nụ hôn sâu mà cô yêu thích.
Anh không làm cho cô thất vọng, cũng không muốn làm cô thất vọng, anh hôn cô, đầu lưỡi ngăn lại tiếng rên rỉ ngọt ngào của cô.
Cô khóc, nước mắt theo khóe mi chảy xuống, mái tóc dài ở trên sô pha mềm mại hỗn độn rối tung, toàn bộ khuôn mặt đỏ hồng đáng thương hề hề lắc qua lắc lại, dục vọng từng cơn như thủy triều kéo tới bao phủ lấy mọi thứ. Ngón tay cô gắt gao nắm chặt tay vịn của sô pha vì dùng sức mà trở nên trắng bệch, trước mắt nổi lên từng mảng sương hồng mờ mịt.
Tay anh chống hai bên má cô, hít một hơi thật sâu, định trụ bất động, chờ cô bình thường trở lại.
Đợi hô hấp của cô không còn kịch liệt nữa, anh tiếp tục chậm rãi di chuyển, theo đuổi đỉnh cao mĩ lệ của chính mình.
“Cực, chậm một chút.” Cô cắn môi, yêu kiều kêu lên, khoái cảm trộn lẫn một tia xa lạ quái dị đau đớn, làm cho cô nhịn không được bắt đầu xin tha.
Quan Thần Cực hiện tại làm sao còn có thể nghe thấy? Anh không quan tâm, tiếp tục ở trong cơ thể cô điên cuồng luật động, khoái cảm quá mức mãnh liệt làm cho cô phát sinh một cảm giác sợ hãi, đầu bắt đầu choáng váng, đạt đỉnh được vài phần, trước mắt liền một mảng đen tối, cứ như vậy mà ngất đi.
Khi tỉnh lại, cô đã được ôm lên trên chiếc giường mềm mại, mặc vào chiếc váy ngủ mà mình yêu thích, mà trong phòng ngủ to lớn, chỉ có một mình cô.
Cô ngồi dậy, giữa hai chân truyền đến từng cơn đau nhức nhắc nhở đến sự nhiệt tình trước đó, khuôn mặt nhỏ nhắn liền trở nên đỏ hồng. Người đàn ông đó, mặc kệ thường ngày sủng cô bao nhiêu, mỗi khi lên giường đều sẽ trở thành kẻ duy ngã độc tôn( ý chỉ biết đến bản thân của mình, cực kỳ độc đoán), lúc nào cũng phải tận hứng mới có thể buông tha cô được.
Đi chiếc giày có đóa hoa Phù Tang (hoa dâm bụt) xinh đẹp vào, Hướng Phù Nhã muốn đi tìm cái người giống như dã thú kia để tính sổ, không cần nghĩ cũng biết, anh khẳng định là ở trong thư phòng xử lý một đống công việc chưa xong.
Gõ cửa mấy tiếng không thấy đáp lại, cô tự đẩy cánh cửa nặng trịch ra, đúng là anh ở thư phòng nhưng không phải ngồi ở bàn xử lý công sự mà là đứng trầm tư trước cửa sổ lớn, trên miệng còn có điếu thuốc lá đương cháy dở, sương khói nhẹ nhàng lượn lờ xung quanh khiến hình bóng anh trở nên u buồn hơn lúc trước.
Hướng Phù Nhã không nghĩ anh biết hút thuốc, thấy bộ dáng anh lúc này, cô bỗng nhiên không còn tâm tình hờn giận nữa. Cô đi qua lấy đi điếu thuốc lá cháy dở, dụi tắt trong chiếc gạt tàn thủy tinh ở bên, lúc trước cứ nghĩ nó chỉ để làm đẹp, giờ hóa ra cũng có thể dùng.
“Em không thích anh hút thuốc, về sau đừng hút nữa được không?” Cô vòng tay từ sau lưng ôm anh, vùi mặt vào tấm lưng dày rộng.
Cô cảm giác được thân thể anh bỗng nhiên cứng ngắc, sau đó trầm tĩnh lại. “Được.” Thanh âm đáp lại theo lưng anh truyền đến tai cô. Cô cười, đôi mắt liền nheo lại.
