Tiểu Thuyết Xuyên Không,Vạn Năm, Vạn Năm (Yêu tinh gấu mèo)
Mr.Luân™ [Admin] [On] 27/11/24 - 22:45 |
ụ cũng vừa trông thấy ta…
Ta dẫn sư phụ vào cung, ra phía sau vườn, bưng một ấm trà nóng mời y. Tuy nhiên y lại không đủ kiên nhẫn đợi ta rót một chén trà, bàn tay đã đưa ra chặn phía trên ấm trà, trước khi ta rót xuống.
- Sư phụ…
- Hãy rời khỏi nơi này. – Y rành mạch nói, mặc dù ánh mắt trùng xuống, không ngước lên nhìn vào khuôn mặt ta.
- Rời khỏi nơi này, nhưng đi đâu? – Ta nghi hoặc hỏi.
Vô Cực Chân Nhân lúc nào cũng u uẩn, và không biết có phải ta ảo tưởng hay không, mỗi khi gặp ta, y càng phiền muộn hơn, trước giờ ta đều cho rằng vì ta là một học trò bất tài ngỗ nghịch, nhưng đến cả khi ta bắt đầu tỏ ra sống lặng lẽ an phận, y vẫn chìm trong tầng tầng sầu não không thể thoát ra như vậy…
- Một nơi chí ít bọn họ đều không thể tìm ra ngươi…
- Có nơi nào như vậy sao sư phụ? – Ta thản nhiên hỏi đùa – Sư phụ vẫn luôn nhớ chuyện lần trước ta nhờ vả sao?
Nhân lúc y yên lặng, ta lại cầm lên ấm trà, định rót xuống chén của mình thì nghe tiếng y trầm mặc:
- Nơi đó, họa chăng là trong tâm tưởng của ta… hoặc là… – Sư phụ ngưng lại một vài giây – Trở về thế giới nơi ngươi đã từ đó đến…
“Choang!”
Ấm trà trong tay ta rơi xuống đất, tiếng vỡ vụn đột ngột vang lên. Ánh mắt ta mở to, nhất thời kinh ngạc và hỗn loạn. Không phải Vô Cực Chân Nhân cũng luôn không tin chuyện ta là một linh hồn khác sao? Tại sao bây giờ y lại nói như vậy? Y đã biết rồi? Từ bao giờ…
- Sư phụ… – Ta có phần run rẩy nói – Sư phụ biết ta không phải Diễm Hồ Tiên Tử sao?
- Những gì ta biết… luôn nhiều hơn ngươi nghĩ…
- Vậy… vậy tại sao sư phụ luôn che giấu…?
Vô Cực Chân Nhân yên lặng dù biết ta đang khao khát câu trả lời đến thế nào. Trong một chốc lát, một cơn gió lạnh lẽo thổi đến, mơ hồ mang lại cảm giác tê lạnh toàn thân… Vô Cực Chân Nhân đáy mắt thăm thẳm vô tận, cũng đem đến một cảm giác bí ẩn bất an khó diễn đạt…
- Chuyện đó bây giờ không còn quan trọng. Nếu ngươi không muốn đến Ma giới, ta sẽ có cách thu xếp, chuyện Thiên hậu cũng có thể dàn xếp…
Ta ban đầu đương nhiên không muốn đến Ma giới, song tự hiểu nếu còn ở lại Thiên giới này, một ngày nào đó có thể động tâm vì Khương Vũ không biết chừng… Hơn nữa, cái cách mà sư phụ lấp lửng nói, thoáng gây cho ta một sự bất ổn mơ hồ…
Lúc này Vô Cực Chân Nhân tuy là đang có ý giúp đỡ ta, nhưng lại không giống như sư phụ mà ta luôn ỷ lại trước đây, người y lúc này toát ra một thứ gì đó mập mờ khó đoán biết, dường như rất thâm sâu, không thể lường được… Ta không hiểu sao lại có linh cảm về sư phụ như thế…
Trước giờ sư phụ nói không tin, bây giờ lại như hiểu rất rõ ta là ai, ta đến từ đâu, thậm chí còn hiểu rõ về thế giới của ta… Tuy nhiên, y lại cố tình không muốn nói về những gì y biết….
Trấn an lại bản thân, cũng cân nhắc đi cân nhắc lại, ta cho rằng đến Ma giới vẫn là một sự lựa chọn ổn hơn. Huyền Vũ Thánh Quân đã đưa ra giao ước cho ta đến Ma giới vì mục đích thống trị của Thiên giới, ông ta ắt sẽ giữ lời. Cũng như ông ta nói, nếu ta còn ở lại, sẽ còn thêm một Hoa Thiên Phi phải đối phó…
- Sư phụ, cảm ơn người đã lao tâm khổ tứ, chỉ có điều, ta vẫn muốn đến Ma giới!
