Tôi đã nói rồi, tôi là con gái!!!
Mr.Luân™ [Admin] [On] 01/12/24 - 00:42 |
"đá" vào:
- Nhưng cơ hội này chỉ được dành cho 2 người mà thôi. Nếu có ai trong số các bạn muốn nhường cho bạn mình thì có thể nói với chúng tôi để không mất thời gian chọn lựa. Có ai không?
Cả 4 nhìn nhau 1 chút và đều hướng ánh mắt quyết tâm về phía ban giám khảo. Nó nói:
- Em không có lí do để nhường cho bất cứ ai cả. Họ vừa là bạn nhưng cũng vừa là đối thủ của em. Đã là đối thủ thì không thể nhường nhịn theo kiểu cô nói. Như thế gọi là thương hại, mà chúng em không cần sự thương hại từ bất cứ ai.
3 người còn lại đều gật đầu đồng tình với nó, ánh mắt cả 4 đứa chứa đựng một bầu trời nhiệt huyết đang sục sôi khiến 3 vị giám khảo sững sờ nhìn thấy mình của ngày xưa trong đó. Họ khẽ mỉm cười và quyết định:
- Nếu vậy, chúng tôi không còn cách nào khác là phải tuyên bố 2 em xuất sắc nhất.
Đại diện công ty MZ:
- Người đầu tiên là Trần Duy. Cậu biết cách phát huy điểm mạnh của mình, làm việc rất chuyên nghiệp và luôn cố gắng. Tôi rất vui mừng được chào đón một người có tâm huyết và trách nhiệm như cậu vào MZ.
Nói rồi ông ta đi đến và bắt tay Trần Duy. Hắn mỉm cười cảm ơn và quay sang bọn nó, chờ đợi.
Bà Lý Tiểu Oanh nhìn Hoàng Kỳ và nói:
- Biết đứng lên sau vấp ngã, luôn mỉm cười trên sàn diễn, có tư chất và sự sáng tạo trong diễn xuất, cậu chính là sự lựa chọn tiếp theo của chúng tôi, Vũ Hoàng Minh.
Rồi bà quay sang nó và mỉm cười. Nó vui mừng bắt tay bà và tên Trần Duy. Thế là nó đã hoàn thành rồi, đã giữ được cuộc đời con gái của mình rồi, và thắng cả con khỉ Hoàng Kỳ chết tiệt ấy.....
Nó chợt nhớ ra, quay sang Hoàng Kỳ và cô bạn Tiêu Dương. Cả 2 đang lặng người đi buồn bã. Nó nhìn thấy sự thất vọng trong mắt Tiêu Dương, đôi mắt to tròn giờ đã ngân ngấn nước. Còn Hoàng Kỳ thì cúi gằm mặt xuống.
Lúc đó, nó có chút.... buồn theo. Như có gì đó hụt hẫng và buồn bã lắm. Trần Duy thì không biết nói gì hơn. Bây giờ có lại với Hoàng Kỳ, hắn cũng bị cho là đang thương hại, mà không lại, nhìn em thế này hắn cũng rất đau lòng. Nhưng sự nghiệp là do chính tay mình dựng nên, hắn cũng mong Kỳ có thể vững vàng trên đôi chân của chính cậu, hắn chỉ có thể đứng một bên và dõi theo mà thôi.
Nhưng tiếng cô hiệu trưởng vang lên làm phá tan bầu không khí khó xử ấy:
- Và cũng không thể phủ nhận năng lực của 2 em Kỳ và Dương, chúng tôi quyết định sẽ xét đỗ cả 2 em. Chúc mừng cả 4.
Cô và 2 vị giám khảo còn lại mỉm cười, còn tụi nó thì như vỡ òa lên, chạy lại quàng vai bá cổ nhau "thắm thiết". Nó bẹo má Tiêu Dương và bá vai Hoàng Kỳ còn Trần Duy thì dúi đầu Hoàng Kỳ xuống mà dụi dụi nắm đấm vào. Cả 4 đứa cười giòn tan.
Để cho bọn nó tận hưởng niềm vui một chút, đại diện MZ lại nói:
- Tuần sau các bạn sẽ bắt đầu kí hợp đồng và trở thành người mẫu của MZ. Các bạn phải cố gắng hết sức mình để có thể tiến xa hơn. Chúng tôi sẽ xếp các bạn vào chung 1 nhóm với người mẫu hàng đầu MZ - Angus để thực hiện dự án nhóm người mẫu 5 thành viên lấy tên là ANGELS. Bây giờ các bạn.....
- KHÔNG PHẢI CHỨ???_ Nó hét lên. Tại sao lại là hợp tác với cái tên chảnh chọe đó?? Không, nó nghĩ lại rồi, nó sẽ nhường cho bất kì ai đấy, có ai muốn thay nó thì nói lẹ đi. Nó không muốn làm cùng với tên biến thái Angus đâu...........
Nó cười gượng gạo nói với cô hiệu trưởng và 2 người kia:
- Thưa cô.... em..... có thể rút lui được không ạ?
Tất cả mọi người nhìn nó ngạc nhiên. Cô hiệu trưởng từ tốn hỏi lại:
- Em suy nghĩ kĩ chưa? Kì thi này vốn không ép buộc, chỉ khi các em kí hợp đồng thì mới phải chịu trách nhiệm về những điều khoản trong hợp đồng thôi.
- Dạ em....
Hoàng Kỳ ngắt lời nó:
- Tốt thật, cậu thấy tôi cùng vào nên tính rút lui trước là phải. Biết đâu sau này tôi lại được ái mộ hơn, đúng không?
- Cậu coi chừng cái mặt khỉ của mình đấy! Ai nói tôi sợ nào?
- Ồ, để xem ai sợ đến nỗi định rút lui ấy nhỉ?
