watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
Trang 4 - Truyen tieu thuyet full | Hoa Giấy
Home >
Tìm kiếm

Truyen tieu thuyet full | Hoa Giấy

Chủ đề đã đóng cửa
Mr.Luân™ [Admin] [On]
19/04/25 - 05:05

đề huề ấm cúng cho được. [br">Cắc cũm mãi rồi thời gian cũng trôi qua thật nhanh. Khi Ốc đã biết nghịch phá ngoài sân, biết đòi chị bắt chuồn chuồn cho chơi thì cũng là lúc bà nội cảm thấy mệt mỏi trong người. Có hôm bà còn bảo Nghêu: [br">- Con đưa em ra ngoài kia chơi cho bà nằm nghỉ một chốc. [br">Bố mẹ Nghêu và Ốc bận rộn hơn. [br">Làng Cối vài năm trở lại đây mùa màng kém hẳn. Nạn sâu cắn lúa chưa qua, nạn còng lại đến phá phách. Rồi thì đang lúc lúa giỗ đòng thì lại bão. Phấn không thụ được, thành ra lúa chỉ có bông mà không có hạt. Người làng Cối lấy rơm lợp nhà, thấy nguyên cả thóc lép nằm cả trên mái rạ. [br">Thành ra Nghêu phải trông em cho bố mẹ đi vợ đất giồng khoai. Thằng Ốc bao giờ cũng nghịch phá. Nên hay đòi chị dẫn ra ngòai đường chơi. Lại vốn không có bà nội trông nom, thế là hai chị em rủ đi ra ngoài ngõ rồi lững thững đi về phía bác Thoan. [br">Nhà ấy có con chó cái đẻ, rất dữ. Vô phúc cho hai chị em Nghêu và Ốc hôm ấy lại đi về ngả ấy. Thấy hai đứa trẻ sớ rớ đi ngòai ngõ, con chó mẹ xông ra sủa rất gắt. Ốc mặt tái mét cắt không còn một hạt máu. Nghêu thì khác, bản tánh con chị này chẳng hiểu sao lại bình tĩnh từ thuở bé. Nghêu hai tay vòng lấy che chở cho em, miệng sủa gâu gâu lại như tiếng chó, hai con mắt nhìn thẳng vào mắt chó mẹ chứ không sợ sệt. Nhà bác Thoan gái khi chạy ra trông thấy Nghêu đang sủa với con chó nhà bác ấy nên không nhịn được cười. Bác ta quát chó: [br">- Quýt! Không được cắn người ta. [br">Con chó thấy chủ quát nên không dám làm dữ nữa. Nghêu lúc này mới thả em ra. Rồi nó nhanh tay dắt em về nhà. Thằng Ốc vẫn đang khóc thút thít vì quá sợ. [br">Đấy chỉ là một câu chuyện điển hình mà con Nghêu luôn bảo vệ cho em nó. [br">Rồi thì bà nội hai đứa qui tiên. Kể từ đó, con Nghêu bao giờ cũng nhớ lời bà nó dặn: [br">- Con là chị, phải biết thương em, bênh em. Đừng để cho người ta bắt nạt nó. Bà kém phúc không còn khỏe để lo cho chị em chúng mày. Nhưng nếu bà có làm con ma thì bà cũng sẽ không cho người ta bắt nạt hai đứa đâu. Nhớ lời bà dặn đấy nhá. Chị em phải thương yêu quấn túm lấy nhau. [br">Lần ấy, Nghêu lên mười hai tuổi đầu. Nó đã cầm tay bà nội và hứa: [br">- Con sẽ không để cho ai bắt nạt em con đâu. Con sẽ cho nó tất cả những gì con có. Bà nội cứ an tâm nhé. [br">Đấy cũng chính là một lời hứa mà con Nghêu đã sống bằng chính cuộc đời của nó với thằng em tên Ốc của mình.

