rõ ràng lắm, bất quá, cục cưng là con của Quan Thần Cực anh.” Giọng nói mang theo vài phần kiêu ngạo và thỏa mãn.
“Đã có thể xác định sao?” Cô ngây thơ hỏi.
“Đương nhiên……” Thấy bộ dáng ngốc nghếch của cô khiến anh cười càng thêm ôn nhu, ngón tay khẽ nhéo cái mũi tròn tròn. “…Không biết.”
“Vậy mà anh còn dám nói.” Cô chu miệng, bất mãn kháng nghị.
Anh bật cười, vuốt ve mái tóc dài thật dày của cô, vừa mới ngủ dậy nên còn chưa kịp sửa sang lại, tóc chỉ đơn giản xõa ra trên vai nhưng lại có hơi thở nữ tính, xinh đẹp cực kì. “Đó là phụ tử thiên tính, hiểu không?”
“Đáng ghét, biết đâu đó là con gái thì sao.”
“Con gái à?” Anh hôn nhẹ lên cái miệng phấn hồng nhỏ nhắn. “Có thể lắm, nhưng mà trước hết vẫn cần phải xếp hàng đã, đứa thứ hai mới đến phiên nó, còn em, trước cho anh một đứa con trai, biết không?”
Cái gì cơ, cái gì mà thứ hai với thứ nhất! Cô đương trường ngây ngốc, đờ cả ra.
“Chờ một chút!” Cô vội vàng đẩy cái mặt đang muốn kề sát gần mình ra. “Em còn không có đáp ứng sẽ sinh nó ra, anh đã muốn cho em đứa thứ hai rồi” Thét chói tai!
“Cái gì?” Sắc mặt vốn hoà nhã lập tức biến đổi. “Em không cần con của chúng ta?” Ngữ khí của anh nghiêm túc hẳn.
Thật đáng sợ! Hướng Phù Nhã nhìn sắc mặt lãnh đạm của anh, không có trừng mắt dọa dẫm mà là nhíu mày lạnh nhạt, cả người đều tỏa ra thần thái uy nghiêm giống hệt như đang xử lí công việc vậy, gương mặt này cô chưa từng thấy qua nên có chút hoảng loạn.
“Hướng Phù Nhã, em lặp lại lần nữa cho anh.” Thanh âm trở nên trầm thấp còn thật sự nguy hiểm.
“Em……” Trong lòng dâng lên ủy khuất, không biết vì sao cảm xúc bỗng trở nên hết sức kích động, cô dùng sức đẩy anh ra: “Nói thì nói!” Không cần phải sợ anh!
“Anh rõ ràng thành thục hơn so với em, có…kinh nghiệm hơn so với em, thế nhưng lại không thèm làm công tác phòng ngừa, bây giờ em đã mang thai, anh nói chúng ta nên làm sao giờ chứ?!”
Nước mắt nói đến là đến, không cần lý do. “Người ta vừa mới đỗ đại học, cố gắng lâu như vậy, hy vọng nhiều như vậy, giờ biết làm gì chứ? Em…em đương nhiên là phải trách anh rồi.” Cô dùng sức vỗ vào ngực anh, tức giận ngùn ngụt, cái kẻ xấu xa bại hoại này!
Anh có chút giật mình trước phản ứng của cô, rất ít người đối diện với vẻ mặt ban nãy của anh mà còn có thể nổi bão trả lại, khóc lóc om sòm được như thế, trải nghiệm thú vị này cũng không phải quá tệ đi. Cái miệng của anh bất giác hơi cong lên, Phù nhi bé bỏng quả nhiên là không thể so sánh với những người khác được.
“Được rồi, được rồi, ngoan nào.” Ôm cô vào lòng, Quan Thần Cực nhẹ nhàng trấn an.
“Không cần anh ôm, em ghét nhất như thế.” Nỗi khó chịu trong lòng tiểu nữ sinh sao có thể dễ dàng dập tắt, cô đẩy đẩy cánh tay, không muốn bị anh kéo vào trong lòng.
