watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
Trang 6 - Kiếp Trước Em Đã Chôn Cất Cho Anh (Tào Đình)
Home >
Tìm kiếm

Kiếp Trước Em Đã Chôn Cất Cho Anh (Tào Đình)

Chủ đề đã đóng cửa
Mr.Luân™ [Admin] [On]
20/04/25 - 07:05

ác con cứ chuẩn bị về nhé.”

Tôi đang chuẩn bị cúp điện thoại, liếc sang thấy Uyển Nghi có vẻ không vui vì nghe tôi giới thiệu về cô ấy có phần qua quýt. Miệng cô ấy đang mím lại còn tay thì đang bận véo vào cạnh sườn tôi.

“À quên, mẹ ơi.”

“Gì hả con?”

“Đầu bếp mà con dẫn về là con gái đấy!” Cứ phải miêu tả một cách đặc biệt một chút như vậy, khuôn mặt Uyển Nghi mới dần dần chuyển từ màu trắng sang màu hồng.

Mẹ xem chừng đang sững lại một chút, sau đó nói, được, vậy hai đứa cùng về cho vui.

Ngay sau đó, Uyển Nghi bắt đầu bận



rộn với việc chuẩn bị. Sấy tóc, đắp mặt nạ loại bỏ mụn đầu đen, lựa chọn phối hợp quần áo, váy vóc, giầy tất, sau đó lần lượt mặc từng bộ, đi đi lại lại biểu diễn trước mặt tôi như một người mẫu, hỏi tôi cái này được chưa, cái kia có hợp không, hỏi xem mẹ tôi thích mẫu con gái như thế nào, bố tôi thích mẫu con gái như thế nào.

Tôi khẽ liếc mắt hỏi, chị gái ơi, chị có cần thiết phải làm mọi việc nghiêm trọng như vậy không? Gặp bố mẹ anh chứ có phải gặp chủ tịch nước đâu, mặc đại cái gì đó chẳng được.

Uyển Nghi chun chun mũi lại, tôi biết là cô ấy không vui rồi bèn cười nói: “Không phải là cô dâu xấu xí sợ gặp bố mẹ chồng đấy chứ?”

Uyển Nghi xấu hổ vì bị chọc tức, chạy lại đấm thùm thụp lên người tôi, khuôn mặt lộ rõ vẻ hạnh phúc ngọt ngào.

Buổi tối, khi tôi đang ngồi nghịch máy tính, Uyển Nghi lại mè nheo trong lòng tôi: “Chồng ơi, khi gặp bố mẹ anh thì em sẽ phải xưng hô như thế nào?”

“Gọi là ông bà già.” Mi mắt tôi cũng không hề động đậy. Ngay lập tức, tôi nhận được một cú hích của Uyển Nghi, “Vậy thì gọi là bố mẹ.”

“Ôi, thế thì làm người ta xấu hổ chết đi được!” Uyển Nghi khe khẽ lẩm bẩm nhưng thực ra trong lòng đang cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Khẽ liếc cô ấy một cái, tôi nói: “Cứ gọi cô, chú là được rồi, việc dễ như thế mà cũng cần phải hỏi.”

Uyển Nghi liền yên lặng, thu mình lại về một bên để suy nghĩ, sau đó lại sấn đến trước mặt tôi, hét lên: “Chồng ơi.”

“Hả?”

“Bố mẹ anh thích mẫu con gái như thế nào?”

“Ờ… ” Tôi làm ra vẻ suy nghĩ lung lắm rồi sau đó chậm rãi trả lời Uyển Nghi, “Mẹ anh thích Yamaguchi Momoe, bố anh thích Marilyn Monroe, nhưng vì cô ấy quá gợi cảm, sợ mẹ anh ghen nên chuyển sang thích Lý Á Bình.”

“Lý Á Bình nào?” Uyển Nghi tái cả mặt, kiên nhẫn hỏi lại.

“Cái cô vận động viên đánh bóng bàn rất giỏi ấy…” Chưa kịp nói hết câu, tôi lại nhận được cú đấm không nặng cũng chẳng nhẹ của Uyển Nghi.

“Anh nghiêm túc hơn một chút được không hả!?”

Tôi nói một cách vô tội: “Tại câu hỏi của em kỳ quặc quá chứ, bố mẹ anh thích ai thì có liên quan gì tới em, họ muốn lựa chọn con dâu thì trước tiên đó phải là người mà anh thích, sau nữa, người đó cũng phải thích anh, nếu phù hợp hai tiêu chuẩn đó rồi thì những thứ còn lại đều dễ giải quyết mà thôi.”

