặp bộ mặt nhăn nhó của tôi, anh nhịn cười hỏi: “Tức bụng hả?”

Tôi ngượng ngùng gật đầu. Vừa rồi ăn vội quá nên không có cảm giác, bây giờ mới thấy tôi đã ăn quá nhiều, dạ dày ấm ách khó chịu.

Tôn Gia Ngộ xoa đầu tôi, cười ha hả: “Thật là…có ai tranh cướp của em đâu. Ăn không hết thì để lại bữa sau cũng được mà”.

Tôi hất tay Tôn Gia Ngộ và lườm anh. Tuy tôi cố gắng giữ vẻ mặt bình thản nhưng trong lòng tôi cảm thấy bản thân đúng là chẳng ra sao.

“Tôi cùng em ra ngoài đi dạo bộ cho tiêu hóa”.

Tôi không còn sự lựa chọn nào khác, đành gật đầu nhận lời.

Cách khu chung cư không xa có một công viên nhỏ, chúng tôi chậm rãi đi dọc theo bờ hồ. Hai chúng tôi không ai lên tiếng, tuyết trắng đã bao phủ lên lớp cỏ ở dưới chân. Cỏ bên dưới mềm mại, trên mặt kết thành băng nên tạo thành tiếng lạo xạo khi chúng tôi dẵm lên.

Mặt hồ kết một lớp băng mỏng, được chiếu sáng bởi ánh đèn đường mờ mờ. Bên hồ trồng đầy cây hoa hồng dại và cây sơn tra, nghe nói đến mùa xuân chúng nở đầy hoa, tỏa ra mùi hương thơm ngát, khiến trái tim con người dù sắt đá đến mấy cũng tan chảy. Nhưng lúc này, bên hồ chỉ có vẻ lạnh lẽo tiêu điều.

Tôi mặc áo khoác lông vũ dầy, người tròn xoe như cái bánh tẻ. Vậy mà tôi vẫn cảm thấy lạnh, ngón tay gần như đông cứng. Tôi rút găng tay và đưa tay lên miệng thổi.

Tôn Gia Ngộ cầm tay tôi bỏ vào túi áo khoác của anh, dù cách một lớp găng tay nhưng tôi vẫn cảm nhận thấy nhiệt độ cơ thể anh. Cảm giác này rất khó hình dung, phảng phất một sự mê hoặc chết người.

Chuyện xảy ra sau đó tôi hơi mơ màng. Mỗi khi nhớ đến cảnh tượng này, tôi cảm thấy không chân thực, giống như những mảnh vỡ trong giấc mơ.

Tôn Gia Ngộ quay người ôm chặt lấy tôi, tôi không kìm chế nổi bắt đầu run rẩy. Tôi giãy giụa vì tưởng anh sẽ hôn tôi, nhưng anh không hôn mà chỉ chạm môi vào tai tôi. Da sau vành tai như được chạm điện khiến toàn thân tôi tê liệt, rồi có một sợi tơ nhỏ dẫn điện vào tim tôi, khiến tim tôi co rút.

“Diorissimo”. Anh cất giọng trầm ấm khẽ khàng: “Em quả nhiên thích loại này”.

Đúng vậy, các loại nước hoa khác của CD hoặc là quá ngọt ngào hoặc là quá phong tình nên không thích hợp với tôi. Chỉ riêng Diorissimo là có mùi hương dìu dịu không có tính xâm lược. Tôi mở mắt, ngắm nhìn gương mặt nghiêng hoàn mỹ của anh. Đường nét khóe miệng anh có một vẻ rất trẻ con.

Tôi đột nhiên nhớ đến hình ảnh cô độc của anh trên hành lang ở cục cảnh sát, trong lòng tôi cảm thấy nhói đau.

Bờ môi Tôn Gia Ngộ cuối cùng cũng phủ xuống môi tôi. Mặc dù rất thẹn thùng nhưng tôi cũng cố gắng phối hợp với anh. Tôi không có cảm giác sung sướng mà chỉ hơi chóng mặt, có lẽ vì thiếu oxy.

Sắc trời tối hẳn, tất cả ngọn đèn ở bên đường bật lên, chiếu sáng một vùng tuyết trắng xóa. Trước mắt tôi ẩn hiện cành cây đan xen vào nhau nổi bật giữa không trung. Mặt tôi hơi ươn ướt lành lạnh, hóa ra lại có tuyết rơi.

