Cô vợ xinh đẹp của tôi
Mr.Luân™ [Admin] [On] 27/11/24 - 17:50 |
ác nhận lại địa chỉ không lầm mới hít sâu một hơi, vươn cánh tay trắng nõn ra run run ấn chuông.
Tiếng chuông vang lên, nàng hoảng sợ, vội vàng thu tay lại.
Đôi mắt trong veo nhìn vào bên trong cửa, khuôn mặt phấn nhỏ nhắn có chút khiếp đảm nhưng sự mong chờ vẫn cứ nhiều hơn.
Bên trong nhà im ắng, không một chút động tĩnh.
Nàng đứng ở ngoài cửa, đợi chờ kiên nhẫn. Bốn phía lá nhẹ nhàng rơi, cứ một lá lại một lá, nàng đếm tới cái lá thứ hai mươi mới lại vươn tay ra, cẩn thận ấn chuông thêm lần nữa.
Tiếng chuông lại lần nữa vang lên.
Vẫn chẳng có phản ứng gì.
Nàng nhìn cái cửa gỗ sơn hồng, bỏ qua cái sân đầy hỗn độn, đứng dưới bóng cây gần nhà, hướng lên cái cửa sổ không nhìn thấy ai cả.
Chậc, chẳng lẽ.... chẳng lẽ Giang Chấn không có ở nhà à?
Nàng không chịu hết hy vọng, quyết định thử lại lần cuối cùng.
Ba tiếng chuông vang lên, vang lại vang như thúc giục lòng người, nàng ấn chặt chuông điện, tai kiên nhẫn nghe tiếng chuông, ngón trỏ ấn đến nỗi mỏi nhừ, mãi đến lúc một âm thanh rung động rầm rầm bên tai mới dừng lại
Một tiếng mắng lớn oang như sấm nổ bỗng từ phòng truyền ra.
" Con mẹ nó! Đừng ấn nữa!"
Hắn ở nhà!
Nghe được giọng nói của Giang Chấn, mặt nàng liền cảm thấy nóng lên. Nàng vội vàng rụt ngón tay trắng trẻo lại khẩn trương ngoan ngoãn đứng chờ trước cửa.
Tiếng mắng truyền ra, một lèo xuyên qua sân đi ra phía cửa ngoài.
Cửa gỗ bị mở ra một cách thô lỗ, đánh mạnh vào tường, nước sơn hồng loang lổ hình như lại rơi ra một ít. Giang Chấn như một con mãnh sư bị chọc giận đến điên đầu, mắt tràn đầy những vằn đỏ, biểu tình đầy hung ác, tưởng chừng như sắp đem người ấn chuông ra bóp chết để ăn tươi nuốt sống.
" Mẹ kiếp, ai vậy?!"
Tiếng chửi bới vang ầm trời, làm Tĩnh Vân phải dùng hai tay bịt lỗ tai lại, rụt cổ vào, không ngừng giải thích, nhanh chóng nói rõ ý định.
" Thực xin lỗi, quấy rầy anh sao? Cái kia ách, tôi tới lấy lại " nói mới được một nửa, lại bắt gặp "cảnh đẹp" trước mắt, nháy mắt đã im lặng. Nàng cứng họng, ngây ngốc nhìn Giang Chấn, con mắt trong veo vừa to vừa tròn nhìn chằm chằm.
Oa, hắn không mặc quần áo!
Đúng ra mà nói thì Giang Chấn không mặc áo, thân hình tráng kiện để trần, nửa dưới chỉ mặc duy nhất cái quần đùi kiểu quyền anh màu đen để lộ ra hai bắp chân rắn chắc, khêu gợi một cách nam tính, quả thực nó có thể làm cho bất cứ người con gái nào cũng không thể chống đỡ.
Chỉ tiếc là miếng vải trắng băng từ vai phải xuống vòm ngực rộng lớn, dày đến vài lớp, phá hủy hết cả " cảnh đẹp".
" Anh bị thương!" nàng kinh hô ra tiếng.
" Tôi biết."
Giang Chấn mặt mang vẻ giận dữ, thân hình to lớn di chuyển vào trong nhà.
Tĩnh Vân nắm chặt cái túi vải, vội vàng đuổi theo. "Giang tiên sinh, tôi, tôi tôi tôi tới lấy cái chăn. Anh không nhớ sao? Hôm chị cả tôi kết hôn, chúng ta đã hẹn trước đó, anh muốn tôi thứ Ba tới đây lấy." nàng nhắm mắt theo đuôi, một đường theo vào trong nhà.
" Chăn ở góc tường ý, đi ra ngoài khi nhớ cài cửa vào." hắn nói cũng không quay đầu lại, đi qua phòng khách thẳng tới phòng ngủ luôn.
Cảm xúc thất vọng lẳng lặng hiện lên trong lòng nàng. Tĩnh Vân cắn môi, trong lòng tiếc hận, không thể có cơ hội bên Giang Chấn nhiều hơn, lại mất đi một lần để bồi dưỡng cảm tình với hắn.
Nàng cầm túi chống bụi lên, lo lắng có nên nói với hắn một lời cám ơn không, hoặc là nói lời tái kiến [1">
Bịch!
Trong phòng ngủ truyền đến một âm thanh dọa cho nàng nhảy dựng lên.