Uyển Nghi dùng hàm trên cắn chặt môi dưới lại, liếc nhìn tôi thẹn thùng rồi quay lưng lại phía tôi, nhoẻn miệng cười một mình.

Chỉ một lát sau, không biết đã nghĩ gì đó, Uyển Nghi lại đến làm phiền tôi bằng một khuôn mặt rầu rĩ: “Chồng ơi, nếu bố mẹ anh không thích em thì sao!”

Tôi mất hết kiên nhẫn, nói: “Yên tâm đi, em dịu dàng hiền hậu như vậy, lại còn đến tận nhà anh nấu cho bố mẹ anh ăn, cứ cho rằng một ngày nào đó, anh không thích em nữa thì bố mẹ anh chắc chắn vẫn sẽ thích em!”

Tôi cảm thấy cách so sánh này vô cùng sinh động và đầy hình tượng, rất hợp để biểu đạt thái độ của bố mẹ tôi đối với một cô gái như Uyển Nghi, nhưng Uyển Nghi lại không hề cảm thấy hài lòng, dẩu môi ra, không thèm để ý đến tôi nữa. Tôi sung sướng vì đã có được sự yên tĩnh!

Uyển Nghi nói tôi không tôn trọng cô ấy, giận tôi suốt hai ngày liền, không thèm đếm xỉa gì tới tôi. Tôi cũng lười, chẳng buồn giải thích gì thêm. Ngày cuối tuần được lựa chọn để về nhà tôi đang ngày càng đến gần, cuối cùng, Uyển Nghi cũng thấy rằng chiêu thức chiến tranh lạnh đem áp dụng với tôi cũng không còn linh nghiệm nữa nên cũng thôi giận dỗi. Cô ấy lại bắt đầu bận rộn với công việc chuẩn bị về gặp bố mẹ tôi. Đêm hôm trước ngày đó, Uyển Nghi căng thẳng, hồi hộp tới nỗi cứ trở mình liên tục, cả đêm không ngủ, báo hại tôi cũng gặp họa theo. Trong lúc tôi đang chuẩn bị thiu thiu ngủ, Uyển Nghi lại lắc lắc mạnh cánh tay tôi, luôn miệng lẩm bẩm nói liệu mai trời có mưa không, nếu mưa thì nên mặc quần áo gì, đi giày gì… khiến tôi thiếu chút nữa thì cũng phát điên lên.

Ngày hôm sau, quả đúng như dự báo thời tiết, một ngày cuối tuần thời tiết đẹp, trời nhiều mây chuyển nắng.

Mới năm giờ sáng, tôi còn đang say sưa trong giấc mơ đẹp, Uyển Nghi đã bật ngay dậy.

Rửa mặt, đánh răng, gội đầu, thoa nước hoa hồng, thoa kem dưỡng da. Sau đó thay quần áo, thay bộ này rồi lại thay sang bộ khác, phối hợp hết cái này rồi đến cái kia, lần lượt mặc thử hết cả bốn bộ đã mất công chuẩn bị từ tuần trước, rồi lại cẩn thận so sánh, cân nhắc lựa chọn. Tôi nằm trên giường, mơ mơ màng màng, nửa tỉnh nửa thức nhìn Uyển Nghi diễu qua diễu lại trước gương của tủ quần áo, thử hết bộ này đến bộ khác. Không những thế, thi thoảng lại được thưởng thức vài cái gật đầu đầy hứng

khởi của Uyển Nghi hoặc chốc chốc lại nghe thấy tiếng than thở thất vọng và cả những lời độc thoại một mình nữa. Cuối cùng, cô ấy vẫn lựa chọn bộ đồ đã quyết định từ tối hôm qua, đó là chiếc áo sơ mi trắng kết hợp với chân váy xếp li! Sau đó bắt đầu đến công đoạn trang điểm, kem lót, phấn nền, má hồng, nhũ mắt… mọi bộ phận trên khuôn mặt như mắt mũi miệng đều được gia công chăm sóc kỹ lưỡng. Cuối cùng đến lượt mái tóc, buộc túm lên trông có vẻ hơi trẻ con, buông xõa xuống lại không được chín chắn lắm, thế là buộc lên lại xõa xuống, xõa xuống rồi lại buộc lên… Tôi âm thầm kêu khổ một mình, bố! mẹ, bố mẹ làm vợ con phát điên lên rồi! vợ con cũng làm cho con trai của bố mẹ phát điên lên nữa! Khi mọi thứ đã chuẩn bị ổn thỏa, đã hơn 9 giờ sáng.

