watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
>
Đọc truyện Teen Nước mắt sao bắc cực
» Thể loại: Truyện Teen
» Đăng lúc: 19/02/14 09:33:22
» Post by: Trần Luân
» Lượt xem: 970 Views

tôi nhưng hôm nay hình như mọi chuyện đã khác, thỉnh thoảng chỉ trao đổi vài câu ngắn ngủi, tôi giúp bác Lý dọn dẹp mọi thứ và cố chào hỏi bác, nhưng bác lờ tôi đi và nhìn tôi với ánh mắt không mấy thiện cảm, chỉ có cô Hồng là thân thiện với tôi, tôi không biết là vì sao, đã có biết bao nhiêu câu hỏi đặt ra trong đầu tôi, tôi cũng không trả lời được.
Ông dẫn tôi đến trước cửa phòng của chồng tôi, ông gõ cửa, rồi bước vào, tôi hồi hộp bước theo ông, khi cảnh cửa mở ra tôi thấy có một không khí lạnh ùa vào mình, căn phòng tối om, không có ánh sáng.
Tôi phải cố gắng lắm mới quen dần được bóng tối trong căn phòng, mọi thứ xung quanh tôi như một màu đen đặc, không có lối thoát tôi thấy sợ nên nắm chặt hai tay vào nhau, tôi cảm tưởng ngón tay mình sắp vỡ nát, một không khí lạnh lùng bao quanh tôi, xác định mãi tôi mới thấy có một người đang nằm trên chiếc giường ở cuối phòng.
_ Huy, dậy chưa con? Tiếng bố chồng tôi vang lên.
_ …………….
_ Bố mang vợ con đến đây, chúng ta cần phải nói chuyện.
Tôi rụt rè lên tiếng.
_ Chào anh !
Không có tiếng trả lởi, bố chồng tôi thở dài còn tôi lúc này như người mới rớt từ cung trăng xuống vậy là sao tôi không hiểu, anh ta bị sao vậy, hay là anh ta không biết nói, để đáp lại suy nghĩ của tôi, thì một tiếng khô khốc vang lên, anh ta quay lại nhìn tôi, vẫn mái tóc dài che lấp khuôn mặt, nhưng hình như nửa khuôn mặt đã được băng bó lại, ánh mắt nhìn tôi trừng trừng đầy căm giận, tôi co rúm lại vì sợ hãi, tôi có cảm tưởng chân tay mình run rẩy đến nỗi không còn sức lực mà đứng dậy nữa, tôi nghĩ anh ta có lẽ giống ác quỷ hơn là người, bố chồng tôi phải đỡ tôi dậy. Ngay cái nhìn đầu tiên, anh ta nhìn tôi như muốn ăn tuơi nuốt sống, mặt anh ta nhăn lại nhìn bố tôi hỏi:
_ Cô ta là ai, và đang làm gì trong phòng con thế này?
_ Đây là vợ con, nó tên là Hương.
_ Cái gì ! Anh ta hét lên với tất cả sức lực của mình.
Nước mắt sao bắc cực - Phần 2

Tôi sợ hãi đứng núp sau lưng của bố chồng tôi, anh ta đứng dậy từng bước tiến lại về phía tôi, tôi sợ hãi quá chỉ muốn chạy ra khỏi căn phòng này ngay lập tức nhưng mà cánh tay tôi đã bị anh ta nắm cứng, với sức của môt thằng con trai tôi làm sao mà thoát được, cắn răng chịu đau, anh ta lôi tôi lại bắt tôi nhìn thằng vào mặt của mình.
_ Huy, con làm gì thế, buông Hương ra. Bố tôi quát.
Nhưng vô ích anh ta cứ nắm chặt tay tôi như vậy, tôi không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta nên cúi cắm xuống, anh ta bóp chặt cằm tôi bắt tôi nhìn thẳng vào mặt anh ta, đến lúc này tôi mới nhìn thấy rõ, mắt tôi mở to đầy căm giận, anh ta có đôi mắt sâu, nhưng trong đôi mắt ấy đã chứa quá nhiều đau khổ, và thù oán, mặt anh ta một bên đã bị băng bó chắc là anh ta đã bị thương, mái tóc dài kia phủ đầy khuôn mặt đã teo tóp lại, râu anh ta cũng rất dài, có lẽ đã lâu lắm rồi anh ta không cạo và cũng không soi gương, người tôi như đông cứng lại không thể nào cử động được nhưng rồi tôi cũng lấy lại được bình tĩnh nên hét lên:
_ Buông tôi ra, anh làm gì thế hả, cố gắng vùng vẫy thoát ra và phải có sự giúp đỡ của bố chồng tôi, hắn mới buông tôi ra, hắn đẩy tôi té nhào xuống đất.
