watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
Trang 2 - Tiểu Thuyết | Như Cơn Gió Vô Tình
Home >
Tìm kiếm

Tiểu Thuyết | Như Cơn Gió Vô Tình

Chủ đề đã đóng cửa
Mr.Luân™ [Admin] [On]
19/05/24 - 00:13

u ma em.[br">Lisa ngồi xuống cạnh người yêu: [br">- Nhưng em không thích, bây giờ cũng rất tốt mà.[br">- nhưng anh không còn trẻ nữa. Anh muốn có một mái nhà, một người vợ hiền và những đứa con ngoan.[br">Cô xoa cằm anh:[br">- Hôm nay sao có những suy nghĩ giống... cụ non quá, không giống anh ngày thường tí nào.[br">- Lisa! Nghiêm chỉnh lại nào! Lần nào anh đề cập đến chuyện kết hôn em cũng né tránh, lần này anh nói rất nghiêm túc đó.[br">Nhìn sững anh, cô cố suy nghĩ tìm nguyên nhân nào đã làm anh trở thành một người khác lại như vậy. Dạo này cô ít có thời gian bên anh nhưng đâu có nghĩa là cô đã thôi yêu anh. Điều này làm anh giận sao? Nhưng nhìn vào mắt anh đầu có dấu hiệu nào chứng tỏ anh đang giận dỗi. Lisa nhìn sau vào đáy mắt anh:[br">- Anh đang cầu hôn em đấy à?[br">- Ừ! Anh rất nghiêm túc, anh muốn em về Việt Nam anh, chúng ta... [br">- Nhưng em không thể.[br">Lisa ngắt lời anh mà không một chút ngần ngừ.[br">- Em muốn làm việc, sự nghiệp em đang tiến triển, em không muốn từ bỏ nó.[br">- Tức là từ bỏ anh?[br">Câu hỏi như một con sống dài thăm thẳm, nó chắn ngang ngăn cách hai người. Cảm giác im lặng xâm chiếm lấy cả hai. Một sự im lặng đáng sợ như bây giờ. Tố Quyên đang chìm đắm trong cái im lặng đáng sợ đây. Cô mở choàng mắt không muốn nhớ tiếp. Một cô gái năng động lại muốn thành đạt trong sự nghiệp như cô thì không thể phí thời gian vào những chuyện suy tư vô bổ đó.[br">Bật dậy rồi mở vòi nước trên vòi sen rỏ xuống. Cô muốn lấy làn nước nóng làm mình tỉnh táo hơn.[br">Bước ra ngoài khi đã khoác chiếc áo ngủ kiểu kimono và quấn chiếc khăn trắng trên đầu để giấu mớ tóc còn sủng nước, cô đến bên bàn pha một ly cà phê. Tố Quyên mới rót ra ly thì chuôn cửa reo, cô ngoái đầu nhìn ra cửa rồi nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường:[br">- Lạ thật! Ai biết mình ở đây?[br">Con nhóc Triệu Thương sao đến sớm quá vậy? Mới sáu giờ mà.[br">Đặt tách cà phê lên bàn làm việc cạnh chiếc máy vi tính, cô đấn mờ cửa. Cánh cửa vừa bật mở, Tố Quyên đã ngạc nhiên, nhưng chỉ một thoáng rồi cô lại điềm nhiên mở cửa:[br">- Anh vào đi.[br">Khép cửa nhẹ nhàng, cô vẫn thản nhiên nhìn Phong:[br">- Sao anh biết tôi ở đây? Xem ra phải làm việc lại mấy nhân viên lễ tân mới được.[br">Trịnh Phong vẫn lầm lì như lúc bước vào. Anh im lặng ngắm nhìn căn phòng. Một chiếc giường rộng, một cái tủ lạnh nhỏ ờ góc phòng, một bộ salon mìni loại sang nhất và một chiếc bàn làm việc với điện thoại và máy vi tính. Phong nhíu mày nhìn lý cà phê bốc khói, anh thọc tay vào túi quần lấy bao thuốc, đưa tay chắn gió, anh nghiêng đầu mồi thuốc. Tố Quyên xoay mặt chỗ khác, cô không thể hay chính xác là cô không dám nhìn cảnh đó, vì hình ảnh này mà có biết bao cô gái phải lao đao?