Ta thẳng thừng nói, nào ngờ đôi mắt man mác trầm tư của Vô Cực Chân Nhân bỗng thẫm màu lại, ánh mắt đó quá sâu… thoạt khiến ta sợ hãi…
- Tại sao ngươi không muốn đi? – Sư phụ nói, âm điệu cũng chất chứa nỗi niềm gì đó chưa thể bùng nổ.
- Ta có thể tự lo cho bản thân… sư phụ không cần lo cho ta nữa…
Lặng đi một giây, không gian trùng xuống và lắng đọng đến nặng nề, có cái gì đó không chỉ là sầu não mà còn là u uất thấp thoáng trong mắt y, tuy nhiên nó không hề cháy lên thành một ngọn lửa phẫn nộ, chỉ đủ khiến cho ta mơ hồ suy nghĩ, phải chăng câu nói vừa nãy của ta có gì sai…
- Thật hoang đường…
Vô Cực Chân Nhân đột nhiên đứng lên, bất ngờ vươn tay hướng tới gương mặt ta, ánh mắt không rời khỏi ta… Đây là ý gì?
Tâm trí ta rối loạn, trong đó có chút lo lắng liệu Vô Cực Chân Nhân chẳng hay cũng ít nhiều để mắt đến ta như Khương Vũ hay Hàn Tịch? Chỉ có điều không giải thích nổi, nếu như ánh mắt y chăm chăm nhìn ta như vậy, nếu như có gì đó vượt qua mối quan hệ sư đồ thông thường, tại sao đóa hoa trước ngực lại không một chút phản ứng, không hề báo cho ta biết nguy cơ?
Ngón tay dài nhất của y vừa chạm đến gương mặt ta, bản thân ta còn chưa phản ứng kịp nhưng chính y lại rùng mình, ánh mắt hoang mang…
Y vội vã rụt tay lại, nhanh chóng lùi ra sau cách ta mấy bước, gương mặt lộ ra vẻ khó chịu, hàng lông mày nhíu lại…
- Sư phụ, người làm sao vậy? – Ta theo phản xạ vội đến gần hỏi han, chạm lên người y – Người bị bệnh sao?
Nào ngờ tiếng thở của Vô Cực Chân Nhân càng gấp hơn, bỗng nhiên y mạnh mẽ gạt tay ta ra, hét lớn:
- Đừng chạm vào ta, ngươi mau tránh ra!
Ta đầy ngỡ ngàng, tuy không hiểu gì hết nhưng lại một mực lo y bị trọng bệnh, không muốn bỏ mặc y, ta vẫn lại gần đỡ y:
- Sư phụ, sư phụ làm sao? Ta gọi người đến giúp!
- Ta nói ngươi mau tránh ra! – Lần đầu tiên ta thấy sư phụ tức giận lớn tiếng với mình.
Y một mực đẩy ta ra, run rẩy lùi lại, ta thấy một bàn tay của y tự nắm chặt ngực áo trái, hơi thở mỗi lúc một hỗn loạn… Ánh mắt y mở to bàng hoàng, có cả nỗi đau đớn… Ngay sau đó, y cấp tốc niệm chú, nháy mắt thân ảnh ly khai khỏi Lăng Tú cung, để lại một mình ta còn đang hoảng hốt lo lắng…
CHƯƠNG 24 ĐẾN MA GIỚI
Lúc sau, ta chạy đến Âm dương thái tuế điện thăm hỏi Vô Cực Chân Nhân, con hạc béo nói sư phụ đã vội vã nhập tịch bế quan tu luyện, có lẽ phải rất lâu mới xong… Coi như mọi chuyện dừng ở đó, ta vẫn cứ đến Ma Giới …
Ta chậm rãi trở về, tuyết trên Thiên giới lại rơi rơi… từng hạt từng hạt loạn lạc, giống như bản thân những bông tuyết đó cũng sầu não… không hiểu sao ta lại hình dung ra như vậy…
Ta nghe đồn Ma giới ở tận cùng của thế gian, không có ánh sáng, vạn năm không mưa không nắng, càng không có tuyết…
Có lẽ, một ngày nào đó xa xôi, lâu dần thành quen, ta sẽ không còn liên tưởng tới một thiên giới rộng lớn này, một tòa thành phía bắc ngập trong băng giá và gã chủ nhân dở hơi của tòa thành đó…
Về gần đến Lăng Tú cung, thấy trước cổng có một cái bóng trắng thấp lè tè đứng đợi… Là Tiểu Ma Tôn, nó đang khoác một tấm áo choàng lông trắng có mũ, lặng yên đứng đợi. Ta bất ngờ, chạy đến sờ sờ vào mặt nó:
- Tiểu tử ngốc này, không biết lạnh sao?
Da của nó lạnh cóng rồi, ta ôm nó lên, đôi mắt hồng ngọc thường ngày trông rất dễ thương của nó chuyển sang màu đỏ sẫm, có phần kì dị…
Lát sau, ta ủ ấm cho nó, nó ngồi yên nhưng dỗ gì cũng không ăn, giống như một đứa trẻ đang dỗi vậy… Nó cứ ngồi lỳ như vậy cho đến tối muộn, cũng không chịu cho lão già mang về Dịch Quán.
