watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
Trang 3 - Truyen tieu thuyet full | Hoa Giấy
Home >
Tìm kiếm

Truyen tieu thuyet full | Hoa Giấy

Chủ đề đã đóng cửa
Mr.Luân™ [Admin] [On]
19/05/24 - 22:56

biết đi khi mới lên mười một tháng tuổi. Bà nội nó nhìn vào bụng vợ Biện lúc ấy sắp sanh rồi bảo cháu: Sau này cháu trông em cho bà, nhớ không cho đứa nào bắt nạt em, nghe không? Con bé chưa biết nói nhưng biết toe miệng ra người. Bà nội nó rất lấy làm thích, khoe với mọi người rằng: Nó chưa biết nói, thế mà bảo cái gì nó cũng biết đấy! [br">Giữa lúc Nghêu biết gọi ba ba, bà bà thì vợ Biện chuẩn bị nằm cữ. Nhưng hình như người đàn bà sức không được khỏe nên sinh con sớm. Bà mụ đêm hôm vợ Biện lâm bồn đã cố hết sức nhưng khi bà đưa được đứa trẻ ra, chính bà cũng không thể tin vào mắt mình được nữa. Đứa trẻ xám ngoắt, có vẻ như nó đã chết trong bụng mẹ nó từ lâu. Khi bà chạm vào đứa bé thì bà biết nó đã lạnh ngắt ngay từ trong bụng mẹ. [br">Ngay sáng hôm sau, người ta vảo Biện nên chôn ngay đứa trẻ. Vì nó đã chết từ khi còn trong bụng mẹ, nên để ở ngoài lâu e không tiện. Vợ Biện thì gần như đã ngất xỉu khi chị nghe tiếng bà mẹ chồng tru lên: [br">- Sao lại quái lạ như thế này hở bà. [br">Khi tỉnh dậy, chị biết có điều gì đó không bình thường trong lần sinh nở này. Mặc dù chị tin rằng lời của bà thầy bói thật rất linh nghiệm, biết thế nhưng chị vẫn lần sờ. Chị lần tay sờ hai bên xem coi người ta có đặt con của chị bên cạnh hay không, nhưng chị không sờ thấy gì cả. Cố gượng nghếch đầu lên, chị nhìn thấy chồng đang ngồi ở cuối cạnh giường. Chị vội thều thào hỏi: [br">- Con nó chết rồi phải không mình? [br">Anh cầm lấy tay chị đưa lên miệng hôn nhẹ rồi bảo: [br">- Ừ. Thằng con này hư lắm. Nó không chịu ở với bà nội. Nó đòi đi theo ông nội trước rồi… [br">Anh nói chưa dứt câu thì bật lên khóc. Nước mắt chợt trào ra hai khóe mắt chị vợ. Chị cảm thấy chua xót khi mình biết trước được số phận kém may mắn của mẹ con chị, nhưng chị không thể chia sẻ với ai được. Chị không thể nào bảo chồng rằng: Đứa con đầu lòng này tôi sinh ra sẽ chết ngay. [br">Trước khi sinh con, mặc dù đấy chỉ là chuyện bói toán, nhưng vợ Biện vẫn thấy rất lo. Nhiều phen chị nghe người ta kể lại rằng những chuyện thiên cơ thì có thờ mới có thiêng, có kiêng mới có lành. Chị không muốn tin vào lời của bà thầy bói nhưng xem ra quẻ bài quá linh, nên dù cố gắng cách mấy, chị vẫn không thể gạt bỏ ý nghĩ con chị vừa sinh ra sẽ chết. [br">Anh