Tôi đã nói rồi, tôi là con gái!!!
![]() | ![]() ![]() |
rí đó rồi, vị trí quan trọng nhất trong tim hắn.....
Bất chợt, hắn nghĩ đến khuôn mặt cau có của nó..... và tự mỉm cười........
..............
Nó bận rộn suốt mấy tuần với biết bao nhiêu việc phải làm: chụp hình với nhóm, trình diễn thời trang cho 1 số chương trình, giao lưu với fan,... Chỉ thi thoảng nó mới đến gặp hội thằng Tùng được. Đã thế, 3 tên trời đánh kia lại còn luân phiên đòi đưa nó đi chơi nữa. Nó đành phải sắp xếp cố định cho mỗi tên 2 buổi trên tuần và....... "cố gắng" làm 1 "bạn gái" tốt!
Còn 1 buổi chiều thứ 4 duy nhất, nó nằm lăn ở nhà để ngủ. Chỉ còn mấy ngày cuối nữa là thoát khỏi kiếp con ruồi. 3 tên đó dạo này khá khác lạ. Brown thì chăm chỉ "tặng" nó một bó hoa hồng mỗi sáng và lúc nào cũng để hoa trước cửa theo cách...... treo ngược bó hoa rồi biến mất. Nếu không có tấm thiệp với dòng chữ: "Nice day" và chữ kí hình mặt người vô cảm thì chắc nó chẳng nhân ra chủ nhân của bó hoa đó. Dù Hoàng Kỳ và Angus vẫn cãi nhau đốp chát với nó mỗi ngày và 2 tên cũng gây sự với nhau, nhưng lúc nó cần gì hoặc muốn ăn gì, cả 2 đều dùng cách này hay cách khác để đưa cho nó. Đúng là lạ kì.....
Nhưng có lẽ lạ nhất là Hoàng Anh. Không hiểu sao gần đây tâm trạng anh khá bất ổn, hay cáu gắt, hay giận, hay bắt lỗi nó. Lúc đầu nó nghĩ là do cãi nhau với Uyên Uyên. Nhưng cãi gì mà như cơm bữa thế này được? Uyên Uyên lại không phải dạng khó chiều đến thế. Nó đành dành chút thời gian ít ỏi của mình để đi tìm cô nàng nói chuyện. Chứ không thì nó và Hoàng Anh sẽ xảy ra chiến tranh mất.......
Nó hẹn Uyên Uyên đến công viên và vác theo chiếc ván trượt thân yêu. Lâu lắm rồi nó không được trượt ván. Mà hình như cứ mỗi lần cầm đến chiếc ván trượt là lại phải "động chân động tay" ấy. Như lúc này đây, nó không thể đứng yên được trước cảnh kia... Nó mở cửa, bước chân ra hành lang, bỗng có 1 bàn tay đen bịt chặt lấy miệng nó khiến nó ú ớ sợ hãi, không kịp phản ứng.....
Nó cố gắng lấy lại bình tĩnh. Bàn tay này rất ấm, chắc chắn không phải ma rồi. Mà không phải ma thì đừng hòng bắt nạt Vũ Hoàng Minh này....
Nó thụi 1 phát vào bụng "bóng đen", quay người lại ra sức phang túi bụi vào đầu, vào lưng đối thủ bằng cả 2 tay. Hắn đau quá mà không dám kêu to, giơ bịch kem ra trước mặt nó:
- KHOAN! Là tôi! Tôi biết thể nào em cũng không chịu ngồi yên nên ra ngoài mà......
Hắn chép miệng nhìn nó rồi lắc đầu, xoa xoa lên đầu và lưng:
- Lại còn đánh tôi nữa chứ. Em thât là......
Nó không quan tâm, nhìn bịch kem với đủ màu sắc trước mắt, khẽ tủm tỉm cười. Hắn thấy vậy thì tự dưng lại..... muốn trêu nó, giật bịch kem lại phía sau. Nó mừng hụt, tức giận lao vào tranh thì hắn chạy vù đi.
Nhưng nó bình thường đã chạy rất nhanh rồi, khi tức giận lại còn nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp hắn và dồn hắn vào cánh cửa 1 căn phòng..... Nhưng nó há miệng đứng đơ người nhìn cái biển treo trên đó: "Nhà xác". Hắn cười đắc ý, mở cửa, đi lùi vào trong:
- Sao nào? Có giỏi thì xông vào đây đi.
Tuy bảo là sẽ không hiếu thắng nữa, nhưng hắn thực sự muốn trêu nó vì những lúc tức giận trông nó rất...... con gái (dù là kiểu con gái... bạo lực!). Mà khi tức giận, nó cũng không mấy nhớ đến những chuyện khác để mà buồn nữa......
Nó biết hắn cố tình dụ mình đến đây để trêu chọc, tức giận nắm chặt tay.... Chợt nó sợ hãi chỉ tay về phía sau hắn, miệng run run không nói nên lời, đôi mắt mở tròn hết cỡ đầy kinh ngạc. Hắn thấy hơi lạnh nơi sống lưng, chầm chậm quay lại....... Không có gì!!! Nó nhanh chóng giật phắt bịch kem rồi chạy đi, lè lưỡi kéo mắt trêu ngươi hắn.
Hắn bị lừa 1 vố ngon ơ, tức giận định bước ra nhưng bị 1 bàn tay lạnh ngắt đặt lên vai giữ lại. Hắn giật nảy mình quay lại thì chỉ thấy 1 người đen ngòm với đôi mắt trắng dã đang đứng nhìn..... Hắn sợ hãi đi giật lùi ra khỏi cửa, bóng đen đi theo. Hắn lùi 1 bước, bóng đen tiến 1 bước, ra đến cửa, hắn vụt chạy thật nhanh khỏi đó, muốn hét mà không hét lên được..... Vậy là ma có trên đời thật sao???
