watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
>
Truyện Teen Nhật Ký Dạy Chồng Của Hổ Cái Full
» Thể loại: Truyện Teen
» Đăng lúc: 16/11/13 15:27:59
» Post by: Trần Luân
» Lượt xem: 767 Views

dưới lớp vỏ yếu đuối?

Xong việc, Trứng muối thở hổn hển trong điện thoại, nói một câu vô cùng lẳng lơ, đã chứng minh giả thiết ban nãy của tôi:

- Tưởng rằng anh ta yếu ớt, ai ngờ lại uy phong đến thế.

Về việc tại sao Trứng muối hoàn toàn không nhó gì chuyện lần trước, Ngưu Bôn giải thích rất đơn giản, rất có tính thuyết phục: Đèn tối tù mù, rượu say, mất tỉnh táo.

Khi kể lại sự việc phong lưu hoang đường này cho Lâm Lỗi nghe, tôi hỏi:

- Sau khi ngủ với nhau một lần, có thực sự là hễ nhìn thấy người đó thì cơ thể liền phản ứng và chỉ có người đó mới giải quyết được nhu cầu về phương diện ấy không?

Lâm Lỗi cười:

- Nếu đúng là như vậy thì làm gì có những chuyện như ly hôn, có vợ bé, có bồ, xã hội của chúng ta sẽ thực sự trở nên hài hòa hơn.

- Vậy chuyện của Trứng muối và Ngưu Bôn là sao?

- Thế giới này rộng lớn, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Có lẽ, đó là duyên phận từ kiếp trước, cũng có thể là ý trời giữa cuộc sống mịt mù.

- Có phải trước đây anh tin là có quỷ thần không?

- Có thể con người trước cơn bệnh nặng, sau khi đi một vòng quanh Quỷ môn quan, ý nghĩ của họ sẽ thay đổi... - Lâm Lỗi nhìn vào món ăn tôi gọi trên bàn, khẽ nói một câu: - Trước đây, em cũng đâu thích ăn thịt.

Tôi cố gượng cười, nói:

- Kể ra cũng lạ, không biết tại sao bỗng nhiên biến thành động vật ăn thịt, bữa nào không thịt thì không vui. Nhưng cũng may, bây giờ có loại rau còn đắt hơn cả thịt. - Tôi chúi đầu ăn mấy miếng thịt kho tàu, rồi sực nhớ ra một chuyện: - À, đúng rồi, mấy hôm nay các siêu thị đang có chương trình khuyến mãi cuối năm, ăn xong chúng mình đi xem nhé.

- Được, em muốn mua gì không?

Tôi vừa ăn vừa tiện miệng trả lời:

- Xem có bán chăn lông vịt giảm giá thì mua hai chiếc.

- A Phúc... - Lâm Lỗi gọi tên tôi, ngừng một lát mới nói tiếp: - Anh và em đã có mỗi người sáu chiếc chăn mới rồi, vẫn cần mua nữa sao?

- Thật ạ? Đã có nhiều thế rồi ư? - Tôi ngạc nhiên, nuốt đồ ăn trong miệng, nghĩ ngợi một lát, nói: - Dù các chuyên gia cho rằng phải đợi sau khi kết thúc mùa đông năm nay mới có thể xác định đây có phải là mùa đông lạnh nhất kể từ hàng nghìn năm trở lại đây hay không. Nhưng nhỡ đúng thế thật thì sao, lúc đó sẽ rất lạnh, chuẩn bị trước thì đỡ phải lo lắng.

- Sắp đến mùa xuân, đợt lạnh nhất đã qua rồi. - Lâm Lỗi gắp cho tôi chút rau, nói tiếp: - Hơn nữa, ở đất Thượng Hải này, khí lạnh có thấm vào đâu? Giờ chúng mình đã có quá nhiều chăn, nếu phải đến vùng Đông Bắc trong tiết trời lạnh giá nhất, kể cả không bật lò sưởi, thì số chăn đó cũng đủ dùng rồi.

Tôi dùng đũa gạt chỗ rau, gật đầu:

- Kể cũng có lý, vậy... em không mua nữa nhé...

Lâm Lỗi đồng ý rồi lại múc một thìa đậu phụ sốt vào bát tôi, nói:

- Ăn uống phải ăn cả thịt cả rau mới đủ chất dinh dưỡng.

