watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
Trang 2 - Cô vợ xinh đẹp của tôi
Home >
Tìm kiếm

Cô vợ xinh đẹp của tôi

Chủ đề đã đóng cửa
Mr.Luân™ [Admin] [On]
27/11/24 - 17:40

ỗi, mình không quen anh ấy ......' Tĩnh Vân chuyển hướng nhìn, đem túi đang ôm vào quầy bên trong, bỏ những thứ cùng loại ra, đặt trên mặt bàn.

Dưới đáy túi là cái móc hình con thỏ nhỏ, nàng bỏ ra, trong đầu lại hiện lên cảnh Giang Chấn nhặt nó rồi chỉ vào con thỏ, mặt nàng phút chốc đỏ ửng lên.

Nàng cắn môi, không đem móc con thỏ để trên bàn mà bàn tay nhỏ rụt lại, bỏ con thỏ vào trong túi đựng tiền, xong xuôi nàng coi nó như là trân bảo.

Nhã Đình cũng tiến đến bên cạnh bàn, cầm lấy con gấu làm bằng vải màu xanh, lăn qua lộn lại thưởng thức nó, không chú ý tới Tĩnh Vân đã len lén "cầm lại" móc hình con thỏ nhỏ.

Cái quầy này là nơi chuyên buôn bán nhiều tác phẩm riêng mà các tác giả đã gửi bán, may các loại bộ chế phẩm bằng vải lớn thành ga giường, nhỏ thì thành móc dây điện thoại, các sản phẩm đều muôn màu rực rỡ, bày đầy bên trong quầy bán.

Nơi này sở hữu những tác phẩm được làm riêng bởi nghệ nhân, sản phẩm của Tĩnh Vân làm lại còn được khách hàng vô cùng ưu ái nên chỉ cần bày hàng ra, không đến vài ngày đã tiêu thụ hết.

" Oa, đường may của con gấu này thật tuyệt! Chắc cậu không mất ít thời gian và công sức nghen?" Nhã Đình tay cầm gấu bông, bất luận xem qua bao nhiêu thứ, sản phẩm của Tĩnh Vân làm vẫn mượt mà nhất, làm nàng tán thưởng không thôi."

" Mình chỉ là cố gắng hết sức để cho bà Lưu không thất vọng thôi." Được bạn tốt khen ngợi, mặt Tĩnh Vân ửng đỏ, có chút thẹn thùng.

" Yên tâm yên tâm, cậu làm tốt như vậy, bà chắc chắn hài lòng !" Nhã Đình tươi cười, đấm ngực cam đoan.

Bà Lưu người chủ hộ, là bà ngoại nàng cần kiệm chăm chỉ, vài năm trước đã mất, để lại một tủ đã cũ chứa những bộ áo quần màu xanh. Bà đã mở ra cửa hàng này, đem quần áo màu xanh kia sửa thành gấu bông. Tĩnh Vân tiếp nối công việc của bà, mất không ít tâm huyết để tạo ra được những con gấu bông quả nhiên rất tinh xảo, mềm mại và xuất sắc cực kỳ.

Nhã Đình hướng lên cái tủ kính, dẹp ra mấy chỗ rồi đem gấu bông xếp vào, xong xuôi mới tới kho hàng phía sau, ký vào tờ chi phiếu.

" Đây là tiền lãi tháng trước, cậu xem có đúng không." nàng lấy chi phiếu nhét vào tay Tĩnh Vân, rồi ngồi xuống bên cạnh bàn rót hai chén trà. "Mình cứ tưởng, cậu đã bán được nhiều sản phẩm như vậy, tháng này sẽ kiếm được hơn chút đỉnh chứ!"

Tĩnh Vân cười, yếu ớt lắc đầu.

" Tháng sau đi, tháng này nhà mình công việc bề bộn, có khi lần sau mình sẽ giao cửa hàng lại cho cậu đấy, mình cùng lắm có thể lui tới đây bằng một nửa ngày thường à."

"Hả?" Nhã Đình có chút thất vọng. " Nhà có việc sao?"

" Hỉ sự." Khuôn mặt diễm lệ mang theo ý cười. "Chị cả của mình ba tuần nữa sẽ kết hôn."

" Oa! Chúc mừng chúc mừng, nhớ gửi thiếp mời cho mình nha, mình muốn đi uống rượu mừng!"

" Được."