Hoa cúc nở hoa xoan cũng nở, [br">Hoa giấy lặng thầm thui thủi góc sân. [br">Uyên ương chéo áo tứ thân, [br">Thương nhau cũng bởi duyên phần trời se.[br">[br">[br">Bên nhà bác Thoan có cái Thường, tên tục gọi là Hợi. Con bé này kém tuổi Ốc đúng một năm. Hai đứa cùng đẻ vào rằm tháng mười. Thành ra cứ mỗi năm tháng mười đến, vợ Biện lại bảo vợ Thoan: [br">-Thằng Ốc nhà em mười hai, cái Hợi nhà chị mười một rồi đấy nhỉ! [br">Hai nhà không cách xa nhau lắm. Hồi nhỏ Nghêu nhớ là từ sân nhà nó mà đi qua bên nhà bác Thoan phải mất một lúc lâu. Dạo ấy bà nội hay nhờ nó qua ấy xin nắm lá mơ hay nắm lá ngải cứu. Bao giờ bà nội cũng bảo: [br">- Nhớ mà cầm theo cái gậy, Nghêu nhá! Chó nhà ấy dữ lắm. Nó mà cắn cho thì khổ. [br">Nghêu chỉ dạ cái miệng nhưng vẫn đi tay không. Ngày còn bé Nghêu đã không sợ chó. Giờ lớn lên, Nghêu càng coi thường con vật hơn. Con chó thì ra về sau này già hơn, nó trở nên lười nhác, không còn hung hăng nữa. Vả lại mỗi lần nó bị Nghêu đá cho một cái vào bụng, thế là con chó đâm kiềng mặt Nghêu. Chả là chú Biện lâu lâu vẫn tập vài ngón võ cho con gái. Thỉnh thoảng đi ngang qua nhà bác Thoan, Nghêu còn chõ miệng vào trêu con chó bằng mấy tiếng sủa: Gâu. Gâu. Gâu. [br">Nhưng từ dạo lớn lên, nó thấy hai nhà rõ ràng chỉ cách nhau có mỗi một bờ trúc của nhà bà phán Hựu. Gọi là bờ trúc cho oai nhưng thực ra đấy là cái thổ đầu chuột đuôi voi. Chả biết ngày xưa người ta khai khẩn ra làm sao mà mặt tiền phía trước chỉ rộng có vài thước. Còn đâu thì miếng đất cứ ăn thuôn ra phía sau, dài mãi, rồi thì phình ra thành một khuỷnh rộng, nom như hình một quả bầu. [br">Trong ruộng trúc ấy nghe đâu ngày xưa có một hai người con trai vào đấy bắt rắn bắt rết gì ấy rồi thì cả hai cùng bị rắn hổ cắn chết. Nhưng có người lại kể là hai người họ cùng mắc bệnh long dương với nhau. Rồi thì người nhà của cả hai bên ra sức cản phá, một bên thì đánh chửi con trai, một bên thì khóc lóc van xin thằng con đừng làm chuyện ngược đời ấy. Yêu không trọn, thế là hai người họ mới rủ nhau vào ruộng trúc. Mãi cho đến khi có người ngửi thấy mùi xác chết, tri hô lên thì mới biết hai cái xác của họ đã trường phềnh. [br">Sát với bờ trúc là một cái vực, không sâu lắm. Nhưng nếu ai sơ ý mà ngã xuống, không vong mạng thì có sống cũng thành tật. Có lần nhà ông Khiết, bà con bên vợ của bác Thoan qua ăn cỗ, xơi đẫy rượu, đêm về chả