- Vâng.

- Sau khi ăn xong, chúng mình đến siêu thị Parkson bên cạnh xem có hàng Tết gì thích hợp mua mang về nhà không nhé.

- Vâng.

Bữa ăn này, tôi ăn có vẻ không tập trung, tiếp đó, việc dạo quanh siêu thị cũng có phần lơ đễnh.

Giờ tôi không chỉ là "khống chế ăn thịt" mà còn là "khống chế mua chăn".

Nếu như nói bỗng nhiên thích ăn thịt chỉ vì thay đổi khẩu vị thì điều này quả là bình thường, nhưng hành vi không kìm nén được, chỉ thích mua chăn thì đúng là biến thái.

Không hiểu sao, trong tiềm thức của tôi, tôi luôn cảm giác không có đủ chăn, sẽ có ai đó bị lạnh.

Thế nhưng, tôi và Lâm Lỗi không thể không có đủ chăn được. Trên thực tế chúng tôi đã sớm lo lắng vì việc quá nhiều chăn trong phòng rồi.

Vậy thì, rốt cuộc là ai sẽ bị lạnh???

Khi lấy chìa khóa ra mở cửa, tôi lại nhìn thấy mặt dây chuyền có hình cái chăn được treo trên móc chìa khóa.

Chất liệu mạ bạc hết sức bình thường, hình cái chăn gấp lại không hề tinh tế và chẳng có gì là đẹp, là do tôi nhặt được trong lúc quét gầm chiếc ghế sofa khi chuyển nhà, không biết ai đó đánh rơi tự khi nào. Tôi định vứt đi, nhưng cuối cùng lại giữ lại, chẳng vì lý do gì.

Không biết bắt đầu từ khi nào, có rất nhiều chuyện mà chẳng rõ lý do.

Chẳng hiểu sao thích ăn thịt, thích mua chăn, chẳng hiểu sao thường xuyên cảm thấy trong lòng trống rỗng như thể đã đánh mất thứ gì vô cùng quan trọng...

Nơi làm việc của tôi và Lâm Lỗi không cùng một quận. Cơ quan của anh thuộc biên chế, được ở miễn phí phòng trong khu tập thể, tiếc là chỉ được ở một mình, người nhà không được ở cùng, nên chúng tôi không sống cùng nhau.

Công việc của Lâm Lỗi luôn bận rộn, còn tôi lại vừa chuyển đến một công ty mới nên cũng chẳng dám rảnh rang. Kết quả là, mặc dù cuối cùng chúng tôi cùng ở trong một thành phố nhưng vẫn cứ mười, mười lăm ngày cũng chẳng nhìn được mặt nhau.

Đôi khi ngẫm nghĩ kỹ, thực ra so với việc mỗi người một nơi trước đây cũng chẳng có thay đổi gì nhiều.

Sau khi dạo phố xong, Lâm Lôi đưa tôi về trước như thường lệ.

Trước khi lên lầu, tôi tiện thể mở thùng thư lấy ra một xấp các loại hóa đơn, vừa mở ra xem vừa thở ngắn than dài xót ruột.

Lâm Lỗi cười rồi giật lấy xấp hóa đơn, nói:

- Khuất mắt trông coi, cứ đưa hết cho anh xử lý.

Tôi nhìn anh, người không những được cấp chỗ ở miễn phí mà còn được giảm một nửa tiền điện, nước, gas, nghĩ đến việc đối lập giai cấp mà người sôi lên, tôi tức giận nói:

- Chẳng trách năm nào cũng có bao nhiêu người sứt đầu mẻ trán lao vào hàng ngũ của Đảng, theo Đảng thì có thịt ăn.

Anh xòe tay, nói vẻ vô tội:

- Chẳng thể làm khác được, ai bảo em không thích thi vào biên chế?

- Đến khi mộ tổ tiên bốc khói mới có cơ hội trúng tuyển, cứ coi như em có thi thì cũng chẳng vào được. - Tôi càng nghĩ càng tức, nói tiếp: - Vậy nên, cứ như thời xưa lại hay, đâu nhiều phiền phức như bây giờ, chỉ cần bị hoạn là thành người nhà nước.

Lâm Lỗi bối rối.