" Giang tiên sinh!" Tĩnh Vân để túi chống bụi xuống, bất chấp ngại ngùng, vội vàng chạy vào phòng ngủ.
Ngoài cửa sổ bóng cây che rợp cả ánh mặt trời, trong phòng ngủ mang vẻ âm u. Trong không gian rộng lớn như vậy, chỉ có hé ra một cái giường, không còn đồ đạc gì nữa, nửa thân trần của Giang Chấn nằm sấp trên giường, hai mắt nhắm nghiền, đôi môi mỏng mím lại thành một đường, chịu đựng cơn đau đớn khốn cùng.
Tiếng vang vừa rồi, hình như là do hắn ngã vào giường.
May mà hắn ngã sấp trên giường. Nhưng, dù là ngã sấp vào giường, khẳng định cũng rất đau nghen?!
Tĩnh Vân đứng bên mép giường, cẩn thận cúi đầu, đoan trang nhìn sắc mặt Giang Chấn. Đôi mắt đen láy, nhìn qua gương mặt tuấn tú, bởi thấy sắc mặt hắn trắng xám, đôi mắt nàng hiện lên vẻ thật lo lắng.
Trên sàn nhà gần bên giường có mấy túi thuốc nằm lăn lóc, nàng lặng lẽ nhặt lên coi, phát hiện ra mỗi túi thuốc đều như mới, chưa từng được mở.
" Giang tiên sinh, anh có khỏe không?" nàng đặt lại mấy túi thuốc, dựa vào hắn càng gần, bím tóc dài đen rủ xuống, lơ đãng vương lên lưng hắn.
Hắn mở mắt, bởi vì đang mệt mỏi cùng với suy yếu, hắn không hề che dấu ánh mắt, nó so với mắt thường còn lợi sắc bén hơn nhiều.
" Cô còn có chuyện gì à?"
" Anh không uống thuốc sao?" Nàng nhẹ giọng hỏi, liếc một cái nhìn xuống gói thuốc, phát hiện đống thuốc này hôm qua mới bóc ra.
Đôi mắt sắc bén lần nữa khép lại, Giang Chấn không thèm buồn đáp lại, làn môi mỏng khô cong mím lại càng nhanh, chìa ra hàng râu đã mọc đầy bên dưới cái cằm kiên định.
" Tôi giúp anh lấy một chén nước, được không?" nàng nhẹ nhàng mở miệng, thử hỏi.
Hắn nằm trên giường, không nhúc nhích. Trong chốc lát, nàng lo lắng không yên, cứ nghĩ là hắn đang ngủ, hoặc là chỉ hôn mê thôi thì nghe thấy một âm thanh từ mũi tới miệng của hắn phát ra.
" Ừh"
Sự vui sướng ánh lên trong đôi mắt nhỏ của nàng, như lĩnh thánh chỉ, nàng nhấc cái chân nhỏ, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng ngủ, nhìn xung quanh phòng khách một lát rồi tìm đến phòng bếp.
Phòng bếp thực sạch sẽ.
Trên thực tế, là quá mức sạch sẽ.
Trong phòng bếp không có lấy một hạt bụi, chỉ có một cái bồn rửa cùng vòi nước và một cái lò vi sóng, không thấy có nồi, bát, cũng chẳng nhìn thấy bình đựng nước, lại càng không thấy ấm đun nước, mà trên nóc lò vi sóng sáng choang, còn mới cứ như là chưa từng sử dụng qua vậy.
Nàng mở ngăn chạn ra, tìm được một ít quà mừng năm mới thường được đưa cho nhóm cảnh sát là cái bát ăn và cái cốc. Nàng bỏ một cái cái cốc ra, sau khi rửa sạch mới mở tủ lạnh ra lấy nước để uống.
Trong ngăn đầu tủ lạnh , chỉ có bia và nước khoáng, chỉ có cái duy nhất được gọi là đồ ăn, là hai quả trứng gà trên kệ. Nàng cầm trứng gà, lại phát hiện ra trứng gà lại nhẹ vô cùng, nàng nghi hoặc lắc lắc nó, không ngờ lại phát hiện bên trong nó gần như rỗng, thật không biết là nó đã "yên nghỉ" trong tủ lạnh bao lâu rồi.
Khó trách Giang Chấn lại có thể yếu như vậy, hắn bị thương, chưa uống thuốc, thậm chí còn chưa ăn gì cả!
Tĩnh Vân đổ một ly nước khoáng ra, đi về phòng ngủ, ngồi xổm xuống bên cạnh giường.
" Giang tiên sinh." nàng nhỏ giọng kêu, đợi cho hắn mở mắt ra, miễn cưỡng ngồi dậy mới đưa cốc nước tới trước mặt hắn.
Hắn nhận nước, ngửa đầu uống một hơi.
" Anh có ăn gì không? Anh không muốn ăn gì sao?" nàng hỏi, trong lòng tràn đầy lo lắng.
Giang Chấn buông lỏng bàn tay to, đặt cái cốc không xuống, xong lại nằm xuống nghỉ, sắc mặt so với lúc trước còn xám trắng hơn.
