Điệp viên nữ hoàng
Mr.Luân™ [Admin] [On] 27/11/24 - 21:33 |
được! chỉ ba ngày thôi, nhưng trong thời gian ấy, thầy Hùng sẽ không được dạy học.
Hân cúi đầu cảm ơn rồi nở một nụ cười làm thầy yên lòng.
-Em sẽ tìm bằng chứng….thầy trong sạch….
-Thầy tin ở em!_Thầy Hùng nhìn hân cảm động, khoé mắt thầy đã chảy vài giọt lệ cay cay.
-Thầy! cả em nữa!_Quyên cũng giơ tay lên ra vẻ quyết tâm.
Thấy có người vẫn còn tin vào mình…thầy hùng không khỏi xúc động…thầy cố cười và xoa đầu 2 cô học trò nhỏ:
-Ừ! Thầy tin ở các em!
-Hu…hu..huuhuuhuhu!
Đừng khóc nữa mà! Chỉ tại cái tên dê xồm đó!
-Đáng thương ghê! Không ngờ ông ta lại vô liem sỉ thế.
Diễm Mi gục đầu vào vai cô bạn bên cạnh, mắt đỏ hoe.
-Đừng nói thế! Không ngờ thầy lại…
-Thôi đi! Ông ta sàm sỡ cậu như vậy, sao còn biện hộ cho ông ta chứ._Cô bạn bên cạnh bực tức đấm tay xuống bàn.
-Diễm Mi! Mình có vài điều muốn hỏi!_Hân ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh và đề nghị. Quyên cũng ngồi xuống để theo dõi.
-Các cậu hỏi gì chứ?_Lý Tố Trinh bĩu môi.
-Không phải việc của cậu! tránh ra_Quyên lườm cô ta một cái như để cảnh cáo.
-Xìiiii!_Trinh nện mạnh đế giày coa gót xuỗng mặt bàn cho bõ tức rồi bỏ ra ngoài.
-Diễm Mi, không phải mình không tin cậu, chỉ là mình muốn điều tra…
Diễm Mi bắt đầu nổi giận, mặt cô ta đỏ ửng lên:
-Cậu tin mà lại tra khảo mình như thế à?
-Xin lỗi, mình chỉ muốn biết sự thật thôi!
-Sự thật chẳng phải đã quá rõ rồi sao?
-Cậu nói dối! Hôm thầy bảo ở lại là để giảng bài, cậu cố tình bày ra trò này_Quyên từ nãy tới giờ nhìn đủ rồi nên giờ phản công.
-Cậu thật quá đáng, cậu nghĩ mình bày ra trò này sao?
Hân liếc Quyên một cái, tính Quyên vốn hay nổi nóng, lẽ ra cô không nên để Quyên ngồi cạnh vào lúc này. Quay lại với Diễm Mi :
-Mi! Mình chỉ là….
-Các cậu đừng hỏi nữa!
Quyên giật bắn mình vì tiếng thét của cô bạn đang ngồi trước mặt mình.
Hân thấy tình hình không ổn nên kéo tay Quyên ra ngoài.
-Con nhỏ kiêu căng!_Quyên vẫn còn chưa hả giận.
-Chúng ta phải tìm ra chứng cứ trong vòng ba ngày, vì thế cậu đừng nổi nóng với con bé đó làm gì. Hiểu không?_Hân buồn bực nhìn Quyên.
-Ừ!..._Quyên hơi ngạc nhiên, nhưng đọc trước trong mắt hân sự lo lắng, Quyên không nói gì nữa.
3h 10 chiều.
-Thầy có thể kể lại các hoạt động trong ngày hôm qua không, sau tiết 5 ấy ạ!_Quyên và Hân ngồi đồi diện với thầy Hùng. Vẻ mặt thầy buồn não ruột, hạnh phúc của đời thầy là được đứng trên bục giảng, giờ hoàn cảnh đang rất ** le nên thầy đâm ra chán nản, trông thầy tiều tuỵ hệt mấy người già bị ốm sắp khuất núi.
-Hôm đó…sau giờ tan trường, thầy bảo Mi ở lại…
-Em không hiểu câu 7 lắm! tại sao lại là sai thư thầy?
-Hừm….triều đại này thực ra…..
-Cám ơn thầy! em hiểu rồi ạ!
-Vậy thầy về nhé!
-Vâng, em chào thầy!
-Thầy không biết Diễm Mi ở lại làm gì, nhưng thầy tuyệt đối không làm gì xấu cả!
-Vậy chiếc áo bị mất cúc thì sao ạ?
-Các em nói gì thế? Chiếc áo mất cúc nào cơ?_Thầy Hùng lộ vẻ ngạc nhiên xen lẫn khó hiểu.
-Thầy có thể cho em xem chiếc áo thầy mặc hôm qua xảy ra vụ việc, được không?_Hân đề nghị.
* * *
Thầy Hùng lôi trong tủ ra một chiếc áo sơ mi màu xanh da trời nhạt.
-ÔI! Hàng cúc thẳng tắp, không có dấu vết vị đứt cúc!
-Điều này thì chứng tỏ cái gì?_Quyên nhăn trán hỏi.
-Có rất nhiều thầy giáo trường ta mặc chiếc áo có loại cúc này. Vì đây là đồng phục của thầy giáo mà!_hung thủ theo như lời cô hiệu trưởng nói thì đã bị dựt mất một chiếc cúc….vậy bây giờ chỉ cần tìm ra thầy giáo mặc áo không đủ cúc thì đó chính là hung thủ.
* * *
-Ăn cơm thôi, Lạc Văn!
