Điệp viên nữ hoàng
Mr.Luân™ [Admin] [On] 01/12/24 - 04:37 |
g.
..* * *
Quyên ngắm nhìn mình trước gương. Trông cô thật đẹp với bộ váy màu đỏ ánh kim tuyến. Cô mở nắp hộp và lấy ra một chiếc vòng cổ hình trái tim, vật mà bà Ana đã nhờ cô đưa cho Hân nếu bà ấy chết ở toà nhà Hữu Lạc Dương. Cô kéo váy tới quá gối, một khẩu súng đen bóng đang được lắp dưới chân cô, kèm theo là dao và phi tiêu. Đôi giày cao gót của cô có một mũi nhọn. Chỉ cần gõ liền ba cái sẽ tự động bắn ra giây để cô có thể đi được trên tường. Ai cũng chuẩn bị như vậy. Cô đang xem lại và kiểm tra nó xem có thiều thứ gì không thì Hân bước vào.
- Cậu thật tuyệt! Quyên ak`!
- Trông cậu cũng vậy.
Cả hai đều nhìn nhau cứ như thể lần đầu tiên mới gặp. Rồi Quyên đưa cho Hân chiếc vòng cổ hình trái tim.
- Thứ này là của cô Ana nhờ mình trao cho cậu.
Hân nhìn Quyên rồi lại nhìn chiếc vòng cổ.
- Để mình đeo cho cậu nhé!
Hân đang im lặng bỗng mỉm cười. Chiếc vòng lấp lánh đeo vào cô Hân như thêm phần lộng lẫy. Hân trông chẳng khác nào một tiểu thư con nhà giàu.
...* * *
Tại bữa tiệc...
Bà Ana lấy một ly rượu từ người bồi bàn và ngồi cạnh Hân.Không khí của buổi tiệc thật náo nhiệt. Nhìn đâu cũng nhìn lấp lánh sự xa hoa của giới thượng lưu. Một bản nhạc nhẹ cất lên nghe rất vui tai. Nhân vật chính của buổi tiệc là một cô gái đẹp, trạc tuổi 25 đứng kế bên một người chồng 60 tuổi. Người đàn ông trông già nhưng có vẻ phúc hậu. Họ cười và đi chúc rượu khách. Hầu như mọi việc trở nên suôn sẻ và không có biến động nào đáng ngờ. Viên kim cương lấp lánh nằm trong chiếc hộp thuỷ tinh trong suốt vẫn ở đó. Kính này làm bằng loại thuỷ tinh không vỡ nên có lẽ kẻ trộm sẽ khó mà lấy được. Ông Hứa Hoàn sau khi gặp gỡ khách thì tiếp đội điệp viên.
- Ồ! Xin chào, rất vui vì quý bà đã tới.
Ông Hứa Hoàn bắt tay tỏ vẻ thân thiện. Ông ta muốn mời bà Ana tới là vì viên kim cương. Nhưng có vẻ ông ta chưa biết Hân, Quyên và Rik là người của bà Ana.
- Xin lỗi vì đã không giới thiệu với ông: Đây là Ngọc Hân con gái tôi, còn cô bé dễ thương này là Quyên Quyên - bà Ana đảo mắt về phía Rik - Còn cậu ta là con rể của tôi!
Hân suýt phụt cả nước hoa quả ra ngoài. Mẹ cô nói gì vậy. Cô nhìn Rik như muốn biết rằng có phải anh ta đã thông đồng với mẹ cô không. Khi mắt cô chạm ánh mắt của Rik, cậu ta đang thản nhiên cho ly rượu lên môi. Cô bỗng thấy thấp thoáng khuôn mặt của Đường Minh trong đám đông. Tim Hân đập nhanh hơn thường ngày. Cô hồi hộp và rụt rè. Cô ngượng vì bộ váy này...Đường Minh sẽ thấy cô...nghĩ tới đây Hân mỉm cười hạnh phúc.
- Ồ! Xin chào! Mãi tôi mới tìm thấy chủ nhân của bữa tiệc này!
Ông Long từ đằng sau cười ha hả. Tất cả đều đổ dồn sự chú ý vào ông bở vì đi bên cạnh ông ta có hai anh chàng đẹp trai.
- Hay quá! Ông Long cũng tới, lại còn đi cùng hai chàng trẻ tuổi nữa.
Hân thoáng mừng vì thấy Đường Minh đi tới buổi tiệc này, trông cậu ấy có vẻ hơi buồn. Đường Minh nhìn Hân một hồi rồi bỗng tiến lại gần. Đúng như Hân nghĩ. Cậu ta đã ngạc nhiên.
- Bộ này cậu mặc chẳng hợp chút nào!
Hân ngỡ ngàng, thế mà cô đã hi vọng cậu ta sẽ thích. Cô tự trách mình sao lại mơ tưởng ngu ngốc như thế. Cô gạt nó ra khỏi đầu bằng cách quan sát viên kim cương.
- Chào cô! Chúng ta lại gặp nhau.
- Rất vui khi được gặp ông.
Bà Ana mỉm cười khi nói với ông Long.
- Hoá ra mọi người đã quen biết nhau cả rồi. Vậy thì tôi xin đi thôi.
Ông Hứa Hoàn dẫn cô vợ trẻ bước tới các bàn khách chào hỏi.
Quyên vừa đi thăm dò một vòng xem có kẻ nào đáng nghi không. Cô đang trở về bàn của mình, nhưng vô ý va phải người phục vụ. Cô bị trật chân. Chân cô có lẽ bị trật khớp nên không thể đi được, cô cố nắn bóp cho nó đỡ đau thì bỗng có một người bước tới trước mặt cô.
