có tình yêu và cơn ho là không thể che dấu. Ánh mắt cô nhìn anh ta khác hẳn bình thường”.
“Andre, tôi chẳng hiểu anh nói gì”. Tôi kêu lên như bị đắc tội. Sau đó tôi chạy nhanh về phía trước, kỳ thực hai má tôi đã đỏ ửng.
“Tôi không trách cô đâu”. Andre đuổi theo tôi: “Anh ta đẹp trai như vậy, tôi nghĩ khó có cô gái nào chống đỡ nổi. Trong những người đàn ông Trung Quốc tôi từng gặp, hiếm có ai sáng sủa và phong độ như anh ta”.
Tôi lườm Andre, nói một câu tiếng Trung: “Vậy thì anh theo đuổi anh ta đi, tôi có thể làm bà mối cho anh. Bây giờ gay cũng thịnh hành lắm”.
Andre cười tươi vỗ vào gáy tôi. Anh tuy không hiểu tôi nói gì nhưng từ vẻ mặt của tôi, anh đại khái cũng đoán ra câu nói của tôi không phải là ý tốt.
Tôi đột nhiên cảm thấy tức ngực, muốn làm gì đó để phát tiết, thế là tôi vượt qua Andre chạy nhanh về đằng trước.
“Mai, cô đừng sợ!” Andre lại đuổi theo tôi: “Nếu anh ta không yêu cô, còn có tôi yêu cô!”
Tôi bị anh chọc cười nên cảm thấy tâm trạng thoải mái hẳn. Tôi thích sự thẳng thắn chân thành của Andre. Anh không che dấu bất cứ điều gì trong lòng, không làm bộ làm tịch, cũng rất hiếm khi nhăn mặt nhíu mày. Còn người như Tôn Gia Ngộ, ai thích anh cũng chỉ có một kết cục, Duy Duy là ví dụ điển hình.
“Thôi đi Andre”. Tôi bày ra vẻ mặt khoa trương: “Phụ nữ Ukraine sống khổ lắm. Sinh bảy tám đứa trẻ, mỗi ngày phải đi làm kiếm tiền, về nhà đầu tắt mặt tối lo việc gia đình. Tôi nghe nói có trường hợp còn quá đáng hơn, mỗi khi chồng về vợ phải quỳ xuống cởi giầy cho chồng…”.
Andre cười ha ha, anh giơ tay bóp mũi tôi: “Nói bậy, ít nhất tôi sẽ không đối xử với vợ tôi như vậy”.
Tôi cười hì hì, chạy vòng hoa các bồn hoa trốn Andre. Trước mặt xuất hiện một chiếc Cadillac sang trọng có biển số 666888. Tôi cảm thấy thú vị nên đuổi theo chiếc xe. Vừa chạy tôi vừa nói cho Andre biết người Trung Quốc rất sùng bái những con số đẹp.
Andre gật đầu: “Ukraine cũng có người như vậy. Cô biết không? Nếu ba con số đầu của biển số xe là 000 thì chắc chắn đó là xe của chính phủ”.
Tôi liền hỏi anh: “Vậy ba chữ số đầu là TTT thì có nghĩa như thế nào?”
Sắc mặt anh lập tức nghiêm lại: “Trùm xã hội đen Trung Quốc”.
“Gì cơ?”
“Bọn họ đều gọi là “Đại ca”.
Tôi tối sầm mặt, giống như bị ai đó đấm một cú vào người, hai chân bủn rủn, tôi ngồi phịch xuống đất.
Andre hoảng hốt quay lại đỡ tôi: “Mai, cô không sao đấy chứ?”
Tôi ôm đầu gối ngồi dưới đất, hai tay vừa bị ma sát trên mặt đất nên đau rát.
Andre quỳ bên cạnh tôi : “Cô không sao đấy chứ? Cô có làm sao không?” Anh căng thẳng đến nỗi giọng nói lạc đi.
Tôi túm tay anh hỏi lại: “Andre, vừa rồi anh nói có thật không? Anh không lừa tôi đấy chứ?”
“Tôi chưa bao giờ nói dối cô”. Vẻ mặt anh rất nghiêm túc, giống như đang thề trước giáo đường: “Mấy năm nay giới hắc bang Trung Quốc ở Ukraine ngày một lớn mạnh. Một số người địa vị tương đối cao, trên biển xe của họ đều bắt đầu bằng ba chữ cái TTT”.
