Điệp viên nữ hoàng
Mr.Luân™ [Admin] [On] 27/11/24 - 23:30 |
i thích sao về thủ phạm?
-Hiện nay các thầy ở đây đều mặc áo đủ cúc, nhưng một trong số đó là áo đi đặt lại.
-Em nói gì? Cô không hiểu!
Cả trường lại nhốn nháo.
-Em đã tới hiệu may Phúc Thuý! Đó là hiệu chuyên may đồng phục cho trường ta. Chỉ có họ mới có loại cúc này. Đây là hoá đơn của hưng thủ!
Quyên lập tức chìa tờ giấy ra cho cô hiệu trưởng xem.
-Ngày 8-12! Trần Hoà!_Cô hiệu trưởng phẫn nộ nhìn về phía thầy Hoà.
-Thầy..là hưng thủ sao?
Ngược lại với vẻ tức giận của mọi người đổ vào mình, ông Hoà bình tĩnh đáp trả:
-Đúng! Tôi đã đặt may chiếc áo trùn với ngày xảy ra vụ việc..nhưng Hân à…haha…em quên bất kì ai cũng có thể đi đặt quần áo sao?
-Em…
8. HUNG THỦ THỰC SỰ
Cô hiệu trưởng cầm micro yêu cầu:
-Hôm nay là ngày cuối cùng rồi. Đã hết hạn 3 ngày. Nếu các em không tìm ra thủ phạm là ai khác, tôi xin tuyên bố..Thầy Cao Đức Hùng bị đuổi khỏi trường.
Học sinh ùa lên một cách mỉa mai. Thầy Hùng nhìn quanh tìm kiếm Hân nhưng không có ánh mắt nào nhìn ông bằng sự cảm thông cả. Ông cứ đứng ngây như thế cho đến khi bên tai vang lên tiếng bác bảo vệ.
-Ông Cao Đức Hùng! Mời đi ra ngoài cho!_Bác bảo vệ cũng không tin vào chuyện này, nhưng bác chỉ là một người bảo vệ ít học, không có đủ trí thông minh để chứng minh thầy trong sạch.
-Đáng lắm! Vô liêm sỉ!
-Qủa báo! Cút đi!
Hàng loạt học sinh đồng thanh hét. Thầy Hùng thấy sống mũi cay cay, mắt đã nhoè nước.
-Khoan đã!
Một tiếng hét vang lên từ cổng trường, trong phút chốc làm tất cả trở nên im bặt. Một mái tóc dài, cùng một mái tóc ngắn, vẻ mặt căng thẳng nhưng vẫn chứa chút hi vọng tiến vào trường.
-Thầy không thể bị đuổi được!
Cô hiệu trưởng bước xuống sân, đám học sinh đang bu quanh liền tản ra rẽ làm hai lối cho cô đi.
-Tại sao em lại khẳng định như vậy?
-Bởi vì…._Hân nhìn vào mắt cô hiệu trưởng quả quyết_..em đã tìm ra thủ phạm.
Cả trường lại trở về trạng thái ồn ào như trước. Ai cũng khó hiểu nhìn Hân.
-Vậy..hung thủ là ai?
Hân dùng ánh mắt căm hận quét qua một lượt lũ học sinh đã vô tình với thầy…rồi ánh mắt ấy bỗng nóng dần lên khi dừng lại ở một người đàn ông.
-Hung thủ chính là thầy Hoà dạy văn!
Vừa nghe Hân buộc tội, thầy Hoà vừa cười ha hả.
-Tôi….là hung thủ…haha..trường ta vừa xuất hiện một nữ thám tử..haha….vậy em có chứng cứ gì không?
Bọn học sinh cũng hùa theo ông thầy.
-Có! Em có bằng chứng!xin các bạn hãy lắng nghe tôi nói!
Tức thì cả trường im lặng để nghe Hân buộc tội ông thầy văn có miệng lưỡi chuyên đá đểu giỏi này….ai mà không biết ông ta dạy văn rất giỏi, ông ta đã từng thi vào đại học luật, nhưng may là họ đánh trượt…dù sao ông ta cũng là gừng già…..rất lợi hại….liệu một điệp viên non nớt có vạch trần được bộ mặt của ông ta không?
-Hôm đó…Diễm Mi bị điểm kém. Thầy Hùng nói muốn giảng lại cho bạn ấy câu mà bạn sai. Lúc đó là tiết cuối…thầy đã tuyên bố trước mặt cả lớp…liệu có kẻ nào muốn gây tội lại cho mọi người biết thời gian gây án không?
-Tiết cuối…mọi người về hết, Diễm Mi và thầy ở lại….sau khi giảng xong, thầy về trước. Tưởng rằng chỉ còn Mi ở lại, nhưng thật ra vẫn còn có một kẻ đứng sau cửa chờ thời cơ làm trò xằng bậy!
-Ai cũng biết Diễm Mi thể lực yếu, tinh thần luôn bất ổn..cuối giờ nào, cô ấy cũng uống thuốc….nhân lúc đó, hưng thủ đã trùm mặt cô ấy từ phía sau và ôm vào eo cô ấy! Theo phản xạ, Diễm Mi sẽ quay lại, nhưng vì hắn ta cao hơn và giữ tay Mi nên Mi mới không nhìn thấy mặt hắn, chính vì vậy mà tay cô ấy bị bầm.
-Hung thủ chỉ dùng một tay để giữ, sức của một người 45 tuổi mà chỉ dùng một tay, dĩ nhiên Mi sẽ thoát ra được. Nhưng lại bị trùm mặt bằng túi ni lông đen nên chỉ giựt được cúc áo của hắn. Khi có tiếng bảo vệ. hưng thủ mới vội vàng buông cô ấy ra, cũng may có bác ấy, nếu không thì không biết có chuyện gì đã xảy ra!
