Tiểu Thuyết | Hoài Niệm Tuổi Mười Tám
Mr.Luân™ [Admin] [On] 27/11/24 - 17:38 |
i, nàng cười tủm tỉm, ngoắc tôi lại gần, tôi chưa kịp phản ứng, nàng đã chạy ngay đến, kéo giật tôi ngồi xuống ghế, giọng nàng hí hửng:[br">- Đêm qua vui ác chiến, nếu không phải tên "khỉ trắng" sinh sự thì chắc còn vui nữa[br">Nàng nói tự nhiên như chưa từng có gì xảy ra, cả một cuộc tranh chấp như chưa từng diễn ra. Tôi ngỡ ngàng, chuyện tối qua tới giờ vẫn còn cảm giác buồn, tôi lạ lẫm ngó Thủy, rồi thành thật bảo:[br">- Ta nghĩ mi nên xin lỗi Triều, chạm tự ái của cu cậu quá nhiều rồi đó![br">- Không bao giờ! Ta mới cần hắn phải xin lỗi đây nè, hai vai tao giờ rịu rã hẳn đi -Thủy cố chấp nói, như còn tức nàng rủa thầm - thứ đàn ông bạo lực...chết bằm![br">- Giờ hắn là đàn ông rồi sao? tôi trêu nàng - ai đời người ta con trai nheo nhẻo mà mi đành đoạn chọc người ta giống con gái, ai nghe mà chẳng nổi sùng.[br">- Ai biết hắn lúc nào là anh? lúc nào là cô? tại hắn có tật rụt rịch, bắt ta xin lỗi hắn ư...?Thanh Thủy xìiiiiiiii một hơi dài - còn khuya![br">Tôi lắc đầu hết cách:[br">-Mi muốn sao thì tùy, chẳng hơi đâu hàn gắn giúp hai người.[br">-Tụi bây tranh chấp gì thế? mới sáng ra mà như cái hàng xén.[br">Nhã Phương ôm cặp lững thửng bước vô, nhanh như sóc nàng đã ở cạnh chúng tôi, và sẵn sàng tham gia vào mọi cuộc thảo luận:[br">-Tụi bây đang bày trò gì thế? nói nghe xem![br">-Hoàng Triều - chúng tôi đồng thanh.[br">-Sao? - Phương hiểu nhầm ý, nên trợn mắt nhìn tôi - Xuyên ơi, Du ổng mừ biết ổng buồn chết, tao nghĩ mi nên nhường...[br">-Khóa cái miệng mày lại đi, con kia! - tôi chau mày - suy diễn gì lung tung ben - Tôi đính chính - tao chỉ khuyên nhỏ Thủy làm lành với Triều, chớ chẳng có gì khiến mày phải nghĩ bậy, nhiều chuyện mà chẳng đúng chổ gì hết, chán ngắt.[br">Nhã Phương nghi ngờ hỏi lại:[br">-Chỉ có vậy?[br">Tôi gật đầu, riêng Thanh Thủy bĩu môi:[br">-Mi nghĩ hắn đắt giá lắm sao, hắn có đem cho ta, ta còn phải suy nghĩ lại có nên nhận hay không?[br">Lời nàng vừa dứt, đã chạm ngay ánh mắt Triều, nàng không biết Triều có nghe nàng chanh chua nãy giờ không, mà trông sắc mặt anh chàng giận đỏ bừng, phát khiếp.[br">Nhã Phương, tôi hồi hộp căng tròn mắt chờ đợi màn kịch sẽ khai trương buổi sớm, Hoàng Triều chẳng hành động gì cả, chàng quẩy cặp đem dẹp, rồi lẳng lặng rời lớp. Nhã Phương xì xào qua tai tôi, lời vừa đủ cho cả Thủy nghe:[br">-Hắn ngầu ghê! Giống đàn ông đích thực![br">-Ừ, chắc bởi hắn có xài X_men, nên lột xác đó mày.[br">Tôi bông đùa, làm Nhã Phương bụm môi cười thút thít, xoay qua Thuỷ thì nàng đã biến mất như làn khói, đang ngơ ngác tôi bỗng nghe giọng nói của Khoa:[br">-Ai xài X_Men?[br">Theo sau là Thanh Du:[br">-Ai người đàn ông đích thực?[br">-Hoàng Triều chớ ai![br">Phương nhún vai, Thanh Khoa ngờ nghệch sờ gáy, anh chàng chẳng hiểu rằng chúng tôi đang bông đùa nên ngờ nghệch tặc lưỡi:[br">-Hắn rõ ràng là đàn ông đích thực! hai cô bị sao dzậy?[br">-Tụi tôi đang bàn chuyện hắn với nhỏ Thủy, đang tìm cách cho hai người giảng hòa. Tôi hỏi - hai ông vào đây có thấy họ hông?