Hai người hàn huyên trong chốc lát, đến lúc một bình trà uống mà nhìn thấy đáy thì vừa vặn có khách tới, Nhã Đình đứng dậy bận bịu tiếp đón, Tĩnh Vân mới mang mấy lô vải ra sắp xếp, thay đổi những túi giấy mới rồi khiêng bao lớn bao nhỏ, cùng với tấm chăn lông kia rời đi.

Đi ra công ty bách hóa, trời đã trở tối, màn đêm buông xuống thành phố, bốn phía đèn nê ông sáng rực, đường thì nườm nượp đầy lấy xe và người.

Gió đêm tạt vào mặt, lại mang theo cái lạnh của mùa đông làm nàng so vai lại, nhanh tay kéo cổ áo khoác nhung lông vào, theo đường đám đông đi, tới bến xe phía trước, chờ xe buýt về nhà.

Mấy xe buýt đến lại đi, tuyến xe nàng chờ lại chậm chạp chả thấy bóng dáng đâu. Ba mươi phút trôi qua, xe buýt dừng phía trước, nhưng lại chật đầy người nên liền muốn bỏ bến chỉ còn sót lại ở dưới hai, ba con mèo nhỏ.

Một cái xe buýt ngừng lại mở cửa, lấy đi vài người còn độc lại mỗi Tĩnh Vân cô đơn ở đó, một mình hứng gió rét. Gió càng lúc càng lạnh, ngay cả áo khoác nhung có lông kia cũng chẳng giữ ấm được nữa, nàng so vai, lành lạnh run.

" Tiểu thư, em chờ xe à?" một cái xe bốc lên mùi rượu khó ngửi từ đằng sau tiến lại gần.

Tĩnh Vân vội vàng quay đầu, chỉ thấy một tên uống say khướt, vẻ mặt người đàn ông đỏ bừng, không biết từ khi nào đã đến phía sau nàng, cười với nàng vẻ chẳng có ý tốt gì. Hắn đứng lại thật gần, chỉ cần vươn tay đã có thể đụng tới nàng.

Nàng sợ tới mức vội vàng lui ra sau, mau chóng tạo khoảng cách giữa hai người.

" Anh cùng em chờ." Người đàn ông mất đi bộ dạng say rượu, cố ý dựa vào lại gần.

" Không cần." nàng nhanh chóng cự tuyệt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, cũng không biết vì lạnh nên thế, hay là sợ hãi nữa. Mắt thấy người kia càng dựa vào càng gần, nàng để lại túi giấy cùng chăn lông không dám chờ xe buýt nữa, liền nghĩ tới rời đi.

Người đàn ông kia tuy rằng đã say bét nhè nhưng động tác lại không hề chậm chạp, thấy nàng rời đi ngay lập tức ngăn đường đi của nàng.

" Không sao mà, đừng khách khí, dù sao anh cũng không phiền đâu!" Hắn dựa vào càng gần, đôi mắt lươn đỏ hồng vì rượu, đánh giá nàng từ trên xuống dưới. "Em là học sinh à?"

Phút chốc, một cái xe Ford từ đường đối diện, tốc độ nhanh quay lại, dừng ở bên ngoài bến xe buýt. Người trong xe nhanh chóng sắp xếp gọn gàng, tiếng nói sắc nhọn, lại vừa điều khiển vừa mắng, trong nháy mắt đã vang tận mây xanh.
Chương 1.3
Sưu tầm
Cửa xe mở ra, Giang Chấn ngồi trong ghế lái.

" Lên xe."

Oa, cám ơn trời đất!

Nàng cầm đồ mà mình đã mang theo, tên say rượu kia xuất hiện, nàng liền dùng tốc độ nhanh nhất có thể đi vào trong xe. Đằng sau còn vang lại giọng nói càng lúc càng chói tai, nàng ngồi xuống, nhanh chóng đóng cửa.

Ngồi phía trước rất chật chội, nàng đành phải đem cái chăn lông để qua ghế phía sau, sau khi ngồi như dáng vẻ của một thục nữ, nàng ngồi yên không dám động đậy.

" Dây an toàn." Giang Chấn mở miệng, đôi mày rậm nhướn lên cao ngạo.

Nghe thấy hắn nhắc nhở, nàng tỉnh lại ngay, bàn tay nhỏ bé sờ sờ trên ghế ngồi, vất vả lắm mới đụng tới cái dây an toàn, lại mất một lúc lâu sau mới cài được dây an toàn vào.