-Chiếc cúc mà Diễm Mi giựt được chính là cúc trên áo đồng phục của thầy giáo! Khi em tới nhà thầy xác nhận thì không hề thấy có dấu hiệu mất cúc. Điều này chứng tỏ, thầy hùng vô tội.
Cả trường vỗ tay nhiệt liệt sau một hồi nghe Hân giải oan cho thầy. Mấy học sinh lần trước ném trứng vào thầy cũng rơm rớm nước mắt. Một thoáng rạng rỡ hiện lên trên khuôn mặt thầy.
-Vậy…em giải thích sao về thủ phạm?
-Hiện nay các thầy ở đây đều mặc áo đủ cúc, nhưng một trong số đó là áo đi đặt lại.
-Em nói gì? Cô không hiểu!
Cả trường lại nhốn nháo.
-Em đã tới hiệu may Phúc Thuý! Đó là hiệu chuyên may đồng phục cho trường ta. Chỉ có họ mới có loại cúc này. Đây là hoá đơn của hưng thủ!
Quyên lập tức chìa tờ giấy ra cho cô hiệu trưởng xem.
-Ngày 8-12! Trần Hoà!_Cô hiệu trưởng phẫn nộ nhìn về phía thầy Hoà.
-Thầy..là hung thủ sao?
Ngược lại với vẻ tức giận của mọi người đổ vào mình, ông Hoà bình tĩnh đáp trả:
-Đúng! Tôi đã đặt may chiếc áo trùng với ngày xảy ra vụ việc..nhưng Hân à…haha…em quên bất kì ai cũng có thể đi đặt quần áo sao?
-Em…
Cả trường lại được phen ồ lên….Diễm Mi giờ mới đỏ hoe mắt, cô đã hi vọng biết bao để tìm ra hung thủ, Hân cảm thấy mình bất lực lắm.
-Thưa các bạn và thầy cô! Đúng là ai cũng có thể đi đặt quần áo. Nhưng máy quay thì không!_Một giọng nói âm vang khắp cả sân trường làm tất cả như chết lặng. Dưới ánh nắng, một cậu học sinh có mái tóc hung vàng nhoẻn cười. Nụ cười làm ngất ngây bao trái tim nữ sinh.
-Đường Minh!_Hân cậu ta thốt lên. Cậu ta đang giải cứu cho mình đấy ư?
-Đây là chiếc máy quay do bác bảo vệ quay được. Bác ấy muốn lưu giữ ki niệm của trường ta sau khi về hưu nên đã gắn nó ở cổng trường. Cô hiệu trưởng, cô có thể xem, người cuối cùng rời khỏi ngôi trường này là thầy Hoà!
-Đồ vu khống, tôi không có tội!
Nhếch mép, Đường Minh đưa chiếc máy quay cho cô hiệu trưởng…..chiếc máy đưa đi đưa lại qua mặt học sinh….cuối cùng kẻ chịu những ánh mắt khinh bỉ và căm giận đó chính là thầy Hoà.
-Trần Hoà! Anh chính thức bị đuổi việc vì đã vi phạm nội qui nhà trường và pháp luật.
-Anh sẽ phải bồi thường cho học sinh và vĩnh viễn không được bước chân vào cái trường này nữa! còn bây giờ, mời anh ra khỏi đây!
-Không! Chị phải tin tôi, nhất định là bọn nó đã giở trò, tôi vô tội, tôi vô tội!
-Trường này không có chỗ cho những kẻ xấu xa và vô nhân tính như anh!
-Hân, Minh, Quyên! Cảm ơn các em vì đã chứng minh thầy trong sạch!
Thầy Hùng nhìn đám học trò trìu mến.
-Ngày mai thầy lại dạy học chúng em nhé, không có thầy chúng em buồn lắm!
Thầy Hùng gật đầu, rồi thầy quay sang Đường Minh, mỉm cười.
-Cảm ơn em vì đã chứng minh thầy trong sạch.
-A! không có gì đâu ạ!
Đường Minh cười nhẹ. Thầy Hùng vẫy tay chào tạm biệt rồi đi lên lầu hai. Thầy sẽ tham dự tiệc xin lỗi của học sinh…vậy là sau cơn mưa trời lại sáng. Nhưng còn lại….
-Cám ơn! Nếu không có bằng chứng của cậu thì tôi sẽ không thể tìm ra thủ phạm._Hân cúi đầu cảm tạ, nhớ lúc nãy cậu ta đứng lên giải vây cho mình, cũng anh hùng phết đấy chứ!
-Trước hết…cô hãy nhìn tôi một lần đi!_Đường Minh nói bằng giọng nhỏ dần.
-her! _Hân tí thì cười phá lên vì đôi mắt bầm tím của câụ ta….
-Chuyện đó..tôi ..xin lỗi!
-Cô nghĩ chỉ một lời xin lỗi là xong à? Đấy…nhìn đi! Đằng kia có một học sinh nữ cứ nhìn tôi cười….cả chỗ kia nữa!
-Bốp!!!!!!!
-Xin lỗi! mặc dù cậu vừa cứu tôi, nhưng điều mà tôi ghét nhất là những kẻ hay thù dai._Nói xong, Hân bỏ mặc cậu nằm sóng xoài trên đất…với hai mắt thâm tím như gấu trúc
-Lại đánh lén nữa! Quỷ simaoha. Sao tôi có thể thù dai được chứ. Qu simaoha, cô nhất định sẽ biết tay tôi!(ko thù dai).^^
9. LỄ HỘI ĐÁNG NHỚ.
Từ sau vụ trần Hoà, Đường Minh trở nên được hâm mộ hơn trước. Ngày nào trong ngăn cậu ta cũng đầy hoa. Còn kẻ ngồi cạnh thì….