- Ai vậy? Tôi có nói là rút lui sao?? Mà cậu bại dưới tay tôi rồi còn định khiêu khích để tiếp tục bại à? Tôi sẵn sàng đây, ha ha.
Hoàng Kỳ hừ 1 cái rồi quay mặt đi. Nó thưa lại với cô là nó sẽ tiếp tục. 1 Hoàng Kỳ và 1 Angus chứ có đến 100 thằng Vũ Hoàng Minh này cũng cóc sợ! Fighting!!
Tiêu Dương cũng nhìn nó với ánh mắt dễ thương chết người:
- Hay quá, Minh giúp đỡ tớ với nha!_ cười.
Nó bất giác đưa tay lên bẹo má nhỏ:
- Vì cậu tớ sẽ ở lại!
Dương đỏ bừng mặt lên, nó nhìn thấy được cả khói đang bốc lên nữa đấy. Nhưng đứng trước Tiêu Dương thì nó không thể kiềm chế được. Đảm bảo ai cũng thế thôi, nhìn là muốn cắn, muốn bẹo, muốn ôm, muốn đá cho 1 phát. Như Trần Duy lúc này cũng đang giơ 1 tay, vừa cười với nó vừa bẹo má Dương. Cả nó và hắn cùng đồng thanh:
- Dễ thương thật!
Dương vừa kêu đau vừa quẫy quẫy 2 tay:
- A, A, hả ớ a, au á (thả tớ ra, đau quá)
Nó và Duy buông tay thì nhỏ ôm lấy má, phụng phịu:
- 2 người bắt nạt tớ!
Hoàng Kỳ đứng ngoài thấy ngứa mắt bèn nói chen vào:
- Thầy cô và mọi người vê rồi kìa. Mấy người tính đóng quân ở đây à?
Thế là cả 4 rủ nhau đi ăn mừng. Tiêu Dương hết dỗi rất nhanh, tíu tít đi giữa nó và Trần Duy, nói chuyện rôm rả. Hoàng Kỳ thì cứ ngó lơ đi chỗ khác rồi thi thoảng lại kêu:
- Mấy người lắm chuyện quá!
Nó lè lưỡi, nghĩ bụng hắn cũng thích đi cùng chứ không thì sao lại còn ở đây. Nhưng sợ nói ra mất vui, nó tiếp tục bàn luận về món cơm chiên và chè Huế với 2 người còn lại.
Đang đi thì Hoàng Kỳ va phải 1 tên trong đám du côn đi ngược chiều. Tên đó quay lại trừng mắt quát:
- Thằng khốn, mày đi kiểu gì đấy hả?
Cả đám nghe thấy tiếng quát liền dừng lại. Tên đi đầu quay lại, gạt bọn đàn em ra để nhìn cho rõ mặt thằng "xấc xược" nào dám đụng vào người của chúng:
- Thằng ngu nào........ Á, mày.... à, đại... đại ca, bọn em biết lỗi rồi, bọn em không dám làm thế nữa, xin phép anh ạ!
Nói rồi hắn định co cẳng chạy nhưng đã bị Hoàng Kỳ túm cổ lại, xách lên. Hoàng Kỳ trừng mắt lên nhìn tên đó:
- Mày vừa nói cái gì? Ai là thằng ngu hả?
Hắn sợ hãi run cầm cập:
- Em... em không biết đó... đó là anh, em "bay" liền ạ!
Nói rồi hắn cầm tay Hoàng Kỳ, gỡ nhẹ nhàng xuống và tự vỗ vào mông mình rồi chạy biến. Mọi người xung quanh nhìn Hoàng Kỳ với ánh mắt kì thị và sợ hãi. Tiêu Dương núp sau áo nó len lén nhìn còn nó và Trần Duy đứng nhìn hắn. Hắn quắc mắt:
- Nhìn cái gì? Có ai làm gì đâu chứ?
- Tôi đang xem trên mặt cậu có viết chữ "GIẾT NGƯỜI" không mà mấy tên kia sợ như thế.
Hắn bực bội nhưng không nói gì nữa, chỉ quay sang nhìn anh trai đúng 1s rồi quay đi. Duy thì im lặng rồi lại lên tiếng:
- Đi hát karaoke nhé.
Nó và Tiêu Dương nhảy lên đồng ý, quên hết mọi chuyện vừa nãy mà vui vẻ vào quán Karaoke. Vừa bước vào cửa, tụi nó đã nhận ngay những cái nhìn "khủng khiếp của các cô gái và 1 số ánh mắt đểu giả của bọn con trai. Nó nghe thấy tiếng xì xào:
- Trời ơi, mấy người kia đẹp quá. 3 anh chàng pro hết sẩy!!
- Nhưng anh kia có bồ rồi, 2 anh còn lại nhìn thích hơn.
- Cô nàng kia trông cũng "ngon" phết chứ, đáng tiếc là có thằng nẫng mất rồi.
Nó bực mình đi qua để lên phòng karaoke ở trên. Tiêu Dương do sợ hãi nên đang bám lấy cánh tay nó, làm mấy kẻ lắm mồm kia tưởng là 2 đứa bồ bịch. Thôi thì nó đang đóng giả con trai cũng chẳng sao, nhưng lại bảo nó không bằng 2 tên kia thì hơi ức.
Lên đến phòng, tụi nó gọi đồ ăn và 1 ít nước ngọt không ga. Sở dĩ không dám uống bia rượu vì tụi nó sợ bị cho thuốc, với cả người mẫu thì không nên uống những thứ có cồn hoặc ga. Tụi nó chọn vài bài rồi đưa cho chú ở dàn máy. Trần Duy xung phong lên hát trước với mấy bài nhạc pop lãng mạn. Giọng của hắn trầm ấm và truyền cảm khiến người nghe như ngủ vùi trong mật ngọt. Nó có cảm giác còn nghe được cả nhịp tim của Tiêu Dương khi cô nàng nhìn Duy hát say mê nữa đấy.
