watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
Trang 15 - Cô vợ xinh đẹp của tôi
Home >
Tìm kiếm

Cô vợ xinh đẹp của tôi

Chủ đề đã đóng cửa
Mr.Luân™ [Admin] [On]
27/11/24 - 17:35

ng lập tức ngậm miệng.

Quả nhiên, cuộc gọi đó là do tổng bộ của tổ phi ưng gọi tới.

Hai nam nhân liếc nhau một cái, Giang Chấn cắn răng, biết nhiệm vụ lần này không thể bỏ, đành phải trừng Phượng Đình, cắn răng làm theo mệnh lệnh: "Tôi đi một lúc rồi sẽ về gặp cô ấy!"

Nói xong, hắn quay đầu bước đi.

Lệ Đại Công bóp cái miệng nhỏ nhắn của vợ, không cho nàng lại nói nữa, rồi trấn an nàng. "Tốt lắm, đừng tức giận, có việc gấp, một tên tội phạm nguy hiểm vượt ngục, có khi bọn anh phải làm việc đến vài ngày, em biết cách liên lạc với anh rồi chứ, hử?"

Nàng bất mãn nhíu mày, rồi mới lại thả lỏng ra, gật gật đầu.

Lệ Đại Công thấy thế, mới nới lỏng tay.

Phượng Đình kéo cổ hắn xuống, theo lệ thường, ấn môi hôn hắn, ôn nhu nhẹ nhàng. "Cẩn thận một chút, đừng để bị thương."

"Ừ." hắn lên tiếng, lại hôn nàng một cái rồi mới xoay người lên xe.

Phượng Đình vẫy vẫy tay với chồng, sắp chia tay lại thấy bóng dáng cái xe của Giang Chấn ở xa. Nhớ đến câu mệnh lệnh của hắn, nàng bỗng cảm thấy một trận hỏa đại.

"Muốn gặp em gái tôi sao? Hừ, đừng mơ tưởng!"

Nàng xoay gót chân, bước vào cửa, lên tầng mở cửa phòng cho khách ra, quả nhiên thấy cô em gái của mình đang ngồi trước cửa sổ, si ngốc nhìn xe Giang Chấn đã đi xa.

"Đừng nhìn nữa, sớm đi xa rồi." Nàng cầm cái túi hành lý màu hồng lên, nhét búp bê vải, kim khâu, quần áo vào. "Mau, cầm bàn chải đánh răng, khăn mặt của em trong phòng tắm lại đây."

Tĩnh Vân ngoan ngoãn đi lấy bàn chải đánh răng, khăn mặt, trở về phòng cho khách thì phát hiện ra chị mình đã sắp xếp xong hành lí cho nàng.

"Chị cả, làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao? Chúng ta phải về nhà à?"

"Không, chỉ là chuyện công việc của bọn họ thôi, chúng ta cũng không phải về nhà."

"Thế, thế ... thế giờ......"

"Em ở lại đây, hắn mà rảnh, nhất định sẽ đến làm loạn. Cái gì mà kêu "Tôi đi một lúc sẽ về gặp cô ấy" chứ? Làm gì có chuyện đơn giản như vậy đã được gặp em, hừ hừ, hắn nghĩ đến là đẹp a!"

Phượng Đình mười phần khí thế mắng, một tay cầm hành lý, một tay kéo em gái đi ra ngoài.

Tĩnh Vân không dám phản kháng, chỉ có thể tùy ý để chị cả cứng rắn kéo nàng đi. Trong lòng nàng hoảng loạn, đi được một đoạn đường, mới dám mở miệng, giọng nho nhỏ hỏi: "Chị, chị cả, chị ... chị muốn dẫn em đi đâu vậy?"
Chương 8.2
Sưu tầm
Hai tuần sau, án kiện trong tay Giang Chấn, tạm thời ngưng lại.

Nàng vẫn không trở về, không liên lạc với hắn, dù là cuộc nói chuyện điện thoại hay một cái tin ngắn ngủn cũng không hề có, hoàn toàn bặt vô âm tín.

Hắn từng thử hỏi qua Lệ Đại Công.

" Cô ấy ở đâu vậy?"

