watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
Trang 1 - Tôi đã nói rồi, tôi là con gái!!!
Home >
Tìm kiếm

Tôi đã nói rồi, tôi là con gái!!!

Chủ đề đã đóng cửa
Mr.Luân™ [Admin] [On]
27/11/24 - 20:08

*Tên tác phẩm: Tôi đã nói rồi, tôi là con gái!!!

* Author (tác giả): yeuanhdendaikho (hương)

* Category (thể loại): hành động, tình cảm,...

* Rating (đánh giá truyện theo độ tuổi): 14+

* Status 0: on- going

* Warning (cảnh báo về nội dung truyện): ko

* Casting (phần giới thiệu nhân vật):

Vũ Hoàng Minh: nó là nv chính, rất thu hút, hờ hờ, giống như 1 quả bóng nảy tưng tưng, thường xuyên lướt trên chiếc ván trượt màu xanh dương, là đại ca bí mật của Dark Moon

Vũ Hoàng Anh: anh trai nó, tính cách mạnh mẽ nhưng luôn núp mình trong vỏ bọc khác, có vẻ biến thái (=.=") nhưng rất thương em

Lục Tiểu Thiên: hơi khùng khùng, hắn nghĩ những điều ko ai biết được, làm những việc kì quái, siêu đẹp trai