Hắn chạy đi rồi, bóng đen đột ngột phát ra tiếng nói:
- Hết hồn, làm mình tưởng là gặp ma cơ chứ......
Nó đắc ý chạy lên sân thượng ngồi ăn kem. Hắn chạy vội vàng lên, cúi xuống thở hồng hộc, nhìn lại phía sau, thở phào 1 cái. Nó ngước lên nhìn, hắn vội phủi phủi quần áo rồi e hèm 1 cái:
- Hừm, tôi chỉ là...... bị vấp chân thôi!
Nó cho 1 thìa kem vào miệng, nhìn với ánh mắt "Có ai nói gì đâu mà tự khai!?" Hắn đến gần, ngoác miệng ra nói:
- Sao lại nhìn tôi kiểu đó? Em không tin chứ gì? Tôi nói mà em không tin à?
Nó khó chịu lườm cho 1 cái, quay mặt đi, ăn tiếp. Hắn có cảm giác nó nhìn thấu tâm can mình, không thèm nghe cũng biết hắn... nhát ma nên cáu:
- Ai cho em ăn kem đó? Đưa đây!
Hắn giật hộp kem trên tay nó, xúc 1 thìa cho vào miệng ăn ngon lành rồi liếc sang chờ nó đòi lại để trêu nó. Nhưng nó không nói không rằng, quay sang bên cạnh....... cầm 1 hộp khác lên ăn! Hắn suýt sặc. Vừa nãy hắn mua tới 2 hộp to thế này mà quên mất, cứ tưởng nó sẽ cáu lên mà giành lại.....
Nhưng như thế này cũng không sao....... Hắn lăm lăm cái thìa, xúc trộm của nó 1 thìa, cho vào miệng ăn ngon lành. Nó nhìn hắn chằm chằm, bực mình định xúc lại thì hắn đưa cái hộp lên cao. Nó đứng lên để xúc thì hắn cũng đứng lên để không cho nó xúc. Mà nó thì kém hắn tới gần 1 cái đầu, không với theo được, bực mình nghĩ đến "tuyệt chiêu" mẹ mình hay dùng....
"Bộp". Hắn lãnh nguyên 1 cú đấm vào bụng, co người lại, hộp kem tự động hạ xuống vừa tầm của nó. Nó vui vẻ xúc mấy thìa to xụ vào hộp của mình rồi ngồi xuống, tiếp tục ăn.
Hắn ôm bụng, lảo đảo đổ gục xuống. Nó hốt hoảng, vội vã chạy lại đỡ...... hộp kem, xúc thêm vài thìa vào hộp của mình rồi....... trở về vị trí cũ. Hắn cứng họng nằm đơ ra, không buồn dậy nữa. Sao nó và nhóc Nam giống nhau thế không biết. Người ngã không lo đỡ mà chỉ đỡ...... đồ vật.
Nó ăn xong thì cũng nằm kềnh ra nền sân thượng, ngước lên trời. Bầu trời đêm với những ngôi sao sáng lung linh, rất nhiều, rất đẹp. Vậy mà nó chưa bao giờ ngồi ngắm thế này dù rất thích. Bởi lẽ nó thường đi bar và nhậu nhẹt tới khuya, mệt lả lết tới nhà rồi còn nói gì đến ngắm sao với chả ngắm trăng.
Hắn mỉm cười hỏi:
- Có biết chòm sao bắc đẩu không?
Nó lắc đầu nguầy nguậy. Có bao giờ ngồi xem đâu mà biết. Hắn chỉ tay lên trời:
- Nhìn đi, là những ngôi sao đó. Còn kia là chòm sao bò cạp. Có cả truyền thuyết về chúng nữa đấy, có muốn nghe không?
Nó gục gặc đầu, nằm nghe hắn luyên thuyên những chuyện trời đất gì đó. Hắn thì cứ say sưa kể vì ngày xưa mẹ của hắn rất thích kể cho hắn nghe những chuyện liên quan đến bầu trời. Bà yêu bầu trời nên khi sinh hắn đã nằng nặc đòi ba hắn đặt tên là Thiên. Cũng đã lâu chưa kể cho 1 ai đó nghe.... Mà hắn có kể cho ai ngoài nhóc Nam và Hải Băng đâu nhỉ? Bây giờ là đến lượt nó.
Hắn kết thúc những câu chuyện của mình, quay sang thì nó đã ngủ từ lúc nào. Khuôn mặt thanh thanh đáng yêu và ngoan ngoãn khiến hắn không thể không đưa tay lên vuốt nhẹ. Hắn giật mình thấy nó khẽ chun mũi rồi chép chép miệng, co người lại. Bật cười, hắn nhẹ nhàng bế nó về phòng.....
Trời sáng, ** Năm về nấu ăn và dọn dẹp nhà cửa. Hắn khẽ nâng đầu nó lên cho vừa với chiếc gối, kéo lại chăn cho nó và vuốt mấy sợi tóc ở cổ nó xuống. Brown đang vui vẻ bước vào thì chợt khựng lại, khuôn mặt tức giận nổi từng đường gân xanh, quát:
- ANH ĐANG LÀM GÌ HẢ???