Con mắt đen nửa khép hờ, mắt liếc nàng một cái, đôi mày chau lại càng nhiều.

Bởi vì nhìn dáng vẻ chật vật của nàng, hắn mới ra tay giúp nàng xách đống đồ kia lên tầng tám, xong xuôi mới trở về tầng năm chuẩn bị đi tham dự lễ cưới của ông bạn thân, khi tham dự hắn phải mặc thêm âu phục nữa.

Ai biết được, vừa mặc xong âu phục, đang định xuống dưới tầng lái xe chuẩn bị về nhà thì hắn lại thấy nàng đang co rúm ở một góc bến xe buýt, như là cừu rơi vào miệng sói vậy, tưởng chừng như sắp khóc

Xe cộ nườm nượp nhập thành một dòng, không khí trong xe thì âm u, Giang Chấn móc vào cái hộp bên trên, lấy ra một điếu thuốc cùng một cái bật lửa.

Ánh lửa chợt lóe lên, hắn châm điếu thuốc trên miệng, tay kia để lên vô lăng, chậm rãi thở ra một luồng khói. Hương thơm của thuốc làm kín lấy xe, thỉnh thoảng điếu thuốc loé ra chút ánh sáng hồng, chiếu sáng đôi mắt đen u ám của hắn.

Nàng thật cẩn thận mở miệng, giọng yếu ớt như muỗi kêu.

" Giang tiên sinh, cám ơn anh " Chẳng đến vài giờ mà hắn đã giải vây cho nàng những hai lần!

" Nếu cô gặp chuyện không may, cô sẽ đến hôn lễ trễ giờ." Mặt hắn không chút thay đổi, con mắt đen chăm chú nhìn phía trước. "Tôi đưa cô trở về, bảo đảm cô có thể an toàn về tới nhà."

Nàng hổ thẹn cúi đầu, may mà trong xe đủ tối nên có thể che giấu bộ mặt đỏ ửng của nàng. Nàng hắng giọng, cố gắng giúp hắn, ít nhất là phải nói cho hắn biết địa chỉ nhà nàng.

" Uhm um, ách, Giang tiên sinh, nhà của tôi ở "

" Tôi biết."

Bên trong xe lại lâm vào tình trạng yên tĩnh, không thể giúp được việc gì, Tĩnh Vân chỉ phải khoá miệng lại, ngoan ngoãn không nói thêm gì nữa. Nàng ngồi bên cạnh hắn, duy trì sự im lặng nhưng khóe mắt cũng không ngừng nhìn lén, nhìn cái màu đỏ của ánh lửa, phản ngược lại chiếu sáng đôi mắt kia.

Đêm của đầu mùa đông,nhưng lại không biết vì sao, trời lại không thấy rét.

Nàng ngồi bên cạnh hắn, quên mất thời gian trôi đi, dường như đã nhìn hắn thật lâu thật lâu rồi lại dường như chỉ là nhìn trong chớp mắt......

" Đến rồi."

Giang Chấn đột nhiên mở miệng.

" A?" nàng mù mờ lên tiếng, ngóng nhìn ánh sáng tỏ phía ngoài.

"Đến nhà cô rồi." Hắn quay đầu, nhìn thẳng nàng.

Tĩnh Vân như là một đứa trẻ bị tóm khi ăn cắp đồ, sợ tới mức chỉ thiếu mỗi nước không nhảy dựng lên.

" Ôi! a, vâng vâng " nàng tháo dây an toàn, dùng động tác nhanh nhất để mở cửa, bước xuống xe.

Cho đến lúc cửa xe mở, nàng mới nghĩ đến, " Chạy trối chết" như vậy thật là chả có tí lễ phép gì. Nàng vội vàng xoay người, lấy từ trong cái ba lô mình ra một con búp bê vải đã mang theo nhiều năm bên người, tóc nó được buộc lại, chiếc váy hoa màu hồng phủ bên ngoài.

" Cám ơn anh đã đưa tôi về." Nàng nở một nụ cười, đem búp bê vải tới cửa kính xe. "Đây là đồ do chính tay tôi làm, tặng cho anh đó."

Giang Chấn nhìn nàng, bàn tay to ngăm đen vẫn đặt trên vô lăng như cũ, không hề nhúc nhích.

" Thứ này đối với chỗ tôi mà nói thật vô dụng."