“Được rồi, đều là anh sai, anh tệ nhất.” Anh thấp giọng an ủi, ai, may mắn vừa mới đem cái kẻ chướng mắt kia đuổi đi, nếu không bị Jason nhìn thấy bộ dáng hiện tại của mình chỉ sợ dọa hắn rớt mất cằm, Quan Thần Cực anh thế nhưng ở trước mặt một cô gái mười tám tuổi, một chút tôn nghiêm của tổng tài cũng không có.
“Hơn nữa, hơn nữa…người ta cũng không nói là sẽ không cần cục cưng, anh hung dữ như vậy là muốn thế nào chứ?!” Hướng Phù Nhã dùng đôi mắt vẫn còn ướt lệ trừng anh, nghiến răng nghiến lợi lên án, cô chỉ là nhất thời nói không suy nghĩ, cũng không có ý là sẽ không sinh nha!
Hiện tại, hình như người hung dữ là cô mới đúng đi? Mặc kệ, anh cũng không dám cùng cô tranh cãi nữa.
“Em…Trọng yếu nhất là người ta còn chưa có kết hôn đã sinh đứa nhỏ, em còn muốn học đại học, anh có biết hay không? Nếu em muốn sinh con thì năm sau sẽ phải thi lại?
Anh rốt cuộc có hiểu tính nghiêm trọng của vấn đề này không?” Hung hãn chọc vào phần thịt mềm trước ngực anh, cô vẫn còn ấm ức chuyện đại học lắm nha.
“Ai, đứa ngốc.” Ngón cái của anh khẽ lau đi giọt nước mắt vẫn còn dính ở cặp lông mi cong cong, người ta thường bảo nữ sinh có lông mi cong quả nhiên là đúng, không sai chút nào. “Em muốn lên đại học cũng đơn giản thôi, hiện tại tạm nghỉ một năm, sinh đứa nhỏ xong lại bắt đầu đi học là được”
“Không thể! Nhất định không thể!” Cô ra sức bấu vào cánh tay anh, dùng sức bấu, cắn răng cắn lợi bấu, bấu chết anh, đáng giận! “Anh nói có thể là có thể.” Quan Thần Cực liền cam đoan. “Tin anh, em sẽ không cần phải thi lại nữa đâu.” Một chút việc nhỏ như thế mà cũng khiến anh phải chịu ngược đãi? Tuy rằng khí lực của cô gái nhỏ này chẳng đáng là bao nhưng anh lo cô sẽ đau tay a!
Ừm, Hướng Phù Nhã nghĩ đến việc anh sở hữu hàng đống biệt thự lớn như vậy, được rồi, vậy chuyện trường học cứ để anh giải quyết vậy.
“Em căn bản không nghĩ mình sẽ làm mẹ sớm như vậy.” Ngữ khí vẫn còn hung hãn giờ bỗng trở nên yếu đuối đáng thương, cô kỳ thật đến cùng vẫn chẳng là cái gì hết, chỉ là một cô gái mới mười tám tuổi, là lúc mà sức sống thanh xuân tràn trề, nở rộ, giờ bắt cô phải làm một bà mẹ trẻ, ở cái thời đại này chỉ sợ là rất khó tiếp nhận đi?!
“Vậy làm sao bây giờ? Lấy cục cưng ra?” Anh hỏi.
“Không cần, không cần.” Cô vội che bụng, sống chết lắc đầu, đây là cục cưng của cô và anh, cô luyến tiếc lắm.
Cô nhóc ngốc này! Anh âm thầm thở dài trong lòng.
“Một khi đã như vậy……” Anh bỗng nhiên buông cô ra, lùi về sau hai bước rồi quỳ một gối xuống, một chiếc hộp nhung đen tuyền lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay.
Anh mở hòm ra, một chiếc nhẫn kim cương đang tỏa hào quang chói mắt ra bốn phía xuất hiện trước mặt Hướng Phù Nhã, ánh sáng trắng từ nó khiến chiếc nhẫn xinh đẹp vô cùng, tuy cô không rõ là kim cương loại gì nhưng chắc chắn không phải loại chỉ cần có tiền là có thể mua được, đặc biệt là lớp kim cương bên trong như đang ẩn hiện một hình trái tim vậy.