Tôi vẫn thấy có phần bất bình, chẳng nghĩ ngợi gì mà buột miệng nói tiếp:

- Em không biết, anh phải bồi thường cho tâm hồn bị tổn thương của kẻ dân đen này. Mau qua đây, cõng em lên lầu.

Lâm Lỗi càng tỏ ra bối rối hơn.

Vì nơi tôi ở bây giờ là tầng thứ hai mươi lăm của tòa nhà...

Với vóc người nhỏ bé kiểu văn nhân truyền thống như anh, có khi chưa leo lên được một nửa số tầng đã đi tong rồi.

Vậy nên, tôi cũng thấy hơi ngại.

Sống đển ngần này tuổi rồi mà tôi chưa từng được ai cõng, chưa từng nghĩ đến việc tự mình thử nghiệm cảnh Trư Bát Giới cõng vợ. Hôm nay, sao bỗng nhiên tôi lại đưa ra yêu cầu như kiểu style của cô nàng Lolita dạt dào sức trẻ thế nhỉ? Chẳng lẽ vì gần đây xem nhiều phim Hàn Quốc quá?

Thế nhưng, tại sao khi vừa thốt ra lời ấy, tôi có cảm giác như mình đã từng được cõng.

Hình như, đã từng có một người, cõng tôi đi từng bước lên lầu, đèn cảm ứng từ các tầng bật sáng rồi lại tắt lịm. Lưng người đó mặc dù rất gầy nhưng rộng rãi và ấm áp, chỉ có điều hai bàn tay đỡ đầu gối tôi hơi lạnh...

Hàng trăm suy nghĩ trong tôi không có lời giải, lúc hoàn hồn thì phát hiện Lâm Lỗi đang dắt mình vào nhà.

Anh tìm thấy trong đống hóa đơn một tờ rơi cùa công ty nhà đất, vừa lật ra xem vừa hỏi:

- A Phúc, em thử nói xem sau này chúng mình nên mua nhà ở đâu thì ổn?

- Mua ở đâu cũng rất đắt, giờ giá nhà bình quân vùng ngoại ô đã hơn hai trăm nghìn tệ rồi.

- Dù gì, sớm muộn cũng phải có nhà, vẫn nên mua một căn nhỏ trước...

Tôi đã thay xong giày, buột miệng nói thêm vào:

- Mua căn hộ gồm một phòng ngủ và một phòng khách trước, hai năm sau thì đổi mua căn có hai phòng ngủ và một phòng khách, trẻ con bao giờ cũng cần có phòng riêng... - Nói đến đây, một cảm giác quen thuộc lại xuất hiện, tôi do dự đến bên cạnh anh, hỏi: - Trước đây, có phải chúng mình đã bàn bạc về vấn đề này rồi không?

Lâm Lỗi thoáng nhìn tôi rồi quay người lại đặt tờ rơi lên bàn, lưng quay về phía tôi, một lúc lâu sau mới thốt nên lời, giọng nói của anh nghe lạnh lùng:

- Không. Có lẽ em bàn bạc cùng với người nào khác.

Tim tôi khẽ nhói, vội mỉm cười ùa vào lòng anh:

- Anh lại ghen linh tinh rồi. Về chuyện với Trương Thần, em đã báo cáo anh từ lâu rồi đúng không? Cứ coi như em thực sự nói vói anh ấy về chuyện này thì cũng chẳng chứng tỏ điều gì. Bây giờ, giữa em và anh ấy đến cách liên lạc cơ bản nhất cũng chẳng có, muốn làm chuyện gian tình cũng không biết tìm ở đâu.

Trước vẻ nhõng nhẽo của tôi, Lâm Lỗi chẳng còn cách nào, anh đành vừa cười vừa vuốt mái tóc tôi, mi mắt khép hờ, giọng anh vẫn lạnh lùng:

- A Phúc, Trương Thần... chính là bố nuôi của đứa bé đó sao?

Tôi chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, hỏi:

- Đứa bé nào? Bố nuôi gì cơ?

- Trước đây, anh đến tìm em hai lần... - Anh nói nửa câu bỗng ngừng lại. Mắt anh mở to, cúi đầu hôn lên trán tôi dịu dàng như bao lần, nói: - Không có gì, em nghỉ sớm đi, cố gắng nốt tuần này là được về nhà rồi.

Tôi đứng ở cửa sổ, mắt dõi theo Lâm Lỗi ra về.

