/>
“ Không cần.” nàng nhanh chóng cự tuyệt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, cũng không biết vì lạnh nên thế, hay là sợ hãi nữa. Mắt thấy người kia càng dựa vào càng gần, nàng để lại túi giấy cùng chăn lông không dám chờ xe buýt nữa, liền nghĩ tới rời đi.
Người đàn ông kia tuy rằng đã say bét nhè nhưng động tác lại không hề chậm chạp, thấy nàng rời đi ngay lập tức ngăn đường đi của nàng.
“ Không sao mà, đừng khách khí, dù sao anh cũng không phiền đâu!” Hắn dựa vào càng gần, đôi mắt lươn đỏ hồng vì rượu, đánh giá nàng từ trên xuống dưới. “Em là học sinh à?”
Phút chốc, một cái xe Ford từ đường đối diện, tốc độ nhanh quay lại, dừng ở bên ngoài bến xe buýt. Người trong xe nhanh chóng sắp xếp gọn gàng, tiếng nói sắc nhọn, lại vừa điều khiển vừa mắng, trong nháy mắt đã vang tận mây xanh.
Cửa xe mở ra, Giang Chấn ngồi trong ghế lái.
“ Lên xe.”
Oa, cám ơn trời đất!
Nàng cầm đồ mà mình đã mang theo, tên say rượu kia xuất hiện, nàng liền dùng tốc độ nhanh nhất có thể đi vào trong xe. Đằng sau còn vang lại giọng nói càng lúc càng chói tai, nàng ngồi xuống, nhanh chóng đóng cửa.
Ngồi phía trước rất chật chội, nàng đành phải đem cái chăn lông để qua ghế phía sau, sau khi ngồi như dáng vẻ của một thục nữ, nàng ngồi yên không dám động đậy.
“ Dây an toàn.” Giang Chấn mở miệng, đôi mày rậm nhướn lên cao ngạo.
Nghe thấy hắn nhắc nhở, nàng tỉnh lại ngay, bàn tay nhỏ bé sờ sờ trên ghế ngồi, vất vả lắm mới đụng tới cái dây an toàn, lại mất một lúc lâu sau mới cài được dây an toàn vào.
Con mắt đen nửa khép hờ, mắt liếc nàng một cái, đôi mày chau lại càng nhiều.
Bởi vì nhìn dáng vẻ chật vật của nàng, hắn mới ra tay giúp nàng xách đống đồ kia lên tầng tám, xong xuôi mới trở về tầng năm chuẩn bị đi tham dự lễ cưới của ông bạn thân, khi tham dự hắn phải mặc thêm âu phục nữa.
Ai biết được, vừa mặc xong âu phục, đang định xuống dưới tầng lái xe chuẩn bị về nhà thì hắn lại thấy nàng đang co rúm ở một góc bến xe buýt, như là cừu rơi vào miệng sói vậy, tưởng chừng như sắp khóc --
Xe cộ nườm nượp nhập thành một dòng, không khí trong xe thì âm u, Giang Chấn móc vào cái hộp bên trên, lấy ra một điếu thuốc cùng một cái bật lửa.
Ánh lửa chợt lóe lên, hắn châm điếu thuốc trên miệng, tay kia để lên vô lăng, chậm rãi thở ra một luồng khói. Hương thơm của thuốc làm kín lấy xe, thỉnh thoảng điếu thuốc loé ra chút ánh sáng hồng, chiếu sáng đôi mắt đen u ám của hắn.
Nàng thật cẩn thận mở miệng, giọng yếu ớt như muỗi kêu.
“ Giang tiên sinh, cám ơn anh –” Chẳng đến vài giờ mà hắn đã giải vây cho nàng những hai lần!
“ Nếu cô gặp chuyện không may, cô sẽ đến hôn lễ trễ giờ.” Mặt hắn không chút thay đổi, con mắt đen chăm chú nhìn phía trước. “Tôi đưa cô trở về, bảo đảm cô có thể an toàn về tới nhà.”
Nàng hổ thẹn cúi đầu, may mà trong xe đủ tối nên có thể che giấu bộ mặt đỏ ửng của nàng. Nàng hắng giọng, cố gắng giúp hắn, ít nhất là phải nói cho hắn biết địa chỉ nhà nàng.