Cái cốc lăn lăn ở trên giường, mắt nhìn nó sẽ rơi khỏi giường, nàng cuống quít vươn tay, giữ lại được cái cốc, tính thử lại lần nữa."Tôi làm vài món cho anh ăn nhé, được không?"
Thanh âm dịu dàng lại lần nữa vang lên, cứ như một ong mật vo ve ghé vào lỗ tai hắn kêu không ngừng, liên tục quấy nhiễu hắn nghỉ ngơi.
Hắn lại mở to mắt, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang nóng bừng kia.
" Cô không bận chuyện gì khác chứ?"
Tĩnh Vân cắn môi, suy nghĩ trong chốc lát.
" Ừh, buổi chiều tôi không có việc gì." Nàng đơn thuần trả lời, lông mi dài khẽ chớp, không chút ngại ngần việc hắn nói năng thô lỗ. "Cứ như vậy đi, anh nghỉ ngơi một lát, tôi đi ra ngoài mua đồ ăn rồi lập tức trở về nha." Nói xong, nàng đã cầm cái túi, vội vàng chạy ra ngoài.
Giang Chấn cử động nửa thân mình bệ vệ của mình, hắn chưa kịp mở miệng, nàng đã lao ra cửa, còn làm theo lời dặn của hắn lúc trước, ngoan ngoãn đóng cửa lại.
Hắn mệt mỏi nhắm hai mắt lại, nằm lại trên giường, đôi môi mỏng phun ra một câu mắng nhỏ.
Đáng chết, hắn còn phải dậy lần nữa để mở cửa cho nàng!
Chương 2.2
Sưu tầm
Mua một lượng lớn thức ăn xong, Tĩnh Vân dùng tốc độ nhanh nhất chạy về. Nàng xách túi lớn túi nhỏ, đi thẳng tới cái cửa lớn phía trước, rồi đột nhiên dừng lại đi bộ, nhìn chằm chằm vào cái cửa mà sững sờ.
Ai a, không xong rồi, cửa bị đóng rồi!
Bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể di chuyển tới ấn cái chuông có âm thanh chói tai đến mức làm cho người ta nổi cả da gà kia, rồi nhanh chóng rụt tay lại, ló đầu về phía trước cửa chờ đợi thôi.
Một lát sau, trong cửa có động tĩnh, Giang Chấn vác thân mình ra mở cửa. Lần này, sắc mặt hắn xám xịt, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, người ngay cả lực để mắng cũng chả có, mở cửa xong, thân hình cao lớn mềm nhũn, như sắp ngã xuống bất động.
Tĩnh Vân hạ mấy cái túi trong tay, vội vàng tiến gần lại, người không chút nghĩ ngợi, chống đỡ thân hình to lớn của hắn, chỉ sợ hắn té xỉu.
" Giang tiên sinh, anh có khỏe không?" Hai tay trắng mềm, để trên ngực hắn, hơi thở nam tính mãnh liệt làm cho khuôn mặt nhỏ của nàng ửng đỏ, mà người hắn nặng vậy làm cho cánh tay mảnh khảnh của nàng khó có thể đỡ được.
Thân hình cao lớn lại trượt xuống một chút, hai tay nàng run lên, run càng lúc càng nhiều. Mắt thấy Giang Chấn sắp ngã sấp xuống, tình thế cấp bách nàng chỉ có thể tiến thêm một bước, đứng trong lòng hắn, làm cho toàn thân hắn đều dựa trên vai nàng.
Đầu Giang Chấn tựa vào cái gáy nhỏ của nàng, hơi thở nam tính thổi sức nóng phảng phất qua gáy nàng, qua xương quai xanh, làm cho khuôn mắt nhỏ bé trắng trẻo nháy mắt đã đỏ hồng như quả táo vì xấu hổ.
Nàng chưa bao giờ từng dựa vào người đàn ông nào gần như vậy. Gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của hắn, nhịp tim của hắn, cùng với cả sức nóng từ cơ thể hắn...... Hắn nóng như vậy, làn da rám nắng trơn nhẵn, da thịt nóng bỏng, giống như là ...giống như là ...
Đôi mắt trong suốt nhỏ bé đột nhiên mở lớn.
Trời ạ, Giang Chấn bị sốt!
Tình cảm bị xáo động làm nàng có xấu hổ vài phần, nhưng đột nhiên tất cả lại lo lắng thay thế hết, Tĩnh Vân hít sâu một hơi, dùng cái lưng nhỏ bé, sức của ngực, đỡ Giang Chấn vào trong phòng. Hơn mười phút sau, Giang Chấn nửa hôn mê cuối cùng cũng được nàng đưa về phòng ngủ, để nằm lại trên giường.
Bất chấp thân thể đang mệt mỏi, nàng ngồi bên giường, cả trái tim đều nghĩ về hắn.
Ngón tay non nớt nhẹ chạm vào da thịt của Giang Chấn, phát hiện ra nhiệt độ thân hắn cao đến dọa cả người. Hai mắt hắn nhắm nghiền, vài lọn tóc đen thấm đẫm mồ hôi dính lại trên trán.
Nàng bỏ chiếc khăn tay vẫn mang theo người, cẩn thận gấp lại thành miếng nhỏ, nghiêng thân mình xinh đẹp, lau mồ hôi trên trán của hắn, hy vọng nó có thể làm cho hắn thoải mái một chút.