_ Ha ha ha, hắn cất tiếng cười khinh bỉ.
_ Hừm, đàn bà, các người là những kẻ phản bội, và lã lũ rác rưởi, cô cút ngay khỏi mắt tôi ngay lập tức, và đừng bao giờ quay lại đây.
Tôi bật khóc vì bị mắng oan ức, và hơn nữa ai muốn lấy hắn chứ, nên lấy hết sức mình tôi nói với hắn.
_ Anh tưởng anh là ai hả, anh nghĩ là tôi muốn lấy anh lắm sao.
Chỉ nói được mấy câu đó thôi, hắn đã nắm chật lấy vai tôi, mặt hắn dí sát vào mặt tôi, tôi thở cũng không dám thở. Hắn nhếch mép và bảo:
_ Cô cút ngay và đẩy tôi ra khỏi phòng.
Bố chồng tôi cũng bất lực chỉ còn biết thở dài buồn bã, tôi cố gượng dậy bước theo bố chồng tôi, gặp bác Lý bưng cơm cho hắn, bà không quên tặng cho tôi cái nhìn đầy lạnh lùng, anh Minh thì vỗ vai tôi an ủi:
_ Không sao đâu em, mọi chuyện rồi sẽ qua, tính của thằng Huy nó vậy, từ từ rồi nó sẽ hiểu thôi.
Tôi chỉ biết gật đầu đáp lại, tôi muốn về phòng mình hay trốn một xó nào đó để khóc cho thật đã nhưng bố chồng tôi bảo:
_ Bố có chuyện muốn nói với con.
_ Vâng.
Ngồi đối diện với bố tôi trong phòng khách tôi thấy ông rất căng thẳng chắc là có chuyện gì đó khó nói lắm, và nhìn thái độ đối sử của hắn giành cho tôi tôi cảm thấy nhất định trong chuyện này có gì đó không ổn, giọng ông vang lên:
_ Bố xin lỗi vì những gì đã xảy ra cho con, bố không ngờ là nó lại hành động quá đáng đến như thế, bố cứ tưởng là sau khi đón con về thì mọi chuyện sẽ khác nhưng xem ra trong tình trạng này thì bố phải nói rõ cho con mọi chuyện, rồi thì tùy chon định đoạt.
Tôi nghe ông nói, trong một tâm trạng thấp thỏm, không hiểu ông định nói với tôi chuyện gì.
_ Trước đây, Huy là một chàng trai yêu đời, nó là một người rât năng động và yêu văn học, nó thích trở thành một nhà văn, con cũng thấy rồi đấy, nó cũng rất yêu sách, toàn bộ thư viện sách trong nhà đều do nó sưu tầm cả, nhưng bố chỉ có mỗi mình nó nên bố muốn nó phải học kinh doanh để nối nghiệp gia đình, có lẽ nó cũng hiểu được lòng của bố nên nó tạm gác lại giấc mơ của mình mà ra nước ngoài du học để tiếp quản công việc của bố trong tuơng lai, trong thời gian đó nó yêu một cô gái tên Vân, cô ta rât đẹp, một cái đẹp hoang dại, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt bố đã không ưa cô ta rồi, vì cô ta ngoài bề ngoài ra thì chỉ là một con người rỗng tuyếch mà thôi, nhưng khuyên mãi mà nó vẫn không nghe nên bố đành chịu, cứ tưởng mọi chuyện sẽ êm đẹp, sau khi ra trường hai đứa dự định cưới nhau, vì thằng con của bố nó say con bé đó quá rồi, bố cũng mừng vì nó chưa yêu ai nhiều như thế, nhưng người tính không bằng trời tính, vụ tai nạn đã cướp đi của nó niềm tin yêu vào cuộc sống, vào tình yêu và vào đàn bà, tai nạn xe hơi đã khiến nó xây sát hết người, gãy suơng tay, mặt bị đập xuống đường nên một bên bị thương nặng, cứ tưởng tai nạn sẽ làm cho tình yêu của chúng nó thêm mặn nồng, nhưng không con bé kia nó đã bỏ thằng bé để chạy theo một người đàn ông khác, có nhiều tiền hơn và lành lặn hơn, nó sợ phải chăm sóc và phải ở bên một người tàn tật suốt đời, thế là