Một luồng khí lạnh bao trùm lấy người tôi, khiến tôi như bị đông cứng, mãi cũng không thể động đậy.
Tôi thật sự không hiểu, tuy tính Duy Duy hơi nóng nảy nhưng từ trước đến nay cô làm chuyện gì cũng có chừng mực. Tại sao cô lại dính đến xã hội đen?
Từng Có Một Người Yêu Tôi Như Sinh Mệnh - Chương 05
Em xuất hiện khiến tôi vô cùng nặng nề.
Trong tâm hồn tôi, dòng máu của tôi có nhiều sự đau khổ xa lạ.
Mọi sự trác táng và nét xuân quang,
Chỉ khiến mệt mỏi và sầu muộn len lỏi vào tim tôi.
Xin hãy cho tôi bão tuyết điên cuồng và đêm dài tăm tối.
0
Sau khi biết được bí mật về biển số xe từ Andre, hai ba ngày sau đó tâm trạng tôi không ổn định, làm việc gì cũng quên trước quên sau giống như người treo ngược hồn trên cành cây.
Trước đó, ấn tượng của tôi về xã hội đen chỉ dừng lại ở phim ảnh Hongkong thập niên chín mươi với những cảnh vung dao chém giết lung lung. Nhưng đã từng được tận mắt chứng kiến màn tanh máu tàn khốc ở chợ “Bảy km”, tôi càng cảm thấy bất an và lo lắng cho Duy Duy.
Tôi ngồi trước cây đàn piano với tâm trạng không yên, chỉ một bản nhạc luyện tập đơn giản, thầy giáo phụ đạo phải sửa đi sửa lại mấy lần. Lần nào đến một tiết tấu, tôi cũng mắc sai lầm tương tự.
Cuối cùng thầy giáo phụ đạo tỏ ra tức giận: “Mai, em chẳng tập trung gì cả, lãng phí thời gian của cả hai chúng ta”.
Tôi đành kết thúc buổi tập sớm hơn quy định và thu dọn sách vở về nhà. Căn hộ vắng lặng như tờ, Duy Duy đã ba ngày nay không thấy bóng dáng, điện thoại di động của cô luôn trong tình trạng tắt máy.
Mùa đông trời tối rất nhanh, tôi một mình ngồi ở phòng khách tối om. Cứ nghĩ đến câu nói của Tôn Gia Ngộ ở đồn cảnh sát, trong lòng tôi càng cảm thấy bất an. Tôi muốn tìm anh hỏi cho ra nhẽ, nhưng tôi không biết làm thế nào mới có thể liên lạc với anh.
Một lúc sau, tôi đột nhiên nhớ đến một chuyện. Tôn Gia Ngộ từng tặng Duy Duy điện thoại Nokia loại đời mới nhất. Duy Duy dùng một thời gian nhưng không rõ từ lúc nào cô lại đổi sang điện thoại Samsung. Có lẽ khoảng thời gian đó, hai người bắt đầu xảy ra mâu thuẫn.
Tôi quyết định thử vận may, đứng dậy đi mở ngăn kéo bàn trang điểm của Duy Duy. Quả nhiên chiếc điện thoại màu đỏ nằm cô độc trong góc ngăn kéo. Tôi mở máy và lập tức tìm thấy số điện thoại của Tôn Gia Ngộ ở trong danh mục.
Tôi dùng máy bàn bấm số của anh, tim tôi đập thình thịch thình thịch.
“Alo!”. Đầu bên kia nghe máy, âm thanh hỗn loạn gồm cả tiếng người nói chuyện và tiếng nhạc truyền đến.
“Chào…chào anh”. Tôi bỗng dưng lắp bắp: “Tôi…tôi là…Triệu Mai”.
“Chào chào em em…em nhớ nhớ nhớ tôi phải không?” Tôn Gia Ngộ cất giọng điệu lười biếng, thể hiện rõ ý cười trêu chọc.
Tôi giả vờ không nghe thấy, cố gắng thả lỏng đầu lưỡi: “Tôi muốn hỏi anh một chuyện”.
“Tôi biết, không có việc thì em sẽ không bao giờ tìm tôi. Nói đi, là chuyện gì?” Thanh âm của anh nghe rõ hơn, hình như anh tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện.