Lau từng giọt mồ hôi lạnh xong, nàng để khăn lại trên trán hắn, rồi cũng mau chóng đứng dậy, chạy đến trước cái cửa chính ôm một đống thức ăn vào. Trước khi vào, nàng đóng cửa lại xong mới vọt vào phòng bếp, nhanh chóng vì hắn mà làm cơm.
Sau khi chứng kiến trạng thái "trống rỗng" của cái tủ lạnh, nàng đã hiểu, người đàn ông này hoàn toàn là loại người hay ăn bên ngoài, nàng căn bản không cần phải lo hắn tiết kiệm tiền. Vì vậy, nàng vừa ra khỏi cửa liền đi mua khắp nơi, chẳng những mua một ít thức ăn dinh dưỡng mà còn mua cả một đống gia vị trở về.
Qua mấy lần tìm đông tìm tây, nàng cuối cùng cũng kiếm được một cái chảo ở tủ bát bên trong, cùng với một cái nồi để đun nước.
Nàng rửa sạch đồ trước rồi mới dùng nồi đun nước nấu bát cháo cá. Thừa dịp cháo đang đun, nàng bỏ nước khoáng trong tủ lạnh ra, cho đỡ lạnh đi rồi dùng cái chảo đun nóng rau chân vịt trộn lẫn với dầu vừng cùng nước tương, xong còn thêm một quả trứng luộc.
Cháo đun nóng sôi cả bọt, nàng cho nhỏ lửa để tiếp tục nấu rồi bỏ một chút hành xanh mướt đem cắt cho vào.
Tuy rằng trong phòng bếp có hơi nóng, nàng làm ở đó một lúc lâu, nhưng hàn ý vẫn còn hiện hữu, đi từ lòng bàn chân đi lên, làm cho nàng không nhịn được mà run run.
Làm sao có thể lạnh như thế chứ?
Vì dòng nước chảy quá lạnh hay là bởi cây ngoài phòng quá rậm rạp nên ánh mặt trời chiếu không chiếu được vào trong mà sinh ra cảm giác lạnh như băng?
Phòng bếp cũng được bài trí giống phòng khách và phòng ngủ, ít đồ đạc, đơn giản như không có người ở, trong phòng ngủ thì chỉ có cái giường, trong phòng khách thì chỉ có một cái ghế sôpha và một cái tivi không còn mới.
Một cái ghế
Chẳng lẽ, Giang Chấn không có người thân, cũng không có khách sao?
Có một chút gì đó hơi nhói lên siết chặt lòng nàng.
Gian phòng tuy rằng sạch sẽ nhưng lại quá mức lạnh lùng trống rỗng, không mang theo chút tình cảm nào, có đồ đạc nhưng cũng chỉ chú trọng tính thực dụng, chẳng thấy gì gọi là trang trí để an ủi lòng người cả.
Giang Chấn làm sao mà lại có thể ở cái loại nhà này để nghỉ ngơi? Làm thế nào để có thể ở cái nhà này mà thư giãn cơ chứ? Hắn cứ như một cái dao nhỏ, rất sắc bén, vĩnh viễn không chịu chui vào vỏ dao
Ngực đau, cảm xúc lại lặng lẽ lại trào lên một chút.
Nàng tắt bếp, thêm gia vị vào, rồi múc cháo cá vào trong bát, rắc lên một chút hành đã thái; rau chân vịt và trứng luộc cũng được đặt cùng ở trên cái mâm đó.
Hương thơm của thức ăn ngào ngạt khắp nơi, nàng từng bước từng bước cẩn thận đem đồ ăn mang vào phòng ngủ.
Nửa thân trần của Giang Chấn nằm trên giường, hai mắt vẫn như cũ nhắm nghiền, trên trán còn cái khăn tay của nàng.
Tĩnh Vân để đồ ăn xuống trước rồi mới vươn tay, nhẹ chạm lên cổ tay hắn.
"Giang tiên sinh "
Phút chốc, thân hình cao lớn tĩnh lặng bỗng đột nhiên cử động, bàn tay to lớn nắm chặt lấy cổ tay nàng, lực mạnh như kìm sắt, đôi mắt vằn đỏ, cảnh giác trừng nàng.
" Tôi, tôi tôi tôi...tôi là Tĩnh Vân " nàng như là một con thú nhỏ bị mãnh thú bắt giữ, dưới cái nhìn chăm chăm của hắn mà lạnh run, ấp a ấp úng một lúc lâu mới có thể nói được tên của mình.
Đôi mắt đen dần, sắc đỏ cũng đã rút đi, hắn nheo mắt lại, đang trong tình trạng sốt cao, choáng váng, hắn miễn cưỡng mới có được một chút thanh tỉnh, nhận ra được khuôn mặt khả ái kia.
" Tôi đang ngủ." Giang Chấn khẩu khí lạnh lùng buông lời kiềm chế với nàng, thuận tay chạm lên cái khăn trên trán.
" A, không, không sao đâu." nàng cúi đầu, che hai má đỏ bừng. "ách, tôi nấu cũng được lắm, khả năng không phải là rất tốt, nhưng anh có thể ăn một chút, ăn từ từ để lót dạ, rồi uống thuốc có được không?" nàng nói có chút dồn dập, tưởng chừng như đang che dấu xấu hổ trong lòng.