“Sao lại ngủ ít như vậy?” Anh phủ lên bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết của cô.
“Còn dám nói, đều là lỗi tại anh cả.” Cô đánh nhẹ anh một cái, ngữ khí làm nũng nhiều hơn trách cứ.
“Làm sao vậy?”
“Em…… em bây giờ vẫn còn chưa được thoải mái.” Khuôn mặt hồng hào, ngượng ngùng nói thẳng vào trọng tâm vấn đề.
“Anh làm đau em?” Anh khẩn trương xoay người, nâng khuôn mặt cô lên, cẩn thận đánh giá.
Đầu bỗng nhiên có cảm giác hơi choáng, cô lắc lắc, có thể là do quá mệt mỏi rồi, ngoại trừ sắc mặt có phần hơi tái nhợt, còn lại đều hoàn hảo.
“Bảo bối, không thoải mái chỗ nào thì nói với anh, biết chưa?” Anh ôm lấy cô, giữ chặt trong ngực mình.
Cô nở nụ cười, anh thật là khờ, đâu cần phải lo lắng cho cô quá như thế, cô lúc nào chẳng là em bé khỏe mạnh, cho dù đối với tinh lực vô cùng vô tận của anh có phần ăn không tiêu cũng không cảm thấy không thoải mái, hiện tại cô nói như vậy, đa phần là muốn làm nũng thôi mà.
“Dạ.” Cô ngọt ngào đáp lời, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn dật của anh, đưa tay vuốt thẳng những nếp nhăn trên trán, anh có vẻ không được vui, là vì sao vậy? Công việc không thuận lợi chăng?
Đôi bàn tay đang giơ lên cao bỗng dưng mất dần khí lực, gương mặt quen thuộc trước mắt cũng trở nên mơ hồ.
“Bảo bối, bảo bối!”
Ấn tượng cuối cùng trong cô là đôi mắt đen tràn ngập hoảng sợ của anh, rồi sau đó cảm giác chóng mặt, nhanh chóng đánh úp đến, bao phủ lấy cô hoàn toàn.
Không gian mờ ảo, mênh mông vô định, một đôi bàn tay to ấm áp hết sức quen thuộc vẫn luôn cầm chặt lấy tay cô, còn có tiếng nói chuyện ồn ào của mọi người, không phải rất rõ, nhưng nó cứ thoắt ẩn thoắt hiện trong đầu. Hình như đã có không ít người lui đến, còn có tiếng di động, tiếng máy móc chạy xung quanh, không biết vì sao, cô có thể nghe thấy hết sức rõ ràng.
Rốt cục Hướng Phù Nhã cũng nặng nề nâng được mí mắt lên, đập vào mắt cô là trần nhà xinh đẹp đầy những hoa văn phức tạp, sạch sẽ nhưng xa lạ.
“Phù nhi, em rốt cục tỉnh.” Cô vừa chuyển động nhẹ các ngón tay, Quan Thần Cực lập tức cảm thấy được, anh bước tới gần, vẻ mặt khẩn trương. “Em hiện tại cảm thấy như thế nào?” Anh lấy tay ấn vào chuông báo ngay bên cạnh.
“Em…… làm sao vậy?” Thanh âm khàn khàn thốt ra làm cho cô hoảng sợ, toàn thân bây giờ mềm nhũn, không hề có chút sức lực nào.
Trong mắt anh hiện lên một chút áy náy. “Em đã ngất đi, có nhớ không?” Cô cau mày nghĩ lại, ngày đó cô ở thư phòng của anh, hình như đã cảm thấy không được thoải mái thì phải.
“Em sinh bệnh sao?” Thân thể cô luôn luôn tốt mà, làm sao có thể nói bệnh liền bệnh a?
Nữ bác sĩ mặc áo blu trắng dẫn theo ba người y tá đi vào làm gián đoạn cuộc nói chuyện của họ, sau khi kiểm tra cẩn thận liền cung kính nói với Quan Thần Cực:“Quan tiên sinh, anh yên tâm, Hướng tiểu thư ngoài trừ cơ thể có phần suy yếu, còn lại đều bình thường.”