Nó bị tiếng quát làm cho tỉnh dậy. Hắn vội đứng lùi ra dù mình chẳng làm gì có lỗi với nó cả. Brown hầm hầm bước đến, đặt hộp cháo lên bàn, kéo hắn ra xa:
- Lần trước tôi đã không muốn nói rồi, anh lại còn làm hơn... Nghe cho rõ đây: ĐỪNG BAO GIỜ ĐỤNG ĐẾN CÔ ẤY, nếu không tôi sẽ không tha cho tên biến thái như anh đâu!
Nó mới tỉnh dậy, chưa hiểu rõ lắm nhưng nghe đến cái từ "biến thái" thì cũng sơ sơ đoán được ý Brown là gì. Nó khẽ nhíu mày nhìn hắn khiến hắn đứng như hóa đá. Brown lại gần nó, nhìn hắn với ánh mắt căm thù. Hắn cố mở lời:
- Tôi.....
- Mời anh về!
Brown cau mày nhìn hắn. Hắn nhìn vào mắt nó nhưng nó lẩn tránh, nhìn ra ngoài. Hắn khẽ nhếch miệng cay đắng:
- Được rồi, tôi về.
Hắn đi như chạy ra khỏi phòng, đụng phải mấy người trong nhóm nó. Mọi người nhìn theo không hiểu, quay vào phòng thì thấy Brown đang dỗ nó ngủ. Nó lúc này không muốn gặp ai cả, cứ nhăn mặt trùm kín chăn lại. Nó nhớ đến ánh mắt sững sờ của hắn khi nãy, lòng hơi ngờ ngợ về những điều Brown nói..... Hắn...... định sàm sỡ nó ư?
Hắn ra xe, phóng vèo vèo trên đường, mặc cho xe cảnh sát cứ hú còi và đuổi theo sau lưng. Hắn mệt mỏi, tức giận, uất ức và cả đau lòng. Tất cả mọi người đều có thể nghĩ về hắn thế nào cũng được, nhìn hắn ra sao hắn cũng chẳng quan tâm...... chỉ riêng nó là không thể!
Tại sao nó lại nhìn hắn bằng ánh mắt ấy, ánh mắt của sự ngờ hoặc, ghét bỏ và cả khinh thường. Hắn có thể chịu được những lời ra tiếng vào của dư luận, chỉ cần nó tin hắn là đủ. Vậy mà khi hắn cố gắng giải thích, nó cũng lẩn tránh ánh mắt hắn. Chẳng lẽ trong lòng nó, hắn thực sự không có 1 chỗ đứng nào hay sao?
Ai cũng nghĩ hắn định sàm sỡ nó. Ai cũng cho rằng hắn biến thái. Đến cả nó cũng nghi ngờ hắn. Mọi người có thể không biết hắn đối với nó thế nào, nhưng nó cũng không biết những ngày qua hắn đã lo lắng cho nó ra sao ư? Hắn thức trắng đêm ngồi bên cạnh ai? Hắn lo lắng ăn không ngon là vì ai? Hắn mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng để làm vui lòng ai? Nhưng quả thật là những điều đó chẳng ai biết.....
Hắn nuốt khan để thôi nghẹn ứ nơi cổ họng, bật cười nhạo báng chính mình:
- Mày là ai chứ? Một thằng lạnh lùng kiêu ngạo, chẳng đối tốt với ai thì làm sao người ta tin được. Đồ ngốc, Lục Tiểu Thiên, mày là đồ ngu ngốc!
Hắn phóng xe nhanh hơn, bỏ lại mấy ông cảnh sát đang ghé đầu ra khỏi xe mà hét:
- ĐỨNG LẠI!!! ANH CHẠY XE QUÁ TỐC ĐỘ, CHÚNG TÔI SẼ BẮT.... ĐỨNG LẠI!!
Hắn đột ngột rẽ vào 1 đường khác, chiếc xe cảnh sát chạy ngay sát nên không kịp rẽ theo, phanh gấp và bị tuột thắng, lao vào hàng rào giao thông, bốc khói. Một ông xô cửa xe, lăn xuống đường, một ông đạp cánh cửa bên cạnh, mặt đen xì, bước ra:
- Tôi sẽ bắt bằng được, tôi nhớ biển số xe của hắn ta rồi. Đó là....... Chết tiệt, cái xe đó không có biển!!
Trong lúc đó, hắn đã đang vi vu ở sân nhà riêng rồi...
Nó xuất viện về nhà, Brown không đến thường xuyên nữa, nhưng ít nhất cũng 2 lần một tuần ghé qua đưa cho nó 1 ít đồ ăn vặt. Angus thì vùi đầu vào công việc, vừa chụp hình quảng cáo vừa đi diễn tại các show lớn, cả ngày lẫn đêm. Hắn không cho mình 1 chút thời gian rảnh nào để nhớ đến nó, cứ không làm gì là lại lôi sách ra đọc. Đọc sách cần tập trung khiến hắn tạm thời không nhớ tới nó hay bất cứ điều gì khác.
Kỳ thì nhanh tăng tửu lượng, uống mãi không say, lại thấy Angus lao vào làm việc và đọc sách thì cũng chăm chỉ làm việc nghiêm túc. Thời gian rảnh thì lôi từ điển Tiếng Anh ra học vì không muốn thua hắn. Cậu cũng ít đến quán bar của Tùng vì sợ gặp nó, những lần họp cậu đều lấy lý do này lý do kia để không đến. Nhưng nó cũng đâu có đến cơ chứ.