"Không biết." Sắc mặt Lệ Đại Công không thay đổi trả lời.

"Không biết hay là không thể nói?" hắn chớp mắt, nén giận hỏi lại.

Lệ Đại Công ngừng ba giây, mới cười khổ mở miệng: "Không thể nói."

Từ đấy trở đi, Giang Chấn không hỏi lại người bạn tốt thêm nữa.

Sau hai tuần làm việc, hắn chỉ cảm thấy người vô cùng mệt mỏi lại cộng thêm cả phẫn nộ nữa nên cảm xúc sớm tích lũy đến mức sắp bùng nổ cả sang người bên cạnh.

Hắn không thể ở trong nhà, không thể nghỉ trong gian phòng đó. Từ trong ra ngoài, tất cả bài trí nơi nơi đều lưu lại dấu vết của Tĩnh Vân, nàng làm vải trùm cho sô pha, làm gối ôm, làm rế lót chén bằng đăng ten, còn có vô số búp bê vải nữa, nhưng trong đó lại thiếu duy nhất búp bê tiểu Tĩnh Vân trong trang phục cô dâu, trên tủ tivi chỉ trơ lại có tiểu Giang Chấn, cô đơn ngồi một chỗ.

Ngay cả ở trên bàn ăn, bình hoa vẫn còn lưu lại hoa nàng cắm.

Giờ thì hoa đã héo rũ mà vẫn không thấy bóng dáng Tĩnh Vân đâu.

Hắn không tới Lệ gia nữa vì hắn biết Phượng Đình chắc chắn sẽ không hé nửa miệng còn Lệ Đại Công thì lo với vợ nên cũng sẽ giữ bí mật với hắn.

Không có lựa chọn nào khác, hắn sử dụng mạng lưới của tổ tình báo đặc vụ trong thời gian ngắn nhất đã tra ra nơi ở của Tĩnh Vân

Nàng dưới sự an bài của Phượng Đình, hai tuần đó đã rời tới Đài Bắc, tạm thời tránh trung tâm thành phố ra, đến một thị trấn nhỏ trồng hoa để ở.

Giang Chấn kiệt lực kiềm chế muốn vọt tới Lệ gia, bóp chết Phượng Đình vì xúc động. Nhưng hắn không làm thế, hắn khởi động xe, lái xe trong đêm rời khỏi nhà đi lòng vòng, vẫn đang nóng lòng vì đến giờ mà vẫn chưa tìm được cô vợ nhỏ.

Lái xe tới thị trấn nhỏ thì sắc trời đã sáng.

Đây một trấn nhỏ bình thường, nắng đẹp, là nơi trồng hoa cỏ, kinh doanh hoa là chính. Từ ngoài nhìn vào có thấy được một mảng lớn toàn hoa cúc, ngọn đèn trong đêm mãi không tắt, mọi người vận chuyển hoa cỏ, xe tải ngừng lại cho máy bơm tưới nước, không khí bên trong thoang thoảng hương hoa tự nhiên, làm cho người ta cảm thấy tươi tỉnh, dễ chịu.

Đối với cảnh đẹp như vậy mà Giang Chấn lại coi không thấy.

Hắn lái xe thẳng tới cảnh cục phía trước, nhanh chóng xuống xe, bước vào cảnh cục.

Thị trấn nhỏ nên cửa của cảnh cục cũng không lớn, qua cửa đã nhìn thấy rõ nhân viên cảnh sát, vừa thấy đến hắn có huy hiệu cảnh sát, biết được đó là người có cấp cao, hắn lập tức đứng lên nhấc tay chào theo nghi lễ.

"Cục trưởng của các anh ở đâu vậy?"

"Trên tầng." Cảnh sát viên ngoan ngoãn trả lời, nhìn theo Giang Chấn đi lên tầng hai.

Kiến trúc ở tầng hai được làm để có thể hứng nắng, độ ấm bên trong cũng dần dần tăng lên. Nhưng nhiệt độ có cao thì không khí vẫn rất thoải mái, hai người đàn ông cao lớn dựa vào cái ghế cạnh bàn, một người uống trà, một người ăn hạt dưa nói chuyện phiếm.

" Ai là phân cục trưởng?" Giang Chấn hỏi.