Tôi định thần, lời nói cũng trở nên lưu loát bình thường: “Tôi không tìm thấy Duy Duy nên đành phải gọi cho anh”.
“Là chuyện này à?” Tôn Gia Ngộ cười khẽ: “Em nghĩ tôi có thể làm gì con bé đó? Nó có bản lĩnh lớn lắm, không cần người khác lo lắng đâu”.
“Anh đã sớm biết Duy Duy dính đến xã hội đen, đúng không?” Tôi không muốn vòng vo với anh, đề cập thẳng vào vấn đề.
Đầu kia điện thoại im lặng một hồi. Sau đó Tôn Gia Ngộ mới hỏi: “Làm sao em biết được?”
“Đừng bận tâm đến việc làm sao tôi biết. Anh chỉ cần trả lời tôi, có đúng hay không?”
Tôn Gia Ngộ cuối cùng cũng thu lại giọng điệu ngạo đời: “Không hẳn sớm lắm, tối hôm đó nhìn thấy biển số xe tôi mới biết”.
“Anh khoanh tay đứng nhìn cô ấy lún sâu vào hay sao?”
“Sao em nói vậy, tôi còn oan ức hơn cả Đậu Nga nữa. Ở sở cảnh sát em cũng thấy rồi đấy, tôi chỉ mới khuyên nhủ vài câu, kết quả con bé đó lật cả món nợ cũ từ đời nào, làm tôi suýt nữa theo nó xuống Âm phủ”.
(Đậu Nga Oan là tác phẩm của nhà soạn kịch đời Nguyên Trung Quốc Quan Hán Khanh. Đây là vở bi kịch kể về số phận bi thảm của cô gái Đậu Nga. “Đậu Nga Oan” được diễn đi diễn lại suốt 700 năm qua, được xếp vào một trong top 10 vở bi kịch cổ điển Trung Quốc, và dịch sang nhiều thứ tiếng trên thế giới.)
“Không bị ép đến bước đường cùng, phụ nữ sẽ không làm những việc bế tắc như vậy đâu”. Tôi lập tức bảo vệ Duy Duy. Tính cô tuy rất nóng nảy, là loại người “thà chết vinh còn hơn sống nhục” nhưng cô không phải là người không biết nói lý lẽ.
Tôn Gia Ngộ trầm mặc một vài giây rồi bật cười: “Bước đường cùng? Làm gì đến nỗi chuyện bé xé ra to như vậy. Bảo bối này, tôi biết em cảm thấy bất bình, nhưng em cũng phải tìm hiểu sự việc đã, rốt cuộc ai mới bức ai? Tôi còn chưa nói hết câu, một cái bình hoa lớn đầy nước bay về phía tôi. Nếu không phải tôi phản ứng nhanh né tránh kịp thời, chắc đã xảy ra án mạng ngay tại hiện trường rồi”.
Nhớ đến miếng băng y tế ở trên vai anh, tôi không thể nói gì hơn, chỉ cố giải thích: “Nhưng…”.
“Được rồi”. Anh cất giọng dịu dàng: “Em đừng can thiệp vào việc của người khác, con bé đó em không quản nổi đâu. Em đừng bao giờ đi hỏi thẳng nó, tính của Bành Duy Duy ác liệt phải biết. Em càng nói nó càng làm càn, nếu nó muốn làm loạn em cứ để mặc nó, chơi chán rồi tự nó sẽ biết đường quay về, em nghe rõ chưa?
Tôi ngậm miệng không tiếp lời anh.
Tôn Gia Ngộ liền chuyển sang đề tài khác: “Em đã ăn cơm chưa?”
“Chưa”.
“Ra ngoài đi, tôi mời em”.
“Tôi không muốn đi, cám ơn anh. Chào anh!” Không đợi Tôn Gia Ngộ trả lời, tôi vội đặt ống nghe xuống.
Tôi lại ngồi bó gối trong bóng tối một lúc lâu. Trái tim như bị đè nặng đến mức đau buốt, nhưng tôi không tìm ra nguyên nhân của nỗi đau đó.
Sau khi tắm rửa qua loa, tôi đang dọn dẹp nhà tắm thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Tưởng lại là cảnh sát đến kiểm tra giấy tờ, tôi ngó đi ngó lại xích chống trộm mới cẩn thận mở cửa. Cửa vừa mở, tôi há hốc miệng, gần như cho rằng mắt tôi xuất hiện ảo giác.