Nó bây giờ như người mất hồn, không nói với ai bất cứ một câu gì, cứ suốt ngày ở nhà thơ thẩn với vườn cây. Mọi người tưởng nó bị biến chứng rồi thành câm nhưng bác sĩ kiểm tra không có vấn đề gì, chỉ là nó không muốn nói thôi..... Mẹ nó cũng cho nó nghỉ làm người mẫu luôn vì một mặt sợ nó còn làm, giới báo chí sẽ còn điều tra bệnh viện thêm về sức khỏe của nó, một mặt muốn nó nghỉ ngơi tĩnh dưỡng ở nhà. Mà nó cũng chẳng muốn đi đâu. Nhưng hôm nay vu" Năm thấy nó cứ tủm tỉm cười, chắc có chuyện gì vui. Bà hỏi:
- Có chuyện gì mà con vui vậy?
Nó kéo bà ra vườn, chỉ cho bà một nhánh táo rất sai quả. Bà cười:
- Chỉ chừng nửa tháng nữa là được ăn rồi. Con có muốn ăn không để ta đi mua nhé?
Nó lắc lắc đầu chỉ vào bếp, ý là bà còn phải nấu cơm. Xong nó vỗ vỗ vào ngực mình, ý là để nó tự đi. Bà vuốt nhẹ lên tóc rồi nhìn nó:
- Ừ, con cũng nên ra ngoài 1 lát đi. Ở nhà mãi Năm thấy tóc con xù như lông nhím rồi đây này.
Nó xị mặt ra giận dỗi, bà bật cười:
- Thôi để Năm chải cho.
Nó mỉm cười nhìn bà vào nhà rồi khẽ đưa tay tùm mấy sợi tóc lòa xòa trước trán:
- Đúng là xù thật!
Nó nhếch miệng tự cười chính mình: "Thôi nào Hoàng Minh, đã hai tháng rồi, người ta đã sang Nhật từ lâu, mày định cứ mãi thế này ư?" Cũng lâu rồi chưa vận động chân tay mà. Nó ngước lên nhìn trời, một màu xanh ngắt, không biết là bình yên hay dữ dội........
Nó muốn ăn kem. Lần gần đây nhất được ăn là hôm Angus mua cho vào tháng trước. Mà nhắc đến hắn là lại thấy bực. Nghe mọi người kể hôm hắn cứu nó đã định sàm sỡ nó, đến hôm Brown bắt gặp ở bệnh viện nữa. Thật là lòng người khó đoán mà. Cũng may cho hắn là vu" Năm bảo với nó rằng hắn thường thức đêm trông nó ngủ nên nó tạm tha. Nhưng để nó bắt gặp thì coi chừng! Mà từ hôm đó tới giờ cũng chẳng thấy hắn đến.....
Nó tặc lưỡi ghé vào quán kem mua 1 bịch kem to tướng, vui vẻ vừa đi vừa ăn. Bây giờ nó cứ tạm coi như Kỳ Anh chưa trở về đi, hoặc là anh về rồi lại đi, xong lại về. Nói chung là....... ăn kem cái đã. Với nó bây giờ chỉ có kem là nhất, sao ăn mãi không biết chán vậy nè. Thích cảm giác mát lạnh này ghê!
Ăn gần hết bịch kem, nó hí hửng bóc cây kem cuối cùng 1 cách cẩn thận. Đang bóc thì có một tên con trai chạy vội vàng, đụng phải người nó khiến cây kem rơi xuống đất rồi ngã nhào xuống. Nó đang định cho hắn một trận vì dám làm rơi cây kem cuối cùng của nó thì chợt nhận ra người hắn bê bết máu. Nó cúi xuống vực hắn ngồi dậy:
- Này, anh sao vậy...... Anh là.......
Nó chợt nhận ra đây là Tiến, người đã đánh nhau với nó ở bờ hồ lúc nó đang dạy nhóc Nam trượt ván (trang 28). Bàn tay anh ta run run gượng đưa lên, hỏi:
- Red..... là Red.... phải không?
- Tôi......
- May...... quá! Cậu đây r....... De....mons.....
Anh ta nói ngắt quãng rồi ngất xỉu, nó lay gọi:
- Này? Anh nói cái gì cơ? Demons làm sao?
Phía xa có tiếng ồn, nó ngước lên thì thấy 1 đám đầu chim óc lợn, à, đầu trâu mặt ngựa đang lùng sục khắp nơi tìm gì đó. Nhìn lại Tiến, nó nhanh chóng hiểu ra anh ta đang bị truy đuổi, vội cõng anh ta chạy ra đường lớn bắt taxi đến bệnh viện.
Ngồi ngoài phòng cấp cứu, nó lo lắng không yên. Nó đã thử liên lạc với Tùng và mọi người trong nhóm nhưng không được. Đã có chuyện gì xảy ra?
Hai tháng qua nó ngồi ở nhà, chẳng màng đến hội nhóm gì cả, hơn nữa cứ nghĩ là đã có Tùng quản lí nên không hề lo lắng. Vậy mà phút chốc người của Dark Moon đã bị đánh lê lết thế này..... Có khi nào lũ Demons bất trị kia không chịu nằm yên dưới trướng của Dark Moon nên nổi loạn? Vậy những người khác đi đâu? Tùng, Duy, Yellow..... rồi biết bao anh tài của Dark Moon đều biến đâu cả rồi?
Brown thì đã đi huấn luyện ở Anh từ tuần trước, Hoàng Kỳ cũng biệt tăm. Nó điện hỏi mẹ thì bà bảo "Kỳ và Thiên ra nước ngoài, tối nay mới về". Nó bắt đầu thấy ghét
Bất chợt, hắn nghĩ đến khuôn mặt cau có của nó..... và tự mỉm cười........