chồng an ủi vợ: [br">- Mai kia… Mình lại sanh một đứa khác. Lần này chính tay tôi sẽ thịt gà làm cơm cúng ông nội, bảo là cấm không cho đứa nào đi trước tôi với mình nữa. [br">Vợ Biện nắm nhẹ vào tay chồng, hình như chị muốn nói: Đứa thứ hai sẽ không việc gì đâu mình ạ. Nhưng đấy chỉ là suy nghĩ riêng tư trong lòng chị. Sau đó vợ Biện xin chồng cho mình nhìn xác con. Nhưng anh chồng liền bảo: Tôi đã đắp mộ yên lành cho con nó đi rồi. Có lẽ sợ vợ buồn anh vỗ về an ủi vợ: Người ta bảo là mình còn yếu, không nên để tâm đến thằng cò nhiều. Họ bảo, còn sức còn có cơ hội. Tôi nghe thấy họ nói phải, nên đã đưa con ra ngoài chỗ ông nội từ sớm rồi. [br">Vài hôm sau thì vợ Biện bắt đầu ngồi dậy được. Bà mẹ chồng bế cả con Nghêu vào cho nó chơi với chị. Con bé bây giờ đã tập nói được vài mươi chữ. Chả hiểu sao khi trông thấy vợ Biện, con bé liền kêu lên, nghe rất sõi: [br">- M… ẹ… Mẹ… ơi. [br">Thì ra bà nội con Nghêu đã tập cho nó nói như thế. Vợ Biện quay lại nhìn con bé, tự nhiên nước mắt chị trào ra như mưa. Thì ra hai tiếng mẹ là một âm thanh thiêng liêng và đầy quyền lực đối với những người đàn bà đã một lần bụng mang dạ chửa. Trong trường hợp của vợ Biện thì cảnh tình càng chông chênh trắc trở nhiều hơn. Chị sinh con nhưng không một lần cho con bú. Thế mới đau. Nếu đã nói thế, chuyện chị nghe được con mình gọi hai tiếng mẹ ơi làm sao có thể xảy ra được. Vừa sinh nó đã chết rồi. [br">Nay nghe con Nghêu gọi chị bằng hai tiếng mẹ ơi, bất chợt vợ Biện vừa đau xót vừa cảm thấy ngậm ngùi, cô đơn. Rồi không hiểu sao con bé chồm ra với lấy chị. Vợ Biện cố gượng đưa tay ra đón con bé. Cái đầu bé nhỏ của nó tựa nhanh vào ngực người đàn bà vẫn còn đang nằm cữ chỉ có một mình. Con bé xoay nhanh người rồi nhìn bà nội, cái miệng nho nhỏ của nó lại líu ríu gọi: Mẹ… mẹ… ơi. Nói xong con bé nhe bốn cái răng sữa ra cười. Trông nó mới thật xinh xắn dễ thương làm sao? [br">… [br">Rồi thì vợ Biện cũng từ từ bình phục hẳn. [br">… [br">Từ lúc vợ Biện sinh con cho đến lúc này, chị gầy tóp hẳn đi, giảm mất hơn chục cân, người chỉ còn một tay xách nặng. Con bé Nghêu bây giờ đã bi bô được nhiều tiếng hơn. Nó bắt đầu hỏi lung tung. Dạo lên ba, có hôm nó hỏi là tại sao nó không có em bé như mấy đứa trẻ nhà cô Thoan. Vợ Biện nghe thấy càng cực thân hơn, vì kể từ hôm con chết, vợ Biện tránh hẳn chuyện ân ái với chồng, chị cảm thấy chuyện nằm với chồng nó nhạt nhẽo làm sao ấy. [br">Nếu như trong nhà không có con bé Nghêu ấy mỗi ngày a ê, bi