Lý Nhã Nhã: xinh, cố chấp, luôn cho rằng Hoàng Minh là 1 nửa số phận của mình

Trần Đình Tùng: cũng là giai đẹp, bạn thân của nó
và 1 số nv khác

Lưu ý: truyện hoàn toàn là tác phẩm của trí tưởng tượng, nếu có sự trùng hợp thì chỉ là ngẫu nhiên, tác giả sẽ không chịu trách nhiệm
- Anh Minh! Chờ em với! _ cô gái chạy vội vã đuổi theo dáng 1 chàng trai vào tận trong ngõ. Vì đi giày cao gót nên cô chạy khá chậm, nhưng vẫn không để mất dấu người tên Minh đó.
Vũ Hoàng Minh quay lại, vò đầu bứt tóc, quát lên:
- Lý Nhã Nhã, tôi đã nói rồi, tôi là con gái! Là con gái đó, cô hiểu không?
Nhã Nhã mắt ngân ngấn:
- Anh làm em sợ. Em biết anh không thích em nên mới nói thế. Nhưng em nhất định sẽ làm cho anh thích em mà!
- AAAAAAAA!!! Tôi điên mất! Đã bảo tôi là con gái mà! Cô đừng có anh anh em em nữa được không, sởn hết cả da gà rồi!
Hít 1 hơi thật dài, Minh lấy lại bình tĩnh, đôi mắt long lanh nài nỉ làm tim Nhã Nhã đập thình thịch:
- Nhã Nhã, em xem này_ vừa nói Minh vừa kéo tay Nhã Nhã áp vào ngực mình_ tôi là con gái đúng không?
Nhã Nhã bị quyến rũ, gật đầu trong vô thức rồi lại lắc mạnh:
- KHÔNG, không đúng, ngực anh phẳng lì hà._ Vừa nói cô vừa sờ soạng vùng ngực Hoàng Minh làm nó đứng hóa đá.
Gỡ vội tay Nhã ra, Minh tuyệt vọng thốt lên 1 câu cuối cùng rồi bỏ chạy thật nhanh:
- Tôi đã nói rồi, TÔI LÀ CON GÁI!!!
Nhã Nhã bị bất ngờ, không kịp đuổi theo, đứng giậm chân tức tối:
- Anh là con trai! Người đàn ông đẹp nhất em từng gặp. Anh cứ đợi xem, anh nhất định sẽ là của em.
cô cười gian xảo làm lũ chuột gián ở trong hẻm chạy loạn xạ, tông cả vào nhau mà ngất. Không ngờ Lý Nhã Nhã cũng có tuyệt chiêu "sát chuột" thế này...
Minh chợt thấy lạnh sau gáy. Chạy mãi mới thoát được con nhỏ cố chấp bám dai như đỉa Nhã Nhã. Đứng lại trước tấm kính lớn của trung tâm thương mại, nó nhìn lại hình dáng mình lúc này: tóc ngắn, áo phông cỡ lớn, quần bò bạc. nhìn sơ sơ cũng giống con trai lắm, nhưng nó là CON GÁI cơ mà!!!
Minh thở dài nghĩ đến quãng thời gian đi học từ mẫu giáo cho đến cấp 3, từ thầy cô cho đến bạn bè đều nghĩ nó là con trai. Ba mẹ lúc đầu còn an ủi đứa con gái cưng 1 chút, về sau thì hùa với ông anh trai của Minh mà nói: "Thôi con làm con trai hợp hơn đấy"
"Thế giới này có ai chấp nhận tôi là con gái không trời ơi!!" (thực ra là có, nhưng quá ít)
Đang khóc ròng, Minh chợt thấy có 2 cô gái tiến lại, hình như là nhân viên quầy hàng Minh đang đứng. Một cô bẽn lẽn nói:
- Thưa quý khách, mời quý khách vào ạ!