Một người đàn ông gò má cao, da sậm, chậm rãi nhấc tay, nhưng không quay đầu, miệng vẫn cắn hạt dưa.

"Tôi muốn tìm người." Giang Chấn lãnh lùng mở miệng, ánh mắt lạnh như băng trừng đối phương.

Người đàn ông kia chậm rãi xoay người, vừa nhìn thấy hắn thì khuôn mặt ngăm đen chậm rãi nổi lên một nụ cười kì quặc.

" A, là Giang Chấn nha, hoan nghênh hoan nghênh a!" miệng hắn nhếch lên cười. "Anh còn nhớ rõ tôi chứ? Tôi là Trần Chí Minh nè, cùng học với anh ở trường cảnh sát."

Một người đàn ông khác, mặc đồng phục phòng chữa cháy, uống vơi chén trà trong tay xong mới xoay người theo, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười không có chút ý tốt nào, như là đã sớm dự đoán được Giang Chấn sẽ tìm tới cửa.

"Ế, đây không phải là tiểu phó đội trưởng đội Phi Ưng đặc vụ lừng lẫy nổi danh đó sao?" Thành Đại Nghiệp dựa lưng vào chiếc ghế, cắn hạt dưa cho vào miệng, xấu xa cười. "Xin hỏi, đội phó Giang đại giá quang lâm tới thị trấn nhỏ này của chúng tôi, muốn tìm người nào thế?"

Nhận ra hai người đàn ông trước mắt này là "lão bằng hữu", sắc mặt Giang Chấn trầm xuống, càng lúc càng xanh mét.

Hai người đàn ông này xác thực là bạn học trường cảnh sát của hắn. Trần Chí Minh cùng khóa, hắn cũng quen biết sơ sơ, chắc chắn sẽ giúp hắn tìm người.

Nhưng kém hắn mấy khóa là Thành Đại Nghiệp thì chưa chắc. Ở trường cảnh sát, ai cũng có tâm huyết, chí hướng, giờ hắn đã quên mất nguyên nhân động thủ với mấy học đệ này rồi, chỉ nhớ rõ lúc đó hai người từng có xung đột vài thứ.

Vì Tĩnh Vân, Giang Chấn đè nén cơn tức, trầm giọng mở miệng.

" Lâm Tĩnh Vân."

" Lâm Tĩnh Vân? Ai a? Là thế nào với anh thế?"

"Vợ của tôi." hắn sắc mặt khó coi trả lời.

Trần Chí Minh gật gật đầu, thông minh không tiếp tục truy vấn. Nhưng Thành Đại Nghiệp bên cạnh lại lập tức nắm chắc cơ hội, cố ý giả bộ kinh ngạc.

"Là anh nói, anh không biết vợ mình ở đâu sao?" hắn xướng cao giọng lên, muốn lời nói của hắn có thể truyền khắp các phòng. "Ý là vợ anh bỏ anh à?" hắn nói xong lập tức cười ha ha.

Giang Chấn lạnh lùng nhìn hắn, nếu không phải vì nóng lòng tìm Tĩnh Vân thì khẳng định hắn sẽ giải quyết tên dê con này rồi. Hắn quay đầu, nhìn Trần Chí Minh.

"Trần Chí Minh, anh có biết cô ấy đang ở đâu không?" hắn xác định trăm phần trăm là Tĩnh Vân trọ ở thị trấn nhỏ này.

Trần Chí Minh đang định mở miệng thì Thành Đại Nghiệp đã tiến sát lại, cánh tay vung lên, dúi đầu Trần Chí Minh xuống, kiên trì giữ lực mạnh, lên giọng nói.

"Đợi chút, đợi chút, tôi chờ hôm nay đã lâu lắm rồi."Vẻ mặt hắn đểu giả, nhíu mày cười. "Giang học trưởng, Giang phó đội trưởng, đến đây, anh mở miệng cầu tôi đi! Tôi là đội trưởng ở cái phòng chữa cháy này, đây coi như là địa bàn của tôi, chỉ cần anh cầu xin tôi, tôi sẽ nói cho anh biết vợ anh đang ở nơi nào."