Đôi mắt đen nhìn nàng, tuy rằng đang yếu, nh
Tiếng chuông vang lên, nàng hoảng sợ, vội vàng thu tay lại.
Đôi mắt trong veo nhìn vào bên trong cửa, khuôn mặt phấn nhỏ nhắn có chút khiếp đảm nhưng sự mong chờ vẫn cứ nhiều hơn.
Bên trong nhà im ắng, không một chút động tĩnh.
Nàng đứng ở ngoài cửa, đợi chờ kiên nhẫn. Bốn phía lá nhẹ nhàng rơi, cứ một lá lại một lá, nàng đếm tới cái lá thứ hai mươi mới lại vươn tay ra, cẩn thận ấn chuông thêm lần nữa.
Tiếng chuông lại lần nữa vang lên.
Vẫn chẳng có phản ứng gì.
Nàng nhìn cái cửa gỗ sơn hồng, bỏ qua cái sân đầy hỗn độn, đứng dưới bóng cây gần nhà, hướng lên cái cửa sổ không nhìn thấy ai cả.
Chậc, chẳng lẽ.... chẳng lẽ Giang Chấn không có ở nhà à?
Nàng không chịu hết hy vọng, quyết định thử lại lần cuối cùng.
Ba tiếng chuông vang lên, vang lại vang như thúc giục lòng người, nàng ấn chặt chuông điện, tai kiên nhẫn nghe tiếng chuông, ngón trỏ ấn đến nỗi mỏi nhừ, mãi đến lúc một âm thanh rung động rầm rầm bên tai mới dừng lại
Một tiếng mắng lớn oang như sấm nổ bỗng từ phòng truyền ra.
" Con mẹ nó! Đừng ấn nữa!"
Hắn ở nhà!
Nghe được giọng nói của Giang Chấn, mặt nàng liền cảm thấy nóng lên. Nàng vội vàng rụt ngón tay trắng trẻo lại khẩn trương ngoan ngoãn đứng chờ trước cửa.
Tiếng mắng truyền ra, một lèo xuyên qua sân đi ra phía cửa ngoài.
Cửa gỗ bị mở ra một cách thô lỗ, đánh mạnh vào tường, nước sơn hồng loang lổ hình như lại rơi ra một ít. Giang Chấn như một con mãnh sư bị chọc giận đến điên đầu, mắt tràn đầy những vằn đỏ, biểu tình đầy hung ác, tưởng chừng như sắp đem người ấn chuông ra bóp chết để ăn tươi nuốt sống.
" Mẹ kiếp, ai vậy?!"
Tiếng chửi bới vang ầm trời, làm Tĩnh Vân phải dùng hai tay bịt lỗ tai lại, rụt cổ vào, không ngừng giải thích, nhanh chóng nói rõ ý định.
" Thực xin lỗi, quấy rầy anh sao? Cái kia ách, tôi tới lấy lại " nói mới được một nửa, lại bắt gặp "cảnh đẹp" trước mắt, nháy mắt đã im lặng. Nàng cứng họng, ngây ngốc nhìn Giang Chấn, con mắt trong veo vừa to vừa tròn nhìn chằm chằm.
Oa, hắn không mặc quần áo!
Đúng ra mà nói thì Giang Chấn không mặc áo, thân hình tráng kiện để trần, nửa dưới chỉ mặc duy nhất cái quần đùi kiểu quyền anh màu đen để lộ ra hai bắp chân rắn chắc, khêu gợi một cách nam tính, quả thực nó có thể làm cho bất cứ người con gái nào cũng không thể chống đỡ.
Chỉ tiếc là miếng vải trắng băng từ vai phải xuống vòm ngực rộng lớn, dày đến vài lớp, phá hủy hết cả " cảnh đẹp".
" Anh bị thương!" nàng kinh hô ra tiếng.
" Tôi biết."
Giang Chấn mặt mang vẻ giận dữ, thân hình to lớn di chuyển vào trong nhà.
Tĩnh Vân nắm chặt cái túi vải, vội vàng đuổi theo. "Giang tiên sinh, tôi, tôi tôi tôi tới lấy cái chăn. Anh không nhớ sao? Hôm chị cả tôi kết hôn, chúng ta đã hẹn trước đó, anh muốn tôi thứ Ba tới đây lấy." nàng nhắm mắt theo đuôi, một đường theo vào trong nhà.
" Chăn ở góc tường ý, đi ra ngoài khi nhớ cài cửa vào." hắn nói cũng không quay đầu lại, đi qua phòng khách thẳng tới phòng ngủ luôn.
Cảm xúc thất vọng lẳng lặng hiện lên trong lòng nàng. Tĩnh Vân cắn môi, trong lòng tiếc hận, không thể có cơ hội bên Giang Chấn nhiều hơn, lại mất đi một lần để bồi dưỡng cảm tình với hắn.
Nàng cầm túi chống bụi lên, lo lắng có nên nói với hắn một lời cám ơn không, hoặc là nói lời tái kiến [1">
Bịch!
Trong phòng ngủ truyền đến một âm thanh dọa cho nàng nhảy dựng lên.
" Giang tiên sinh!" Tĩnh Vân để túi chống bụi xuống, bất chấp ngại ngùng, vội vàng chạy vào phòng ngủ.
