Tiểu Thuyết,Hoa thải thái tử gia(Tác giả: Uyển Vãn)
![]() | ![]() ![]() |
i cùng cho dù chết cũng muốn được ở gần hắn “
” Muội hiểu, tỷ yên tâm muội sẽ không trách hắn đâu, muội đi cùng tỷ, thuận tiện đến xem thiên hạ đệ nhât mỹ nam trong lời đồn. Chỉ là kì lạ tại sao đột nhiên tỷ lại nghĩ thông suốt rồi “
” Trân trọng những gì hiện có, không thể chết không sáng mắt “
” Ha ha….còn thất thần gì nữa? ” Bùi Tư Tư chạy đến trước mặt Vân Phi Yên vẫn còn đang thẫn thờ. Buông xuống ai oán trong lòng, thuận tâm mà đi, Vân Phi Yên nhất thời thoải mái rất nhiều, chỉ muốn mau chóng gặp được Long Ngự Phong. Cả đời này không yên tâm nhất chính là hắn…
” Hoàng thượng, thái y đều đã đến cả rồi, dược liệu cũng đã chuẩn bị tốt “
” Ừm, Trương Đình ngươi mau chuẩn bị đi, một lát chúng ta sẽ cùng hội hợp với Yên nhi, trẫm cảm giác được, Yên nhi cũng đến tìm trẫm ” hơn hai tháng nay cuối cùng trên mặt Long Ngự Phong cũng lộ ra nụ cười vui mừng. Trong nháy mắt tất cả mọi người đều vì hắn mà thất sắc. ” Đến rồi, trẫm cảm nhận được, Yên nhi đang ở trong khu rừng kia “
Trương Đình và Lý tướng quân nhìn theo phương hướng mà Long Ngự Phong chỉ, ” nếu như chúng ta tăng nhanh tốc độ thì khoảng một canh giờ nữa sẽ đến “. Lý Triết thường nghe Trương Đình nhắc về Vân Phi Yên nên không khỏi cảm thấy có chút tò mò. Hơn nữa Vân Phi Yên là định mệnh hoàng hậu, hắn cũng muốn nhanh chóng nhìn thấy nàng. Lý Triết là đại thần đức cao vọng trọng trong triều cũng là thủ hộ nhiều đời của Long thị, cho nên biết những bí mật của Long thị mà người ngoài không biết.
(1 canh giờ = 2 tiếng đồng hồ)CHƯƠNG 6.2
” Dạ Tu La, xem hôm nay ngươi còn chạy được đi đâu “
” Hừ! Dạ Tu La ta chạy trốn khi nào? là các ngươi chạy trốn thì có “
” Mặc kệ như thế nào, yêu nữ ngươi hôm nay chết chắc rồi “
” Còn lôi thôi gì nữa? muốn lên thì nhanh một chút ” Vân Phi Yên nhẹ nhàng bay lên, đứng ở nơi bao quanh bởi hoa vận nội công để khống chế cánh hoa, chỉ trong nháy mắt những cánh hoa vốn mềm mại xinh đẹp liền giống như lợi kiếm đâm về phía những tên tiểu nhân muốn đánh lén nàng.
” Nhanh! Yên nhi gặp nguy hiểm ” Long Ngự Phong cảm ứng được tình cảnh của Vân Phi Yên liền giục ngựa đi trước…
” Như thế nào? đây mà gọi là tác phong của danh môn chính phái sao? đánh úp sau lưng? ta với các ngươi không oán không thù, các ngươi muốn giết ta chẳng qua là muốn nâng cao địa vị của mình trong giang hồ, mà bản thân lại không giết được ta nên mới liên thủ với nhau đúng không? ” vài người của đại phái xấu hổ cúi đầu, Vân Phi Yên dùng ánh mắt lạnh lùng quét qua bọn họ, khóe miệng lộ ra một nụ cười khinh bỉ.
” Hừ! yêu nữ ngươi, ai ai cũng muốn diệt trừ, còn nói cái gì quang minh với chả không quang minh! chỉ cần có thể giết ngươi, thì chính là vì dân trừ hại! ” vài tên thuộc môn phái nhỏ chỉ sợ chưa đủ loạn mà thêm vài câu châm ngòi.
” Mọi người cùng nhau lên, ai diệt trừ được yêu nữ này thì sẽ là võ lâm minh chủ của chúng ta ” không biết là ai hô lên một tiếng như vậy mọi người cũng không màng đến cách nói giang hồ đạo nghĩa mà đồng loạt xông lên. Vân Phi Yên nhanh tay lẹ mắt trừ được vài tên đánh lén, Bùi Tư Tư cũng đã gia nhập trận đấu, ha, thật không ngờ võ công của Tư Tư lại tốt như vậy. Vân Phi Yên phân thần liếc nhìn Bùi Tư Tư một cái. Nhất thời không chú ý liền bị đâm trúng một đao, hồng y giai nhân mang theo mùi máu tanh mùi hương hoa cùng với bọn người kia tàn sát nhau, khu rừng vốn an tĩnh tường hòa thời khắc này lại trở thành địa ngục nhân gian. Tiếng kêu la, tiếng tàn sát, tiếng thương khóc, tiếng phẫn nộ giao tạp vang lên. Trong đó có một tiếng cười nhỏ suýt nữa bị át đi không nghe được.