Ban đêm ôm nó, dỗ cho nó ngủ yên xong ta mới đi tắm rửa, ta một mình lẳng lặng đến ôn tuyền…
Treo một đèn lồng nhỏ trên cao, ta từng bước từng bước đi xuống hồ nước nóng. Hồ nước này được thiết kế bên trong phạm vi cung điện, xung quanh có vách tường che chắn, một cơn gió lạnh cũng không lọt tới, vì vậy nước có thể giữ nóng ngày đêm…
Ta cúi xuống ngực xem nụ hoa một chút, đã không còn phải là nụ hoa, nó đã phát triển thành một bông hoa, bắt đầu hé nở một phần…
Đang phân vân suy nghĩ, đột nhiên giật mình bởi ngọn đèn lồng vụt tắt, xung quanh tối đen như mực… Không thể nào, có cơn gió lọt vào đây ư?
Ta lần mò bước lên bờ suối, định phóng hỏa thắp lại đèn lồng, bất thình lình bị một lực đạo không nhỏ túm lấy cánh tay kéo ngược trở lại trong nước…
Có tiếng nước bắn tung tóe. Kẻ đó hung hăng ôm chặt ta, da thịt trống trơn của ta bỗng bị từng đợt hôn cắn đau nhức… Trời ơi, thiên giới có hái hoa tặc?? Là kẻ nào lại muốn ám hại ta vào trước ngày xuất giá…
Ta vận dụng pháp lực đồng thời giãy dụa đẩy hắn ra, kẻ này mạnh khủng khiếp. Hắn nhấn ta xuống nước khiến lửa không thể nào đốt lên, nước cũng lập tức lạnh ngắt, chỉ có bàn tay nóng bỏng hắn đang hung hăng sờ loạn. Bỗng nhiên trước ngực rất tức, nụ hoa giống như bị kích thích…
Ta kịch liệt phản kháng, chỉ túm được mấy lọn tóc dài… Bị nhấn trong nước, nước tràn vào mắt mũi tai miệng cay xè, thực khó để chống cự…
Ta cố ngoi đầu lên một chút, la hét lớn:
- Cứu! Cứu mạng!
Lúc đôi môi kẻ gian bịt chặt lấy miệng ta cũng là lúc đóa hoa lại nhói lên một lần nữa, ta vội vã đấm vào người hắn, chỉ cảm thấy lồng ngực hắn vững như sắt thép, cánh tay đó càng siết chặt lấy ta. Nước lạnh, da hắn nóng hổi, mà mạn châu sa trước ngực ta bị kích động cũng bắt đầu bỏng rát…
Bị hôn cường bạo, đôi môi bị giằng co dày xéo, ta dồn sức cắn vào lưỡi hắn, kẻ đó vội tránh, nhả môi ta ra… Nhân lúc hắn sơ hở, ta vội vàng đạp hắn một cái, đồng thời tung một chưởng lực, theo cảm quan sống chết chạy về một phía, hi vọng đó là bờ…
Mò mẫm mới dẫm lên được tảng đá trơn nơi bờ suối, cổ chân ta lại bị cường tặc kéo lại, như cũ rơi vào trong nước, ta bán sống bán chết la hét kêu cứu… Trong đêm tối, chỉ thấy thấp thoáng hai tia sáng đỏ như máu, một thanh âm lạ hoắc, khàn đục vang lên:
- Trong này đã có kết giới, người ngoài không thể nghe thấy…
...Bạn đang đọc truyện tại Kenhtruyen.Pro,hãy giới thiệu cho bạn bè để cùng đọc truyện hay nhé ^^Kẻ đó dồn ta về phía kè đá bên bờ suối, lưng bị chèn ép, áp lên đá lạnh. Ta hoảng loạn kêu, nước mắt tràn ra, phía trước ngực thì không ngừng nóng lên, nếu xảy ra chuyện hoan ái nam nữ, ta chắc chắn sẽ bị hoa thiêu chết mất…
- Ngươi là ai, tại sao lại muốn hại ta? Tại sao lại đối xử với ta như vậy…
Kẻ đó trên người ta sờ soạng, không ngừng xoa nắn, mặc cho ta run rẩy, thanh âm của hắn khắc nghiệt:
- Hi Nhi, ngươi lại tiếp tục bội bạc, đã sớm để mắt đến nam nhân khác!
- Ngươi buông ra, buông ra, ngươi nhầm người sao? Ta là Diễm Hồ Tiên Tử, không phải Hi Nhi….! – Ta hét lên, hi vọng hắn phát hiện ra là tấn công nhầm sẽ buông tha ta.