Tiêu Dương chọn vài bài trong sáng và dễ hát với chất giọng trẻ con của mình, nó thì cứ nhạc rap mà đánh, còn Hoàng Kỳ thì......... hát nhạc vàng. Cả 3 đứa nó cùng trố mắt lên nhìn. Dường như cả Trần Duy cũng không biết em mình lại hát được nhạc vàng. Giọng của hắn và Duy khá giống nên khi nghe nó cũng có hơi mụ mị một tẹo. Nhưng chỉ thế thôi. Khi hát xong, hắn lại trở về cái giọng khó nghe nổi của mình làm nó phát bực.
Điểm á? Nó chỉ cho hắn 90 thôi, lấy khuyến khích ấy mà, nhưng cái máy chết tiệt kia lại cho hắn tròn 100 điểm, bằng nó và Duy, chỉ hơn Tiêu Dương 1 điểm. Thế là thế quái gì hả????????
Cả đám đang ngồi nói chuyện thì có mấy người xin vào, bảo là người của phòng bên. Bên đó chơi trò chơi và ai bị thua sẽ phải sang phòng này làm quen. Tên bị thua là một trong số 2 thằng trên tổng 5 đứa bên đó. Hắn nham nhở:
- Tôi là Hưng, đây là Trinh, Thảo, Huyền và Lực. Rất vui được làm quen!
Duy cũng nham nhở lại:
- Còn tôi là Duy, tên này là Kỳ, Minh và Dương.
Mấy đứa con gái son phấn lòe loẹt cứ ra sức cười và "chài" tụi nó. Nói chuyện được mấy câu thì 1 cô hỏi tụi nó, ra vẻ ngây thơ:
- Các anh không uống rượu ạ?
Nó hơi bĩu môi. Cái giọng điệu ấy, bộ dạng ấy, ánh mắt ấy mà cũng đòi ngây thơ ư? Cô ta thậm chí còn chẳng đáng xách dép cho Tiêu Dương nữa.
Nói đến Tiêu Dương, nhỏ đang bị 2 tên kia hỏi han tán tỉnh dù nó đang ngồi ngay cạnh. Nó bực mình kéo Dương vào trong giữa và ngồi ra ngoài, miệng mỉm cười với 2 tên kia. 2 thằng mất "mồi" liền quay sang gọi rượu rồi mời tụi nó uống:
- Chúng ta cùng cạn ly chứ? Anh em với nhau cả, uống 1 chút mới ra dáng đàn ông chứ?
Hắn nhướn mày khiêu khích rồi cười xuề xòa. Chẳng lẽ lại để người ta mời rồi tự uống, bên nó đành nâng ly lên và nhấp môi 1 tý. Tên Lực đưa 1 ly cho Tiêu Dương, mời mọc:
- Em cũng uống 1 tý cho vui. Đến đây rồi chẳng lẽ lại không uống?
Nó gạt nhẹ tay hắn ra, mỉm cười:
- Cô ấy không uống được rượu, xin phép!
Hắn cười giả tạo:
- Nếu vậy cậu hãy uống thay cô ấy cùng tôi nào.
Nó đang định cầm lấy ly rượu thì Hoàng Kỳ quay sang giật phắt:
- Tôi uống cho!
Nhưng nó cũng ngay lập tức giật lại rồi nốc cạn:
- Tôi uống được!
Tiêu Dương nhìn nó lo lắng nhưng nó chỉ cười, ý là không sao. Mấy cô nàng cứ í ới réo tên tụi nó rồi lân la sang ngồi. Nó bị 1 cô kéo ra 1 bên, tách ra khỏi chỗ Tiêu Dương. Cảm thấy có chút không ổn, nó nhìn cô nàng ngồi ưỡn ẹo trên đùi mình, 1 tay quàng lấy vai, 1 tay vuốt ve trên cổ mình mà sởn da gà. Cô nàng lên tiếng:
- Em là Huyền. Trông anh đẹp trai thật đấy, anh có muốn vui vẻ 1 chút không?
Nó liếc sang bên 2 tên còn lại thì cũng không khá khẩm cho lắm, chỉ có Tiêu Dương là đang ngồi sợ hãi giữa 2 thằng mắc dịch kia thôi. Thấy nó cứ nhìn Tiêu Dương, cô ta hơi luồn tay vào cổ áo nó, cúi sát, khẽ thì thầm vào tai nó:
- Thi thoảng đổi vị một chút cho thú vị chứ? Bạn gái anh, để bạn em lo cho.
Cô ta bắt đầu cởi áo khoác của nó thì bị nó túm tay lại, lạnh lùng gằn từng chữ 1 cách kinh tởm:
- Tránh- ra!
Cô ta có vẻ uất ức nhưng vẫn cố sấn lại:
- Bọn anh được dùng "hàng" rồi, có không muốn cũng khó đấy.
Ánh mắt cô ta đầy dục vọng, nó chợt giật mình nhận ra người mình đang rất nóng, nhưng "hàng" của cô ta là cái chết tiệt gì chứ, nó là con gái mà!
Nó gạt phắt tay cô ta ra, thở:
- CÚT! Nói cho cô biết, tôi - là - con - gái! Là con gái đấy, cô hiểu không?
Cô ta hậm hực lại gần:
- Đừng đùa chứ? Cơ thể anh đang phản ứng kìa.