” Ha ha….như thế nào? nhiều người vây giết như vậy, ta đáng giá để các ngươi bỏ nhiều mạng đến thế sao? “
” Giết nàng ta báo thù cho những người đã chết của chúng ta! ” nhất thời các môn phái không cần câu nệ gì nữa. Đánh lén, ám khí, độc dược cái gì cũng dùng được. Vân Phi Yên đối mặt với cách đánh này hiển nhiên hao tốn rất nhiều sức lực, nhất thời bị ám khí làm cho bị thương vài chỗ. Trong lúc né tránh độc dược, không chú ý có kẻ đánh lén hướng ngực nàng đâm tới.
” Yên nhi cẩn thận! ” thời gian đứng yên lại, nhất thời tất cả những người ở hiện trường đều ngây người, chỉ thấy một nam tử tuyệt sắc té xuống trước mặt Vân Phi Yên. Long Ngự Phong lộ ra một nụ cười an tâm, nhắm mắt lại chìm sâu vào giấc ngủ. May là Yên nhi của hắn không sao.
” Không! ” Vân Phi Yên ôm lấy hắn ngửa mặt lên trời kêu thét lên ” Ngự Phong! chàng không thể như vậy, chàng đi rồi thì triều đình phải làm sao? Con của chúng ta phải làm sao? còn ta phải làm sao bây giờ? ” có lẽ là nàng đã đả động đến hắn, Long Ngự Phong suy yếu phát ra một chút thanh âm
” Yên nhi, đừng khóc, nước mắt của nàng làm ta đau lòng, người của ta lập tức đến ngay, nàng phải…. sống tiếp! ” Long Ngự Phong và Vân Phi Yên đồng thời nôn ra một ngụm máu tươi, bọn họ ai cũng không phân rõ được ngụm máu này vì ai mà trào ra.
” Không! ta không đáp ứng! nếu như chàng đi rồi, một mình ta sống tiếp còn có ý nghĩa gì nữa? “
” Yên nhi, nàng thật đẹp thật đẹp quá….. ” lần này Vân Phi Yên hoàn toàn mất đi cảm ứng tâm linh với Long Ngự Phong
” Đừng đi, đừng để ta lại một mình! đừng mà! ” trên mặt Vân Phi Yên xẹt qua một trận ấm nóng, nhưng nàng không còn sức lực để bận tâm đến nó, chỉ ôm lấy hắn khóc rống. Đám người Trương Đình khi đuổi đến nơi cũng yên lặng bất động nhìn Vân Phi Yên và Long Ngự Phong.
” A! quỷ! ” không biết là kẻ nào thức tỉnh trước kinh hách kêu thảm lên một tiếng. Tất cả những người ở hiện trường không có cách nào hồi phục lại tinh thần. Không biết là do nhìn thấy Long Ngự Phong ngã xuống mà kinh sợ hay là Vân Phi Yên khiến bọn họ kinh sợ. Trong mắt họ chỉ nhìn thấy Long Ngự Phong bình yên nằm trong lòng Vân Phi Yên, nàng một thân diễm hồng sắc mặt còn tái nhợt hơn cả hắn, trên hai gò má tái nhợt của nàng có thứ không phân rõ là nước mắt hay máu tươi. Hai gương mặt tuyệt mỹ như thi như họa. Nàng ôm lấy hắn, lộ ra với hắn một nụ cười mị hoặc, nhẹ nhàng nói chuyện với hắn, dường như sợ đánh thức hắn. Thanh âm của nàng rất nhẹ rất nhẹ, nhẹ đến nỗi gần như không nghe thấy.
” Ngự Phong! ta biết chàng chẳng qua chỉ là đang ngủ say mà thôi, giống như mười năm trước cũng ngủ trong lòng ta giống như vậy, những người ở đây thật chướng mắt lắm đúng không? ta đem bọn họ giết hết rồi sẽ bồi chàng được không? như thế chúng ta có thể đời đời kiếp kiếp ở bên nhau rồi, sẽ không có người chia cắt chúng ta nữa. Chàng đợi ta, sẽ nhanh thôi. ” Vân Phi Yên nhẹ nhàng đặt Long Ngự Phong xuống đất sau đó đứng dậy. Hồng y lượn lờ, cánh hoa tung bay, huyết lệ đỏ tươi trên khuôn mặt cũng không lau đi, khuôn mặt tái nhợt cười tuyệt diễm, nhưng thời khắc này nhìn giống như sứ giả đến từ địa ngục, nhẹ nhàng đến trước mặt họ bắt đầu giết chóc…
Tại tràng giết chóc này không ít người sợ hãi đào tẩu, Dạ Tu La giờ phút này là sứ giả địa ngục, có lẽ từ nay về sau đây vĩnh viễn sẽ là bóng ma trong lòng họ. Vân Phi Yên không rảnh bận tâm đến những người tẩu thoát, bây giờ nàng chỉ muốn yên tĩnh ở bên Long Ngự Phong, một trận ấm nóng từ trong thân thể nàng chảy ra giữa hai chân, bụng đau đớn cũng không thèm để ý đến, chỉ vỗ nhẹ ” hài tử đừng nháo nữa! chúng ta cùng nhau đi tìm phụ hoàng, Ngự Phong ta đến đây, chàng xem đây là con của chúng ta ” nói rồi nằm trong lòng Long Ngự Phong ôm lấy hắn chìm vào giấc ngủ..