suốt thời gian thằng con trai bố nằm viện con bé kia không đên thăm nó được một lần, từ đó nó trở nên bất cần đời, và chìm trong đau khổ, mọi vết thương ở trên người đã lành nhưng nó nhất định không chịu phẫu thuật chỉnh hình mặt, bố và thằng Minh đã hết lời khuyên can mà nó không chịu nghe, bố cũng hết cách, như con cũng đã biết bố con và bố là bạn làm ăn đã lâu, một lần tình cờ nhìn thấy tấm ảnh của con, bố đã thấy ngay rằng con và thằng con trai của bố có thể nên duyên vợ chồng, nên bố đã ngỏ lời xin bố con gả con cho con trai bố, nhưng hôm nay, thấy chuyện này xảy ra, bố cũng không muốn ép con, con đã biết hết mọi chuyện rồi, tùy con quyết định, nêu hai đứa mà nên duyên vợ chồng thì đó là điều mong ước lớn nhất của bố, nếu không thể thì con giúp bố làm cách nào cho nó chịu đi phẫu thuật lúc đó con sẽ được tự do ra đi, con có thể trở thành con gái nưôi của bố và nủa tài sản gia đình này sẽ thuộc về con.
Nghe ông nói một hồi, tôi bàng hoàng không tin vào tai mình nữa, vậy là hắn không biết gì về vụ hôn nhân này cả, chỉ có hai ông bố bàn với nhau, đặt tôi và hắn vào tình huống đã rỗi, dù không muốn thì mọi chuyện cũng đã xảy ra, tôi có cho mình hai lựa chọn, nhưng không đời nào tôi chịu ở bên hắn, người gì mà thô lỗ cục cằn, sờ lên cánh tay, tôi thấy nó vẫn còn ê ẩm, và hắn cũng không thể nào chấp nhận tôi vì hắn căm thù đàn bà mà.
_ Vâng, con nhận lời, nhưng nếu không thể thì con chỉ xin bố cho con tiếp tục học tập và con cũng không cần tài sản của bố đâu.
_ Cám ơn con vì đã hiểu cho bố, bố biết làm như vậy là thiệt thòi và đòi hỏi ở con quá nhiều, nhưng ta cũng hy vọng là con có thể làm nên điều kỳ diệu, bố chỉ có mỗi mình nó, nếu không nên duyên bố cũng muốn con sống ở đây như em gái của nó, bố rất quý con, mong con đừng từ chối yêu cầu của bố.
_ Vâng con sẽ suy nghĩ lại điều này, con chào ba, con xin phép về phòng.
_ Ừ thôi con đi đi và đừng buồn con nhé.
Tôi rời khỏi phòng, vừa đi vừa nghĩ không biết mình có làm nên điều gì hay không, nhưng tạm thời tôi phải gác bỏ chuyện ly hôn sang một bên, vì tôi đã trót hứa với bố chồng tôi mất rồi, nhất định tôi phải làm cho hắn chịu đi phẫu thuật mới được, nhưng mà làm cách nào đây, tạm thời tôi vẫn chưa nghĩ ra được cách gì, tôi phải đi hỏi anh Minh xem tình trạng của hắn như thế nào rồi, dù gì tôi cũng là vợ hắn và hơn nữa tôi cũng là bác sĩ trong tương lai mà.
Tôi núp ở ngoài cửa chờ anh Minh khám xong cho hắn, tôi mới gọi anh lại vì có chuyện tôi cần hỏi anh, chúng tôi cùng nhau đi dạo ngoài vườn, tìm được một ghế đá sạch tôi và và anh cùng ngồi xuống. Tôi hỏi:
_ Anh Minh, tình trạng của anh Huy thế nào rồi, nếu phẫu thuật bây giờ liệu có còn kịp không.
Anh mỉm cười nhìn tôi đáp:
_ Tình trạng của nó không tốt lắm, nếu nó không phẫu thuật ngay e rằng sẽ muộn mất, nói rồi anh lại thở dài.
Mặc dù tôi không ưa hắn, nhưng đứng trước tình thế hiện nay, nếu tôi không làm tròn bổn phận của mình thì tôi sẽ mắc kẹt ở đây mãi mãi, không được nhất định tôi phải tìm ra cách.
