watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
>
Đọc truyện Teen Nước mắt sao bắc cực
» Thể loại: Truyện Teen
» Đăng lúc: 19/02/14 09:33:22
» Post by: Trần Luân
» Lượt xem: 969 Views

ai lấy chồng mà bố chồng thay đón dâu không nhỉ, tôi không biết kiếp trước của mình đã làm gì điều sai trái nên kiếp này tôi mới bị trời hành như vậy, nhưng lòng tôi thì lại hoan hỉ vì nếu anh ta đến thì tôi không biết phải đối diện với anh ta như thế nào, nửa vui, nửa buồn vì tôi nghĩ anh ta cũng không thích cuộc hôn nhân này, vậy thì kế hoạch ly hôn của tôi đã thành công được một nửa. Trước lúc bước lên xe, bố đã ôm tôi vào lòng, dặn dò tôi đôi câu, nhưng sao từng lời bố nói lại gượng ép quá vậy, tôi mong bố đã nói với tôi những lời này biết bao, nhưng nay nó chỉ làm tôi thêm buồn, có lẽ tôi không có duyên được làm một người con của ông, chỉ vì hai cha con tôi không hợp nhau, đã có biết bao chuyện xảy ra, thôi nay đành quên hết, gạt nước mắt bước đi, tôi mong ông ở lại mạnh khỏe, vẫy tay chào mọi người, tôi bước lên xe như mang cả một khoảng trắng mênh mông vào cõi lòng mình, ngồi bên cạnh Hoa, tôi dựa đầu vào nó, cả hai cùng im lặng, không biết nói gì để an ủi nhau, bố chồng tôi thỉnh thoảng quay xuống hỏi han tôi, tôi chỉ đáp lời ông cho có lệ, có lẽ ông hiểu tôi đang buồn ghê gớm lắm.
Nhìn căn biệt thự màu trắng trước mặt, đúng là nó to hơn căn biệt thự nhà tôi nhiều, với đủ thứ hoa trong vườn, tôi đi mà như lạc vào một câu chuyện cổ tích, nhưng liệu đây có phải là thiên đường cho tôi, hành lý đã có bác tài sách, tôi bước cùng Hoa theo bố chồng vào nhà, mọi người đều đừng chờ và cúi chào tôi, tôi bỡ ngỡ với kiểu đón tiếp này, nên cố mỉm cười chào đáp lại.Bố chồng tôi giới thiệu:
_ Đây là ông Tú, quản gia nhà mình
_ Chào cô chủ
_ Chào bác.
_ Đây là bà Lý, phụ trách việc nấu nướng
_ Chào cô chủ
_ Chào bác.
_ Đây là cô Hồng, phụ việc trong nhà


_ Chào cô chủ
_ Chào cô.
Sau khi chào hết mọi người, ông dẫn tôi đến căn phòng tân hôn, mới thoáng nhìn tôi đã dùng mình sợ hãi, căn phòng đúng là đẹp thật với thảm hoa, được sơn màu hồng nhạt, màu mà tôi thích nhất, nhìn chiếc bản trang điểm vẫn còn mới, tôi biết nó mới được đặt mua, nhưng thứ mà tôi thích nhất là có cửa sổ nhìn ra sau vườn tôi rất yêu thiên nhiên, nên vội mở cửa ra cho gió ùa vào phòng. Thấy tôi còn mệt nên bố chồng tôi bảo:
_ Con và Hoa nghỉ ngơi đi, tí nữa bố cho người gọi hai đưa xuống ăn cơm
_ Cảm ơn bố, tí nữa chúng con xuống.
Ông cười, rồi rời khỏi phòng, chỉ còn lại tôi và Hoa, hai đứa lo xắp sếp lại quần áo vào tủ, dọn lại vài thứ linh tinh
_ Mày sẽ sống tốt thôi Huơng ạ, đừng lo lắng nhiều.
_ Ừ, cám ơn mày nhiều, tao cũng mong như vậy.
_ Mà mấy khung hình này, mày định treo ở đâu?
_ Không cần đâu, tao nghĩ là để trong va li thôi, lúc nào nhớ thì tao đem ra xem, mày sẽ ở đây với tao chứ.
Nghe thế con bạn tôi nó lăn ra cười.
_ Mày điên à, mày lấy chồng, chứ có phải về quê chơi đâu, mà mày bảo tao ở đây với mày.
_ Kệ người ta, tao thích mày ở đây với tao.
_ Thế còn chồng mày, mà dù mày có muốn tao cũng không ở được, mày biết rồi còn gì.