[br">Thanh Du đáp gọn bưng:[br">-Chẳng để ý cho lắm![br">Nhã Phương liếm môi:[br">-Mong hai anh chị ấy sớm xích lại gần nhau, chứ mặt trăng, mặt trời hoài, năm cuối cấp còn gì là vui nữa.[br">Họ trở vào sau hồi chuông trường, tâm trạng họ hình như ôn hòa hơn rồi, đột nhiên nhỏ Thủy nheo mắt, Hoàng Triều tươi tắn hẳn lên, chúng tôi đủ hiểu, bọn họ đã hòa nhau. [br">Năm tiết học trôi qua mau chóng, lớp học lại lao xao nhốn nháo, leng keng, lách cách của những dụng cụ, sách vỡ được thu xếp gọn cho vào cặp, mọi người bá cổ, nắm tay, khoác vai, lũ lượt ra về, ném cho nhau nụ cười hóm hỉnh, quẳng vào tai dăm ba câu rủ rê ( Tôi là người cuối cùng rời khỏi ghế)[br">Bỏ sự mời mọc của tụi bạn, hôm nay chẳng có tâm trí ăn hàng, với la cà, tôi thả người xuống ghế đá ở sân trường. Sân trường, xa xa có nhiều chú chim sẻ, nắng sân trường chói chan, chiếu ấm cả nửa khoảng sân, không hiểu sao lúc này tôi chẳng muốn về nhà, tôi buồn, không hiểu nỗi buồn xuất phát từ đâu, từ đêm pháo hoa ư? không! tôi cũng chẳng được rõ, có lẽ nó tới thật vô duyên.[br">-Trưa rồi, sao đằng ấy chưa về, còn ngồi đây ngóng trời, ngóng mây.[br">Một gã thanh niên lạ, với điếu thuốc trên môi. Y phục cũng khá là chỉnh tề, tôi lơ tơ mơ ngước mắt nhòm lại, đã bị mùi thuốc lá xồng xộc xông vào mũi, khó chịu, đâm ra cộc lốc, mà còn chanh chua.[br">-Bổn cô nương không thích vìa.[br">Gã thanh niên nhếch mép:[br">-Nữ sinh thời nay, duyên dáng nhất ảnh hưởng nhiều ở cách nói chuyện.[br">Biết gã móc họng mình, tôi xấu hổ quay đi, gã vội tiếp:[br">-Đằng ấy tên chi thế?[br">-.....[br">-Mười hai A mấy?[br">-.....[br">-Ố là la, đằng ấy mắc chứng bất thường, lúc nói được, lúc nín thinh.[br">-Kẻ bất thường là anh đó! Không dằn được tôi to tiếng, bất chợt tôi phì cười khi phát giác gã thanh niên trước mặt cũng thú vị lắm, khi không lại bắt chuyện với người ta, rồi còn giễu cợt, mắng mỏ - anh tên gì hở?[br">-Phép lịch sự tối thiểu trước khi hỏi tên đối tượng, cô bé cần nên xưng tên mình trước, cô bé thiếu lịch sự quá đấy![br">Nghe anh chàng nói vậy, thừa dịp tôi bắt bẽ ngay:[br">-Nhưng...hồi nảy ai hỏi tên ai trước vậy kìa? - tôi nhạo lại gã, bằng chính giọng điệu của gã - anh...anh thiếu lịch sự quá đấy![br">-Ha...ha...Gã cười vang - cô bé này rõ nhiều môi miếng, tôi đến là chào thua - gã hất ngược mái tóc về sau, nghiêm túc giới thiệu - tôi họ Đỗ tên Trí Thanh, ở nhà ai cũng gọi tôi "Thiên Thanh Thanh" tức "Trời xanh xanh"[br">-Tên hay cứ như bút danh một nhà thơ.[br">-Thì tôi chính hiệu nhà thơ mà![br">-Thiệt không đó?[br">Tôi ngờ vực hỏi, ai dè anh chàng xuất khẩu thành thi, làm tôi ngẩn ngơ:[br">"Người về đó tìm gì trên chiếc lá[br">Mùa thu rồi tình vàng úa người ơi[br">Ngày với tháng dạt trôi bờ bến lạ[br">Trong tim tôi vẫn chỉ bóng dáng người[br">Từng giọt nhỏ, mưa về đây hối hả[br">Trút cạn dòng tâm sự đã bao năm[br">Nửa kiếp người, mình tìm nhau vất vả[br">Để từ nay là những tiếng thương thầm?