_ Anh biết là tính của nó bề ngoài thì hơi cộc cằn một chút, nhưng thực ra nó là một người tốt.
_ Vâng, tôi dáp nhưng tôi biết là anh chỉ cố an ủi tôi, cho tôi bớt sợ mà thôi, làm sao tôi có thể sống với một người như anh ta được.
_ Nếu đưa nó ra nước ngoài phẫu thuật thì cơ hội thành công là rất cao.
_ Vậy tại sao anh lại không đưa anh ấy đi.
_ Em cũng biết rồi, nó là một thằng rất ngoan cố, nó không chịu nghe ai cả, vết thương lòng và tính cố chấp của nó quá cao, anh và bác Tài đã dùng hết mọi cách mà không lay chuyển dược gì, khi nghe kế hoạch của bác và niềm tin mà bác giành cho em, anh cũng hơi hoang mang, anh không biết là liệu em có làm nổi không?
_ Em cũng thấy thế anh ạ, vì em chưa bao giờ gặp tình huống nào như vậy trong đời mình cả, ngước nhìn bầu trời cao tôi tự nhủ là mình phải cố gắng lên không để cho hoàn cảnh làm cho mình ngục ngã.
Cuộc nói chuyện với anh Minh đã cho tôi biết một vài điều về chồng tôi, thì ra hai người vốn là bạn thân từ nhỏ, họ cũng giống như tôi và Hoa, tôi rất cảm động về tình cảm mà anh ấy giành cho chồng tôi, tôi cũng muốn làm được một cái gì đó cho những con người tốt bụng này.
Bữa tối, tôi xin phép bác Lý cho tôi mang cơm vào phòng hắn, bà lạnh lùng giao nó cho tôi và bỏ đi, biết tính bà như vậy nên tôi không nói gì, rồi bưng cơm đến phòng hắn gõ cửa.
_ Ai đó, bác Lý hả, vào đi.
Tôi muốn lên tiếng đính chính lại là không phải bác Lý mà là tôi, nhưng thôi nếu vậy thì hắn sẽ không cho tôi vào phòng mất. Tôi khẽ đẩy cửa bước vào, rồi dặt mâm cớm lên bàn, tôi thấy hắn đang viết cái gì đó, không muốn làm động tới hắn tôi định bước ra, nhưng xui cho tôi là tôi đá vào cái chân bàn, chiếc cốc rơi xuống vỡ tan tành, hắn giật mình quay lại và đã thấy tôi, tôi không có đủ thì giờ để rút lui nữa rồi. Trong chốc lát tôi cảm thấy như mình sắp chết đến nơi, mặt hắn đã chuyển sang màu đỏ, tôi nghĩ là hắn đã tức giận đến cực điểm rồi
_ Ai cho phép cô vào phòng tôi hả, mà cô có biết là cô vừa làm cái gì không ?
Hắn tóm lấy tay tôi bóp mạnh, không biết tay hắn làm bằng gì, sắt thép hay sao mà khiếp quá, hắn nhìn thấy từng mảnh vỡ của chiếc cốc hắn tức giận đến nỗi đã đẩy tôi ngã nhào xuống đất, mắt hắn vằn máu lên hắn nhặt từng mảnh vỡ nhỏ một cách nâng niu, tôi nghĩ chắc là một vật kỷ niệm mà hắn muốn cất giữ, không may là tôi đã làm vỡ nó.
Tôi lý nhí:
_ Tôi xin lỗi.
_ Cút, cút ra khỏi đây, và tôi đã bảo cô là đừng bao giờ để tôi thấy mặt cô rồi mà, cô không nghe hả.
Quá uất ức tôi buông rơi chiếc mâm và chạy ra khỏi phòng, thì gặp bố tôi và ông Tú, bố thấy tôi khóc nên hỏi
_ Có chuyện gì xảy ra hả con, con không sao chứ?
Quẹt nước mắt, tôi bảo:
_ Dạ, con không sao, rồi xin phép về phòng, nhưng đi được mấy bước thì tôi loạng choạng ngã xuống, ông Tú vội chạy lại đỡ tôi, bố thấy vậy thì lo lắng hỏi:
_ Con bị sao thế?
