watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
>
Truyện Teen Từng Có Một Người Yêu Tôi Như Sinh Mệnh Full
» Thể loại: Truyện Teen
» Đăng lúc: 19/11/13 08:13:27
» Post by: Trần Luân
» Lượt xem: 941 Views

định gây bất ngờ cho anh.

Đúng lúc này, một cậu bé tóc đen khoảng năm sáu tuổi từ trong quán chạy ra ôm lấy chân anh.

Tôi gần như không thể tin vào tai mình, vì cậu bé gọi anh: “Papa”.

Tôi như bị sét đánh ngang tai, toàn thân tê liệt không thể động đậy.

Anh bế đứa bé đi vào trong quán, một cô gái người Ukraine thân hình mảnh mai đi ra ôm lấy thắt lưng anh.

Đó là một người phụ nữ rất xinh đẹp, ngũ quan của cô hoàn mỹ đến mức không có điểm gì đáng chê. Gương mặt nhỏ nhắn của cô trông buồn buồn, mái tóc vàng lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời.

Tôi đứng nguyên một chỗ, toàn thân bắt đầu run rẩy, đây rốt cuộc là ảo giác hay sự thật? Hay chỉ là cơn ác mộng?

Nhưng người đàn ông kia rõ ràng là Tôn Gia Ngộ, ánh nắng chiếu sáng gương mặt điển trai của anh. Nhìn từ xa xa, hai người giống như nhân vật bước ra từ bức họa.

Anh cúi đầu đặt nụ hôn dịu dàng lên trán người phụ nữ.

Tôi nhắm mắt, đôi mắt nóng như lửa đốt. Khi tôi lại mở mắt, Tôn Gia Ngộ và người phụ nữ kia đã mất dạng.

Tôi lảo đảo đi ra khỏi chợ, bỏ mặc hai cô em gái của Andre. Tôi không biết đi đâu nên cứ thế đi bộ dọc theo đường cái. Một lúc sau người tôi ướt đẫm mồ hôi.

Một chiếc xe ô tô đi qua, tài xế giảm tốc độ: “Tôi về thành phố, cô có đi không?”

Tôi kéo cửa xe ngồi vào trong. Tim tôi đau đớn vô cùng, nước mắt không ngừng chảy xuống.

Người tài xế tốt bụng hỏi: “Nhà cô ở đâu, để tôi đưa cô về”.

Tôi nói bằng tiếng Trung: “Khu chung cư XXX ở cầu YYY”. Đây là địa chỉ nơi tôi đang sống.

Người tài xế nhìn tôi không lên tiếng, anh ta rút tờ khăn giấy trong hộp đưa cho tôi.

Tôi vùi mặt xuống đầu gối rồi đột nhiên bật cười. Đúng là hoang đường quá, tình tiết chỉ có ở trong phim truyền hình tại sao lại xảy ra với tôi.

Người tài xế thả tôi xuống khu vực gần đường Kiribati. Anh ta nói với tôi: “Đừng khóc vì một cốc sữa đã bị đổ”.

Đến người xa lạ cũng hiểu xảy ra chuyện gì, tôi mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt anh ta.

Hai bên đường Kiribati là hàng cây lớn trên năm mươi năm, cành lá đan xen vào nhau che kín bầu trời, đá cuội phủ đầy lối đi. Hai bên có rất nhiều quán bar đẹp đẽ, mang đậm phong cách châu Âu. Nhưng bây giờ là mùa đông, người qua lại đã ít lại luôn vội vội vàng vàng.

Tôi ngồi ở hàng ghế dài bên đường, đầu óc trống rỗng, áo lót ướt mồ hôi dính chặt vào người, gió lạnh thổi qua khiến tôi rùng mình.

Điện thoại trong túi không ngừng kêu nhưng tôi không mở ra xem. Đến khi hết pin, máy di động cuối cùng cũng chịu nằm im.

Đèn đường bắt đầu bật sáng, tôi vẫn ngồi yên một chỗ. Một người cảnh sát đi đến hỏi tôi: “Cô ơi, cô có cần giúp gì không?”

Tôi nói: “Tôi muốn về nhà”.

“Xin hỏi nhà cô ở đâu?”

Tôi nghiêng nghiêng ngả ngả đứng dậy: “Nhà tôi ở Bắc Kinh, anh không giúp nổi tôi đâu”.