Bùi Tư Tư cũng bị dọa choáng váng, nàng nhìn Vân Phi Yên nằm trong lòng Long Ngự Phong, rốt cuộc nhịn không được đi đến chỗ bọn người Trương Đình.
” Yên tỷ tỷ và hoàng thượng làm sao bây giờ? không thể để bọn họ cứ nằm mãi như thế! ” mãi cho đến lúc Bùi Tư Tư mở miệng đám người họ mới hồi phục tinh thần
” A! đúng rồi, thái y! chúng ta có đem thái y tới! ” Lý Triết sắc mặt ửng đỏ nhìn Bùi Tư Tư nói.
” Vậy còn ngẩn người ở đây làm gì? mau để họ đến xem có cứu chữa được không ! ” Bùi Tư Tư tức giận trừng mắt với hắn.
Trương Đình đem theo thái y bước nhanh đến chỗ Long Ngự Phong bọn họ. Nếu không phải không đúng thời điểm thì hắn nhất định sẽ cười to một trận, tư trước đến nay chưa có người nào dám nói chuyện như thế với Lý tướng quân, nha đầu này….chậc chậc…
” Sao rồi thái y? ” Bùi Tư Tư cuống quít truy hỏi
” Vân tiểu thư không sao, nhưng phiền toái chính là hoàng thượng, may là trên thanh kiếm không có độc, hai ngày này chúng thần sẽ đích thân chăm sóc cho hoàng thượng, các người yên tâm đi! “
” Ngươi nói là hoàng thượng còn có thể cứu chữa được? ” Trương Đình kích động quên mình ôm lấy thái y.
” Cứu được, chỉ là không thể di động cũng không thể lại để xảy ra bất kì sai sót nào, còn mong Lý tướng quân và thị vệ đại nhân đích thân bảo hộ tốt cho hoàng thượng. “
” Đây là việc nên làm “. Thái y yên tâm đi sắc thuốc, những người trong phòng cũng cảm thấy yên tâm….
Trải qua vài ngày điều trị Long Ngự Phong đã có thể xuống được giường.
” Không phải nói Yên nhi không có việc gì sao? sao đến giờ vẫn chưa tỉnh lại? “
” Hoàng thượng, Vân tiểu thư cứ nghĩ ngài đã chết, trong ý thức của nàng không muốn tỉnh lại, dùng thuốc cũng không có tác dụng “
Long Ngự Phong đau lòng nhìn Vân Phi Yên ” Yên nhi nàng mau tỉnh lại đi! chỉ cần nàng tỉnh lại thì có thể thấy được trẫm, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa. “
” Hoàng thượng ngài phải bảo trọng long thể! nếu như Yên tỷ tỷ nhìn thấy nhất định sẽ rất đau lòng, ngài yên tâm, Yên tỷ tỷ nhất định sẽ tỉnh lại ” Bùi Tư Tư mấy ngày nay nhìn thấy tình cảm khắc sâu của bọn họ đã cảm động khóc ra thành tiếng.
” Các ngươi lui xuống trước đi, trẫm muốn nói chuyện với Yên nhi, còn Vương thái y, thương thế của trẫm trong mấy ngày này nhanh chóng trị khỏi, Lý Triết ngươi cũng kiểm kê binh lực một chút đi! “
Trương Đình và Lý tướng quân nhìn Long Ngự Phong thật sâu, bọn họ biết hắn muốn làm gì, từ thời khắc mấy ngày trước nhìn thấy Vân tiểu thư vì hắn rơi huyết lệ trở đi bọn họ đã biết hắn cũng sẽ vì nàng báo thù, nàng xứng đáng với thâm tình của hắn…. CHƯƠNG 7.1
Mấy ngày sau Long Ngự Phong đã khỏe hơn, nhìn danh sách những kẻ vây giết Vân Phi Yên ngày ấy Trương Đình thu thập được.
” Đều chuẩn bị tốt cả rồi chứ? “
” Chuẩn bị tốt rồi, chỉ đợi ngài xuất phát “
” Ừm, đi xuống nghỉ ngơi đi! ngày mai liền xuất phát ” Long Ngự Phong nằm lên giường ôm lấy Vân Phi Yên, Yên nhi, chúng ta sớm đi nghỉ ngơi đi! ngày mai chúng ta liền xuất phát tìm những kẻ đó báo thù, ta hứa với nàng, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa, ngày mai chúng ta cùng đi….