Nói rồi bà quan sát dịch truyền nhỏ giọt một chút. “Sau khi truyền dịch xong, nghỉ ngơi một chút, ngày mai là có thể xuất viện.” Quan Thần Cực lạnh lùng gật đầu, bác sĩ cùng y tá liền lui ra ngoài.
“Em rốt cuộc bị làm sao vậy?” Cô nhìn căn phòng rộng rãi xa hoa xung quanh, nơi này không giống phòng bệnh chút nào. Cô đã xảy ra chuyện gì? Làm sao lại phải vào viện, có phải hay không cô bị bệnh nghiêm trọng mà chính mình cũng không biết?
Anh yên lặng nhìn cô, đem tay cô nâng tới bên môi nhẹ nhàng hôn một chút, mở miệng nói:“Phù nhi, chúng ta có khả năng không thể lập tức đi Hy Lạp chơi được.”
“Vì sao?” Chẳng lẽ là sự thật? Cô sinh bệnh, ngay cả đi du lịch cũng không chịu nổi?
“Bởi vì……” Một bàn tay anh nhẹ nhàng phủ lên bụng cô, dịu dàng nói. “Nơi này, có con của chúng ta.”
Nhật kí anh chàng yêu vợ - Chương 8
Bảo bối thân yêu, từng ngày từng ngày, tốc độ ăn như tằm của em thật sự là đáng sợ.
Mang thai! Đối với một cô gái mới mười tám tuổi, vừa tốt nghiệp trung học, sắp bước vào đại học, điều này có ý nghĩa gì?
Hướng Phù Nhã chống hai tay vào má, lạnh lùng nhìn bãi cỏ xanh mướt ngoài cửa sổ mà ngẩn người, từ lúc xuất viện đến giờ, cô đã bị Quan Thần Cực đưa đến biệt thự này, nếu không phải tận mắt nhìn thấy có lẽ cô cũng không dám tin, ở Đài Bắc nơi tấc đất tấc vàng như thế có thể có người xa xỉ đến mức sở hữu hàng ngàn mét vuông diện tích như vậy.
Biệt thự này phần lớn được xây dựa vào núi, tiến vào bên trong còn có một rừng cây rậm rạp, những gian phòng được dọn dẹp thập phần sạch sẽ, phía trước còn có một mặt cỏ dốc xuống hết sức hoàn mĩ, dùng để đánh cầu cũng được.
Nếu không phải Jason cứ một mực cam đoan là cô không có xuất ngoại, cô thực sự sẽ hoài nghi có phải mình đã chạy đến tận Mĩ hoặc là Australia hay không, cảnh đẹp như vậy cần bao nhiêu tiền mới có thể mua được?
Đến tận lúc này, cô mới ý thức được một vấn đề, đối với Quan Thần Cực, cô hiểu được bao nhiêu? Trừ bỏ biết tên anh, biết anh làm trong ngành điện tử viễn thông, biết anh có một trợ lí người Mĩ tên là Jason, cô hoàn toàn không biết gì hết nữa.
Việc như thế đáng sợ đến thế nào, cô thế nhưng lại dám kết giao cùng với một người đàn ông mình không hề hiểu rõ, bây giờ thậm chí còn mang thai với anh. Quen nhau ba tháng, cô chưa bao giờ nghĩ tới việc hỏi xem gia đình anh rốt cuộc như thế nào?
Bàn tay nhỏ bé theo bản năng vuốt ve phần bụng vẫn còn bằng phẳng của mình, không thể tin được, bên trong này có một viên đậu đỏ đang dần lớn lên, cục cưng, cô đã có cục cưng, cô sắp phải làm mẹ rồi.
Rõ ràng tới tháng chín cô sẽ phải vào đại học, trở thành một tân sinh viên bước tới giảng đường. Thế mà bây giờ, ông trời đang cùng cô trêu đùa quá mức, cô có thể trở thành một bà mẹ tốt hay không, đến chính cô còn không dám chắc nữa.
“Ai……” Hướng Phù Nhã khẽ thở dài, trong lòng cảm thấy rất phiền muộn, rối rắm, đối với những chuyện xảy ra gần đây không thể nào tin được.
“Thiếu phu nhân, cô không thể thờ dài, bằng không cục cưng sẽ không vui đâu.” Một giọng nói nữ tính từ ái từ phía sau lưng Hướng Phù Nhã vang lên.