Thấy tôi vẫn nằm lười trên giường, Uyển Nghi bèn đứng trước đầu giường, mới mẻ hấp dẫn, nụ cười ngọt ngào, trang nhã vô cùng, đưa tay lên kéo mạnh tấm rèm cửa, để ánh sáng rực rỡ của mặt trời chiếu thẳng vào mắt tôi…

Giờ đã là cuối hạ đầu thu, ánh nắng mặt trời cũng không còn gay gắt nữa. Bầu trời hôm đó trong xanh vô ngần. Không gian cao vời vợi khiến con người ta có cảm giác đang ở thế đầu đội trời chân đạp đất. Ánh nắng buổi sáng mỏng manh như cánh chuồn chuồn, không khí cũng vô cùng mát mẻ chứ không oi bức như giữa mùa hè.

Nhà tôi vốn cùng trong một thành phố với trường tôi học, về nhà chỉ mất nhiều nhất là hơn nửa giờ đồng hồ ngồi xe buýt.

Đi cùng cô bạn gái xinh đẹp về nhà, cảm giác thật vô cùng thoải mái, dễ chịu.

Khi về gần đến nhà, chúng tôi lại bắt đầu tranh cãi vì lý do mua hay không mua quà về nhà.

Tôi trợn mắt lên nói, tôi về nhà của mình, tại sao phải mua quà gì chứ. Uyển Nghi lại không nghĩ thế, cô ấy cho rằng, đây là lần đầu tiên cô ấy về nhà tôi làm khách, cần phải mua chút quà gì đó cho đúng phép tắc, nếu đến tay không sẽ rất mất lịch sự. Chúng tôi tranh cãi một hồi không phân thắng bại, cuối cùng, Uyển Nghi vẫn quyết định đi mua một giỏ hoa quả, tự tay xách đi đường.

Chặng đường cuối cùng đó, cả hai chúng tôi đều im lặng. Cả bầu trời thu trong sáng mát dịu tươi đẹp ấy đã được treo hết lên đôi môi đang cong vút lên kia của Uyển Nghi rồi.

Đến cổng khu nhà tôi, nghĩ tới việc hai đứa giận dỗi nhau trước mặt bố mẹ quả không hay chút nào, tôi bèn chủ động cầm tay Uyển Nghi, vỗ về động viên tinh thần cô ấy.

Uyển Nghi cho rằng tôi đã thỏa hiệp rồi, cô ấy cũng không phải là người hay kỳ kèo gì, tinh thần lập tức phấn chấn trở lại.

Nhưng đến cửa đợi thang máy, chắc do quá căng thẳng, Uyển Nghi lại bắt đầu mè nheo hỏi tôi: “Nếu bố mẹ anh hỏi em có năng khiếu gì, hồi nhỏ em có học qua đàn điện tử và thư pháp, hai cái đó có được không?”

Tôi đã bị đánh bại hoàn toàn. Vốn dĩ sau một đêm mất ngủ, tâm trạng không được thoải mái, tôi bất giác cất cao giọng hét lên: “Em xong hết chưa hả! Không thấy chán à! Chẳng qua cũng chỉ là đến nhà anh chơi một lát, còn bày đặt biểu diễn văn nghệ… Em tưởng em đang đi ứng thi làm quý bà nhà quý tộc chắc!”

Lời nói vốn dĩ có ý châm biếm nhưng ngữ điệu lại hơi nặng nề một chút, Uyển Nghi hất mạnh bàn tay đang nắm tay cô ấy của tôi ra, đôi mắt đang nhìn tôi lại bắt đầu ngân ngấn nước. Tôi vốn dĩ cũng được mẹ nuông chiều từ bé, làm gì có đủ tính nhẫn nại để chịu đựng lâu như vậy. Tôi đến nhìn cũng chẳng buồn nhìn cô ấy, buộc miệng than phiền một câu: “Thật tức chết đi được!”

“Người ta căng thẳng quá mà! Người ta sợ bố mẹ anh không thích, sợ làm anh mất mặt! Em chẳng qua chỉ là… muốn biểu hiện tốt… một chút…” Câu đầu tiên của Uyển Nghi còn mang khẩu khí muốn cãi nhau, sau đó nhỏ dần nhỏ dần, đến câu cuối cùng đã đi kèm những tiếng nấc khe khẽ.