Cô ta cũng dùng thuốc hay sao mà bắt đầu cởi bỏ áo ngoài. Nó giật mình nhìn về phía Tiêu Dương, 2 tên khốn đó đang ép cô bé uống rượu, chắc là có thuốc. Tụi này thường chơi thuốc để có cảm giác mạnh đây mà. Trần Duy và Hoàng Kỳ cũng đang chống cự quyết liệt với chính mình trước vẻ sexy của 2 cô còn lại. Nó quay sang Huyền, cô nàng đang tiến lại gần nó hơn, nó lùi dần và đụng vào tường. Đã có thuốc rồi thì trai gái gì tụi nó cũng làm thôi. Nó lo cho Tiêu Dương hơn, cô bé chắc đang sợ hãi, còn khóc nữa kia kìa.
Bàn tay của Huyền vừa chạm lên cổ nó, nó thấy mọi tế bào như tê rân. quả thực điều nó muốn làm lúc này là cắn rồi bóp cổ cô ta tới chết. Nhưng ánh mắt nó mệt nhọc chỉ nhìn được đúng 1 chỗ... nó thở dốc.... Bàn tay của cô ta bắt đầu di chuyển trên vùng cổ nó,.......
Bàn tay của Huyền vừa chạm lên cổ nó, nó thấy mọi tế bào như tê rân. quả thực điều nó muốn làm lúc này là cắn rồi bóp cổ cô ta tới chết. Nhưng ánh mắt nó mệt nhọc chỉ nhìn được đúng 1 chỗ... nó thở dốc.... Bàn tay của cô ta bắt đầu di chuyển trên vùng cổ nó........ Nó lắc đầu thật mạnh rồi ánh mắt sáng bừng lên, nó là ai chứ? Red của Dark Moon dù phải chết dưới tay của bất kì một kẻ nào, giết hại bất cứ ai cũng không để bạn bè, nhất là con gái bị kẻ khác ức hiếp, Tiêu Dương quá yếu đuối trước mấy kẻ bệnh hoạn này. Nó cần phải giúp nhỏ, nếu không thì còn ai nữa chứ?
Nó đập đầu thật mạnh vào tường cho tỉnh lại. Máu tươi chảy ròng qua miệng làm nó hăng lên, sát khí ngùn ngụt. Nó vung tay tránh cái ôm của Huyền - lúc này đã say thuốc và chặt nhẹ vào sau cổ để đánh ngất cô ta. Rồi hầm hầm, nó tiến tới chỗ 2 tên lưu manh đang giở trò đồi bại với Dương.
Nó túm cổ áo từng tên rồi quăng ra ngoài, cởi áo khoác ngoài của mình trùm lên đầu Dương và lao vào đánh 2 tên kia túi bụi. Nó đấm cho tới khi mặt 2 thằng sưng húp lên và không còn van xin được nữa. Khi chúng ép Dương, nghe Dương van xin mà chúng có thèm để ý đâu chứ? Càng nghĩ nó càng hăng, nếu không nhớ ra còn 2 cặp bên kia và tiếng khóc của Dương thì chắc nó đánh chết 2 tên đó luôn quá.
Nó quay sang chỗ Hoàng Kỳ và Trần Duy. Bọn hắn dù gì cũng là đàn ông, cưỡng làm sao nổi. Nó đang phân vân không biết có nên nhảy vào hay không thì nghe thấy tiếng.... "roẹt". Hai cái khóa được kéo ra, Tiêu Dương hét lên:
- AAAAAAAAAAAA!
Nó đành nhảy vào cho 2 cô nàng mỗi người 1 chẹt tay cho ngất đi. Hoàng Kỳ đang say thuốc, cảm nhận được hơi đàn bà, quay sang túm chân nó thì nó giật mình đá 1 phát bay ra tận góc phòng, ngất luôn. Trần Duy đang định vòng tay ôm Tiêu Dương thì bị nó dùng 1 tay giữ chặt đầu, nhấn vào tường rồi đánh ngất luôn thể.
Nó đến cạnh Dương thì cô nàng vẫn đang trùm kín trong áo khoác của nó, sợ hãi không dám nhìn cái cảnh vừa nãy. Nó xoa đầu nhỏ rồi nói:
- Không.... sao... rồi!
Nói hết câu thì nó cũng gục, máu mũi chảy ròng ròng. Ai bảo nó ngốc nghếch uống cái ly rượu chết tiệt đó vào. Thề có Chúa, dù nó theo đạo Phật, từ giờ đến cuối đời nó sẽ không đụng đến một giọt rượu nào ở ngoài nữa, ở nhà vẫn tốt hơn.
Sau vụ việc đó, tụi nó dùng các mối quan hệ để bịt miệng một số kẻ lắm lời và chặn đứng mọi tin đến báo chí. Sắp làm người mẫu rồi mà để xảy ra vụ bê bối này để mà sạt nghiệp à! Trần Duy và Hoàng Kỳ tỉnh dậy, thấy mình bị thương 1 cách bất thường thì có hơi nghi hoặc. Nhất là Hoàng Kỳ, hắn bị nặng nhất, cả tay chân và lưng đều đau ê ẩm trong khi nó và Duy chỉ bị thương ở đầu. Nó tảng lờ đi và giả vờ kêu đau rồi ôm vết thương trên trán suýt xoa khiến hắn đỡ nghi ngờ 1 chút. Mọi việc được kể lại là bọn nó bị lừa uống thuốc và nó đã ra tay "anh hùng cứu mỹ nhân" đánh gục 5 kẻ bệnh hoạn và đánh ngất 2 đứa hắn rồi gục luôn. Tiêu Dương còn "sống sót" đã gọi người đến giải quyết gọn gàng. Thế là kết thúc 1 ngày dài lắm rắc rồi. Hôm sau đi học, nhìn thấy vết cắn trên cổ Hoàng Kỳ và Trần Duy, bọn con trai trê
- Nhưng cơ hội này chỉ được dành cho 2 người mà thôi. Nếu có ai trong số các bạn muốn nhường cho bạn mình thì có thể nói với chúng tôi để không mất thời gian chọn lựa. Có ai không?