Trong đêm tối có thanh âm phẫn nộ, hắn vừa gầm lên một câu đã lập tức cúi xuống cắn ta…
- Dù ngươi đã tan thành tro bụi ta vẫn nhận ra ngươi. Ngươi lại một lần gian dối, đã động tâm với nam nhân khác vẫn còn muốn gả cho ta… Lần này ta sẽ giam cầm ngươi cả đời, vĩnh viễn đừng hòng thoát khỏi bóng tối…
Ta lấy móng tay cào cấu trên da hắn, nức nở kêu gào:
- Tên điên kia, ta đã nói ngươi nhầm rồi, mau buông ta ra…
Bàn tay to lớn của hắn túm lấy hai chân ta nhấc lên kéo ra, ta hoảng loạn tột cùng, không chỉ vì sắp bị cưỡng bức, mà còn vì đóa hoa trước ngực báo động. Hoa đau rát đến mức khiến ta bắt đầu không thở nổi…
Hắn một tay giữ trọng lượng của ta, một bàn tay luồn xuống nơi tư mật của ta cuồng kích, kết hợp cùng môi lưỡi đang càn quét miệng ta…
Một cái nhói nhức xoáy sâu nơi bông hoa trước ngực, ta lập tức bị chấn động, ngay lập tức não bộ căng tràn cứng đờ, hơi thở vụt mất…
- Hi Nhi, Hi Nhi, ngươi làm sao vậy? – Hắn bỗng ngừng lại, lay lay ta.
Nhưng vô ích, nỗi đau đã làm ta chốc lát bất tỉnh…
Bông hoa vẫn chưa nở hoàn toàn, thế nhưng lần ngất đi này cũng làm ta mất đi kí ức, lúc tỉnh dậy thấy mình nằm trong Lăng Tú cung, cung nữ nói thấy ta ngất bên hồ…
Trời chưa sáng nhưng không thấy thằng bé Tiểu Ma Tôn đâu nữa, lão già đã bế nó về rồi sao?
Cho đến sát ngày xuất giá, thằng bé cũng không đến chỗ ta quấy rầy nữa, ta cũng không biết lý do nó dỗi là gì…
Ngày ta đến Ma Giới, lão già Huyền Vũ Chân Nhân lại họp kín với ta một lần nữa, lão bảo ta mang pháp bảo của Chu Tước Tộc và tỷ tỷ đi cho chắc. Sau đó họ chuẩn bị cho ta một bộ lễ phục tương đương với lễ phục của công chúa xuất giá, mấy vị đại thần tiễn ta đến tận cửa Nam Thiên Môn… Thiên Giới còn tặng kèm ta một mụ vú già, là người hiểu biết và khá chu đáo, trên đường đi giải thích cho ta nhiều thứ…
Hôm nay ta đến Ma Giới, đoàn người của họ cũng chỉ biết thuận theo mà rước ta về, ngoài lão già đẩy xe thỉnh thoảng nói một chút thì không có ai nói gì. Ma giới quả nhiên chán ngắt như vậy sao, bộ máy quản lý cũng không có gì, Ma Tôn thì nhỏ xíu…
Tiểu Ma Tôn nãy giờ cũng không thèm quan tâm đến ta…
Muốn đến Ma Giới cũng phải đi theo quãng đường khá dài, sau khi đi xuyên qua biên giới Yêu Giới, đoàn người tiến nhập Tử Tuyền Cốc. Đi qua Tử Tuyền Cốc có hai con đường, dùng kị thú đi men theo những vách đá, tuy nhiên cách này khá gian nan, cách thứ hai là dùng thuyền đi qua hệ thống sông bên dưới đáy cốc…
Người Ma Giới chọn cách thứ hai, là đi thuyền…
Mọi người cùng bước lên thuyền, thấy không dỗ được tiểu ma tôn, ta cũng bỏ mặc nó luôn. Ta ra ngồi cạnh bà vú già cùng ngắm cảnh. Tử Tuyền Cốc tầng tầng sương tím ngắt bao phủ, yêu dị vô cùng, đúng là đường vào Ma Giới. Đến cả con sông này, nước cũng tím sậm, nhìn không thấy đáy. Vú già nhắc ta, nước sông không thể chạm vào, nếu không sẽ lập tức trúng độc chết… Nước sông này độc đến mức không có bất cứ loài sinh vật hay thủy quái nào sống được.
Nghe bà vú già nói, ta tưởng tượng ma giới chính là một nơi âm u dị hợm bậc nhất… Đúng vậy, chỉ có ma tộc mới có thể sống ở nơi khắc nghiệt đó…
Đi đến giữa con sông, vừa tiến vào lãnh thổ Ma giới, ta lập tức thấy cơ thể suy yếu hẳn, đó là sự tác động đến tiên nhân khi bước chân vào ma giới sao? Ta phải tập thích nghi dần… Con sông mênh mông xem ra còn rất dài, bà vú già đột nhiên nói:
- Không phải chỉ có năm trăm dặm đi thuyền thôi sao? Tại sao lâu như vậy?