Ngoài cửa sổ bóng cây che rợp cả ánh mặt trời, trong phòng ngủ mang vẻ âm u. Trong không gian rộng lớn như vậy, chỉ có hé ra một cái giường, không còn đồ đạc gì nữa, nửa thân trần của Giang Chấn nằm sấp trên giường, hai mắt nhắm nghiền, đôi môi mỏng mím lại thành một đường, chịu đựng cơn đau đớn khốn cùng.
Tiếng vang vừa rồi, hình như là do hắn ngã vào giường.
May mà hắn ngã sấp trên giường. Nhưng, dù là ngã sấp vào giường, khẳng định cũng rất đau nghen?!
Tĩnh Vân đứng bên mép giường, cẩn thận cúi đầu, đoan trang nhìn sắc mặt Giang Chấn. Đôi mắt đen láy, nhìn qua gương mặt tuấn tú, bởi thấy sắc mặt hắn trắng xám, đôi mắt nàng hiện lên vẻ thật lo lắng.
Trên sàn nhà gần bên giường có mấy túi thuốc nằm lăn lóc, nàng lặng lẽ nhặt lên coi, phát hiện ra mỗi túi thuốc đều như mới, chưa từng được mở.
" Giang tiên sinh, anh có khỏe không?" nàng đặt lại mấy túi thuốc, dựa vào hắn càng gần, bím tóc dài đen rủ xuống, lơ đãng vương lên lưng hắn.
Hắn mở mắt, bởi vì đang mệt mỏi cùng với suy yếu, hắn không hề che dấu ánh mắt, nó so với mắt thường còn lợi sắc bén hơn nhiều.
" Cô còn có chuyện gì à?"
" Anh không uống thuốc sao?" Nàng nhẹ giọng hỏi, liếc một cái nhìn xuống gói thuốc, phát hiện đống thuốc này hôm qua mới bóc ra.
Đôi mắt sắc bén lần nữa khép lại, Giang Chấn không thèm buồn đáp lại, làn môi mỏng khô cong mím lại càng nhanh, chìa ra hàng râu đã mọc đầy bên dưới cái cằm kiên định.
" Tôi giúp anh lấy một chén nước, được không?" nàng nhẹ nhàng mở miệng, thử hỏi.
Hắn nằm trên giường, không nhúc nhích. Trong chốc lát, nàng lo lắng không yên, cứ nghĩ là hắn đang ngủ, hoặc là chỉ hôn mê thôi thì nghe thấy một âm thanh từ mũi tới miệng của hắn phát ra.
" Ừh"
Sự vui sướng ánh lên trong đôi mắt nhỏ của nàng, như lĩnh thánh chỉ, nàng nhấc cái chân nhỏ, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng ngủ, nhìn xung quanh phòng khách một lát rồi tìm đến phòng bếp.
Phòng bếp thực sạch sẽ.
Trên thực tế, là quá mức sạch sẽ.
Trong phòng bếp không có lấy một hạt bụi, chỉ có một cái bồn rửa cùng vòi nước và một cái lò vi sóng, không thấy có nồi, bát, cũng chẳng nhìn thấy bình đựng nước, lại càng không thấy ấm đun nước, mà trên nóc lò vi sóng sáng choang, còn mới cứ như là chưa từng sử dụng qua vậy.
Nàng mở ngăn chạn ra, tìm được một ít quà mừng năm mới thường được đưa cho nhóm cảnh sát là cái bát ăn và cái cốc. Nàng bỏ một cái cái cốc ra, sau khi rửa sạch mới mở tủ lạnh ra lấy nước để uống.
Trong ngăn đầu tủ lạnh , chỉ có bia và nước khoáng, chỉ có cái duy nhất được gọi là đồ ăn, là hai quả trứng gà trên kệ. Nàng cầm trứng gà, lại phát hiện ra trứng gà lại nhẹ vô cùng, nàng nghi hoặc lắc lắc nó, không ngờ lại phát hiện bên trong nó gần như rỗng, thật không biết là nó đã "yên nghỉ" trong tủ lạnh bao lâu rồi.
Khó trách Giang Chấn lại có thể yếu như vậy, hắn bị thương, chưa uống thuốc, thậm chí còn chưa ăn gì cả!
Tĩnh Vân đổ một ly nước khoáng ra, đi về phòng ngủ, ngồi xổm xuống bên cạnh giường.
" Giang tiên sinh." nàng nhỏ giọng kêu, đợi cho hắn mở mắt ra, miễn cưỡng ngồi dậy mới đưa cốc nước tới trước mặt hắn.
Hắn nhận nước, ngửa đầu uống một hơi.
" Anh có ăn gì không? Anh không muốn ăn gì sao?" nàng hỏi, trong lòng tràn đầy lo lắng.
Giang Chấn buông lỏng bàn tay to, đặt cái cốc không xuống, xong lại nằm xuống nghỉ, sắc mặt so với lúc trước còn xám trắng hơn.
Cái cốc lăn lăn ở trên giường, mắt nhìn nó sẽ rơi khỏi giường, nàng cuống quít vươn tay, giữ lại được cái cốc, tính thử lại lần nữa."Tôi làm vài món cho anh ăn nhé, được không?"