Hai đứa đang nói chuyện với nhau thì có tiếng cô Hồng.
_ Cô chủ, ông chủ bảo hai cô xuống ăn cơm
_ Vâng, cháu xuống ngay.
Tôi và Hoa đi theo xuống phòng ăn thì bố chồng tôi đã ở đấy, ông cười bảo:
_ Thế nào hai đứa đã đói chưa, ăn cơm đi nào
_ Vâng, cháu đói rồi. Hoa cười bảo.
_ Dạ. Tôi nhẹ gật đầu đáp, vì với tôi lúc này xưng con với ông vẫn còn xa lạ quá nên tôi không thể nào quen ngay được.
Bữa ăn diễn ra nhẹ nhàng, Hoa ăn nói rất vui vẻ với bố chồng tôi, còn tôi chỉ trả lời qua loa những câu hỏi mà ông dành cho tôi. Kết thúc bữa ăn tôi và Hoa lo phụ cô Hồng dọn dẹp, nhưng ông yêu cầu tôi đi nghỉ, không còn việc gì khác tôi và Hoa về phòng, chúng tôi chuyện trò với nhau một lúc, rồi vì quá mệt nên tôi ngủ lúc nào không hay, đến chiều dậy thì Hoa đã đi từ lúc nào, chỉ để lại cho tôi một bức thư, tôi giận nó sao lại bỏ tôi một mình ở nơi này, nhưng cũng mở bức thư ra đọc
“Hương mình biết bỏ bạn mà đi không một lời từ biệt, đã làm cho bạn buồn nhưng mình không còn cách nào khác cả, mình muốn được ở bên bạn nhiều hơn, được an ủi bạn, cho bạn một bờ vai để dựa, nhưng bạn biêt đấy mình không thể nào sống ở trong căn nhà đó được nó không thuộc về mình, mình và nó là hai thế giờ khác nhau, mình muốn đợi đến khi bạn tỉnh rồi nói lời chia tay bạn, nhưng nhìn bạn ngủ ngon quá, mình không nỡ đánh thức giậy, và hơn nữa mình không có dũng khí để nói lời chia tay vào lúc này, nhưng mà chúng ta còn gặp lại nhau ở trên lớp mà lo gì đúng không, cố gắng lên nhé và đừng buồn, bất cứ chuyện gì xảy ra thì tìm mình hay gọi điện cho mình, mình luôn ở bên bạn, à mà bài học hôm qua ở lớp mình đã chép bài và xin phép cho cậu nghỉ rồi, vì vậy đừng lo lắng gì cả, mau sớm đi học lại nhé, các bạn ở lớp chúng nó nhớ cậu lắm, thôi dài dòng quá, cứ như chúng ta phải chia xa mãi vậy, thôi ngủ ngon nhé mèo con, mình về đây, hẹn gặp lại ngày mai, mình thấy bố chồng cậu là một người tốt chắc cuộc sống của cậu cũng sẽ tốt thôi, cười nhiều lên nhé và đừng có buồn, tạm biệt”
Đọc xong thư của con bạn, tôi phải bật cười, cái tính lý lắc của nó không bao giờ thay đổi, nhưng nó đã cố làm cho tôi vui và tôi cũng cảm thấy đỡ hơn, không biết là mấy giờ rồi nhỉ, tôi phải xuống nhà và chào bồ chồng tôi mới được, tôi tự hỏi là chồng của tôi đâu, từ lúc tôi về đây, không thấy anh ta, chắc là anh ta không có nhà, vừa đi vừa nghĩ tôi không biết là mình đã đến cửa phòng của bố chồng tôi, khẽ gõ cửa:
_ Ai đó?
_ Dạ là con đây.
_ Huơng hả, đã dậy rồi hả con, thế nào đã đói chưa để bố bào cô Hồng dọn cơm cho con.
_ Dạ, con không đói, với lại con vừa ăn lúc chiều.
Tôi bước vào phòng làm việc của ông, với giầy tờ ngổn ngang và ông đang chăm chú vào máy tính của mình, tôi định hỏi ông anh ta đâu nhưng thấy ông quá bận chắc là chuyện của công ty, vì không muốn làm phiền tôi xin phép về phòng.
_ Ừ, thôi con về phòng đi, nếu đói thì bảo người dọn cơm nhé, đừng có mang bụng đói đi ngủ đâu đấy.