“ Uhm um, ách, Giang tiên sinh, nhà của tôi ở --”
“ Tôi biết.”
Bên trong xe lại lâm vào tình trạng yên tĩnh, không thể giúp được việc gì, Tĩnh Vân chỉ phải khoá miệng lại, ngoan ngoãn không nói thêm gì nữa. Nàng ngồi bên cạnh hắn, duy trì sự im lặng nhưng khóe mắt cũng không ngừng nhìn lén, nhìn cái màu đỏ của ánh lửa, phản ngược lại chiếu sáng đôi mắt kia.
Đêm của đầu mùa đông,nhưng lại không biết vì sao, trời lại không thấy rét.
Nàng ngồi bên cạnh hắn, quên mất thời gian trôi đi, dường như đã nhìn hắn thật lâu thật lâu rồi lại dường như chỉ là nhìn trong chớp mắt......
“ Đến rồi.”
Giang Chấn đột nhiên mở miệng.
“ A?” nàng mù mờ lên tiếng, ngóng nhìn ánh sáng tỏ phía ngoài.
“Đến nhà cô rồi.” Hắn quay đầu, nhìn thẳng nàng.
Tĩnh Vân như là một đứa trẻ bị tóm khi ăn cắp đồ, sợ tới mức chỉ thiếu mỗi nước không nhảy dựng lên.
“ Ôi! a, vâng – vâng –” nàng tháo dây an toàn, dùng động tác nhanh nhất để mở cửa, bước xuống xe.
Cho đến lúc cửa xe mở, nàng mới nghĩ đến, “ Chạy trối chết” như vậy thật là chả có tí lễ phép gì. Nàng vội vàng xoay người, lấy từ trong cái ba lô mình ra một con búp bê vải đã mang theo nhiều năm bên người, tóc nó được buộc lại, chiếc váy hoa màu hồng phủ bên ngoài.
“ Cám ơn anh đã đưa tôi về.” Nàng nở một nụ cười, đem búp bê vải tới cửa kính xe. “Đây là đồ do chính tay tôi làm, tặng cho anh đó.”
Giang Chấn nhìn nàng, bàn tay to ngăm đen vẫn đặt trên vô lăng như cũ, không hề nhúc nhích.
“ Thứ này đối với chỗ tôi mà nói thật vô dụng.”
Hắn đạm mạc nói, thật sự rất lạnh lùng.
Nàng chưa hết hy vọng, tiếp tục thuyết phục. “Anh có thể đặt nó trong xe, trong phòng, hoặc là, hoặc là –”
“ Không cần.”
Giang Chấn không hề khách sao, đẩy dời con búp bê vải ra ngoài xe, cự tuyệt quà cảm ơn của nàng. Sau đó, hắn giậm chân ga, lái xe rời đi.
Nàng nhìn chăm chú đèn phía sau dần dần đi xa cuối cùng biến mất vào trong bóng đêm.
[ Bạn đang đọc truyện tại santruyen.com ">
Đầu đông tiết trời hiếm khi quang đãng.
Hôm nay là ngày tốt để chị cả Phượng Đình xuất giá, ngay cả ông trời cũng vui mừng làm thời tiết thật đẹp, cả vạn dặm cũng không có lấy bóng mây, nhiệt độ thì lại rất hợp lòng người.
Nghi thức truyền thống lấy chồng, công việc bề bộn, muốn nghỉ ngơi cũng chả được, Lâm gia chẳng những quen biết nhiều người, họ lại còn nhiệt tình hơn cả Lâm gia, vì Phượng Đình xuất giá, bọn họ sáng sớm đã tập trung tới, hỗ trợ từ việc lớn tới việc nhỏ.
Thân kiêm cả vai em gái của cô dâu lẫn phù dâu, Tĩnh Vân làm tới trợn cả mắt, giống y như con quay xoay trên cái bàn làm việc.
Nàng đưa chị cả đi hoá trang, thay lễ phục rồi mới về nhà đợi giờ lành đến, Lệ Đại Công tới đón dâu. Rồi, chú rể cô dâu bái biệt cha mẹ, nàng lại chậm rãi ngồi trên xe cưới, đi tới tiệc cưới ở khách sạn trước.