bô với tất cả mọi người, chắc là bầu không khí trong nhà phải buồn chán lắm. Vì thế các sự bực dọc giữa bà mẹ chồng và cô con dâu rất có thể sẽ trở lại tình trạng gầm ghè như xưa. Nhưng nhờ có con bé nên câu chuyện giữa hai người được cải thiện một cách đáng kể. [br">Vì thế vô hình chung con bé đã trở thành nềim vui của cả nhà. Con bé lại khỏe cười, hay nói chuyện. Bi bô, bà bà, ba ba, mẹ mẹ… khắp nơi. Nhất là cái cách nó hay chạy lao ra rồi ôm chầm lấy chân người khác. Vì thế không chỉ có người làng Cối bên ngoài nhìn vào mà tất cả các thành viên trong nhà họ Huỳnh đều yêu thương con bé. [br">[br">[br">Có lẽ vì thế mà vết thương lòng (mất đứa cháu nội hiếm hoi) của bà mẹ chồng đã không bị cắt quá sâu. Chả là con bé có duyên với bà nội. Bà đánh mắng thế nào nó cũng nhe răng ra cười. Bị bố chòng, nó khóc to lắm, nhưng bà nội chỉ bảo một tiếng là im ngay. Thành ra bà nội bỗng yêu thương con bé Nghêu này một cách hết sức đặc biệt. [br">[br">[br">Câu nói màu nồng hơn nước đôi khi không phải lúc nào cũng đúng. [br">

Nhặt nhạnh nỗi đau khâu thành áo mới, [br">Vay mượn tiếng cười dệt nên mảnh lụa the. [br">Ở đời tâm sự mân mê, [br">Niềm vui bỗng chợt tìm về ngõ xưa.[br">[br">[br">Sau đận sinh ra đứa con đầu lòng chết trong bụng mẹ từ lúc nào không ai hay biết, vợ Biện quay ra ăn chay trường. Nếu nhà có nấu canh cua hay kho tép, kể cả luộc trứng, chị chỉ lẳng lặng gắp mấy quả cà pháo muối ghém ăn với nước tương. Hình như chị đang thành tâm khấn vái với trời đất: Xin cải cho con cái mệnh. Xin đừng để cho đứa con trai thứ hai sau này và đứa con gái nuôi của con phải long đong đường tình cảm như quẻ bài đã ứng. [br">Nhìn thấy người con dâu ra chiều chán nản, bà mẹ chồng muốn nói vài lời can vào nhưng không biết phải ăn nói làm sao. Bà chỉ ái ngại cho tình cảnh của vợ Biện. Dù sao thì mang chửa chín tháng, thế mà đàng sinh nở lại kém phúc. Vận hạnh nhà họ Huỳnh xem ra đã bị sao quả tạ ám nặng quá. Bà mẹ chồng vì thế cũng chỉ còn biết cách thở dài, chẳng làm gì khác hơn được. [br">Không chỉ ăn chay, vợ Biện còn năng đi chùa hơn. Có hôm chị nhìn thấy một con cá bị mắc kẹt cạnh bờ ao, chị còn khỏa đám rau muống cho con cá ấy bơi đi. Bà mẹ chồng nhìn con cá vẫy đuôi mà tiếc của. Nhưng khi bà biết con dâu mình phóng sanh tạo phước thì lại thôi. [br">Một hôm bà hỏi con trai: [br">- Thế mẹ thằng cu với anh có còn ăn ngủ với nhau không? [br">Biện trả lời mẹ: [br">- Người ta chưa hoàn người, mẹ bảo, ai mà ép chuyện ấy cho