_ Dạ, con biết rồi, nói xong tôi khép cửa phòng ông lại, định đi về phòng mình, nhưng khu vườn hấp dẫn quá không cưỡng lại được, tôi bước từng bước theo hai hàng cây xanh mướt, buổi đêm đã tạo cho nó một sức hút mãnh liệt với tôi, ngồi dưới gốc cây liễu cạnh chiếc ao xen nhỏ, tôi thả hồn mình theo từng đợt sóng lăn tăn, tôi chợt muốn hát lên một bài gì đó trong không gian như thế này, thế là cùng gió, cùng ánh trăng đêm nay, giọng hát nhỏ của tôi vang lên, tôi muốn mình tạm quên trong lúc này những chuyện mà tôi phải đối mặt trong cuộc sống chỉ có mình tôi với tôi mà thôi, hát chán tôi ngồi nghịch nước trong hồ sen hình như có một nụ hoa sen vừa nở, tôi muốn nó ngự trị trong phòng mình thế là tôi với tay hái nó, trời cũng đã khuya tôi phải quay về phòng để ngủ, cắm song nụ hoa xen vào bình, đêm khuya chỉ có một mình trong căn phòng tân hôn, tôi không biết phải làm gì lúc này, thôi thì lấy sách ra để đọc giết thời gian và quên đi cảm giác sợ hãi trong lòng, đọc sách đã làm mắt tôi díp lại, tôi lăn ra giường ngủ, trong giấc mơ tôi thấy mình bị rơi xuống một cái hố sâu thẳm, tôi cố vũng vẫy thoát ra nhưng nhiều cánh tay đã cố níu tôi lại, tôi không tài nào thoát ra được, ú ớ trong miệng tôi kêu lên và giật mình thức dậy, mồ hôi ướt đẫm áo, đây là giấc mơ khủng khiếp nhất mà tôi từng gặp trong đời mình, tôi sợ không dám ngủ tiếp nữa, trời vẫn còn sáng, tôi xuống bếp làm đồ ăn sáng cho mọi người, đó là thói quen từ khi mẹ mất của tôi, có lẽ là mọi người ngủ ngon lắm nên không biết là tôi đã dậy, tôi cũng không biết làm gì nhiều chỉ làm những phần thức ăn trong tủ lạnh, dù gì nhà cũng đông nên tôi làm hơi nhiều thức ăn một chút, hy vọng họ ăn ngon và không chê là tôi nấu dở, dù sao thì nấu ăn cũng giúp cho tôi giải stress rất nhiều. Cố tập trung vào làm bữa sáng cho mọi người tôi không biết là bác Lý đã dậy từ lúc nào và đang quan sát tôi làm việc, đến khi xong suôi tôi quay ra mới giật mình và gật đầu chào:
_ Chào bác, bác dậy sớm thế
_ Ừ, cô cũng vậy.
Nói xong câu đó, bà lẳng lặng bỏ đi, bỏ mặc tôi ở lại, tôi không hiểu đã làm gì sai, mà ngay lần gặp mặt đầu tiên bà đã ghét tôi đến như vậy.
Cuối cùng thì mọi chuyện cũng xong, bố chồng tôi ăn ngon và không ngớt lời khen ngợi tôi cảm thấy vui lắm, nhưng ông cũng nói
_ Bố biết, là con là một đứa con dâu đảm đang, nhưng mọi chuyện trong nhà cứ để cho bác Lý và cô Hồng lo con không nên làm gì cả.
_ Dạ, không sao đâu bố, chuyện này con làm quen rồi, nên bố không cần phải lo lắng đâu
_ Ừ, thôi tùy con vậy, nhưng làm gì thì làm cũng phải giữ gìn sức khỏe đấy.
_ Vâng, cảm ơn bố.