Không một ai đáp, đột nhiên lão già đẩy xe gỗ nhếch môi cười bí ẩn đáng sợ, không gian bỗng trùng xuống, rất dị thường… Ta quay sang tiểu ma tôn, nó đứng ở phía đối diện, trên đầu mũi thuyền độc mộc. Dù thuyền hơi chao đảo, nó vẫn đứng rất vững. Đôi mắt hồng ngọc của nó không trong suốt như mọi ngày mà trở nên th
Ta dẫn sư phụ vào cung, ra phía sau vườn, bưng một ấm trà nóng mời y. Tuy nhiên y lại không đủ kiên nhẫn đợi ta rót một chén trà, bàn tay đã đưa ra chặn phía trên ấm trà, trước khi ta rót xuống.
- Sư phụ…
- Hãy rời khỏi nơi này. – Y rành mạch nói, mặc dù ánh mắt trùng xuống, không ngước lên nhìn vào khuôn mặt ta.
- Rời khỏi nơi này, nhưng đi đâu? – Ta nghi hoặc hỏi.
Vô Cực Chân Nhân lúc nào cũng u uẩn, và không biết có phải ta ảo tưởng hay không, mỗi khi gặp ta, y càng phiền muộn hơn, trước giờ ta đều cho rằng vì ta là một học trò bất tài ngỗ nghịch, nhưng đến cả khi ta bắt đầu tỏ ra sống lặng lẽ an phận, y vẫn chìm trong tầng tầng sầu não không thể thoát ra như vậy…
- Một nơi chí ít bọn họ đều không thể tìm ra ngươi…
- Có nơi nào như vậy sao sư phụ? – Ta thản nhiên hỏi đùa – Sư phụ vẫn luôn nhớ chuyện lần trước ta nhờ vả sao?
Nhân lúc y yên lặng, ta lại cầm lên ấm trà, định rót xuống chén của mình thì nghe tiếng y trầm mặc:
- Nơi đó, họa chăng là trong tâm tưởng của ta… hoặc là… – Sư phụ ngưng lại một vài giây – Trở về thế giới nơi ngươi đã từ đó đến…
“Choang!”
Ấm trà trong tay ta rơi xuống đất, tiếng vỡ vụn đột ngột vang lên. Ánh mắt ta mở to, nhất thời kinh ngạc và hỗn loạn. Không phải Vô Cực Chân Nhân cũng luôn không tin chuyện ta là một linh hồn khác sao? Tại sao bây giờ y lại nói như vậy? Y đã biết rồi? Từ bao giờ…
- Sư phụ… – Ta có phần run rẩy nói – Sư phụ biết ta không phải Diễm Hồ Tiên Tử sao?
- Những gì ta biết… luôn nhiều hơn ngươi nghĩ…
- Vậy… vậy tại sao sư phụ luôn che giấu…?
Vô Cực Chân Nhân yên lặng dù biết ta đang khao khát câu trả lời đến thế nào. Trong một chốc lát, một cơn gió lạnh lẽo thổi đến, mơ hồ mang lại cảm giác tê lạnh toàn thân… Vô Cực Chân Nhân đáy mắt thăm thẳm vô tận, cũng đem đến một cảm giác bí ẩn bất an khó diễn đạt…
- Chuyện đó bây giờ không còn quan trọng. Nếu ngươi không muốn đến Ma giới, ta sẽ có cách thu xếp, chuyện Thiên hậu cũng có thể dàn xếp…
Ta ban đầu đương nhiên không muốn đến Ma giới, song tự hiểu nếu còn ở lại Thiên giới này, một ngày nào đó có thể động tâm vì Khương Vũ không biết chừng… Hơn nữa, cái cách mà sư phụ lấp lửng nói, thoáng gây cho ta một sự bất ổn mơ hồ…
Lúc này Vô Cực Chân Nhân tuy là đang có ý giúp đỡ ta, nhưng lại không giống như sư phụ mà ta luôn ỷ lại trước đây, người y lúc này toát ra một thứ gì đó mập mờ khó đoán biết, dường như rất thâm sâu, không thể lường được… Ta không hiểu sao lại có linh cảm về sư phụ như thế…
Trước giờ sư phụ nói không tin, bây giờ lại như hiểu rất rõ ta là ai, ta đến từ đâu, thậm chí còn hiểu rõ về thế giới của ta… Tuy nhiên, y lại cố tình không muốn nói về những gì y biết….
Trấn an lại bản thân, cũng cân nhắc đi cân nhắc lại, ta cho rằng đến Ma giới vẫn là một sự lựa chọn ổn hơn. Huyền Vũ Thánh Quân đã đưa ra giao ước cho ta đến Ma giới vì mục đích thống trị của Thiên giới, ông ta ắt sẽ giữ lời. Cũng như ông ta nói, nếu ta còn ở lại, sẽ còn thêm một Hoa Thiên Phi phải đối phó…
- Sư phụ, cảm ơn người đã lao tâm khổ tứ, chỉ có điều, ta vẫn muốn đến Ma giới!
Ta thẳng thừng nói, nào ngờ đôi mắt man mác trầm tư của Vô Cực Chân Nhân bỗng thẫm màu lại, ánh mắt đó quá sâu… thoạt khiến ta sợ hãi…
- Tại sao ngươi không muốn đi? – Sư phụ nói, âm điệu cũng chất chứa nỗi niềm gì đó chưa thể bùng nổ.