” Hoàng thượng?…” mọi người kinh ngạc nhìn Long Ngự Phong, hắn chỉ là cúi đầu thâm tình nhìn chăm chú vào Vân Phi Yên còn đang mê man.
” Trẫm đã hứa với Yên nhi, sẽ không xa nàng nữa! ” nói xong cũng không quay đầu lại ôm Vân Phi Yên tiến vào trong xe ngựa. Mọi người hồi lâu mới lấy lại tinh thần. Trong lòng đều nghi hoặc nhìn nhau, Vân Phi Yên cho tới bây giờ còn chưa tỉnh lại, hoàng thượng hứa lúc nào vậy?
” Trong lòng trẫm và Yên nhi là tâm linh tương tê, tuy rằng nàng chưa có tỉnh lại, nhưng trẫm nghe được, nàng đang nói chúng ta vĩnh viễn sẽ không xa nhau nữa ” như nghe được nghi vấn của mọi người, Long Ngự Phong thấy gần đây bọn họ đã vất vả nhiều liền cho bọn họ đáp án. ” Đi thôi! ” ra lệnh một tiếng hơn một ngàn nhân mã đông nghịt bắt đầu công cuộc ‘ võ lâm đại càn quét ‘ của bọn họ…
Một tháng sau giang hồ không còn riêng là một giang hồ nữa, một số những môn phái nhỏ từng vây giết Vân Phi Yên hoặc là giệt môn hoặc là sung quân, cao hứng nhất không phải Lý tướng quân thì còn ai nữa, hắn để hoàng thượng sắp đặt những người này làm trướng hạ của mình, cũng coi như là chính mình luyện binh, trừ bỏ những môn phái không vây giết thì chỉ còn lại bảy đại môn phái, nhưng bọn họ cũng đã viết thư đầu hàng, từ nay về sau nghe theo sự sai khiến của triều đình. Long Ngự Phong giống như chiến thần trong một tháng ngắn ngủi đã đem giang hồ nhét vào dưới trướng của mình mặc cho hắn sai khiến. Nhất thời uy danh của Long Ngự Phong đã truyền đến các nước trên dưới. Mọi người đều cho rằng hắn không còn đơn giản chỉ là một hoang đế, một tuyệt sắc mỹ nam tử, mà còn là chiến thần bách chiến bách thắng!
” Hoàng thượng, ngài giận dữ là vì hồng nhan đúng không? thần là một người thô lỗ, không biết có phải ý tứ này không? ” từ nhỏ lớn lên cùng Long Ngự Phong, Lý Triết cười hì hì nói giỡn với hắn.
” Lý Triết, quản tốt nữ nhân của mình là được rồi! ” Long Ngự Phong tức giận trừng mắt liếc hắn một cái. Ôm lấy Vân Phi Yên đi vào phòng. Đem nàng đặt trên giường xong cũng nắm xuống theo. ” Yên nhi, đã hơn một tháng rồi, nàng đến tột cùng là khi nào mới có thể tỉnh lại? xem hài tử của chúng ta đã lớn như vậy, nàng đã bao lâu không cùng nó nói chuyện rồi. nàng cả ngày đều ở cùng ta, cũng không để ý đến ta, Yên nhi, mau tỉnh lại đi! tỉnh lại thì có thể nhìn thấy Phàm nhi Điệp nhi, chỉ cần nàng có thể tỉnh lại, ta sẽ đáp ứng nàng, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa “
Là ai đang nói chuyện bên tai nàng vậy? ồn quá!
Long Ngự Phong đã liên tiếp mấy ngày không nghỉ ngơi, giờ phút này liền thả lỏng ôm Vân Phi Yên ngủ say.
Í? sao không nói nữa? Vân Phi Yên chậm rãi mở to mắt, đây là đâu? nàng là ai? Ớ? hình như không động đậy được! nàng từ từ xoay đầu, Woa! thật khá! nam nhân thật đẹp, có lẽ là quá mệt rồi.
Nàng mơ một giấc mơ, mơ thấy mình nhìn thấy một nam nhân rất đẹp. Sáng sớm một tuyệt sắc giai nhân từ trong giấc ngủ sâu tỉnh lại, Ớ? giống như trong mơ! có phải cũng là mỹ nam tử đó không vậy? quay đầu, woa….ta không phải đang nằm mơ chứ, nước miếng tí tách rơi trên mặt nam nhân, Long Ngự Phong nhíu mày nhưng chưa tỉnh dậy, trời mưa sao? đây là trong phòng chắc là không phải, mặc kệ nó tiếp tục ngủ. Bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo của nam nhân, đầu ngón tay chọc chọc vào vòm ngực cứng rắn, ” Cứng? ” lại so sánh với của mình, mềm. tiếp tục thám hiểm. bàn tay nhỏ bé chạm rãi đi xuống .
” Người này đi ngủ không có việc gì lại bỏ cái vật cứng cứng thô thô trong quần áo làm gì? cũng không sợ không thoải mái, ta giúp ngươi lấy ra nhé, một lát nhớ cảm ơn ta thật tốt đó nha! ” nói xong liền động thủ, ắc? lấy không được, được, ta lại dùng sức.