[br">Phong rít một hơi thuốc rồi thản nhiên ngồi xuống salon đối với với cô:[br">- Em về nước bao giờ?[br">Đặt ly cà phê vừa pha cuống bàn trước mặt Phong, cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện: [br">- Anh uống đi! [br">Phong vẫn lầm lì: [br">- Em chưa trả lời anh. [br">Hóp một ngụm cà phê, cô mím mội như đang thưởng thức vị đắng của nó. [br">- hơn một tuần. [br">- Sao không liên lạc? [br">Tố quyên nhíu mày, cô đang ó cảm giác ngạt thở vì gương mặt cùng giọng nói lạnh lùng của Phong. [br">- Để làm gì? Không lẽ anh đến đây chỉ hỏi như thế? [br">Nhìn như xoay vào mắt cô, Phong điềm nhiên uống cà phê: [br">- Sáu tháng xa nhau, em hạnh phúc chứ? [br">Cười thật tươi Tố Quyên nói: [br">- Tốt lắm. [br">- Vậy em về Việt Nam để làm gì? Không phải em... [br">- Lần này em về với tư cách là giám đốc của khách sạn này. [br">Phong gật đầu: [br">- Anh biết. Vì thế mà anh mới đến đây. [br">Phong lấy trong túi áo vest ra một chiếc hộp bằng nhung đặt lên bàn, nhướng mày nhìn cô: [br">- Anh muốn chúng ta đám cưới. [br">Tố quyên nhìn trân anh rồi bật cười khan. Anh ta làm sao vậy? Từ một người vui vẻ trở thành một kẻ lạnh lùng, khô khan. [br">- Anh đang cầu hôn hay ép? [br">Vẫn nhìn cô bằng vẻ nghiêm nghị Phong đáp: [br">- Trước giờ anh vẫn thật lòng khi cầu hôn em. Nhưng nếu em muốn nghĩ là... ép cũng được. [br">Tố Quyên cười chua chát, cầm chiếc hộp nhung lên, cô mở ra xem. Một chiếc nhẫn bằng bạch kim có đính hạt kim cương lấp lánh. Một chút xao xuyến đang lan vào tim, ước mơ có anh trọn đời lại trỗi dậy. Cô cầm chiếc nhẫn lên Trịnh Phong tưởng cô sẽ luồng vào tay nhưng không, anh vội bước qua khi thấy cô đặt nó trở lại vào chiếc hộp. Giọng anh dìu dàng:  [br">- Lisa! Đừng bướng nữa, Đám cưới rồi em vẫn đi làm mà. [br">Phong cầm chiếc nhẫn lồng vào ngón áp út của Quyên nhưng cô đã rút tạy lại. Nhắm mắt, môi mím chặt hít thở thật sâu cô cố giữ bình tĩnh, ước mơ là một phụ nữ thành đạt không cho phép cô được lập gia đình sớm, Quyên không phải là mẫu phụ nữ dành cho gia đình, cô muốn cả nước, cả thế giới biết tài năng của mình. [br">- Phong, em xin lỗi, em không thể. [br">Giọng Trịnh Phong vỡ ra: [br">- Tại sao? [br">Tố Quyên mở choàng mắt, cô nhìn anh khổ sở, Phong nôn nóng hơn: [br">- Em từ chối anh ngay cả khi anh đã chấp nhận việc em vẫn đi làm sau đám cưới. [br">- Em biết anh không cấm cản thẩm chí còn cổ vũ cho em, nhưng em không thể... em không tự tin để làm vợ. [br">- Dù em đã làm người tình của anh trong sáu năm. [br">- Đó