Tôi vùi mặt vào ngực Tôn Gia Ngộ, lắng nghe tiếng tim đập của anh. Thì ra anh cũng có trái tim, trái tim sống yên ổn trong lồng ngực anh. Tôi bất giác thở dài.

Tôn Gia Ngộ cởi cúc cổ áo tôi rồi hôn từ cổ tôi xuống. Đôi môi anh ma sát trên xương đòn của tôi, như chiếc lông vũ nhẹ nhàng quệt qua. Linh hồn tôi từ từ bay bổng, không biết trôi dạt về phương nào. Một nơi tĩnh mịch vắng vẻ như nơi này là địa điểm lai vãng của những chàng ma cà rồng quyến rũ mặc áo choàng đen. Con mồi yếu ớt cam tâm tình nguyện trở thành người bị hại của bọn họ, trầm luân trong ý loạn tình mê không có cách nào thoát khỏi.

Hình bóng của Duy Duy đột nhiên hiện ra trước mắt tôi, tôi rùng mình tỉnh khỏi giấc mông. Sau đó tôi cật lực đẩy Tôn Gia Ngộ.

Con người này như có ma lực, một khi tiếp cận anh, ý chí sẽ bị tiêu hủy hoàn toàn.

“Em sợ gì chứ? Sợ tôi ăn em sao?” Tôn Gia Ngộ tỏ ra bất ngờ trước hành động phản kháng của tôi.

Tôi nhìn anh không chịu lên tiếng. Nước mắt dâng tràn bờ mi. Tôi đã mất nụ hôn đầu cho một người đàn ông nổi tiếng lăng nhăng trong giới thương nhân Trung Quốc.

Tôn Gia Ngộ giơ tay ôm tôi: “Bảo bối…”

Tôi lại đẩy mạnh anh và co giò chạy mất, bất chấp anh cao giọng gọi tên tôi ở phía sau.

————————–

Khi tôi về đến nhà, không ngờ trong phòng có ánh đèn sáng. Tôi dùng chìa khóa mở cửa, Duy Duy trở về sau nhiều ngày biệt tăm biệt tích, cô đang khom lưng đánh móng chân, một màu xanh tím kỳ dị, nhìn nhiều sẽ thấy nhức mắt.

“Triệu Mai, có người đến nhà mình sao?” Duy Duy ngẩng đầu hỏi tôi.

Tôi có tật giật mình, không dám nhìn thẳng vào cô: “Không có…À…là bạn học đến mượn bản nhạc”.

Duy Duy không để ý đến sắc mặt tôi. Cô chỉ gật đầu rồi lại tiếp tục sơn móng.

Tôi thở dài nhẹ nhõm, cũng không dám hỏi cô thời gian qua đi đâu. Tôi vội về phòng mình, nằm lên giường sờ miệng một lúc lâu.

Duy Duy về nhà hóa ra là để thu dọn quần áo. Sáng sớm ngày hôm sau, tôi lặng lẽ theo dõi cô xếp quần áo vào vali. Nhớ đến lời dặn dò của Tôn Gia Ngộ, dù có rất nhiều thắc mắc nhưng tôi không biết mở miệng như thế nào.

Cuối cùng Duy Duy đóng nắp vali, ngồi xuống bên cạnh tôi và châm một điếu thuốc lá một cách thành thạo.

Tôi không thể tiếp tục im lặng: “Vừa hút thuốc lại vừa uống rượu, dây thanh đới của cậu sẽ hỏng hết”.

Duy Duy học thanh nhạc, thanh đới một khi bị tổn thương sẽ khó có thể cứu vãn. Đối với một sinh viên ngành của cô, điều đó có nghĩa mọi việc kết thúc.

Trầm mặc một lát, Duy Duy cất giọng lạnh nhạt: “Ai thèm bận tâm chứ?”

“Cậu định đi đâu vậy?”

“Đi Lviv trượt tuyết”.

“Một mình cậu?”

“Đến một nơi như Lviv, tất nhiên đi cùng bạn trai rồi”.

“Duy Duy, cậu có cảm thấy bản thân vui vẻ không?”.