Tôi bị một vết thương dài ở chân và bị ra máu nhiều, chắc là lúc bị hắn đẩy ngã xuống đống mảnh vỡ của chiếc cốc thủy tinh, chân tôi bị băng bó, không thể chạy nhảy nhiều, suốt ngày quanh quẩn ở trong phòng tôi thấy bức bối quá, thỉnh thoảng bố chồng tôi cũng đến thăm tôi những lúc ông không bận việc ở công ty, và anh Minh cũng đến thay băng cho tôi hàng ngày, tôi coi anh như anh trai của mình, nói chuyện với anh tôi cũng vơi đi phần nào buồn chán, càng nghĩ tôi càng tức hắn, không biết hắn là loại người gì mà có thể đối sử với tôi như thế chứ, nếu vậy thì bây giờ tôi nhất quyết ly hôn với hắn, tôi sẽ thỏa ước nguyện không muốn nhìn thấy tôi của hắn, được anh hãy đợi đấy, tôi không sợ anh đâu.
Thế là tôi phải nghỉ học mất một tuần chỉ nằm, rồi ăn, thỉnh thoảng đi dạo trong vườn với chiếc nạng ở chân, tôi không biết là hắn có thấy hồi hận về những gì mà hắn đã gây ra cho tôi không, chắc là không đâu, với một người lạnh lùng và vô cảm như hắn thì làm sao hắn lo cho tôi được, tôi phải mau chóng lành bệnh, để kết thúc chuyện này cho xong.
Cầm tờ đơn ly hôn trong tay, tôi tiến tới phòng hắn, dù lúc đầu tôi hùng hổ lắm, nhưng khi đứng trước cửa phòng này thì ý chí của tôi tiêu tan đâu hết cả, không được Hương ơi tôi cố tự nhủ với mình, mày không được yếu đuối lúc này, nếu mà mày mềm lòng thì chuyện này đến bao giờ mới dứt, nghĩ là làm tôi gõ cửa, một giọng cộc lốc vang lên.
_ Ai đó, tôi đã bảo đừng làm phiển cơ mà.
Tôi mặc kệ hắn, tôi vẫn tiếp tục gõ cửa, có lẽ không thể chịu đựng được hắn đạp cửa đánh xầm một cái, hắn nhìn xững tôi, còn tôi thì sửng xốt nhìn hắn, dáng hắn cao cao che khuất tầm mắt của tôi, chắc là vết thương nơi mặt đau lắm nên trông hắn có vẻ đau đớn. Tôi vội hỏi:
_ Anh có sao không?
_ Lại là cô, tôi đã bảo cô bao nhiêu lần rồi, là đừng để tôi nhìn thấy mặt cô nữa, nói thế nào thì cô mới hiểu hả. Hắn hét lên.
Người tức điên lên là tôi mới đúng, dù tôi có làm vỡ chiếc cốc của hắn, thì hắn cũng đã trừng phạt tôi bằng cả tuần với chiếc chân nạng rồi còn gì, không biết hắn còn muốn gì ở tôi nữa, dù hắn có ghét đàn bà, nào tôi có phải muốn làm phiền hắn đâu, chỉ là chuyện của tôi và hắn chưa giải quyết song, chìa giấy ly hôn ra, tôi bảo:
_ Anh ghét tôi lắm phải không?
_ Hừ, bây giờ cô mới biết hả, nếu biết rồi thì cút ngay đi.
_ Vậy thì anh ký vào giấy ly hôn này cho tôi, chuyện của chúng ta sẽ chấm dứt, và anh sẽ không bao giờ phải trông thấy tôi nữa.
Trong mắt hắn có một chút kinh ngạc nhưng nó trôi qua rất nhanh.
_ Ha ha ha, hắn cất tiếng cười hắc ám.
_ Cô muốn tôi ký vào tờ giấy này, cô muốn chia bao nhiêu hả, chắc là tôi không dược như mong ước về một người chồng lý tưởng của cô đúng không, ha ha ha…
Nghe hắn nói song, sự căm tức trong lòng tôi chỗi dậy
_ Bốp, tôi tát vào mặt hắn, tôi nói cho anh biết, dù anh có là ai đi chăng nữa thì với tôi cũng vậy thôi, anh nghĩ mình là ai hả, tôi hét lên, đúng anh phải chịu một nỗi đau quá lớn, anh tự cho phép mình ngục ngã, nhưng anh đã nghĩ đến những người thân luôn bên anh chưa, họ luôn lo lắng cho anh, anh là một kẻ ích kỷ, anh chỉ biết có mình, anh chỉ quan

Đến trang:

;

Truyện Teen

Đọc truyện Teen Nước mắt sao bắc cực

Trang chủ
U-ON - 3