watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
>
Truyện Teen Hạnh Phúc Ước Hẹn Full
» Thể loại: Truyện Teen
» Đăng lúc: 17/11/13 07:56:57
» Post by: Trần Luân
» Lượt xem: 740 Views

ty của anh, lúc Chu Lập Đông đính hôn, ông đến thăm con dâu tương lai, trong những năm ấy anh đã gặp ông nhiều lần và quen ông, “Không có vấn đề gì, nói cho mình chuyến tàu!”

Chu Lập Đông thông báo thời gian và chuyến tàu rồi dặn dò Hoắc công tử: “Bố mình nhiều chuyện, cậu đừng để bụng!”

“Sao thế được? Bố cậu cũng là bố mình!” Thấy Hoắc công tử thoải mái, Chu Lập Đông mới yên tâm đến công ty.

Hoắc Yến Phi đi đón ông Chu, đặt túi to túi nhỏ của ông vào cốp xe, lúc đi men theo cầu xuống đường chính, ông Chu mới hỏi: “Lập Đông bận gì thế?”

“Cậu ấy đi làm”, Hoắc Yến Phi giải thích, “Cậu ấy làm giám đốc bộ phận ở công ty mới nên khá bận.”

Ánh mắt ông Chu thoáng cười, “Có to bằng quan phó tổng giám đốc như trước đây không?”

Hoắc công tử không nhịn được cười, “Đương nhiên không, cũng không được gọi là quan.”

Ông Chu không hiểu, thấy Hoắc Yến Phi cười nên không hỏi nữa.

Xe lên đường vành đai hai, buổi sáng giờ cao điểm tắc đường, Hoắc công tử gọi điện cho Tinh Thành: “Mình giúp Lập Đông đón bác Chu nên đến công ty muộn.”

Tinh Thành biết ông Chu đến Bắc Kinh, lịch sự hỏi thăm vài câu rồi nói với Hoắc công tử: “Không sao, cậu đưa bác về rồi đến công ty.”

Ông Chu cũng biết Tinh Thành liền hỏi Hoắc Yến Phi: “Tiểu Tinh trông rất đẹp trai, cậu ấy đã tìm được ai chưa?”

Hoắc Yến Phi vội vàng gật đầu, “Tháng sau cậu ấy đính hôn.”

Ông Chu thở dài, “Không nhỏ nữa, sắp cưới rồi, cháu nói xem vì sao Lập Đông không lo lắng?”

Hoắc công tử không biết nên nói như thế nào liền giả vờ đang chăm chú lái xe, không trả lời.

“Không giấu cháu, lần này bác đến để giới thiệu cho Lập Đông một đối tượng, cũng đang làm việc ở Bắc Kinh, người ta nói muốn gặp mặt.” Ông Chu nói tiếp: “Người ta nói cô gái đó ngoại hình không tồi, xinh đẹp hơn đối tượng trước đây của Lập Đông.”

Hoắc công tử cười, “Bác, có lẽ Lập Đông không muốn để bác phải bận tâm.”

Ông gật đầu, “Từ nhỏ Lập Đông đã hiểu chuyện hơn những đứa trẻ khác, chuyện này bác còn phải hỏi nó.”

Trong lúc nói chuyện, họ đã đến Greenville ở đại học Giao thông, Hoắc công tử lấy chìa khóa Chu Lập Đông gửi ở văn phòng bất động sản, đưa ông Chu lên nhà, vừa mở cửa vừa nói: “Chỗ ở này của Lập Đông phong thủy rất tốt, nhất định bác phải ở đây thêm vài ngày.”

Ông Chu bước vào trong, thấy nhà rộng rãi, không kiềm chế được cơn giận dữ: “Có một chỗ ở rộng thế này còn bảo chú ba ra ngoài ở? Để đợi nó về cho nó một trận.”

Hoắc công tử đón rồi đưa người về đến nơi, coi như hoàn thành nhiệm vụ, nhắn tin cho Chu Lập Đông rồi vội vàng về Song Nguyệt đi làm.

Buổi tối, Chu Lập Đông đi làm về mua một túi đồ ăn, muốn đích thân vào bếp nấu cho bố.

Ông Chu thấy con trai liền mắng: “Đồ không có lương tâm, chú ba đã yêu quý mày uổng công, để mày cho ông ấy ở bên ngoài!”