được. [br">Biết con trai nói có lý, bà mẹ chỉ còn biết thở than: Thôi thì mẹ cũng chỉ cầu mong cho nó chóng nguôi ngoai. Chứ ép ăn ép mặc thì ép được, còn chuyện ép chửa, ép đẻ, chả ai ép được đâu. Rồi như nghĩ sao đó, bà lại bảo: Gía mà nó đẻ được một đứa con, cảnh nhà sẽ không quạnh như thế này. Chứ cảnh nhà vô hậu, hương hỏa mà không có người trông nom, các cụ sau này làm ma chả ai lo đến chuyện giỗ chạp, hương đèn, cúng quẩy. [br">Hôm ấy vợ Biện đang nhặt rau cần ở chái nhà nghe thấy lời mẹ chồng nói lời nghe thật thống thiết như thế, tự nhiên như có một sở ngộ điều gì đó, chị cảm động quá, đêm đến, chị bảo chồng: [br">- Mình cho em sinh một đứa con nữa cho mẹ vui. [br">Biện cầm tay vợ, nâng lên áp vào má anh: [br">- Thôi cứ để thư thư... [br">Không đợi chồng nói tiếp, vợ Biện xòe bàn tay ra vuốt lên má chồng, sau đó những ngón tay lần nhẹ xuống chiếc cằm mọc khá nhiều râu của anh. Rồi chị ân cần mấy ngón tay xoa nhẹ lên cổ chồng. Nơi đó trái cấm nơi cổ Biện chạy lên chạy xuống vì anh cảm động muốn khóc. Cứ thế bàn tay của vợ Biện hạ thấp xuống hơn, xoa lên ngực chồng. Chị tìm đến trái tim chồng lúc ấy đang đập một cách hối hả. Rồi bàn tay chị luồn xuống cạnh sườn anh, chị ghì chặt. Người đàn bà gục đầu vào ngực chồng: [br">- Nhanh nhanh để mẹ sớm có cháu bồng, mình ạ. [br">Máu trong người Biện chợt chạy loạn lên rần rật. Anh quàng tay ôm lấy vợ. Rồi Biện cúi xuống hôn nhanh lên đỉnh đầu người vợ, trong lòng chợt rung lên biết bao niềm cảm xúc. [br">Rồi thì sau đó cả hai vợ chồng cùng rung vai vì tiếng nấc. Bàn tay vợ Biện bây giờ đặt lên đùi chồng. Chị xoa nắn nhẹ nhàng bằng một cử chỉ khuyến khích và gởi gắm. Biện chợt trỗi lên một niềm khát khao bất chợt. Thế là không hẹn hò gì cả, hai người họ cũng ngả đầu trên mặt gối. [br">Ánh trăng ngoài sân vẫn sáng vằng vặc. [br">Bên kia gian nhà bà cụ đang ôm con bé Nghêu bay giờ đã ngủ rất say. Bất chợt bà cụ cười khi bà nghe tiếng chiếc giường tre bên phía buồng con trai và con dâu rung lên những tiếng kêu kẽo kẹt rất nhịp nhàng. Bất chợt bà cụ lẩm bẩm cầu xin một mình: Xin vong linh các cụ tổ nhà họ Huỳnh hãy cám cho cái cảnh mẹ con nhà tôi mà cho vợ Biện sinh lấy một mụn cháu. Rồi thì các cụ có muốn bắt tôi về chốn ấy bất cứ lúc nào tôi cũng xin được đi ngay không chậm trễ. [br">Tiếng giường tre càng lúc càng vặn rõ và nhanh hơn, gấp gáp hơn. Tự nhiên chưa bao giờ âm thanh ấy lại hiền hòa thân thương đối với bà mẹ của Biện như trong buổi tối hôm nay.