Thanh âm dịu dàng lại lần nữa vang lên, cứ như một ong mật vo ve ghé vào lỗ tai hắn kêu không ngừng, liên tục quấy nhiễu hắn nghỉ ngơi.
Hắn lại mở to mắt, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang nóng bừng kia.
" Cô không bận chuyện gì khác chứ?"
Tĩnh Vân cắn môi, suy nghĩ trong chốc lát.
" Ừh, buổi chiều tôi không có việc gì." Nàng đơn thuần trả lời, lông mi dài khẽ chớp, không chút ngại ngần việc hắn nói năng thô lỗ. "Cứ như vậy đi, anh nghỉ ngơi một lát, tôi đi ra ngoài mua đồ ăn rồi lập tức trở về nha." Nói xong, nàng đã cầm cái túi, vội vàng chạy ra ngoài.
Giang Chấn cử động nửa thân mình bệ vệ của mình, hắn chưa kịp mở miệng, nàng đã lao ra cửa, còn làm theo lời dặn của hắn lúc trước, ngoan ngoãn đóng cửa lại.
Hắn mệt mỏi nhắm hai mắt lại, nằm lại trên giường, đôi môi mỏng phun ra một câu mắng nhỏ.
Đáng chết, hắn còn phải dậy lần nữa để mở cửa cho nàng!
Chương 2.2
Sưu tầm
Mua một lượng lớn thức ăn xong, Tĩnh Vân dùng tốc độ nhanh nhất chạy về. Nàng xách túi lớn túi nhỏ, đi thẳng tới cái cửa lớn phía trước, rồi đột nhiên dừng lại đi bộ, nhìn chằm chằm vào cái cửa mà sững sờ.
Ai a, không xong rồi, cửa bị đóng rồi!
Bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể di chuyển tới ấn cái chuông có âm thanh chói tai đến mức làm cho người ta nổi cả da gà kia, rồi nhanh chóng rụt tay lại, ló đầu về phía trước cửa chờ đợi thôi.
Một lát sau, trong cửa có động tĩnh, Giang Chấn vác thân mình ra mở cửa. Lần này, sắc mặt hắn xám xịt, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, người ngay cả lực để mắng cũng chả có, mở cửa xong, thân hình cao lớn mềm nhũn, như sắp ngã xuống bất động.
Tĩnh Vân hạ mấy cái túi trong tay, vội vàng tiến gần lại, người không chút nghĩ ngợi, chống đỡ thân hình to lớn của hắn, chỉ sợ hắn té xỉu.
" Giang tiên sinh, anh có khỏe không?" Hai tay trắng mềm, để trên ngực hắn, hơi thở nam tính mãnh liệt làm cho khuôn mặt nhỏ của nàng ửng đỏ, mà người hắn nặng vậy làm cho cánh tay mảnh khảnh của nàng khó có thể đỡ được.
Thân hình cao lớn lại trượt xuống một chút, hai tay nàng run lên, run càng lúc càng nhiều. Mắt thấy Giang Chấn sắp ngã sấp xuống, tình thế cấp bách nàng chỉ có thể tiến thêm một bước, đứng trong lòng hắn, làm cho toàn thân hắn đều dựa trên vai nàng.
Đầu Giang Chấn tựa vào cái gáy nhỏ của nàng, hơi thở nam tính thổi sức nóng phảng phất qua gáy nàng, qua xương quai xanh, làm cho khuôn mắt nhỏ bé trắng trẻo nháy mắt đã đỏ hồng như quả táo vì xấu hổ.
Nàng chưa bao giờ từng dựa vào người đàn ông nào gần như vậy. Gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của hắn, nhịp tim của hắn, cùng với cả sức nóng từ cơ thể hắn...... Hắn nóng như vậy, làn da rám nắng trơn nhẵn, da thịt nóng bỏng, giống như là ...giống như là ...
Đôi mắt trong suốt nhỏ bé đột nhiên mở lớn.
Trời ạ, Giang Chấn bị sốt!
Tình cảm bị xáo động làm nàng có xấu hổ vài phần, nhưng đột nhiên tất cả lại lo lắng thay thế hết, Tĩnh Vân hít sâu một hơi, dùng cái lưng nhỏ bé, sức của ngực, đỡ Giang Chấn vào trong phòng. Hơn mười phút sau, Giang Chấn nửa hôn mê cuối cùng cũng được nàng đưa về phòng ngủ, để nằm lại trên giường.
Bất chấp thân thể đang mệt mỏi, nàng ngồi bên giường, cả trái tim đều nghĩ về hắn.
Ngón tay non nớt nhẹ chạm vào da thịt của Giang Chấn, phát hiện ra nhiệt độ thân hắn cao đến dọa cả người. Hai mắt hắn nhắm nghiền, vài lọn tóc đen thấm đẫm mồ hôi dính lại trên trán.
Nàng bỏ chiếc khăn tay vẫn mang theo người, cẩn thận gấp lại thành miếng nhỏ, nghiêng thân mình xinh đẹp, lau mồ hôi trên trán của hắn, hy vọng nó có thể làm cho hắn thoải mái một chút.