là thời gian đẹp nhất của chúng ta, chúng ta sống như vậy... đầu cần... [br">Mắt phong long lên: [br">- Nói thế mà nghe được à? [br">Em thuộc mẫu phụ nữ náo vậy? Chấp nhận sống với anh không cần danh phận ư? [br">Xoay xoay ly cà phê trên tay, Quêyn cố dằn cơn xúa động: [br">- Anh đang xúc phạm em đấy? [br">Biết mình lỡ lời, Phong vuốt mặt, anh uống một ngụm cà phê, giọng vang lên trầm trầm: [br">- Anh xin lỗi. Nhưng anh không thể sống vô trách nhiệm với em, chúng ta... [br">trịnh Phong cố tìm lời để thuyết phục Tố Quyên nhưng lời nói của anh chẳng khác nào ngọn roi quật vào lòng tự trọng của cô. Cái mà cô sợ nhất anh đã nói ra rồi. Trách nhiệm? Cưới cô vì anh cảm thấy có trách nhiệm về một cuộc tình sáu năm. Nhưng cô có cần đâu, cô yêu anh và thời gian sáu năm đó cô chưa biết nuối tiếc là gì? [br">Đôi mắt Tố Quyên lãng u buồn xa xăm, cô nhìn anh cười buồn: [br">- Hoá ra anh cưới em là vì trách nhiệm? [br">- Không, Anh yêu em và anh muốn chịu trách nhiệm về tình yêu của mình. [br">Cô bật cười khan: [br">- Cũng vậy thôi, nhưng anh không cần lo, chúng ta đều là người trưởng thành. [br">Phong nhìn cô như van nài, Tố Quyên vôi quay mặt đi: [br">- Anh về đi. [br">Phong không trả lời, anh tràm ngâm một lúc rồi đứng bật dây: [br">- Anh đẩ chiếc nhẫn lại đấy. Em suy nghĩ kỹ rồi gọi cho anh. [br">Giọng Tố Quyên dứt khoát: [br">- Không cần đâu, anh cầm về đi. [br">- Em... Như thế nào em mới đồng ý đây? [br">Tố Quyên quay lại nhìn anh đau đớn. Cô nhẹ lắc đầu thay cho câu trả lời. Bản thân cô cũng không lý giải được tình cảm của mình. trước kia cô từ chối anh là vì sự nghiệp, nhưng sáu tháng xa nhau cô mới biết mình không thể thiếu anh và cô đã về Việt Nam cho dù là vì công việc. Nhưng để làm được điều đó cô đã suy nghĩ rất nhiều. Giờ thì... xa nhau sáu tháng anh đã trở thành người khác, anh thật xa lạ với cô, cô không còn hiểu được anh. [br">Thấy cô im lặng, phong tiếp: [br">- Em từ chối ngay cả khi duyên số đã sắp đặt chúng ta đi xem mặt sao Tố Quyên? [br">Tố Quyên Quay nhanh lại, cô nhướng mày nhìn anh ngạc nhiên: [br">- Anh biết... [br">- Phải, anh biết em mới là Tố Quyên, người mà mẹ anh muốn anh đi xem mặt. Còn cô gái kia là Triệu Thương, người bạn thân em đã nhờ thế thân. [br">- Nếu anh biết thì càng tốt. Đó là một lời từ chối rồi đấy. [br">Phon cau mày. Cách nói chuyện lạnh lùng của cô làm anh khó chịu. Tuy cô bướng bỉnh nhưng cô chỉ từ chối anh vì công việc, còn lần này... giọng anh lạc đi: [br">- Em... không cần suy nghĩ thật à? [br">- Không, sáu tháng vừa qua em đã suy nghĩ kỹ rồi. Anh về đi cầm luôn chiếc nhẫn và... từ nay chúng ta hãy xem như không có... gì cả. [br">- Không có gì cả? em nỡ nói thế sao? [br">Cô mở tủ soạn đồ như sắp đi làm: [br">- như thế sẽ tốt cho cả hai. Em không muốn chuyện đó làm ảnh hưởng đến công việc của mình. [br">Trịnh Phong đứng thừ người. Nghe tin cô về anh không tin. Mãi đến khi cô xuất hiện với vai trò là bạn của Triệu Thương anh mới choáng váng. Cuộc đời thật thú vị. [br">Thú vị như anh lúc này, anh yêu cô, cô cũng yêu anh và cả hai cũng đều có duyên phận, vậy mà. [br">Tự ái người đàn ông không cho phép anh quỳ luỵ. Bởi không biết anh đã đề cập chuyện cưới hỏi không biết bao nhiêu lần. Mà có lần nào cô đồng ý đâu. [br">- Nếu em đã nói thế thì... anh không làm phiền em nữa. Anh về. Chào em. Chúc em sẽ là người phụ nữ thành đạt. [br">Thẫn thờ nhìn theo anh, Tố Quyên quẹt ngang giọt nước mắt vừa rớt qua mi. Cô không cho phép mình khóc. Chẳng biết cô đã toại nguyện rồi sao? Giờ cô có thể toàn tâm toàn ý cho công việc rồi. Vậy thì hãy làm việc đi. [br">Mơ ước là một cô gái xuất sắc nhất trong tập toàn nhà hàng khách sạn ASIAN là gì? [br">Nghĩ là làm, cô bước đến bàn vi tính. Mới tiếp quản khách sạn này nên cô muốn nắm bắt được tình hình của nó. Không đầy một tíng sau, Tố quyên đã bị công việc cuốn hút. Mọi ưu phiền đều bay đi mất. [br">

Vừa bước ra khỏi phòng Tố quyên, Trịnh Phong ngỡ như có một cái gì đó rớt vào lòng. Anh đang cảm nhận một điều gì đó rất lạ. Trái tim đang đau quặn khi phát hiện ra điều này. Anh đã tự hỏi: Mình là thế nào? Vì sao lại có chuyện này? Anh phải làm gì đây?[br">Thơ thẩn đứng trước cửa thanh máy, anh thọc tay vào túi quần đứng đợi mà cũng không biết mình đi đâu. Bỗng có giọng trong trẻo nhưng đầy chua ngoa vang lên:[br">- Trời ơi! Sao mày không gọi sớm làm tao...à![br">Đang nói điện thoại, Triệu Thương bỗng bị bàn tay to tướng của ai đó chụp mạnh rồi lôi vào thang máy. Hoảng hồn cô định kêu lên thì cái mặt lầm lì của Trịnh Phong đã hiện ra. Anh đưa tay bấm thang máy mà không thèm hỏi xem cô muốn đi đâu. Quá đỗi ngạc nhiên khi nhìn thấy anh bấm thang máy đi xuống, cô giựt mạnh tay lại, bĩu môi dài như cầu Mỹ Thuận.[br">- Là anh à?[br">Phong vẫn im lặng. Anh lặng lẽ đến độ cô tưởng chỉ có một mình trong thanh máy. Nhưng cái mặt hầm hầm của anh không làm cô xao động tí nào. Ngược lại thì có. Cô cũng đứng thoạc tay vào túi quần, chiếc quần thun rộng thùng thình khiến cô thật ngổ ngáo. Bất chước anh đứng nhìn vào cánh cửa bóng loáng, nhưng chỉ được một lúc, đôi mắt cô đảo nhanh qua Phong. Mím mím môi mỏng, cô ngần ngừ:[br">- Mới sáng sớm tôi đã gặp anh. Chắc bữa nay tôi... xui cả ngày quá.[br">Câu nói... chua hơn chanh, mặn hơn muối của cô kéo Phong về thực tại. Không hiểu lúc đó nguyên nhân nào anh lại vô cớ nắm tay cô kéo vào đây. Có lẽ anh sợ cô đơn.[br">Phong lý giải cho hành động vô thức của mình. Anh nhìn như xoay vào mắt cô.