“Phù nhi, gả cho anh.” Quan Thần Cực đưa nhẫn lên, tiếng nói trầm thấp nhưng kiên định, rõ ràng: “Anh Quan Thần Cực cả đời này sẽ…yêu em, chiều em, đem em nâng niu trong lòng bàn tay, trong mắt anh, trong lòng anh, từ giờ khắc này sẽ chỉ có một người phụ nữ tên là Hướng Phù Nhã, không bao giờ liếc nhìn những người con gái khác nữa.”
Chuyện này…mũi của cô trở nên chua xót, ánh mắt cũng mơ hồ nhòe dần đi. Hướng Phù Nhã nặng nề sụt sịt cái mũi, nhìn chiếc nhẫn đắt tiền trong tay anh, bàn tay thật to, có những ấn đường thẳng tắp, mỗi đường vừa dài vừa thẳng, lại phân nhánh khá nhiều.
Đường số mệnh của anh thật dài thật dài, như vậy chứng tỏ anh có thể sống rất lâu, lời thề mãi mãi cũng sẽ không vì thế mà ngắn ngủi, còn đường trí tuệ gần như vắt ngang qua lòng bàn tay, một người đàn ông thông minh như vậy, vì sao lại chọn một người con gái cái gì cũng không xuất sắc như cô làm bạn đời chứ?
Quan trọng nhất là đường tình cảm của anh, vừa sâu lại vừa dài, anh chính là một người chung thủy, một khi đã yêu ai sẽ không dễ dàng thay đổi lòng mình, sẽ có được một mối tình tốt đẹp, phần nhân duyên này chính là cùng nàng sao?
(Momo: Bạn Nhã ơi, anh cầm nhẫn nãy giờ chắc gẫy tay luôn quá >”<, người ta chú ý là cái nhẫn cùng cái mặt người cầm nhẫn kìa, bạn nhìn mấy cái chỉ tay của anh í làm gì ???)
Đáng ghét! Bối Bối đáng ghét, lúc nào cũng hứng thú với việc xem chỉ tay làm cho cô cũng hiểu biết đôi chút, giờ cứ thế mà động tâm. Ghét nhất vẫn là Quan Thần Cực, nước mắt của cô nãy giờ chảy không ngừng, khóc đến sắp thở không nổi nữa rồi.
“Em…nếu em nói không thì…sẽ như thế nào?” Lời nói đứt quãng từ miệng cô phát ra.
“Em nghĩ anh sẽ làm thế nào?” Anh giữ chặt bàn tay nhỏ bé của cô. “Anh sẽ tiếp tục cầu nguyện, cầu nguyện, dùng chân tình đến làm em cảm động rồi say yes? Không, đó không phải là tác phong của Quan Thần Cực anh.” Cầm lấy nhẫn, động tác của anh ôn nhu nhưng vô cùng kiên định lồng vào ngón áp út của cô. “Hướng Phù Nhã em đời này kiếp này chính là người phụ nữ của Quan Thần Cực, em dám không lấy anh làm chồng thử xem?”
Tốt lắm, quả nhiên là tác phong nhà quan, bá đạo lại khiến cho cô ngọt tận đáy lòng, người đàn ông này thế nhưng quỳ xuông cầu hôn cô, có thể khiến anh quỳ gối, cô còn rụt rè để làm gì? Hơn nữa, cô cũng muốn gả cho anh.
“Được rồi, em đây gả cho anh.” Nhẫn đều đã đeo rồi, nghĩ muốn không cũng khó đi.
Đến lúc này anh mới vừa lòng lộ ra nụ cười, đứng lên ôm cô vào lòng. “Vài ngày nữa chờ thân thể em ổn định chút, chúng ta đi Nam Bộ nói với mẹ em chuyện kết hôn.” Anh rõ ràng cảm giác được sự khẩn trương của người trong lòng, bàn tay liền vuốt ve cánh tay mảnh khảnh của cô, trấn an từng chút, từng chút. “Cho dù thế nào, bà ấy đều là mẹ của em, mặc dù không thân thiết nhưng đó là lễ phép.”
“Anh, anh làm sao có thể…” Biết? Cô há hốc mồm, vô cùng vất vả nói hết câu.
