- Dạ... dạ hai bạn ý có việc bận... lát mới tới được ạ_ Bu cúi đầu lễ phép.
Bà Hiệu trưởng nhíu mày. Ông giám thị giờ mới lên tiếng:
- Mau giải thích cho tôi.
- Ấy thầy đừng nóng, để em rót nước cho thầy_ nhỏ Mi câu giờ đó mà.
- Đúng rồi đó ạ!_ cả lũ đồng thanh rồi mỗi đứa sấn sổ vào rót nước.
Mùa hè trời nóng nên BGH cũng khát lắm, thôi được, đằng nào cũng bị đuổi khỏi trường, cho mấy nhóc rót nước lần cuối cùng.
_ _ _
Trong khi đó, tại phòng 666
Trước mặt Na và Kun là một số đồ dùng của môn mỹ thuật: màu acrylic (xanh dương đậm, đen, hồng, tím, trắng), hai miếng vải tốt kích cỡ 2m nhân 3m, cọ sơn, cọ vẽ, ngoài ra còn có tăm, bàn ủi, kim chỉ, bông gòn.
Bắt tay vào việc. Đầu tiên, Na dùng cọ sơn màu hồng lên giữa giấy, sau đó nhỏ tô viền bên ngoài bằng màu tím có sắc đậm hơn sắc màu hồng. Tiếp tục tô màu xanh đậm sao cho các màu hòa vào nhau. Tô màu đen cho phần còn lại của giấy, tô thật đậm để tạo hiệu ứng bầu trời tối đen.
Kun chăm chú nhìn Na, lúc nhỏ chú tâm làm việc trông lại càng đáng yêu hơn, môi nhỏ hơi mím lại, thỉnh thoảng nhỏ lại đưa tay vén mái tóc dài, ôi sao mà đáng yêu quá đi!
- Anh nhìn cái gì, không mau phụ tôi một tay, dân mỹ thuật mà không biết làm gì hết á!
Hắn sực tỉnh vội xắn tay vào làm giúp.
Tại phòng Giám hiệu.
- Hát xong chưa???_ một ông giám thị vừa cầm cốc trà uống vừa hỏi Bu và Ken, hai đứa đang nghêu ngao "biểu diễn" văn nghệ để câu giờ =____=
- Tôi không rảnh với các cô cậu đâu!_ ông giám thị còn lại bắt đầu khó chịu, còn bà Lisa thì cứ tủm tỉm cười.
- Hát xong rồi ạ!_ Bu thều thào, nãy hát mấy bài mà nhỏ gần đứt cả hơi.
- Mời BGH xem tiết mục đấu võ karate, tiết mục này rất là đặc sắc ạ!_ thằng Tin được "mời" đến làm MC, lập tức Bu và Ken vỗ tay ủng hộ, giờ đến lượt Kin và Mi ra "biểu diễn"
Phòng 666:
Đợi bức vẽ khô, Na úp mặt tô màu vào vải để màu chuyển sang vải. Sau đó là việc của Kun, hắn làm nóng bàn ủi, ủi kỹ phần giấy lên mặt vải để màu chuyển sang vải.
Cuối cùng là dùng tăm và cọ vẽ các ngôi sao li ti trên bầu trời. Tất cả đều được thực hiện tỉ mỉ nhưng cũng cần sự nhanh gọn.
Xong. Na và Kun lau mồ hôi rồi cả hai nở nụ cười nhìn nhau.
- Nhanh, phải lên phòng Giám hiệu thôi!
.
.
.
Đến nơi, cả hai trông thấy Mi và Kin đang khua chân múa tay loạn xạ. Thấy Na và Kun đến, cả lũ thở phào.
- Sao giờ này mới đến? Mau giải thích chuyện tối qua cho chúng tôi_ ông giám thị hắng giọng.
Na và Kun mỉm cười nhìn nhau rồi... Phật... cả hai tung lên một cái, một dải ngân hà kỳ ảo hiện ra.
- O..a..a..
Mọi người ngỡ ngàng say mê ngắm nhìn. Na và Kun làm vài động tác "sóng" khiến dải ngân hà như đang chuyển động vậy. Những ngôi sao được rắc thêm nhũ óng như đang phát sáng những tia nghịch ngợm, chúng chuyển động nhẹ nhàng, xoay tròn, bầu trời đêm huyền ảo. Giữa màu đen thẫm của bầu trời, từng vì tinh tú như lấp lánh hơn. Tất cả đều không tin vào mắt mình, không tin đây là một bức tranh. Đẹp thật!