Tôi mềm lòng lại, muốn an ủi cô ấy, vừa hay lúc đó cánh cửa của thang máy mở ra, tôi nhìn thấy khuôn mặt rạng rỡ đang đứng chờ đón con trai của mẹ…

“Hi Hi!” Mẹ vừa nhìn thấy tôi đã nở một nụ cười tươi rói, đưa tay đón tôi bước ra từ buồng thang máy, “Con trai, còn chưa ăn sáng phải không?”

Bên cạnh tôi, Uyển Nghi cũng chưa kịp lau nước mắt, đứng ngây người ra, lúng túng không biết phải làm gì.

“Mẹ, sao mẹ lại đứng đây?” Tôi bước ra khỏi buồng thang máy, Uyển Nghi cúi đầu bước ra theo tôi.

“Bố con đứng ngóng chờ cạnh cửa sổ, hai đứa vừa đi vào khu nhà, ông ấy đã nhìn thấy rồi! Mẹ liền ra cửa thang máy để đón hai đứa. Đây là?” Mẹ chỉ tay vào cô gái đang đứng cúi gằm mặt, thu người lại sau lưng tôi, nghiêng đầu sang một bên để ngắm nghía Uyển Nghi.

“Đây là bạn học ở trường của con, tên là Uyển Nghi, là đầu bếp giỏi đấy, hôm nay con mời cô ấy về nhà

trổ tài để bố mẹ thưởng thức!” Tôi đẩy đẩy vào lưng Uyển Nghi, “Uyển Nghi, đây là mẹ anh.”

Chương: 7 MỐI TÂM TÌNH THUỞ NHỎ Thông tin đó khiến cả gia đình, trong đó có tôi đều cảm thấy bất ngờ. Uyển Nghi lại chính là con gái của Viện trưởng Tòa án nhân dân tối cao của thành phố! Ngay cả tôi hôm nay cũng mới được biết điều đó. Trước đây, qua cách ăn mặc, tiêu xài của Uyển Nghi, tôi chỉ đoán được rằng gia đình cô ấy chắc cũng khá giả. Bởi vì, thường ngày, tôi không hề nhìn thấy một thói hư tật xấu nào của những cô gái con nhà quyền thế từ con người của Uyển Nghi.

Người vui mừng nhất phải kể đến chính là bố mẹ tôi. Bố tôi cố gắng giấu niềm vui lại, lặng lẽ uống thêm một cốc rượu vào bụng, cố gắng không nói thêm điều gì. Mẹ tôi – một người phụ nữ của gia đình thì lại không thể che giấu được cảm xúc, nét mặt mẹ tươi cười rạng rỡ, gắp thêm một miếng đùi gà rất to vào bát của Uyển Nghi, giục cô ấy mau ăn đi, còn nói thêm rằng trông cháu gầy quá!

Tôi mặc dù không phải là người tham quyền hám lợi, nhưng khi bất ngờ phát hiện ra cô bạn gái hoa khôi của mình lại chính là con gái nhà quyền thế, cảm giác đó cũng thật tuyệt vời và vô cùng dễ chịu.

Thế là bữa cơm hôm đó như ngon hơn, ai nấy đều cảm thấy rất vui vẻ.

Mẹ tôi ngày càng tỏ ra thân thiện hơn với Uyển Nghi, một câu nói “người một nhà”, câu sau lại cũng là “người một nhà”, nói đến nỗi dường như việc Uyển Nghi ngày mai sinh con cho tôi là chuyện đương nhiên sẽ xảy ra vậy.

Uyển Nghi cũng thật khéo ăn khéo nói, cô ấy bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn mẹ tôi hồi lâu rồi quay sang hỏi tôi bằng một giọng trách mắng: “Công Trị Hi, sao anh lại có thể làm em hiểu sai như vậy!”

Mẹ tôi ngạc nhiên tròn xoe mắt lên nhìn, bà đang chưa hiểu có chuyện gì xảy ra.

Uyển Nghi điềm tĩnh nhìn tôi nói tiếp: “Trước đây, mỗi lần nghe anh nói chuyện với bố mẹ, chỉ gọi bố mẹ là ông già hoặc lão thái bà, em chưa được gặp bố mẹ anh lần nào, lại cứ nghĩ cô chú đây tuổi đã cao rồi, làm em lúc ấy cũng hùa theo anh, gọi cô chú là hai người già… ” Nói đến đây, cô ấy đưa tay che miệng cười hì hì. Mẹ tôi vẫn chưa hiểu có chuyện gì đang xảy ra. Uyển Nghi dừng lại một chút, quay sang nhìn bố mẹ tôi nói tiếp: “Hôm nay được gặp cô chú rồi, mới biết là đã bị anh làm cho hiểu sai. Cô chú tuổi đều còn trẻ như vậy, đặc biệt là cô, vừa thướt tha nền nã lại có khí chất, xem ra cô còn trẻ hơn mẹ cháu nhiều!” Nói xong bèn cong cong khóe môi, giả bộ như đang rất tức giận.