biết đi đứng lẩn thẩn ra làm sao, gieo ngay xuống vực, sáng ra khi phát hiện thì đã chết. Còn chuyện người bị què chân hay gẫy tay do ngã xe đạp, do trượt chân ngã xuống vực, chả thiếu. [br">Thoai thoải xuống sâu hơn một chút, cái vực ấy tiếp giáp với con sông Lạch. Thổ nhà thím Biện và nhà thím Thoan cùng ăn thông với con sông Lạch ấy. [br">Nhà bác Thoan đông con, nhưng toàn là những đứa rấm rớ, nửa người nửa ngợm, đen trùi trũi như than, người cả làng Cối chẳng ưa gì bọn ấy. Nhưng cái Hợi thì khác, ai cũng thương nó. Nghe đâu nó không phải là con đẻ của bác Thoan giai. Người ta bảo là bác Thoan gái cái đận gánh chanh vườn nhà đi bán trên chợ huyện, bị mấy thằng cửu vạn thổ tả nó hãm cho. Thành ra cái Hợi đẻ ra, ngay từ bé, nước da đã trắng mịn không lẫn vào đâu được, khuôn mặt dễ coi, không câng cấc như mấy đứa khác. Nhìn vào chả khác nào một con bồ câu trắng đang nhặt thóc giữa một bầy quạ đen. [br">- Cả nhà ông Thoan đen như củ ấu thế kia, đẻ ra con bé da trắng như cùi dừa. Mắt mũi con bé nom cũng chả giống họ nhà ấy tẹo nào. Họa là có mù mới không biết đấy là con chim kền kền đi nuôi chim con tu hú. [br">Thằng Ốc thích con bé Hợi lắm. Thích ngay từ thuở để chỏm. Đấy là một thứ tình bạn thật đẹp. Thật trong sáng. Chả là mấy đứa con lớn nhà bác Thoan bao giờ cũng ưa thích gây sự, cà khịa. Chúng nó rất thích chơi lắm trò tai ngược, khỏe cậy đông bắt nạt trẻ nhà khác, bao giờ cũng khiến cho thằng Ốc rất ghét. [br">Không chỉ bắt nạt thằng Ốc, bọn kia vì biết thân phận con Hợi không cùng dòng máu với chúng nên bọn này không ngại gì mà không hành hạ con bé. Mặc cho bác Thoan gái bảo thế nào quân nọ cũng không nghe. Chả là chúng biết ông bố cục súc bao giờ cũng nhìn con bé Hợi với một cặp mắt rất hằn học. Trong bối cảnh ấy, vô tình hai đứa trẻ ấy chơi rất thân với nhau. [br">Tất nhiên con Nghêu cũng thích con Hợi. Nhưng vì hơn nhau năm tuổi đầu nên hai đứa con gái này thỉnh thoảng mới có thời gian ngồi chơi dăm ván ô quan. Còn thằng Ốc thì tuy không cùng tuổi với con Hợi nhưng lại đi học chung một lớp từ cái đận vỡ lòng. Thành ra hai đứa thường tha thẩn đi từ trường học về nhà. Vì nhà bác Thoan và nhà con Nghêu nằm ở cuối làng Cối, nên hai đứa có nhiều dịp để hái lá, hái hoa, và tha hồ trêu ghẹo nhau. [br">Tình bạn của hai đứa cuối cùng trở thành một tình bạn rất đẹp, rất hiền hòa, rất trong sáng. [br">