..............
Nó bận rộn suốt mấy tuần với biết bao nhiêu việc phải làm: chụp hình với nhóm, trình diễn thời trang cho 1 số chương trình, giao lưu với fan,... Chỉ thi thoảng nó mới đến gặp hội thằng Tùng được. Đã thế, 3 tên trời đánh kia lại còn luân phiên đòi đưa nó đi chơi nữa. Nó đành phải sắp xếp cố định cho mỗi tên 2 buổi trên tuần và....... "cố gắng" làm 1 "bạn gái" tốt!
Còn 1 buổi chiều thứ 4 duy nhất, nó nằm lăn ở nhà để ngủ. Chỉ còn mấy ngày cuối nữa là thoát khỏi kiếp con ruồi. 3 tên đó dạo này khá khác lạ. Brown thì chăm chỉ "tặng" nó một bó hoa hồng mỗi sáng và lúc nào cũng để hoa trước cửa theo cách...... treo ngược bó hoa rồi biến mất. Nếu không có tấm thiệp với dòng chữ: "Nice day" và chữ kí hình mặt người vô cảm thì chắc nó chẳng nhân ra chủ nhân của bó hoa đó. Dù Hoàng Kỳ và Angus vẫn cãi nhau đốp chát với nó mỗi ngày và 2 tên cũng gây sự với nhau, nhưng lúc nó cần gì hoặc muốn ăn gì, cả 2 đều dùng cách này hay cách khác để đưa cho nó. Đúng là lạ kì.....
Nhưng có lẽ lạ nhất là Hoàng Anh. Không hiểu sao gần đây tâm trạng anh khá bất ổn, hay cáu gắt, hay giận, hay bắt lỗi nó. Lúc đầu nó nghĩ là do cãi nhau với Uyên Uyên. Nhưng cãi gì mà như cơm bữa thế này được? Uyên Uyên lại không phải dạng khó chiều đến thế. Nó đành dành chút thời gian ít ỏi của mình để đi tìm cô nàng nói chuyện. Chứ không thì nó và Hoàng Anh sẽ xảy ra chiến tranh mất.......
Nó hẹn Uyên Uyên đến công viên và vác theo chiếc ván trượt thân yêu. Lâu lắm rồi nó không được trượt ván. Mà hình như cứ mỗi lần cầm đến chiếc ván trượt là lại phải "động chân động tay" ấy. Như lúc này đây, nó không thể đứng yên được trước cảnh kia... Nó mở cửa, bước chân ra hành lang, bỗng có 1 bàn tay đen bịt chặt lấy miệng nó khiến nó ú ớ sợ hãi, không kịp phản ứng.....
Nó cố gắng lấy lại bình tĩnh. Bàn tay này rất ấm, chắc chắn không phải ma rồi. Mà không phải ma thì đừng hòng bắt nạt Vũ Hoàng Minh này....
Nó thụi 1 phát vào bụng "bóng đen", quay người lại ra sức phang túi bụi vào đầu, vào lưng đối thủ bằng cả 2 tay. Hắn đau quá mà không dám kêu to, giơ bịch kem ra trước mặt nó:
- KHOAN! Là tôi! Tôi biết thể nào em cũng không chịu ngồi yên nên ra ngoài mà......
Hắn chép miệng nhìn nó rồi lắc đầu, xoa xoa lên đầu và lưng:
- Lại còn đánh tôi nữa chứ. Em thât là......
Nó không quan tâm, nhìn bịch kem với đủ màu sắc trước mắt, khẽ tủm tỉm cười. Hắn thấy vậy thì tự dưng lại..... muốn trêu nó, giật bịch kem lại phía sau. Nó mừng hụt, tức giận lao vào tranh thì hắn chạy vù đi.
Nhưng nó bình thường đã chạy rất nhanh rồi, khi tức giận lại còn nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp hắn và dồn hắn vào cánh cửa 1 căn phòng..... Nhưng nó há miệng đứng đơ người nhìn cái biển treo trên đó: "Nhà xác". Hắn cười đắc ý, mở cửa, đi lùi vào trong:
- Sao nào? Có giỏi thì xông vào đây đi.
Tuy bảo là sẽ không hiếu thắng nữa, nhưng hắn thực sự muốn trêu nó vì những lúc tức giận trông nó rất...... con gái (dù là kiểu con gái... bạo lực!). Mà khi tức giận, nó cũng không mấy nhớ đến những chuyện khác để mà buồn nữa......
Nó biết hắn cố tình dụ mình đến đây để trêu chọc, tức giận nắm chặt tay.... Chợt nó sợ hãi chỉ tay về phía sau hắn, miệng run run không nói nên lời, đôi mắt mở tròn hết cỡ đầy kinh ngạc. Hắn thấy hơi lạnh nơi sống lưng, chầm chậm quay lại....... Không có gì!!! Nó nhanh chóng giật phắt bịch kem rồi chạy đi, lè lưỡi kéo mắt trêu ngươi hắn.
Hắn bị lừa 1 vố ngon ơ, tức giận định bước ra nhưng bị 1 bàn tay lạnh ngắt đặt lên vai giữ lại. Hắn giật nảy mình quay lại thì chỉ thấy 1 người đen ngòm với đôi mắt trắng dã đang đứng nhìn..... Hắn sợ hãi đi giật lùi ra khỏi cửa, bóng đen đi theo. Hắn lùi 1 bước, bóng đen tiến 1 bước, ra đến cửa, hắn vụt chạy thật nhanh khỏi đó, muốn hét mà không hét lên được..... Vậy là ma có trên đời thật sao???