- Cái... cái này....
Mấy ông giám thị lắp bắp không nói nên lời.
- Vâng thưa BGH, ngày hôm qua, khoảnh khắc ngước mắt lên bầu trời cũng là lúc chúng em đang "lấy cảm hứng" để hoàn thành bức tranh này (xạo quá), một dải ngân hà tuyệt đẹp, em nghĩ nó là món quà ý nghĩa nhất để tặng cho Học viện khi chúng em bước vào ngôi trường này, tuy không có gì lớn lao nhưng nó là cả tấm lòng của chúng em... mong thầy cô hãy nhận lấy! _ Na nói một tràng, nhỏ này vốn giỏi văn mà.
Mấy ông giám thị xúc động, chỉ có thể lắp bắp:
- Vậy... chuyện hôm qua?? Không phải các em.....
- Không thưa thầy_ Mi được đà nói chắc nịch_ bọn em hoàn toàn trong sáng, đó là do có người hại bọn em, cố ý tung tin đồn nhảm mà thôi.
Mấy ông giám thị gật gật đầu nhìn nhau, nhanh tay ra đỡ lấy bức tranh như đỡ lấy vật báu vậy. Duy chỉ có Hiệu trưởng là không nói gì. Một lúc sau bà mới lên tiếng:
- Được rồi, tất cả về đi, riêng Hội trưởng ở lại gặp tôi một lát.
- Em ạ?
- Ừm.
.
.
.
Giờ chỉ còn Bu và Hiệu trưởng trong phòng.
- Thưa... hiệu trưởng có gì muốn dặn dò ạ?_ Bu lên tiếng.
Bà Lisa đan hai tay vào nhau, chậm rãi nói:
- Em nghĩ... mình có thể qua mắt được tôi sao?
- Sao cơ ạ?_ Bu toát mồ hôi, sợ quá.
- Tôi chỉ muốn nói với em thế này thôi, mọi chuyện các em làm trong Học viện này đều không qua mắt tôi được đâu, chuyện hôm qua tôi không truy cứu nữa. Nhưng lần sau, đừng nói dối tôi, rõ chưa?
- Dạ!_ Bu chỉ biết cúi đầu lí nhí.
- Về đi!
- Vâng!
Bu vâng dạ rồi bước ra cửa.
- Khoan đã....
- Dạ?_ Bu quay mặt lại.
- Bức tranh... đẹp lắm..._ Bà Hiệu trưởng khẽ nở nụ cười.
Bu thở phào, nhỏ thấy vui vui trong lòng.
- Vâng ạ! Cảm ơn Hiệu trưởng, lần sau em sẽ cố gắng hơn.
- Được rồi, cô có thể đi.
Bu gật đầu, nhỏ mở cửa rồi bước ra ngoài. Vậy là từ hôm nay, phòng Giám hiệu sẽ có thêm một bức tranh mới.
Chap 37:
Ngay buổi chiều hôm đó, Học viện đã có thêm một thông báo mới, đính chính lại cái tin đồn thất thiệt kia và nhờ vậy mà cả lũ được giải oan.
- Sao có thể?_ Nhỏ Sa tức tối đập bàn cái rầm.
- Hừ... _ nhỏ Lily cũng bực mình lắm.
Riêng Nu thì chỉ cười mỉm, sau cùng, nhỏ nói:
- Thiếu gì cơ hội, chúng ta còn học cùng CLB với mấy con nhỏ đó cơ mà.
Hai nhỏ kia như tỉnh ngộ ra, tâm trạng đã tốt lên bao nhiêu. Được, ba nhỏ không thể thua ba con nhóc kia được.