” A! ” Long Ng
” Muội hiểu, tỷ yên tâm muội sẽ không trách hắn đâu, muội đi cùng tỷ, thuận tiện đến xem thiên hạ đệ nhât mỹ nam trong lời đồn. Chỉ là kì lạ tại sao đột nhiên tỷ lại nghĩ thông suốt rồi “
” Trân trọng những gì hiện có, không thể chết không sáng mắt “
” Ha ha….còn thất thần gì nữa? ” Bùi Tư Tư chạy đến trước mặt Vân Phi Yên vẫn còn đang thẫn thờ. Buông xuống ai oán trong lòng, thuận tâm mà đi, Vân Phi Yên nhất thời thoải mái rất nhiều, chỉ muốn mau chóng gặp được Long Ngự Phong. Cả đời này không yên tâm nhất chính là hắn…
” Hoàng thượng, thái y đều đã đến cả rồi, dược liệu cũng đã chuẩn bị tốt “
” Ừm, Trương Đình ngươi mau chuẩn bị đi, một lát chúng ta sẽ cùng hội hợp với Yên nhi, trẫm cảm giác được, Yên nhi cũng đến tìm trẫm ” hơn hai tháng nay cuối cùng trên mặt Long Ngự Phong cũng lộ ra nụ cười vui mừng. Trong nháy mắt tất cả mọi người đều vì hắn mà thất sắc. ” Đến rồi, trẫm cảm nhận được, Yên nhi đang ở trong khu rừng kia “
Trương Đình và Lý tướng quân nhìn theo phương hướng mà Long Ngự Phong chỉ, ” nếu như chúng ta tăng nhanh tốc độ thì khoảng một canh giờ nữa sẽ đến “. Lý Triết thường nghe Trương Đình nhắc về Vân Phi Yên nên không khỏi cảm thấy có chút tò mò. Hơn nữa Vân Phi Yên là định mệnh hoàng hậu, hắn cũng muốn nhanh chóng nhìn thấy nàng. Lý Triết là đại thần đức cao vọng trọng trong triều cũng là thủ hộ nhiều đời của Long thị, cho nên biết những bí mật của Long thị mà người ngoài không biết.
(1 canh giờ = 2 tiếng đồng hồ)CHƯƠNG 6.2
” Dạ Tu La, xem hôm nay ngươi còn chạy được đi đâu “
” Hừ! Dạ Tu La ta chạy trốn khi nào? là các ngươi chạy trốn thì có “
” Mặc kệ như thế nào, yêu nữ ngươi hôm nay chết chắc rồi “
” Còn lôi thôi gì nữa? muốn lên thì nhanh một chút ” Vân Phi Yên nhẹ nhàng bay lên, đứng ở nơi bao quanh bởi hoa vận nội công để khống chế cánh hoa, chỉ trong nháy mắt những cánh hoa vốn mềm mại xinh đẹp liền giống như lợi kiếm đâm về phía những tên tiểu nhân muốn đánh lén nàng.
” Nhanh! Yên nhi gặp nguy hiểm ” Long Ngự Phong cảm ứng được tình cảnh của Vân Phi Yên liền giục ngựa đi trước…
” Như thế nào? đây mà gọi là tác phong của danh môn chính phái sao? đánh úp sau lưng? ta với các ngươi không oán không thù, các ngươi muốn giết ta chẳng qua là muốn nâng cao địa vị của mình trong giang hồ, mà bản thân lại không giết được ta nên mới liên thủ với nhau đúng không? ” vài người của đại phái xấu hổ cúi đầu, Vân Phi Yên dùng ánh mắt lạnh lùng quét qua bọn họ, khóe miệng lộ ra một nụ cười khinh bỉ.
” Hừ! yêu nữ ngươi, ai ai cũng muốn diệt trừ, còn nói cái gì quang minh với chả không quang minh! chỉ cần có thể giết ngươi, thì chính là vì dân trừ hại! ” vài tên thuộc môn phái nhỏ chỉ sợ chưa đủ loạn mà thêm vài câu châm ngòi.
” Mọi người cùng nhau lên, ai diệt trừ được yêu nữ này thì sẽ là võ lâm minh chủ của chúng ta ” không biết là ai hô lên một tiếng như vậy mọi người cũng không màng đến cách nói giang hồ đạo nghĩa mà đồng loạt xông lên. Vân Phi Yên nhanh tay lẹ mắt trừ được vài tên đánh lén, Bùi Tư Tư cũng đã gia nhập trận đấu, ha, thật không ngờ võ công của Tư Tư lại tốt như vậy. Vân Phi Yên phân thần liếc nhìn Bùi Tư Tư một cái. Nhất thời không chú ý liền bị đâm trúng một đao, hồng y giai nhân mang theo mùi máu tanh mùi hương hoa cùng với bọn người kia tàn sát nhau, khu rừng vốn an tĩnh tường hòa thời khắc này lại trở thành địa ngục nhân gian. Tiếng kêu la, tiếng tàn sát, tiếng thương khóc, tiếng phẫn nộ giao tạp vang lên. Trong đó có một tiếng cười nhỏ suýt nữa bị át đi không nghe được.