“Cô…cô gọi tôi là cái gì?” Hướng Phù Nhã hoàn toàn ngây ngốc. Thiếu phu nhân? Sao cô bỗng dưng cảm thấy đầu mình choáng váng thế này.
“Thiếu phu nhân nha.” Má Điền tuổi đã hơn năm mươi cười tủm tỉm đưa tới một ly sữa tươi. “Cô hiện tại đang có mang đứa nhỏ của thiếu gia, cần phải bổ sung nhiều chất dinh dưỡng có trong sữa tươi, lát nữa tôi sẽ hầm canh gà thật kĩ, thật bổ dưỡng cho cô…”
“A, má Điền, cám ơn bà.” Cô vội vàng nhận lấy ly sữa, đánh gãy những lời nói quá mức quan tâm của bà quản gia. Hiện giờ cô đang bị vây khốn trong trạng thái khiếp sợ tột cùng, căn bản không thể ứng phó được với loại oanh tạc mệt mỏi này.
“Thiếu phu nhân nhất định phải thừa dịp uống lúc còn nóng.” Bà lo lắng dặn dò.
“Cháu biết, cám ơn bà.” Cô cúi đầu khẽ mở cái miệng nhỏ, sau đó chợt ngẩng đầu, nhíu mày thật vô tội. “Sao cháu cảm thấy như ngửi được có mùi khét ở đâu…”
“A, canh gà của ta!” Tuổi không còn trẻ nhưng má Điền vẫn phản ứng nhanh nhẹn như cũ, động tác mau chóng vừa đi vừa nói thầm. “Người mang thai đúng là mũi thính, phòng bếp ở xa phòng khách như vậy mà thiếu phu nhân vẫn có thể nghe được…”.
Cô nghe được mới là lạ ấy! Cô sợ chết chuyện má Điền cứ nhắc đi nhắc lại bên tai nên mới muốn thanh tịnh một chút thôi mà. Hôm kia bị Quan Thần Cực đưa tới nơi này, thân thể còn chưa có khôi phục hoàn toàn, cả ngày chỉ ngủ chứ chẳng thèm ăn. Mãi tới hôm nay mới có chút sức lực lắc lư từ lầu hai đi xuống đã bị những lời nói của má Điền bao vây xung quanh, cẩn thận cái này, lo lắng cái kia, giống hệt như cô không phải đang mang trong mình đứa nhỏ mà là một cục vàng bảo bối vậy. Cho xin đi, cô căn bản còn không có hiểu rõ tình huống của mình được không? Đối với đứa nhỏ này, đến bây giờ cô vẫn còn chưa thể tiếp nhận hoàn toàn.
Phiền muốn chết! Lại nhìn đến khốn cảnh trước mắt của mình, sữa tươi trong tay vẫn còn ấm nóng bị cô tức tối đặt luôn lên bệ cửa sổ, trong lòng dâng lên cảm giác phiền muộn khó tả.
“Bảo bối, làm sao lại tức giận như thế rồi?” Một vòm ngực rắn chắc bất chợt bao lấy thân thể Hướng Phù Nhã.
Tốt lắm, đầu sỏ gây chuyện đến rồi! Lúc cô tỉnh lại anh đã không ở nhà, có lẽ là đi tới công ty. Nhưng hiện giờ mặt trời còn chưa có khuất xuống phía Tây, kẻ cuồng công việc này như thế nào bỏ được giấy tờ xuống mà về nhà chứ.
Cô xoay người lại ở trong lòng anh, cặp mắt to trong veo như nước hung hăng lườm nguýt, ngón tay dùng sức đâm vào ngực anh. “Đều là tại anh, đều là tại anh, tức chết người ta mà–”
“Là ai chọc bảo bối của anh tức giận thế?” Nhìn bộ dáng tức tối của cô gái nhỏ trong lòng, ánh mắt tròn vo, cái miệng nhỏ nhắn, nói đáng yêu bao nhiêu liền có bấy nhiêu khiến tâm anh mềm hẳn.
“Trừ anh ra, còn ai vào đây nữa?” Trừng trừng trừng!