Tầng thứ hai mươi lăm là độ cao mà thang cứu hỏa ở trong nước tôi chưa thể với tới, cũng là độ cao mà nếu có xảy ra hỏa hoạn ở ngay tầng này, thì chỉ có thể chịu lao xuống chết hoặc là chịu bị thiêu chết. Đến lúc đó, tôi nên chọn cách chết nào nhỉ?

Vì tôi quá chìm đắm trong dòng suy nghĩ, nên đến khi trở về với trạng thái bình thường, thì bóng dáng Lâm Lỗi đã mất hút tự khi nào.

Điều này khiến tôi thấy buồn.

Nếu như là trước đây, ý tôi là, nếu như trước đây khi tôi và Lâm Lỗi chưa xảy ra chuyện chia tay, chỉ cần anh xuất hiện trong phạm vi tầm nhìn của tôi, ánh mắt tôi sẽ lập tức như chiếc ra-đa tự động chiếu theo anh, tuyệt đối không để mất dấu.

Khi đó, thực sự đúng là toàn tâm toàn ý chỉ có anh.

Bây giờ, chẳng lẽ đã thay đổi rồi?

Trương Thần là trưởng phòng ở công ty trước đây của tôi, giữa hai chúng tôi thực sự có phát sinh tình cảm, chỉ đáng tiếc là vừa mới nhen nhóm đã bị dập tắt. Nhật Ký Dạy Chồng Của Hổ Cái - Chương Cuối
Tình cảm chưa đến mức sâu đậm, khắc cốt ghi tâm, khi mất đi rồi cũng không đến mức lưu luyến, đớn đau.

Vậy nên, mọi cảm giác kỳ lạ của tôi hiện nay có lẽ chẳng liên quan gì đến Trương Thần, không thì lúc đầu chia tay với anh chắc chắn sẽ buồn...

Dù sao, đó cũng là một cuộc tình mà tôi muốn lưu lại, thứ tình cảm bỗng nhiên bị kết thúc, theo lý thì ít ra, dù thế nào cũng sẽ thấy đau đớn lắm, tại sao trong trí nhớ của tôi lại chỉ còn một chút mất mát nhạt nhòa.

Mấy tháng đó, như bây giờ nghĩ lại, ngày nào cũng đi làm, tan làm, ăn ngủ đúng giờ, việc làm và nghỉ ngơi không có gì đặc biệt. Những việc xảy ra tôi đều nhớ tương đối rõ, không có khoảng thiếu sót lớn nào.

Chỉ có điều, tôi luôn cảm giác có gì đó không bình thường.

Ví dụ như mọi tâm trạng đều bình lặng, không chút xáo động nào. Ví dụ như, mọi hình ảnh dường như chỉ có hai màu là đen và trắng, chẳng có màu sắc gì khác...

Hay là trong thời gian đó, tôi bị bệnh mù màu tạm thời nhỉ?

Cục đường sắt năm ngoái hứa là năm nay nhất định sẽ giải quyết tốt vấn đề mua vé về quê ăn Tết của người dân. Họ thực sự đã làm được, năm nay mua vé đúng là không khó mà là... cực kỳ khó!

Liên quan đến việc này, tôi đành phải xót xa xin nghỉ sớm bảy ngày, tiêu mất hơn một nghìn Nhân dân tệ. Tôi cùng ba người nữa là Lâm Lỗi - một công chức nhà nước, được nghỉ phép nửa tháng về thăm nhà, Trứng muối - một học viên đang được hưởng một tháng nghỉ đông, và cả ông chủ quán thịt nướng, người thích nghỉ bao lâu thì tùy, cùng nhau về quê.

Đây chính là sự khác biệt về giai cấp, sự phân biệt giàu nghèo. Đây cũng chính là máu và nước mắt của người làm công ăn lương là tôi...

Trứng muối và Ngưu Bôn, mới đầu là một cặp gian tình, rồi sau đó thì đính ước, nảy sinh cảm tình thật, hai người dính vào nhau cả ngày, không rời ra lúc nào.

Ngưu Bôn nói năm nay không về nhà ăn Tết nên Trứng muối lập tức kéo anh ta lên chuyến tàu cùng về quê với mình.