Anh ta ngây người trong giây lát, có lẽ tưởng tôi say rượu nên anh ta lắc đầu bỏ đi.

Tôi gần như dựa vào bản năng lết về đến nhà, lục túi mãi không tìm thấy chìa khóa, tôi tựa vào bờ tường rồi ngồi xuống, ý thức dần dần mơ hồ.

“Triệu Mai, mau tỉnh lại đi. Sao cậu lại ngủ ở đây?” Nửa đêm trở về, Duy Duy ra sức lay người tôi.

Tôi hất tay cô: “Để tớ ngủ đã”

Duy Duy gần như lôi tôi vào trong nhà. Cô mở bồn nước nóng rồi kéo người tôi vào bồn tắm, bất chấp tôi vẫn mặc quần áo.

Nước nóng làm tôi dần dần tỉnh lại, nhớ đến cảnh tượng lúc chiều, ngực tôi đau đến mức gần như không thở nổi.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Duy Duy khoanh tay đứng ở cửa nhà tắm.

Tôi không lên tiếng, nhắm nghiền hai mắt để ngăn không cho nước mắt chảy xuống.

Tôi đúng là ngốc nghếch quá, những người phụ nữ ở bên ngoài muốn ngực thì có ngực, muốn mông thì có mông, tôi có gì chứ? Tôi còn không thể sánh bằng Duy Duy, vậy mà tôi mê muội đến mức tưởng rằng tôi có thể khiến lãng tử quay đầu.

Duy Duy vỗ mạnh vào lưng tôi: “Sao cậu ngốc thế? Dù thế nào cũng không được chà đạp bản thân, cậu muốn chết sao?”

Trong lòng tôi như ngàn nhát dao đâm, miệng không thể thốt ra lời. Ai cũng biết anh là kẻ trăng hoa, chỉ có tôi ngốc nghếch biết là sẽ bị hủy diệt nhưng vẫn như con thiêu thân lao đầu vào lửa, rồi trở thành trò cười cho thiên hạ.

“Triệu Mai, cậu mau nói đi!”. Duy Duy tỏ ra lo lắng.

Tôi cuối cùng cũng mở miệng: “Duy Duy, cậu muốn biết thật sao?”

“Còn phải hỏi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Lẽ nào cậu thất tình?”

Tôi nghe thấy giọng nói xa lạ như không phải của mình: “Chúc mừng cậu đoán đúng. Hôm nay tớ đã nhìn thấy vợ con anh ấy”.

“Anh chàng cảnh sát đó? Không ngờ anh ta là loại người như vậy”. Duy Duy tức đến mức định xắn tay áo: “Cứ đợi đấy, ngày mai tớ sẽ giúp cậu rửa hận”.

“Không phải anh ta, là một người cậu cũng quen biết”. Tôi hơi ngượng ngùng, tôi vẫn chưa quên Duy Duy từng cảnh cáo tôi đừng dính đến Tôn Gia Ngộ.

Duy Duy rất nhạy cảm. Cô sững sờ trong giây lát rồi há to miệng, cứ như nghe thấy truyện cười khôi hài nhất trên thế giới này: “Tôn Gia Ngộ?”

“Đúng vậy”.

Tôi đợi Duy Duy nổi trận lôi đình, nhưng cô không tức giận như tôi tưởng. Cô từ từ ngồi xuống nắp bồn cầu, một lúc sau không biết cô lôi đâu ra bao thuốc lá, châm lửa hút một điếu.

“Đúng là mất mặt quá!”. Nhìn làn khói trắng bay lên, cô mỉm cười lên tiếng: “Cả hai chúng ta đều lao đầu vào tên khốn đó, không biết ăn nhầm phải thuốc gì nữa?”

Bởi vì ngượng ngùng, tôi cúi thấp đầu không lên tiếng.

“Anh ta có một biệt hiệu, gọi là “Đội trưởng”. Cậu có biết không?”

“Tớ biết”. Thanh âm của tôi thấp như không thể thấp hơn.

“Tớ trở mặt với anh ta là vì anh ta chơi bời với con gái địa phương bị tớ bắt gặp”. Duy Duy mỉm cười nhưng nụ cười của cô cứng ngắc: “Anh ta biết rõ tớ hận nhất người khác lừa tớ, vậy mà anh ta vẫn giở trò đó. Nhưng tớ thật sự không ngờ, anh ta đã có con, coi như anh ta lợi hại”.