Tận đến lúc cô dâu vào phòng nghỉ, Tĩnh Vân thật vất vả tìm nơi không có ai để lặng lẽ tới. Nàng ở trong khách sạn, kiếm đông tìm tây, mãi đến lúc chân đi giày cao gót bắt đầu đau đớn co rút, nàng mới bắt gặp thân ảnh cao lớn kia.
Giang Chấn đứng ở đó, một mình hút thuốc, ngón trỏ gẩy ra nhưng bụi thuốc bay thật xa.
Ánh mặt trời dưới, mái tóc của hắn đen sẫm, đôi môi mỏng lãnh khốc mà gợi cảm. Bộ vét xám trên cơ thể tráng kiện của hắn trông phẳng phiu đẹp đẽ.
Tĩnh Vân chăm chú nhìn hắn, lông mi dài đẹp nhẹ chớp chớp, tràn ra một làn sóng say mê trong đáy mắt. Nàng vừa gặp hắn đã yêu.
Hơn một tháng trước, Giang Chấn dẫn Lệ Đại Công đến Lâm gia cầu hôn, nàng vừa gặp hắn đã thương!
Trái với người đàn ông có duyên, tính tình tốt như Lệ Đại Công, thân là tiểu phó đội trưởng phi ưng đặc vụ, cả người Giang Chấn lại mang vẻ ngoài xa cách, lạnh như băng, ẩn trong đôi mắt đen thẳm là một khí chất cao ngạo.
Nàng như mèo con lần đầu thấy sói, lần đầu phát hiện ra mình cũng hoàn toàn bất đồng với những sinh vật tao nhã. Đối với Giang Chấn, sự tò mò của nàng nhiều lúc làm nàng khiếp đảm nhưng mê lại nhiều hơn sợ.
Chỉ cần nhất có cơ hội, tầm mắt của nàng sẽ lại hướng theo hắn, chăm chú nhìn nhất cử nhất động của hắn.
Bất luận là hôm cầu hôn ngày đó, hay là ngày cưới hôm nay, hắn đều không hợp với không khí bốn phía náo nhiệt, chẳng qua vì trách nhiệm với người bạn khắc cốt của hắn, hắn mới đi xử lý hết thảy công chuyện một cách chính xác.
Những chuyện hắn xử lý, hắn đều làm nghiêm chỉnh, tuyệt không chút lầm lỗi. Những chuyện hắn không xử lý thì hắn một cái liếc mắt cũng chả thèm nhìn, đừng nói tới nhúng tay --
Giữa nhưng ngón tay dài rám nắng, hương thuốc bay ra thành từng đợt từng đợt khói trắng. Hắn gẩy tàn thuốc, quay đầu lại, con mắt đen thẳm không chút gợn sóng, nhìn thẳng về phía nàng như là đã sớm biết nàng đứng ở chỗ đó.
“ Giang tiên sinh.” nàng gật gật đầu với hắn ý định thanh thản chào hỏi nhưng giọng vẫn run run; trái tim nhỏ không kìm được mà đập loạn.
Tầm mắt Giang Chấn thong thả lướt từng chút từng chút một xuống lễ phục phù dâu trên cái dáng người đẹp mê hồn, lưu lại vài giây trên tấm vải mỏng đang che bộ ngực của nàng.
“ Cái chăn của cô đang ở chỗ tôi đấy.” Hắn đột nhiên mở miệng, như dìm người ta xuống nước rồi lại kéo người ta ra khỏi đó.
“ A, thực xin lỗi, tôi xuống xe vội vàng,có lẽ nhất thời đã quên.”
Quả nhiên! Nàng đoán ngay được cái chăn kia đã bị quên ở trên xe của Giang Chấn, lại khổ vì không có cơ hội xác thực lại càng không có cơ hội tới lấy về, nàng đành phải đổi một lễ vật khác, làm một con gấu bông tặng cho chị cả.
“ Xin hỏi, cái chăn của tôi còn ở trên xe anh không? Tôi có thể đi theo anh tới bãi đỗ xe để lấy, đặt tạm ở phòng nghỉ của tân nương rồi đợi cho tiệc cưới chấm dứt, tôi sẽ --”
Giang Chấn ngắt lời nàng.
“ Chăn không ở trên xe.”