Duy Duy tắt điếu thuốc, đá chân vào chiếc vali: “Vui chứ! Tại sao tớ lại không vui? Tớ sẽ không chà đạp bản thân vì một người đàn ông không yêu tớ. Tớ phải sống thật tốt, cho anh ta tức hộc máu mắt”.

Tôi đành phải trầm mặc. Duy Duy đã biết rõ cô muốn gì và làm gì thì với tư cách một người bạn, tôi cũng chỉ có thể ngậm miệng.

———————–

Duy Duy đi rồi, cô nói mười mấy ngày sau mới quay về Odessa. Dịp giáng sinh tôi không có nơi nào để đi nên đón đêm bình an ở nhà Andre.

Bố mẹ Andre nhiệt tình và hiếu khách. Anh còn có hai cô em gái sinh đôi tầm mười tám mười chín tuổi, rất xinh đẹp hoạt bát đáng yêu. Nghe nói tôi học piano, họ bắt tôi cùng diễn tấu, và bắt Andre hát phụ họa.

Tôi phát hiện Andre hát rất hay. Giọng hát của anh trầm ấm, có vị của Paul McCartney. (Cựu thành viên ban nhạc huyền thoại The Beatles).

Buổi tối đêm bình an tương đối náo nhiệt. Khi chuông đồng hồ điểm mười hai tiếng, mọi người cùng cầu nguyện và mở quà tặng. Món quà tôi mang đến là một tấm khăn giải bàn thêu hoa, vừa vặn rơi vào tay mẹ Andre. Bà rất vui mừng, tiến đến hôn lên trán tôi và nói cám ơn rối rít.

Tôi cũng nhận được quà Giáng sinh giống anh em Andre. Món quà tôi nhận được là đôi găng tay len nhiều màu sắc. Tất cả chúng tôi đều hân hoan vui vẻ.

Đêm bình an kết thúc, do tôi kiên quyết đòi về nên Andre lái xe đưa tôi về. Xe vừa đi vào con đường tối, tôi tự nhiên trầm mặc giống như lạc vào thế giới khác. Cơ miệng tôi đau nhức vì ban nãy cười nhiều làm tôi không muốn nói chuyện.

“Mai, cô mệt lắm phải không?” Tiếng Andre giống như vọng đến từ một nơi xa xăm nào đó.

“Tôi không mệt, chỉ là hơi buồn ngủ”. Tôi cố gắng lấy lại tinh thần.

Anh liếc nhìn tôi: “Cô đã suy nghĩ kỹ chưa? Không đi trượt tuyết cùng chúng tôi thật sao? Cô ở một mình suốt kỳ nghỉ giáng sinh?”

“Đúng vậy, tôi phải học bài. Tôi nói với anh rồi còn gì?”

Andre quay đầu chuyên tâm lái xe: “Tôi cảm thấy cô có tâm sự. Lúc nào cô cũng chìm đắm trong thế giới của mình, vì vậy tôi cảm thấy không yên tâm”.

Tôi vỗ vai Andre: “Tôi đâu phải là trẻ con lên ba, anh lo lắng gì chứ?”

Andre hừm một tiếng: “Tôi biết nguyên nhân vì sao rồi?”

Tôi không nhịn được cười: “Anh biết gì chứ? Andre, anh đừng như ông cụ non thế, anh sẽ rất mệt đấy.”

Andre không lên tiếng, anh tiễn tôi tới chân khu chung cư. Sau đó anh hôn lên má tôi tạm biệt: “Giáng sinh vui vẻ! Cô gái yêu quý của tôi.”

Tôi đứng ở cửa lớn, dõi theo bóng anh lắc lư trên đường. Mãi đến khi anh khuất dạng tôi mới quay người đi vào thang máy.

Trong nhà tối om, chỉ có ánh đèn từ bên ngoài hắt lên bộ bàn ghế. Tiếng cười nói vui vẻ, tiếng đàn hát ở nhà bên cạnh vọng sang khiến tôi càng cảm thấy cô độc. Mũi tôi cay cay, nước mắt trào xuống.

Những lúc như thế này, tôi thường không dám gọi điện cho bố mẹ. Tôi sợ không kìm chế được tâm trạng, khiến bố mẹ tôi lo lắng.

Tôi chỉ có thể vùi đầu vào trong chăn khóc nức nở. Đợi đến khi tôi mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, trời đã tờ mờ sáng.