Như vạt nắng say đừ quên lối ngỏ, [br">Tiếng ve hiền man mác gọi hè sang. [br">Tuổi đời mấy sợi thênh thang, [br">Mềm như một ánh trăng vàng mười ba.[br">[br">[br">Giá như mà con người đừng bao giờ bước vào tuổi dậy thì, tuổi thơ sẽ mãi mãi đẹp như một bức tranh vẽ cảnh những cánh đồng lúa của làng Cối, chuyện cổ tích vì thế sẽ không bao giờ mòn cũ, và chẳng ai phải cảm thấy mình đang bước vào một thế giới của những chông chênh khó lường trước được của người lớn. [br">Nghêu bước vào tuổi dậy thì trước tiên. Đấy cũng là lúc chú Biện đi vào rừng đắn gỗ vàng tâm, nhưng khi về đến nhà thì quay ra bị cảm thương hàn. Bị bệnh đúng có bốn hôm thì người suy kiệt hẳn đi trông thấy. Cuối cùng thì kiếp người cũng chẳng thoát được cái câu bốn tấm dài, hai tấm ngắn. [br">Trông con bé lớn nhanh lên trông thấy, mông và ngực đều nở, thím Biện một hôm hỏi con gái: [br">- Thế con đã có tháng chưa? [br">Nghêu ngơ ngác nhìn mẹ: [br">- Tháng là cái gì, hở mẹ. [br">Thím Biện ghé sát miệng vào lỗ tai con gái rồi thì thào rất khẽ. Nghêu nghe xong, khuôn mặt có vẻ rất ngỡ ngàng: [br">- Máu chảy ra ở chỗ ấy á, hở mẹ. [br">Người mẹ gật đầu. Nghêu lắc đầu, nói: [br">- Con chả bao giờ thấy cái ấy. [br">Thím Biện nhẩm tính thật nhanh trong đầu. Tính ra thì cái Nghêu nhà thím đã gần mười bảy tuổi. Thím so sánh với mình. Độ ấy, mới chỉ quá mười ba tuổi đầu mà thím đã có tháng. Nay nhìn thấy con gái to cao như thế mà lại không có, thím thấy hơi ngờ ngợ. Thế là thím lại ghét sát vào tai con gái hỏi tiếp một câu mà chỉ có Nghêu mới nghe thấy. Đứa con gái nghe xong liền trả lời bà mẹ: [br">- Lông mọc ở chỗ nào, hở mẹ! [br">Rõ ràng là đứa con gái của thím Biện chả biết chuyện gì. Mà có thể nó không biết là vì nó không có. Thảng hoặc thím Biện có nghe qua về những người đàn bà không có mao mọc ở vùng kín thì thiên hạ bảo là bị đoi. Nghe con gái nói chuyện rổn rang như bình thường, thím Biện vội đưa tay lên che miệng con gái: [br">- Khẽ cái mồm chứ. Lông mọc chỗ này này. – Vừa nói, thím Biện vừa chỉ vào khu vực kín sau phía dưới rốn, vị trí tự nhiên vào tuổi dậy thì người ta sẽ nhận ra những thay đổi vì lông sẽ mọc. Thím hỏi con gái: Thế chỗ ấy có mọc không? [br">Nghêu lắc đầu. Thím Biện cảm thấy lo lo. Đàn bà mà bị đoi thì người đời hay rỉa rói lắm. Nếu mà nhà chồng có gặp phải bất cứ chuyện gì xui xẻo đứa con dâu bị đoi sẽ bị người ta xem thường. Rồi họ sẽ không ngần ngại chuyện đổ thừa là cô gái đã đem sự xúi quẩy về nhà chồng. Nghêu nhìn thấy vẻ lo lắng xuất hiện trên khuôn mặt mẹ vội hỏi: [br">- Thế con có bị làm sao không, hở mẹ? [br">Thím Biện không trả lời con gái được. Thím chỉ nói: [br">- Nếu có ai hỏi là có không thì bảo là có nhá! [br">Thím dặn con gái như thế vì thím nhớ thời thím con trẻ; mấy người đàn bà trong làng Cối đã hỏi thím xem thím có mao hay không. Sau này thím biết họ hỏi là vì họ đang ngắm nghía thím cho đám con trai của họ. Rồi thím chợt nhớ đến hồi con nhỏ, lúc thím nhặt được con bé Nghêu ở ngoài bến đò, nhìn thấy con bé có cái âm vật to hơn bình thường, thím lại đâm lo. Nên thím bảo con Nghêu: [br">- Vạch quần ra cho mẹ xem nào. [br">Nghêu đỏ mặt. Nhưng con bé làm theo lời mẹ nó. Con bé chưa bao giờ cãi mẹ nó bất cứ điều gì. Nhìn kỹ lại bộ phận kín của con gái, thím Biện không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy âm vật của con gái phình ra như một đụn thịt. Thím bỗng lắc đầu: [br">- Sao lại lạ thế nhỉ. – Nghĩ sao đó, thím Biện lại bảo Nghêu: [br">- Con vạch áo lên cho mẹ xem nào. [br">Thím Biện nhìn thấy hai nhũ hoa của con gái bình thường, cặp ngực xem ra có phần nhỉnh hơn, to đầy, không thây lẩy, nhưng gọn và chắc, có phần lớn hơn những đứa con gái khác. [br">Câu chuyện của hai mẹ con họ đã để lại trong đầu Nghêu biết bao nhiêu là câu hỏi. Cô bé không hề biết tại sao mẹ lại hỏi mình những câu như thế. Và đây cũng là lần đầu tiên Nghêu nhận ra là mẹ đang nói chuyện với Nghêu như nói với một người đã lớn. [br">Đấy là kỷ niệm đầu tên mà Nghêu sau này đã nhớ lại. Những câu hỏi liên quan đến tuổi dậy thì của cô. [br">Theo dòng thời gian, Nghêu bắt đầu hiểu ra vì sao mẹ đã hỏi cô những câu như thế.