- Ta có thể tự lo cho bản thân… sư phụ không cần lo cho ta nữa…
Lặng đi một giây, không gian trùng xuống và lắng đọng đến nặng nề, có cái gì đó không chỉ là sầu não mà còn là u uất thấp thoáng trong mắt y, tuy nhiên nó không hề cháy lên thành một ngọn lửa phẫn nộ, chỉ đủ khiến cho ta mơ hồ suy nghĩ, phải chăng câu nói vừa nãy của ta có gì sai…
- Thật hoang đường…
Vô Cực Chân Nhân đột nhiên đứng lên, bất ngờ vươn tay hướng tới gương mặt ta, ánh mắt không rời khỏi ta… Đây là ý gì?
Tâm trí ta rối loạn, trong đó có chút lo lắng liệu Vô Cực Chân Nhân chẳng hay cũng ít nhiều để mắt đến ta như Khương Vũ hay Hàn Tịch? Chỉ có điều không giải thích nổi, nếu như ánh mắt y chăm chăm nhìn ta như vậy, nếu như có gì đó vượt qua mối quan hệ sư đồ thông thường, tại sao đóa hoa trước ngực lại không một chút phản ứng, không hề báo cho ta biết nguy cơ?
Ngón tay dài nhất của y vừa chạm đến gương mặt ta, bản thân ta còn chưa phản ứng kịp nhưng chính y lại rùng mình, ánh mắt hoang mang…
Y vội vã rụt tay lại, nhanh chóng lùi ra sau cách ta mấy bước, gương mặt lộ ra vẻ khó chịu, hàng lông mày nhíu lại…
- Sư phụ, người làm sao vậy? – Ta theo phản xạ vội đến gần hỏi han, chạm lên người y – Người bị bệnh sao?
Nào ngờ tiếng thở của Vô Cực Chân Nhân càng gấp hơn, bỗng nhiên y mạnh mẽ gạt tay ta ra, hét lớn:
- Đừng chạm vào ta, ngươi mau tránh ra!
Ta đầy ngỡ ngàng, tuy không hiểu gì hết nhưng lại một mực lo y bị trọng bệnh, không muốn bỏ mặc y, ta vẫn lại gần đỡ y:
- Sư phụ, sư phụ làm sao? Ta gọi người đến giúp!
- Ta nói ngươi mau tránh ra! – Lần đầu tiên ta thấy sư phụ tức giận lớn tiếng với mình.
Y một mực đẩy ta ra, run rẩy lùi lại, ta thấy một bàn tay của y tự nắm chặt ngực áo trái, hơi thở mỗi lúc một hỗn loạn… Ánh mắt y mở to bàng hoàng, có cả nỗi đau đớn… Ngay sau đó, y cấp tốc niệm chú, nháy mắt thân ảnh ly khai khỏi Lăng Tú cung, để lại một mình ta còn đang hoảng hốt lo lắng…
CHƯƠNG 24 ĐẾN MA GIỚI
Lúc sau, ta chạy đến Âm dương thái tuế điện thăm hỏi Vô Cực Chân Nhân, con hạc béo nói sư phụ đã vội vã nhập tịch bế quan tu luyện, có lẽ phải rất lâu mới xong… Coi như mọi chuyện dừng ở đó, ta vẫn cứ đến Ma Giới …
Ta chậm rãi trở về, tuyết trên Thiên giới lại rơi rơi… từng hạt từng hạt loạn lạc, giống như bản thân những bông tuyết đó cũng sầu não… không hiểu sao ta lại hình dung ra như vậy…
Ta nghe đồn Ma giới ở tận cùng của thế gian, không có ánh sáng, vạn năm không mưa không nắng, càng không có tuyết…
Có lẽ, một ngày nào đó xa xôi, lâu dần thành quen, ta sẽ không còn liên tưởng tới một thiên giới rộng lớn này, một tòa thành phía bắc ngập trong băng giá và gã chủ nhân dở hơi của tòa thành đó…
Về gần đến Lăng Tú cung, thấy trước cổng có một cái bóng trắng thấp lè tè đứng đợi… Là Tiểu Ma Tôn, nó đang khoác một tấm áo choàng lông trắng có mũ, lặng yên đứng đợi. Ta bất ngờ, chạy đến sờ sờ vào mặt nó:
- Tiểu tử ngốc này, không biết lạnh sao?
Da của nó lạnh cóng rồi, ta ôm nó lên, đôi mắt hồng ngọc thường ngày trông rất dễ thương của nó chuyển sang màu đỏ sẫm, có phần kì dị…
Lát sau, ta ủ ấm cho nó, nó ngồi yên nhưng dỗ gì cũng không ăn, giống như một đứa trẻ đang dỗi vậy… Nó cứ ngồi lỳ như vậy cho đến tối muộn, cũng không chịu cho lão già mang về Dịch Quán.