———————

Buổi chiều ngày Giáng sinh, tôi bị đánh thức bởi hồi chuông điện thoại.

Tôi trở mình, thò tay ra khỏi chăn tìm điện thoại mà không tình nguyện chút nào. Mắt vẫn nhắm nghiền, tôi hỏi một cách lơ đãng: “Ai đấy ạ?”

“Tôn Gia Ngộ”.

Tôi giật mình tỉnh giấc, lập tức ngồi dậy: “Có chuyện gì thế?”

“Giọng của em khó nghe quá, vẫn chưa tỉnh ngủ sao? Mau thức dậy đi, tôi cho em xem thứ này hay lắm”.

Tôi thật sự sợ gặp anh nên kiếm cớ thoái thác: “Tôi không ở Odessa, tôi đi trượt tuyết rồi”.

“Vớ vẩn”. Anh cười ở đầu bên kia: “Em nói dối mà chẳng xem xét tình hình gì cả. Tôi đang ở ngoài cửa, vừa rồi tôi còn nghe thấy tiếng chuông điện thoại của em”.

Tôi im lặng, quả nhiên có tiếng gõ cửa. Tôi nhất thời không biết nói gì, hai má tôi nóng ran.

“Cho em hai mươi phút, tôi đợi em dưới tầng một, nhanh lên!”. Nói xong không chờ tôi tìm lý do từ chối, Tôn Gia Ngộ lập tức cúp máy.

Trước mặt anh hình như tôi luôn ở thế bị động, không hề có chút tự tin. Tôi nhảy xuống giường, đánh răng rửa mặt chải đầu và thay quần áo bằng tốc độ nhanh nhất.

Bên ngoài trời rất lạnh, tuyết hình như lại sắp rơi, để lộ da ở bên ngoài một lúc sẽ bị đông cứng, tôi bất giác kéo chặt hai vạt áo khoác.

Tôn Gia Ngộ đang đứng tựa vào cửa xe hút thuốc lá. Thấy tôi đi ra, anh mới ném đầu thuốc lá xuống đất và nở nụ cười để lộ hàm răng trắng: “Em cũng nhanh ra phết”.

Tôi tựa hồ vẫn canh cánh trong lòng vụ đánh mất nụ hôn đầu. Thế là tôi cố nghiêm mặt, hỏi anh bằng ngữ điệu lạnh lùng: “Anh muốn tôi xem thứ gì?”

Tôn Gia Ngộ nhận ra thái độ lạnh nhạt của tôi, anh mở cửa sau xe và làm động tác “mời” rất khoa trương: “Nàng công chúa thân mến, mời nhìn…”.

Hai cái bắp cải xanh ngát đang lặng lẽ nằm trên ghế sau, tỏa ra một vẻ mê hoặc vô cùng.

“Trời ơi…” Bộ dạng lạnh nhạt và xa cách của tôi biến mất hoàn toàn. Tôi vui mừng hỏi anh: “Anh…anh kiếm ở đâu ra thế?”

Tôn Gia Ngộ ghé sát mặt, môi anh mơn man trên má tôi: “Hôm qua đại sứ quán phát bắp cải cho cán bộ công nhân viên, tôi vừa vặn đi ngang qua đó. Thế là đến đêm tôi trèo tường vào bên trong, ăn trộm được mấy cái”.

“Anh lại nói linh tinh rồi”.

Anh cười với tôi: “Em không cần biết nó từ đâu đến. Em hãy nghĩ xem nên làm món gì?”

“Ôi nhiều lắm, xào chua cay, làm dưa góp, trộn sống, xào phở bắp cải thịt thái chỉ…”. Tôi đếm đầu ngón tay, vừa đếm vừa nuốt nước bọt ừng ực. Cuối cùng hai chúng tôi gần như đồng thanh lên tiếng: “Sủi cảo nhân thịt lợn bắp cải”.

Tôn Gia Ngộ cười lớn, đẩy tôi vào ghế phụ: “Đi thôi, đến chỗ tôi nấu, tất cả trông chờ vào trình độ nấu nướng của em”.