Kể cũng ngại, tự dưng đứng trước cửa hàng người ta mà ngắm dung nhan rồi mếu máo, nó bèn đi vào cho có lệ.
Giật mình lùi 1 bước, Minh đề phòng nhìn xung quanh cửa hàng. Ở đây không có lấy 1 mống đàn ông, tất cả là con gái! và họ đang nhìn nó với ánh mắt hình trái tim!!
Giật mình lùi bước nữa, nó nhận ra đây là cửa hàng đồ lót phụ nữ và đang tưởng tượng ra tình huống của mình lúc này, trong dáng vóc 1 thằng con trai, đứng giữa cửa hàng đồ lót phụ nữ, bị trăm ánh mắt nghi hoặc, cho là biến thái, rồi bảo vệ sẽ lôi cổ tống ra ngoài đường....... ÔI KHÔNG!!!
Nhưng khoan đã, là 2 cô nhân viên kia mời nó vào đấy chứ, có khi nào họ biết nó là con gái không?
Tràn đầy hy vọng, Minh mở to đôi mắt cún con, tự dưng mọc đâu ra 2 cái tai với cái đuôi vẫy vẫy làm các bà các chị cứ gọi là iu hết biết.
Cô bán hàng chợt hỏi, ánh mắt "rê" từ đầu đến chân nó vẻ nghi hoặc (chả biết rê hay dê):
- Anh mua gì ạ?
Cô nhân viên vừa nãy gọi Minh vào nói đỡ:
- Chắc "anh" ấy mua đồ cho bạn gái đấy chị.
Mọi người tủm tỉm cười. Minh lặng người, thất vọng toàn tập, bèn ngượng ngập gật đầu rồi theo chỉ dẫn của các cô, mua đại 1 cặp áo ngực với quần chip về, bụng nghĩ không biết đến khi nào mình mới đường hoàng đến những nơi như thế này với thân phận con gái?!
Gạt bỏ mớ suy nghĩ vớ vẩn, cậu nhanh chóng gọi taxi về. Hồi nãy vội trốn nhỏ Nhã Nhã nên có mang điện thoại đâu, còn đang vứt ở quán bar của thằng Tùng kia kìa. Vừa chui lên xe, chú tài xế đã nhanh miệng hỏi:
- "Anh" đi đâu đây ạ?
Minh đau khổ nhả từng tiếng:
- Cho cháu đến axb...
Về đến nhà, nó chạy vội lên chui tọt vào phòng rồi nằm phịch xuống giường. Lôi cái mớ màu mè mua ở quầy hàng khi nãy ra quăng xuống góc nhà, nó than thở:
- Mình cũng muốn làm con trai cho rồi!
Nhưng ngay cả nó cũng không chấp nhận mình thì cònâi chấp nhận nữa, haizzz. Giá mà người đó có ở đây, nó đã không phải buồn đến mức này.....
Nó cũng từng muốn như bao cô gái khác6: mặc váy, để tóc dài, đi giày búp bê cho ra dáng 1 cô thiếu nữ 17. Nhưng với chiều cao 1m72 và cơ thể như cái ti vi LCD màn hình phẳng thế này.......... ai cũng sẽ nói nó biến thái cho coi, huhu...
Đang nằm suy nghĩ, nó chợt thấy người lạnh run, nhìn bàn tay với bộ móng sơn đỏ chót đang từ từ vuốt nhẹ lên người mình......
Đang nằm suy nghĩ, nó chợt thấy người lạnh run, nhìn bàn tay với bộ móng sơn đỏ chót đang từ từ vuốt nhẹ lên người mình... Quay phắt sang, nó quát:
- Vũ Hoàng Anh!!!
Cô gái với mái tóc vàng xoăn nhẹ, đôi mắt to tròn và cặp môi đỏ ngồi dậy, phụng phịu:
- Sao em quát "chị" như thế....
Minh thấy mình sởn hết cả gai ốc, xoa xoa vội 2 cánh tay:
- Anh làm ơn thôi ngay cái trò đó đi, người ta đang muốn làm con gái không được mà anh cứ "phơi" cái bộ mặt như- con- gái ấy ra. Bộ anh muốn e tức chết hả???
Hoàng Anh đưa tay lên che miệng, cười khúc khích:
- Thì ra có người đang ganh tỵ vì "muốn- làm- con- gái- mà -không- được"
Minh quay mặt đi, không nói gì. Hoàng Anh bèn lay lay "cô em trai":
- Thôi anh đùa mà, quay lại đây coi, đừng làm bộ mặt đó trông khó coi lắm. Đã không giống con gái rồi....
Minh quay mặt lại, má vẫn đang phồng lên giận dỗi. Hoàng Anh tiếp:
-... lại còn thích làm cho không giống con trai luôn. Em muốn làm bê đê à?
Hoàng Anh, lần này là anh gây trước đấy nhé, đừng trách đứa em này.........
- CÓ MÀ ANH THÍCH ẤY! Cứ giả bộ lèm con gái để đi cua trai nhà lành, anh định làm gì hả???
Vừa nói nó vừa giơ gối đập Hoàng Anh túi bụi, làm anh chạy loạn lên, suýt rơi cả bộ tóc giả. Anh giữ vội bộ tóc giả, cũng cáu lên:
- Ai bảo khuôn mặt anh sinh ra đã thế rồi, mày tưởng anh thích thế lắm àk?? Tại tụi nó cứ đi theo đấy chứ. Mà đã giống rồi thì cho giống luôn, không lẽ để trai không ra trai, gái không ra gái???
Hai anh em ngồi phịch xuống, thở dài:
- Bố mẹ sinh nhầm rồi, lẽ ra mày với anh phải đổi cho nhau mới đúng!
- Cả tên nữa, tên anh nghe giống con gái hơn tên em đấy.
- Cả chiều cao nữa, mày lại cao hơn rồi đúng không? Anh mới được 1m65 thôi!
- Ừm, sao lại ngược đời thế này không biết!
Minh cúi mặt xuống, 2 tay cứ cấu vào nhau, nước mắt đã bắt đầu rưng rưng trên bờ mi. Hoàng Anh thở hắt ra 1 cái rồi kéo em dựa vào vai mình, vỗ vỗ:
- Thôi đừng buồn, ít nhất thì anh cũng là 1 cô gái xinh, còn em là 1 thằng đẹp trai!, Minh nhéo 1 cái vào tay Hoàng Anh, anh á 1 cái rồi nói tiếp:
-... và dù thế nào, anh cũng sẽ bảo vệ em!
Hoàng Anh hôn nhẹ lên trán rồi cúi xuống hôn Minh thật sâu. Minh không chống cự nhiều như những lần trước, nó khẽ nhắm mắt cho nước mắt rơi khỏi hai hàng mi và thầm cảm ơn trời đã còn thương mà cho nó một người anh. Nhưng cái kiểu anh gì mà cứ thấy em gái sơ hở là lại sờ mó thế này chứ hả??
Minh tức giận trừng mắt, gạt phắt cái tay đang đặt không đúng chỗ của Hoàng Anh rồi đẩy anh ra:
- Đừng có lợi dụng người khác! Anh mau biến về phòng ngay trước khi.... Nó giơ nắm đấm lên đe dọa. Hoàng Anh sợ hãi bò dậy:
- Anh về, anh về!
Chạy ra khỏi cửa, anh còn không quên ngó lại, buông 1 câu để chạy biến:
- Càng ngày em càng hôn giỏi đấy!
Minh ném bộp cái gối vào cửa, thầm chử i rủa ông anh rồi hầm hầm đi tắm. Chiều nay nó còn phải đi làm thêm chỗ thằng Tùng.