Suốt dọc đường, hai người cứ vợ vợ chồng chồng, anh anh em em, xoắn xuýt như thể không thấy tôi và Lâm Lỗi đang ngồi đối diện.

Tôi nhìn họ mà thấy nóng mắt, nói:

- Đúng là gian phu dâm phụ, thể nào cũng có ngày bị Tổng cục Phát thanh truyền hình tiêu diệt.

Trứng muối hôn lên quả táo Adam1 của Ngưu Bôn, sau đó liếc mắt, nhướn mày vẻ khiêu khích, nói:

- Không phục thì hai người cũng làm thế đi, có ai cấm đâu. Trước mặt Trứng muối này mà còn phải giả bộ nghiêm chỉnh, thanh khiết sao? Dù sao thì Đậu phụ già à, mày cũng "mất" từ lâu rồi còn gì.

Tôi bóp mạnh quả quýt trong tay, nói:

- Ai "mất" hả? Vớ vẩn! Tao đây vẫn là gái trinh.

Trứng muối ngạc nhiên:

- Không phải chứ? Sao tao nhớ là mày đã từng ngủ với ai đó rồi? Còn làm ghế sofa dính đầy máu...

Tôi tức giận:

- Cái gì mà ghế sofa dính đầy máu? Mày không nghĩ đó là hiện trường giết người hoặc sản phẩm của dì cả2 hay sao?

Trứng muối cẩn trọng suy nghĩ một lát, vẻ mặt có chút hoang mang:

- Vậy sao tao lại có ấn tượng đó trong đầu nhỉ...

Ngay lúc ấy, Ngưu Bôn đã bóc xong quả quýt bị tôi lấy ra bóp, anh chàng ăn một múi, rồi dùng miệng mớm cho cái miệng đang há ra của Trứng muối, bịt lại dòng hoang tưởng như sấm dậy của cô nàng.

1 Quả táo Adam: Yết hầu.

2 Dì cả: Từ lóng Trung Quốc, chỉ kỳ kinh nguyệt của phụ nữ.

Sau đó, họ lại tiếp tục những cảnh mà trẻ em không được nhìn...

Tôi không thèm nhìn họ nữa, khẽ quay đầu sang phía Lâm Lỗi đang ngồi bên cạnh. Anh đang chú ý nhìn phong cảnh lướt qua như bay bên ngoài cửa sổ, như thể hoàn toàn không nghe thấy đoạn đối thoại vừa nãy.

Tôi nhìn khoảng cách giữa mình và anh, không biết từ khi nào chúng tôi đã ngồi cách nhau một khoảng.

So sánh với Trứng muối và Ngưu Bôn, chúng tôi thật không giống một đôi tình nhân đang yêu nhau say đắm. Nhưng có lẽ, sau nhiều năm yêu nhau đến vậy, cả hai nên ở trong trạng thái bình thản như cặp vợ chồng lâu năm. Thế nhưng cũng chẳng giống cặp vợ chồng lâu năm, giống đôi chim non thì đúng hơn...

Tôi nghĩ mãi mà chẳng có kết quả gì, đành lặng lẽ quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Ngưu Bôn đang nghỉ hôn giữa hiệp, anh chàng vội vã thu lại ánh mắt vừa chằm chằm nhìn tôi. Đôi mắt ấy không phải u ám, đẫm nước và có phần mù mờ thế sự như tôi vẫn thấy, mà lúc này, chúng rất trong, rất sáng, sáng đến nỗi trái tim tôi vô cớ xáo động...

Trước Tết vài ngày, tôi bận với việc giúp bố mẹ bày biện, quét dọn nhà cửa, đi thăm họ hàng, bạn bè, rồi cả việc tụ tập với lũ bạn nữa.

Dù bố mẹ Lâm Lỗi không ở trong nước nhưng ông bà nội ngoại, cô dì chú bác của anh đều vẫn ở đây, nên anh cũng bận tối mắt giống hệt tôi.

Chúng tôi chỉ có thể gặp nhau gấp gáp vào hôm họp lớp. Lúc này, mọi người đều vô cùng thoải mái, ai cũng say bí tỉ, chẳng thể nhớ nổi ai đã nói gì làm gì.

Tình trạng hỗn

Đến trang:

;

Truyện Teen

Truyện Teen Nhật Ký Dạy Chồng Của Hổ Cái Full

Trang chủ
U-ON - 6