“Anh làm sao vậy?” Hắn không khỏi mỉm cười.
“Anh……” Cô chán nản, ngón tay đâm đến đau mà anh phản ứng một chút đều không có, hừ, tự nhiên đi luyện tới mức thân thể rắn chắc như thế để làm gì, muốn đi làm kiện tướng thể hình hay sao chứ? “Anh quá phận! Làm cái kia…thế nhưng, thế nhưng không cần cái kia…”
“Phì!” Một tiếng cười thực rõ ràng vang lên đánh gãy lời của Hướng Phù Nhã.
Cô ngẩng đầu lên nhìn liền thấy, hóa ra là Jason, hắn mang theo một cái cặp tài liệu, đang đứng ở trước cửa ra vào của phòng khách, vẻ mặt không nín được cười, miệng đều nhanh kéo dài đến tận cổ rồi.
Khó trách tổng tài cả một ngày không yên lòng ở trong văn phòng, thì ra là lo lắng cho bảo bối này ở nhà một mình nha.
Xấu hổ và giận dữ từ trước đến nay chưa từng có khiến Hướng Phù Nhã chỉ có thể ngây ngốc trừng mắt với cái bóng đèn mới tới này mà mất đi năng lực phản ứng lại.
Quan Thần Cực thương tiếc bảo bối của mình bị mất mặt như vậy, ánh mắt hẹp dài liền nhíu lại. “Tôi nhớ, hình như chi nhánh bên Nam Phi của chúng ta đang gặp chút vấn đề…”
“Ông chủ, cặp tài liệu của ngài tôi để ở trong này.” Jason lấy sự linh mẫn không thể tưởng tượng được lập tức đặt cặp tài liệu xuống sopha rồi nói: “Trong công ty vẫn còn việc cần làm, tôi phải trở về tăng ca, ông chủ, phu nhân, hai người cứ việc nói chuyện để kẻ tiểu nhân này đi làm việc thôi.” Sau đó, lấy tốc độ siêu nhân biến mất trong tích tắc!
Hướng Phù Nhã thậm chí còn khoa trương cảm giác thấy chân của hắn hình như tạo thành một vòng tròn vậy. Quan Thần Cực hừ lạnh một tiếng, không nói câu nào, quay lại nhìn cô với vẻ mặt ôn hòa. “Bảo bối, em vừa mới nói làm cái gì, dùng cái gì thế?” Nghe được ý tứ rõ ràng nhưng cô thực sự quá đáng yêu khiến anh nhịn không được muốn trêu chọc một chút.
“Chính là……” Đề tài bị kéo lại, khuôn mặt của Hướng Phù Nhã liền ửng hồng, cái này bảo cô làm sao thốt ra thành lời a? Lắp bắp nửa ngày, cô rốt cuộc thốt ra một câu: “Chính là cục cưng đó!”
“À, thì ra là cục cưng.” Anh gật gật đầu, tựa hồ bây giờ mới hiểu được vấn đề. “Bác sĩ nói, cục cưng của chúng ta mới có mười bốn tuần thôi, cao mười lăm cm, nặng tầm 120g.”
Ai, đều do anh quá thô bạo hại cô thiếu chút nữa sinh non, đối với chuyện này anh đến giờ vẫn còn tự trách. Bởi vì bị động thai nên bác sĩ đã dặn dò, bốn tháng đầu tốt nhất nên cấm chuyện phòng the. Nhìn gương mặt ngọt ngào vô tội của cô, anh âm thầm thở dài trong lòng.
“A, hiện tại đã có thể biết được rõ ràng như vậy rồi sao?” Cô ngây ngẩn cả người, vươn tay phủ nhẹ lên bụng mình, nơi này đang có một sinh mệnh nặng 120g? 120gam là khái niệm như thế nào? Đều do cô quá mức sơ ý, lúc ấy vì bận rộn chuẩn bị cho cuộc thi, cho rằng áp lực hơi lớn nên nguyệt sự mới tới chậm, dù sao trước đó cùng từng xảy ra tình trạng như thế, kết quả hóa ra đã mang thai hơn ba tháng, thần kinh của cô quả nhiên thô thiển mà.
“Nói thế thôi chứ vẫn chưa kiểm tra