Hoàng Anh sau khi ra khỏi phòng Minh, nhảy chân sáo về phòng mình thì tự dưng 2 chân đá vào nhau mà ngã. Công nhận Hoàng Minh của chúng ta có tài trù ẻo,( tác giả ngửi thấy mùi nguy hiểm nên cao chạy xa bay đây....)


Hất cái ván trượt lên tay, Minh xốc lại ba lô rồi bước vào quán trong ánh mắt ngưỡng mộ của các cô gái bên ngoài. Quăng ba lô lên cái ghế sô pha đỏ ở 1 góc quán, nó ngồi phịch xuống trước mặt thằng bạn thân:
- Cho tao ly cooktail mày!
- Mày định làm cooktail tao á?_ Tùng vờ hốt hoảng
- Mày đối xử với VIP thế à, có nhanh không thì bảo?_ nó giơ nắm đấm lên đe dọa
Tùng cười xòa, kêu phục vụ rồi quay sang hỏi nó:
- Bao năm nay mày vẫn bị nhầm là con trai mà vẫn chưa thích ứng được à?
Nó nhíu mày, Tùng nhún vai:
- Chuyện thường ngày mà, mày nghĩ gì thì cái mặt mày nó tố cáo thế!
Nói rồi Tùng đi ra mở hết cửa quán cho rộng và sáng. Ban ngày thì đây là quán nước, còn ban đêm mở bar. Nó nhâm nhi ly cooktail và nghĩ về thằng bạn.
Trần Đình Tùng, bằng tuổi nó, hoặc hơn thế 1 tý, cậu là 1 con người kì lạ, theo nó nghĩ. Bề ngoài thì có vẻ vui vẻ nói cười, nhưng nó biết tận sâu trong đôi mắt đó là cả 1 bầu trời riêng không thể chạm tới được. Nó không biết nhiều về cậu, mà thực ra là không muốn biết, nó sợ khi hiểu hơn về con người cậu thì nó sẽ không còn tự nhiên được nữa, biết đâu cứ thế này lại hay. Tùng bỏ học từ năm lớp 9. Cậu không hợp với việc học, cậu bảo thế. Có sẵn máu kinh doanh trong người, cậu theo anh trai quản lí 1 số khách sạn và bar của nhà. Minh quen cậu vào năm ngoái, cũng vừa lúc Tùng mới đi làm được một thời gian, 2 đứa nói chuyện với nhau khá hợp. Và điều an ủi nhất là chỉ có Tùng là người nhận ra nó là con gái.
Mấy đứa con gái cứ len lén nhìn nó và Tùng, rồi càng ngày càng đông lên. Bọn họ vào đây uống nước là chính và ngắm giai là chủ yếu. Ngồi trong quán mà nó còn nghe thấy bên ngoài lao xao những tiếng hét của 1 số bạn quá khích "aaaaaa, chúng mày ơi trong quán kia có 2 anh đẹp trai cực"
nó hơi nhếch mép 1 cái, tim các thiếu nữ đập loạn xạ. Kể ra làm con trai cũng thích đấy chứ, he he. Thằng Tùng thì cứ toe toét cái miệng và bắt chuyện với các nàng, nó chỉ ngồi im ngậm ống hút và để ý lăng nhăng.
Thấy nó ngồi ngán ngẩm, Tùng quay sang nói:
- Sao mày? Cười lên chút tao coi, mặt mày bí xị thế này thì làm sao thu hút được khách đến uống nước hả?
- Tao thấy hết cả chỗ đứng rồi kìa.
Tùng cau mày, đứng lên dùng 2 tay "banh" má nó ra:
- Thì mày nhe răng 1 tý có chết ai?
Nó quẫy quẫy tay như đang bơi cạn:
- ..hả.. a. au á (thả ra, đau quá)
Tùng bật cười trước nét mặt giận dỗi của nó, thả tay ra nhưng vẫn đe dọa:
- Tao trừ lương đấy...
Nó không sợ trừ lương, chỉ sợ...
-... và nói cho giang hồ 1 vài điều bí mật "nho nhỏ".
Đấy, nó chỉ sợ cái vụ "bí mật" đó thôi. Thằng Tùng trời đánh, lúc nào cũng lấy ra uy hiếp, nó thề là sẽ không bỏ qua vụ này đâu. Nhưng bây giờ nó đành phải........ nhe răng dọa người chút vậy.
Thằng Tùng hể hả lắm, cứ ngồi "ha ha", còn nó thì gườm.... cạn cả ly nước (ây da, là nó uống đấy ạ, nội công chưa được thâm hậu đến thế)
Cảm thấy không khí trong quán đang giảm nhanh chóng, nó và Tùng quay ra thì thấy xung quanh đã chật ních người, à không, phải là chật ních những con mắt hình trái tim!!
Nó toát mồ hôi:
- Sao hôm nay đông thế mày?
Tùng cũng hơi hoảng:
- Tại mày mới cười đấy.
Nó cáu tiết quăng cái ba lô vào đầu Tùng rồi đứng dậy:
- Tại thằng nào bắt tao nhe răng hả?
Tùng vừa ôm đầu vừa hỏi:
- Mày đi sớm thế?
Nó rảo bước, không ngoái đầu lại:
- Mày tự lo thân mày đi.