-ÔI trời! thật tội nghiệp. Sao mình ôm không xuể thế này mà lại có người không nhận được hoa nhỉ?
Hân không ham hố gì mấy bó hoa, nhưng nghe cái giọng của Đường Minh thì cô chỉ muốn đấm cho cậu ta vài phát thôi.
-Không biết có ai thích xem ảnh con gấu trúc với hai mắt thâm tím không nhỉ? Mình phát cho mọi người xem nhé.
Nghe đến đây thì Đường Minh im bặt ngay. Đúng là quỉ simaoha! luôn có cách đối phó độc nhất để người khác phải chết ở trong lòng.^^
Cô Tuyết bước vào lớp mỉm cười. Khuôn mặt cô chưa bao giờ tươi như thế, môi cô bắt đầu mấp máy:
-Cô xin thông báo với cả lớp một tin….Trường ta sẽ tổ chức một hội diễn văn nghệ, mối lớp được cử 6 người xuất sắc. Những bạn này sẽ chia làm 3 nhóm. Cô đã chọn ra 6 gương mặt tiêu biểu rồi.
-Cô ơi! Em…
-Em!
Cả lớp ào lên như sóng. Ai cũng muốn tham gia vào hội diễn văn nghệ này…bởi vì phần thưởng rất lớn.
-Các em trật tự! cô sẽ đọc tên 6 bạn đó: Đường Minh, Nguyệt, Văn, Hân, Quyên, Bằng.
-Wa! Không ngờ…._Hân run lên hớn hở.
-Quỷ simaoha xuất sắc? chuyện lạ!
Ngay lúc ấy, một ánh mắt sắc lẻm xoẹt qua Đường Minh làm cậu lạnh toát người.
-Các em nghe thể lệ cuộc thi đã nào. Tất cả 6 bạn sẽ được chia làm ba nhóm nhỏ để thể hiện 3 tiết mục khác nhau.
-Nhóm 1 Đường Minh…..Ngọc Hân!
Nghe cái tin sét đánh này, cả hai nhân vật được nhắc đến đều nhìn nhau với ánh mắt tức tối nhưng không làm gì được.
-Nhóm 2, Lạc Văn, Minh Nguyệt!
Nghe đến tên mình, Văn giật miình quay sang phía Nguyệt. Mắt hai ngwoif chạm nhau…Nguyệt lạnh lùng quay đi.
-Nhóm 3 , Nhược Bằng, Quyên Quyên!
-Cô xếp thật không công bằng._cả hai cùng đồng thanh.( sao lại ko công bằng, quá công bằng ý chứ )
-Thôi nào! Các em hãy chuẩn bị tốt 3 tiết mục đặc sắc đi để lớp mình dành giải. vỗ tay!
Cả lớp nghe lệnh, những tràng vỗ tay nổi lên như sấm.
-Lạc Văn, chúng ta cùng nhóm rồi. Cậu có thể đánh đàn, còn mình sẽ múa.
Đang viết bài, nghe lời đề nghị của Nguyệt xong, Văn chỉ gật đầu.
-Vậy chiều nay 3 giờ chiều tới phòng nhạc của trường nhé!_Nguyệt khoác tay Tố Trinh.
Văn chỉnh lại gọng kính rồi thở dài. Dù một tuần đã trôi qua, nhưng những lời nói hôm đó vẫn còn làm cậu đau đớn.
-Chúng ta sẽ biểu diễn tiết mục tiết mục gì?_Quyên hỏi với giọng tức pha chút cáu.
-Cứ tới địa chỉ này thì khác biết._Nhược Bằng đưa cho Quyên một tấm bưu thiếp có ghi một địa chỉ của một quán bar.
-Lúc nào tới đấy để tập?
-Tối nay!
-Nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn chưa tìm ra tiết mục gì đặc sắc cả!_Hân vừa lắc đầu vừa nhìn lên bầu trời xanh.
-Tôi cũng không nghĩ ra. Người ta thường nói đầu óc phải sáng tạo nên chúng ta hãy tìm hiểu khắp nơi vể những tiết mục sắp tới đi.
-Nhưng đi đâu để tìm chứ?
-Công viên chẳng hạn!
10. THIÊN THẦN TÌNH YÊU.
3 giờ chiều.
Lạc Văn mở cửa phòng nhạc. Nguyệt chưa tới, vậy cũng tốt. Cậu đến gần cái đàn piano rồi nhẹ nhàng ngồi xuống. Ngón tay lướt nhẹ trên từng phím đàn, âm thanh du dương, êm dịu phảng phất một chút buồn-giống như tâm trạng lúc này của cậu vậy.
-CẠCH!
Cửa phòng nhạc hé mở. Nguyệt bất ngờ bước vào.
-Cậu đánh hay lắm!
Văn thôi không đánh đàn, vẻ mặt lại nghiêm nghị như trước.
-Cậu tới rồi à? Chúng ta tập thôi!
-Ưm`!
Nguyệt đứng vào chỗ trung tâm của gian phòng. Cô bắt đầu múa những điệu múa uyển chuyển, tay và chân rất dẻo lại cộng thêm tiếng đàn nhẹ nhàng, êm dịu của Lạc Văn đã tạo nên một bức tranh vô cùng rực rỡ nhưng cũng đầy rẫy nỗi buồn vây quanh.