Nào ai biết lương duyên đâu là mối nợ, [br">Vùng vẫy ngang tàng, nào ta sợ ai đâu. [br">Thân lươn chẳng quản lấm đầu, [br">Tằm sinh ra để lá dâu chịu đòn.[br">[br">[br">Đúng là vận hạnh nhà họ Huỳnh có lúc tưởng như là đen tối, nhưng cuối cùng thì sau cơn mưa trời lại sáng. Giông tố có hung hăng cách mấy thì có lúc cơn bão cuối cùng cũng sẽ qua đi. [br">Chả mấy chốc mà cơn mưa đầu mùa vãi xuống, những vạt rau dền, rau đay tranh nhau mọc lên, ngút ngát cả một góc sân. Trông chúng xanh non mơn mởn, lớn nhanh như thổi, bà mẹ chồng nghĩ ngay đến mấy bát canh rau dền nấu với tôm khô mà năm nào bà cũng chờ đợi. [br">Cây khế cũng buông xuống những chùm hoa màu tím trông rất nhộn nhịp, hình như bọn chúng quá háo hức, quá xăm xắn, muốn được ra quả thật nhiều trong năm nay. Kiến bống cũng hăm hở một cách khác thường. Chúng tranh nhau kéo những chiếc lá khế lại gần nhau, rồi nhả dãi làm thành những cái tổ, nom xa trông như giống những chiếc lồng đèn con con, bé tí xíu, màu xanh nõn nà. [br">Mưa về đem theo cả giun và sâu. Châu chấu và cào cào cũng tanh tách nhảy. Đàn gà vì thế tranh nhau mổ những con sâu béo mẫm, bỏ hẳn nắm thóc mà vợ Biện vãi ra cho chúng nhặt. Dế cơm và dế mèn thì táo tợn liều lĩnh, bay tràn cả bầy vào trong nhà mỗi khi đèn thắp lên. Biện có hôm bắt được lưng rổ dế, hôm sau đưa cho vợ kho với riềng ăn cơm. [br">Bà mẹ chồng thì hai con mắt cứ chăm chắm quan sát từng nét biểu hiện trên khuôn mặt cô con dâu. Tuy không nói ra miệng, nhưng bà rất sốt ruột mong ngóng xem bao giờ thì con dâu bà lại có chửa. Lắm lúc quá sốt ruột, bà gần như cau có với cả ông Trời: [br">- Giời hóa ra thế mà ăn ở bất công. Nhà Thoan con đẻ thòn thòn, nuôi không hết. Chà bù cho vợ Biện hiền lương thế mà chỉ xin lấy một mụn con xem ra mới thấy khó khăn làm sao! [br">Khi cây khế đã treo những quả bé tí xíu bằng ngón chân cái, lủng là lủng lẳng, cỡn lên mỗi khi có làn gió nhẹ thổi qua; đấy cũng là lúc vợ Biện lại hái lá me sống vào nhai, ăn vã nguyên cả một nắm to đùng. [br">Bà mẹ chồng tuy khấp khởi vui sướng như có đèn chăng trong bụng. Nhưng hình như bà sợ bày tỏ ra niềm vui của mình sớm quá trong lúc này có khi lại bị ma tà ám khí nó rình rập. Thành ra bà chỉ vừa ẵm con Nghêu, vừa xốn xang, giấu chặt cõi lòng trong ruột tượng, như thể bà mới là người có chửa chứ không phải vợ Biện. [br">Rồi vợ Biện có chửa đận ấy thật. [br">Tàn lượt khế đầu mùa rồi thì đến lúc mấy khóm mía mọc lên cao quá mái gianh, dóng mía nào cũng dài, đỏ tía một cách mời mọc. Đám người vẫn hay vào vườn mua hoa quả, chuối, mía... chở ra chợ huyện bán, nhìn vào cái bụng của vợ Biện phưỡn ra, đi đứng rất lách cách, tiện mồm bảo: [br">- Thế nào cũng đẻ con giai cho mà xem. [br">Khi mấy cây hồng sát hàng rào trái đã chuyển sang màu xanh thẫm, vợ Biện bảo chồng là chị gần đến ngày sanh. Thế là bà mẹ chồng sai Biện đi chợ mua cho bà mấy thẻ hương và một mớ giấy vàng mã. Bà định sẽ chống gậy ra ruộng mả nhà họ Huỳnh để đốt cho người dưới cõi âm, giúp bà đuổi xa