Khi mọi việc xong suôi, tôi phụ cô Hồng và bà Lý dọn chén đĩa, và lau nhà, mặc dù bị yêu cầu đi nghỉ nhưng mà nếu không làm gì thì tôi cảm thấy buồn nên mặc kệ tôi cứ xông vào dọn dẹp, hôm nay là chủ nhật nên tôi không phải đến lớp, bố chồng tôi đã dẫn tôi tham quan khắp nhà, và giới thiệu từng phòng cho tôi, đúng là căn nhà rộng thật có quá nhiều phòng, đứng trước một căn phòng khóa cửa ông nói trước đây nó từng là phòng của chồng tôi. Tôi nhìn ông tò mò không hiểu, trước đây là sao, vậy là anh ta không sống ở đây, tôi không muốn gặp anh ta nhưng nếu anh ta không về thì chuyện ly hôn giữa tôi và anh ta biết giải quyết như thế nào, như đọc được suy nghĩ của tôi, ông bảo:
_ Con đừng lo, nó sắp về rồi, bố hy vọng là hai đứa hợp nhau
_ Con cũng mong là thế. Tôi trả lời ông mà trong lòng bức rức không yên, vì tôi đang nói rối ông, tôi muốn thoát khỏi nơi này, nó không thuộc về tôi, và tôi mong ra đi càng sớm càng tốt, tên chồng của tôi là Quốc Huy, cái tên nghe cũng hay nhưng không biết anh ta là con người như thế nào, có tốt như bố chồng tôi không hay anh ta là ác quỷ, cả đời của tôi, đã có nhiều ác quỷ vây quanh lắm rồi, nên tôi nghĩ thêm một người nữa chắc cũng không sao, cái mà tôi thích nhất ở trong căn nhà này, ngoài khu vườn tuyệt đẹp ra, là phòng thư viện với nhiều loại sách mà tôi lại là người rất thích sách, tôi reo lên sung sương ùa vào phòng tay mâm mê từng cuốn
_ Tuyệt quá bố ạ, có nhiều sách quá mà hình như cuốn nào cũng hay.
_ Thế là con đã có điểm chung với căn nhà này rồi đấy, ông nhìn tôi mỉm cười khi thấy cái tính trẻ con của tôi. Ông nói:
_ Chắc là con sẽ dành cả hôm nay ở đây đấy nhỉ ? thôi đọc đi nhé bố có chuyện phải làm, gặp lại con sau
_ Vâng, con chào ba, chúc ba một ngày tốt lành.
_ Ừ, con cũng vậy
Ông bỏ đi chỉ còn lại một mình tôi, tôi lục tìm mấy cuốn mà mình thích bật chiếc đèn con lên, tôi say sưa đọc, quyên thời gian, quyên hiện tại, tôi nhớ những ngày còn nhỏ, mỗi tối trước khi đi ngủ mẹ hay đọc cho tôi nghe những câu chuyện cổ tích thật hay, tôi mở to mắt dõi theo như nuốt từng lời của mẹ, mẹ bảo:
_ Huơng của mẹ ngoan lắm, mai sau nhất định con sẽ gặp được người mà con yêu thương.
Tôi ngây thơ hỏi lại:
_ Người yêu thương là gì hả mẹ?
_ Là người sẽ cùng con đi hết cuộc đời. Bà xoa đầu tôi trả lời.
Tôi nhìn bà không hiểu, hình như với tôi lúc đó những từ này sao mà cao xa quá, nó quá tầm hiểu biết của một con nhóc như tôi, nay tôi trong tình trạng này, thì làm sao thực hiện được những gì mà mẹ mong muốn cho tôi, tôi thở dài. Tiếng cô Hồng:
_ Cô chủ, mời cô xuống ăn cơm.
_ Vâng, cháu xuống ngay.
Xếp lại mấy cuốn sách, tôi tìm thêm mấy cuốn định đem về phòng đọc tiếp, chỉ có mình tôi ăn cơm tối, vì bố chồng tôi vẫn chưa về, mọi người ai cũng có việc bận cả, quay về phòng mình tôi tắm rửa, rồi lôi sách ra đọc, nhưng tôi chợt nhớ là mình phải gọi điện cho con nhỏ Hoa, tôi cũng muốn gọi cho bố tôi, nhưng mà biết nói gì với ông bây giờ, thôi thì gọi cho con Hoa vậy
_ A lô, Hoa hả, mày đang làm gì đấy.
_ Tao đang học bài, thế còn mày.
_ Đang đọc sách, hôm nay mày có đi đâu chơi không?
_ Có chứ, tao cùng mấy đứa đi picnic, thế còn mày.
_ Ừ, tao ở nhà, không làm gì cả, mà tại sao mày lại bỏ đi như vậy hả, mai đến lớp mày sẽ biết tay tao.
Nó cười sặc lên, làm tôi tức nghẹn họng nhưng mà cũng phải bật cười vì tính con bạn tôi nó thế, nếu mà giận nó có giận cả đời. Nó kể cho tôi nghe chuyến đi ngày hôm nay của nó, đúng là các bạn của tôi vui thật, tôi ước giá mà tôi vô tư được như thế.
_ Chúc ngủ ngon.
_ Chúc mày ngủ ngon.