Cả 4 nhìn nhau 1 chút và đều hướng ánh mắt quyết tâm về phía ban giám khảo. Nó nói:
- Em không có lí do để nhường cho bất cứ ai cả. Họ vừa là bạn nhưng cũng vừa là đối thủ của em. Đã là đối thủ thì không thể nhường nhịn theo kiểu cô nói. Như thế gọi là thương hại, mà chúng em không cần sự thương hại từ bất cứ ai.
3 người còn lại đều gật đầu đồng tình với nó, ánh mắt cả 4 đứa chứa đựng một bầu trời nhiệt huyết đang sục sôi khiến 3 vị giám khảo sững sờ nhìn thấy mình của ngày xưa trong đó. Họ khẽ mỉm cười và quyết định:
- Nếu vậy, chúng tôi không còn cách nào khác là phải tuyên bố 2 em xuất sắc nhất.
Đại diện công ty MZ:
- Người đầu tiên là Trần Duy. Cậu biết cách phát huy điểm mạnh của mình, làm việc rất chuyên nghiệp và luôn cố gắng. Tôi rất vui mừng được chào đón một người có tâm huyết và trách nhiệm như cậu vào MZ.
Nói rồi ông ta đi đến và bắt tay Trần Duy. Hắn mỉm cười cảm ơn và quay sang bọn nó, chờ đợi.
Bà Lý Tiểu Oanh nhìn Hoàng Kỳ và nói:
- Biết đứng lên sau vấp ngã, luôn mỉm cười trên sàn diễn, có tư chất và sự sáng tạo trong diễn xuất, cậu chính là sự lựa chọn tiếp theo của chúng tôi, Vũ Hoàng Minh.
Rồi bà quay sang nó và mỉm cười. Nó vui mừng bắt tay bà và tên Trần Duy. Thế là nó đã hoàn thành rồi, đã giữ được cuộc đời con gái của mình rồi, và thắng cả con khỉ Hoàng Kỳ chết tiệt ấy.....
Nó chợt nhớ ra, quay sang Hoàng Kỳ và cô bạn Tiêu Dương. Cả 2 đang lặng người đi buồn bã. Nó nhìn thấy sự thất vọng trong mắt Tiêu Dương, đôi mắt to tròn giờ đã ngân ngấn nước. Còn Hoàng Kỳ thì cúi gằm mặt xuống.
Lúc đó, nó có chút.... buồn theo. Như có gì đó hụt hẫng và buồn bã lắm. Trần Duy thì không biết nói gì hơn. Bây giờ có lại với Hoàng Kỳ, hắn cũng bị cho là đang thương hại, mà không lại, nhìn em thế này hắn cũng rất đau lòng. Nhưng sự nghiệp là do chính tay mình dựng nên, hắn cũng mong Kỳ có thể vững vàng trên đôi chân của chính cậu, hắn chỉ có thể đứng một bên và dõi theo mà thôi.
Nhưng tiếng cô hiệu trưởng vang lên làm phá tan bầu không khí khó xử ấy:
- Và cũng không thể phủ nhận năng lực của 2 em Kỳ và Dương, chúng tôi quyết định sẽ xét đỗ cả 2 em. Chúc mừng cả 4.
Cô và 2 vị giám khảo còn lại mỉm cười, còn tụi nó thì như vỡ òa lên, chạy lại quàng vai bá cổ nhau "thắm thiết". Nó bẹo má Tiêu Dương và bá vai Hoàng Kỳ còn Trần Duy thì dúi đầu Hoàng Kỳ xuống mà dụi dụi nắm đấm vào. Cả 4 đứa cười giòn tan.
Để cho bọn nó tận hưởng niềm vui một chút, đại diện MZ lại nói:
- Tuần sau các bạn sẽ bắt đầu kí hợp đồng và trở thành người mẫu của MZ. Các bạn phải cố gắng hết sức mình để có thể tiến xa hơn. Chúng tôi sẽ xếp các bạn vào chung 1 nhóm với người mẫu hàng đầu MZ - Angus để thực hiện dự án nhóm người mẫu 5 thành viên lấy tên là ANGELS. Bây giờ các bạn.....
- KHÔNG PHẢI CHỨ???_ Nó hét lên. Tại sao lại là hợp tác với cái tên chảnh chọe đó?? Không, nó nghĩ lại rồi, nó sẽ nhường cho bất kì ai đấy, có ai muốn thay nó thì nói lẹ đi. Nó không muốn làm cùng với tên biến thái Angus đâu...........
Nó cười gượng gạo nói với cô hiệu trưởng và 2 người kia:
- Thưa cô.... em..... có thể rút lui được không ạ?
Tất cả mọi người nhìn nó ngạc nhiên. Cô hiệu trưởng từ tốn hỏi lại:
- Em suy nghĩ kĩ chưa? Kì thi này vốn không ép buộc, chỉ khi các em kí hợp đồng thì mới phải chịu trách nhiệm về những điều khoản trong hợp đồng thôi.
- Dạ em....
Hoàng Kỳ ngắt lời nó:
- Tốt thật, cậu thấy tôi cùng vào nên tính rút lui trước là phải. Biết đâu sau này tôi lại được ái mộ hơn, đúng không?
- Cậu coi chừng cái mặt khỉ của mình đấy! Ai nói tôi sợ nào?
- Ồ, để xem ai sợ đến nỗi định rút lui ấy nhỉ?
- Ai vậy? Tôi có nói là rút lui sao?? Mà cậu bại dưới tay tôi rồi còn định khiêu khích để tiếp tục bại à? Tôi sẵn sàng đây, ha ha.