Ban đêm ôm nó, dỗ cho nó ngủ yên xong ta mới đi tắm rửa, ta một mình lẳng lặng đến ôn tuyền…
Treo một đèn lồng nhỏ trên cao, ta từng bước từng bước đi xuống hồ nước nóng. Hồ nước này được thiết kế bên trong phạm vi cung điện, xung quanh có vách tường che chắn, một cơn gió lạnh cũng không lọt tới, vì vậy nước có thể giữ nóng ngày đêm…
Ta cúi xuống ngực xem nụ hoa một chút, đã không còn phải là nụ hoa, nó đã phát triển thành một bông hoa, bắt đầu hé nở một phần…
Đang phân vân suy nghĩ, đột nhiên giật mình bởi ngọn đèn lồng vụt tắt, xung quanh tối đen như mực… Không thể nào, có cơn gió lọt vào đây ư?
Ta lần mò bước lên bờ suối, định phóng hỏa thắp lại đèn lồng, bất thình lình bị một lực đạo không nhỏ túm lấy cánh tay kéo ngược trở lại trong nước…
Có tiếng nước bắn tung tóe. Kẻ đó hung hăng ôm chặt ta, da thịt trống trơn của ta bỗng bị từng đợt hôn cắn đau nhức… Trời ơi, thiên giới có hái hoa tặc?? Là kẻ nào lại muốn ám hại ta vào trước ngày xuất giá…
Ta vận dụng pháp lực đồng thời giãy dụa đẩy hắn ra, kẻ này mạnh khủng khiếp. Hắn nhấn ta xuống nước khiến lửa không thể nào đốt lên, nước cũng lập tức lạnh ngắt, chỉ có bàn tay nóng bỏng hắn đang hung hăng sờ loạn. Bỗng nhiên trước ngực rất tức, nụ hoa giống như bị kích thích…
Ta kịch liệt phản kháng, chỉ túm được mấy lọn tóc dài… Bị nhấn trong nước, nước tràn vào mắt mũi tai miệng cay xè, thực khó để chống cự…
Ta cố ngoi đầu lên một chút, la hét lớn:
- Cứu! Cứu mạng!
Lúc đôi môi kẻ gian bịt chặt lấy miệng ta cũng là lúc đóa hoa lại nhói lên một lần nữa, ta vội vã đấm vào người hắn, chỉ cảm thấy lồng ngực hắn vững như sắt thép, cánh tay đó càng siết chặt lấy ta. Nước lạnh, da hắn nóng hổi, mà mạn châu sa trước ngực ta bị kích động cũng bắt đầu bỏng rát…
Bị hôn cường bạo, đôi môi bị giằng co dày xéo, ta dồn sức cắn vào lưỡi hắn, kẻ đó vội tránh, nhả môi ta ra… Nhân lúc hắn sơ hở, ta vội vàng đạp hắn một cái, đồng thời tung một chưởng lực, theo cảm quan sống chết chạy về một phía, hi vọng đó là bờ…
Mò mẫm mới dẫm lên được tảng đá trơn nơi bờ suối, cổ chân ta lại bị cường tặc kéo lại, như cũ rơi vào trong nước, ta bán sống bán chết la hét kêu cứu… Trong đêm tối, chỉ thấy thấp thoáng hai tia sáng đỏ như máu, một thanh âm lạ hoắc, khàn đục vang lên:
- Trong này đã có kết giới, người ngoài không thể nghe thấy…
...Bạn đang đọc truyện tại Kenhtruyen.Pro,hãy giới thiệu cho bạn bè để cùng đọc truyện hay nhé ^^Kẻ đó dồn ta về phía kè đá bên bờ suối, lưng bị chèn ép, áp lên đá lạnh. Ta hoảng loạn kêu, nước mắt tràn ra, phía trước ngực thì không ngừng nóng lên, nếu xảy ra chuyện hoan ái nam nữ, ta chắc chắn sẽ bị hoa thiêu chết mất…
- Ngươi là ai, tại sao lại muốn hại ta? Tại sao lại đối xử với ta như vậy…
Kẻ đó trên người ta sờ soạng, không ngừng xoa nắn, mặc cho ta run rẩy, thanh âm của hắn khắc nghiệt:
- Hi Nhi, ngươi lại tiếp tục bội bạc, đã sớm để mắt đến nam nhân khác!
- Ngươi buông ra, buông ra, ngươi nhầm người sao? Ta là Diễm Hồ Tiên Tử, không phải Hi Nhi….! – Ta hét lên, hi vọng hắn phát hiện ra là tấn công nhầm sẽ buông tha ta.