” Ha ha….như thế nào? nhiều người vây giết như vậy, ta đáng giá để các ngươi bỏ nhiều mạng đến thế sao? “
” Giết nàng ta báo thù cho những người đã chết của chúng ta! ” nhất thời các môn phái không cần câu nệ gì nữa. Đánh lén, ám khí, độc dược cái gì cũng dùng được. Vân Phi Yên đối mặt với cách đánh này hiển nhiên hao tốn rất nhiều sức lực, nhất thời bị ám khí làm cho bị thương vài chỗ. Trong lúc né tránh độc dược, không chú ý có kẻ đánh lén hướng ngực nàng đâm tới.
” Yên nhi cẩn thận! ” thời gian đứng yên lại, nhất thời tất cả những người ở hiện trường đều ngây người, chỉ thấy một nam tử tuyệt sắc té xuống trước mặt Vân Phi Yên. Long Ngự Phong lộ ra một nụ cười an tâm, nhắm mắt lại chìm sâu vào giấc ngủ. May là Yên nhi của hắn không sao.
” Không! ” Vân Phi Yên ôm lấy hắn ngửa mặt lên trời kêu thét lên ” Ngự Phong! chàng không thể như vậy, chàng đi rồi thì triều đình phải làm sao? Con của chúng ta phải làm sao? còn ta phải làm sao bây giờ? ” có lẽ là nàng đã đả động đến hắn, Long Ngự Phong suy yếu phát ra một chút thanh âm
” Yên nhi, đừng khóc, nước mắt của nàng làm ta đau lòng, người của ta lập tức đến ngay, nàng phải…. sống tiếp! ” Long Ngự Phong và Vân Phi Yên đồng thời nôn ra một ngụm máu tươi, bọn họ ai cũng không phân rõ được ngụm máu này vì ai mà trào ra.
” Không! ta không đáp ứng! nếu như chàng đi rồi, một mình ta sống tiếp còn có ý nghĩa gì nữa? “
” Yên nhi, nàng thật đẹp thật đẹp quá….. ” lần này Vân Phi Yên hoàn toàn mất đi cảm ứng tâm linh với Long Ngự Phong
” Đừng đi, đừng để ta lại một mình! đừng mà! ” trên mặt Vân Phi Yên xẹt qua một trận ấm nóng, nhưng nàng không còn sức lực để bận tâm đến nó, chỉ ôm lấy hắn khóc rống. Đám người Trương Đình khi đuổi đến nơi cũng yên lặng bất động nhìn Vân Phi Yên và Long Ngự Phong.
” A! quỷ! ” không biết là kẻ nào thức tỉnh trước kinh hách kêu thảm lên một tiếng. Tất cả những người ở hiện trường không có cách nào hồi phục lại tinh thần. Không biết là do nhìn thấy Long Ngự Phong ngã xuống mà kinh sợ hay là Vân Phi Yên khiến bọn họ kinh sợ. Trong mắt họ chỉ nhìn thấy Long Ngự Phong bình yên nằm trong lòng Vân Phi Yên, nàng một thân diễm hồng sắc mặt còn tái nhợt hơn cả hắn, trên hai gò má tái nhợt của nàng có thứ không phân rõ là nước mắt hay máu tươi. Hai gương mặt tuyệt mỹ như thi như họa. Nàng ôm lấy hắn, lộ ra với hắn một nụ cười mị hoặc, nhẹ nhàng nói chuyện với hắn, dường như sợ đánh thức hắn. Thanh âm của nàng rất nhẹ rất nhẹ, nhẹ đến nỗi gần như không nghe thấy.
” Ngự Phong! ta biết chàng chẳng qua chỉ là đang ngủ say mà thôi, giống như mười năm trước cũng ngủ trong lòng ta giống như vậy, những người ở đây thật chướng mắt lắm đúng không? ta đem bọn họ giết hết rồi sẽ bồi chàng được không? như thế chúng ta có thể đời đời kiếp kiếp ở bên nhau rồi, sẽ không có người chia cắt chúng ta nữa. Chàng đợi ta, sẽ nhanh thôi. ” Vân Phi Yên nhẹ nhàng đặt Long Ngự Phong xuống đất sau đó đứng dậy. Hồng y lượn lờ, cánh hoa tung bay, huyết lệ đỏ tươi trên khuôn mặt cũng không lau đi, khuôn mặt tái nhợt cười tuyệt diễm, nhưng thời khắc này nhìn giống như sứ giả đến từ địa ngục, nhẹ nhàng đến trước mặt họ bắt đầu giết chóc…
Tại tràng giết chóc này không ít người sợ hãi đào tẩu, Dạ Tu La giờ phút này là sứ giả địa ngục, có lẽ từ nay về sau đây vĩnh viễn sẽ là bóng ma trong lòng họ. Vân Phi Yên không rảnh bận tâm đến những người tẩu thoát, bây giờ nàng chỉ muốn yên tĩnh ở bên Long Ngự Phong, một trận ấm nóng từ trong thân thể nàng chảy ra giữa hai chân, bụng đau đớn cũng không thèm để ý đến, chỉ vỗ nhẹ ” hài tử đừng nháo nữa! chúng ta cùng nhau đi tìm phụ hoàng, Ngự Phong ta đến đây, chàng xem đây là con của chúng ta ” nói rồi nằm trong lòng Long Ngự Phong ôm lấy hắn chìm vào giấc ngủ..