- Để tôi giúp em!
Một thanh niên trạc tuổi 25, tóc vàng. Cúi xuống và tháo giày Quyên ra.
- Ơ!...Làm phiền anh.
Chàng trai cười nửa miệng. Anh ta nắm chân cô thật lâu rồi bẻ một nhát.
- Khậc!
- Á
Quyên thấy đau nhói ở cổ chân nhưng chỉ một lúc sau chân cô đã không còn đau nữa và có thể cử động.
- Cảm ơn anh!
Chàng trai đứng lên và cười.
- Để trả ơn tôi, cô sẽ nhảy với tôi một bản chứ?
Giờ Quyên mới nhìn rõ anh ta. Anh ta có mắt một mí nhưng lông mày rậm. Mũi hơi khằm xuống giống con diều hâu và đôi môi mỏng quấn hút. Quyên chưa kịp đồng ý thì anh ta đã nắm lấy tay Quyên và hôn lên tay.
- Có thể nhảy cùng tôi chứ, quý cô!
Anh ta nhìn Quyên cười ranh mãnh. Thực lòng Quyên rất muốn từ chối, bởi anh ta có vẻ không lịch sự lắm. Nhưng anh ta đã chủ động thế khiêu vũ và dang tay ra đón cô. Cô tự nhủ sẽ chỉ nhảy với anh ta một lát thôi.
...* * *
...Nhược Bằng nhìn về phía sàn khiêu vũ, từng đôi đang nhảy cùng nhau. Họ nhìn nhau như thấy hiểu tất cả. Bỗng dưng trong đầu Bằng hiện ra vài hình ảnh với một cô gái. Cô ta là ai? Nhược Bằng không tài nào nhớ ra được.
...Hân đang khiêu vũ với Rik. Ánh mắt anh ta thật hớp hồn. Hân đã tự nhủ sẽ không nhìn anh ta nữa. Chỉ tại mẹ cô giới thiệu lung tung. Còn Đường Minh thì đang khiêu vũ với cô vợ bé Mĩ Lệ của ông Hứa. Khi nghe bà Ana nói Rik là con rể tương lai, Minh im lặng. Không có vẻ gì là ghen cả. Hân thấy hơi thất vọng. Nhiều lúc khi nhảy, Hân liếc sang Đường Minh. Cậu ta thì cứ nhìn như mất hồn vì cô vợ bé của ông Hứa. Hân bỗng nhiên tức giận vô cớ. Mặt cô lúc này chẳng khác nào cà muối thiu.
- Được khiêu vũ cùng một anh chàng đẹp trai mà sao mặt em buồn thiu vậy?
- Ơ...ưm`...không có gì...em đang suy nghĩ về kẻ viết thư nạc danh thôi.
- Em có vẻ thích nhìn về phía bên trái thật đấy. Bên đó có gì vậy?
Rik nhìn sang bên trái. Thẳng với tầm mắt của cậu là Đường Minh và Mĩ Lệ.
Sắp đến lúc đổi cặp đôi nhảy. Hân không ngờ người đổi cặp với cô lại chính là Đường Minh. Cô bối rối cúi mặt xuống. Còn Đường Minh thì lạnh lùng nhìn đi chỗ khác. Chân cậu ta không quên dẫm sai vài nhịp để tặng cho Hân một cú đau điếng. Hân biết rõ cậu ta từng nhảy hoàn hảo với mình ở đêm liên hoan, cậu ta đang trả thù mình ư? Hân nhìn đôi mắt lạnh lùng và cố ý đáp trả lại một cú. Đường Minh lúc này đã hơi tức giận nhìn Hân, còn cô thì cười rất tươi. Bỗng dưng, điện tắt phụt, nhạc cũng im re. Cả hội trường xôn xao. Và Hân bị bất ngờ bởi một nụ hôn nồng cháy. Nó kéo dài 10 giây. Trong màn đêm tối, Đường Minh khẽ thì thầm vào tai Hân.
- Cậu không biết là mình ghen như thế nào đâu? Quỷ Simaoha ngốc!
- Mình cũng rất tức giận khi cậu nhảy với người khác.
Hân cố tìm kiếm ánh mắt Đường Minh trong bóng tối. Cô bạo dạn hôn lên má cậu ta. Tim cô và Đường Minh đập thình thịch. ( Nếu ai nhìn được ở trong bóng tối thì sẽ thấy vẻ mặt ngây thơ của Đường Minh lúc này).
Bỗng nhiên điện vụt sáng. Hân rời khỏi đôi tay của Đường Minh. Trông cô ngại ngùng và nhút nhát như một chú thỏ non. Đường Minh đỏ mặt không kém. Hai người không sao nhìn nhau được.
- Trời ơi!!!!!!!!
Một tiếng kêu thất thanh, phát ra từ chỗ để viên kim cương. Hân thật bất cẩn, sao cô lại không để ý cơ chứ...
...Quyên đẩy anh chàng lạ mặt ra và chạy về phía viên kim cương.
Lúc này bà Ana, ông Long, Hân, Đường Minh, Nhược Bằng, cùng ông Hứa đang đứng đó...Viên kim cương đã biến mất.
- Tất cả mọi người xin hãy yên lặng – Bà Ana giơ hai tay lên ra hiệu.
- Một trong số những vị ngồi ở đây có thể là thù phạm nên không ai được ra khỏi hội trường.