[br">- Bộ... rảnh lắm hả?[br">Cô trố mắt nhìn anh, Trịnh Phong tiếp:[br">- Gặp là châm chọc.[br">Mất một giây mới hiểu là mình vừa bị... mắng, Triệu Thương đốp lại ngay:[br">- Tôi đương nhiên là không rảnh rồi. Chỉ có mấy người như anh mới... rỗi.[br">- Tôi sao?[br">Cô vênh mặt thách thức vì Phong cũng đang làm mặt ngầu:[br">- Rỗi quá nên mới sáng đã... rời khỏi khách sạn.[br">Đến lượt Phong ngơ ngác, anh nhíu mày suy nghĩ mà vẫn không hiểu cô muốn nói gỉ. Vừa lúc cửa thanh máy bật mớ, Triệu Thương bước ra với nụ cười tươi tắn khi nhìn thắy vẻ mắt ngờ nghệch của Phong.[br">- Bye nha. Đừng đó mà suy nghĩ.[br">Phong nhanh ra cửa, cô thầm hài lòng khi để lại cho Phong một câu hỏi... to tướng.[br">Khẽ hát một bài thật vui nhộn, cô dắt chiếc xe đạp cổ lỗ sỉ của mình rời khỏi khách sạn. Nhưng chưa ra tới lộ thì bàn tay ai đó đã ghì yên sau lại. Dốc hết sức đạp mà chiếc xe vẫn không lăn bánh cô vội nhìn ra sau.[br">- Anh làm cái quái gì vậy hả?[br">Triệu Thương ngoái cổ lại nhìn rồi kêu lên khi thấy Trịnh Phong nhất bỗng bánh xe sau lên. Nhìn nó quay trong không khí mà tội. Đão mắt lên nhìn nụ cười tủm tỉm của Phong cô thở hắt ra[br">Mới sáng sớm mà đã như vầy, cả ngày nay trúng số độc đắc mới lạ.[br">Biết rõ cái mồm của Phong cũng không thua kém gì mình, cô đành dịu giọng:[br">- Anh hai à! Anh muốn gì đây?[br">Thả chiếc xe xuống đất, Phong nói tỉnh bơ:[br">- Cô đi đâu?[br">Muốn quát vào mắt anh rằng "tôi đi đâu mắc xác tôi" hết sức nhưng cô vẫn cố ghìm lại:[br">- Dạ thưa anh hai, em còn phải đi làm để kiếm cơm ạ![br">Lườm lườm cô như không tin, Phong ngẫm nghĩ một lúc rồi lên tiếng:[br">- Đi ăn sáng đi.[br">Mím môi cười, cô bước xuống xe:[br">- Đêm qua... làm việc quá sức nên bây giờ đói rồi hả?[br">Đúng là đồ Thị Nỡ. Trong đầu cô ta không nghĩ được gỉ khác thì phải. phong thầm mắng khi hiểu được những suy nghĩ đen tối của cô.[br">Tuy vậy, Phong vẫn làm tỉnh:[br">- Cô ăn không?[br">Liếc nhìn đồng hồ, cô cười toe:[br">- Ăn! Ngu sao không ăn khi được đãi[br">- Vậy thì đi.[br">Phong ung dung ngồi lên xe. Triệu Thương hoảng hồn kêu lên:[br">- Anh làm gì vậy?[br">Phong ngơ ngác:[br">- Tôi Không có xe, cũng không biết chạy xe đạp. Dĩ Nhiên là cô chở tôi.[br">- Hả?[br">****[br">Quán bar sang nhất của thành phố - Ban Mai yên lặng như buổi sang chỉ có khách uống cà phê. Họ trao đổi về công việc, về những kế hoạch cho tương lai rất hào hứng. Không giống với vẻ ồn ào, náo nhiệt như buối tối.[br">Tầng triệt dùng để phục vụ cà phê, đi vào bên trong là sàn nhảy nhưng chỉ hoạt động vào buổi tối. Tầng trên là những dãy phòng tách biệt với bên ngoài, chuyên phục vụ cho khách hạng sang, cho những đại gia muốn bàn bạc việc làm ăn nên cần không gian riêng tư. Ở căn phòng cuối dãy, tiếng Phong vang lên: [br">- Uống! uống nào! Mừng vì sự gặp gỡ của chúng ta.