Về phần Chen, hôm nay hắn được nghỉ có phép. Bây giờ hắn đang nằm kềnh trên giường với cái chân bó bột. Chả là hôm qua không ai thèm kéo hắn lên, tức quá hắn chạy đi sục sạo khắp nơi thì nhặt được một cái thang ở một bãi rác gần đó. Hắn sung sướng bắc thang tính trèo vào Học viện. Ai ngờ đang trèo lên bậc cao nhất rồi thì.... Rắc... cái thang bị gãy.... hắn chỉ kịp "Á" lên một tiếng và bây giờ thì hắn thành thế này đây. Vừa nghiến răng nhai bim bim hắn vừa uất. Haizzz (_ _ ")
_ _ _
Từ khi có được bức ảnh của đứa con gái yêu, bố Han không rời tấm ảnh đó một phút nào, lúc nào cũng giữ khư khư. Ông hạnh phúc quá, cảm giác lòng ông cứ lâng lâng khó tả. Hôm nay, ông sẽ đi xét nghiệm ADN trên sợi tóc của Bu.
Ông mong, ông rất mong điều này là thật, đó sẽ là cô con gái của ông, ông đã mất nó lâu quá rồi, lần này ông sẽ không để mất nó nữa. Mong cho điều này là sự thật.
Ngồi đợi kết quả xét nghiệm mà lòng ông như lửa đốt. Ông bồi hồi, ông bứt rứt, trán ông đã lấm tấm mồ hôi.
Cuối cùng thì bác sĩ cũng thông báo kết quả xét nghiệm, cái kết quả mà ông đợi chờ như đợi lâu lắm.
Về đến nhà, ông đứng ngồi không yên, ông thẫn thờ, cuối cùng, ông cũng cầm điện thoại lên ấn số cho cậu con trai.
Thấy điện thoại từ bố, Han vội vàng bắt máy, vừa nghe máy cậu đã hỏi:
- Bố, thế nào rồi bố, kết quả xét nghiệm ra sao rồi.
-......
- Nói đi chứ bố!_ bố cậu không nói khiến cậu càng sốt ruột, mỗi giây đợi chờ là lòng cậu lại như có hàng ngàn ngọn lửa xâm chiếm.
- Kết quả... Không phải.....
- Cái gì cơ bố? _ Han đang không tin vào tai mình.
- Cô bé... không phải là con ta... tút...tút...tút...tút....
Bố Han lại thẫn thờ tắt máy. Hết rồi. Tia hi vọng mà ông nhen nhúm cuối cùng cũng đã tắt lịm. Ông sợ cảm giác này, hi vọng thật nhiều để rồi thất vọng thật nhiều. Giá như Han không cho ông hi vọng thì ông đâu phải thế nào, ông sẽ sống tiếp những tháng ngày bình lặng của mình... nhưng giờ, tâm trí ông lại luôn hiện hữu hình ảnh đứa con gái 4 tuổi của mình. Ông đau lòng quá.... sự đau lòng của một người cha.
Còn Han, cậu còn kinh ngạc hơn cả bố cậu. Cô bé giống mẹ cậu là thế, lại còn cả vết sẹo nữa. Không lẽ, đó chỉ là sự trùng hợp???
_ _ _
Chiều.
Bu khệnh khạng xách xô nước ra sân bóng rổ, hôm nay nhỏ thấy hứng khởi lắm, chắc vì vừa được Hiệu trưởng tha. Nhỏ vừa đi vừa hát, vui quá mà....
- La...la...la.... Oạch....
Cái xô tự dưng dở chứng đứt quai, nó rơi xuống nền làm nước chảy hết lênh láng cả ra. Không sao, tâm trạng Bu đang tốt mà. Nhỏ liền lấy cây lau ra lau luôn, thế cũng tốt. Vừa lau được một lúc (nói đúng hơn là vừa chống được cây lau xuống) thì chợt nhỏ phát hiện ra một người nữa đã ngồi trên chiếc ghế băng từ lúc nào.
- Ủa.. anh Han_mặt nhỏ ngơ ngơ, vì trông Han có vẻ buồn, Han ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế băng và chẳng nói gì cả.
Nhỏ vui vẻ chạy lại, vứt toẹt luôn cây lau xuống (bà này chăm quá đấy), miệng líu lo không ngớt:
Anh Han iu quý... anh ngồi đây lau chưa vậy?_nhỏ nghiêng nghiêng đầu hỏi.
Han gượng cười:
- Ừm. Anh cũng vừa đến.