Lau từng giọt mồ hôi lạnh xong, nàng để khăn lại trên trán hắn, rồi cũng mau chóng đứng dậy, chạy đến trước cái cửa chính ôm một đống thức ăn vào. Trước khi vào, nàng đóng cửa lại xong mới vọt vào phòng bếp, nhanh chóng vì hắn mà làm cơm.
Sau khi chứng kiến trạng thái "trống rỗng" của cái tủ lạnh, nàng đã hiểu, người đàn ông này hoàn toàn là loại người hay ăn bên ngoài, nàng căn bản không cần phải lo hắn tiết kiệm tiền. Vì vậy, nàng vừa ra khỏi cửa liền đi mua khắp nơi, chẳng những mua một ít thức ăn dinh dưỡng mà còn mua cả một đống gia vị trở về.
Qua mấy lần tìm đông tìm tây, nàng cuối cùng cũng kiếm được một cái chảo ở tủ bát bên trong, cùng với một cái nồi để đun nước.
Nàng rửa sạch đồ trước rồi mới dùng nồi đun nước nấu bát cháo cá. Thừa dịp cháo đang đun, nàng bỏ nước khoáng trong tủ lạnh ra, cho đỡ lạnh đi rồi dùng cái chảo đun nóng rau chân vịt trộn lẫn với dầu vừng cùng nước tương, xong còn thêm một quả trứng luộc.
Cháo đun nóng sôi cả bọt, nàng cho nhỏ lửa để tiếp tục nấu rồi bỏ một chút hành xanh mướt đem cắt cho vào.
Tuy rằng trong phòng bếp có hơi nóng, nàng làm ở đó một lúc lâu, nhưng hàn ý vẫn còn hiện hữu, đi từ lòng bàn chân đi lên, làm cho nàng không nhịn được mà run run.
Làm sao có thể lạnh như thế chứ?
Vì dòng nước chảy quá lạnh hay là bởi cây ngoài phòng quá rậm rạp nên ánh mặt trời chiếu không chiếu được vào trong mà sinh ra cảm giác lạnh như băng?
Phòng bếp cũng được bài trí giống phòng khách và phòng ngủ, ít đồ đạc, đơn giản như không có người ở, trong phòng ngủ thì chỉ có cái giường, trong phòng khách thì chỉ có một cái ghế sôpha và một cái tivi không còn mới.
Một cái ghế
Chẳng lẽ, Giang Chấn không có người thân, cũng không có khách sao?
Có một chút gì đó hơi nhói lên siết chặt lòng nàng.
Gian phòng tuy rằng sạch sẽ nhưng lại quá mức lạnh lùng trống rỗng, không mang theo chút tình cảm nào, có đồ đạc nhưng cũng chỉ chú trọng tính thực dụng, chẳng thấy gì gọi là trang trí để an ủi lòng người cả.
Giang Chấn làm sao mà lại có thể ở cái loại nhà này để nghỉ ngơi? Làm thế nào để có thể ở cái nhà này mà thư giãn cơ chứ? Hắn cứ như một cái dao nhỏ, rất sắc bén, vĩnh viễn không chịu chui vào vỏ dao
Ngực đau, cảm xúc lại lặng lẽ lại trào lên một chút.
Nàng tắt bếp, thêm gia vị vào, rồi múc cháo cá vào trong bát, rắc lên một chút hành đã thái; rau chân vịt và trứng luộc cũng được đặt cùng ở trên cái mâm đó.
Hương thơm của thức ăn ngào ngạt khắp nơi, nàng từng bước từng bước cẩn thận đem đồ ăn mang vào phòng ngủ.
Nửa thân trần của Giang Chấn nằm trên giường, hai mắt vẫn như cũ nhắm nghiền, trên trán còn cái khăn tay của nàng.
Tĩnh Vân để đồ ăn xuống trước rồi mới vươn tay, nhẹ chạm lên cổ tay hắn.
"Giang tiên sinh "
Phút chốc, thân hình cao lớn tĩnh lặng bỗng đột nhiên cử động, bàn tay to lớn nắm chặt lấy cổ tay nàng, lực mạnh như kìm sắt, đôi mắt vằn đỏ, cảnh giác trừng nàng.
" Tôi, tôi tôi tôi...tôi là Tĩnh Vân " nàng như là một con thú nhỏ bị mãnh thú bắt giữ, dưới cái nhìn chăm chăm của hắn mà lạnh run, ấp a ấp úng một lúc lâu mới có thể nói được tên của mình.
Đôi mắt đen dần, sắc đỏ cũng đã rút đi, hắn nheo mắt lại, đang trong tình trạng sốt cao, choáng váng, hắn miễn cưỡng mới có được một chút thanh tỉnh, nhận ra được khuôn mặt khả ái kia.
" Tôi đang ngủ." Giang Chấn khẩu khí lạnh lùng buông lời kiềm chế với nàng, thuận tay chạm lên cái khăn trên trán.
" A, không, không sao đâu." nàng cúi đầu, che hai má đỏ bừng. "ách, tôi nấu cũng được lắm, khả năng không phải là rất tốt, nhưng anh có thể ăn một chút, ăn từ từ để lót dạ, rồi uống thuốc có được không?" nàng nói có chút dồn dập, tưởng chừng như đang che dấu xấu hổ trong lòng.
Đôi mắt đen nhìn nàng, tuy rằng đang yếu, nh