Người đứng ngoài cửa là Tôn Gia Ngộ.
Tôi vẫn đứng ở trong phòng nói vọng qua khe cửa: “Duy Duy không ở nhà”.
“Tôi biết”. Anh giơ chân đẩy cửa, tay xách một cái túi giấy lắc đi lắc lại trước mặt tôi: “Tôi mang đồ ăn đến cho em”.
Đồ ăn Tôn Gia Ngộ mang đến là sủi cảo nhân thịt bò bắp cải.
Người chưa từng sống ở nước ngoài chắc khó tưởng tượng tôi nhớ món ăn Trung Quốc đến mức nào. Tôi mới sang đây nửa năm nhưng gần như không chịu đựng nổi. Tôi thường nằm mơ mình vào nhà hàng ở Bắc Kinh, gọi một bàn đầy thức ăn. Có điều đa phần thức ăn chưa vào miệng, tôi đã tỉnh giấc vì nước dãi chảy ròng ròng.
Ở Odessa cũng có nhà hàng Trung Quốc, giá đắt cắt cổ không nói làm gì, quan trọng hơn mùi vị của các món ăn là lạ, đúng kiểu chỉ hấp dẫn ở mã ngoài.
Vì vậy khi nhìn thấy hộp sủi cảo tròn tròn trắng trắng trên tay Tôn Gia Ngộ, tôi không thể kìm chế nuốt nước bọt ừng ực, mấy chục viên sủi cảo đã bán đứng tôi.
Tôi liền mở cửa để anh vào nhà.
“Nguội mất rồi, nhà em có chảo không, làm nóng rồi ăn sau”. Tôn Gia Ngộ đi thẳng vào nhà bếp.
Tôi vội đi theo Tôn Gia Ngộ, giật lấy cái chảo trên tay anh: “Để tôi, anh đã ăn chưa?”
“Lúc em gọi điện thoại đến, tôi vừa mới ăn xong”. Anh lùi lại đứng ở cửa nhà bếp: “Tôi có một người bạn Ukraine, gần đây cô ấy đột nhiên mê mẩn văn hóa ẩm thực Trung Quốc. Thế là chúng tôi trở thành máy xử lý thức ăn ở nhà cô ấy”.
“Thế thì tốt quá”. Tôi trả lời lấy lệ, đống sủi cảo cháy xèo xèo trong chảo dầu tỏa mùi thơm ngát đã thu hút toàn bộ sự chú ý của tôi.
Nước từ trên cái xẻng xào nấu rơi xuống chảo dầu nổ tanh tách, dầu bắn cả lên mu bàn tay tôi đau rát. Tôi kêu lên một tiếng rồi lùi lại phía sau hai bước.
“Ngốc quá!”. Tôn Gia Ngộ giật lấy cái nắp đậy xuống chảo: “Để tôi làm cho”.
“Không cần đâu”. Tôi dậm chân: “Anh cầm giúp tôi cái tạp dề với”.
Tôn Gia Ngộ cầm tạp dề đến: “Tôi giúp em đeo?”
“Ừ”. Tôi vừa gật đầu vừa lật sủi cảo.
Tôn Gia Ngộ đứng sau lưng tôi hơi cúi đầu, anh vòng cái tạp dề trước mặt tôi, sau đó anh buộc dây ở thắt lưng tôi. Nhưng anh đặt tay trên eo tôi lâu hơn cần thiết, tôi cảm thấy không thỏa đáng, vừa định mở miệng kháng nghị, anh liền cúi sát vào mặt tôi, giọng nói anh thoảng qua bên tai tôi: “Eo em gọn thật đấy”.
Hơi thở nóng hổi và đôi môi anh lướt qua vành tai tôi khiến toàn thân tôi bủn rủn, cây xẻng xào suýt nữa rơi xuống đất.
Tôn Gia Ngộ cười khẽ, anh buông tay quay người đi ra khỏi nhà bếp. Ở bên ngoài vọng vào tiếng nói của anh: “Đừng đứng ngây người ra đó, em còn không gắp ra đĩa sủi cảo cháy hết rồi kia kìa”.