Nghĩ đến sự tổn thương người bạn trai đầu tiên để lại cho Duy Duy, tim tôi bất giác chùng xuống, nhưng tôi không biết an ủi cô thế nào.

Duy Duy quay đầu hỏi tôi: “Cậu định thế nào?”

“Ăn cơm đi ngủ, cần phải làm gì thì cứ làm chứ sao?” Tôi đứng dậy bước ra khỏi bồn tắm, nước từ người tôi chảy xuống nền nhà đến tận phòng ngủ, tôi lột bỏ hết quần áo ướt.

Tôi còn có thể làm gì? Tìm đến nhà hỏi tội anh sao? Mọi chuyện cũng do tôi tự làm tự chịu, tôi là kẻ bại trận. Hơn nữa anh đã có con, đứa trẻ có tội gì đâu?

Tôi đóng cửa trùm chăn kín mít.

Đến khi trời gần sáng, tôi mới chìm vào giấc ngủ. Tôi nằm mơ thấy tôi cười nói với Duy Duy: hóa ra cảnh chiều hôm nay tớ nhìn thấy chỉ là một cơn ác mộng, hóa ra tớ tự chuốc lấy phiền phức cho bản thân.

Lúc tỉnh giấc, tôi mở mắt nhìn trần nhà một lúc lâu. Tôi đã hiến những thứ quý giá nhất của bản thân, cuối cùng đổi lại là một trò cười. Tôi lật người vùi mặt vào trong chăn.

Đúng lúc này chuông đồng hồ reo vang, tôi đấu tranh tư tưởng một lúc rồi quyết định thức dậy đánh răng rửa mặt. Nhìn qua gương, tôi thấy hai mắt tôi sưng húp.

“Xin nghỉ một ngày nhé?” Duy Duy hỏi ý kiến tôi.

Tôi lắc đầu, rút điện thoại ra sạc pin. Tôi vừa mở máy, một loạt tin nhắn gửi đến.

“Mai, sao bỗng dưng cô mất tích?’

“Mai, cô không sao đấy chứ?”

“Mai, cô đang ở đâu?”

“Mai, cô hãy gọi điện cho tôi”.

“Mai, xin cô gọi điện cho tôi”.

Mai, Mai, Mai…

Tôi bấm số của Andre: “Andre, tôi không sao cả, hôm qua tôi hơi khó chịu trong người, anh hãy xin lỗi em gái anh giúp tôi”.

“Cuối cùng cô cũng đã gọi điện, cô làm tôi lo chết đi được”. Andre thở một hơi dài nhẹ nhõm: “Cô bị ốm à? Tôi đi thăm cô ngay bây giờ được không?”

“Cám ơn anh, không cần đâu. Tôi vẫn khỏe, tôi phải đi học bây giờ”. Tôi từ chối anh, hiện tại tôi không muốn gặp bất cứ người nào.

“Ừ”. Andre do dự một lát, anh nói: “Mấy ngày tới tôi sẽ rất bận, có lẽ cô không tìm thấy tôi. Đợi xong việc tôi sẽ gọi cho cô”.

———————–

Vài ngày sau tôi mới biết Andre đang bận công việc gì.

Sau khi tan học, tôi đến nhà ăn mua bánh hamburger, tôi tình cờ nhìn thấy trên tờ báo gói bánh có hàng title: “Hải quan, thuế vụ và cảnh sát liên kết, đánh mạnh vào tệ nạn buôn lậu hàng hóa”.

Đặc biệt bài báo cho biết, có ba kẻ tình nghi nghiêm trọng nhất là thương nhân Trung Quốc bị cảnh sát gọi đi điều tra, ảnh của Tôn Gia Ngộ cũng nằm trong số đó.

Tôi ngây người đọc tin, nước sốt từ bánh hamburger chảy đầy ra tờ báo. Tôi vo tròn tờ báo và ném vào thùng rác. Người này không còn liên quan đến tôi nữa.

Trong sách có nói, nhân loại có thiên tính tự thôi miên, đây là một cách tự bảo vệ bản thân. Lời nói dối lặp đi lặp lại cả nghìn lần, cũng sẽ trở thành sự thật được mọi người tin tưởng.

Tôi đã tìm cách quên anh nhưng cổ họng đau buốt, lục phủ ngũ tạng như bị một bàn tay vô hình cấu véo.