Nghe tiếng gọi của Hân, Văn mở cửa phòng, lủi thủi ngồi vào bàn. Gắp một miếng tôm chiên cho vào miệng, cậu thở dài. Cả ba im lặng một hồi.
-Này! Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy hả?
Văn im lặng, cậu chỉ chăm chú nhìn vào món đậu phụ nhạt thếch.
-Văn! Mình không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng….
-Các cậu làm ơn im lặng giùm đi, mai mình sẽ đi học. Mình ăn xong rồi!_Lạc Văn đẩy ghế đứng dậy và đi về phòng mặc cho Quyên tức tối vì cái kiểu giận cá chém thớt của cậu ta.
-Ăn tiếp đi!_Thấy Quyên bực, Hân nhắc.
-Ăn tiếp đi, mặc kệ cậu ta!
Lôi chiếc áo mưa từ trong chậu ra, Hân bịt mũi vẻ khó chịu.
-Thật kinh tởm!
-A!A!A! trời ơi! Cô ta có phải là con gái không vậy?_Đường Minh nhìn mình trong gương. Hai vành mắt thâm tím lại cứ như bị lực sĩ đấm vậy.
-Thú vị thật! để xem tôi sẽ xử cô thế nào! Quỷ simaoha!
Sáng hôm sau…
-Diễm Mi, thành thực xin lỗi!_Hân cúi đầu tỏ vẻ biết lỗi.
-Đừng làm phiền mình nữa!
-Khoan đã! Cậu hãy nghe mình nói vài câu. Thủ phạm không phải là thầy Hùng, cùng không phải cậu bày trò lừa gạt.
-Cậu nói điều này với mình hoàn toàn không có ích gì cả! bắt được hung thủ thật sự rồi hãy nói.
-Đúng! Chính vì muốn bắt hưng thủ thật sự nên mình mới nhờ cậu giúp!
-Cậu bảo mình phải nói gì đây?
-Hãy nói cho mình diễn biến của vụ việc, hãy kể cho mình nghe, được không? Chỉ có cậu mới là nhân chứng quan trọng nhất!
Chần chừ một lát, Diễm Mi cũng nhanh chóng hít thở sâu rồi bắt đầu.
Gìơ học kết thúc nhanh chóng, ai cũng mong về nhà sớm, còn Quyên và Hân thì không. 2 người đứng ở ngoài cổng trường để quan sát xem ai mặc áo thiếu cúc. Hơn 1 giờ trôi qua….tất cả đã về hết rồi….nhưng không hề thấy ai mặc áo thiếu cúc cả.
-Làm sao tìm ra thủ phạm đây?_Quyên lo lắng nhìn Hân.
-Mình không biết! mình thật kém cỏi.
-Đừng nói vậy! mai là ngày cuối cùng rồi.Dù không tìm ra thủ phạm, nhưng ít ra thì cũng đã cứu được thầy.
Hôm sau…
-Cậu ăn chút sanwich đi!
-Thôi! Mình không đói!_Hân uể oải lắc đầu.
-Không ăn thì để tôi ăn hộ cho vậy!_Đường Minh từ đâu xuất hiện và nhanh tay cướp miếng bánh bỏ vào miệng.
-Đồ điên!
Hân im lặng, mặc cho Quyên cáu kỉnh với cậu ta….giờ cái cô lo nhất là hung thủ chứ không phải tên điên này.
-Cô nên may một cái áo khác đi chứ, rách thế này rồi còn gì!
Hân giật mình, ngó lại phía sau lưng. Một vết rách nhỏ tẹo bằng móng tay.
-May cái áo khác?_Bất ngờ, Hân ôm chầm lấy Đường Minh rồi cảm ơn rối rít.
-Cám ơn! Cậu đã gợi ý cho tôi.
-Này!tôi là cái cột để cô ôm miễn phí hả?_Đường Minh lúng túng, mặt đỏ dần.
-Nếu tôi tìm ra thủ phạm, thì cậu sẽ là người có công đầu tiên đấy!_Hân vừa chạy vừa ngoái lại.
-Hơ! Cái con quỉ simaoha này! Sao bỗng dưng đáng yêu vậy ta? Có phải cô ta không vậy?
Hân leo lên xe đạp, Quyên cũng lao theo….
-Cậu định đi đâu thế?
-Hiệu may!
-Cậu tới đó làm gì?
-Cứ theo mình đi! Đừng hỏi!
HIỆU MAY PHÚC THUÝ.
-Đây không phải là hiệu chuyên may đồng phục cho trường ta sao?_Quyên nhìn hiệu may thắc mắc.
-Chính vì nó là hiệu may đồng phục duy nhất , nên hung thủ sẽ có thể đặt may ở đây!
-Chị ơi! Có thể cho em xem hoá đơn đặt đồng phục ở trường Tứ Xuyên Đạo không?
-Ờ! Chờ chị một lát!_Chị bán hàng nhanh nhảu rút từ chiếc cặp đựng đầy giấy hoá đơn ra đưa cho hân.
--12 – 4.không phải!
-22 – 5 không phải!
-30 – 10 không phải!
-Ngày cuối cùng….8-12…thầy giáo có họ và tên….
8 Hưng thủ thật sự.
Cô hiệu trưởng cầm micro yêu cầu:
-Hôm nay là ngày cuối cùng rồi. Đã hết hạn 3 ngày. Nếu các em không tìm ra thủ phạm là ai khác, tôi xin tuyên bố..Thầy Cao Đức Hùng bị đuổi khỏi trường.