[br">Người về đó đừng tìm xưa sợi tóc[br">Tóc bây giờ buồn nặng nhọc bờ vai[br">Tôi vẫn đi, lạc trên từng con dốc[br">Biết đời mình còn những bước chông gai[br">Cho tôi gởi đến người câu dấu ái[br">Thương thật nhiều, giờ xót lại gì không?[br">Từng kỷ niệm một thời xa xưa ấy[br">Tôi ru tôi giấc ngủ đã bao lần[br">Người về đó, khói chiều cay khóe mắt[br">Khóc cho người hay là khóc dùm tôi[br">Hai mảnh đời, một mối tình chân thật[br">Được gì không hay chỉ bấy ngậm ngùi[br">(trích: Thơ một người dưng) "[br">-Hay quá! hay quá![br">Tôi vỗ tay thật to, nhưng anh chàng rõ là chúa phá bĩnh, nỡ thốt ra một lời, khiến lòng tôi thất vọng không ít:[br">-Thơ lượm thôi cô nhóc![br">-Đồ đáng ghét![br">-Con gái nói "ghét" là "iu"[br">Đỏ mặt, tôi liếc chàng, chàng thản nhiên cười, sau vài phút chàng quay ngược vấn đề cũ:[br">-Cô bé tên gì?[br">-Bảo Xuyên![br">-"Bảo Xuyên, Bảo Xuyên" Thanh lập lại tên tôi, như sợ sẽ quên mất không chừng.[br">Tôi thì chẳng bụng dạ nào vớ va, vớ vẩn với chàng, thời gian đâu còn sớm, hơn một giờ trưa rồi, bụng cũng đang đánh trống, vội vã tôi đứng phắt dậy, vội vã quên nói lời từ biệt, tôi vội vã đạp xe rời khỏi trường "còn duyên ắt còn gặp."
Tuần thứ ba,[br">Lớp tôi ai cũng nhao nhao lên trước tin cô Nhàn thôi dạy học (cô Nhàn là giáo viên chủ nhiệm dạy văn trong lớp) tôi nửa ngờ, nửa tin, nhưng Du đã cả quyết nói:[br">- Sự thật đó, cô chuyển công tác về tỉnh, lớp mình sẽ có thầy mới chủ nhiệm.[br">Thanh Thủy dường như cũng biết trước tin này, nên đã phụ họa thêm:[br">-Theo sự phán đoán của mình, cô vì thầy nên mới chuyển công tác, bởi giản đơn chồng cô là cán bộ trong đoàn thanh niên cộng sản huyện cơ mà![br">Nhã Phương buột miệng luyến tiếc:[br">-Buồn quá, không biết ông thầy mới có dạy giỏi, và giảng hay như cô không?[br">Chuyện bỏ dạy của cô Nhàn loan truyền trong nội bộ cá nhân lớp 12A4 liên tiếp mấy ngày liền, ít nhiều cũng làm một vài phần tử hiểu nhầm, sự hiểu nhầm ấy được phơi bày ngay buổi sáng đầu tuần, những cái miệng bé xinh, những cái đầu chụm lại, tha hồ mà mổ xẻ, giờ ra chơi việc ai nấy lo, chia phe, lập nhóm chỉ có ở tuổi xì tin chúng tôi. Đố kị, ganh ghét chỉ có bọn con gái chúng tôi. A dua, đỏng đanh cũng lại phe kẹp tóc. Xí xa xí xọn chỉ có cánh áo dài... ngẫm đi ngẫm lại bọn con gái chúng tôi nhiều khi cũng dở hơi lắm, chuyện không đâu mà cũng làm to tát.[br">Nhỏ Kim Ánh nói với nhỏ Xuân sau tiếng thở dài thườn thượt:[br">-Tiếc thật, cô dạy mình gần hai năm liền, vậy mà đùng cái chuyển ngay công tác.[br">-Biết sao được! Thanh Xuân vờ hiểu biết - cô phải theo thầy cho trọn nghĩa vợ chồng, cổ kim có câu "phu xướng phụ tùy" mi quên rồi à?[br">-Nhưng tao tức lắm - tay đập mạnh bàn nhằm gây sự chú ý xung quanh, Ánh ấm ức bảo - cô sao thiên vị quá![br">-Thiên vị chuyện gì?[br">-Chia tay chuyện hệ trọng thế, cô chưa nói lời từ giã lớp lại đi nhờ nhóm Bảo Xuyên ra mặt, mi không thấy lạ sao?[br">Thanh Xuân cụp mắt buồn so đáp:[br">-Chắc tại nhóm chúng mình thuộc dạng cá biệt nên cô hổng quan tâm.