Tất cả mọi người ồ lên. Họ lo lắng nhìn nhau và tự hỏi ai là kẻ đã ăn cắp viên kim cương. Còn ông Hứa thì nhìn chỗ để viên kim cương mà lòng đầy xót xa.
- Nhất định phải tìm được viên kim cương đó! Khụ...khụ...
Ông Hứa ho sặc sụa và người quản lý của ông ta vỗ vai giúp ngăn cơn ho.
- Thưa chủ tịch! Đã đóng hết các cửa ra vào. Sự cố mất điện lúc nẫy là do đường dây bị chập thôi.
Người quản lí cung kính thông báo.
- Vậy là anh chưa thể tặng em rồi...!
Ông Hứa quay sang cô vợ bé.
- Không sao! Chúng ta sẽ tìm ra thủ phạm thôi. Anh đừng lo.
...* * *
-Ở đây không có dấu vết nào về việc đập kính bảo vệ viên kim cương cả! – Hân nói.
- Chẳng lẽ viên kim cương không cánh mà bay! – Rik nhăn mặt.
- Dây điện bị hở! – Quyên nói.
...Nhược Bằng, mau truy tìm viên kim cương!
Ông Long ra lệnh. Ngay lập tức Nhược Bằng đã định vị được viên kim cương.
...
- Rất tiếc khi phải nói với bà rằng, trong người bà có viên kim cương... ông Long cười đắc ý.
Bà Ana cũng mỉm cười thật tươi. Bà nhìn thấy trong mắt ông Long sự nghi ngờ cao độ. Ai cũng há hốc miệng không tin. Nhưng khi ông Long vừa móc tay vào tuý áo của bà Ana thì đúng là có một viên kim cương thật. Chính bà Ana cũng không tin nổi tại sao nó lại nằm trong túi áo bà.
- Hân, Quyên, Rik! Các con nhất định phải tìm ra kẻ trộm để rửa oan cho ta.
Bà Ana cố giữ vẻ bình tĩnh nói với mọi người. Hân biết mẹ cô không làm việc đó. Cô phải tìm ra kẻ trộm, nhưng cả trăm người như thế này thì ai sẽ là thủ phạm đây?
- Các người làm ăn kiểu gì vậy? Đến đây để bào vệ hay là cướp hả?
Bỗng một giọng nói khinh bỉ từ đám đông luồn vào. Là một chàng trai với mái tóc chải lệch màu vàng nhạt và chiếc mũi khoằm. Trông anh ta có vẻ đáng sợ và bí ẩn lạ kì.
- Sao mày còn ở đây vậy?
Ông Hứa nhìn thnằg con quý tử rồi lại ho sặc sụa.
- Mình nghe nói con trai ông ta rất mâu thuẫn với gia đình, có lẽ anh ta chính là con trai ông Hứa – Hân ghé tay Quyên thì thầm.
- Mình đã gặp anh ta ở buổi tiệc. Anh ta đã nhảy với mình!
Quyên mở to mắt nhìn người đó chằm chằm.
- A! Thì ra quý cô cũng là một trong số những thành viên của tổ chức này. Thật là thất lễ quá.
Cái kiểu ăn nói mất lịch sự này làm Hân thấy ghét. Có lẽ tên công tử nhà giàu nào cũng mắc bệnh như thế.
- Tôi có thể khẳng định, kẻ lấy viên kim cương không phải là bà Ana đây!
Rik đưa bàn tay về phái bà Ana giải thích.
- Mọi người có thể thấy! Kính không bị vỡ! Chứng tỏ người lấy phải biết mật mã mở kính bảo vệ. Vậy thì trong số các vị ở đây, có ai biết mật khẩu không?
Cả hội trường im lặng. Không có tiếng phản đối nào cả. Hân cũng nín thở chờ cách phá án của Rik.
- Phải là người thân của ông Hứa mới có thẻ biết được mật khẩu. Vậy vợ ông, con trai ông có biết không?
Ông Hứa ngồi ghế vỗ ngực cho đỡ đau.
- Không có ai ngoài tôi biết cả!
- Vậy ông có nhớ, có khi nào ông buột miệng nói ra hay viết nhật kí không?
- Tôi không bao giờ nói với ai điều này.
- Ông chắc chứ?
- Tôi cam đoan.
- Khó lí giải thật! Mật mã chỉ ông biết...vậy mà...
- Anh đang ám chỉ tôi ư?
- No...no...no...tôi không có ý đó. Thôi được, tài tiên tri của tôi sẽ giúp tìm ra hung thủ mau thôi.
Rik lấy quân xúc xắc trong túi áo ra và đặt nó vào một ly rượu.
- Rik! Đây không phải là trò đùa đâu! Vì thế đừng mang bói toán ra đây.
- Suỵt. Chẳng phải lần trước đã báo trước về nguy hiểm em gặp đó sao. Hãy tin tôi, lần này thôi.
Một tay anh ta bịt miệng ly, một tay cầm đáy ly. Chiếc xúc xắc cứ lăn lông lốc trong lòng chiếc ly trong suốt. Mọi người như nín thở chờ xem kết quả. Lắc xong, Rik đổ xúc xắc xuống mặt bàn. Một con 5, một con 6 và một con 2.
- Điều này có ý nghĩa là gì?
Ông Long gặng hỏi.
- Ba quân xúc xắc này đại diện cho số tuổi của kẻ trộm.
Ghép và đảo vị trí của chúng, ta được các con số như: 65, 56, 62, 52, 25, 26. Trong số các vị trí ở đây, người đáng ghi ngờ chỉ có thể là người thân của ông Hứa. Bởi vì người vợ bé Mĩ Lệ cùng có số tuổi nằm trong danh sách này.