Học sinh ùa lên một cách mỉa mai. Thầy Hùng nhìn quanh tìm kiếm Hân nhưng không có ánh mắt nào nhìn ông bằng sự cảm thông cả. Ông cứ đứng ngây như thế cho đến khi bên tai vang lên tiếng bác bảo vệ.
-Ông Cao Đức Hùng! Mời đi ra ngoài cho!_Bác bảo vệ cũng không tin vào chuyện này, nhưng bác chỉ là một người bảo vệ ít học, không có đủ trí thông minh để chứng minh thầy trong sạch.
-Đáng lắm! Vô liêm sỉ!
-Qủa báo! Cút đi!
Hàng loạt học sinh đồng thanh hét. Thầy Hùgn thấy sống mũi cay cay, mắt đã nhoè nước.
-Khoan đã!
Một tiếng hét vang lên từ cổng trường, trong phút chốc làm tất cả trở nên im bặt. Một mái tóc dài, cùng một mái tóc ngắn, vẻ mặt căng thẳng nhưng vẫn chứa chút hi vọng tiến vào trường.
-Thầy không thể bị đuổi được!
Cô hiệu trưởng bước xuống sân, đám học sinh đang bu quanh liền tản ra rẽ làm hai lối cho cô đi.
-Tại sao em lại khẳng định như vậy?
-Bởi vì…._Hân nhìn vào mắt cô hiệu trưởng quả quyết_..em đã tìm ra thủ phạm.
Cả trường lại trở về trạng thái ồn ào như trước. Ai cũng khó hiểu nhìn Hân.
-Vậy..hưng thủ là ai?
Hân dùng ánh mắt căm hận quét qua một lượt lũ học sinh đã vô tình với thầy…rồi ánh mắt ấy bỗng nóng dần lên khi dừng lại ở một người đàn ông.
-Hưng thủ chính là thầy Hoà dạy văn!
Vừa nghe Hân buộc tội, thầy Hoà vừa cười ha hả.
-Tôi….là hưng thủ…haha..trường ta vừa xuất hiện một nữ thám tử..haha….vậy em có chứng cứ gì không?
Bọn học sinh cũng hùa theo ông thầy.
-Có! Em có bằng chứng!xin các bạn hãy lắng nghe tôi nói!
Tức thì cả trường im lặng để nghe Hân buộc tội ông thầy văn có miệng lưỡi chuyên đá đểu giỏi này….ai mà không biết ông ta dạy văn rất giỏi, ông ta đã từng thi vào đại học luật, nhưng may là họ đánh trượt…dù sao ôgn ta cũng là gừng già…..rất lợi hại….liệu một điệp viên non nớt có vạch trần được bộ mặt của ông ta không?
-Hôm đó…Diễm Mi bị điểm kém. Thầy Hùng nói muốn giảng lại cho bạn ấy câu mà bạn sai. Lúc đó là tiết cuối…thầy đã tuyên bố trước mặt cả lớp…liệu có kẻ nào muốn gây tội lại cho mọi người biết thời gian gây án không?
-Tiết cuối…mọi người về hết, Diễm Mi và thầy ở lại….sau khi giảng xong, thầy về trước. Tưởng rằng chỉ còn Mi ở lại, nhưng thật ra vẫn còn có một kẻ đứng sau cửa chờ thời cơ làm trò xằng bậy!
-Ai cũng biết Diễm Mi thể lực yếu, tinh thần luôn bất ổn..cuối giờ nào, cô ấy cũng uống thuốc….nhân lúc đó, hưng thủ đã trùm mặt cô ấy từ phía sau và ôm vào eo cô ấy! Theo phản xạ, Diễm Mi sẽ quay lại, nhưng vì hắn ta cao hơn và giữ tay Mi nên Mi mới không nhìn thấy mặt hắn, chính vì vậy mà tay cô ấy bị bầm.
-Hưng thủ chỉ dùng một tay để giữ, sức của một người 45 tuổi mà chỉ dùng một tay, dĩ nhiên Mi sẽ thoát ra được. Nhưng lại bị trùm mặt bằng túi ni long đen nên chỉ giựt được cúc áo của hắn. Khi có tiếng bảo vệ. hưng thủ mới vôi jvàng buong cô ấy ra, cũng may có bác ấy, nếu không thì khoong biết óc chuyện gì đã xảy ra!
-Chiếc cúc mà Diễm Mi giựt được chính là cúc trên áo đồng phục của thầy giáo! Khi em tới nhà thầy xác nhận thì không hề thấy có dấu hiệu mất cúc. Điều này chứng tỏ, thầy hùng vô tội.
Cả trường vỗ tay nhiệt liệt sau một hồi nghe Hân giải oan cho thầy. Mấy học sinh lần trước ném trứng vào thầy cũng rơm rớm nước mắt. Một thoáng rạng rỡ hiện lên trên khuôn mặt thầy.
-Vậy…em giải thích sao về thủ phạm?
-Hiện nay các thầy ở đây đều mặc áo đủ cúc, nhưng một trong số đó là áo đi đặt lại.
-Em nói gì? Cô không hiểu!
Cả trường lại nhốn nháo.
-Em đã tới hiệu may Phúc Thuý! Đó là hiệu chuyên may đồng phục cho trường ta. Chỉ có họ mới có loại cúc này. Đây là hoá đơn của hưng thủ!
Quyên lập tức chìa tờ giấy ra cho cô hiệu trưởng xem.
-Ngày 8-12! Trần Hoà!_Cô hiệu trưởng phẫn nộ nhìn về phía thầy Hoà.
-Thầy..là hưng thủ sao?