Chu Lập Đông hiểu ra, giải thích: “Lúc chú ba đến, nhà chưa sửa xong, hơn nửa chú ở nhà nghỉ cũng là con trả tiền, không phải giống nhau sao?”

“Mày bỏ tiền thì cũng vẫn là ở ngoài!” Ông Chu cố chấp nghĩ để họ hàng ở ngoài nhà nghỉ là phân biệt.

Chu Lập Đông cảm thấy tủi thân, không giải thích nữa, yên lặng vào bếp. Có lẽ, quan niệm của anh đã thay đổi, sự thay đổi này khiến anh xa dần các suy nghĩ của thế hệ bố anh.

Ăn qua loa cho xong, Chu Lập Đông đưa bố đến nhà nghỉ thăm chú ba, bệnh tình của ông đã hồi phục rất nhanh, nhìn thấy họ đến vội vàng cầm tay ông Chu nói: “Làm phiền Lập Đông nhiều quá!”

Lúc đó, sắc mặt ông Chu mới dịu đi.

Từ chỗ chú ba về, Chu Lập Đông cùng bố đi dạo trong đại học Giao thông, gió đêm mát mẻ thổi lên người rất dễ chịu. Ông Chu châm một điếu thuốc ngậm lên miệng, một làn khói thuốc bay trong gió, Chu Lập Đông không cưỡng lại được sự hấp dẫn, anh nói: “Con cũng hút một điếu.”

Ông Chu ngạc nhiên quay lại nhìn con trai, “Không phải con không hút sao?”

Chu Lập Đông cười, “Có lúc làm việc mệt, con hút một điếu để thư giãn.”

Ông Chu từ từ rút thuốc trong túi đưa cho anh, đánh diêm châm lửa giúp con trai. Trong khuôn viên trường học hơi tối, đốm lửa hiện lên đầy quyến rũ và mê hoặc.

“Bạn của dì ở Bắc Kinh giới thiệu cho con một đối tượng, người ta muốn gặp con.” Ông Chu vừa đi vừa nói.

Chu Lập Đông cảm thấy buồn cười, “Chuyện của con bố đừng bận tâm!”

“Con bao nhiêu tuổi rồi, làm sao bố không bận tâm được?” Ông Chu trợn mắt nói, “Ở quê bằng tuổi con, người ta đã có con mấy tuổi rồi.”

“Ở đây không phải ở quê!” Chu Lập Đông bình tĩnh giải thích,

“Không ở quê thì không kết hôn nữa sao?” Ông Chu dừng bước, “Bạn học của con, Tinh Thành không phải người ta cũng sắp đính hôn rồi sao?”

“Tinh Thành?” Chu Lập Đông cảm thấy như đang hít phải một luồng khí lạnh, anh giữ lấy vai bố, “Ai nói cậu ấy sắp đính hôn?”

“Tiểu Hoắc nói.”

Chu Lập Đông sững người vì ngạc nhiên.

Chẳng trách trong nội dung của buổi lễ kỉ niệm thành lập công ty có thêm nội dung nghi thức đính hôn, chẳng trách Hoắc công tử nói: “Nghĩ thoáng ra một chút, ít nhất cậu cũng vẫn còn có một người anh em như mình!” Hóa ra người sắp đính hôn là Tinh Thành, không còn nghi ngờ gì nữa cô dâu chính là Tư Nguyên.

Chu Lập Đông cười, cười đến mức chảy cả nước mắt trước mặt bố: “Tinh Thành và Tư Nguyên sắp đính hôn! Ha ha…”

Ông Chu nhất thời không hiểu, chỉ nghi hoặc nhìn con trai.

Chu Lập Đông đã không phân biệt được mình đang khóc hay đang cười, anh chỉ cảm thấy lòng mình vô cùng ức chế và khó chịu, anh nắm chặt tay, trán nổi gân xanh. “Vì sao? Vì sao? Vì sao?” Anh nhìn xuống hồ hét to, nhưng chỉ nghe thấy tiếng gió trả lời.