Tùng thấy lạnh sống lưng, không dám nhìn lại phía sau, trong khi nó đã làm 1 cú lướt bàn ngoạn mục phi qua đám người và ra khỏi quán.
Tùng lúc này chỉ còn biết chới với trong biển người mà kêu cứu không nên lời:
- Mày... đồ... tao ........ TRỜI ƠI!!!
Coi như thằng Tùng tích đức 3 đời mới "được" nó trả thù "nhẹ nhàng" thế đấy. Nó nhăn nhở lướt trên lan can cầu thang rồi đáp xuống khoảng sân cạnh hồ nước. Chỗ này buổi chiều lộng gió và thơm ngát hương hoa. Nó đang hất cái ván trượt lên tay thì 1 anh chàng trông có vẻ đẹp trai tiến lại chỗ nó. Anh ta mặc 1 bộ vest lịch sự và đưa cho nó tấm danh thiếp:
- Chào em, anh là Quốc Huy, là quản lí người mẫu của công ty MZ. Rất vui được gặp em.
Nó lịch sự đáp lại:
- Vâng, em là Vũ Hoàng Minh, anh là quản lí của MZ ạ?
Hỏi thế thôi, Minh biết công ty này chứ, tâm huyết một đời của mama nó mà lại. Huy cười:
- Ừ, anh thấy em có chiếu cao và gương mặt rất thu hút. Em có muốn làm người mẫu không?
- Chắc không đâu anh ạ, em không biết phải làm những gì đâu.
Cũng tiếc thật đấy, hiếm khi được người của công ty mama mời, nhưng với cái LCD thế này, nó không tưởng tượng nổi mình khi mặc bikini thế nào nữa. Tốt nhất là không.
Anh ta vẫn nói:
- Sao thế em? MZ là 1 công ti lớn, vào đó em sẽ được đào tạo bài bản để trở thành người mẫu chuyên nghiệp. Yên tâm đi.
Nó đang phân vân suy nghĩ thì anh ta nhét cái danh thiếp vào tay nó, cười bảo:
- Em cứ suy nghĩ đi, có gì thì gọi cho anh. Anh chắc chắn sẽ đào tạo em thành 1 "nam- người - mẫu" số một. Thế nhé, anh phải đi đây. Mong nhận được tin vui từ em, bye.
Sao người ta cứ thích làm Vũ Hoàng Minh này hóa đá thế nhỉ? Như lúc này đây, chúng ta có thể công nhận nó là bức tượng đẹp nhất thế kỉ đấy. Thế ra nãy giờ mình nó ngộ nhận ư?
Tức giận vò tròn tấm danh thiếp, nó dùng hết sức quăng mạnh:
- Đồ chết tiệt!!!
- Á!
- ý!_ Minh hốt hoảng. Cục giấy có lẽ đã văng trúng gậu thanh niên đang nằmngủ trên chiếc ghế đá bên kia. Cậu ta ngồi dậy, tháo cái kính đen ra, đưa mắt quét một lượt rồi dừng lại ở thủ phạm - là nó. Lúc này có ai quanh đây đâu cơ chứ, hjx, thôi thì xin lỗi 1 câu ạ:
- Xin lỗi, anh có sao không?
Cậu ta nhìn Minh chằm chằm 1 lát rồi mới lên tiếng:
- Ném đá vào mặt người ta rồi nói xin lỗi là xong à? Cậu có biết gương mặt này đáng giá bao nhiêu không?
Minh có cảm giác buồn nôn. Gì mà ném đá chứ? Chỉ là 1 tấm danh thiếp vo tròn và 1 lực hơi mạnh (dù sức nó không phải thường) thôi mà, làm như sứt mẻ được ấy. Gặp phải bọn ăn vạ rồi.
Nó khoanh tay lại hỏi:
- Vậy anh muốn gì?
Chắc lại đòi tiền chứ gì? Nhìn mặt mũi không đến nỗi, quần áo cũng được, không đến nỗi nghèo mà sao cứ thích ăn xin nhở, haizz.
- Muốn cậu làm ôsin cho tôi. Hết hôm nay thôi.
Hắn cười nhếch miệng lên. Hoàng Minh đứng chết trân, không hiểu tại sao tên này lại có cái suy nghĩ điên khùng như vậy. Ôsin á? Có điên nó mới làm.
- Dở hơi à? Việc quái gì tôi phải làm ôsin cho anh? Chưa xước tí da nào mà cứ làm như đúng rồi ấy, cần tiền thì nói quách ra cho rồi, việc gì phải làm khó nhau thế?
Nó cười khinh khỉnh và nhướn mày lên đầy kiêu ngạo. Nhưng nó còn dại lắm, thật đấy
123 ... 22>>

Tag:

Tôi,đã,nói,rồi,,tôi,,con,gái!!!

đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất

Truyện Cùng Chuyên Mục

» Truyện teen,Bad Boy Full
[ 4069 ngày trước - Xem: ]
» Truyện Teen - Tình Yêu Của Thiếu Gia Full
[ 4126 ngày trước - Xem: ]
» "Tên khốn" dễ thương Phần 1
[ 4126 ngày trước - Xem: ]
» Truyện "Tên khốn" dễ thương Phần 2
[ 4126 ngày trước - Xem: ]
U-ON - 617