Ngược lại với vẻ tức giận của mọi người đổ vào mình, ông Hoà bình tĩnh đáp trả:
-Đúng! Tôi đã đặt may chiếc áo trùn với ngày xảy ra vụ việc..nhưng Hân à…haha…em quên bất kì ai cũng có thể đi đặt quần áo sao?
-Em…
8 Hưng thủ thật sự.
Cô hiệu trưởng cầm micro yêu cầu:
-Hôm nay là ngày cuối cùng rồi. Đã hết hạn 3 ngày. Nếu các em không tìm ra thủ phạm là ai khác, tôi xin tuyên bố..Thầy Cao Đức Hùng bị đuổi khỏi trường.
Học sinh ùa lên một cách mỉa mai. Thầy Hùng nhìn quanh tìm kiếm Hân nhưng không có ánh mắt nào nhìn ông bằng sự cảm thông cả. Ông cứ đứng ngây như thế cho đến khi bên tai vang lên tiếng bác bảo vệ.
-Ông Cao Đức Hùng! Mời đi ra ngoài cho!_Bác bảo vệ cũng không tin vào chuyện này, nhưng bác chỉ là một người bảo vệ ít học, không có đủ trí thông minh để chứng minh thầy trong sạch.
-Đáng lắm! Vô liêm sỉ!
-Qủa báo! Cút đi!
Hàng loạt học sinh đồng thanh hét. Thầy Hùgn thấy sống mũi cay cay, mắt đã nhoè nước.
-Khoan đã!
Một tiếng hét vang lên từ cổng trường, trong phút chốc làm tất cả trở nên im bặt. Một mái tóc dài, cùng một mái tóc ngắn, vẻ mặt căng thẳng nhưng vẫn chứa chút hi vọng tiến vào trường.
-Thầy không thể bị đuổi được!
Cô hiệu trưởng bước xuống sân, đám học sinh đang bu quanh liền tản ra rẽ làm hai lối cho cô đi.
-Tại sao em lại khẳng định như vậy?
-Bởi vì…._Hân nhìn vào mắt cô hiệu trưởng quả quyết_..em đã tìm ra thủ phạm.
Cả trường lại trở về trạng thái ồn ào như trước. Ai cũng khó hiểu nhìn Hân.
-Vậy..hưng thủ là ai?
Hân dùng ánh mắt căm hận quét qua một lượt lũ học sinh đã vô tình với thầy…rồi ánh mắt ấy bỗng nóng dần lên khi dừng lại ở một người đàn ông.
-Hưng thủ chính là thầy Hoà dạy văn!
Vừa nghe Hân buộc tội, thầy Hoà vừa cười ha hả.
-Tôi….là hưng thủ…haha..trường ta vừa xuất hiện một nữ thám tử..haha….vậy em có chứng cứ gì không?
Bọn học sinh cũng hùa theo ông thầy.
-Có! Em có bằng chứng!xin các bạn hãy lắng nghe tôi nói!
Tức thì cả trường im lặng để nghe Hân buộc tội ông thầy văn có miệng lưỡi chuyên đá đểu giỏi này….ai mà không biết ông ta dạy văn rất giỏi, ông ta đã từng thi vào đại học luật, nhưng may là họ đánh trượt…dù sao ôgn ta cũng là gừng già…..rất lợi hại….liệu một điệp viên non nớt có vạch trần được bộ mặt của ông ta không?
-Hôm đó…Diễm Mi bị điểm kém. Thầy Hùng nói muốn giảng lại cho bạn ấy câu mà bạn sai. Lúc đó là tiết cuối…thầy đã tuyên bố trước mặt cả lớp…liệu có kẻ nào muốn gây tội lại cho mọi người biết thời gian gây án không?
-Tiết cuối…mọi người về hết, Diễm Mi và thầy ở lại….sau khi giảng xong, thầy về trước. Tưởng rằng chỉ còn Mi ở lại, nhưng thật ra vẫn còn có một kẻ đứng sau cửa chờ thời cơ làm trò xằng bậy!
-Ai cũng biết Diễm Mi thể lực yếu, tinh thần luôn bất ổn..cuối giờ nào, cô ấy cũng uống thuốc….nhân lúc đó, hưng thủ đã trùm mặt cô ấy từ phía sau và ôm vào eo cô ấy! Theo phản xạ, Diễm Mi sẽ quay lại, nhưng vì hắn ta cao hơn và giữ tay Mi nên Mi mới không nhìn thấy mặt hắn, chính vì vậy mà tay cô ấy bị bầm.
-Hưng thủ chỉ dùng một tay để giữ, sức của một người 45 tuổi mà chỉ dùng một tay, dĩ nhiên Mi sẽ thoát ra được. Nhưng lại bị trùm mặt bằng túi ni long đen nên chỉ giựt được cúc áo của hắn. Khi có tiếng bảo vệ. hưng thủ mới vôi jvàng buong cô ấy ra, cũng may có bác ấy, nếu không thì khoong biết óc chuyện gì đã xảy ra!
-Chiếc cúc mà Diễm Mi giựt được chính là cúc trên áo đồng phục của thầy giáo! Khi em tới nhà thầy xác nhận thì không hề thấy có dấu hiệu mất cúc. Điều này chứng tỏ, thầy hùng vô tội.
Cả trường vỗ tay nhiệt liệt sau một hồi nghe Hân giải oan cho thầy. Mấy học sinh lần trước ném trứng vào thầy cũng rơm rớm nước mắt. Một thoáng rạng rỡ hiện lên trên khuôn mặt thầy.