[br">-Mi suy nghĩ ngốc thế, hồi trước con Xuyên và nhóm tụi nó cũng học sinh cá biệt vậy, cúp cua nhiều như cơm bữa, tụi nó còn hống hách, đi trên đường mặt đứa nào đứa nấy cũng vênh váo, ăn hàng rong mi nhìn có mà xám hồn...[br">-Chuyện đó xưa rồi! Xuân cắt ngang lời bạn - giờ tụi nó đứa nào cũng học hành tốt cả! Ban giám hiệu trong mấy lần chào cờ đều tuyên dương trước hội đồng học sinh.[br">-Ối giời - Kim Ánh tị nạnh, phán một câu trời long đất lỡ- có gì hay tụi nó chẳng qua nhờ có ông lớp trưởng bô chai nhiệt tình chỉ bảo thôi![br">Thanh Xuân bị lời Kim Ánh làm dao động, một chút đồng tình khiến đầu nàng phải gục gật. Hai cô bé nào biết rằng cuộc trao đổi giữa họ đều lọt hết vào tai tôi (tôi ngồi trên hai nhỏ cách một bàn). Tâm tư đau nhói tôi ngồi chết trân, không buồn nhúc nhích hay động đậy, cảm thấy thật sự rất đáng giận, mà không biết nên nổi giận thế nào, cảm thấy minh bị xúc xiểm mà không biết phải làm sao, để yên chuyện thìan6oan ức, nếu hơn thua chỉ tổ làm mất nhân cách, đang phân vân, tôi bỗng nghe tiếng Thanh Du hô to:[br">-Thầy giáo tới, tất cả các bạn đứng dậy chào![br">Cả lớp xôn xao, các nam sinh nhìn chuyên chú, các nữ sinh nhìn ngơ ngác, thầy giáo mới là tiêu điểm chú ý. Vâng, thầy giáo hết sức điển trai, khuôn mặt đều đặn, trẻ trung đầy sức sống, trên môi thầy nở nụ cười tươi tắn, thầy mặc bộ áo màu xanh, thắt cravat trắng, chiếc áo khoác ngoài vắt gọn qua cánh tay. Nhẹ nhàng thầy gật đầu chào mọi người, có vài tiếng xầm xì, đại để khen thầy phong độ, và lịch sự. [br">Tôi từ lúc thầy bước vô tới giờ, mắt cứ dán chặt không thôi, đâu phải do dáng vẻ thu hút của thầy, càng không vì nụ cười sáng lóa, hay bất cứ một cử động nhã nhặn, chững chạc nào...Đôi mắt tròn xoe ngạc nhiên không cách nào dứt ra khỏi sự vặn vẹo của thời gian, dù thầy giáo đã dùng hành động khoác tay ra hiệu cho các bạn được phép ngồi, tôi vẫn đứng chôn chân tại chỗ. Ngây ngô quá, bất ngờ quá, rõ ràng là có duyên, người đứng trên bục giảng kia, đâu phải ai xa lạ, người đã phá bĩnh tôi trong buổi trưa yên ắng, người đọc cho tôi nghe bài thơ rất hay, người đã bông đùa trêu tôi đến phát tức, người...Tôi quên cả phép tắc, cất giọng gọi thầy giáo một cách rất hàm hồ:[br">-Anh Thanh![br">Lập tức, bao tia nhìn đổ dồn về phía tôi, dò xét. Ngượng ngùng lẫn bối rối, tôi sa sầm nét mặt. Trời ạ, có ai lại đi kêu thầy giáo bằng tiếng "anh" ngọt xớt không nhỉ? Trời ạ, hết chuyện đi làm việc mà mọi người để ý. Trời ạ, họ nhìn mình cứ như người cung trăng. Quê xệ, tôi cụp hai mắt xuống, thầy giáo Thanh cười to, khoái chí thầy bảo:[br">-Bảo Xuyên, "Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, Dù xa ngàn dặm trái đất tròn" - thầy lại trêu - thôi nào, đứng không sợ mỏi giò sao? quay qua nói với lớp - các em trật tự, mở tập ra, chúng ta bắt đầu học![br">Lớp quay về trạng thái ổn định, khẽ đưa mắt dạo quanh phòng, chạm phải ánh mắt Du, tôi thấy chàng ra chiều nghĩ ngợi, mà đâu phải chỉ có riêng chàng, bọn Thanh Thủy, Nhã Phương cũng rủ rĩ rù rì, rồi tiếng tặc lưỡi của Khoa, tiếng thở của Triều, lời thầm thì của nhỏ Ánh:[br">-Thấy chưa, cả ông thầy mới, mà nó cũng quen biết! lợi hại quá mậy![br">Thanh Xuân tiếp lời bạn:[br">-Nhìn phản ứng ông lớp trưởng thì rõ ngay, hình như ổng ghen, còn nàng cứ vờ phớt tỉnh ăng lê là yên chuyện.