Bùi Tư Tư cũng bị dọa choáng váng, nàng nhìn Vân Phi Yên nằm trong lòng Long Ngự Phong, rốt cuộc nhịn không được đi đến chỗ bọn người Trương Đình.
” Yên tỷ tỷ và hoàng thượng làm sao bây giờ? không thể để bọn họ cứ nằm mãi như thế! ” mãi cho đến lúc Bùi Tư Tư mở miệng đám người họ mới hồi phục tinh thần
” A! đúng rồi, thái y! chúng ta có đem thái y tới! ” Lý Triết sắc mặt ửng đỏ nhìn Bùi Tư Tư nói.
” Vậy còn ngẩn người ở đây làm gì? mau để họ đến xem có cứu chữa được không ! ” Bùi Tư Tư tức giận trừng mắt với hắn.
Trương Đình đem theo thái y bước nhanh đến chỗ Long Ngự Phong bọn họ. Nếu không phải không đúng thời điểm thì hắn nhất định sẽ cười to một trận, tư trước đến nay chưa có người nào dám nói chuyện như thế với Lý tướng quân, nha đầu này….chậc chậc…
” Sao rồi thái y? ” Bùi Tư Tư cuống quít truy hỏi
” Vân tiểu thư không sao, nhưng phiền toái chính là hoàng thượng, may là trên thanh kiếm không có độc, hai ngày này chúng thần sẽ đích thân chăm sóc cho hoàng thượng, các người yên tâm đi! “
” Ngươi nói là hoàng thượng còn có thể cứu chữa được? ” Trương Đình kích động quên mình ôm lấy thái y.
” Cứu được, chỉ là không thể di động cũng không thể lại để xảy ra bất kì sai sót nào, còn mong Lý tướng quân và thị vệ đại nhân đích thân bảo hộ tốt cho hoàng thượng. “
” Đây là việc nên làm “. Thái y yên tâm đi sắc thuốc, những người trong phòng cũng cảm thấy yên tâm….
Trải qua vài ngày điều trị Long Ngự Phong đã có thể xuống được giường.
” Không phải nói Yên nhi không có việc gì sao? sao đến giờ vẫn chưa tỉnh lại? “
” Hoàng thượng, Vân tiểu thư cứ nghĩ ngài đã chết, trong ý thức của nàng không muốn tỉnh lại, dùng thuốc cũng không có tác dụng “
Long Ngự Phong đau lòng nhìn Vân Phi Yên ” Yên nhi nàng mau tỉnh lại đi! chỉ cần nàng tỉnh lại thì có thể thấy được trẫm, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa. “
” Hoàng thượng ngài phải bảo trọng long thể! nếu như Yên tỷ tỷ nhìn thấy nhất định sẽ rất đau lòng, ngài yên tâm, Yên tỷ tỷ nhất định sẽ tỉnh lại ” Bùi Tư Tư mấy ngày nay nhìn thấy tình cảm khắc sâu của bọn họ đã cảm động khóc ra thành tiếng.
” Các ngươi lui xuống trước đi, trẫm muốn nói chuyện với Yên nhi, còn Vương thái y, thương thế của trẫm trong mấy ngày này nhanh chóng trị khỏi, Lý Triết ngươi cũng kiểm kê binh lực một chút đi! “
Trương Đình và Lý tướng quân nhìn Long Ngự Phong thật sâu, bọn họ biết hắn muốn làm gì, từ thời khắc mấy ngày trước nhìn thấy Vân tiểu thư vì hắn rơi huyết lệ trở đi bọn họ đã biết hắn cũng sẽ vì nàng báo thù, nàng xứng đáng với thâm tình của hắn…. CHƯƠNG 7.1
Mấy ngày sau Long Ngự Phong đã khỏe hơn, nhìn danh sách những kẻ vây giết Vân Phi Yên ngày ấy Trương Đình thu thập được.
” Đều chuẩn bị tốt cả rồi chứ? “
” Chuẩn bị tốt rồi, chỉ đợi ngài xuất phát “
” Ừm, đi xuống nghỉ ngơi đi! ngày mai liền xuất phát ” Long Ngự Phong nằm lên giường ôm lấy Vân Phi Yên, Yên nhi, chúng ta sớm đi nghỉ ngơi đi! ngày mai chúng ta liền xuất phát tìm những kẻ đó báo thù, ta hứa với nàng, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa, ngày mai chúng ta cùng đi….
” Hoàng thượng?…” mọi người kinh ngạc nhìn Long Ngự Phong, hắn chỉ là cúi đầu thâm tình nhìn chăm chú vào Vân Phi Yên còn đang mê man.
