watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
Trang 4 - Truyện Trúc Mã Không Thanh Mai
Home >
Tìm kiếm

Truyện Trúc Mã Không Thanh Mai

Chủ đề đã đóng cửa
Mr.Luân™ [Admin] [On]
30/11/24 - 21:53

ng người đó chắc chắn khó giữ, nhịn không được liền kêu lên: “Đừng giết bọn họ!”
Liễu Họa Niên nhướng mày cười. “Được, nàng nói không giết thì không giết.”
Đao quang chém gió, tiến sát đến trước mắt, hắn bình tĩnh ôm ta phi thân lên, không lui về, ngược lại còn lướt qua đám người đó.
Mắt ta hoàn toàn không theo kịp tốc độ của hắn, chỉ cảm thấy trước mắt mờ mịt, sau khi vô số đạo quang hiện lên, Liễu Họa Niên mang theo ta thoát chạy ra khỏi vòng vây.
Mà những người đó vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, tư thế kỳ quái.
Chẳng lẽ… đây là điểm huyệt trong truyền thuyết sao?
Liễu Họa Niên lúc này mới vươn một tay ra, ngón giữa và ngón cái nhẹ nhàng bắn ra, những người đó liền ngã ầm xuống, đồng thời ngã cùng về một hướng.
… giống như ảo thuật.
“Có đẹp không?” Hắn híp mắt cười cười hỏi ta.
Nhưng mà, vì sao ta lại không dám tùy ý trả lời hắn? Chỉ có thể run sợ mà cúi đầu, nhìn thấy cánh tay đang ôm bên hông ta, loại đụng chạm như vậy càng lúc càng nóng lên.
Bên tai nghe Liễu Họa Niên hỏi: “Đó là xe ngựa của nàng phải không?”
Ta đành ngẩng đầu, thấy góc tường cách đó không xa có đỗ một chiếc xe ngựa, bỗng nhiên cảm thấy vỡ vụn… ta cuối cùng cũng biết vì sao mà mới xuất hành chưa được bao lâu đã bị sơn tặc theo dõi. Nhìn xem, càng xe nạm bạch ngọc, bánh xe óng ánh vàng, rèm xe trạm long tú phượng, nóc xe tạo hình bằng ngọc lưu ly… Tất cả đều vô cùng phô trương, kêu gọi “Ta rất có tiền, mau tới đánh cướp.”
Lúc trước ngồi trên xe chỉ cảm giác không thoải mái, hiện tại vừa thấy, rõ ràng là cố tình hại ta mà! Tô Tiểu Bạch ngươi giỏi lắm, ngươi cố tình tìm một chiếc xe chướng mắt như vậy cho ta đi?
Đợi đã, đang hận nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên nhớ tới… không thấy Tiểu Bạch.
Từ sau khi cầm kiếm nữ nhân cùng đèn lồng nữ nhân xuất hiện, hắn bỗng nhiên biến mất không tung tích, bên này phát ra tiếng động lớn như vậy cũng không thấy hắn lộ diện, hắn đi đâu?
Bất chấp tất cả, ta giãy ra khỏi tay Liễu Họa Niên, nhắm hướng căn nhà phía trước mà chạy tới, vừa chạy vừa gọi: “Tiểu Bạch? Tiểu Bạch ngươi ở đâu! Tiểu Bạch —–”