[br">******[br">Chỉ còn đợi chuông reo hồi vang kéo một hơi dài, báo hiệu giờ ra về, là nhỏ Phương với nhỏ Thủy lao nhanh tới bàn tôi. Phương lớn giọng hỏi:[br">-Mày với thầy Thanh quen biết thế nào vậy? kể nghe chơi![br">-Chẳng có gì đáng để kể - thu xếp tất cả tập vở, dụng cụ cho vào cặp, tôi đứng dậy rời khỏi chỗ- Thôi, tao về trước![br">Thanh Thủy vội đưa tay ngăn:[br">-Không cho về, nếu mi không khai báo đầu đuôi sự việc.[br">-Hai đứa mi sao tò mò thế? tôi lườm họ[br">Nhã Phương chống nạnh, trả lời tỉnh queo:[br">-"Ai bảo tôi không là phụ nữ, phụ nữ ai chả hay tò mò"[br">Thanh Thủy cười giòn giã:[br">-Mi học tánh khôi hài này ở đâu thế?[br">-Học ở đâu cũng mặc xác tao, mắc mớ chi...[br">-Người ta không muốn nói thì thôi, gặn hỏi mừ làm chi![br">Tiếng nói ồn ồn phát ra từ phía bên kia góc tường, cắt ngang lời Phương. Tiếng nói làm cả ba cái đầu không hẹn mà cùng quay phắt lại nhòm. Thanh Du têu nghễu ưởn thẳng sống lưng, quẩy cặp lên vai, phóng nhanh ra hành lang[br">Thanh Thủy nhún vai hỏi Phương:[br">-Ê, hắn bị làm sao thế?[br">-Ghen chứ sao trăng gì![br">-Ghen, chắc không đâu, mi nhạy cảm thái quá.[br">-Nhạy cảm cái mốc xì, chẳng qua ta hiểu tâm trạng hắn thôi, hắn "ghen thầm lặng" trông cũng dễ thương đó chứ.[br">Thanh Thủy trố mắt:[br">-Ghen bộ cũng có "thầm lặng" với "ồn ào" nữa sao? mi ăn nói càng lúc, càng linh tinh.[br">Như để chứng thực câu nói mình, Nhã Phương kề môi ghé sát tai Thủy đọc nhỏ (sau này tôi mới biết đó là một bài thơ)[br">"Ghen thầm lặng là ghen không tiếng nói,[br">Là âm thầm mang lấy một nỗi đau.[br">Nhìn người ta rồi lặng lẽ bước mau,[br">Mà không biết mình ghen hay mình giận"[br">Thanh Thủy cười khúc khích, tôi chẳng rỗi hơi quan tâm chuyện tầm phào, ai hiểu nhầm mặc ai, nghĩ sai, nghĩ quấy gì thì tùy,tôi lững thững ôm cặp bước ra khỏi lớp.
Mấy tuần rồi, tôi ngỡ chừng mấy tháng, mấy năm. Dù học chung một lớp, nhưng giữa Du và tôi có chút rút mắc khó gỡ, tạm thời xem nhau như xa lạ. Du ngoảnh mặt làm ngơ, tôi cũng hững hờ không quen biết. Ai hay sự thể tới nước này, mùi vị bị bỏ rơi sao mà chua chát quá, chúng tôi đều bướng bĩnh như nhau, cứng đầu như nhau, lẫn tránh nhau thật khó chịu, tình cảm trở thành sự đè nén, chôn giấu.[br">Rồi cả lớp tôi lại thêm lần lao xao vì cái thông tin nửa thật, nửa giả. Số là đài phát thanh ABC của nhỏ Thu Thảo vừa loan báo cái tin rất ư trọng đại, bình thường tôi chả thèm quan tâm tới mấy cái tin vịt, thế mà buộc phải quan tâm, bởi tin vịt này có liên quan tới Du, thế mới chết! Nhỏ Thảo bảo:[br">-Thanh Du có người dì ở nước ngoài, dì chàng bảo lãnh chàng sang bên ấy du học, sau bốn năm, nếu chàng thích thì định cư luôn, không thì về nước, dĩ nhiên phải lấy xong bằng tốt nghiệp cấp 3.