-Vậy…em gi
Hân cúi đầu cảm ơn rồi nở một nụ cười làm thầy yên lòng.
-Em sẽ tìm bằng chứng….thầy trong sạch….
-Thầy tin ở em!_Thầy Hùng nhìn hân cảm động, khoé mắt thầy đã chảy vài giọt lệ cay cay.
-Thầy! cả em nữa!_Quyên cũng giơ tay lên ra vẻ quyết tâm.
Thấy có người vẫn còn tin vào mình…thầy hùng không khỏi xúc động…thầy cố cười và xoa đầu 2 cô học trò nhỏ:
-Ừ! Thầy tin ở các em!
-Hu…hu..huuhuuhuhu!
Đừng khóc nữa mà! Chỉ tại cái tên dê xồm đó!
-Đáng thương ghê! Không ngờ ông ta lại vô liem sỉ thế.
Diễm Mi gục đầu vào vai cô bạn bên cạnh, mắt đỏ hoe.
-Đừng nói thế! Không ngờ thầy lại…
-Thôi đi! Ông ta sàm sỡ cậu như vậy, sao còn biện hộ cho ông ta chứ._Cô bạn bên cạnh bực tức đấm tay xuống bàn.
-Diễm Mi! Mình có vài điều muốn hỏi!_Hân ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh và đề nghị. Quyên cũng ngồi xuống để theo dõi.
-Các cậu hỏi gì chứ?_Lý Tố Trinh bĩu môi.
-Không phải việc của cậu! tránh ra_Quyên lườm cô ta một cái như để cảnh cáo.
-Xìiiii!_Trinh nện mạnh đế giày coa gót xuỗng mặt bàn cho bõ tức rồi bỏ ra ngoài.
-Diễm Mi, không phải mình không tin cậu, chỉ là mình muốn điều tra…
Diễm Mi bắt đầu nổi giận, mặt cô ta đỏ ửng lên:
-Cậu tin mà lại tra khảo mình như thế à?
-Xin lỗi, mình chỉ muốn biết sự thật thôi!
-Sự thật chẳng phải đã quá rõ rồi sao?
-Cậu nói dối! Hôm thầy bảo ở lại là để giảng bài, cậu cố tình bày ra trò này_Quyên từ nãy tới giờ nhìn đủ rồi nên giờ phản công.
-Cậu thật quá đáng, cậu nghĩ mình bày ra trò này sao?
Hân liếc Quyên một cái, tính Quyên vốn hay nổi nóng, lẽ ra cô không nên để Quyên ngồi cạnh vào lúc này. Quay lại với Diễm Mi :
-Mi! Mình chỉ là….
-Các cậu đừng hỏi nữa!
Quyên giật bắn mình vì tiếng thét của cô bạn đang ngồi trước mặt mình.
Hân thấy tình hình không ổn nên kéo tay Quyên ra ngoài.
-Con nhỏ kiêu căng!_Quyên vẫn còn chưa hả giận.
-Chúng ta phải tìm ra chứng cứ trong vòng ba ngày, vì thế cậu đừng nổi nóng với con bé đó làm gì. Hiểu không?_Hân buồn bực nhìn Quyên.
-Ừ!..._Quyên hơi ngạc nhiên, nhưng đọc trước trong mắt hân sự lo lắng, Quyên không nói gì nữa.
3h 10 chiều.
-Thầy có thể kể lại các hoạt động trong ngày hôm qua không, sau tiết 5 ấy ạ!_Quyên và Hân ngồi đồi diện với thầy Hùng. Vẻ mặt thầy buồn não ruột, hạnh phúc của đời thầy là được đứng trên bục giảng, giờ hoàn cảnh đang rất ** le nên thầy đâm ra chán nản, trông thầy tiều tuỵ hệt mấy người già bị ốm sắp khuất núi.
-Hôm đó…sau giờ tan trường, thầy bảo Mi ở lại…
-Em không hiểu câu 7 lắm! tại sao lại là sai thư thầy?
-Hừm….triều đại này thực ra…..
-Cám ơn thầy! em hiểu rồi ạ!
-Vậy thầy về nhé!
-Vâng, em chào thầy!
-Thầy không biết Diễm Mi ở lại làm gì, nhưng thầy tuyệt đối không làm gì xấu cả!
-Vậy chiếc áo bị mất cúc thì sao ạ?
-Các em nói gì thế? Chiếc áo mất cúc nào cơ?_Thầy Hùng lộ vẻ ngạc nhiên xen lẫn khó hiểu.
-Thầy có thể cho em xem chiếc áo thầy mặc hôm qua xảy ra vụ việc, được không?_Hân đề nghị.
* * *
Thầy Hùng lôi trong tủ ra một chiếc áo sơ mi màu xanh da trời nhạt.
-ÔI! Hàng cúc thẳng tắp, không có dấu vết vị đứt cúc!
-Điều này thì chứng tỏ cái gì?_Quyên nhăn trán hỏi.
-Có rất nhiều thầy giáo trường ta mặc chiếc áo có loại cúc này. Vì đây là đồng phục của thầy giáo mà!_hung thủ theo như lời cô hiệu trưởng nói thì đã bị dựt mất một chiếc cúc….vậy bây giờ chỉ cần tìm ra thầy giáo mặc áo không đủ cúc thì đó chính là hung thủ.
* * *
-Ăn cơm thôi, Lạc Văn!
Nghe tiếng gọi của Hân, Văn mở cửa phòng, lủi thủi ngồi vào bàn. Gắp một miếng tôm chiên cho vào miệng, cậu thở dài. Cả ba im lặng một hồi.
-Này! Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy hả?