Duy Duy cũng đã nghe tin, cô chỉ nhận xét đúng một câu: ác giả ác báo.

Ba ngày sau đó, nhiều cơ quan truyền thông đồng loạt đưa tin. Cuối cùng chỉ có một kẻ bị tình nghi là bị phía cảnh sát chính thức khởi tố, hai người khác được thả ra, một trong hai người đó là Tôn Gia Ngộ. Bởi vì cảnh sát Odessa không tìm thấy bất cứ chứng cứ nào chứng minh anh buôn lậu.

Tôi cảm thấy cảnh sát đúng là ngốc nghếch, thật ra hàng lậu được giấu ở trong kho đội cứu hỏa của thành phố Odessa. Thế nhưng, cây đèn bàn làm sao có thể chiếu sáng bản thân, đối phương thực thi chiến lược đánh du kích địch tiến ta lùi, địch lùi ta tiến, cảnh sát Odessa làm sao có thể đối phó?

Duy Duy tỏ ra rất thất vọng, cô xé tờ báo làm đôi và đập mạnh xuống bàn: “Bull Shit!”

Tôi nhìn Duy Duy, trong lòng hơi kinh ngạc, tôi không ngờ cô lại hận Tôn Gia Ngộ đến như vậy.

Còn tôi chẳng có sức hận anh.

Mấy ngày sau đó, Tôn Gia Ngộ liên tục tìm tôi, mỗi khi nhìn thấy số điện thoại quen thuộc của anh là tôi bấm nút tắt. Nhưng anh cố chấp gọi hết lần này đến lần khác. Cuối cùng tôi mất hết kiên nhẫn, đành tắt nguồn máy di động.

Không thể đến chỗ Nina tập đàn, tự nhiên tôi có thêm khoảng thời gian rảnh rỗi. Tôi bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, lôi hết ga trải giường, vỏ chăn, vỏ gối, bọc salon tống vào máy giặt.

Chìa khóa nhà tôi tưởng đánh mất đột nhiên xuất hiện trong máy giặt. Tôi cầm ba lô ra ngoài ánh sáng nghiên cứu một hồi, mới phát hiện bên trong ba lô bị thủng một lỗ, chùm chìa khóa chui vào trong lỗ đó. Trong chùm chìa khóa có một chìa khóa khác hẳn, đó là chìa khóa nhà Tôn Gia Ngộ.

Tôi cầm nó tần ngần hồi lâu, sau đó tôi quyết định đem trả lại cho anh, đề phòng nhà anh xảy ra chuyện, cả người tôi mọc miệng cũng không thể nói rõ ràng.

Người mở cửa là Lão Tiền, cả đầu và mặt anh ta băng bó trắng toát, trông giống một xác ướp. Cánh tay anh ta treo lủng lẳng ở trước ngực.

Tôi bị bộ dạng của anh làm cho hoảng sợ đến mức lùi lại một bước.

“Là tai nạn ô tô, tôi bị mảnh kính vỡ đâm vào”. Lão Tiền gượng cười: “Mai Mai, thời gian qua cô sao vậy? Điện thoại không nghe, người cũng không thấy đâu cả”.

Tôi không trả lời anh ta mà chỉ đưa mắt về sau lưng anh ta: “Tôi tìm Tôn Gia Ngộ, anh ấy có ở nhà không?”

Lão Tiền tỏ ra vô cùng kinh ngạc: “Cô không biết à? Tiểu Tôn đang nằm viện quan sát”.

Đầu óc tôi nổ tung: “Nằm viện? Tại sao?”

“Xe là do cậu ấy lái, tôi đã ra nông nỗi này, cậu ấy càng không tránh được…”.

Tôi lập tức quay đầu chạy, Lão Tiền đuổi theo hét lớn: “Này, cô có biết cậu ấy nằm ở bệnh viện nào không? Là bệnh viện Batabo, cô đừng đi nhầm đấy”.

Tôi chạy nhanh đến mức mồ hôi chảy ròng ròng, hai lá phổi như sắp nổ tung. Túm được một nữ y tá ở chân cầu thang, tôi vội hỏi: “Tôn Gia Ngộ, người Trung Quốc, anh ấy ở phòng bệnh số mấy?”

Cô ta hiếu kỳ nhìn tôi: “Tầng bốn, phòng 407″.