Có vẻ nụ cười của Han không được tự nhiên thì phải, Han hôm nay lạ quá, hay là anh ấy vẫn "ngại" chuyện hôm trước nhỉ. Bỗng dưng Bu thấy hai má mình nóng bừng, nhớ lại lúc hôm đó Han ôm nhỏ vào lòng là nhỏ lại thấy tim mình đập thình thịch. Sợ quá! Nhỏ liền ngồi xa Han ra một chút, ánh mắt sợ sệt "hình như mình bị bệnh, không thể lây sang Han được"
Thấy thế Han liền hỏi:
- Em sao thế???
- Ơ... ơ...ơ...ơ...ơ....
- Làm sao mà cứ ơ ơ thế?
- Ơ....
Han liền ngồi xích lại gần nhỏ, đưa tay lên sờ trán nhỏ.
- Ơ.. anh.. lùi ra đi...
Thôi rồi, cứ thế này thì không ổn mất, nhỏ liền đánh trống lảng:
- Sao hôm qua anh không đến vậy?
- À...ờ... hôm qua anh về nhà..._ Han cúi đầu nói, hai bàn tay đan vào nhau, ánh mắt mệt mỏi:
- Mẹ anh bị ốm.
- Mẹ anh bị ốm?_ Bu ngơ ngác hỏi "thảo nào mà anh ấy buồn thế" Bu không biết hỏi gì nữa. Nhỏ chỉ im lặng ngồi thôi. Không lẽ lại đứng lên cầm cây lau đi lau sàn rồi để anh Han ngồi một mình thế này sao? Khi buồn người ta luôn muốn có người khác bên cạnh mà. Còn Han thì tâm trạng rất rối bời, một phần là lo cho mẹ cậu khi bà nhất quyết không đi bệnh viện, phần khác vì cậu đang buồn vì Bu không phải là con ruột của bố mẹ cậu, đồng nghĩa với việc tin tức về cô bé vẫn bặt vô âm tín.
- Cho anh nè!_ nhỏ chìa ra một cái kẹo mút.
Han mỉm cười rồi cũng nhận lấy. Han nhìn Bu, trong lòng lại dấy lên nỗi buồn khó tả. Trống rỗng, hụt hẫng. Cô bé không phải người cậu tìm... buồn quá... cậu vô dụng quá... mẹ cậu nếu tìm được cô con gái thì chắc chắn sẽ vui lắm, có thể bà
sẽ thay đổi suy nghĩ và sẽ đi chữa bệnh... "Bu... tại sao... tại sao lại thế..." cầm cái kẹo trong tay mà Han không tài nào ăn nổi...
Trong giây lát cậu quay qua, choàng tay qua vai Bu và ôm lấy nhỏ.
Bu sững người, nhỏ giật mình, người run run và miệng thì lắp bắp:
- Anh... anh...
- Ngồi yên thế này một lát thôi, được không?
Han nói, ít ra thì như thế này cậu cũng cảm thấy khá hơn, có một người ở bên cạnh và chia sẻ.
Ực... Bu nuốt nước bọt, nhỏ cũng chỉ biết ngồi im, trong đầu tưởng tượng đến những bộ phim tình cảm mà nhỏ hay xem. Phải rồi, khi buồn thì người ta muốn được ai đó quan tâm mà, nhỏ liền nhắm mắt đưa tay lên vỗ vỗ vào vai Han (sao giống chị an ủi em vậy).
Sasa đang ở ngoài cửa sân tập bóng rổ, và tất nhiên Bu và Han không biết điều đó. Sa định ra sân bóng gây sự với Bu, không ngờ những gì nhỏ trông thấy còn "tuyệt vời" hơn. Mỉm cười nham hiểm, nhỏ lôi chiếc điện thoại cảm ứng ra và đưa lên chụp.
... Tách... vậy là xong, hình ảnh rất sắc nét. Một bức ảnh rất lãng mạn của một đôi nam nữ đang ôm nhau thắm thiết, bức ảnh còn chụp được rõ cả mặt hai người. "Lần này... xem cậu còn cãi được nữa không..." nhỏ mỉm cười đắc thắng rồi quay lưng bước đi.
- Đứng lại!
Một giọng nói vang lên khiến nhỏ giật mình.
- Anh Ken.
- Đưa đây!_ Ken ra lệnh cho Sa bằng khuôn mặt lạnh tanh.