Văn im lặng, cậu chỉ chăm chú nhìn vào món đậu phụ nhạt thếch.
-Văn! Mình không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng….
-Các cậu làm ơn im lặng giùm đi, mai mình sẽ đi học. Mình ăn xong rồi!_Lạc Văn đẩy ghế đứng dậy và đi về phòng mặc cho Quyên tức tối vì cái kiểu giận cá chém thớt của cậu ta.
-Ăn tiếp đi!_Thấy Quyên bực, Hân nhắc.
-Ăn tiếp đi, mặc kệ cậu ta!
Lôi chiếc áo mưa từ trong chậu ra, Hân bịt mũi vẻ khó chịu.
-Thật kinh tởm!
-A!A!A! trời ơi! Cô ta có phải là con gái không vậy?_Đường Minh nhìn mình trong gương. Hai vành mắt thâm tím lại cứ như bị lực sĩ đấm vậy.
-Thú vị thật! để xem tôi sẽ xử cô thế nào! Quỷ simaoha!
Sáng hôm sau…
-Diễm Mi, thành thực xin lỗi!_Hân cúi đầu tỏ vẻ biết lỗi.
-Đừng làm phiền mình nữa!
-Khoan đã! Cậu hãy nghe mình nói vài câu. Thủ phạm không phải là thầy Hùng, cùng không phải cậu bày trò lừa gạt.
-Cậu nói điều này với mình hoàn toàn không có ích gì cả! bắt được hung thủ thật sự rồi hãy nói.
-Đúng! Chính vì muốn bắt hưng thủ thật sự nên mình mới nhờ cậu giúp!
-Cậu bảo mình phải nói gì đây?
-Hãy nói cho mình diễn biến của vụ việc, hãy kể cho mình nghe, được không? Chỉ có cậu mới là nhân chứng quan trọng nhất!
Chần chừ một lát, Diễm Mi cũng nhanh chóng hít thở sâu rồi bắt đầu.
Gìơ học kết thúc nhanh chóng, ai cũng mong về nhà sớm, còn Quyên và Hân thì không. 2 người đứng ở ngoài cổng trường để quan sát xem ai mặc áo thiếu cúc. Hơn 1 giờ trôi qua….tất cả đã về hết rồi….nhưng không hề thấy ai mặc áo thiếu cúc cả.
-Làm sao tìm ra thủ phạm đây?_Quyên lo lắng nhìn Hân.
-Mình không biết! mình thật kém cỏi.
-Đừng nói vậy! mai là ngày cuối cùng rồi.Dù không tìm ra thủ phạm, nhưng ít ra thì cũng đã cứu được thầy.
Hôm sau…
-Cậu ăn chút sanwich đi!
-Thôi! Mình không đói!_Hân uể oải lắc đầu.
-Không ăn thì để tôi ăn hộ cho vậy!_Đường Minh từ đâu xuất hiện và nhanh tay cướp miếng bánh bỏ vào miệng.
-Đồ điên!
Hân im lặng, mặc cho Quyên cáu kỉnh với cậu ta….giờ cái cô lo nhất là hung thủ chứ không phải tên điên này.
-Cô nên may một cái áo khác đi chứ, rách thế này rồi còn gì!
Hân giật mình, ngó lại phía sau lưng. Một vết rách nhỏ tẹo bằng móng tay.
-May cái áo khác?_Bất ngờ, Hân ôm chầm lấy Đường Minh rồi cảm ơn rối rít.
-Cám ơn! Cậu đã gợi ý cho tôi.
-Này!tôi là cái cột để cô ôm miễn phí hả?_Đường Minh lúng túng, mặt đỏ dần.
-Nếu tôi tìm ra thủ phạm, thì cậu sẽ là người có công đầu tiên đấy!_Hân vừa chạy vừa ngoái lại.
-Hơ! Cái con quỉ simaoha này! Sao bỗng dưng đáng yêu vậy ta? Có phải cô ta không vậy?
Hân leo lên xe đạp, Quyên cũng lao theo….
-Cậu định đi đâu thế?
-Hiệu may!
-Cậu tới đó làm gì?
-Cứ theo mình đi! Đừng hỏi!
HIỆU MAY PHÚC THUÝ.
-Đây không phải là hiệu chuyên may đồng phục cho trường ta sao?_Quyên nhìn hiệu may thắc mắc.
-Chính vì nó là hiệu may đồng phục duy nhất , nên hung thủ sẽ có thể đặt may ở đây!
-Chị ơi! Có thể cho em xem hoá đơn đặt đồng phục ở trường Tứ Xuyên Đạo không?
-Ờ! Chờ chị một lát!_Chị bán hàng nhanh nhảu rút từ chiếc cặp đựng đầy giấy hoá đơn ra đưa cho hân.
--12 – 4.không phải!
-22 – 5 không phải!
-30 – 10 không phải!
-Ngày cuối cùng….8-12…thầy giáo có họ và tên….
8 Hưng thủ thật sự.
Cô hiệu trưởng cầm micro yêu cầu:
-Hôm nay là ngày cuối cùng rồi. Đã hết hạn 3 ngày. Nếu các em không tìm ra thủ phạm là ai khác, tôi xin tuyên bố..Thầy Cao Đức Hùng bị đuổi khỏi trường.
Học sinh ùa lên một cách mỉa mai. Thầy Hùng nhìn quanh tìm kiếm Hân nhưng không có ánh mắt nào nhìn ông bằng sự cảm thông cả. Ông cứ đứng ngây như thế cho đến khi bên tai vang lên tiếng bác bảo vệ.