Đang hết giờ tự học buổi tối, sinh viên đi qua tò mò nhìn hai bố con, nhìn dáng vẻ có thể thấy người bố đến từ một vùng quê rất xa, bên cạnh là người con trai anh tuấn trắng trẻo như một hoàng tử đến từ một thế giới khác, một sự so sánh vô cùng rõ ràng. Càng khiến người ta tò mò hơn là tiếng cười đau thương của chàng trai trẻ lịch lãm, dường như anh đã mất đi tất cả thế giới.

Chu Lập Đông không biết vì sao mình lại đến đây, sau khi đưa bố lên nhà nghỉ ngơi, anh chạy điên cuồng khỏi khuôn viên trường học, không có phương hướng, không có mục tiêu, chỉ nghĩ dù thế nào cũng phải chạy, không thể ngừng lại, chắc chắn anh sẽ vỡ tim mà chết.

Đèn cửa sổ nhà Tư Nguyên vẫn sáng, từ bên dưới có thể nhìn thấy bóng dáng cô mơ hồ sau cửa, có lẽ cô đang dựa vào cửa sổ xem ti vi. Bởi vì theo hướng anh nhìn, có thể thấy tấm lưng mềm mại của cô.

Anh bất chấp tất cả chạy lên nhà, cố gắng đập cửa chống trộm: “Mở cửa, Tư Nguyên, xin em hãy mở cửa ra!”

Cửa chống trộm phát ra tiếng động, như một tiếng kêu ai oán, trong phòng là tiếng kêu kinh ngạc của Tư Nguyên, nhưng sự kinh ngạc chỉ hiện lên trong thoáng chốc, sau đó, cô giả vờ thản nhiên và lạnh lùng.

Anh không nhìn thái độ của cô, lao vào phòng, đôi mắt đầy những tia máu đỏ chứa đựng sự khẩn cầu và tuyệt vọng, “Tư Nguyên, không được!” Bỗng nhiên anh ôm chặt lấy cô, như để cảm nhận được sự tồn tại thật sự của cô.Tư Nguyên muốn đẩy anh ra, nhưng tay anh ôm cô rất chặt, cô chống cự hồi lâu nhưng vô ích.

Cô chỉ có thể để anh ôm, giống như một con rối.

Anh cuồng nhiệt tìm môi cô, cổ cô, muốn đánh thức những kí ức ấm áp trong cô, “Hãy cho anh một cơ hội, cơ hội cạnh tranh công bằng với Tinh Thành.” Môi của anh di chuyển trên cổ cô và nói thì thầm.

Tư Nguyên bất giác lùi lại, để giọng nói mê hoặc của Chu Lập Đông rời xa ký ức. Cô nhớ năm đó anh nói: “Anh phải đi rồi, chia tay thôi!”; “Anh phải theo đuổi những điều anh mơ ước!”; “Xin lỗi em, tình yêu không phải là tất cả.”

“…”

“Không!” Tư Nguyên hét lên thành tiếng, “Không còn cơ hội nữa!”

Giọng cô thể hiện sự cự tuyệt, cho dù suốt cuộc đời này cô yêu anh, cô cũng không thể cho anh cơ hội, dù sao những vết thương trong quá khứ cũng không có cách nào lành được.

“Lập Đông, anh đi đi!” Tư Nguyên ôm đầu dựa vào cửa, “Đi đi!” Cô hét.

Chu Lập Đông sợ hãi khi nhìn thấy thái độ vô vọng của cô, môi cô trắng bệch, mặc dù anh đã hôn cô nhưng vẫn không có sắc máu, trên mắt cô là những giọt nước mắt lạnh lẽo hơn cả băng tuyết. Đau thương như thế nào mới có thể sinh ra nỗi khổ sở như thế? Sự tuyệt vọng cô độc đó chỉ có ở những người đã trải qua sinh ly tử biệt, có lẽ Tư Nguyên sẽ hận anh đến cuối đời.

Anh còn có thể làm gì? Rót rượu đầy chúc phúc cho cô sao? Nếu có thể bỏ cuộc như thế này, anh đã sớm được giải thoát. Anh không thể, khi yêu sâu đậm, anh không thể điều khiển được chính mình.

“Anh đi!” Chu Lập Đông bỗng nhiên bật cười với vẻ kỳ lạ, hạnh phúc và hài lòng như ở dưới hàng cây ngân hạnh năm đó, “Anh đi, anh sẽ không đến làm phiền em nữa!”