- Khụ...khụ...khụ cô ấy không phải là kẻ trộm.
Ông Hứa phản bác và ho sặc sụa.
- Còn một người nữacũng có trong danh sách này, chính là con của ông Hứa Diệp Linh.
- Này! Vu khống là đi tù mọt gông nghe chưa. Tôi dù có bất mãn thế nào cũng không thèm cái món tép diu như vậy đâu.
Hứa Diệp Linh nuốt rượu ừng ực và tỏ vẻ khó chịu.
- Chứng cứ sẽ nói lên tất cả! Chúng tôi sẽ điều tra ngay bây giờ. – Hân nói vẻ cương quyết.
...* * *
Đã có lời khai của hai nghi phạm. Khoảng thời gian bị mất trộm diễn ra tầm 10’ . Giao giữa 20h với 20h10’. Trong 10’ này, Hứa Diệp Linh đang khiêu vũ với mình, còn Mĩ Lệ đang khiêu vũ với Rik. Hai người này đều có chứng cứ ngoại phạm. Nếu xét theo thời gian và khoảng cách để lấy trộm viên kim cương thì đều không hợp lí.
Quyên đọc lời khai từ một cuốn sổ ghi chép.
- Họ có thể chỉ là chủ mưu thôi, còn có “đồng nghiệp” nữa.
Rik mỉm cười bóp bóp thái dương.
- Đồng nghiệp ư? Nhưng ở đây toàn giới thượng lưu, họ đâu có thể thuê một kẻ trộm vào đây ăn cắp – Hân nhăn mặt.
- Đầu tiên chúng ta sẽ tìm hiểu lí do vì sao mất điện – Rik tới bên cầu dao.
- Cầu dao ở đây đã bị ngắt, vẫn còn dấu vết nối lại. Cầu dao này, người giúp việc và khách không thể biết. Chỉ có kĩ sư xây nhà cho ông Hứa biết, nhưng ông ta đã chết cách đây 2 năm. Danh thiếp của mọi người ở đây chứng minh họ không phải là kẻ trộm trà trộn vào. Vậy thì một trong ba người Mĩ Lệ, ông Hứa và con trai ông ta rất có thể là thủ phạm – Hân đóng cầu dao lại suy nghĩ.
- Câu hỏi lớn là tại sao nó lại ở trong người cô Ana?
- Kẻ này chắc chắn là ở bên cạnh mẹ mình – Hân lo lắng nhìn bà Ana.
- Khi đèn sáng, ở cạnh ta có ông Hứa, ông Long và Mĩ Lệ! – Bà Ana nhìn một lượt xung quanh.
- Vậy thì kẻ tình nghi có thể gói gọn trong ba người này rồi.
Rik mỉm cười, khoanh tay vẻ mãn nguyện.
- Này nhóc! Hãy sống với một cái đầu có não nghe không.
Cậu cho rằng ta là kẻ tình nghi, vậy chứng cớ đâu. Ông Long xoè đôi bàn tay to dày cộp ra trước mặt.
Hân nhìn Đường Minh lo lắng. Cô hi vọng kẻ đó không phải là ông Long, nhất định là như vậy.
- Trên viên kim cương không hề có dấu vân tay của cô Ana mà chỉ có vân tay của ông thôi. Chính ông là kẻ vừa ăn cắp vừa la làng. Tại sao ông loại biết viên kim cương ở đâu trong khi ngay cả chủ nhân của nó cũng không biết.
Rik liếc mắt về phía ông Hứa vẻ tự đắc.
- Xem ra, mọi suy đoán của anh đều nhảm nhí! - Đường Minh im lặng nãy giờ, lúc này mới lên tiếng phản bác. Đầu tiên anh cho rằng thủ phạm gói gọn trong ba người: Ông Hứa, con ông ta và Mĩ Lệ nhưng sau đó lại thêm cả ông Long đây vào, anh rốt cuộc đang đoán mò hay chơi trò chơi vậy?
Đường Minh giống như nước còn Rik giống như lửa. Hân có thể dự đoán sẽ có một cuộc chiến tàn khốc sắp xảy ra.
- Bốp! Bốp! Bốp!
- Hay! Hứa Diệp Linh vỗ tay thật to vẻ mãn nguyện – đây chính là kẻ cười trước sự chiến đấu của hai người đối lập.
- Mọi người xin đừng vội trách tôi – Rik lên giọng tuyên bố.
- Tôi nhất định sẽ tìm ra chứng cứ để vạch mặt kẻ đứng sau, nhất định thế.
- Cậu có để ý từ nãy tới giờ tên Hứa Linh cứ nhìn chằm chằm vào Mĩ Lệ không?
- Ý cậu! Họ là một đôi...- Hân bỏ lửng câu hỏi.
- Một trong ba nghi phạm có Mĩ Lệ. hai người này hợp tác thì dễ dàng lấy kim cương mà. Có đúng không?
- Vậy cậu giải thích ra sao về việc cô ta không hề rời sàn nhảy đây? – Hân nhăn mặt phát xét.
- Cậu không nhớ là đã mất điện hay sao? – Quyên mỉm cười.
- Vậy còn thời gian thì sao? Cả hai bọn họ đều không thể đến chỗ viên kim cương.