Hoàng Kỳ hừ 1 cái rồi quay mặt đi. Nó thưa lại với cô là nó sẽ tiếp tục. 1 Hoàng Kỳ và 1 Angus chứ có đến 100 thằng Vũ Hoàng Minh này cũng cóc sợ! Fighting!!
Tiêu Dương cũng nhìn nó với ánh mắt dễ thương chết người:
- Hay quá, Minh giúp đỡ tớ với nha!_ cười.
Nó bất giác đưa tay lên bẹo má nhỏ:
- Vì cậu tớ sẽ ở lại!
Dương đỏ bừng mặt lên, nó nhìn thấy được cả khói đang bốc lên nữa đấy. Nhưng đứng trước Tiêu Dương thì nó không thể kiềm chế được. Đảm bảo ai cũng thế thôi, nhìn là muốn cắn, muốn bẹo, muốn ôm, muốn đá cho 1 phát. Như Trần Duy lúc này cũng đang giơ 1 tay, vừa cười với nó vừa bẹo má Dương. Cả nó và hắn cùng đồng thanh:
- Dễ thương thật!
Dương vừa kêu đau vừa quẫy quẫy 2 tay:
- A, A, hả ớ a, au á (thả tớ ra, đau quá)
Nó và Duy buông tay thì nhỏ ôm lấy má, phụng phịu:
- 2 người bắt nạt tớ!
Hoàng Kỳ đứng ngoài thấy ngứa mắt bèn nói chen vào:
- Thầy cô và mọi người vê rồi kìa. Mấy người tính đóng quân ở đây à?
Thế là cả 4 rủ nhau đi ăn mừng. Tiêu Dương hết dỗi rất nhanh, tíu tít đi giữa nó và Trần Duy, nói chuyện rôm rả. Hoàng Kỳ thì cứ ngó lơ đi chỗ khác rồi thi thoảng lại kêu:
- Mấy người lắm chuyện quá!
Nó lè lưỡi, nghĩ bụng hắn cũng thích đi cùng chứ không thì sao lại còn ở đây. Nhưng sợ nói ra mất vui, nó tiếp tục bàn luận về món cơm chiên và chè Huế với 2 người còn lại.
Đang đi thì Hoàng Kỳ va phải 1 tên trong đám du côn đi ngược chiều. Tên đó quay lại trừng mắt quát:
- Thằng khốn, mày đi kiểu gì đấy hả?
Cả đám nghe thấy tiếng quát liền dừng lại. Tên đi đầu quay lại, gạt bọn đàn em ra để nhìn cho rõ mặt thằng "xấc xược" nào dám đụng vào người của chúng:
- Thằng ngu nào........ Á, mày.... à, đại... đại ca, bọn em biết lỗi rồi, bọn em không dám làm thế nữa, xin phép anh ạ!
Nói rồi hắn định co cẳng chạy nhưng đã bị Hoàng Kỳ túm cổ lại, xách lên. Hoàng Kỳ trừng mắt lên nhìn tên đó:
- Mày vừa nói cái gì? Ai là thằng ngu hả?
Hắn sợ hãi run cầm cập:
- Em... em không biết đó... đó là anh, em "bay" liền ạ!
Nói rồi hắn cầm tay Hoàng Kỳ, gỡ nhẹ nhàng xuống và tự vỗ vào mông mình rồi chạy biến. Mọi người xung quanh nhìn Hoàng Kỳ với ánh mắt kì thị và sợ hãi. Tiêu Dương núp sau áo nó len lén nhìn còn nó và Trần Duy đứng nhìn hắn. Hắn quắc mắt:
- Nhìn cái gì? Có ai làm gì đâu chứ?
- Tôi đang xem trên mặt cậu có viết chữ "GIẾT NGƯỜI" không mà mấy tên kia sợ như thế.
Hắn bực bội nhưng không nói gì nữa, chỉ quay sang nhìn anh trai đúng 1s rồi quay đi. Duy thì im lặng rồi lại lên tiếng:
- Đi hát karaoke nhé.
Nó và Tiêu Dương nhảy lên đồng ý, quên hết mọi chuyện vừa nãy mà vui vẻ vào quán Karaoke. Vừa bước vào cửa, tụi nó đã nhận ngay những cái nhìn "khủng khiếp của các cô gái và 1 số ánh mắt đểu giả của bọn con trai. Nó nghe thấy tiếng xì xào:
- Trời ơi, mấy người kia đẹp quá. 3 anh chàng pro hết sẩy!!
- Nhưng anh kia có bồ rồi, 2 anh còn lại nhìn thích hơn.
- Cô nàng kia trông cũng "ngon" phết chứ, đáng tiếc là có thằng nẫng mất rồi.
Nó bực mình đi qua để lên phòng karaoke ở trên. Tiêu Dương do sợ hãi nên đang bám lấy cánh tay nó, làm mấy kẻ lắm mồm kia tưởng là 2 đứa bồ bịch. Thôi thì nó đang đóng giả con trai cũng chẳng sao, nhưng lại bảo nó không bằng 2 tên kia thì hơi ức.
Lên đến phòng, tụi nó gọi đồ ăn và 1 ít nước ngọt không ga. Sở dĩ không dám uống bia rượu vì tụi nó sợ bị cho thuốc, với cả người mẫu thì không nên uống những thứ có cồn hoặc ga. Tụi nó chọn vài bài rồi đưa cho chú ở dàn máy. Trần Duy xung phong lên hát trước với mấy bài nhạc pop lãng mạn. Giọng của hắn trầm ấm và truyền cảm khiến người nghe như ngủ vùi trong mật ngọt. Nó có cảm giác còn nghe được cả nhịp tim của Tiêu Dương khi cô nàng nhìn Duy hát say mê nữa đấy.