-Hôm nay là sinh nhật cậu! mình có cái này muốn tặng cậu!
-Ô mai! Woa! Mình thích ăn ô mai lắm. Cảm ơn cậu nhé, Lạc Văn!
Lạc Văn vừa nhìn Minh Nguyệt vừa nhớ lại vô vàn những kỉ niệm xưa. Nguyệt giống một thiên thần, với mái tóc dài khẽ đung đưa theo điệu nhảy, chiếc váy trắng bồng bềnh rung nhẹ theo làn gió thoảng. Cô say sưa với những động tác mềm dẻo mà không để ý có một ánh mắt say mê đang nhìn cô đầy hi vọng.
Không biết họ đã tập luyện ra sao nhưng khi những giọt mồ hôi lăn xuống khuôn mặt Nguyệt, cả hai cùng thống nhất sẽ nghỉ một chút.
-Mình....chọn đồ cho cậu được không? Đồ biểu diễn ý mà!_Không chờ Lạc Văn trả lời, cô đã lôi tuột cậu ra ngoài.
Mặc cho Lạc Văn miễn cưỡng thử đồ, Nguyệt cứ thấy bộ nào đẹp là đưa cho cậu. Một chiếc áo đuôi tôm màu trắng, quần đen rộng, mọt chiếc mũ vằn nâu.
-Wa! Cái áo này hợp với cậu quá! Chị gói lại cho em!_Nguyệt mỉm cười rồi ngắm nghía lại mấy bộ đồ mình chọn.
-Không cần đâu! Mình có rồi mà!
Lạc Văn ái ngại nhìn mấy bộ quần áo.
-Có rồi cũng phải chọn, buổi biểu diễn là bộ mặt của lớp mình mà. Nào mặc thử đi!
Anh hùng khó qua ải mĩ nhân, cuối cùng lạc Văn cũng bị thuyết phục. Một lát sau khi cậu bước ra….
-Được không….?_Lạc Văn ngượng nghịu hỏi. Chiếc kính to sụ biến đâu mất, giờ là một chàng trai với khuôn mặt không chê vào đâu được, thường ngày chính cái đồ vật ấy đã che đi vẻ đẹp trai của cậu ta.
-Đẹp….đẹp lắm..from chuẩn!
-Hì!
Lúc này Lạc Văn mới nở một nụ cười . Có lẽ để được khen, cậu sẽ mặc bộ này suốt đời ý chứ. Nhất lại là Nguyệt khen nữa.
-Mình đói quá!chúng mình đi ăn chút gì đi!
Lạc Văn gật đầu, lâu lắm rồi, cậu mới thấy vẻ dịu dàng của Nguyệt. Gía như cứ như vậy mãi thì tốt nhỉ!
-Cay quá!!!!!!!eeee!
-Sức chịu đựng của cậu kém quá! Đây mới chỉ là cay cấp độ 3 thôi đấy!_Lạc Văn vừa mỉm cười vừa cho thìa cơm rang vào miệng. mùi thức ăn thơm phức sộc vào mũi khiến ai cũng không thể kìm chế khi thấy nó trước mặt. Cơm rang đủ màu. Có hành thơm, nguyên liệu chính là ớt. Đường phố ngoài kia náo nhiệt đến lạ lùng.
-Reng….reng..reng!
-Xin lỗi, mình nghe điện thoại!_Nguyệt bỏ ra ngoài, khi quay vào, cô tỏ vẻ ái ngại.
-Xin lỗi cậu! mình có việc phải về…
Không để Nguyệt phải khó xử, Văn mỉm cười gật đầu để rồi khi người con gái ấy ra đi, nụ cười trên môi tắt phụt.
11. BÀ CÔ KHÓ TÍNH
Đi bên đường, Hân chẳng nói gì, còn một quãng nữa thì tới công viên.
-Chúng ta sẽ biểu diễn tiết mục gì?
- ờ thì….múa chẳng hạn!
-Tui là con trai….múa cứng nhắc….làm ảo thuật đi!
-Tui đâu có biết làm! Hỏng thì bẽ mặt lắm!
Hai cái bóng cứ cãi nhau loạn xì ngầu hết cả lên…cho tới khi đễn công viên. Cổng công viên rất lớn, mở rộng chào đón hai người. Xung quanh là hàng rào sắt vẽ hình của các nhân vật hoạt hình. Vừa bước vào cổng, Hân đã nhìn thấy một cửa hàng đề biển: Thực hiện ước mơ. Người trông cửa hàng là một bà cô với đôi mắt đen sau hun hút và đôi môi tím ngắt. Mặt bà ta chát phấn dầy tới nối nếu sờ tay vào thì phấn sẽ bung ra từng mảng.
-Chào hai bé! Hai bé muốn thực hiện ước mơ gì?
Cả hai cùng trố mắt khi nghe cái miệng tím ngắt kia thốt ra.
-Bé!_Chẳng lẽ mình bé lắm sao?
Thấy hai người có vẻ ngạc nhiên, bà chủ cửa hàng tỏ vẻ khó chịu.
-Ta chỉ thực hiện ước mơ cho những đứa trẻ mà thôi! Nếu hai người là người lớn tìh mời đi chỗ khác.
-Bà ta chắc vừa từ trại tâm thần ra, chúng ta đi!_Đường Minh khẽ nói nhỏ vào tai Hân.
-Thằng bé này! Dám nói ta như thế à?_Bà ta nhìn Đường Minh đầy tức giận.
-Tai thính phải biết!_Hân lại nói nhỏ vào tai Đường Minh. Thấy hai đứa nhóc đang xì xào về
-Hiện nay các thầy ở đây đều mặc áo đủ cúc, nhưng một trong số đó là áo đi đặt lại.