“Anh là Quan Thần Cực, một khi đã nhìn trúng một người thì chắc chắn sẽ không thể chẳng hiểu chút chuyện gì về người đó đi?” Hôn lên mái tóc dài, trên thực tế, từ ngày lần đầu tiên gặp cô, không đến hai giờ, tư liệu cá nhân của cô đã hoàn toàn được đưa đầy đủ lên trên bàn của anh rồi.
Khó trách lần đầu tiên anh mở miệng nói chuyện liền gọi ngay tên của cô, Hướng Phù Nhã cũng không rõ trong lòng mình giờ là tư vị như thế nào, sự riêng tư bị anh tra xét, nên tức giận hay vẫn là nhục nhã đây.
“Bảo bối, anh chỉ là muốn biết thêm về em thôi.” Anh cúi đầu thấp giọng, mang theo một tia ôn nhu.
Cô không dễ dàng trấn an như vậy. “Nhưng em một chút cũng không hiểu về anh.” Cô không biết, nhà của anh là như thế nào, không biết trong nhà còn có những ai, thậm chí không biết, anh phần lớn ở lại Đài Loan hay vẫn là tạm thời nữa.
“Về anh, em lập tức sẽ được biết, muốn biết bao nhiêu đều có thể.” Anh cười khẽ. “Nhưng mà trước hết, ít nhất anh cũng cần được mẹ em đồng ý đã đi.” Anh muốn kết hôn với con gái nhà người ta, lại là kiểu lên xe trước rồi mới mua vé bổ sung, tối thiểu cũng cần hiểu được hai chữ tôn trọng là gì mới được.
“Vâng.” Cô thản nhiên đáp lời, miễn cưỡng đồng ý.
Anh ôm cô vào lòng, bảo bối của anh thật ra chính là một người con gái hết sức quật cường, mà sự quật cường này khiến anh cảm thấy vô cùng thích thú.
Thân thế của Hướng Phù Nhã kì thật hết sức đơn giản, báo cáo Jason đưa lên cũng chỉ là một tờ giấy mỏng. Khi cô mười lăm tuổi, cha bị bệnh qua đời, mà mẹ thì hai tháng sau đã tái giá, đến Đài Nam, trước mắt có chồng cùng với một đứa con, trở thành một gia đình ba người bình thường.
Hướng Phù Nhã không theo mẹ đến Đài Nam, cô một mình sống tại nhà trọ mà cha để lại, sống dựa vào số tiền cha để dành, trừ bỏ hai người bạn tốt đã quen biết từ lúc đi nhà trẻ là Nghê Bối Bối và Diêu Thủy Tinh thì cuộc sống của cô phạp thiện khả trần* đến cực điểm.
0
“Kỳ thật, em đã sớm nhận ra, trước khi cha mất, mẹ thường xuyên đi gặp gỡ ở ngoài, không trở về nhà, nếu có ở nhà cũng chỉ là mắng cha vô dụng, cho tới bây giờ cũng chưa từng để ý đến em.” Cô nhắm mắt lại, tựa đầu vào chiếc ghế. “Cha thật sự rất yêu thương em, nhưng mà tình yêu đơn phương của ông thật sự rất đáng buồn, thay lòng đổi dạ chính là thay lòng đổi dạ, không yêu chính là không yêu, mẹ kỳ thật đã luôn muốn ly hôn, nếu không phải…” Cô dừng lại một chút. “Nếu không phải sau đó cha bị phát hiện mắc chứng bệnh đại tràng, không sống thêm được vài năm nữa, em nghĩ bà cũng sẽ không chịu đựng lâu đến vậy.”
Dù sao, cha vẫn đều đối xử thật tốt với mẹ, tốt đến không thể tưởng tượng nổi, mẹ vẫn còn có chút lương tâm, chỉ cần nhẫn nhịn một đoạn ngắn thời gian, thỏa mãn tâm nguyện cuối cùng của chồng, bà cũng đồng ý.
(Momo: Lương tâm giẻ trách, làm thế vì sợ người ta cười chê thôi. Ta ghét bà già này >”<)
“Anh có biết lúc cha em mất ở bệnh viện, mẹ đã mang thai hơn năm tháng rồi không, châm chọc cỡ nào, bà ta lúc nào cũng không để ý đến cảm thụ của cha, mang thai đứa nhỏ của kẻ khác và nhìn chồng mất đi sẽ là một loại tâm tình như thế nào?” Khóe mắt hơi ướt, nhưng cô sẽ không rơi lệ vì câu chuyện này nữa.