” Trẫm đã hứa với Yên nhi, sẽ không xa nàng nữa! ” nói xong cũng không quay đầu lại ôm Vân Phi Yên tiến vào trong xe ngựa. Mọi người hồi lâu mới lấy lại tinh thần. Trong lòng đều nghi hoặc nhìn nhau, Vân Phi Yên cho tới bây giờ còn chưa tỉnh lại, hoàng thượng hứa lúc nào vậy?
” Trong lòng trẫm và Yên nhi là tâm linh tương tê, tuy rằng nàng chưa có tỉnh lại, nhưng trẫm nghe được, nàng đang nói chúng ta vĩnh viễn sẽ không xa nhau nữa ” như nghe được nghi vấn của mọi người, Long Ngự Phong thấy gần đây bọn họ đã vất vả nhiều liền cho bọn họ đáp án. ” Đi thôi! ” ra lệnh một tiếng hơn một ngàn nhân mã đông nghịt bắt đầu công cuộc ‘ võ lâm đại càn quét ‘ của bọn họ…
Một tháng sau giang hồ không còn riêng là một giang hồ nữa, một số những môn phái nhỏ từng vây giết Vân Phi Yên hoặc là giệt môn hoặc là sung quân, cao hứng nhất không phải Lý tướng quân thì còn ai nữa, hắn để hoàng thượng sắp đặt những người này làm trướng hạ của mình, cũng coi như là chính mình luyện binh, trừ bỏ những môn phái không vây giết thì chỉ còn lại bảy đại môn phái, nhưng bọn họ cũng đã viết thư đầu hàng, từ nay về sau nghe theo sự sai khiến của triều đình. Long Ngự Phong giống như chiến thần trong một tháng ngắn ngủi đã đem giang hồ nhét vào dưới trướng của mình mặc cho hắn sai khiến. Nhất thời uy danh của Long Ngự Phong đã truyền đến các nước trên dưới. Mọi người đều cho rằng hắn không còn đơn giản chỉ là một hoang đế, một tuyệt sắc mỹ nam tử, mà còn là chiến thần bách chiến bách thắng!
” Hoàng thượng, ngài giận dữ là vì hồng nhan đúng không? thần là một người thô lỗ, không biết có phải ý tứ này không? ” từ nhỏ lớn lên cùng Long Ngự Phong, Lý Triết cười hì hì nói giỡn với hắn.
” Lý Triết, quản tốt nữ nhân của mình là được rồi! ” Long Ngự Phong tức giận trừng mắt liếc hắn một cái. Ôm lấy Vân Phi Yên đi vào phòng. Đem nàng đặt trên giường xong cũng nắm xuống theo. ” Yên nhi, đã hơn một tháng rồi, nàng đến tột cùng là khi nào mới có thể tỉnh lại? xem hài tử của chúng ta đã lớn như vậy, nàng đã bao lâu không cùng nó nói chuyện rồi. nàng cả ngày đều ở cùng ta, cũng không để ý đến ta, Yên nhi, mau tỉnh lại đi! tỉnh lại thì có thể nhìn thấy Phàm nhi Điệp nhi, chỉ cần nàng có thể tỉnh lại, ta sẽ đáp ứng nàng, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa “
Là ai đang nói chuyện bên tai nàng vậy? ồn quá!
Long Ngự Phong đã liên tiếp mấy ngày không nghỉ ngơi, giờ phút này liền thả lỏng ôm Vân Phi Yên ngủ say.
Í? sao không nói nữa? Vân Phi Yên chậm rãi mở to mắt, đây là đâu? nàng là ai? Ớ? hình như không động đậy được! nàng từ từ xoay đầu, Woa! thật khá! nam nhân thật đẹp, có lẽ là quá mệt rồi.
Nàng mơ một giấc mơ, mơ thấy mình nhìn thấy một nam nhân rất đẹp. Sáng sớm một tuyệt sắc giai nhân từ trong giấc ngủ sâu tỉnh lại, Ớ? giống như trong mơ! có phải cũng là mỹ nam tử đó không vậy? quay đầu, woa….ta không phải đang nằm mơ chứ, nước miếng tí tách rơi trên mặt nam nhân, Long Ngự Phong nhíu mày nhưng chưa tỉnh dậy, trời mưa sao? đây là trong phòng chắc là không phải, mặc kệ nó tiếp tục ngủ. Bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo của nam nhân, đầu ngón tay chọc chọc vào vòm ngực cứng rắn, ” Cứng? ” lại so sánh với của mình, mềm. tiếp tục thám hiểm. bàn tay nhỏ bé chạm rãi đi xuống .
” Người này đi ngủ không có việc gì lại bỏ cái vật cứng cứng thô thô trong quần áo làm gì? cũng không sợ không thoải mái, ta giúp ngươi lấy ra nhé, một lát nhớ cảm ơn ta thật tốt đó nha! ” nói xong liền động thủ, ắc? lấy không được, được, ta lại dùng sức.
” A! ” Long Ng