Mẹ tôi vốn là một người phụ nữ phản ứng kém nhanh nhạy, mãi một lúc lâu sau bà mới hiểu được rằng Uyển Nghi mượn cớ mắng tôi để khen họ trẻ trung. Mẹ tôi đã hơn bốn mươi tuổi rồi, cơ thể tích mỡ phát tướng của phụ nữ tuổi trung niên mặc dù trông không đến nỗi quá già nhưng phù hợp độ tuổi thực, cũng không đến nỗi khoa trương như lời của Uyển Nghi. Tuy nhiên, tâm lý thích hư vinh của phụ nữ tuổi bốn mươi rất lớn, luôn mong muốn nhan sắc của mình trẻ mãi không già, luôn lo sợ phải đấu tranh với sự tàn phá của thời gian. Vì vậy, đôi khi, biết rõ những lời nói đó chỉ để lấy lòng nhưng vẫn không thể chối bỏ những lời ca tụng đó được.

Vừa may mẹ tôi thuộc kiểu phụ nữ đó, mấy câu nói vừa rồi của Uyển Nghi đã đánh trúng tim đen của bà.

Chỉ thấy người mẹ đáng kính của tôi, ngay cả một câu hỏi mang tính chất tượng trưng như “Thật vậy sao” cũng không có, lập tức có vẻ ngượng ngịu, ngồi thẳng người lên, ưỡn thẳng ngực về phía trước, chỉnh sửa lại nét mặt, hai khóe môi duyên dáng cong lên biểu thị sự cảm ơn đối với Uyển Nghi. Giọng nói của mẹ bỗng chốc cũng trở nên chậm rãi, nho nhã hơn: “Cái thằng Hi Hi này chẳng biết lễ phép gì cả, từ nhỏ tới lớn, nó thường gọi cô chú một cách không chính thống như vậy thôi.” Hàm ý của câu nói đó là: Hi Hi gọi mẹ là lão thái bà là do lỗi của tôi, không liên quan gì tới ngoại hình và tuổi tác của bà.

Sau đó, cả mẹ lẫn Uyển Nghi đều cùng bắt đầu kể lể râm ran về vấn đề ứng xử, lễ giáo của tôi. Bố vẫn rất ít nói nhưng rõ ràng là đang rất hài lòng về Uyển Nghi. Bố nâng chén rượu lên, hướng về phía tôi ra hiệu, hai bố con cùng cạn chén. Hai chúng tôi không nói gì với nhau, tất cả đều được gửi gắm trong chén rượu thơm vừa được uống cạn.

Ăn cơm xong, Uyển Nghi muốn đứng lên đi rửa bát đĩa nhưng mẹ nhất định không nghe, bảo để cho bố rửa bát. Bố hôm nay uống khá nhiều, đã ngà ngà say nhưng khuôn mặt đỏ hồng ấy vẫn rất hăng hái đứng lên thu dọn đống bát đĩa. Dáng đi tập tễnh của bố như có nhạc đệm theo sau, bỗng nhiên trở nên vô cùng nhanh nhẹn và vui vẻ.

Mẹ tôi làm ra vẻ bí mật, kéo tay Uyển Nghi vào

phòng ngủ xem ảnh của tôi hồi còn bé.

Đây chắc chắn là một biện pháp hay để thu hẹp khoảng cách giữa hai người. Hai người phụ nữ lần đầu tiên gặp mặt nhau, đương nhiên là có khoảng cách và sự xa lạ, chủ đề để nói chuyện cũng không nhiều, vài câu hỏi thăm gia cảnh là chẳng biết nói gì thêm nữa. Chỉ có m
<<1 ... 45678 ... 34>>

Tag:

Kiếp,Trước,Em,Đã,Chôn,Cất,Cho,Anh,0

đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất

Truyện Cùng Chuyên Mục

» Anh Trai Em Gái
[ 4270 ngày trước - Xem: ]
» Truyện Tiểu Thuyết - Bà xã chớ giở trò
[ 4270 ngày trước - Xem: ]
» Bảo Bối May Mắn Ngủ Nhầm Giường
[ 4270 ngày trước - Xem: ]
U-ON - 9