Nàng trừng mắt nhìn. “Vậy, chăn đang ở nơi nào chứ?”
“ Nhà tôi.”
Nàng tuy rằng e lệ nhưng cũng bởi vì đối với người như Giang Chấn,từ trước tới nay nàng chưa từng can đảm dám nói chuyện. Nàng hít sâu một hơi, đôi tay nhỏ bé nắm chặt ở dưới cái váy trắng, quyết định không thể buông tha cơ hội tốt thế này được.
“ Xin hỏi, chừng nào thì anh rảnh?” nàng cố lấy dũng khí, nhìn thẳng đôi mắt đen kia, khuôn mặt phấn lại ửng hồng. “Nếu anh có rảnh, tôi muốn tới xin lại cái chăn.”
Đôi mắt đen mờ sương, hơi nhíu lại, chăm chú nhìn nàng một hồi lâu, môi mỏng vẫn kiên định mím chặt.
Tĩnh Vân khẩn trương đến nỗi không thể hô hấp.
A, có phải nàng quá lớn mật hay không?
A, chủ động xin vào nhà một người đàn ông có phải rất không biết xấu hổ hay không đây?
Ôi, hắn có thể cảm thấy hay không -- cảm thấy --
Vô số ý tưởng quanh quẩn trong đầu nàng cùng với dũng khí liền dần dần mất đi, cái mặt nhỏ cúi thấp xuống giống như một đóa héo rũ.
Ngay lúc nàng tinh thần xuống cấp, tưởng chừng một giây nữa là nàng rời khỏi thì tiếng nói trầm thấp, nam tính vang lên.
“ Thứ Ba tôi được nghỉ.”
Tĩnh Vân đứng trước toà nhà đã hơn mười lăm phút, lòng bồi hồi.
Căn nhà nằm ở ngoại ô thành phố, làmột nhà ba tầng đã cũ với cái cửa ra vào sơn nước hồng đã sớm loang lổ, mấy bụitrường xuân đã héo vàng, khô cong bò đầy bên tường ngoài, bên trong sân chỉ trơlại cơ man nào là cỏ dại cùng những dây leo.
Nàng cúi đầu, nhìn tờ giấy tronglòng bàn tay, xác nhận lại địa chỉ không lầm mới hít sâu một hơi, vươn cánh taytrắng nõn ra run run ấn chuông.
Tiếng chuông vang lên, nàng hoảngsợ, vội vàng thu tay lại.
Đôi mắt trong veo nhìn vào bên trongcửa, khuôn mặt phấn nhỏ nhắn có chút khiếp đảm nhưng sự mong chờ vẫn cứ nhiềuhơn.
Bên trong nhà im ắng, không một chútđộng tĩnh.
Nàng đứng ở ngoài cửa, đợi chờ kiênnhẫn. Bốn phía lá nhẹ nhàng rơi, cứ một lá lại một lá, nàng đếm tới cái lá thứhai mươi mới lại vươn tay ra, cẩn thận ấn chuông thêm lần nữa.
Tiếng chuông lại lần nữa vang lên.
Vẫn chẳng có phản ứng gì.
Nàng nhìn cái cửa gỗ sơn hồng, bỏqua cái sân đầy hỗn độn, đứng dưới bóng cây gần nhà, hướng lên cái cửa sổ khôngnhìn thấy ai cả.
Chậc, chẳng lẽ -- chẳng lẽ GiangChấn không có ở nhà à?
Nàng không chịu hết hy vọng, quyếtđịnh thử lại lần cuối cùng.
Ba tiếng chuông vang lên, vang lạivang như thúc giục lòng người, nàng ấn chặt chuông điện, tai kiên nhẫn nghetiếng chuông, ngón trỏ ấn đến nỗi mỏi nhừ, mãi đến lúc một âm thanh rung độngrầm rầm bên tai mới dừng lại --
Một tiếng mắng lớn oang như sấm nổbỗng từ phòng truyền ra.
“ Con mẹ nó! Đừng ấn nữa!”
Hắn ở nhà!
Nghe được giọng nói của Giang Chấn,mặt nàng liền cảm thấy nóng lên.(Cam: Chị nàymặt có bị làm sao không thế, mặt mỏng vậy ta??) Nàng vội vàng rụt ngón taytrắng trẻo lại khẩn trương ngoan ngoãn đứng chờ trước cửa.