-Em nói gì? Cô không hiểu!
Cả trường lại nhốn nháo.
-Em đã tới hiệu may Phúc Thuý! Đó là hiệu chuyên may đồng phục cho trường ta. Chỉ có họ mới có loại cúc này. Đây là hoá đơn của hưng thủ!
Quyên lập tức chìa tờ giấy ra cho cô hiệu trưởng xem.
-Ngày 8-12! Trần Hoà!_Cô hiệu trưởng phẫn nộ nhìn về phía thầy Hoà.
-Thầy..là hưng thủ sao?
Ngược lại với vẻ tức giận của mọi người đổ vào mình, ông Hoà bình tĩnh đáp trả:
-Đúng! Tôi đã đặt may chiếc áo trùn với ngày xảy ra vụ việc..nhưng Hân à…haha…em quên bất kì ai cũng có thể đi đặt quần áo sao?
-Em…
8. HUNG THỦ THỰC SỰ
Cô hiệu trưởng cầm micro yêu cầu:
-Hôm nay là ngày cuối cùng rồi. Đã hết hạn 3 ngày. Nếu các em không tìm ra thủ phạm là ai khác, tôi xin tuyên bố..Thầy Cao Đức Hùng bị đuổi khỏi trường.
Học sinh ùa lên một cách mỉa mai. Thầy Hùng nhìn quanh tìm kiếm Hân nhưng không có ánh mắt nào nhìn ông bằng sự cảm thông cả. Ông cứ đứng ngây như thế cho đến khi bên tai vang lên tiếng bác bảo vệ.
-Ông Cao Đức Hùng! Mời đi ra ngoài cho!_Bác bảo vệ cũng không tin vào chuyện này, nhưng bác chỉ là một người bảo vệ ít học, không có đủ trí thông minh để chứng minh thầy trong sạch.
-Đáng lắm! Vô liêm sỉ!
-Qủa báo! Cút đi!
Hàng loạt học sinh đồng thanh hét. Thầy Hùng thấy sống mũi cay cay, mắt đã nhoè nước.
-Khoan đã!
Một tiếng hét vang lên từ cổng trường, trong phút chốc làm tất cả trở nên im bặt. Một mái tóc dài, cùng một mái tóc ngắn, vẻ mặt căng thẳng nhưng vẫn chứa chút hi vọng tiến vào trường.
-Thầy không thể bị đuổi được!
Cô hiệu trưởng bước xuống sân, đám học sinh đang bu quanh liền tản ra rẽ làm hai lối cho cô đi.
-Tại sao em lại khẳng định như vậy?
-Bởi vì…._Hân nhìn vào mắt cô hiệu trưởng quả quyết_..em đã tìm ra thủ phạm.
Cả trường lại trở về trạng thái ồn ào như trước. Ai cũng khó hiểu nhìn Hân.
-Vậy..hung thủ là ai?
Hân dùng ánh mắt căm hận quét qua một lượt lũ học sinh đã vô tình với thầy…rồi ánh mắt ấy bỗng nóng dần lên khi dừng lại ở một người đàn ông.
-Hung thủ chính là thầy Hoà dạy văn!
Vừa nghe Hân buộc tội, thầy Hoà vừa cười ha hả.
-Tôi….là hung thủ…haha..trường ta vừa xuất hiện một nữ thám tử..haha….vậy em có chứng cứ gì không?
Bọn học sinh cũng hùa theo ông thầy.
-Có! Em có bằng chứng!xin các bạn hãy lắng nghe tôi nói!
Tức thì cả trường im lặng để nghe Hân buộc tội ông thầy văn có miệng lưỡi chuyên đá đểu giỏi này….ai mà không biết ông ta dạy văn rất giỏi, ông ta đã từng thi vào đại học luật, nhưng may là họ đánh trượt…dù sao ông ta cũng là gừng già…..rất lợi hại….liệu một điệp viên non nớt có vạch trần được bộ mặt của ông ta không?
-Hôm đó…Diễm Mi bị điểm kém. Thầy Hùng nói muốn giảng lại cho bạn ấy câu mà bạn sai. Lúc đó là tiết cuối…thầy đã tuyên bố trước mặt cả lớp…liệu có kẻ nào muốn gây tội lại cho mọi người biết thời gian gây án không?
-Tiết cuối…mọi người về hết, Diễm Mi và thầy ở lại….sau khi giảng xong, thầy về trước. Tưởng rằng chỉ còn Mi ở lại, nhưng thật ra vẫn còn có một kẻ đứng sau cửa chờ thời cơ làm trò xằng bậy!
-Ai cũng biết Diễm Mi thể lực yếu, tinh thần luôn bất ổn..cuối giờ nào, cô ấy cũng uống thuốc….nhân lúc đó, hưng thủ đã trùm mặt cô ấy từ phía sau và ôm vào eo cô ấy! Theo phản xạ, Diễm Mi sẽ quay lại, nhưng vì hắn ta cao hơn và giữ tay Mi nên Mi mới không nhìn thấy mặt hắn, chính vì vậy mà tay cô ấy bị bầm.
-Hung thủ chỉ dùng một tay để giữ, sức của một người 45 tuổi mà chỉ dùng một tay, dĩ nhiên Mi sẽ thoát ra được. Nhưng lại bị trùm mặt bằng túi ni lông đen nên chỉ giựt được cúc áo của hắn. Khi có tiếng bảo vệ. hưng thủ mới vội vàng buông cô ấy ra, cũng may có bác ấy, nếu không thì không biết có chuyện gì đã xảy ra!