Không phải là hắn bị sơn tặc bắt lại chứ? Theo lý thuyết thì không phải… Hay là hắn thấy Liễu Họa Niên xuất hiện, cho rằng nhiệm vụ của mình đã hoàn thành, nên vỗ mông chạy lấy người?
“Tô Tiểu Bạch! Mau ra đây! Mau ra đây — ” Ta vừa vội vừa tức lại đâm ra sốt ruột, lục soát khắp các phòng đều không thấy ai, không những không có Tô Hạnh, mà sơn tặc cũng không biết đi đâu. Đây, đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Mắt thấy bên kia còn một phòng chưa tìm tới, vội vàng tiến lên, đá một cước văng cửa: “Tô Tiểu…”
Thanh âm dừng lại giữa chừng.
Ta há miệng, nhưng chữ kế tiếp làm thế nào cũng không thốt ra được, bởi vì, cái cổ yếu ớt, đáng thương của ta bị chặn lại bởi một thanh đao lớn. Cùng lúc đó, người cầm đao bước tới trước từng bước, ta nhân cơ hội không thể không lùi về phía sau một chút, người đó bước thêm một bước nữa ra khỏi phòng.
Người cầm đao vuốt tóc một cái, sóng mắt lưu chuyển, nũng nịu nói: “Liễu lang, chàng rốt cuộc cũng tới…”
Ngọn đèn bên ngoài chiếu lên người nàng, y phục màu sắc xanh đỏ, búi tóc cắm đầy châu hoa, trên má còn có hai mảng son hồng, hợp lại thành bốn chữ – vô cùng thê thảm.
Không phải ai khác, đúng là trại chủ nơi này – cũng là Lâm Nguyệt Tịch.
Rõ là trước có lang sau có hổ, cả hai đều không ăn chay, trong nhất thời ta cảm thấy tuyệt vọng: phải làm sao bây giờ? Đêm nay ta còn có thể bình an vô sự rời khỏi này quỷ quái này sao?
Rất nhanh ta liền biết được đáp án.
Liễu Họa Niên từ đầu tới cuối nhìn chằm chằm vào nàng, bỗng nhiên ngẩng đầu lên trời cả kinh nói: “A, sao băng!”
Lâm Nguyệt Tịch theo bản năng cũng ngẩng đầu lên nhìn, một đạo hồ quang xẹt qua, trong nháy mắt cổ ta thoát khỏi lưỡi đao uy hiếp, sau đó thân thể xoay một vòng, bị ôm chặt bay lên.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập, cùng tiếng gọi thất thanh: “Liễu lang! Liễu lang! Đợi đã…đợi đã…”
Thanh âm này càng lúc càng xa, cuối cùng không nghe thấy nữa.
Liễu Họa Niên ôm chặt ta một hơi lao xuống sau núi, mới dừng lại bên dòng suối, thả ta ra, sắc mặt trắng bệch, trên mặt vẫn còn vẻ khiếp sợ.
Ta chợt thấy buồn cười, nhịn không được hỏi: “Nguyên lai… ngươi… sợ nàng?”
Nét mặt Liễu Họa Niên thoáng giật giật, ta lùi lại…
Không thể nào… Hắn thật sự sợ Lâm Nguyệt Tịch?