Hắn đạm mạc nói, thật sự rất lạnh lùng.

Nàng chưa hết hy vọng, tiếp tục thuyết phục. "Anh có thể đặt nó trong xe, trong phòng, hoặc là, hoặc là "

" Không cần."

Giang Chấn không hề khách sao, đẩy dời con búp bê vải ra ngoài xe, cự tuyệt quà cảm ơn của nàng. Sau đó, hắn giậm chân ga, lái xe rời đi.

Nàng nhìn chăm chú đèn phía sau dần dần đi xa cuối cùng biến mất vào trong bóng đêm.

Đầu đông tiết trời hiếm khi quang đãng.

Hôm nay là ngày tốt để chị cả Phượng Đình xuất giá, ngay cả ông trời cũng vui mừng làm thời tiết thật đẹp, cả vạn dặm cũng không có lấy bóng mây, nhiệt độ thì lại rất hợp lòng người.

Nghi thức truyền thống lấy chồng, công việc bề bộn, muốn nghỉ ngơi cũng chả được, Lâm gia chẳng những quen biết nhiều người, họ lại còn nhiệt tình hơn cả Lâm gia, vì Phượng Đình xuất giá, bọn họ sáng sớm đã tập trung tới, hỗ trợ từ việc lớn tới việc nhỏ.

Thân kiêm cả vai em gái của cô dâu lẫn phù dâu, Tĩnh Vân làm tới trợn cả mắt, giống y như con quay xoay trên cái bàn làm việc.

Nàng đưa chị cả đi hoá trang, thay lễ phục rồi mới về nhà đợi giờ lành đến, Lệ Đại Công tới đón dâu. Rồi, chú rể cô dâu bái biệt cha mẹ, nàng lại chậm rãi ngồi trên xe cưới, đi tới tiệc cưới ở khách sạn trước.

Tận đến lúc cô dâu vào phòng nghỉ, Tĩnh Vân thật vất vả tìm nơi không có ai để lặng lẽ tới. Nàng ở trong khách sạn, kiếm đông tìm tây, mãi đến lúc chân đi giày cao gót bắt đầu đau đớn co rút, nàng mới bắt gặp thân ảnh cao lớn kia.

Giang Chấn đứng ở đó, một mình hút thuốc, ngón trỏ gẩy ra nhưng bụi thuốc bay thật xa.

Ánh mặt trời dưới, mái tóc của hắn đen sẫm, đôi môi mỏng lãnh khốc mà gợi cảm. Bộ vét xám trên cơ thể tráng kiện của hắn trông phẳng phiu đẹp đẽ.

Tĩnh Vân chăm chú nhìn hắn, lông mi dài đẹp nhẹ chớp chớp, tràn ra một làn sóng say mê trong đáy mắt. Nàng vừa gặp hắn đã yêu.

Hơn một tháng trước, Giang Chấn dẫn Lệ Đại Công đến Lâm gia cầu hôn, nàng vừa gặp hắn đã thương!

Trái với người đàn ông có duyên, tính tình tốt như Lệ Đại Công, thân là tiểu phó đội trưởng phi ưng đặc vụ, cả người Giang Chấn lại mang vẻ ngoài xa cách, lạnh như băng, ẩn trong đôi mắt đen thẳm là một khí chất cao ngạo.

Nàng như mèo con lần đầu thấy sói, lần đầu phát hiện ra mình cũng hoàn toàn bất đồng với những sinh vật tao nhã. Đối với Giang Chấn, sự tò mò của nàng nhiều lúc làm nàng khiếp đảm nhưng mê lại nhiều hơn sợ.

Chỉ cần nhất có cơ hội, tầm mắt của nàng sẽ lại hướng theo hắn, chăm chú nhìn nhất cử nhất động của hắn.

Bất luận là hôm cầu hôn ngày đó, hay là ngày cưới hôm nay, hắn đều không hợp với không khí bốn phía náo nhiệt, chẳng qua vì trách nhiệm với người bạn khắc cốt của hắn, hắn mới đi xử lý hết thảy công chuyện một cách chính xác.

Những chuyện hắn xử lý, hắn đều làm nghiêm chỉnh, tuyệt không chút lầm lỗi. Những chuyện hắn không xử lý thì hắn một cái liếc mắt cũng chả thèm nhìn, đừng nói tới nhúng tay

Giữa nhưng ngón tay dài rám nắng, hương thuốc bay ra thành từng đợt từng đợt khói trắng. Hắn gẩy tàn thuốc, quay đầu lại, con mắt đen thẳm không chút gợn sóng, nhìn thẳng về phía nàng như là đã sớm biết nàng đứng ở chỗ đó.