mấy cái ma cô lảng vảng quanh nhà, giúp cho vợ Biện lần này mẹ tròn con vuông, cho bà khỏi rơi vào cái cảnh tuổi già mong cháu vò võ mà chẳng được một mụn cháu nào để ẵm. [br">Vợ Biện sinh nở đầu xuôi đuôi lọt, thuận buồn xuôi gió, đứa trẻ vừa chào đời đã cất tiếng oa oa khóc. Bà mụ lần nãy ẵm đứa trẻ ra trao cho bà nội nó, miệng ti toe, ra như thể tất cả đều là công lao của bà ta: [br">- Này bác nom xem. Hai cái bìu dái mẩy thế kia. Chim cò thì cứ gọi là ngồn ngộn như thế, nhà ta dẫu chỉ có một mụn đinh nhưng mà sau này thì cứ gọi là con đàn cháu đống, sướng nhá! [br">Mẹ Biện định bịt miệng bà mụ lại, nhưng không kịp. Chả là bà nội đứa trẻ không muốn nói lớn về đại hỷ sự này, tà ma chướng khí, oan hồn lảng vảng mà nghe được, rất có thể sẽ đeo bám theo thằng bé. Như thế sẽ chả tiện chút nào. Nên bà nội thằng cu chỉ nói khẽ: [br">- Cô cho tôi mượn thằng cò... [br">Khi bà mụ trao đứa bé cho bà nội nó, người đàn bà đang mỏi mòn ngóng trông cháu nội gần như ôm chặt đứa trẻ, gồng cái vai của mình khom xuống để che chắn bảo vệ cho thằng cháu nội. Bất chợt như nghĩ ra điều gì đó, bà gọi Biện vào, bảo: [br">- Anh chạy ngay đi kiếm mấy khúc xương rồng rồi treo bên ngoài hai chái nhà cho tôi! [br">Biện không hỏi vì sao vì mẹ bảo anh làm thế. Anh biết mẹ muốn anh treo xương rồng để xua tà. Mỗi lần lợn đẻ, mẹ anh vẫn hay có thói quen treo một khúc xương rồng ở cột chuồng lợn. Có lẽ mạng người quan trọng hơn nên mẹ mới bảo anh treo cả hai bên chái nhà. [br">Bà mụ tay bưng ra một chậu nước, lưng chậu là một thứ nước có màu đỏ khá đậm, cho thấy vợ Biện sinh con ra máu chảy hơi nhiều. Lều bều nổi bên trong cái chậu là cái nhau của đứa trẻ. Có cả giẻ rách đã ướt sũng trong chậu nữa. [br">Vợ Biện sinh con khỏe mạnh. Sữa lại nhiều nên đứa trẻ trông bụ bẫm khác thường. Nom cứ như một quả bí đao phổng phao trồng ngay sát sàn rửa bát, nước nhiều, quả bí ắt là phải đẫy. [br">Giống như con chị tên Nghêu của nó, thằng bé được bà nội đặt tên cúng cơm cũng rất có ý nghĩa: Huỳnh Văn Phúc. Bà nội đứa trẻ chỉ mong muốn là sự ra đời của nó sẽ đem lại phúc lộc cho nhà họ Huỳnh và cho cả riêng bản thân đứa trẻ. Nhưng bên ngoài thì cả nhà gọi nó là Ốc. Bà nội bảo bố thằng cu: [br">- Gọi cái tên xấu như thế cho dễ nuôi. [br">Nghêu và Ốc lớn lên trong tình thương yêu đằm thắm của bà nội và của cha mẹ. Theo lẽ thường, trẻ con khi có đứa em mới chào đời kế mình thường hay dễ tủi thân. Nhưng Nghêu thì không thế. Nó quý em lắm. Bà nội con bé vì thế càng vui hơn. Thành ra cứ mỗi lần đút bột cho Ốc, bao giờ bà cụ cũng không quên đút cả cho Nghêu. Tiếng cười đùa của ba bà cháu nghe líu ríu rất vui. Cảnh nhà họ Huỳnh vì thế không thể bảo là không

Tag:

Truyen,tieu,thuyet,full,|,Hoa,Giấy,

đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất

Truyện Cùng Chuyên Mục

» Anh Trai Em Gái
[ 3934 ngày trước - Xem: ]
» Truyện Tiểu Thuyết - Bà xã chớ giở trò
[ 3934 ngày trước - Xem: ]
» Bảo Bối May Mắn Ngủ Nhầm Giường
[ 3934 ngày trước - Xem: ]
U-ON - 294