Giang Chấn xiết chặt nắm tay, lạnh lùng trừng Thành Đại Nghiệp, nhìn ra người này muốn quấy rối hắn, ngăn cản hắn đi tìm người.

Muốn hắn cầu người sao?!

Đừng có mơ!

Nháy mắt hắn đã quay đầu bước đi, một mình ra khỏi cảnh cục, quyết định sẽ từ từ hỏi, sớm hay muộn cũng có thể biết được nơi ở của Tĩnh Vân.

Trong cái trấn nhỏ yên bình này nơi nơi đều lưu lại "dấu vết" của nàng!

Một số học sinh tiểu học đội cái mũ nồi màu vệt quất, lưng đeo túi sách, vui vẻ tới trường. Trên mỗi cái túi sách đều đeo một chú gấu bông tinh xảo. Những con gấu bông đó đều rất xinh đẹp, và giống chủ nó y như đúc.

Trên bàn của cửa hang tạp hoá còn bày ra nhiều mảnh vải in hoa, bên cạnh đó còn trang trí bằng đăng ten.

Bên dưới tán cây đa, đám người già tụ tập lại nói chuyện phiếm, mỗi người một ly trà và trước mặt mỗi người đều là cái lót chén làm bằng vải lam.

Một thiếu phụ trẻ đẩy xe trẻ con đi qua. Trong lòng đứa trẻ cũng ôm một con gấu bông đáng yêu.

Giang Chấn lần theo "manh mối" đó tìm đường đi. Đúng lúc hắn chuẩn bị đi lại gần một cô gái ngồi trên xe máy, mở miệng định hỏi bà lão ngồi sau sắp xuống xe thì phía sau bỗng dưng truyền đến một tiếng loa lớn.

Một chiếc xe cứu hỏa sắc hồng, không biết từ khi nào, đã đi tới phía sau hắn. Nhìn xuyên qua cửa kính có thể thấy được môi Thành Đại Nghiệp đang nhếch lên với nụ cười xấu xa.

"Tiểu Uyển, người đàn ông này tới tìm Tĩnh Vân đấy!" Tiếng nói từ cái loa khuếch đại truyền ra, vang chói tai, làm cho tất cả mọi người trên phố, đều quay đầu ra, vểnh tai lên nghe.

Nghe thấy người Giang Chấn muốn tìm là Tĩnh Vân, cô gái đột nhiên mặt biến sắc, hoả tốc leo lên xe máy, bỏ chạy cứ như người đàn ông trước mắt đang mang một căn bệnh đáng sợ vậy.

Không chỉ cô gái trẻ tuổi đó có thái độ khác thường mà cả người trên đường nghiêm túc hay vui vẻ đều bắt đầu quay ra nói chuyện, thì thầm to nhỏ với nhau.

Giang Chấn cắn chặt răng, nắm chặt tay lại cũng không quay đầu, đi thẳng về phía trước.

Xe cứu hỏa đi với tốc độ chậm nhất, theo sát hắn, giọng của Thành Đại Nghiệp liên tục khuếch đại lên truyền qua loa.

"Cảnh cáo trốn thê, cảnh cáo trốn thê. Lâm Tĩnh Vân, chồng của cô tới tìm cô đấy! Cảnh cáo trốn thê, cảnh cáo trốn thê. Nếu cô muốn cùng hắn trở về, thì đi ra, nếu không muốn cùng hắn trở về thì nhanh chóng trốn đi a!" Thành Đại Nghiệp miễn cưỡng ngồi ở trên xe, lấy Microphone lớn tiếng kêu gọi.

Giang Chấn âm thầm mắng vài câu.

Đáng chết, người này căn bản không phải phải giúp hắn, mà là cản trở hắn! Tĩnh Vân nếu bằng lòng gặp hắn thì đã sớm tự động về Đài Bắc. Nàng ở nơi này hai tuần đã có nghĩa là nàng không muốn trở về, nếu nàng mà nghe được nội dung câu nói qua cái loa kia, biết được hắn đến đây thì khẳng định nàng sẽ chạy thoát xa.

Thành Đại Nghiệp tệ hại không ngừng làm điều xấu, hắn đổi khẩu khí "lấy nhu chế cương", dùng những ngôn từ thâm tình chân thành làm cho người nghe muốn nổi cả da gà mà nói.