-Ông Cao Đức Hùng! Mời đi ra ngoài cho!_Bác bảo vệ cũng không tin vào chuyện này, nhưng bác chỉ là một người bảo vệ ít học, không có đủ trí thông minh để chứng minh thầy trong sạch.
-Đáng lắm! Vô liêm sỉ!
-Qủa báo! Cút đi!
Hàng loạt học sinh đồng thanh hét. Thầy Hùgn thấy sống mũi cay cay, mắt đã nhoè nước.
-Khoan đã!
Một tiếng hét vang lên từ cổng trường, trong phút chốc làm tất cả trở nên im bặt. Một mái tóc dài, cùng một mái tóc ngắn, vẻ mặt căng thẳng nhưng vẫn chứa chút hi vọng tiến vào trường.
-Thầy không thể bị đuổi được!
Cô hiệu trưởng bước xuống sân, đám học sinh đang bu quanh liền tản ra rẽ làm hai lối cho cô đi.
-Tại sao em lại khẳng định như vậy?
-Bởi vì…._Hân nhìn vào mắt cô hiệu trưởng quả quyết_..em đã tìm ra thủ phạm.
Cả trường lại trở về trạng thái ồn ào như trước. Ai cũng khó hiểu nhìn Hân.
-Vậy..hưng thủ là ai?
Hân dùng ánh mắt căm hận quét qua một lượt lũ học sinh đã vô tình với thầy…rồi ánh mắt ấy bỗng nóng dần lên khi dừng lại ở một người đàn ông.
-Hưng thủ chính là thầy Hoà dạy văn!
Vừa nghe Hân buộc tội, thầy Hoà vừa cười ha hả.
-Tôi….là hưng thủ…haha..trường ta vừa xuất hiện một nữ thám tử..haha….vậy em có chứng cứ gì không?
Bọn học sinh cũng hùa theo ông thầy.
-Có! Em có bằng chứng!xin các bạn hãy lắng nghe tôi nói!
Tức thì cả trường im lặng để nghe Hân buộc tội ông thầy văn có miệng lưỡi chuyên đá đểu giỏi này….ai mà không biết ông ta dạy văn rất giỏi, ông ta đã từng thi vào đại học luật, nhưng may là họ đánh trượt…dù sao ôgn ta cũng là gừng già…..rất lợi hại….liệu một điệp viên non nớt có vạch trần được bộ mặt của ông ta không?
-Hôm đó…Diễm Mi bị điểm kém. Thầy Hùng nói muốn giảng lại cho bạn ấy câu mà bạn sai. Lúc đó là tiết cuối…thầy đã tuyên bố trước mặt cả lớp…liệu có kẻ nào muốn gây tội lại cho mọi người biết thời gian gây án không?
-Tiết cuối…mọi người về hết, Diễm Mi và thầy ở lại….sau khi giảng xong, thầy về trước. Tưởng rằng chỉ còn Mi ở lại, nhưng thật ra vẫn còn có một kẻ đứng sau cửa chờ thời cơ làm trò xằng bậy!
-Ai cũng biết Diễm Mi thể lực yếu, tinh thần luôn bất ổn..cuối giờ nào, cô ấy cũng uống thuốc….nhân lúc đó, hưng thủ đã trùm mặt cô ấy từ phía sau và ôm vào eo cô ấy! Theo phản xạ, Diễm Mi sẽ quay lại, nhưng vì hắn ta cao hơn và giữ tay Mi nên Mi mới không nhìn thấy mặt hắn, chính vì vậy mà tay cô ấy bị bầm.
-Hưng thủ chỉ dùng một tay để giữ, sức của một người 45 tuổi mà chỉ dùng một tay, dĩ nhiên Mi sẽ thoát ra được. Nhưng lại bị trùm mặt bằng túi ni long đen nên chỉ giựt được cúc áo của hắn. Khi có tiếng bảo vệ. hưng thủ mới vôi jvàng buong cô ấy ra, cũng may có bác ấy, nếu không thì khoong biết óc chuyện gì đã xảy ra!
-Chiếc cúc mà Diễm Mi giựt được chính là cúc trên áo đồng phục của thầy giáo! Khi em tới nhà thầy xác nhận thì không hề thấy có dấu hiệu mất cúc. Điều này chứng tỏ, thầy hùng vô tội.
Cả trường vỗ tay nhiệt liệt sau một hồi nghe Hân giải oan cho thầy. Mấy học sinh lần trước ném trứng vào thầy cũng rơm rớm nước mắt. Một thoáng rạng rỡ hiện lên trên khuôn mặt thầy.
-Vậy…em giải thích sao về thủ phạm?
-Hiện nay các thầy ở đây đều mặc áo đủ cúc, nhưng một trong số đó là áo đi đặt lại.
-Em nói gì? Cô không hiểu!
Cả trường lại nhốn nháo.
-Em đã tới hiệu may Phúc Thuý! Đó là hiệu chuyên may đồng phục cho trường ta. Chỉ có họ mới có loại cúc này. Đây là hoá đơn của hưng thủ!
Quyên lập tức chìa tờ giấy ra cho cô hiệu trưởng xem.
-Ngày 8-12! Trần Hoà!_Cô hiệu trưởng phẫn nộ nhìn về phía thầy Hoà.
-Thầy..là hưng thủ sao?
Ngược lại với vẻ tức giận của mọi người đổ vào mình, ông Hoà bình tĩnh đáp trả:
-Đúng! Tôi đã đặt may chiếc áo trùn với ngày xảy ra vụ việc..nhưng Hân à…haha…em quên bất kì ai cũng có thể đi đặt quần áo sao?