- Nhưng trong lúc mất điện thì mình không thể xác định được anh ta ở đâu! Một người bình thường nếu chạy nhanh lắm thì sẽ đủ thời gian để lấy viên ki
..* * *
Quyên ngắm nhìn mình trước gương. Trông cô thật đẹp với bộ váy màu đỏ ánh kim tuyến. Cô mở nắp hộp và lấy ra một chiếc vòng cổ hình trái tim, vật mà bà Ana đã nhờ cô đưa cho Hân nếu bà ấy chết ở toà nhà Hữu Lạc Dương. Cô kéo váy tới quá gối, một khẩu súng đen bóng đang được lắp dưới chân cô, kèm theo là dao và phi tiêu. Đôi giày cao gót của cô có một mũi nhọn. Chỉ cần gõ liền ba cái sẽ tự động bắn ra giây để cô có thể đi được trên tường. Ai cũng chuẩn bị như vậy. Cô đang xem lại và kiểm tra nó xem có thiều thứ gì không thì Hân bước vào.
- Cậu thật tuyệt! Quyên ak`!
- Trông cậu cũng vậy.
Cả hai đều nhìn nhau cứ như thể lần đầu tiên mới gặp. Rồi Quyên đưa cho Hân chiếc vòng cổ hình trái tim.
- Thứ này là của cô Ana nhờ mình trao cho cậu.
Hân nhìn Quyên rồi lại nhìn chiếc vòng cổ.
- Để mình đeo cho cậu nhé!
Hân đang im lặng bỗng mỉm cười. Chiếc vòng lấp lánh đeo vào cô Hân như thêm phần lộng lẫy. Hân trông chẳng khác nào một tiểu thư con nhà giàu.
...* * *
Tại bữa tiệc...
Bà Ana lấy một ly rượu từ người bồi bàn và ngồi cạnh Hân.Không khí của buổi tiệc thật náo nhiệt. Nhìn đâu cũng nhìn lấp lánh sự xa hoa của giới thượng lưu. Một bản nhạc nhẹ cất lên nghe rất vui tai. Nhân vật chính của buổi tiệc là một cô gái đẹp, trạc tuổi 25 đứng kế bên một người chồng 60 tuổi. Người đàn ông trông già nhưng có vẻ phúc hậu. Họ cười và đi chúc rượu khách. Hầu như mọi việc trở nên suôn sẻ và không có biến động nào đáng ngờ. Viên kim cương lấp lánh nằm trong chiếc hộp thuỷ tinh trong suốt vẫn ở đó. Kính này làm bằng loại thuỷ tinh không vỡ nên có lẽ kẻ trộm sẽ khó mà lấy được. Ông Hứa Hoàn sau khi gặp gỡ khách thì tiếp đội điệp viên.
- Ồ! Xin chào, rất vui vì quý bà đã tới.
Ông Hứa Hoàn bắt tay tỏ vẻ thân thiện. Ông ta muốn mời bà Ana tới là vì viên kim cương. Nhưng có vẻ ông ta chưa biết Hân, Quyên và Rik là người của bà Ana.
- Xin lỗi vì đã không giới thiệu với ông: Đây là Ngọc Hân con gái tôi, còn cô bé dễ thương này là Quyên Quyên - bà Ana đảo mắt về phía Rik - Còn cậu ta là con rể của tôi!
Hân suýt phụt cả nước hoa quả ra ngoài. Mẹ cô nói gì vậy. Cô nhìn Rik như muốn biết rằng có phải anh ta đã thông đồng với mẹ cô không. Khi mắt cô chạm ánh mắt của Rik, cậu ta đang thản nhiên cho ly rượu lên môi. Cô bỗng thấy thấp thoáng khuôn mặt của Đường Minh trong đám đông. Tim Hân đập nhanh hơn thường ngày. Cô hồi hộp và rụt rè. Cô ngượng vì bộ váy này...Đường Minh sẽ thấy cô...nghĩ tới đây Hân mỉm cười hạnh phúc.
- Ồ! Xin chào! Mãi tôi mới tìm thấy chủ nhân của bữa tiệc này!
Ông Long từ đằng sau cười ha hả. Tất cả đều đổ dồn sự chú ý vào ông bở vì đi bên cạnh ông ta có hai anh chàng đẹp trai.
- Hay quá! Ông Long cũng tới, lại còn đi cùng hai chàng trẻ tuổi nữa.
Hân thoáng mừng vì thấy Đường Minh đi tới buổi tiệc này, trông cậu ấy có vẻ hơi buồn. Đường Minh nhìn Hân một hồi rồi bỗng tiến lại gần. Đúng như Hân nghĩ. Cậu ta đã ngạc nhiên.
- Bộ này cậu mặc chẳng hợp chút nào!
Hân ngỡ ngàng, thế mà cô đã hi vọng cậu ta sẽ thích. Cô tự trách mình sao lại mơ tưởng ngu ngốc như thế. Cô gạt nó ra khỏi đầu bằng cách quan sát viên kim cương.
- Chào cô! Chúng ta lại gặp nhau.
- Rất vui khi được gặp ông.
Bà Ana mỉm cười khi nói với ông Long.
- Hoá ra mọi người đã quen biết nhau cả rồi. Vậy thì tôi xin đi thôi.
Ông Hứa Hoàn dẫn cô vợ trẻ bước tới các bàn khách chào hỏi.
Quyên vừa đi thăm dò một vòng xem có kẻ nào đáng nghi không. Cô đang trở về bàn của mình, nhưng vô ý va phải người phục vụ. Cô bị trật chân. Chân cô có lẽ bị trật khớp nên không thể đi được, cô cố nắn bóp cho nó đỡ đau thì bỗng có một người bước tới trước mặt cô.
- Để tôi giúp em!
Một thanh niên trạc tuổi 25, tóc vàng. Cúi xuống và tháo giày Quyên ra.