(1)Trù nghệ nữ hồng : nữ công gia chánh

9.
Sợ hãi qua đi, khi tim đập lại bình thường, ta không thể không truy hỏi: “Ngươi vì sao lại sợ nàng? Sợ võ công của nàng? Hay là sợ khuôn mặt nàng? Hay là…”
Hắn vẫn yên lặng nhìn ta, bất ngờ nói: “Hướng tiểu thư.”
Ta cả kinh.
Hắn, hắn cư nhiên nhận ra ta? Hắn biết ta là ai? Tại sao hắn lại biết? Ta liên tiếp tự đặt câu hỏi, hắn cười cười. Liễu Họa Niên vốn đã rất đẹp, thần thái cử chỉ khi cười mỉm lại càng đẹp thêm mấy phần, tim ta không chịu yên ổn, lại bắt đầu đập mạnh thình thịch.
“Phượng Hoàng sơn trang Hướng đại tiểu thư, tại hạ đối với nàng, kỳ thực mộ danh đã lâu.”
Gạt, gạt người?
Ta không phải người giang hồ, ngày thường cũng theo khuôn phép cũ, không ra cổng trước không bước cổng trong, mặc dù có người cha cả thiên hạ đều biết, cũng từng có vị hôn phu mang chút ác danh, nhưng bản thân ta lại tuyệt đối vô danh vô tánh, nghĩ như thế nào cũng không có khả năng một đại nhân vật như Liễu Họa Niên lại nghe nói tới ta…
Ta ôm một bụng hồ nghi, mà hắn vẫn cười cười: “Nàng có phải sinh vào giờ Ngọ, ngày Thân Tử, tháng Tuấn Canh, năm Tân Mão không? ”
“Làm sao ngươi biết?” Ta kinh ngạc.
“Ngày hôm đó trời đổ mưa xuân, mẫu thân nàng sau khi ăn một đĩa Tương Tư Mai, sau đó đau bụng chuyển dạ, hạ sinh ra nàng. Do đó, đặt tên cho nàng là Ti Vũ, đồng âm với ‘Tương tư vũ’.”
“Làm sao ngươi biết?” Ta kinh hãi.
“Nàng rất thích đồ ngọt, không thể kháng cự kẹo đường nước quả, từng béo đến một trăm hai mươi cân, vì vậy trước đây có ngoại hiệu là phì muội”
Quạ đen bay ngang đỉnh đầu… ta nghe thanh âm mình đổ dồn lại nhanh đến phát rung: “Ngươi, ngươi vì sao lại biết…”
“À…” Liễu Họa Niên dù bị truy hỏi vẫn ung dung đưa một ngón tay lên gãi gãi đầu, rõ ràng chỉ là động tác bình thường, nhưng ở trên người hắn lại trở nên vô cùng tao nhã đẹp mắt, “Nàng đàn không tốt lắm, đánh cờ thì lại rối tinh rối mù, viết chữ từng bị người ta cầm đi dán trên tường trừ tà, vẽ tranh còn dọa khóc trẻ con, trù nghệ không thông, nữ hồng càng không biết, trên cơ bản mà nói, cả người nàng thể hiện hoàn toàn triệt để câu nói nữ tử vô tài mới là đức…”
Ta hoàn toàn không biết nên nói gì cho phải.
“Bất quá…” Hắn nói đến đây buông tay xuống, ngưng mắt cười, đôi mắt đen tỏa sáng lấp lánh, tinh tế đánh giá ta từ đầu đến chân, “Nàng lớn lên rất đẹp, dung mạo như vậy đích xác có thể bù lại những chỗ thiếu hụt khác…”
Gương mặt ta lập tức trở nên nóng bừng, trái tim nhỏ tiếp tục nhảy loạn xạ… hắn, hắn… hắn khen ta đẹp… được một người diễm lệ như vậy khen ta đẹp….
Ta vừa bối rối vui sướng lại vừa hoảng hốt tưởng như trong mộng, ngượng nhùng ngước mắt lên nhìn hắn, xoắn xoắn lọn tóc, “Ngươi vì sao lại biết nhiều chuyện về ta như vậy…”
“Bởi vì nàng không phải là…” Hắn nháy mắt với ta, tinh nghịch nói, “vị hôn thê của ta sao?”
Một đạo sét giáng xuống, đánh cho nát thịt xương, tan hồn phách.
Quả thật, vốn dĩ ta có chủ ý muốn gả cho hắn, bởi vậy trước mặt người khác cứng miệng tự xưng là hôn thê của Liễu Họa Niên cũng không đỏ mặt, nhưng mà, bây giờ đã gặp được người thật việc thật, không biết là bị thủ đoạn tàn nhẫn lúc nãy của hắn làm cho sợ hãi, hay là đối mặt với nam tử tuấn mỹ bức người như vậy làm ta tự biết xấu hổ, tóm lại mà nói, ý nghĩ muốn gả cho hắn đột nhiên giảm vài phần.