[br">Tin quả giật gân, thoáng chốc nguyên khối văn phòng, và các lớp bạn ai ai cũng biết. Du học giỏi nhất trường, Du ga lăng nhất trường, Du đẹp trai nhất trường, Du luôn hết lòng giúp đỡ bạn bè, gia đình Du lại giàu có, Du là con một, Du...thật đáng để nhiều người ngưỡng mộ, nhất là các nữ sinh cứ mỗi ngày thấy Du ở đâu là chạy theo đó, có cô còn khéo léo nấu phần cơm ở nhà, đợi giờ ra chơi mời Du ăn, không biết Du nghĩ sao? có vui hay không? mà hai cái răng khểnh cứ nhe ra suốt, làm tôi bực cả mình, gay cả mắt. Nhưng biết làm sao hơn, nhà của nhỏ Thảo lại gần kề nhà Du, chỉ cách nhau vài tấc đường là mọi chuyện đều có thể sáng tỏ.[br">Tôi
Tuần thứ ba,[br">Lớp tôi ai cũng nhao nhao lên trước tin cô Nhàn thôi dạy học (cô Nhàn là giáo viên chủ nhiệm dạy văn trong lớp) tôi nửa ngờ, nửa tin, nhưng Du đã cả quyết nói:[br">- Sự thật đó, cô chuyển công tác về tỉnh, lớp mình sẽ có thầy mới chủ nhiệm.[br">Thanh Thủy dường như cũng biết trước tin này, nên đã phụ họa thêm:[br">-Theo sự phán đoán của mình, cô vì thầy nên mới chuyển công tác, bởi giản đơn chồng cô là cán bộ trong đoàn thanh niên cộng sản huyện cơ mà![br">Nhã Phương buột miệng luyến tiếc:[br">-Buồn quá, không biết ông thầy mới có dạy giỏi, và giảng hay như cô không?[br">Chuyện bỏ dạy của cô Nhàn loan truyền trong nội bộ cá nhân lớp 12A4 liên tiếp mấy ngày liền, ít nhiều cũng làm một vài phần tử hiểu nhầm, sự hiểu nhầm ấy được phơi bày ngay buổi sáng đầu tuần, những cái miệng bé xinh, những cái đầu chụm lại, tha hồ mà mổ xẻ, giờ ra chơi việc ai nấy lo, chia phe, lập nhóm chỉ có ở tuổi xì tin chúng tôi. Đố kị, ganh ghét chỉ có bọn con gái chúng tôi. A dua, đỏng đanh cũng lại phe kẹp tóc. Xí xa xí xọn chỉ có cánh áo dài... ngẫm đi ngẫm lại bọn con gái chúng tôi nhiều khi cũng dở hơi lắm, chuyện không đâu mà cũng làm to tát.[br">Nhỏ Kim Ánh nói với nhỏ Xuân sau tiếng thở dài thườn thượt:[br">-Tiếc thật, cô dạy mình gần hai năm liền, vậy mà đùng cái chuyển ngay công tác.[br">-Biết sao được! Thanh Xuân vờ hiểu biết - cô phải theo thầy cho trọn nghĩa vợ chồng, cổ kim có câu "phu xướng phụ tùy" mi quên rồi à?[br">-Nhưng tao tức lắm - tay đập mạnh bàn nhằm gây sự chú ý xung quanh, Ánh ấm ức bảo - cô sao thiên vị quá![br">-Thiên vị chuyện gì?[br">-Chia tay chuyện hệ trọng thế, cô chưa nói lời từ giã lớp lại đi nhờ nhóm Bảo Xuyên ra mặt, mi không thấy lạ sao?[br">Thanh Xuân cụp mắt buồn so đáp:[br">-Chắc tại nhóm chúng mình thuộc dạng cá biệt nên cô hổng quan tâm.[br">-Mi suy nghĩ ngốc thế, hồi trước con Xuyên và nhóm tụi nó cũng học sinh cá biệt vậy, cúp cua nhiều như cơm bữa, tụi nó còn hống hách, đi trên đường mặt đứa nào đứa nấy cũng vênh váo, ăn hàng rong mi nhìn có mà xám hồn...[br">-Chuyện đó xưa rồi! Xuân cắt ngang lời bạn - giờ tụi nó đứa nào cũng học hành tốt cả! Ban giám hiệu trong mấy lần chào cờ đều tuyên dương trước hội đồng học sinh.