Trong đêm tối có thanh âm phẫn nộ, hắn vừa gầm lên một câu đã lập tức cúi xuống cắn ta…
- Dù ngươi đã tan thành tro bụi ta vẫn nhận ra ngươi. Ngươi lại một lần gian dối, đã động tâm với nam nhân khác vẫn còn muốn gả cho ta… Lần này ta sẽ giam cầm ngươi cả đời, vĩnh viễn đừng hòng thoát khỏi bóng tối…
Ta lấy móng tay cào cấu trên da hắn, nức nở kêu gào:
- Tên điên kia, ta đã nói ngươi nhầm rồi, mau buông ta ra…
Bàn tay to lớn của hắn túm lấy hai chân ta nhấc lên kéo ra, ta hoảng loạn tột cùng, không chỉ vì sắp bị cưỡng bức, mà còn vì đóa hoa trước ngực báo động. Hoa đau rát đến mức khiến ta bắt đầu không thở nổi…
Hắn một tay giữ trọng lượng của ta, một bàn tay luồn xuống nơi tư mật của ta cuồng kích, kết hợp cùng môi lưỡi đang càn quét miệng ta…
Một cái nhói nhức xoáy sâu nơi bông hoa trước ngực, ta lập tức bị chấn động, ngay lập tức não bộ căng tràn cứng đờ, hơi thở vụt mất…
- Hi Nhi, Hi Nhi, ngươi làm sao vậy? – Hắn bỗng ngừng lại, lay lay ta.
Nhưng vô ích, nỗi đau đã làm ta chốc lát bất tỉnh…
Bông hoa vẫn chưa nở hoàn toàn, thế nhưng lần ngất đi này cũng làm ta mất đi kí ức, lúc tỉnh dậy thấy mình nằm trong Lăng Tú cung, cung nữ nói thấy ta ngất bên hồ…
Trời chưa sáng nhưng không thấy thằng bé Tiểu Ma Tôn đâu nữa, lão già đã bế nó về rồi sao?
Cho đến sát ngày xuất giá, thằng bé cũng không đến chỗ ta quấy rầy nữa, ta cũng không biết lý do nó dỗi là gì…
Ngày ta đến Ma Giới, lão già Huyền Vũ Chân Nhân lại họp kín với ta một lần nữa, lão bảo ta mang pháp bảo của Chu Tước Tộc và tỷ tỷ đi cho chắc. Sau đó họ chuẩn bị cho ta một bộ lễ phục tương đương với lễ phục của công chúa xuất giá, mấy vị đại thần tiễn ta đến tận cửa Nam Thiên Môn… Thiên Giới còn tặng kèm ta một mụ vú già, là người hiểu biết và khá chu đáo, trên đường đi giải thích cho ta nhiều thứ…
Hôm nay ta đến Ma Giới, đoàn người của họ cũng chỉ biết thuận theo mà rước ta về, ngoài lão già đẩy xe thỉnh thoảng nói một chút thì không có ai nói gì. Ma giới quả nhiên chán ngắt như vậy sao, bộ máy quản lý cũng không có gì, Ma Tôn thì nhỏ xíu…
Tiểu Ma Tôn nãy giờ cũng không thèm quan tâm đến ta…
Muốn đến Ma Giới cũng phải đi theo quãng đường khá dài, sau khi đi xuyên qua biên giới Yêu Giới, đoàn người tiến nhập Tử Tuyền Cốc. Đi qua Tử Tuyền Cốc có hai con đường, dùng kị thú đi men theo những vách đá, tuy nhiên cách này khá gian nan, cách thứ hai là dùng thuyền đi qua hệ thống sông bên dưới đáy cốc…
Người Ma Giới chọn cách thứ hai, là đi thuyền…
Mọi người cùng bước lên thuyền, thấy không dỗ được tiểu ma tôn, ta cũng bỏ mặc nó luôn. Ta ra ngồi cạnh bà vú già cùng ngắm cảnh. Tử Tuyền Cốc tầng tầng sương tím ngắt bao phủ, yêu dị vô cùng, đúng là đường vào Ma Giới. Đến cả con sông này, nước cũng tím sậm, nhìn không thấy đáy. Vú già nhắc ta, nước sông không thể chạm vào, nếu không sẽ lập tức trúng độc chết… Nước sông này độc đến mức không có bất cứ loài sinh vật hay thủy quái nào sống được.
Nghe bà vú già nói, ta tưởng tượng ma giới chính là một nơi âm u dị hợm bậc nhất… Đúng vậy, chỉ có ma tộc mới có thể sống ở nơi khắc nghiệt đó…
Đi đến giữa con sông, vừa tiến vào lãnh thổ Ma giới, ta lập tức thấy cơ thể suy yếu hẳn, đó là sự tác động đến tiên nhân khi bước chân vào ma giới sao? Ta phải tập thích nghi dần… Con sông mênh mông xem ra còn rất dài, bà vú già đột nhiên nói:
- Không phải chỉ có năm trăm dặm đi thuyền thôi sao? Tại sao lâu như vậy?
Không một ai đáp, đột nhiên lão già đẩy xe gỗ nhếch môi cười bí ẩn đáng sợ, không gian bỗng trùng xuống, rất dị thường… Ta quay sang tiểu ma tôn, nó đứng ở phía đối diện, trên đầu mũi thuyền độc mộc. Dù thuyền hơi chao đảo, nó vẫn đứng rất vững. Đôi mắt hồng ngọc của nó không trong suốt như mọi ngày mà trở nên th