Tiêu Dương chọn vài bài trong sáng và dễ hát với chất giọng trẻ con của mình, nó thì cứ nhạc rap mà đánh, còn Hoàng Kỳ thì......... hát nhạc vàng. Cả 3 đứa nó cùng trố mắt lên nhìn. Dường như cả Trần Duy cũng không biết em mình lại hát được nhạc vàng. Giọng của hắn và Duy khá giống nên khi nghe nó cũng có hơi mụ mị một tẹo. Nhưng chỉ thế thôi. Khi hát xong, hắn lại trở về cái giọng khó nghe nổi của mình làm nó phát bực.
Điểm á? Nó chỉ cho hắn 90 thôi, lấy khuyến khích ấy mà, nhưng cái máy chết tiệt kia lại cho hắn tròn 100 điểm, bằng nó và Duy, chỉ hơn Tiêu Dương 1 điểm. Thế là thế quái gì hả????????
Cả đám đang ngồi nói chuyện thì có mấy người xin vào, bảo là người của phòng bên. Bên đó chơi trò chơi và ai bị thua sẽ phải sang phòng này làm quen. Tên bị thua là một trong số 2 thằng trên tổng 5 đứa bên đó. Hắn nham nhở:
- Tôi là Hưng, đây là Trinh, Thảo, Huyền và Lực. Rất vui được làm quen!
Duy cũng nham nhở lại:
- Còn tôi là Duy, tên này là Kỳ, Minh và Dương.
Mấy đứa con gái son phấn lòe loẹt cứ ra sức cười và "chài" tụi nó. Nói chuyện được mấy câu thì 1 cô hỏi tụi nó, ra vẻ ngây thơ:
- Các anh không uống rượu ạ?
Nó hơi bĩu môi. Cái giọng điệu ấy, bộ dạng ấy, ánh mắt ấy mà cũng đòi ngây thơ ư? Cô ta thậm chí còn chẳng đáng xách dép cho Tiêu Dương nữa.
Nói đến Tiêu Dương, nhỏ đang bị 2 tên kia hỏi han tán tỉnh dù nó đang ngồi ngay cạnh. Nó bực mình kéo Dương vào trong giữa và ngồi ra ngoài, miệng mỉm cười với 2 tên kia. 2 thằng mất "mồi" liền quay sang gọi rượu rồi mời tụi nó uống:
- Chúng ta cùng cạn ly chứ? Anh em với nhau cả, uống 1 chút mới ra dáng đàn ông chứ?
Hắn nhướn mày khiêu khích rồi cười xuề xòa. Chẳng lẽ lại để người ta mời rồi tự uống, bên nó đành nâng ly lên và nhấp môi 1 tý. Tên Lực đưa 1 ly cho Tiêu Dương, mời mọc:
- Em cũng uống 1 tý cho vui. Đến đây rồi chẳng lẽ lại không uống?
Nó gạt nhẹ tay hắn ra, mỉm cười:
- Cô ấy không uống được rượu, xin phép!
Hắn cười giả tạo:
- Nếu vậy cậu hãy uống thay cô ấy cùng tôi nào.
Nó đang định cầm lấy ly rượu thì Hoàng Kỳ quay sang giật phắt:
- Tôi uống cho!
Nhưng nó cũng ngay lập tức giật lại rồi nốc cạn:
- Tôi uống được!
Tiêu Dương nhìn nó lo lắng nhưng nó chỉ cười, ý là không sao. Mấy cô nàng cứ í ới réo tên tụi nó rồi lân la sang ngồi. Nó bị 1 cô kéo ra 1 bên, tách ra khỏi chỗ Tiêu Dương. Cảm thấy có chút không ổn, nó nhìn cô nàng ngồi ưỡn ẹo trên đùi mình, 1 tay quàng lấy vai, 1 tay vuốt ve trên cổ mình mà sởn da gà. Cô nàng lên tiếng:
- Em là Huyền. Trông anh đẹp trai thật đấy, anh có muốn vui vẻ 1 chút không?
Nó liếc sang bên 2 tên còn lại thì cũng không khá khẩm cho lắm, chỉ có Tiêu Dương là đang ngồi sợ hãi giữa 2 thằng mắc dịch kia thôi. Thấy nó cứ nhìn Tiêu Dương, cô ta hơi luồn tay vào cổ áo nó, cúi sát, khẽ thì thầm vào tai nó:
- Thi thoảng đổi vị một chút cho thú vị chứ? Bạn gái anh, để bạn em lo cho.
Cô ta bắt đầu cởi áo khoác của nó thì bị nó túm tay lại, lạnh lùng gằn từng chữ 1 cách kinh tởm:
- Tránh- ra!
Cô ta có vẻ uất ức nhưng vẫn cố sấn lại:
- Bọn anh được dùng "hàng" rồi, có không muốn cũng khó đấy.
Ánh mắt cô ta đầy dục vọng, nó chợt giật mình nhận ra người mình đang rất nóng, nhưng "hàng" của cô ta là cái chết tiệt gì chứ, nó là con gái mà!
Nó gạt phắt tay cô ta ra, thở:
- CÚT! Nói cho cô biết, tôi - là - con - gái! Là con gái đấy, cô hiểu không?
Cô ta hậm hực lại gần:
- Đừng đùa chứ? Cơ thể anh đang phản ứng kìa.
Cô ta cũng dùng thuốc hay sao mà bắt đầu cởi bỏ áo ngoài. Nó giật mình nhìn về phía Tiêu Dương, 2 tên khốn đó đang ép cô bé uống rượu, chắc là có thuốc. Tụi này thường chơi thuốc để có cảm giác mạnh đây mà. Trần Duy và Hoàng Kỳ cũng đang chống cự quyết liệt với chính mình trước vẻ sexy của 2 cô còn lại. Nó quay sang Huyền, cô nàng đang tiến lại gần nó hơn, nó lùi dần và đụng vào tường. Đã có thuốc rồi thì trai gái gì tụi nó cũng làm thôi. Nó lo cho Tiêu Dương hơn, cô bé chắc đang sợ hãi, còn khóc nữa kia kìa.