Sa vốn không phải loại vừa, nhỏ cố giấu chặt chiếc điện thoại đằng sau lưng, rồi vênh mặt lên nói:
- Tại sao em phải đưa cho anh?
- Anh nói em đưa đây!_ giọng Ken đã gằn xuống hơn.
- Em không đưa, anh đến đây làm gì, không phải là đến xem con nhỏ đó chứ_ giọng Sa đầy mỉa mai, nhỏ đắc chí vuốt vuốt lọn tóc xoăn.
Điều đó làm cho Ken nổi điên lên, không nói không rằng, hắn nắm chặt tay Sa lôi ra chỗ khác, tránh không để Bu và Han nghe thấy. Bên trong, cả hai vẫn đang ôm nhau "đầy tình cảm", nếu ai không hiểu thì nhìn vào đúng là một cặp trai gái yêu nhau, nhưng thật ra, đó chỉ là cái ôm của những người bạn.
Lôi Sa đến một góc khác, nhỏ giằng mạnh tay ra, bực tức nói:
- Em đã nói rồi, điện thoại của em, anh chẳng có quyền gì mà đòi lấy_nhỏ nói một tràng với âm lượng đủ để Ken phải bịt tai lại.
Thấy không thể thuyết phục được cô em bướng bỉnh, hắn đành phải dùng đến biện pháp mạnh.
Hắn quay người ghì chặt lưng nhỏ Sa xuống khiến nhỏ kêu "Á" lên và khuỵu người xuống, tay nhỏ bị Ken giữ chặt, hắn giật lấy chiếc điện thoại rồi mới thả tay nhỏ Sa ra. Nhỏ tức tím mặt, khói bốc nghi ngút trên đầu, bao nhiêu công sức mới chụp được tấm ảnh "ngon" như vậy, thế mà ông anh lại giật mất. Biết không đấu lại được Ken, nhỏ bèn giở giọng xu nịnh:Anh trai yêu quý, có phải anh lấy tấm ảnh đó để đi mách Hiệu trưởng không? Anh cũng ghét con nhỏ đó lắm mà, em nó đúng không?_nhỏ nở nụ cười thương mại đầy giả tạo, giọng nói đã chua nay lại càng chua hơn.
- Em thôi đi, em tưởng anh không biết chuyện sáng nay là do em bày ra sao? Đến anh mình mà em còn không nể nang gì, em thừa biết trong tấm ảnh đó có cả anh mà. Con người ích kỷ như em, anh không còn gì để nói.
Nói xong, Ken lạnh lùng quay bước đi. Phải nói là trình độ chém gió của hắn cũng lên level rồi cho nên mới nói được một câu hoàn hảo đến vậy.
Mặt nhỏ Sa lúc này chỉ còn là màu xám xịt. Nhỏ dậm chân xuống đất thùm thụp, hét lên:
- Anh tưởng anh là ai, anh là ai mà em không dám làm như vậy hả?
Ken coi như không nghe thấy gì, hắn cứ tiếp tục bước đi, mồm còn huýt sáo để trêu tức Sa. Sa bặm môi, rồi nhỏ chợt nở nụ cười nửa miệng:
- À... em hiểu rồi... là anh thích con nhỏ đó... cho nên mới năm lần bảy lượt bảo vệ nó... em nói có đúng không....?
Nghe xong câu nói của Sa, Ken mới chột dạ, phải, tại sao hắn lại không muốn nhỏ gặp nguy hiểm, trong khi chính hắn cũng rất muốn "trả thù" nhỏ cơ mà. Tuy bàn chân vẫn bước, nhưng đôi chân hắn đã bắt đầu run run.
Biết mình nói trúng tim đen, Sa lại tiếp:
- Haizz ... anh trai khờ của em, anh quên quy tắc của học viện rồi sao? Hơn nữa, con nhỏ đó đâu có để ý đến anh, nó với một tên nào đó đang ôm nhau trong phòng kia kìa... khổ thân anh trai tôi... hahaha....
Lời nói của Sa như mũi dao sắc nhọn cứa vào tim Ken, hắn đau, hắn đau lắm, nhưng trước mặt Sa hắn không thể tỏ ra yếu đuối được, hắn chỉ ném lại một câu:
- Tùy em.
Sa sa sầm nét mặt "Được lắm, rồi anh cũng sẽ biết tay em"
_ _ _
Hôm