- Ơ!...Làm phiền anh.
Chàng trai cười nửa miệng. Anh ta nắm chân cô thật lâu rồi bẻ một nhát.
- Khậc!
- Á
Quyên thấy đau nhói ở cổ chân nhưng chỉ một lúc sau chân cô đã không còn đau nữa và có thể cử động.
- Cảm ơn anh!
Chàng trai đứng lên và cười.
- Để trả ơn tôi, cô sẽ nhảy với tôi một bản chứ?
Giờ Quyên mới nhìn rõ anh ta. Anh ta có mắt một mí nhưng lông mày rậm. Mũi hơi khằm xuống giống con diều hâu và đôi môi mỏng quấn hút. Quyên chưa kịp đồng ý thì anh ta đã nắm lấy tay Quyên và hôn lên tay.
- Có thể nhảy cùng tôi chứ, quý cô!
Anh ta nhìn Quyên cười ranh mãnh. Thực lòng Quyên rất muốn từ chối, bởi anh ta có vẻ không lịch sự lắm. Nhưng anh ta đã chủ động thế khiêu vũ và dang tay ra đón cô. Cô tự nhủ sẽ chỉ nhảy với anh ta một lát thôi.
...* * *
...Nhược Bằng nhìn về phía sàn khiêu vũ, từng đôi đang nhảy cùng nhau. Họ nhìn nhau như thấy hiểu tất cả. Bỗng dưng trong đầu Bằng hiện ra vài hình ảnh với một cô gái. Cô ta là ai? Nhược Bằng không tài nào nhớ ra được.
...Hân đang khiêu vũ với Rik. Ánh mắt anh ta thật hớp hồn. Hân đã tự nhủ sẽ không nhìn anh ta nữa. Chỉ tại mẹ cô giới thiệu lung tung. Còn Đường Minh thì đang khiêu vũ với cô vợ bé Mĩ Lệ của ông Hứa. Khi nghe bà Ana nói Rik là con rể tương lai, Minh im lặng. Không có vẻ gì là ghen cả. Hân thấy hơi thất vọng. Nhiều lúc khi nhảy, Hân liếc sang Đường Minh. Cậu ta thì cứ nhìn như mất hồn vì cô vợ bé của ông Hứa. Hân bỗng nhiên tức giận vô cớ. Mặt cô lúc này chẳng khác nào cà muối thiu.
- Được khiêu vũ cùng một anh chàng đẹp trai mà sao mặt em buồn thiu vậy?
- Ơ...ưm`...không có gì...em đang suy nghĩ về kẻ viết thư nạc danh thôi.
- Em có vẻ thích nhìn về phía bên trái thật đấy. Bên đó có gì vậy?
Rik nhìn sang bên trái. Thẳng với tầm mắt của cậu là Đường Minh và Mĩ Lệ.
Sắp đến lúc đổi cặp đôi nhảy. Hân không ngờ người đổi cặp với cô lại chính là Đường Minh. Cô bối rối cúi mặt xuống. Còn Đường Minh thì lạnh lùng nhìn đi chỗ khác. Chân cậu ta không quên dẫm sai vài nhịp để tặng cho Hân một cú đau điếng. Hân biết rõ cậu ta từng nhảy hoàn hảo với mình ở đêm liên hoan, cậu ta đang trả thù mình ư? Hân nhìn đôi mắt lạnh lùng và cố ý đáp trả lại một cú. Đường Minh lúc này đã hơi tức giận nhìn Hân, còn cô thì cười rất tươi. Bỗng dưng, điện tắt phụt, nhạc cũng im re. Cả hội trường xôn xao. Và Hân bị bất ngờ bởi một nụ hôn nồng cháy. Nó kéo dài 10 giây. Trong màn đêm tối, Đường Minh khẽ thì thầm vào tai Hân.
- Cậu không biết là mình ghen như thế nào đâu? Quỷ Simaoha ngốc!
- Mình cũng rất tức giận khi cậu nhảy với người khác.
Hân cố tìm kiếm ánh mắt Đường Minh trong bóng tối. Cô bạo dạn hôn lên má cậu ta. Tim cô và Đường Minh đập thình thịch. ( Nếu ai nhìn được ở trong bóng tối thì sẽ thấy vẻ mặt ngây thơ của Đường Minh lúc này).
Bỗng nhiên điện vụt sáng. Hân rời khỏi đôi tay của Đường Minh. Trông cô ngại ngùng và nhút nhát như một chú thỏ non. Đường Minh đỏ mặt không kém. Hai người không sao nhìn nhau được.
- Trời ơi!!!!!!!!
Một tiếng kêu thất thanh, phát ra từ chỗ để viên kim cương. Hân thật bất cẩn, sao cô lại không để ý cơ chứ...
...Quyên đẩy anh chàng lạ mặt ra và chạy về phía viên kim cương.
Lúc này bà Ana, ông Long, Hân, Đường Minh, Nhược Bằng, cùng ông Hứa đang đứng đó...Viên kim cương đã biến mất.
- Tất cả mọi người xin hãy yên lặng – Bà Ana giơ hai tay lên ra hiệu.
- Một trong số những vị ngồi ở đây có thể là thù phạm nên không ai được ra khỏi hội trường.
Tất cả mọi người ồ lên. Họ lo lắng nhìn nhau và tự hỏi ai là kẻ đã ăn cắp viên kim cương. Còn ông Hứa thì nhìn chỗ để viên kim cương mà lòng đầy xót xa.
- Nhất định phải tìm được viên kim cương đó! Khụ...khụ...