Tôn Gia Ngộ sống ở địa bàn tốt nhất trong thành phố, là ngôi nhà kiểu cũ màu xám, chia thành hai hộ trái phải. Ngôi nhà có hai tầng, phía nam có một cửa sổ dài nhìn ra Biển Đen. Anh sống cùng Lão Tiền, người đàn ông tôi và Bành Duy Duy gặp lần trước và một thương nhân Trung Quốc họ Khâu.
Từng Có Một Người Yêu Tôi Như Sinh Mệnh - Chương 06
Tôi cảm thấy hơi kỳ lạ, nhìn ngang nhìn ngửa cũng thấy anh chẳng giống người có thể chung sống hòa thuận với người không có một chút quan hệ.

Về nghi vấn của tôi, Tôn Gia Ngộ giải thích nhẹ như gió thoảng mây vờn: “Một ngày nào đó chết ở trong phòng thì cũng có người phát hiện”.

“Đúng vậy”. Tôi lại nhớ đến chuyện bị mất nụ hôn đầu, trêu anh một cách ác ý: “Nếu không thịt thối rữa ra cũng chẳng ai biết đến”.

Tôn Gia Ngộ quay đầu trừng mắt với tôi: “Em là con gái sao ăn nói độc địa thế?”

Tôi giả bộ oan ức bĩu môi: “Những lời tôi nói đều là sự thật, anh không thích nghe thì thôi”.

Tôi không nói dối một chút nào, Andre từng kể cho tôi nghe câu chuyện tương tự, khiến tôi buồn nôn suốt một tuần, nhìn thấy thịt là chạy mất dép.

Trong vụ án đó, một thương nhân người Phúc Kiến bị đồng hương giết chết rồi dóc thịt nấu chín rồi bỏ vào bồn xí, làm cho đường ống nước thải của nhà hàng xóm ở tầng dưới bị tắc nghẽn. Người hàng xóm gọi thợ đến sửa, sau khi thông đường ống mới phát hiện bên trong toàn là xương vụn và thịt thối rữa.

Người hàng xóm tưởng là xác chết chó mèo bị ngược đãi nên phẫn nộ báo cảnh sát. Cảnh sát thông ống cống ra bao nhiêu xương thịt và nội tạng, đến cuối cùng lòi ra ngón tay con người. Tất cả những người có mặt ở hiện trường đều sợ chết khiếp.

Vụ án này từng gây chấn động Odessa một thời, khiến giá thuê phòng tăng vọt, bởi vì người bản xứ không chịu cho người Trung Quốc thuê nhà.

“Anh hãy nói xem, ở trong nước không tốt sao? Cứ cố ra nước ngoài rồi bỏ mạng ở nơi đất khách quê người”. Tôi không thể hiểu nổi.

Nghe câu chuyện của tôi, Tôn Gia Ngộ đến chân mày cũng không thèm động đậy. Anh tắt máy rút chìa khóa, sau đó mới nói: “Em còn nhớ vụ án ở Trung tâm thương mại “Bảy km” không?”

Tôi gật đầu, trước đây anh toàn lảng tránh, cuối cùng hôm nay anh cũng nhắc đến sự kiện đó.

“Nạn nhân bị đâm hơn một trăm nhát dao, gần như không còn nguyên dạng, em biết tại sao không?”

Tuy tận mắt chứng kiến vụ án mạng nhưng tôi vẫn nổi da gà, lắc đầu lia lịa.

Phải thù hận đến mức nào mới chém người ta hơn một trăm nhát dao?

Tôn Gia Ngộ cười lạnh lùng: “Tên đó là người của tổ chức Thanh Điền, chuyên thu phí bảo kê ở trung tâm thương mại “Bảy km”. Hắn rất hống hách nên thương nhân ở trung tâm thương mại vô cùng ghét hắn. Khi họ không thể chịu nổi hơn, họ đã gom tiền thuê xã hội đen người Ukraine thanh toán hắn. Đáng tiếc là thằng đó mệnh lớn, nhận được tin báo từ trước nên chuồn mất. Nửa năm sau, hắn đột nhiên xuất hiện ở khu vực phụ cận, bị người nào đó phát hiện. Sau một cú điện thoại, cả trung tâm thương mại đóng cửa

Đến trang:

;

Truyện Teen

Truyện Teen Từng Có Một Người Yêu Tôi Như Sinh Mệnh Full

Trang chủ
U-ON - 6