Tiếng mắng truyền ra, một lèo xuyênqua sân đi ra phía cửa ngoài.
Cửa gỗ bị mở ra một cách thô lỗ,đánh mạnh vào tường, nước sơn hồng loang lổ hình như lại rơi ra một ít. GiangChấn như một con mãnh sư bị chọc giận đến điên đầu, mắt tràn đầy những vằn đỏ,biểu tình đầy hung ác, tưởng chừng như sắp đem người ấn chuông ra bóp chết đểăn tươi nuốt sống.
“ Mẹ kiếp, ai vậy?!”
Tiếng chửi bới vang ầm trời, làmTĩnh Vân phải dùng hai tay bịt lỗ tai lại, rụt cổ vào, không ngừng giải thích,nhanh chóng nói rõ ý định.
“ Thực xin lỗi, quấy rầy anh sao?Cái kia -- ách, tôi tới lấy lại –” nói mới được một nửa, lại bắt gặp “cảnh đẹp”trước mắt, nháy mắt đã im lặng. Nàng cứng họng, ngây ngốc nhìn Giang Chấn, conmắt trong veo vừa to vừa tròn nhìn chằm chằm.
Oa, hắn không mặc quần áo!
Đúng ra mà nói thì Giang Chấn khôngmặc áo (Cam: Vẫn mặc quần hí hí), thân hình tráng kiện để trần, nửa dưới chỉmặc duy nhất cái quần đùi kiểu quyền anh màu đen để lộ ra hai bắp chân rắnchắc, khêu gợi một cách nam tính, quả thực nó có thể làm cho bất cứ người congái nào cũng không thể chống đỡ.
Chỉ tiếc là miếng vải trắng băng từvai phải xuống vòm ngực rộng lớn, dày đến vài lớp, phá hủy hết cả “ cảnh đẹp”.
“ Anh bị thương!” nàng kinh hô ratiếng.
“ Tôi biết.”
Giang Chấn mặt mang vẻ giận dữ, thânhình to lớn di chuyển vào trong nhà.
Tĩnh Vân nắm chặt cái túi vải, vộivàng đuổi theo. “Giang tiên sinh, tôi, tôi tôi tôi tôi -- tôi tới lấy cái chăn.Anh không nhớ sao? Hôm chị cả tôi kết hôn, chúng ta đã hẹn trước đó, anh muốntôi thứ Ba tới đây lấy.” nàng nhắm mắt theo đuôi, một đường theo vào trong nhà.
“ Chăn ở góc tường ý, đi ra ngoàikhi nhớ cài cửa vào.” hắn nói cũng không quay đầu lại, đi qua phòng khách thẳngtới phòng ngủ luôn.
Cảm xúc thất vọng lẳng lặng hiện lêntrong lòng nàng. Tĩnh Vân cắn môi, trong lòng tiếc hận, không thể có cơ hội bêmGiang Chấn nhiều hơn, lại mất đi một lần để bồi dưỡng cảm tình với hắn.
Nàng cầm túi chống bụi lên, lo lắngcó nên nói với hắn một lời cám ơn không, hoặc là nói lời tái kiến[2"> --
Bịch!
Trong phòng ngủ truyền đến một âmthanh dọa cho nàng nhảy dựng lên.
“ Giang tiên sinh!” Tĩnh Vân đểchống bụi túi xuống, bất chấp ngại ngùng, vội vàng chạy vào phòng ngủ.
Ngoài cửa sổ bóng cây che rợp cả ánhmặt trời, trong phòng ngủ mang vẻ âm u. Trong không gian rộng lớn như vậy, chỉcó hé ra một cái giường, không còn đồ đạc gì nữa, nửa thân trần của Giang Chấnnằm sấp trên giường, hai mắt nhắm nghiền, đôi môi mỏng mím lại thành một đường,chịu đựng cơn đau đớn khốn cùng.
[ Bạn đang đọc truyện tại santruyen.com ">
Tiếng vang vừa rồi, hình như là dohắn ngã vào giường.
May mà hắn ngã sấp trên giường.Nhưng, dù là ngã sấp vào giường, khẳng định cũng rất đau nghen?!
Tĩnh Vân đứng bên mép giường,