[br">Trời ơi là trời, Thương thầm than khi nhìn Phong ực hết ly này đến ly khác. Rượu mà hắn làm như... sữa. Cô nhìn chai sâm banh thư hai vơi đi mà lắc đầu:[br">- Nè! Đừng uống nữa.[br">Phong gạt tay cô:[br">- Để tôi uống. Đàn bà mấy người thật lắm chuyện.[br">Cô gật đầu theo ý anh rồi giằng lấy lý rượu trên tay anh:[br">- Tôi biết, nếu tôi không lắm chuyện thì đâu bị anh... dụ thế này.[br">Phong nhìn sửng cô. Phải công nhận tửu lượng của anh mạnh thật. uống bao nhiêu đó mà cũng tỉnh bơ, anh hỏi lại:[br">- Cô muốn nói gì thì nói đi. tôi không thích bị châm chọc đâu.[br">Triệu Thương nhún vai bỏ mấy hạt đâu phọng vào miệng nhai nhóp nhép:[br">- Không đúng hả?[br">- Tôi dụ cô... cái gì?[br">Cô gầm gừ:[br">- Còn nói không. Bảo đi ăn sáng mà... vầy nè hả? Rượu tây, đậu phọng... trái cây. Không khéo tôi lại đau bao tử.[br">Đôi mắt đỏ ngầu vì rượu của Phong nheo lại, anh cười nũa miệng thật quyến rũ:[br">- Cô... thật không tình nghã gì hết.[br">Cô trố mắt nhìn Phong, dưới ánh sáng mờ mờ phải công nhận Phong thật ấn tượng. Đôi mày rậm, sống mũi cao, nhất là đôi mắt, thật khó mà làm chủ mình khi nhìn vào đó.[br">Phong phì cười giải thích khi gương mặt co ngẩn ra:[br">- Tôi đang thất tình đó cô nương, cô có thể nhín chút thời gian ra chia sẻ với người khác không?[br">- Thất tình hả?[br">Triệu Thương ngây thơ hỏi lại. Cô bắt đầu quan sát Trinh Phong, Ừ! Hình như hắn thất tình thiệt. Nhìn cái dáng ngồi hút thuốc sao mà thảm não. Lại còn rượu nữa. uống gì mà như uống nước. Mà sáng giờ hắn có ăn gì đâu. Cô vôi giựt chai rượu lại. Phong không cản vì anh đã rót ra ly. Cô định chụp lý rượu luôn nhưng không kịp đành để anh uống luôn, uống xong Phong hỏi:[br">- Sao? Quan sát nãy giờ thấy tôi giông thất tình chứ?[br">Cô tỏ vẻ u buồn chia sẽ với anh:[br">- Ừ! Giống.[br">- Vậy thì uống với tôi một ly đi.[br">Phong đã ngấm rượu nên anh không cần quan tâm đến những sự việc xung quanh. Lòng anh bây giờ chì có hình ảnh của Lisa. Tình yêu sáu năm dài mà vứt bỏ một cách dễ dàng thế sao? Còn Phong? Anh thì sao? Anh trách cô còn bản thân thì đâu khác gì? anh trút bỏ tình yêu một cách nhẹ nhàng như thể trút bỏ một gánh nặng. Lòng anh nhẹ nhõm thật sự không? Lý nào suốt sáu năm là do anh ngộ nhận. Và cũng không lý nào Lisa đã tinh tế nhận ra điều đó nên cô luôn từ c
<<1234 ... 13>>

Tag:

Tiểu,Thuyết,|,Như,Cơn,Gió,,Tình

đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất

Truyện Cùng Chuyên Mục

» Anh Trai Em Gái
[ 3933 ngày trước - Xem: ]
» Truyện Tiểu Thuyết - Bà xã chớ giở trò
[ 3933 ngày trước - Xem: ]
» Bảo Bối May Mắn Ngủ Nhầm Giường
[ 3933 ngày trước - Xem: ]
U-ON - 749