-Chiếc cúc mà Diễm Mi giựt được chính là cúc trên áo đồng phục của thầy giáo! Khi em tới nhà thầy xác nhận thì không hề thấy có dấu hiệu mất cúc. Điều này chứng tỏ, thầy hùng vô tội.
Cả trường vỗ tay nhiệt liệt sau một hồi nghe Hân giải oan cho thầy. Mấy học sinh lần trước ném trứng vào thầy cũng rơm rớm nước mắt. Một thoáng rạng rỡ hiện lên trên khuôn mặt thầy.
-Vậy…em giải thích sao về thủ phạm?
-Hiện nay các thầy ở đây đều mặc áo đủ cúc, nhưng một trong số đó là áo đi đặt lại.
-Em nói gì? Cô không hiểu!
Cả trường lại nhốn nháo.
-Em đã tới hiệu may Phúc Thuý! Đó là hiệu chuyên may đồng phục cho trường ta. Chỉ có họ mới có loại cúc này. Đây là hoá đơn của hưng thủ!
Quyên lập tức chìa tờ giấy ra cho cô hiệu trưởng xem.
-Ngày 8-12! Trần Hoà!_Cô hiệu trưởng phẫn nộ nhìn về phía thầy Hoà.
-Thầy..là hung thủ sao?
Ngược lại với vẻ tức giận của mọi người đổ vào mình, ông Hoà bình tĩnh đáp trả:
-Đúng! Tôi đã đặt may chiếc áo trùng với ngày xảy ra vụ việc..nhưng Hân à…haha…em quên bất kì ai cũng có thể đi đặt quần áo sao?
-Em…
Cả trường lại được phen ồ lên….Diễm Mi giờ mới đỏ hoe mắt, cô đã hi vọng biết bao để tìm ra hung thủ, Hân cảm thấy mình bất lực lắm.
-Thưa các bạn và thầy cô! Đúng là ai cũng có thể đi đặt quần áo. Nhưng máy quay thì không!_Một giọng nói âm vang khắp cả sân trường làm tất cả như chết lặng. Dưới ánh nắng, một cậu học sinh có mái tóc hung vàng nhoẻn cười. Nụ cười làm ngất ngây bao trái tim nữ sinh.
-Đường Minh!_Hân cậu ta thốt lên. Cậu ta đang giải cứu cho mình đấy ư?
-Đây là chiếc máy quay do bác bảo vệ quay được. Bác ấy muốn lưu giữ ki niệm của trường ta sau khi về hưu nên đã gắn nó ở cổng trường. Cô hiệu trưởng, cô có thể xem, người cuối cùng rời khỏi ngôi trường này là thầy Hoà!
-Đồ vu khống, tôi không có tội!
Nhếch mép, Đường Minh đưa chiếc máy quay cho cô hiệu trưởng…..chiếc máy đưa đi đưa lại qua mặt học sinh….cuối cùng kẻ chịu những ánh mắt khinh bỉ và căm giận đó chính là thầy Hoà.
-Trần Hoà! Anh chính thức bị đuổi việc vì đã vi phạm nội qui nhà trường và pháp luật.
-Anh sẽ phải bồi thường cho học sinh và vĩnh viễn không được bước chân vào cái trường này nữa! còn bây giờ, mời anh ra khỏi đây!
-Không! Chị phải tin tôi, nhất định là bọn nó đã giở trò, tôi vô tội, tôi vô tội!
-Trường này không có chỗ cho những kẻ xấu xa và vô nhân tính như anh!
-Hân, Minh, Quyên! Cảm ơn các em vì đã chứng minh thầy trong sạch!
Thầy Hùng nhìn đám học trò trìu mến.
-Ngày mai thầy lại dạy học chúng em nhé, không có thầy chúng em buồn lắm!
Thầy Hùng gật đầu, rồi thầy quay sang Đường Minh, mỉm cười.
-Cảm ơn em vì đã chứng minh thầy trong sạch.
-A! không có gì đâu ạ!
Đường Minh cười nhẹ. Thầy Hùng vẫy tay chào tạm biệt rồi đi lên lầu hai. Thầy sẽ tham dự tiệc xin lỗi của học sinh…vậy là sau cơn mưa trời lại sáng. Nhưng còn lại….
-Cám ơn! Nếu không có bằng chứng của cậu thì tôi sẽ không thể tìm ra thủ phạm._Hân cúi đầu cảm tạ, nhớ lúc nãy cậu ta đứng lên giải vây cho mình, cũng anh hùng phết đấy chứ!
-Trước hết…cô hãy nhìn tôi một lần đi!_Đường Minh nói bằng giọng nhỏ dần.
-her! _Hân tí thì cười phá lên vì đôi mắt bầm tím của câụ ta….
-Chuyện đó..tôi ..xin lỗi!
-Cô nghĩ chỉ một lời xin lỗi là xong à? Đấy…nhìn đi! Đằng kia có một học sinh nữ cứ nhìn tôi cười….cả chỗ kia nữa!
-Bốp!!!!!!!
-Xin lỗi! mặc dù cậu vừa cứu tôi, nhưng điều mà tôi ghét nhất là những kẻ hay thù dai._Nói xong, Hân bỏ mặc cậu nằm sóng xoài trên đất…với hai mắt thâm tím như gấu trúc
-Lại đánh lén nữa! Quỷ simaoha. Sao tôi có thể thù dai được chứ. Qu simaoha, cô nhất định sẽ biết tay tôi!(ko thù dai).^^
9. LỄ HỘI ĐÁNG NHỚ.
Từ sau vụ trần Hoà, Đường Minh trở nên được hâm mộ hơn trước. Ngày nào trong ngăn cậu ta cũng đầy hoa. Còn kẻ ngồi cạnh thì….