Trên cửa phòng có một miếng kính to bằng lòng bàn tay, tôi nhòm vào bên trong. Cảnh tượng trong phòng như hàng trăm mũi kim cùng một lúc đâm thẳng vào mắt tôi.

Tôn Gia Ngộ và đứa bé đang ngồi trên giường ăn dâu. Hai tay đứa bé dính đầy nước dâu, nó bôi lên mặt anh rồi cất tiếng cười trong trẻo và gọi anh: “Papa”.

Mẹ đứa trẻ ngồi bên cạnh giường, cô trêu cậu bé: “Ivan, cho mẹ ăn một quả đi”.

“Cho mẹ một quả”. Đứa trẻ lặp lại lời nói của mẹ, cầm một quả dâu lên xem xét rồi lại nhét vào miệng nó.

Tim tôi đập mạnh, tôi cảm thấy không đứng vững nên tựa vào bức tường từ từ ngồi xuống. Khó khăn lắm tôi mới lấy lại bình tĩnh, tôi rút chìa khóa nhà anh nhét vào dưới khe cửa.

Cửa phòng đột ngột mở ra. Tôi ngẩng đầu, bắt gặp ngay đôi mắt mở to đầy kinh ngạc của người phụ nữ.

Tôi lập tức đứng dậy, người phụ nữ lùi lại một bước ngoảnh đầu gọi: “Tôn…”.

Tôn Gia Ngộ nhìn thấy tôi, anh vẫn ngồi im không động đậy chỉ cất giọng lạnh lùng: “Cuối cùng em cũng đến rồi”.

Tôi bước đến bỏ chìa khóa vào tay anh.

Tôn Gia Ngộ cúi xuống nhìn chiếc chìa khóa, anh cười châm biếm: “Em có ý gì? Em chán ghét tôi hay là chuyện xảy ra hai ngày trước khiến em sợ hãi, sợ tôi liên lụy đến em?”

Tôi im lặng quay người bỏ đi, sự thật đã bày ra trước mắt, tôi thật sự chẳng có gì để nói.

Tôn Gia Ngộ bước xuống giường túm chặt tay tôi: “Em hãy nói cho rõ ràng xem nào”.

Tôi ra sức giãy giụa và đẩy mạnh anh. Tôn Gia Ngộ mất đà lùi lại phía sau, mông anh ngồi phịch xuống đất, lưng đập vào thành giường. Đĩa hoa quả để ở mép giường rơi xuống đất vỡ tan tành.

Đứa trẻ sợ quá khóc thét lên.

Người phụ nữ vốn định tiến đến đỡ Tôn Gia Ngộ nhưng đành phải quay sang dỗ dành đứa bé. Cô y tá bước vào lên tiếng trách móc, cảnh tượng hỗn loạn vô cùng. Tôi nhân cơ hội thoát thân, chạy một mạch xuống tầng dưới.

Tôi không hận ai cả, chỉ hận bản thân mình, đã biết rõ kết quả mà vẫn tự chuốc lấy đau khổ. Thật ra, tôi chỉ viện cớ đến gặp anh, nhưng không ngờ được chứng kiến cảnh gia đình anh vui vẻ bên nhau.

Nước mắt trào ra, lồng ngực như có một con dao sắc nhọn đâm vào, khiến tôi không thở nổi.
Từng Có Một Người Yêu Tôi Như Sinh Mệnh - Chương 10
Cách đây không lâu em từng cầu xin anh lừa dối tình yêu trong tim em.
Với sự tồn tại đồng tình giả dối,
Anh dùng linh cảm và ánh mắt kỳ diệu,
Để đùa giỡn và thuần phục linh hồn em,
Làm nó rơi vào thuốc độc và ngọn lửa.
0

Thời tiết bắt đầu có dấu hiệu ấm áp hơn, tôi không muốn ở trong nhà nên ra vườn hoa bên lề đường ngồi vài tiếng đồng hồ.

Ánh nắng buổi chiều rất tuyệt, bên cạnh có mấy đứa trẻ chạy đi chạy lại đùa giỡn, tiếng cười vui vẻ của các em lanh lảnh như tiếng chuông ngân. Tôi ôm mặt nhưng không cảm nhận thấy một tia ấm áp nào.

Đột nhiên có tiếng nói vang lên bên tai tôi:

Đến trang:

;

Truyện Teen

Truyện Teen Từng Có Một Người Yêu Tôi Như Sinh Mệnh Full

Trang chủ
U-ON - 1