Sống hơn ba mươi năm, Chu Lập Đông chỉ cảm nhận được một chữ - mệt.

Lúc nhỏ, khi những đứa trẻ khác ngồi trong lòng bố mẹ xem phim hoạt hình, anh đang bận trông em trai em gái chạy chơi ngoài đường, lúc đi học, khi những đứa trẻ khác vui chơi, anh đang chăm chỉ học bài; thi đỗ đại học mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi người khác hưởng thụ cuộc sống sinh viên và yêu đương, anh bắt đầu phát sầu vì tiền bạc, lúc đã tốt nghiệp, mẹ anh bị bệnh nặng cần một khoản tiền lớn để duy trì sinh mệnh, anh không thể không lựa chọn từ bỏ tình yêu. Chọn nhà họ Thẩm, anh không biết phải làm thế nào, không chỉ một lần anh tự nhắc mình: chuyên tâm làm việc, quên đi quá khứ, cho dù làm trâu hay làm ngựa cũng phải thành công. Vì thế, anh miệt mài làm việc, chịu khó kinh doanh, cuối cùng anh có được một vị thế vững chắc trong Cửu Đỉnh. Quan hệ với Thẩm Lợi cũng không thể khiến anh yên tâm, anh biết đại tiểu thư của nhà họ Thẩm hư hỏng, hách dịch nhưng vẫn nhẫn nhịn chịu đựng, tìm mọi cách để làm vừa lòng, anh cẩn thận chỉ vì muốn bảo vệ vị trí của mình. Nếu Tư Nguyên không xuất hiện, không có sự phản bội của Thẩm Lợi, cả đời này anh sẽ sống cầu toàn như thế, mặc dù có tiếc nuối, mặc dù không cam tâm nhưng anh vẫn có thể chịu đựng.

Tư Nguyên là một tia sáng trong suốt và xinh đẹp duy nhất trong suốt nửa cuộc đời ảm đạm của anh, cô chân thành và yêu anh hết mực, dành cho anh tình yêu vô tư trong sáng, để lại cho anh những hồi ức tốt đẹp, vì thế, khi cô xuất hiện trước mặt anh một lần nữa, anh không thể kiềm chế được bản thân , trái tim mệt mỏi của anh bắt đầu đập trở lại, cho dù chỉ lại gần cô anh cũng cảm thấy được hạnh phúc.

Thẩm Lợi bất ngờ có thai đúng là một cái cớ để anh rời khỏi nhà họ Thẩm, nếu không có việc này, anh không biết mình sẽ đợi đến bao giờ mới có đủ dũng cảm hạ quyết tâm, từ bỏ mọi thứ trong tay để bắt đầu lại từ đầu. Nhưng cho dù như thế nào, anh đã tự do, nhưng Tư Nguyên không đợi anh nữa.

Anh đuổi theo rất lâu, cảm thấy mình đã mệt đến mức không thở được nữa, nhưng lúc quay đầu nhìn lại, tất cả mọi thứ đều trống rỗng. Chu Lập Đông đứng trên nóc Greenville của đại học Giao thông nhìn xuống, mặt đất cách đó không xa, những bóng đèn đường mờ ảo bên dưới như đang xúi giục: “Nhảy xuống đi, ngươi sẽ được giải thoát!” Anh khẽ nhấc chân, lại gần mép nóc nhà, trong một đêm yên tĩnh như thế này, anh không còn mong muốn gì nữa, có lẽ kết thúc như thế này không phải là không tốt! Mặc dù nhớ nhung, mặc dù lưu luyến, nhưng cô vẫn không thể tha thứ cho anh, như vậy, phần đời còn lại của anh đâu còn ý nghĩa gì nữa.

Trong lúc hoang mang, chuông điện thoại vang lên, anh dừng lại, nghe một cách máy móc, giọng ông Chu có vẻ rất lo lắng: “Sao con vẫn chưa về? Bố đã ngủ được một giấc rồi.”

“Con về ngay!” Anh tắt điện thoại, định thần lại, nhận ra mình đã đang đứng ở mép nóc nhà, một chân đã nhấc lên định bước xuống, anh không khỏi giật mình toát mồ hôi.

Về đến nhà, Chu Lập Đông không khỏi hốt hoảng, giây phút giữa sống và chết, vì sao anh không cảm thấy lưu luyến và sợ hãi?