Hắn chạy đi rồi, bóng đen đột ngột phát ra tiếng nói:
- Hết hồn, làm mình tưởng là gặp ma cơ chứ......
Nó đắc ý chạy lên sân thượng ngồi ăn kem. Hắn chạy vội vàng lên, cúi xuống thở hồng hộc, nhìn lại phía sau, thở phào 1 cái. Nó ngước lên nhìn, hắn vội phủi phủi quần áo rồi e hèm 1 cái:
- Hừm, tôi chỉ là...... bị vấp chân thôi!
Nó cho 1 thìa kem vào miệng, nhìn với ánh mắt "Có ai nói gì đâu mà tự khai!?" Hắn đến gần, ngoác miệng ra nói:
- Sao lại nhìn tôi kiểu đó? Em không tin chứ gì? Tôi nói mà em không tin à?
Nó khó chịu lườm cho 1 cái, quay mặt đi, ăn tiếp. Hắn có cảm giác nó nhìn thấu tâm can mình, không thèm nghe cũng biết hắn... nhát ma nên cáu:
- Ai cho em ăn kem đó? Đưa đây!
Hắn giật hộp kem trên tay nó, xúc 1 thìa cho vào miệng ăn ngon lành rồi liếc sang chờ nó đòi lại để trêu nó. Nhưng nó không nói không rằng, quay sang bên cạnh....... cầm 1 hộp khác lên ăn! Hắn suýt sặc. Vừa nãy hắn mua tới 2 hộp to thế này mà quên mất, cứ tưởng nó sẽ cáu lên mà giành lại.....
Nhưng như thế này cũng không sao....... Hắn lăm lăm cái thìa, xúc trộm của nó 1 thìa, cho vào miệng ăn ngon lành. Nó nhìn hắn chằm chằm, bực mình định xúc lại thì hắn đưa cái hộp lên cao. Nó đứng lên để xúc thì hắn cũng đứng lên để không cho nó xúc. Mà nó thì kém hắn tới gần 1 cái đầu, không với theo được, bực mình nghĩ đến "tuyệt chiêu" mẹ mình hay dùng....
"Bộp". Hắn lãnh nguyên 1 cú đấm vào bụng, co người lại, hộp kem tự động hạ xuống vừa tầm của nó. Nó vui vẻ xúc mấy thìa to xụ vào hộp của mình rồi ngồi xuống, tiếp tục ăn.
Hắn ôm bụng, lảo đảo đổ gục xuống. Nó hốt hoảng, vội vã chạy lại đỡ...... hộp kem, xúc thêm vài thìa vào hộp của mình rồi....... trở về vị trí cũ. Hắn cứng họng nằm đơ ra, không buồn dậy nữa. Sao nó và nhóc Nam giống nhau thế không biết. Người ngã không lo đỡ mà chỉ đỡ...... đồ vật.
Nó ăn xong thì cũng nằm kềnh ra nền sân thượng, ngước lên trời. Bầu trời đêm với những ngôi sao sáng lung linh, rất nhiều, rất đẹp. Vậy mà nó chưa bao giờ ngồi ngắm thế này dù rất thích. Bởi lẽ nó thường đi bar và nhậu nhẹt tới khuya, mệt lả lết tới nhà rồi còn nói gì đến ngắm sao với chả ngắm trăng.
Hắn mỉm cười hỏi:
- Có biết chòm sao bắc đẩu không?
Nó lắc đầu nguầy nguậy. Có bao giờ ngồi xem đâu mà biết. Hắn chỉ tay lên trời:
- Nhìn đi, là những ngôi sao đó. Còn kia là chòm sao bò cạp. Có cả truyền thuyết về chúng nữa đấy, có muốn nghe không?
Nó gục gặc đầu, nằm nghe hắn luyên thuyên những chuyện trời đất gì đó. Hắn thì cứ say sưa kể vì ngày xưa mẹ của hắn rất thích kể cho hắn nghe những chuyện liên quan đến bầu trời. Bà yêu bầu trời nên khi sinh hắn đã nằng nặc đòi ba hắn đặt tên là Thiên. Cũng đã lâu chưa kể cho 1 ai đó nghe.... Mà hắn có kể cho ai ngoài nhóc Nam và Hải Băng đâu nhỉ? Bây giờ là đến lượt nó.
Hắn kết thúc những câu chuyện của mình, quay sang thì nó đã ngủ từ lúc nào. Khuôn mặt thanh thanh đáng yêu và ngoan ngoãn khiến hắn không thể không đưa tay lên vuốt nhẹ. Hắn giật mình thấy nó khẽ chun mũi rồi chép chép miệng, co người lại. Bật cười, hắn nhẹ nhàng bế nó về phòng.....
Trời sáng, ** Năm về nấu ăn và dọn dẹp nhà cửa. Hắn khẽ nâng đầu nó lên cho vừa với chiếc gối, kéo lại chăn cho nó và vuốt mấy sợi tóc ở cổ nó xuống. Brown đang vui vẻ bước vào thì chợt khựng lại, khuôn mặt tức giận nổi từng đường gân xanh, quát:
- ANH ĐANG LÀM GÌ HẢ???
Nó bị tiếng quát làm cho tỉnh dậy. Hắn vội đứng lùi ra dù mình chẳng làm gì có lỗi với nó cả. Brown hầm hầm bước đến, đặt hộp cháo lên bàn, kéo hắn ra xa:
- Lần trước tôi đã không muốn nói rồi, anh lại còn làm hơn... Nghe cho rõ đây: ĐỪNG BAO GIỜ ĐỤNG ĐẾN CÔ ẤY, nếu không tôi sẽ không tha cho tên biến thái như anh đâu!