Tôi cúp máy, thấy lòng nhẹ nhàng hơn, gập sách lại tôi phải đi dạo mới được, lang thang ngoài vườn tôi giật mình vì hình như là có ai đang ngồi cạnh gốc liễu, nghe tiếng sột soạt người đó quay lại, tôi hét lên một tiếng và ngất lịm.
Tỉnh dậy trong căn phòng của mình, tôi không biết là mình đã mơ hay tỉnh, cố nhớ lại chuyện tối hôm qua, sau khi gọi điện cho con Hoa, tôi đi dạo một mình trong vườn, dưới gốc liễu tôi nhìn thấy một người, khi anh ta quay lại nhìn tôi ấn tượng đầu tiên là tóc anh ta rất dài, che gần hết khuôn mặt anh ta mặc một bộ đồ trắng, tôi chỉ kịp nhìn thấy như vậy thì đã hét lên bất tỉnh mất rồi, vì từ bé tôi đã rất sợ ma, mà anh ta lại ăn mặc như vậy thị làm sao mà tôi không sợ cho được, không biết anh ta có phải là người nữa hay không, mà ai đã mang tôi về phòng này, tôi đang tự hỏi lòng mình như vậy thì có tiếng gõ cửa:
_ Cô chủ, ông chủ mời cô xuống dưới nhà.
_ Vâng, cháu xuống ngay.
Chạy vội vào nhà tắm, đánh răng, rửa mặt, thay quần áo, bước xuống phòng khách, thì đã có bố chồng tôi và một người thanh niên lạ đang nói chuyện với nhau, nhìn thấy tôi, ông lo lắng hỏi:
_ Con đã khỏe chưa, mà tại sao hôm qua lại một mình đi dạo khuya như thế?
_ Dạ con không sao. Tôi đang định hỏi ông đã xảy ra chuyện gì, và ai đã mang tôi về phòng thì.
_ Ngồi xuống đây đi con, à mà bố quên không giới thiệu, đây là Minh Thái, bác sĩ và là bạn của chồng con.
Tôi mỉm cười và gật đầu chào lại anh ta:
_ Chào anh.
_ Còn đây là Hương, con dâu bác.
_ Chào cô. Anh ta mỉm cười chào lại tôi, nhưng ánh mắt thì đang quan sát tôi, tôi không hiểu là anh ta làm như thế có ý gì, và bố chồng tôi gọi tôi xuống nhà chỉ đơn giản giới thiệu tôi với ban của con trai thôi sao, nhìn anh ta không giống với người mà tôi đã trông thấy tối hôm qua, vậy thì ai trong nhà này ngoài những người mà tôi biết ra thì còn có ai khác ư? tại sao tôi lại không biết, không để cho tôi suy nghĩ nhiều, ông bảo:
_ Tối hôm qua chồng con nó về rồi.
_ A. Tôi kêu lên, vậy là cái người mà tôi trông thấy tối hôm qua là chồng của tôi sao, hic tôi không biết là mình phải đối diện với anh ta như thế nào, nhưng nếu xảy ra lần nữa chắc tôi đau tim chết mất.
_ Hôm qua, bố đã đi đón nó về đây, chắc là con đã gặp nó rồi.
_ Vâng. Tôi đáp lời ông mà như gió thoảng, phải tôi đã gặp anh ta, nhưng mà sao giống như trong mấy truyện liêu trai thế, đến bây giờ tôi vẫn còn rùng mình sợ hãi, vậy chắc là anh ta đã đưa tôi về phòng, nghĩ đến đây tôi đỏ mặt cũng xen lẫn nỗi sợ hãi, tôi nửa muốn gặp anh ta nửa lại không. Ông bảo:
_ Chúng ta đi ăn sáng thôi, rồi con theo ta đi gặp nó.
_ Vâng. Tôi đáp lời ông, nhưng trong giọng nói của ông tôi cảm nhận được có một cái gì đó không ổn, tôi quay sang nhìn Thái , tôi thấy anh cũng có tâm trạng giống như ba chồng tôi, vậy chuyện mà hai người cố dấu tôi là chuyện gì, mà tai sao sắc mặt của họ lại khó coi đến như vậy và tại sao chồng tôi không ăn sáng cùng mọi người, tại sao, bữa ăn diễn ra trong không khí buồn tẻ, và căng thẳng, tôi cố gắng ăn cho xong bữa sáng của mình, bố chồng tôi mọi hôm hay cười và nói chuyện với

Đến trang:

;

Truyện Teen

Đọc truyện Teen Nước mắt sao bắc cực

Trang chủ
U-ON - 2