Áo rách vì trót thương đời nên vải mủn, [br">Bồ câu nhặt gió tiếng gáy bùn thiu. [br">Đâu phải cứ oán cừu nhau thời mới hận, [br">Trăng non cà khịa cả với lá tre già. [br">[br">[br">[br">Chếch quá bên kia mé quả đồi là căn nhà của họ Quách. [br">Thời còn trẻ, vợ của Quách Văn Điều là một cô gái có khuôn mặt khá dễ nhìn. Người làng Cối gọi cô gái là Chiên. Trăm tội chỉ vì cô gái tên Chiên ấy có đôi chân mày quá đen và quá rậm nên chẳng mấy người dám xin cô ta về làm dâu. Họ bảo là đôi chân mày ấy chẳng thể nào giúp con trai nhà họ được vượng phu ích tử. Thế là đáng lẽ Chiên cũng có thể được người ta gánh cau qua ăn dạm, nhưng chờ mãi chả thấy ai người ta đến. [br">Ngày xưa nhà họ Huỳnh có thằng con trai tên Biện, vì nhút nhát, nhà lại xa những nơi đông người nên Biện không bao giờ dám đi ve gái làng Cối. Biện chỉ quẩn quanh chơi đánh cờ tướng với Thoan. Hai thằng bạn không hợp tính khí, một thằng hiền lành, một thằng cục súc. Nhưng không có bạn, hai đứa quay ra chơi với nhau khá thân. [br">Gần nhà nhau nên Biện qua lại mãi đâm sinh tình với Chiên. [br">Đận ấy, hai người đã từng đưa nhau vào ruộng trúc sát ngay cái vực để hò hẹn. Biện nhát gái lắm. Thích con gái người ta thì bụng Biện đã thích nhưng lại không dám mở lời. Mà vào cái cảnh của Biện, cứ hễ là con gái thì cậu ta thích, chẳng cần cứ phải là con gái đẹp thì anh cu Biện nhà mình mới chịu ưng bụng. [br">Nay vớ phải Chiên là đứa con gái khỏe cười, Biện mới quay ra hay lân la, suốt ngày đâm đầu sang bên ấy làm đủ các việc cho người ta. Nhưng mỗi khi chỉ còn hai người thì Biện ta lại lung ta lung túng, ú ớ, chả khác nào con gà nuốt phải dây lá chuối khô. Thành ra mọi việc trai trên gái dưới đều do Chiên hoàn toàn chủ động. [br">Của đáng tội nhẽ ra thì hai người đã có thể cùng nhau lạy gia tiên mà thành chồng thành vợ. Nhưng bà mẹ của Chiên lại là người ngoa ngoắt, ăn nói chỏng lỏn, ưa nói chuyện xếch mé, thành ra người làng Cối chả ai dám qua lại. Sẵn ghét, họ nói gièm đủ chuyện, thế là mẹ Biện nhất mực cấm cửa không cho con trai qua lại với con bé có đôi chân mày đen và rậm như sâu róm kia. [br">Rồi lại mạnh về phần mối lái, cuối cùng người ta lôi Biện đi coi mắt vợ. Biện ban đầu cứ nghĩ đến tình nghĩ với Thị Chiên nên cứ dung dằng nấn