Nó mới tỉnh dậy, chưa hiểu rõ lắm nhưng nghe đến cái từ "biến thái" thì cũng sơ sơ đoán được ý Brown là gì. Nó khẽ nhíu mày nhìn hắn khiến hắn đứng như hóa đá. Brown lại gần nó, nhìn hắn với ánh mắt căm thù. Hắn cố mở lời:
- Tôi.....
- Mời anh về!
Brown cau mày nhìn hắn. Hắn nhìn vào mắt nó nhưng nó lẩn tránh, nhìn ra ngoài. Hắn khẽ nhếch miệng cay đắng:
- Được rồi, tôi về.
Hắn đi như chạy ra khỏi phòng, đụng phải mấy người trong nhóm nó. Mọi người nhìn theo không hiểu, quay vào phòng thì thấy Brown đang dỗ nó ngủ. Nó lúc này không muốn gặp ai cả, cứ nhăn mặt trùm kín chăn lại. Nó nhớ đến ánh mắt sững sờ của hắn khi nãy, lòng hơi ngờ ngợ về những điều Brown nói..... Hắn...... định sàm sỡ nó ư?
Hắn ra xe, phóng vèo vèo trên đường, mặc cho xe cảnh sát cứ hú còi và đuổi theo sau lưng. Hắn mệt mỏi, tức giận, uất ức và cả đau lòng. Tất cả mọi người đều có thể nghĩ về hắn thế nào cũng được, nhìn hắn ra sao hắn cũng chẳng quan tâm...... chỉ riêng nó là không thể!
Tại sao nó lại nhìn hắn bằng ánh mắt ấy, ánh mắt của sự ngờ hoặc, ghét bỏ và cả khinh thường. Hắn có thể chịu được những lời ra tiếng vào của dư luận, chỉ cần nó tin hắn là đủ. Vậy mà khi hắn cố gắng giải thích, nó cũng lẩn tránh ánh mắt hắn. Chẳng lẽ trong lòng nó, hắn thực sự không có 1 chỗ đứng nào hay sao?
Ai cũng nghĩ hắn định sàm sỡ nó. Ai cũng cho rằng hắn biến thái. Đến cả nó cũng nghi ngờ hắn. Mọi người có thể không biết hắn đối với nó thế nào, nhưng nó cũng không biết những ngày qua hắn đã lo lắng cho nó ra sao ư? Hắn thức trắng đêm ngồi bên cạnh ai? Hắn lo lắng ăn không ngon là vì ai? Hắn mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng để làm vui lòng ai? Nhưng quả thật là những điều đó chẳng ai biết.....
Hắn nuốt khan để thôi nghẹn ứ nơi cổ họng, bật cười nhạo báng chính mình:
- Mày là ai chứ? Một thằng lạnh lùng kiêu ngạo, chẳng đối tốt với ai thì làm sao người ta tin được. Đồ ngốc, Lục Tiểu Thiên, mày là đồ ngu ngốc!
Hắn phóng xe nhanh hơn, bỏ lại mấy ông cảnh sát đang ghé đầu ra khỏi xe mà hét:
- ĐỨNG LẠI!!! ANH CHẠY XE QUÁ TỐC ĐỘ, CHÚNG TÔI SẼ BẮT.... ĐỨNG LẠI!!
Hắn đột ngột rẽ vào 1 đường khác, chiếc xe cảnh sát chạy ngay sát nên không kịp rẽ theo, phanh gấp và bị tuột thắng, lao vào hàng rào giao thông, bốc khói. Một ông xô cửa xe, lăn xuống đường, một ông đạp cánh cửa bên cạnh, mặt đen xì, bước ra:
- Tôi sẽ bắt bằng được, tôi nhớ biển số xe của hắn ta rồi. Đó là....... Chết tiệt, cái xe đó không có biển!!
Trong lúc đó, hắn đã đang vi vu ở sân nhà riêng rồi...
Nó xuất viện về nhà, Brown không đến thường xuyên nữa, nhưng ít nhất cũng 2 lần một tuần ghé qua đưa cho nó 1 ít đồ ăn vặt. Angus thì vùi đầu vào công việc, vừa chụp hình quảng cáo vừa đi diễn tại các show lớn, cả ngày lẫn đêm. Hắn không cho mình 1 chút thời gian rảnh nào để nhớ đến nó, cứ không làm gì là lại lôi sách ra đọc. Đọc sách cần tập trung khiến hắn tạm thời không nhớ tới nó hay bất cứ điều gì khác.
Kỳ thì nhanh tăng tửu lượng, uống mãi không say, lại thấy Angus lao vào làm việc và đọc sách thì cũng chăm chỉ làm việc nghiêm túc. Thời gian rảnh thì lôi từ điển Tiếng Anh ra học vì không muốn thua hắn. Cậu cũng ít đến quán bar của Tùng vì sợ gặp nó, những lần họp cậu đều lấy lý do này lý do kia để không đến. Nhưng nó cũng đâu có đến cơ chứ.