Ông Hứa ho sặc sụa và người quản lý của ông ta vỗ vai giúp ngăn cơn ho.
- Thưa chủ tịch! Đã đóng hết các cửa ra vào. Sự cố mất điện lúc nẫy là do đường dây bị chập thôi.
Người quản lí cung kính thông báo.
- Vậy là anh chưa thể tặng em rồi...!
Ông Hứa quay sang cô vợ bé.
- Không sao! Chúng ta sẽ tìm ra thủ phạm thôi. Anh đừng lo.
...* * *
-Ở đây không có dấu vết nào về việc đập kính bảo vệ viên kim cương cả! – Hân nói.
- Chẳng lẽ viên kim cương không cánh mà bay! – Rik nhăn mặt.
- Dây điện bị hở! – Quyên nói.
...Nhược Bằng, mau truy tìm viên kim cương!
Ông Long ra lệnh. Ngay lập tức Nhược Bằng đã định vị được viên kim cương.
...
- Rất tiếc khi phải nói với bà rằng, trong người bà có viên kim cương... ông Long cười đắc ý.
Bà Ana cũng mỉm cười thật tươi. Bà nhìn thấy trong mắt ông Long sự nghi ngờ cao độ. Ai cũng há hốc miệng không tin. Nhưng khi ông Long vừa móc tay vào tuý áo của bà Ana thì đúng là có một viên kim cương thật. Chính bà Ana cũng không tin nổi tại sao nó lại nằm trong túi áo bà.
- Hân, Quyên, Rik! Các con nhất định phải tìm ra kẻ trộm để rửa oan cho ta.
Bà Ana cố giữ vẻ bình tĩnh nói với mọi người. Hân biết mẹ cô không làm việc đó. Cô phải tìm ra kẻ trộm, nhưng cả trăm người như thế này thì ai sẽ là thủ phạm đây?
- Các người làm ăn kiểu gì vậy? Đến đây để bào vệ hay là cướp hả?
Bỗng một giọng nói khinh bỉ từ đám đông luồn vào. Là một chàng trai với mái tóc chải lệch màu vàng nhạt và chiếc mũi khoằm. Trông anh ta có vẻ đáng sợ và bí ẩn lạ kì.
- Sao mày còn ở đây vậy?
Ông Hứa nhìn thnằg con quý tử rồi lại ho sặc sụa.
- Mình nghe nói con trai ông ta rất mâu thuẫn với gia đình, có lẽ anh ta chính là con trai ông Hứa – Hân ghé tay Quyên thì thầm.
- Mình đã gặp anh ta ở buổi tiệc. Anh ta đã nhảy với mình!
Quyên mở to mắt nhìn người đó chằm chằm.
- A! Thì ra quý cô cũng là một trong số những thành viên của tổ chức này. Thật là thất lễ quá.
Cái kiểu ăn nói mất lịch sự này làm Hân thấy ghét. Có lẽ tên công tử nhà giàu nào cũng mắc bệnh như thế.
- Tôi có thể khẳng định, kẻ lấy viên kim cương không phải là bà Ana đây!
Rik đưa bàn tay về phái bà Ana giải thích.
- Mọi người có thể thấy! Kính không bị vỡ! Chứng tỏ người lấy phải biết mật mã mở kính bảo vệ. Vậy thì trong số các vị ở đây, có ai biết mật khẩu không?
Cả hội trường im lặng. Không có tiếng phản đối nào cả. Hân cũng nín thở chờ cách phá án của Rik.
- Phải là người thân của ông Hứa mới có thẻ biết được mật khẩu. Vậy vợ ông, con trai ông có biết không?
Ông Hứa ngồi ghế vỗ ngực cho đỡ đau.
- Không có ai ngoài tôi biết cả!
- Vậy ông có nhớ, có khi nào ông buột miệng nói ra hay viết nhật kí không?
- Tôi không bao giờ nói với ai điều này.
- Ông chắc chứ?
- Tôi cam đoan.
- Khó lí giải thật! Mật mã chỉ ông biết...vậy mà...
- Anh đang ám chỉ tôi ư?
- No...no...no...tôi không có ý đó. Thôi được, tài tiên tri của tôi sẽ giúp tìm ra hung thủ mau thôi.
Rik lấy quân xúc xắc trong túi áo ra và đặt nó vào một ly rượu.
- Rik! Đây không phải là trò đùa đâu! Vì thế đừng mang bói toán ra đây.
- Suỵt. Chẳng phải lần trước đã báo trước về nguy hiểm em gặp đó sao. Hãy tin tôi, lần này thôi.
Một tay anh ta bịt miệng ly, một tay cầm đáy ly. Chiếc xúc xắc cứ lăn lông lốc trong lòng chiếc ly trong suốt. Mọi người như nín thở chờ xem kết quả. Lắc xong, Rik đổ xúc xắc xuống mặt bàn. Một con 5, một con 6 và một con 2.
- Điều này có ý nghĩa là gì?
Ông Long gặng hỏi.
- Ba quân xúc xắc này đại diện cho số tuổi của kẻ trộm.
Ghép và đảo vị trí của chúng, ta được các con số như: 65, 56, 62, 52, 25, 26. Trong số các vị trí ở đây, người đáng ghi ngờ chỉ có thể là người thân của ông Hứa. Bởi vì người vợ bé Mĩ Lệ cùng có số tuổi nằm trong danh sách này.
- Khụ...khụ...khụ cô ấy không phải là kẻ trộm.
Ông Hứa phản bác và ho sặc sụa.