“Có lẽ em không thể hận bà, dù sao sau khi cha qua đời, bà để lại tiền cùng phòng trọ cho em, không đến mức để em lưu lạc đầu đường.” Với điều kiện là không được đến quấy rầy mái ấm hạnh phúc mới của bà.
Kỳ thật, cho dù mẹ không nói ra, cô cũng sẽ không đi. Cha rõ ràng còn có thể sống thêm một năm nữa, vì sao mới được bảy tháng đã ra đi, vì sao? Con người ta một khi đã tan nát cõi lòng, sống còn ý nghĩ gì chứ? Người cha nho nhã từ ái của cô, yêu thương cô như vậy nhưng lại không giữ nổi người con gái mình yêu.
Hướng Phù Nhã không tự chủ được vỗ về bụng của mình, cô không thể hiểu nổi, làm sao có người có thể đối xử nhẫn tâm như thế với đứa nhỏ do chính mình sinh ra, nhẫn tâm đến thế, tuyệt tình đến thế, tình yêu là cái gì, một khi đã yêu là có thể vứt bỏ mọi thứ xung quanh sao?
“Yêu phải một người vốn không thương mình là thống khổ biết bao nhiêu, từ đó về sau, em liền thế, tuyệt đối sẽ không để cho mình có kết cục đáng buồn giống như ba. Người em yêu nhất định cũng phải yêu em mới được.” Cô mở to mắt, nhìn gương mặt tuấn tú bên cạnh lóe ra nhu tình.
Anh nắm tay lái thật chặt, quay đầu nhìn cô một cái, nở nụ cười. “Em yên tâm, anh vĩnh viễn sẽ đối tốt với em, vĩnh viễn sẽ không rời bỏ em.”
“Em đương nhiên biết, bằng không em còn lâu mới chịu gả cho anh.” Cô cười ngọt ngào, cảm thấy nỗi đau đớn tận tâm từ ngày xưa đã dần bị những sủng ái yêu thương của anh chen lấp. Tựa đầu vào ghế dựa trằn trọc một chút, sau đó cô liền chìm vào giấc ngủ.
Anh điều chỉnh lại độ ấm trong xe, tuy rằng hiện giờ nhiệt độ không khí rất cao nhưng thân thể của cô vốn không được như bình thường, luôn khiến anh lo lắng, trăm ngàn không thể để cho cô bị cảm. Bởi vì cô mang thai nên anh mới thay đổi xe, tuy rằng tốc độ không cao những càng chậm càng tốt, tình trạng của cô bây giờ cần được ổn định, anh muốn cô an ổn ngủ ở trong xe mà không bị khó chịu.
Gặp mẹ của Hướng Phù Nhã- Trần Vận Như thực ra cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì. Dù sao đối với cô con gái từ nhỏ đã không thèm quan tâm, cuộc sống của cô không phải do bà quyết định là được. Bà đã có gia đình của riêng mình, mặc dù trong lòng vẫn còn bất an nhưng không rảnh đi để ý cuộc sống của con gái chồng trước. Nói đến cùng, vẫn là vì hai chữ ích kỷ. Vì tình yêu của chính mình, bà bỏ qua con gái, lừa gạt lương tâm bản thân, lừa gạt chính mình rằng mọi thứ vẫn ổn, nhưng mỗi khi về đêm, bà đều gặp ác mộng, luôn nhìn thấy ánh mắt bất đắc dĩ và đau thương của người chồng đã mất trong quá khứ.
Con người thực sự có thể vô tri vô giác sao? Tuy rằng đối với chuyện Hướng Phù Nhã mới mười tám tuổi đã chuẩn bị kết hôn, bà có chút giật mình, nhưng mà khi nhìn thấy chi phiếu hơn bảy con số mà Quan Thần Cực đưa ra thì bà liền vui vẻ không có ý kiến gì. Mẹ ruột bạc tình, Hướng Phù Nhã cũng không vì thế mà cảm thấy thương tâm.
Từ lúc còn nhỏ đến giờ,