ná. Sau bị thúc mãi phải đi. Khi đến nới, nhìn thấy cô gái có khuôn mặt phúc hậu nhu mì, Biện mới chợt nhận ra là anh gần như quên béng ả Chiên. Thì ra Biện nhà mình không phải là người chung tình, thấy gái là thích, chẳng cứ gì đến các chuyện ân nghĩa ân tình lôi thôi lằng nhằng khác. [br">Đã bảo rồi, với Biện nhà mình, cứ hễ con gái là Biện thích. Hơn nữa, thấy mẹ cấm cản mình với Chiên rất gắt, nhưng lại húi anh vào với cô gái kia, Biện ừ đại. Thế là vợ Biện được người ta hẹn ngày lành tháng tốt sẽ cho nhà họ Huỳnh sang kiệu cô dâu về. [br">Ả Chiên từ đấy rất hận thù người con trai bạc bẽo. Chị ta căm ghét cả người đàn bà chả làm gì nên tội, trăm sự chỉ vì chị ta trở thành vợ của Biện nên bị thù ghét lây. Rồi càng lúc, thị Chiên rất hận thù vợ Biện. [br">Vài năm sau thì ả Chiên do bà mẹ tất tả đi kiếm chồng cho con mãi ở bên mạn ngược nên cũng cuối cùng cũng yên bề gia thất. Cơ mà là bắt rể. Quách Văn Điều ngày ấy khét tiếng là người tắt mắt, khỏe thói trộm đạo, không ai dám dây vào. Nay nhìn thấy bà mẹ của ả Chiên khẩn khoản, lại có cả tiền biếu không cho nhà trai. Cơm no bò cỡi. Bảo thế, chả ai dám cãi là cái số Quách Văn Điều không gặp may. [br">Những tưởng thời gian trôi qua, lòng con người sẽ hóa giải được những thâm thù trong quá khứ. Ai ngờ, ả Chiên tuy đã chồng con một bề mà lòng vẫn tơ tơ tưởng tưởng đến Biện. Ngay cả cái hôm Biện ngã ốm thương hàn rồi chết, ả Chiên đã qua tận ngõ nhà họ Huỳnh nhiếc móc vợ Biện là thứ đàn bà đoảng giết chồng. Thì ra là lửa tình mà ả Chiên dành cho Biện trong lòng không bao giờ tắt. Một ngọn lửa tình mà đến cả thời gian cũng đành phải bó tay đầu hàng. [br">Rồi chuyện trẻ con mất lòng người lớn. Con trai ả Chiên thấy con trai của thím Biện ốm yếu hơn nó, mà lại học thong minh hơn mình, nên một hôm thằng này cậy gần nhà, chặn đường rồi lấy gậy vụt Ốc. Bà mẹ của thằng con mất dạy ấy còn xông vào đánh thằng con trai của tình địch. Trưa về, Nghêu t

Tag:

Truyen,tieu,thuyet,full,|,Hoa,Giấy,

đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất

Truyện Cùng Chuyên Mục

» Anh Trai Em Gái
[ 4268 ngày trước - Xem: ]
» Truyện Tiểu Thuyết - Bà xã chớ giở trò
[ 4268 ngày trước - Xem: ]
» Bảo Bối May Mắn Ngủ Nhầm Giường
[ 4268 ngày trước - Xem: ]
U-ON - 188