Bàn tay của Huyền vừa chạm lên cổ nó, nó thấy mọi tế bào như tê rân. quả thực điều nó muốn làm lúc này là cắn rồi bóp cổ cô ta tới chết. Nhưng ánh mắt nó mệt nhọc chỉ nhìn được đúng 1 chỗ... nó thở dốc.... Bàn tay của cô ta bắt đầu di chuyển trên vùng cổ nó,.......
Bàn tay của Huyền vừa chạm lên cổ nó, nó thấy mọi tế bào như tê rân. quả thực điều nó muốn làm lúc này là cắn rồi bóp cổ cô ta tới chết. Nhưng ánh mắt nó mệt nhọc chỉ nhìn được đúng 1 chỗ... nó thở dốc.... Bàn tay của cô ta bắt đầu di chuyển trên vùng cổ nó........ Nó lắc đầu thật mạnh rồi ánh mắt sáng bừng lên, nó là ai chứ? Red của Dark Moon dù phải chết dưới tay của bất kì một kẻ nào, giết hại bất cứ ai cũng không để bạn bè, nhất là con gái bị kẻ khác ức hiếp, Tiêu Dương quá yếu đuối trước mấy kẻ bệnh hoạn này. Nó cần phải giúp nhỏ, nếu không thì còn ai nữa chứ?
Nó đập đầu thật mạnh vào tường cho tỉnh lại. Máu tươi chảy ròng qua miệng làm nó hăng lên, sát khí ngùn ngụt. Nó vung tay tránh cái ôm của Huyền - lúc này đã say thuốc và chặt nhẹ vào sau cổ để đánh ngất cô ta. Rồi hầm hầm, nó tiến tới chỗ 2 tên lưu manh đang giở trò đồi bại với Dương.
Nó túm cổ áo từng tên rồi quăng ra ngoài, cởi áo khoác ngoài của mình trùm lên đầu Dương và lao vào đánh 2 tên kia túi bụi. Nó đấm cho tới khi mặt 2 thằng sưng húp lên và không còn van xin được nữa. Khi chúng ép Dương, nghe Dương van xin mà chúng có thèm để ý đâu chứ? Càng nghĩ nó càng hăng, nếu không nhớ ra còn 2 cặp bên kia và tiếng khóc của Dương thì chắc nó đánh chết 2 tên đó luôn quá.
Nó quay sang chỗ Hoàng Kỳ và Trần Duy. Bọn hắn dù gì cũng là đàn ông, cưỡng làm sao nổi. Nó đang phân vân không biết có nên nhảy vào hay không thì nghe thấy tiếng.... "roẹt". Hai cái khóa được kéo ra, Tiêu Dương hét lên:
- AAAAAAAAAAAA!
Nó đành nhảy vào cho 2 cô nàng mỗi người 1 chẹt tay cho ngất đi. Hoàng Kỳ đang say thuốc, cảm nhận được hơi đàn bà, quay sang túm chân nó thì nó giật mình đá 1 phát bay ra tận góc phòng, ngất luôn. Trần Duy đang định vòng tay ôm Tiêu Dương thì bị nó dùng 1 tay giữ chặt đầu, nhấn vào tường rồi đánh ngất luôn thể.
Nó đến cạnh Dương thì cô nàng vẫn đang trùm kín trong áo khoác của nó, sợ hãi không dám nhìn cái cảnh vừa nãy. Nó xoa đầu nhỏ rồi nói:
- Không.... sao... rồi!
Nói hết câu thì nó cũng gục, máu mũi chảy ròng ròng. Ai bảo nó ngốc nghếch uống cái ly rượu chết tiệt đó vào. Thề có Chúa, dù nó theo đạo Phật, từ giờ đến cuối đời nó sẽ không đụng đến một giọt rượu nào ở ngoài nữa, ở nhà vẫn tốt hơn.
Sau vụ việc đó, tụi nó dùng các mối quan hệ để bịt miệng một số kẻ lắm lời và chặn đứng mọi tin đến báo chí. Sắp làm người mẫu rồi mà để xảy ra vụ bê bối này để mà sạt nghiệp à! Trần Duy và Hoàng Kỳ tỉnh dậy, thấy mình bị thương 1 cách bất thường thì có hơi nghi hoặc. Nhất là Hoàng Kỳ, hắn bị nặng nhất, cả tay chân và lưng đều đau ê ẩm trong khi nó và Duy chỉ bị thương ở đầu. Nó tảng lờ đi và giả vờ kêu đau rồi ôm vết thương trên trán suýt xoa khiến hắn đỡ nghi ngờ 1 chút. Mọi việc được kể lại là bọn nó bị lừa uống thuốc và nó đã ra tay "anh hùng cứu mỹ nhân" đánh gục 5 kẻ bệnh hoạn và đánh ngất 2 đứa hắn rồi gục luôn. Tiêu Dương còn "sống sót" đã gọi người đến giải quyết gọn gàng. Thế là kết thúc 1 ngày dài lắm rắc rồi. Hôm sau đi học, nhìn thấy vết cắn trên cổ Hoàng Kỳ và Trần Duy, bọn con trai trê
đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất
Truyện Cùng Chuyên Mục
» Truyện Teen - Tam Đại Thiếu Gia Và Nhỏ Nhút Nhát: Cổ Tích Giữa Đời Thực
[ 4129 ngày trước - Xem: ]
- 691[ 4129 ngày trước - Xem: ]