Vì thế, lúc này nghe hắn trêu chọc như vậy, trong lòng ta giống như có trăm ngàn con sâu nhỏ bò đi bò lại, cảm thấy không được tự nhiên, nói không nên lời.
“Ta, ta…” Ta lắp bắp, quẫn bách vô cùng: “Ta vì muốn thoát mạng nên mới nói như vậy, kỳ thực ta, ta không phải…”
Đôi mắt hắn chớp một cái, thu lại nét trêu chọc, nghiêm mặt nói: “Được rồi, không đùa nàng nữa. Hướng đại tiểu thư muốn đi đâu? Ta hộ tống nàng.”
Ai da? Đi đâu đây?
Nói thật là vấn đề này ta vẫn chưa nghĩ tới. Ta tìm Tiểu Bạch theo giúp mình, mục đích chính là muốn đi Giang Nam tìm Liễu Họa Niên, không ngờ mới ra khỏi thành đã bị sơn tặc bắt giữ, hơn nữa Liễu Họa Niên cũng đang ở gần trong gang tấc. Ta vốn nghĩ, con đường tìm kiếm tình yêu hẳn là phải trải qua thiên tân vạn khổ, gặp bao nhiêu trắc trở, cuối cùng mới hội ngộ lương nhân(1), từ nay sát cánh bên nhau đến cùng trời cuối đất, làm một đôi thần tiên quyến lữ rồi hết chuyện, nhưng không nghĩ tới, hiện thực so với kịch bản tiến triển nhanh gấp mười lần, trực tiếp nhảy đến hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, hơn nữa người này không mấy giống với người trong suy nghĩ của ta lúc đầu… Tiếp theo ta nên diễn như thế nào đây?
Liễu Họa Niên hơi nhướng mày nói: “Thôi thì… để tại hạ đưa tiểu thư về Phượng Hoàng sơn trang?”
Chuyện này… Tuy rằng lúc này về nhà là lựa chọn tốt nhất, nhưng vẫn cảm thấy được đã vất vả ra đi, cứ như vậy mà trở về thì có chút không cam tâm… Hơn nữa, trong lòng có gì đó trống trải, như là còn có đại sự gì chưa xong… Rốt cuộc là chuyện gì ta?
Suy nghĩ suy nghĩ, ra sức suy nghĩ… cuối cùng cũng nhớ ra là chuyện gì: “A! Tiểu Bạch!”
“Tiểu Bạch?” Ánh mắt Liễu Họa Niên khẽ biến đổi.
Ta vội kéo tay hắn, lo âu nói: “Nguy rồi nguy rồi, ta chỉ lo chạy trốn một mình, quên mất Tiểu Bạch còn ở sơn trại! Ta và Tiểu Bạch cùng bị bắt, ngươi giúp ta đi cứu hắn có được không?”
“Cùng bị bắt?” Liễu Họa Niên nhíu mày, “Trước khi cứu nàng ta đã thăm dò qua, trong Hồng Ngưu trại không có con mèo con chó nào.
“Tiểu Bạch không phải con mèo con chó…” Mặt ta đen lại, “Hắn là người, là một con người, trước đây là… ” Không biết vì sao, bốn chữ ‘hôn phu của ta’ đúng là không thốt ra được.
May thay Liễu Họa Niên cũng không để ý, chẳng qua chỉ nói: “Vậy thì càng không có. Ta xác nhận là chỉ có một mình nàng bị giam giữ.”
Ta cẩn thận nhớ lại, đúng là như vậy. Tối hôm đó Tiểu Bạch đã chạy ra đây, sau đó vẫn ẩn nấp trong tường rào, có lẽ bọn sơn tặc cũng thực sự không biết đến sự tồn tại của hắn, nhưng mà không nhìn thấy hắn, ta vẫn không an tâm. Bởi vậy, ta dùng phương pháp trăm lần đều linh nghiệm, ra vẻ đáng thương chớp chớp mắt với Liễu Họa Niên…
Liễu Họa Niên thấy ta như thế, đặt tay lên môi, dường như đang cười, lẩm bẩm nói: “Thật đúng là giống y như miêu tả nha…”
“Hả? Sao cơ?”
“Không có gì.” Hắn ho nhẹ vài cái, nghiêm mặt nói, “Ta không phải không thể quay lại sơn trại, chẳng qua, ta không muốn tình cờ gặp lại Lâm Nguyệt Tịch kia. Hôm nay sắc trời đã muộn, không bằng trước tiên chúng ta tìm khách điếm nghỉ ngơi một chút, ngay mai trở lại cứu?”
Việc đã đến nước này, ta chỉ có thể gật đầu.