Mùi vị sủi cảo không tồi, chỉ có rau bắp cải hơi nhũn, có lẽ lúc nấu hơi quá lửa, nhưng ngon không kể xiết.
“Ăn từ từ thôi, cẩn thận bị bỏng đấy, ngon không em?”
“Rất ngon”. Tôi vừa nhét một miếng sủi cảo vào miệng thở dài: “Lúc nào mới được ăn sủi cảo nhân thịt lợn rau bắp cải một lần nữa? Tôi nhớ món đó sắp phát điên rồi”.
Có câu nói người rời xa quê hương chẳng đáng giá một xu, đồ vật ngược lại quý hiếm vô cùng. Ở trong nước vài hào nửa cân bắp cải, sang bên này bình thường rất hiếm khi thấy ở ngoài chợ.
Tôn Gia Ngộ chỉ mỉm cười nhìn tôi ở phía đối diện. Ánh mắt anh hơi kỳ lạ, giống như nhớ lại chuyện xa xưa, có chút dịu dàng, cũng có chút xuất thần. Nghe đến mong ước của tôi, anh mới định thần, giơ tay búng mạnh vào trán tôi: “Cô bé này, chỉ mỗi thế thôi sao?”
Tôi nghiêng đầu né tránh rồi lại cúi xuống ăn, trong lòng tôi hơi coi thường bản thân. Nếu tôi có nghĩa khí, tôi nên lập tức đứng dậy vạch rõ ranh giới với người đàn ông này. Gương mặt u ám của Duy Duy vẫn còn hiện trước mắt tôi, vậy mà tôi lại cùng anh ngồi đây nói chuyện phiếm như không có gì xảy ra, có phải tôi vô liêm sỉ lắm không?
“Lễ giáng sinh em định đi đâu chơi?” Tôn Gia Ngộ hỏi tôi.
Miệng tôi đầy sủi cảo, lúng búng mãi cũng không thốt ra lời. Khó khăn lắm tôi mới nuốt trôi rồi lên tiếng trả lời anh: “Tôi chẳng đi đâu hết. Sau kỳ nghỉ là tôi phải thi, tôi ở nhà học bài”.
Tỷ lệ sinh viên dự bị bị đào thải ở Học viện âm nhạc Odessa từ trước đến nay luôn rất cao, tôi không dám lơi là. dù chỉ một chút.
Tôn Gia Ngộ tỏ ra không tin: “Đám lưu học sinh tôi gặp nhiều rồi, có ai không cầm tiền của bố mẹ ra ngoài ăn chơi xả láng đâu. Chẳng có mấy người thật sự chăm chỉ”
“Tôi khác bọn họ”. Tôi xịu mặt nói.
Vụ thi trượt đại học năm đó là một đòn đả kích nặng nề với tôi. Từ nhỏ đến lớn tôi luôn sống trong những lời khen ngợi, đi đường luôn ngẩng cao đầu, thậm chí còn tưởng mình là Clara Haskil tái thế. Không ngờ tương lai của tôi bị chặn đứng ở kỳ thi đại học. Lúc nhận được kết quả thi, tôi thật sự muốn chết quách cho xong. (Clara Haskil là nữ nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng người Romania).
Một trong những nguyên nhân quan trọng khiến tôi chăm chỉ học tập là muốn lấy lại sự kiêu ngạo ngày nào.
Tôn Gia Ngộ cười cười, anh không nói thêm điều gì mà đứng dậy đi quanh nhà. Gặp thứ gì anh cũng cầm lên xem, không hề tỏ ra khách sáo.
Đợi đến khi tôi rửa bát xong từ nhà bếp đi ra, Tôn Gia Ngộ đang cầm một miếng bìa cứng khá dài lật đi lật lại. Mặt sau miếng bìa dài dán mảnh giấy in các phím đàn piano. Bình thường không phải đến trường học, tôi toàn dùng nó để luyện đầu ngón tay, tuy chẳng ra sao nhưng cũng còn hơn không có.
“Em tập đàn bằng cái này?” Tôn Gia Ngộ ngẩng đầu, ánh mắt đầy nghi hoặc.
“Ừ, thế thì sao?”
“Tại sao em không tập luyện trên đàn thật?”
Tôi trề môi: “Phí thuê đàn đắt quá, bình thường cuối tuần tôi mới đi. Cuối tuần giảm một nửa giá”.