" Giang tiên sinh." nàng gật gật đầu với hắn ý định thanh thản chào hỏi nhưng giọng vẫn run run; trái tim nhỏ không kìm được mà đập loạn.

Tầm mắt Giang Chấn thong thả lướt từng chút từng chút một xuống lễ phục phù dâu trên cái dáng người đẹp mê hồn, lưu lại vài giây trên tấm vải mỏng đang che bộ ngực của nàng.

" Cái chăn của cô đang ở chỗ tôi đấy." Hắn đột nhiên mở miệng, như dìm người ta xuống nước rồi lại kéo người ta ra khỏi đó.

" A, thực xin lỗi, tôi xuống xe vội vàng,có lẽ nhất thời đã quên."

Quả nhiên! Nàng đoán ngay được cái chăn kia đã bị quên ở trên xe của Giang Chấn, lại khổ vì không có cơ hội xác thực lại càng không có cơ hội tới lấy về, nàng đành phải đổi một lễ vật khác, làm một con gấu bông tặng cho chị cả.

" Xin hỏi, cái chăn của tôi còn ở trên xe anh không? Tôi có thể đi theo anh tới bãi đỗ xe để lấy, đặt tạm ở phòng nghỉ của tân nương rồi đợi cho tiệc cưới chấm dứt, tôi sẽ "

Giang Chấn ngắt lời nàng.

" Chăn không ở trên xe."

Nàng trừng mắt nhìn. "Vậy, chăn đang ở nơi nào chứ?"

" Nhà tôi."

Nàng tuy rằng e lệ nhưng cũng bởi vì đối với người như Giang Chấn,từ trước tới nay nàng chưa từng can đảm dám nói chuyện. Nàng hít sâu một hơi, đôi tay nhỏ bé nắm chặt ở dưới cái váy trắng, quyết định không thể buông tha cơ hội tốt thế này được.

" Xin hỏi, chừng nào thì anh rảnh?" nàng cố lấy dũng khí, nhìn thẳng đôi mắt đen kia, khuôn mặt phấn lại ửng hồng. "Nếu anh có rảnh, tôi muốn tới xin lại cái chăn."

Đôi mắt đen mờ sương, hơi nhíu lại, chăm chú nhìn nàng một hồi lâu, môi mỏng vẫn kiên định mím chặt.

Tĩnh Vân khẩn trương đến nỗi không thể hô hấp.

A, có phải nàng quá lớn mật hay không?

A, chủ động xin vào nhà một người đàn ông có phải rất không biết xấu hổ hay không đây?

Ôi, hắn có thể cảm thấy hay không cảm thấy

Vô số ý tưởng quanh quẩn trong đầu nàng cùng với dũng khí liền dần dần mất đi, cái mặt nhỏ cúi thấp xuống giống như một đóa héo rũ.

Ngay lúc nàng tinh thần xuống cấp, tưởng chừng một giây nữa là nàng rời khỏi thì tiếng nói trầm thấp, nam tính vang lên.

" Thứ Ba tôi được nghỉ."
Chương 2.1
Sưu tầm
Tĩnh Vân đứng trước toà nhà đã hơn mười lăm phút, lòng bồi hồi.

Căn nhà nằm ở ngoại ô thành phố, là một nhà ba tầng đã cũ với cái cửa ra vào sơn nước hồng đã sớm loang lổ, mấy bụi trường xuân đã héo vàng, khô cong bò đầy bên tường ngoài, bên trong sân chỉ trơ lại cơ man nào là cỏ dại cùng những dây leo.

Nàng cúi đầu, nhìn tờ giấy trong lòng bàn tay, x
<<1234 ... 15>>

Tag:

,vợ,xinh,đẹp,của,tôi

đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất

Truyện Cùng Chuyên Mục

» Anh Trai Em Gái
[ 4126 ngày trước - Xem: ]
» Truyện Tiểu Thuyết - Bà xã chớ giở trò
[ 4126 ngày trước - Xem: ]
» Bảo Bối May Mắn Ngủ Nhầm Giường
[ 4126 ngày trước - Xem: ]
U-ON - 350