Áo ướt mồ hôi lạnh, anh lười biếng tháo cúc cởi áo. Xả một bồn nước nóng, lúc ngâm mình trong đó, anh mới cảm thấy máu trong người mình chảy một cách lạ thường, thay đổi theo nhiệt độ của nước.

Ông Chu thấy con trai vào phòng tắm hồi lâu không có động tĩnh gì liền vào xem có chuyện gì không.

Anh đang nằm trong bồn tắm, vùi đầu vào trong nước, nhìn bên ngoài giống như đang bị đuối vì nước.

Ông Chu lao đến bên bồn tắm, gọi anh: “Lập Đông, con làm gì thế?”

Anh lười biếng không trả lời, ông Chu lo lắng lôi anh ra khỏi nước gọi to: “Lập Đông, con ơi!”

Anh mới từ từ mở mắt, “Bố, bố đi ngủ đi, con mệt nên ngâm mình trong nước một lát.”Anh nói với bố mà không bộc lộ bất kỳ tâm trạng gì.

Nhìn thái độ kỳ lạ của con trai, ông Chu thấy lo lắng trong lòng, “Quá nửa đêm, không ngủ còn ngâm nước làm gì?”

Chu Lập Đông giả vờ như bị điếc, nhắm mắt lại khẽ nói: “Bố đừng quản con!”

Ông Chu chưa bao giờ nhìn thấy con trai như thế, thở dài nói: “Bố không quản, con ngủ sớm đi!”

Sau khi ông Chu nói với Chu Lập Đông có người họ hàng muốn giới thiệu đối tượng để anh gặp mặt, Chu Lập Đông không có phản ứng gì, ông Chu sốt ruột nên thúc giục: “Người ta nói những ngày này nếu có thời gian thì gặp mặt, con thu xếp xem sao!”

Chu Lập Đông mệt mỏi nhìn bố, “Chuyện của con, mọi người đừng bận tâm được không?”

“Có phải con thích ai rồi không?” Ông Chu hỏi.

Chu Lập Đông không nói gì, không thừa nhận cũng không phủ nhận, ông Chu nói tiếp:

“Có phải là cô gái trong cuốn album trên giá sách không?”

“Bố xem album của con lúc nào?”

“Tối hôm kia lúc con ra ngoài, bố giúp con sắp xếp lại giá sách nên nhìn thấy, cả quyển chỉ có ảnh một người, không nói cũng hiểu. Con đã có người yêu, bố cũng không lo nữa, đợi người ta trả lời là xong.”

Thấy bố không còn ép mình đi gặp gỡ đối tượng nữa, Chu Lập Đông cảm thấy nhẹ người.

Để giúp Chu Lập Đông mát mặt, buổi tối, Hoắc công tử mời ông Chu ăn cơm, coi như một buổi đón tiếp.

Nhân tiện Hoắc công tử gọi Tinh Thành, Tinh Thành nói: “Mình phải đưa Tư Nguyên đi chọn lễ phục, có lẽ không đến được!”

“Bác Chu đến mà không gặp, không hay!” Hoắc công tử nghĩ, “Hay là thế này, bọn mình đi ăn trước, hai người chọn xong lễ phục rồi đến.”

Tinh Thành không có ý kiến gì khác, “Thế cũng được, chỉ sợ muộn quá không đến được, mọi người đừng đợi bọn mình!”

Tinh Thành đi đón Tư Nguyên đi làm về, đúng lúc gặp ông Châu, lâu rồi hai người không gặp nhau nên nói chuyện hàn huyên một lúc.

“Ngày nào cũng đến điểm danh, không biết lúc nào có thể mời tôi ăn kẹo đây?” Ông Châu và Tinh Thành đã quen biết nhau từ lâu, trêu nhau là chuyện thường tình.

“Tư Nguyên chưa nói với ông, tháng sau chúng tôi sẽ đính hôn!” Tinh Thành mặt mày tươi tỉnh.

“Đính hôn?” Ông Châu cười, “Tư Nguyên giấu rất kín, tôi không nghe thấy bất kỳ thông tin gì.”

Đến trang:

;

Truyện Teen

Truyện Teen Hạnh Phúc Ước Hẹn Full

Trang chủ
U-ON - 9