-Em…
8 Hưng thủ thật sự.
Cô hiệu trưởng cầm micro yêu cầu:
-Hôm nay là ngày cuối cùng rồi. Đã hết hạn 3 ngày. Nếu các em không tìm ra thủ phạm là ai khác, tôi xin tuyên bố..Thầy Cao Đức Hùng bị đuổi khỏi trường.
Học sinh ùa lên một cách mỉa mai. Thầy Hùng nhìn quanh tìm kiếm Hân nhưng không có ánh mắt nào nhìn ông bằng sự cảm thông cả. Ông cứ đứng ngây như thế cho đến khi bên tai vang lên tiếng bác bảo vệ.
-Ông Cao Đức Hùng! Mời đi ra ngoài cho!_Bác bảo vệ cũng không tin vào chuyện này, nhưng bác chỉ là một người bảo vệ ít học, không có đủ trí thông minh để chứng minh thầy trong sạch.
-Đáng lắm! Vô liêm sỉ!
-Qủa báo! Cút đi!
Hàng loạt học sinh đồng thanh hét. Thầy Hùgn thấy sống mũi cay cay, mắt đã nhoè nước.
-Khoan đã!
Một tiếng hét vang lên từ cổng trường, trong phút chốc làm tất cả trở nên im bặt. Một mái tóc dài, cùng một mái tóc ngắn, vẻ mặt căng thẳng nhưng vẫn chứa chút hi vọng tiến vào trường.
-Thầy không thể bị đuổi được!
Cô hiệu trưởng bước xuống sân, đám học sinh đang bu quanh liền tản ra rẽ làm hai lối cho cô đi.
-Tại sao em lại khẳng định như vậy?
-Bởi vì…._Hân nhìn vào mắt cô hiệu trưởng quả quyết_..em đã tìm ra thủ phạm.
Cả trường lại trở về trạng thái ồn ào như trước. Ai cũng khó hiểu nhìn Hân.
-Vậy..hưng thủ là ai?
Hân dùng ánh mắt căm hận quét qua một lượt lũ học sinh đã vô tình với thầy…rồi ánh mắt ấy bỗng nóng dần lên khi dừng lại ở một người đàn ông.
-Hưng thủ chính là thầy Hoà dạy văn!
Vừa nghe Hân buộc tội, thầy Hoà vừa cười ha hả.
-Tôi….là hưng thủ…haha..trường ta vừa xuất hiện một nữ thám tử..haha….vậy em có chứng cứ gì không?
Bọn học sinh cũng hùa theo ông thầy.
-Có! Em có bằng chứng!xin các bạn hãy lắng nghe tôi nói!
Tức thì cả trường im lặng để nghe Hân buộc tội ông thầy văn có miệng lưỡi chuyên đá đểu giỏi này….ai mà không biết ông ta dạy văn rất giỏi, ông ta đã từng thi vào đại học luật, nhưng may là họ đánh trượt…dù sao ôgn ta cũng là gừng già…..rất lợi hại….liệu một điệp viên non nớt có vạch trần được bộ mặt của ông ta không?
-Hôm đó…Diễm Mi bị điểm kém. Thầy Hùng nói muốn giảng lại cho bạn ấy câu mà bạn sai. Lúc đó là tiết cuối…thầy đã tuyên bố trước mặt cả lớp…liệu có kẻ nào muốn gây tội lại cho mọi người biết thời gian gây án không?
-Tiết cuối…mọi người về hết, Diễm Mi và thầy ở lại….sau khi giảng xong, thầy về trước. Tưởng rằng chỉ còn Mi ở lại, nhưng thật ra vẫn còn có một kẻ đứng sau cửa chờ thời cơ làm trò xằng bậy!
-Ai cũng biết Diễm Mi thể lực yếu, tinh thần luôn bất ổn..cuối giờ nào, cô ấy cũng uống thuốc….nhân lúc đó, hưng thủ đã trùm mặt cô ấy từ phía sau và ôm vào eo cô ấy! Theo phản xạ, Diễm Mi sẽ quay lại, nhưng vì hắn ta cao hơn và giữ tay Mi nên Mi mới không nhìn thấy mặt hắn, chính vì vậy mà tay cô ấy bị bầm.
-Hưng thủ chỉ dùng một tay để giữ, sức của một người 45 tuổi mà chỉ dùng một tay, dĩ nhiên Mi sẽ thoát ra được. Nhưng lại bị trùm mặt bằng túi ni long đen nên chỉ giựt được cúc áo của hắn. Khi có tiếng bảo vệ. hưng thủ mới vôi jvàng buong cô ấy ra, cũng may có bác ấy, nếu không thì khoong biết óc chuyện gì đã xảy ra!
-Chiếc cúc mà Diễm Mi giựt được chính là cúc trên áo đồng phục của thầy giáo! Khi em tới nhà thầy xác nhận thì không hề thấy có dấu hiệu mất cúc. Điều này chứng tỏ, thầy hùng vô tội.
Cả trường vỗ tay nhiệt liệt sau một hồi nghe Hân giải oan cho thầy. Mấy học sinh lần trước ném trứng vào thầy cũng rơm rớm nước mắt. Một thoáng rạng rỡ hiện lên trên khuôn mặt thầy.
-Vậy…em gi
đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất
Truyện Cùng Chuyên Mục
» Truyện Teen - Tam Đại Thiếu Gia Và Nhỏ Nhút Nhát: Cổ Tích Giữa Đời Thực
[ 4126 ngày trước - Xem: ]
- 672[ 4126 ngày trước - Xem: ]