Nó bây giờ như người mất hồn, không nói với ai bất cứ một câu gì, cứ suốt ngày ở nhà thơ thẩn với vườn cây. Mọi người tưởng nó bị biến chứng rồi thành câm nhưng bác sĩ kiểm tra không có vấn đề gì, chỉ là nó không muốn nói thôi..... Mẹ nó cũng cho nó nghỉ làm người mẫu luôn vì một mặt sợ nó còn làm, giới báo chí sẽ còn điều tra bệnh viện thêm về sức khỏe của nó, một mặt muốn nó nghỉ ngơi tĩnh dưỡng ở nhà. Mà nó cũng chẳng muốn đi đâu. Nhưng hôm nay vu" Năm thấy nó cứ tủm tỉm cười, chắc có chuyện gì vui. Bà hỏi:
- Có chuyện gì mà con vui vậy?
Nó kéo bà ra vườn, chỉ cho bà một nhánh táo rất sai quả. Bà cười:
- Chỉ chừng nửa tháng nữa là được ăn rồi. Con có muốn ăn không để ta đi mua nhé?
Nó lắc lắc đầu chỉ vào bếp, ý là bà còn phải nấu cơm. Xong nó vỗ vỗ vào ngực mình, ý là để nó tự đi. Bà vuốt nhẹ lên tóc rồi nhìn nó:
- Ừ, con cũng nên ra ngoài 1 lát đi. Ở nhà mãi Năm thấy tóc con xù như lông nhím rồi đây này.
Nó xị mặt ra giận dỗi, bà bật cười:
- Thôi để Năm chải cho.
Nó mỉm cười nhìn bà vào nhà rồi khẽ đưa tay tùm mấy sợi tóc lòa xòa trước trán:
- Đúng là xù thật!
Nó nhếch miệng tự cười chính mình: "Thôi nào Hoàng Minh, đã hai tháng rồi, người ta đã sang Nhật từ lâu, mày định cứ mãi thế này ư?" Cũng lâu rồi chưa vận động chân tay mà. Nó ngước lên nhìn trời, một màu xanh ngắt, không biết là bình yên hay dữ dội........
Nó muốn ăn kem. Lần gần đây nhất được ăn là hôm Angus mua cho vào tháng trước. Mà nhắc đến hắn là lại thấy bực. Nghe mọi người kể hôm hắn cứu nó đã định sàm sỡ nó, đến hôm Brown bắt gặp ở bệnh viện nữa. Thật là lòng người khó đoán mà. Cũng may cho hắn là vu" Năm bảo với nó rằng hắn thường thức đêm trông nó ngủ nên nó tạm tha. Nhưng để nó bắt gặp thì coi chừng! Mà từ hôm đó tới giờ cũng chẳng thấy hắn đến.....
Nó tặc lưỡi ghé vào quán kem mua 1 bịch kem to tướng, vui vẻ vừa đi vừa ăn. Bây giờ nó cứ tạm coi như Kỳ Anh chưa trở về đi, hoặc là anh về rồi lại đi, xong lại về. Nói chung là....... ăn kem cái đã. Với nó bây giờ chỉ có kem là nhất, sao ăn mãi không biết chán vậy nè. Thích cảm giác mát lạnh này ghê!
Ăn gần hết bịch kem, nó hí hửng bóc cây kem cuối cùng 1 cách cẩn thận. Đang bóc thì có một tên con trai chạy vội vàng, đụng phải người nó khiến cây kem rơi xuống đất rồi ngã nhào xuống. Nó đang định cho hắn một trận vì dám làm rơi cây kem cuối cùng của nó thì chợt nhận ra người hắn bê bết máu. Nó cúi xuống vực hắn ngồi dậy:
- Này, anh sao vậy...... Anh là.......
Nó chợt nhận ra đây là Tiến, người đã đánh nhau với nó ở bờ hồ lúc nó đang dạy nhóc Nam trượt ván (trang 28). Bàn tay anh ta run run gượng đưa lên, hỏi:
- Red..... là Red.... phải không?
- Tôi......
- May...... quá! Cậu đây r....... De....mons.....
Anh ta nói ngắt quãng rồi ngất xỉu, nó lay gọi:
- Này? Anh nói cái gì cơ? Demons làm sao?
Phía xa có tiếng ồn, nó ngước lên thì thấy 1 đám đầu chim óc lợn, à, đầu trâu mặt ngựa đang lùng sục khắp nơi tìm gì đó. Nhìn lại Tiến, nó nhanh chóng hiểu ra anh ta đang bị truy đuổi, vội cõng anh ta chạy ra đường lớn bắt taxi đến bệnh viện.
Ngồi ngoài phòng cấp cứu, nó lo lắng không yên. Nó đã thử liên lạc với Tùng và mọi người trong nhóm nhưng không được. Đã có chuyện gì xảy ra?
Hai tháng qua nó ngồi ở nhà, chẳng màng đến hội nhóm gì cả, hơn nữa cứ nghĩ là đã có Tùng quản lí nên không hề lo lắng. Vậy mà phút chốc người của Dark Moon đã bị đánh lê lết thế này..... Có khi nào lũ Demons bất trị kia không chịu nằm yên dưới trướng của Dark Moon nên nổi loạn? Vậy những người khác đi đâu? Tùng, Duy, Yellow..... rồi biết bao anh tài của Dark Moon đều biến đâu cả rồi?
Brown thì đã đi huấn luyện ở Anh từ tuần trước, Hoàng Kỳ cũng biệt tăm. Nó điện hỏi mẹ thì bà bảo "Kỳ và Thiên ra nước ngoài, tối nay mới về". Nó bắt đầu thấy ghét
đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất
Truyện Cùng Chuyên Mục
» Truyện Teen - Tam Đại Thiếu Gia Và Nhỏ Nhút Nhát: Cổ Tích Giữa Đời Thực
[ 4352 ngày trước - Xem: ]
[ 4352 ngày trước - Xem: ]