-ÔI trời! thật tội nghiệp. Sao mình ôm không xuể thế này mà lại có người không nhận được hoa nhỉ?
Hân không ham hố gì mấy bó hoa, nhưng nghe cái giọng của Đường Minh thì cô chỉ muốn đấm cho cậu ta vài phát thôi.
-Không biết có ai thích xem ảnh con gấu trúc với hai mắt thâm tím không nhỉ? Mình phát cho mọi người xem nhé.
Nghe đến đây thì Đường Minh im bặt ngay. Đúng là quỉ simaoha! luôn có cách đối phó độc nhất để người khác phải chết ở trong lòng.^^
Cô Tuyết bước vào lớp mỉm cười. Khuôn mặt cô chưa bao giờ tươi như thế, môi cô bắt đầu mấp máy:
-Cô xin thông báo với cả lớp một tin….Trường ta sẽ tổ chức một hội diễn văn nghệ, mối lớp được cử 6 người xuất sắc. Những bạn này sẽ chia làm 3 nhóm. Cô đã chọn ra 6 gương mặt tiêu biểu rồi.
-Cô ơi! Em…
-Em!
Cả lớp ào lên như sóng. Ai cũng muốn tham gia vào hội diễn văn nghệ này…bởi vì phần thưởng rất lớn.
-Các em trật tự! cô sẽ đọc tên 6 bạn đó: Đường Minh, Nguyệt, Văn, Hân, Quyên, Bằng.
-Wa! Không ngờ…._Hân run lên hớn hở.
-Quỷ simaoha xuất sắc? chuyện lạ!
Ngay lúc ấy, một ánh mắt sắc lẻm xoẹt qua Đường Minh làm cậu lạnh toát người.
-Các em nghe thể lệ cuộc thi đã nào. Tất cả 6 bạn sẽ được chia làm ba nhóm nhỏ để thể hiện 3 tiết mục khác nhau.
-Nhóm 1 Đường Minh…..Ngọc Hân!
Nghe cái tin sét đánh này, cả hai nhân vật được nhắc đến đều nhìn nhau với ánh mắt tức tối nhưng không làm gì được.
-Nhóm 2, Lạc Văn, Minh Nguyệt!
Nghe đến tên mình, Văn giật miình quay sang phía Nguyệt. Mắt hai ngwoif chạm nhau…Nguyệt lạnh lùng quay đi.
-Nhóm 3 , Nhược Bằng, Quyên Quyên!
-Cô xếp thật không công bằng._cả hai cùng đồng thanh.( sao lại ko công bằng, quá công bằng ý chứ )
-Thôi nào! Các em hãy chuẩn bị tốt 3 tiết mục đặc sắc đi để lớp mình dành giải. vỗ tay!
Cả lớp nghe lệnh, những tràng vỗ tay nổi lên như sấm.
-Lạc Văn, chúng ta cùng nhóm rồi. Cậu có thể đánh đàn, còn mình sẽ múa.
Đang viết bài, nghe lời đề nghị của Nguyệt xong, Văn chỉ gật đầu.
-Vậy chiều nay 3 giờ chiều tới phòng nhạc của trường nhé!_Nguyệt khoác tay Tố Trinh.
Văn chỉnh lại gọng kính rồi thở dài. Dù một tuần đã trôi qua, nhưng những lời nói hôm đó vẫn còn làm cậu đau đớn.
-Chúng ta sẽ biểu diễn tiết mục tiết mục gì?_Quyên hỏi với giọng tức pha chút cáu.
-Cứ tới địa chỉ này thì khác biết._Nhược Bằng đưa cho Quyên một tấm bưu thiếp có ghi một địa chỉ của một quán bar.
-Lúc nào tới đấy để tập?
-Tối nay!
-Nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn chưa tìm ra tiết mục gì đặc sắc cả!_Hân vừa lắc đầu vừa nhìn lên bầu trời xanh.
-Tôi cũng không nghĩ ra. Người ta thường nói đầu óc phải sáng tạo nên chúng ta hãy tìm hiểu khắp nơi vể những tiết mục sắp tới đi.
-Nhưng đi đâu để tìm chứ?
-Công viên chẳng hạn!
10. THIÊN THẦN TÌNH YÊU.
3 giờ chiều.
Lạc Văn mở cửa phòng nhạc. Nguyệt chưa tới, vậy cũng tốt. Cậu đến gần cái đàn piano rồi nhẹ nhàng ngồi xuống. Ngón tay lướt nhẹ trên từng phím đàn, âm thanh du dương, êm dịu phảng phất một chút buồn-giống như tâm trạng lúc này của cậu vậy.
-CẠCH!
Cửa phòng nhạc hé mở. Nguyệt bất ngờ bước vào.
-Cậu đánh hay lắm!
Văn thôi không đánh đàn, vẻ mặt lại nghiêm nghị như trước.
-Cậu tới rồi à? Chúng ta tập thôi!
-Ưm`!
Nguyệt đứng vào chỗ trung tâm của gian phòng. Cô bắt đầu múa những điệu múa uyển chuyển, tay và chân rất dẻo lại cộng thêm tiếng đàn nhẹ nhàng, êm dịu của Lạc Văn đã tạo nên một bức tranh vô cùng rực rỡ nhưng cũng đầy rẫy nỗi buồn vây quanh.
-Hôm nay là sinh nhật cậu! mình có cái này muốn tặng cậu!
-Ô mai! Woa! Mình thích ăn ô mai lắm. Cảm ơn cậu nhé, Lạc Văn!