[br">-Ối giời - Kim Ánh tị nạnh, phán một câu trời long đất lỡ- có gì hay tụi nó chẳng qua nhờ có ông lớp trưởng bô chai nhiệt tình chỉ bảo thôi![br">Thanh Xuân bị lời Kim Ánh làm dao động, một chút đồng tình khiến đầu nàng phải gục gật. Hai cô bé nào biết rằng cuộc trao đổi giữa họ đều lọt hết vào tai tôi (tôi ngồi trên hai nhỏ cách một bàn). Tâm tư đau nhói tôi ngồi chết trân, không buồn nhúc nhích hay động đậy, cảm thấy thật sự rất đáng giận, mà không biết nên nổi giận thế nào, cảm thấy minh bị xúc xiểm mà không biết phải làm sao, để yên chuyện thìan6oan ức, nếu hơn thua chỉ tổ làm mất nhân cách, đang phân vân, tôi bỗng nghe tiếng Thanh Du hô to:[br">-Thầy giáo tới, tất cả các bạn đứng dậy chào![br">Cả lớp xôn xao, các nam sinh nhìn chuyên chú, các nữ sinh nhìn ngơ ngác, thầy giáo mới là tiêu điểm chú ý. Vâng, thầy giáo hết sức điển trai, khuôn mặt đều đặn, trẻ trung đầy sức sống, trên môi thầy nở nụ cười tươi tắn, thầy mặc bộ áo màu xanh, thắt cravat trắng, chiếc áo khoác ngoài vắt gọn qua cánh tay. Nhẹ nhàng thầy gật đầu chào mọi người, có vài tiếng xầm xì, đại để khen thầy phong độ, và lịch sự. [br">Tôi từ lúc thầy bước vô tới giờ, mắt cứ dán chặt không thôi, đâu phải do dáng vẻ thu hút của thầy, càng không vì nụ cười sáng lóa, hay bất cứ một cử động nhã nhặn, chững chạc nào...Đôi mắt tròn xoe ngạc nhiên không cách nào dứt ra khỏi sự vặn vẹo của thời gian, dù thầy giáo đã dùng hành động khoác tay ra hiệu cho các bạn được phép ngồi, tôi vẫn đứng chôn chân tại chỗ. Ngây ngô quá, bất ngờ quá, rõ ràng là có duyên, người đứng trên bục giảng kia, đâu phải ai xa lạ, người đã phá bĩnh tôi trong buổi trưa yên ắng, người đọc cho tôi nghe bài thơ rất hay, người đã bông đùa trêu tôi đến phát tức, người...Tôi quên cả phép tắc, cất giọng gọi thầy giáo một cách rất hàm hồ:[br">-Anh Thanh![br">Lập tức, bao tia nhìn đổ dồn về phía tôi, dò xét. Ngượng ngùng lẫn bối rối, tôi sa sầm nét mặt. Trời ạ, có ai lại đi kêu thầy giáo bằng tiếng "anh" ngọt xớt không nhỉ? Trời ạ, hết chuyện đi làm việc mà mọi người để ý. Trời ạ, họ nhìn mình cứ như người cung trăng. Quê xệ, tôi cụp hai mắt xuống, thầy giáo Thanh cười to, khoái chí thầy bảo:[br">-Bảo Xuyên, "Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, Dù xa ngàn dặm trái đất tròn" - thầy lại trêu - thôi nào, đứng không sợ mỏi giò sao? quay qua nói với lớp - các em trật tự, mở tập ra, chúng ta bắt đầu học![br">Lớp quay về trạng thái ổn định, khẽ đưa mắt dạo quanh phòng, chạm phải ánh mắt Du, tôi thấy chàng ra chiều nghĩ ngợi, mà đâu phải chỉ có riêng chàng, bọn Thanh Thủy, Nhã Phương cũng rủ rĩ rù rì, rồi tiếng tặc lưỡi của Khoa, tiếng thở của Triều, lời thầm thì của nhỏ Ánh:[br">-Thấy chưa, cả ông thầy mới, mà nó cũng quen biết! lợi hại quá mậy![br">Thanh Xuân tiếp lời bạn:[br">-Nhìn phản ứng ông lớp trưởng thì rõ ngay, hình như ổng ghen, còn nàng cứ vờ phớt tỉnh ăng lê là yên chuyện.[br">******[br">Chỉ còn đợi chuông reo hồi vang kéo một hơi dài, báo hiệu giờ ra về, là nhỏ Phương với nhỏ Thủy lao nhanh tới bàn tôi. Phương lớn giọng hỏi:[br">-Mày với thầy Thanh quen biết thế nào vậy? kể nghe chơi![br">-Chẳng có gì đáng để kể - thu xếp tất cả tập vở, dụng cụ cho vào cặp, tôi đứng dậy rời khỏi chỗ- Thôi, tao về trước![br">Thanh Thủy vội đưa tay ngăn:[br">-Không cho về, nếu mi không khai báo đầu đuôi sự việc.