(1)Lương nhân: người trong mối lương duyên.
Đêm xuống, ta cùng Liễu Họa Niên trọ lại tại một khách điếm nhỏ ở trấn gần nhất.
Đang chuẩn bị ngủ, chợt nghe cửa sổ cạch một tiếng, cánh cửa bị đẩy vào từ bên ngoài, một người từ cửa sổ nhảy vào, đúng là Tiểu Bạch mất tích đã lâu.
“Được lắm, ngươi còn dám xuất hiện trước mặt ta!” Ta hầm hầm xắn tay áo, định tiến tới nhéo tai hắn, hắn vội vàng nói: “Ta biến mất là có nguyên nhân!”
“Nguyên nhân gì?”
“Ta đã giúp ngươi dò la được một tin, nghe nói Liễu Họa Niên thích nhất là nữ nhân nhu nhược. Mối tình đầu của hắn chính là một nàng Tây Thi yếu đuối…”
“Nhu nhược?” Ta cực kỳ sợ hãi, ta cái gì cũng có, chỉ không có nhu nhược. “Vậy phải làm thế nào đây?”
Tiểu Bạch nói: “Muốn trở nên nhu nhược cũng đơn giản thôi. Đưa tai lại đây, như thế, như thế như thế…”
Ngay sau đó, một trận gió lạnh thổi qua, ta thấy mình đứng ở góc phố nào đó, mặc bạch y phiêu phiêu như tiên nữ, tay ôm trong lòng một chú thỏ trắng.
Một chiếc xe ngựa từ xa chạy đến, ta đột nhiên lao ra, ngựa bị kinh sợ, giơ hai chân trước lên hí vang, một người gạt màn xe ra, quát lên: “Kẻ nào, dám…”
Người kia quả nhiên chính là Liễu Họa Niên. Khi hắn nhìn thấy ta, lập tức trở nên hoàn toàn ngây dại.
Ta từ trong áo lấy ra một chiếc khăn tay, che lên miệng khẽ ho khan, vừa ho vừa buồn bã nói: “Vị công tử này, Tiểu Bạch của ta sinh bệnh rồi, làm sao bây giờ?”
“Tiểu Bạch?” Liễu Họa Niên hồ nghi nhìn sang con thỏ trắng trong lòng ta. Ta gật đầu, rơi lệ: “Đây là Tiểu Bạch vô cùng vô cùng quan trọng với ta, nhưng mà nó sinh bệnh, sắp chết, ta rất, rất, rất sợ hãi…”
Ta nghĩ, giờ phút này biểu tình của ta tuyệt đối vừa yếu đuối lại vừa đáng thương, khổ sở động lòng người tới cực điểm, bởi vì Liễu Họa Niên quả nhiên lộ ra vẻ vô cùng thương cảm, tự mình xuống xe đỡ lấy ta: “Thì ra là thế, tiểu thư thật sự là người dịu dàng, ngay cả đối với con thỏ cũng có lòng thương như vậy, lại đây lại đây, lên xe ngựa của ta, chúng ta cùng mang Tiểu Bạch đi tìm đại phu.”
Trong lòng ta mừng như điên, nhưng ngoài mặt vẫn là bộ dáng nhu nhu nhược nhược, hướng về xe ngựa đi một bước ho ba tiếng, mà ngay lúc đó, một con heo đực đột nhiên xông tới, nhanh như chớp ngoặm lấy Tiểu Bạch của ta mang đi, ta giận dữ, giật lấy roi thúc ngựa xa phu, thẳng tay đánh nó lăn ra đất, vừa đánh vừa chửi: “Con heo đực nhà ngươi mà cũng dám đoạt Tiểu Bạch của ta! Ngươi chẳng lẽ không biết Tiểu Bạch là của ta sao? Nó là sủng vật của ta, bất cứ ai cũng đừng hòng đoạt lấy! Ngươi chết đi, chết đi!”
Con heo đực đáng thương kia, bị ta đánh cho máu chảy thành sông, hơi thở thoi thóp.
Lúc này ta mới buông tha nó, vứt roi, hài lòng xoay người lại, lập tức thấy vẻ mặt khiếp sợ của Liễu Họa Niên — thảm rồi! Hình tượng mỹ nhân nhu nhược của ta…
Trong lòng cả kinh, sợ tới mức tỉnh lại, thấy ánh nắng ban mai trải bên ngoài phòng, mới biết thì ra là nằm mơ, vội vàng lau lau cái trán ướt đẫm mồ hôi, vỗ vỗ ngực, may mắn, may mắn là đang nằm mơ.
Bất quá, kể từ đó, ta lại càng nghĩ tới Tiểu Bạch nhiều hơn. Hắn rốt cuộc là đi đâu? Bình thường không cần gọi hắn cũng tự động xuất hiện trước mặt ta, vì cái gì đã qua một đêm rồi mà hắn vẫn chưa tới tìm ta?
Tâm tình buồn bực nên không thấy buồn ngủ nữa, ta rửa mặt chải đầu qua loa một lúc, quyết định đi tìm Liễu Họa Niên, nhờ hắn tìm người giúp ta. Ai ngờ mới mở cửa phòng, đã thấy vô số cánh hoa bay bay giữa không trung…
Ta ngây người ra một chút, nghĩ nghĩ, không có gió mà, vậy mấy cánh hoa đó bay xuống bằng cách nào, chờ khi ta ngẩng đầu lên, nhìn trên mái nhà mới nhận ra, không phải là do gió, rõ ràng có hai nữ nhân đứng trên đó, trong tay cầm một cái giỏ lớn, rải từng đợt hoa xuống…
Mà hai nữ nhân kia, là người quen cũ – đèn lồng nữ nhân, cầm kiếm nữ nhân.
Phản ứng đầu tiên của ta chính là lui về sau, đóng cửa, nhưng cửa còn chưa kịp đóng, một bàn tay từ bên ngoài đã đưa tới, chặn cửa lại.
Bàn tay xinh đẹp trắng

Tag:

Truyện,Trúc,,Không,Thanh,Mai

đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất

Truyện Cùng Chuyên Mục

» Anh Trai Em Gái
[ 4129 ngày trước - Xem: ]
» Truyện Tiểu Thuyết - Bà xã chớ giở trò
[ 4129 ngày trước - Xem: ]
» Bảo Bối May Mắn Ngủ Nhầm Giường
[ 4129 ngày trước - Xem: ]
U-ON - 466