Lạc Văn vừa nhìn Minh Nguyệt vừa nhớ lại vô vàn những kỉ niệm xưa. Nguyệt giống một thiên thần, với mái tóc dài khẽ đung đưa theo điệu nhảy, chiếc váy trắng bồng bềnh rung nhẹ theo làn gió thoảng. Cô say sưa với những động tác mềm dẻo mà không để ý có một ánh mắt say mê đang nhìn cô đầy hi vọng.
Không biết họ đã tập luyện ra sao nhưng khi những giọt mồ hôi lăn xuống khuôn mặt Nguyệt, cả hai cùng thống nhất sẽ nghỉ một chút.
-Mình....chọn đồ cho cậu được không? Đồ biểu diễn ý mà!_Không chờ Lạc Văn trả lời, cô đã lôi tuột cậu ra ngoài.
Mặc cho Lạc Văn miễn cưỡng thử đồ, Nguyệt cứ thấy bộ nào đẹp là đưa cho cậu. Một chiếc áo đuôi tôm màu trắng, quần đen rộng, mọt chiếc mũ vằn nâu.
-Wa! Cái áo này hợp với cậu quá! Chị gói lại cho em!_Nguyệt mỉm cười rồi ngắm nghía lại mấy bộ đồ mình chọn.
-Không cần đâu! Mình có rồi mà!
Lạc Văn ái ngại nhìn mấy bộ quần áo.
-Có rồi cũng phải chọn, buổi biểu diễn là bộ mặt của lớp mình mà. Nào mặc thử đi!
Anh hùng khó qua ải mĩ nhân, cuối cùng lạc Văn cũng bị thuyết phục. Một lát sau khi cậu bước ra….
-Được không….?_Lạc Văn ngượng nghịu hỏi. Chiếc kính to sụ biến đâu mất, giờ là một chàng trai với khuôn mặt không chê vào đâu được, thường ngày chính cái đồ vật ấy đã che đi vẻ đẹp trai của cậu ta.
-Đẹp….đẹp lắm..from chuẩn!
-Hì!
Lúc này Lạc Văn mới nở một nụ cười . Có lẽ để được khen, cậu sẽ mặc bộ này suốt đời ý chứ. Nhất lại là Nguyệt khen nữa.
-Mình đói quá!chúng mình đi ăn chút gì đi!
Lạc Văn gật đầu, lâu lắm rồi, cậu mới thấy vẻ dịu dàng của Nguyệt. Gía như cứ như vậy mãi thì tốt nhỉ!
-Cay quá!!!!!!!eeee!
-Sức chịu đựng của cậu kém quá! Đây mới chỉ là cay cấp độ 3 thôi đấy!_Lạc Văn vừa mỉm cười vừa cho thìa cơm rang vào miệng. mùi thức ăn thơm phức sộc vào mũi khiến ai cũng không thể kìm chế khi thấy nó trước mặt. Cơm rang đủ màu. Có hành thơm, nguyên liệu chính là ớt. Đường phố ngoài kia náo nhiệt đến lạ lùng.
-Reng….reng..reng!
-Xin lỗi, mình nghe điện thoại!_Nguyệt bỏ ra ngoài, khi quay vào, cô tỏ vẻ ái ngại.
-Xin lỗi cậu! mình có việc phải về…
Không để Nguyệt phải khó xử, Văn mỉm cười gật đầu để rồi khi người con gái ấy ra đi, nụ cười trên môi tắt phụt.
11. BÀ CÔ KHÓ TÍNH
Đi bên đường, Hân chẳng nói gì, còn một quãng nữa thì tới công viên.
-Chúng ta sẽ biểu diễn tiết mục gì?
- ờ thì….múa chẳng hạn!
-Tui là con trai….múa cứng nhắc….làm ảo thuật đi!
-Tui đâu có biết làm! Hỏng thì bẽ mặt lắm!
Hai cái bóng cứ cãi nhau loạn xì ngầu hết cả lên…cho tới khi đễn công viên. Cổng công viên rất lớn, mở rộng chào đón hai người. Xung quanh là hàng rào sắt vẽ hình của các nhân vật hoạt hình. Vừa bước vào cổng, Hân đã nhìn thấy một cửa hàng đề biển: Thực hiện ước mơ. Người trông cửa hàng là một bà cô với đôi mắt đen sau hun hút và đôi môi tím ngắt. Mặt bà ta chát phấn dầy tới nối nếu sờ tay vào thì phấn sẽ bung ra từng mảng.
-Chào hai bé! Hai bé muốn thực hiện ước mơ gì?
Cả hai cùng trố mắt khi nghe cái miệng tím ngắt kia thốt ra.
-Bé!_Chẳng lẽ mình bé lắm sao?
Thấy hai người có vẻ ngạc nhiên, bà chủ cửa hàng tỏ vẻ khó chịu.
-Ta chỉ thực hiện ước mơ cho những đứa trẻ mà thôi! Nếu hai người là người lớn tìh mời đi chỗ khác.
-Bà ta chắc vừa từ trại tâm thần ra, chúng ta đi!_Đường Minh khẽ nói nhỏ vào tai Hân.
-Thằng bé này! Dám nói ta như thế à?_Bà ta nhìn Đường Minh đầy tức giận.
-Tai thính phải biết!_Hân lại nói nhỏ vào tai Đường Minh. Thấy hai đứa nhóc đang xì xào về
đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất
Truyện Cùng Chuyên Mục
» Truyện Teen - Tam Đại Thiếu Gia Và Nhỏ Nhút Nhát: Cổ Tích Giữa Đời Thực
[ 4126 ngày trước - Xem: ]
- 734[ 4126 ngày trước - Xem: ]