- Còn một người nữacũng có trong danh sách này, chính là con của ông Hứa Diệp Linh.
- Này! Vu khống là đi tù mọt gông nghe chưa. Tôi dù có bất mãn thế nào cũng không thèm cái món tép diu như vậy đâu.
Hứa Diệp Linh nuốt rượu ừng ực và tỏ vẻ khó chịu.
- Chứng cứ sẽ nói lên tất cả! Chúng tôi sẽ điều tra ngay bây giờ. – Hân nói vẻ cương quyết.
...* * *
Đã có lời khai của hai nghi phạm. Khoảng thời gian bị mất trộm diễn ra tầm 10’ . Giao giữa 20h với 20h10’. Trong 10’ này, Hứa Diệp Linh đang khiêu vũ với mình, còn Mĩ Lệ đang khiêu vũ với Rik. Hai người này đều có chứng cứ ngoại phạm. Nếu xét theo thời gian và khoảng cách để lấy trộm viên kim cương thì đều không hợp lí.
Quyên đọc lời khai từ một cuốn sổ ghi chép.
- Họ có thể chỉ là chủ mưu thôi, còn có “đồng nghiệp” nữa.
Rik mỉm cười bóp bóp thái dương.
- Đồng nghiệp ư? Nhưng ở đây toàn giới thượng lưu, họ đâu có thể thuê một kẻ trộm vào đây ăn cắp – Hân nhăn mặt.
- Đầu tiên chúng ta sẽ tìm hiểu lí do vì sao mất điện – Rik tới bên cầu dao.
- Cầu dao ở đây đã bị ngắt, vẫn còn dấu vết nối lại. Cầu dao này, người giúp việc và khách không thể biết. Chỉ có kĩ sư xây nhà cho ông Hứa biết, nhưng ông ta đã chết cách đây 2 năm. Danh thiếp của mọi người ở đây chứng minh họ không phải là kẻ trộm trà trộn vào. Vậy thì một trong ba người Mĩ Lệ, ông Hứa và con trai ông ta rất có thể là thủ phạm – Hân đóng cầu dao lại suy nghĩ.
- Câu hỏi lớn là tại sao nó lại ở trong người cô Ana?
- Kẻ này chắc chắn là ở bên cạnh mẹ mình – Hân lo lắng nhìn bà Ana.
- Khi đèn sáng, ở cạnh ta có ông Hứa, ông Long và Mĩ Lệ! – Bà Ana nhìn một lượt xung quanh.
- Vậy thì kẻ tình nghi có thể gói gọn trong ba người này rồi.
Rik mỉm cười, khoanh tay vẻ mãn nguyện.
- Này nhóc! Hãy sống với một cái đầu có não nghe không.
Cậu cho rằng ta là kẻ tình nghi, vậy chứng cớ đâu. Ông Long xoè đôi bàn tay to dày cộp ra trước mặt.
Hân nhìn Đường Minh lo lắng. Cô hi vọng kẻ đó không phải là ông Long, nhất định là như vậy.
- Trên viên kim cương không hề có dấu vân tay của cô Ana mà chỉ có vân tay của ông thôi. Chính ông là kẻ vừa ăn cắp vừa la làng. Tại sao ông loại biết viên kim cương ở đâu trong khi ngay cả chủ nhân của nó cũng không biết.
Rik liếc mắt về phía ông Hứa vẻ tự đắc.
- Xem ra, mọi suy đoán của anh đều nhảm nhí! - Đường Minh im lặng nãy giờ, lúc này mới lên tiếng phản bác. Đầu tiên anh cho rằng thủ phạm gói gọn trong ba người: Ông Hứa, con ông ta và Mĩ Lệ nhưng sau đó lại thêm cả ông Long đây vào, anh rốt cuộc đang đoán mò hay chơi trò chơi vậy?
Đường Minh giống như nước còn Rik giống như lửa. Hân có thể dự đoán sẽ có một cuộc chiến tàn khốc sắp xảy ra.
- Bốp! Bốp! Bốp!
- Hay! Hứa Diệp Linh vỗ tay thật to vẻ mãn nguyện – đây chính là kẻ cười trước sự chiến đấu của hai người đối lập.
- Mọi người xin đừng vội trách tôi – Rik lên giọng tuyên bố.
- Tôi nhất định sẽ tìm ra chứng cứ để vạch mặt kẻ đứng sau, nhất định thế.
- Cậu có để ý từ nãy tới giờ tên Hứa Linh cứ nhìn chằm chằm vào Mĩ Lệ không?
- Ý cậu! Họ là một đôi...- Hân bỏ lửng câu hỏi.
- Một trong ba nghi phạm có Mĩ Lệ. hai người này hợp tác thì dễ dàng lấy kim cương mà. Có đúng không?
- Vậy cậu giải thích ra sao về việc cô ta không hề rời sàn nhảy đây? – Hân nhăn mặt phát xét.
- Cậu không nhớ là đã mất điện hay sao? – Quyên mỉm cười.
- Vậy còn thời gian thì sao? Cả hai bọn họ đều không thể đến chỗ viên kim cương.
- Nhưng trong lúc mất điện thì mình không thể xác định được anh ta ở đâu! Một người bình thường nếu chạy nhanh lắm thì sẽ đủ thời gian để lấy viên ki
đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất
Truyện Cùng Chuyên Mục
» Truyện Teen - Tam Đại Thiếu Gia Và Nhỏ Nhút Nhát: Cổ Tích Giữa Đời Thực
[ 4129 ngày trước - Xem: ]
- 803[ 4129 ngày trước - Xem: ]