[br">-Hai đứa mi sao tò mò thế? tôi lườm họ[br">Nhã Phương chống nạnh, trả lời tỉnh queo:[br">-"Ai bảo tôi không là phụ nữ, phụ nữ ai chả hay tò mò"[br">Thanh Thủy cười giòn giã:[br">-Mi học tánh khôi hài này ở đâu thế?[br">-Học ở đâu cũng mặc xác tao, mắc mớ chi...[br">-Người ta không muốn nói thì thôi, gặn hỏi mừ làm chi![br">Tiếng nói ồn ồn phát ra từ phía bên kia góc tường, cắt ngang lời Phương. Tiếng nói làm cả ba cái đầu không hẹn mà cùng quay phắt lại nhòm. Thanh Du têu nghễu ưởn thẳng sống lưng, quẩy cặp lên vai, phóng nhanh ra hành lang[br">Thanh Thủy nhún vai hỏi Phương:[br">-Ê, hắn bị làm sao thế?[br">-Ghen chứ sao trăng gì![br">-Ghen, chắc không đâu, mi nhạy cảm thái quá.[br">-Nhạy cảm cái mốc xì, chẳng qua ta hiểu tâm trạng hắn thôi, hắn "ghen thầm lặng" trông cũng dễ thương đó chứ.[br">Thanh Thủy trố mắt:[br">-Ghen bộ cũng có "thầm lặng" với "ồn ào" nữa sao? mi ăn nói càng lúc, càng linh tinh.[br">Như để chứng thực câu nói mình, Nhã Phương kề môi ghé sát tai Thủy đọc nhỏ (sau này tôi mới biết đó là một bài thơ)[br">"Ghen thầm lặng là ghen không tiếng nói,[br">Là âm thầm mang lấy một nỗi đau.[br">Nhìn người ta rồi lặng lẽ bước mau,[br">Mà không biết mình ghen hay mình giận"[br">Thanh Thủy cười khúc khích, tôi chẳng rỗi hơi quan tâm chuyện tầm phào, ai hiểu nhầm mặc ai, nghĩ sai, nghĩ quấy gì thì tùy,tôi lững thững ôm cặp bước ra khỏi lớp.
Mấy tuần rồi, tôi ngỡ chừng mấy tháng, mấy năm. Dù học chung một lớp, nhưng giữa Du và tôi có chút rút mắc khó gỡ, tạm thời xem nhau như xa lạ. Du ngoảnh mặt làm ngơ, tôi cũng hững hờ không quen biết. Ai hay sự thể tới nước này, mùi vị bị bỏ rơi sao mà chua chát quá, chúng tôi đều bướng bĩnh như nhau, cứng đầu như nhau, lẫn tránh nhau thật khó chịu, tình cảm trở thành sự đè nén, chôn giấu.[br">Rồi cả lớp tôi lại thêm lần lao xao vì cái thông tin nửa thật, nửa giả. Số là đài phát thanh ABC của nhỏ Thu Thảo vừa loan báo cái tin rất ư trọng đại, bình thường tôi chả thèm quan tâm tới mấy cái tin vịt, thế mà buộc phải quan tâm, bởi tin vịt này có liên quan tới Du, thế mới chết! Nhỏ Thảo bảo:[br">-Thanh Du có người dì ở nước ngoài, dì chàng bảo lãnh chàng sang bên ấy du học, sau bốn năm, nếu chàng thích thì định cư luôn, không thì về nước, dĩ nhiên phải lấy xong bằng tốt nghiệp cấp 3.[br">Tin quả giật gân, thoáng chốc nguyên khối văn phòng, và các lớp bạn ai ai cũng biết. Du học giỏi nhất trường, Du ga lăng nhất trường, Du đẹp trai nhất trường, Du luôn hết lòng giúp đỡ bạn bè, gia đình Du lại giàu có, Du là con một, Du...thật đáng để nhiều người ngưỡng mộ, nhất là các nữ sinh cứ mỗi ngày thấy Du ở đâu là chạy theo đó, có cô còn khéo léo nấu phần cơm ở nhà, đợi giờ ra chơi mời Du ăn, không biết Du nghĩ sao? có vui hay không? mà hai cái răng khểnh cứ nhe ra suốt, làm tôi bực cả mình, gay cả mắt. Nhưng biết làm sao hơn, nhà của nhỏ Thảo lại gần kề nhà Du, chỉ cách nhau vài tấc đường là mọi chuyện đều có thể sáng tỏ.[br">Tôi