" Tĩnh Vân, cô mau ra đây đi, chồng cô rất nhớ cô nha, nhớ đến mức không thể ăn, không thể ngủ, vừa rồi còn khóc trong cảnh cục đấy!" hắn càng nói càng vui vẻ, sung sướng cực kì . "Cô biết không? Hắn khóc y như một đứa trẻ con vậy, miệng còn không ngừng kêu tên cô, nói không thể mất cô, không thể không có cô nha!"
Chương 8.3
Sưu tầm
Người qua đường đều lộ ra vẻ mặt khó có thể tin được, tầm mắt hướng thẳng sang người đàn ông to cao vẻ mặt nghiêm nghị kia, khó có thể tưởng được hắn vì nhớ vợ, nghĩ đến vợ mà khóc ra nước mắt.

Âm thanh khuếch đại qua loa lại lần nữa truyền đến giọng nói thân thiết của Thành Đại Nghiệp.

"Giang học trưởng, anh có cần khăn giấy không? Mau lấy mà lau hết lệ trên khóe mắt đi!"

Trong lòng Giang Chấn, lửa giận bốc hơi ngùn ngụt như thể hắn muốn dùng răng nanh cắn xé cái gì đó vậy. Hắn siết chặt nắm tay, nhẫn nại với sự trêu chọc của Thành Đại Nghiệp, từng bước từng bước đi về phía trước, cố gắng tìm Tĩnh Vân, trong lòng âm thầm mắng, nếu giờ phút này trên tay có thương, hắn chắc chắn sẽ xoay người, một thương cắt lìa đầu tên kia!

Tiếng loa lớn lại truyền ra tiếng hát khó nghe tới cực điểm.

" Đài Loan hòn đảo quý, là nơi vạn vật phong phú chấn hưng, xã hội phát triển......" Thành Đại Nghiệp bắt đầu xướng lên cảnh giáo ca , hắn dùng tiếng nói khó nghe nhất, xướng mấy bài hát liền, cho học trưởng thưởng thức.

Tiếng hát đáng sợ, cuối cùng cũng làm cho sự phẫn nộ của Giang Chấn bùng nổ!

Hắn đứng yên một chỗ, xoay người lại nhìn cái xe cứu hỏa rít gào ra tiếng.

" Con mẹ nó, cậu còn ẻo lả tới mức giữ khư khư cái khăn tay của đàn bà cơ mà!"

Lời vừa nói ra, Thành Đại Nghiệp mặt tươi cười liền cứng ngắc ba giây. Rồi, da mặt như dầy ra, mình đồng da sắt hắn hít sâu một hơi, tựa đầu vào cửa kính, dùng âm lượng lớn nhất rống to qua Microphone.

"Thế thì làm sao? Đó chính là vì tôi yêu vợ tôi a!"

Hai bên đường quanh ngã tư , trận võ mồm này đúng là trò hay cho hàng xóm láng giềng xem, họ nghe thấy thông báo lớn mật của Thành Đại Nghiệp người thì cười to, người thì huýt sáo, còn có người vỗ tay đôm đốp.

"Đúng, nói đúng a!"

"Không hổ là tiểu đội trưởng phòng cháy của trấn chúng ta."

"Hướng Nhu không gả lầm người a!"

Nhìn mọi người cổ động như vậy, Thành Đại Nghiệp lại mừng rỡ hướng mọi người vẫy tay, không ngừng hô: "Tiểu Nhu, anh yêu em! Anh tuyệt đối sẽ không để em mang bầu mà rời nhà trốn đi đâu!"

Mọi người nghe vậy thì đều bật cười, duy chỉ có Giang Chấn đứng trước xe cứu hỏa, sắc mặt xanh mét khó coi.

Hắn siết chặt nắm tay, đang tính hủy cái cửa xe cứu hỏa kia rồi lôi tên Thành Đại Nghiệp chết tiệt kia ra, dần cho một trận thì nhìn thấy phía trước cách đó không xa có căn nhà nhỏ, bên cạnh cửa còn hé ra một cái đầu, đôi mắt to, đen láy chớp chớp, cẩn thận nghe ngóng bên ngoài, đúng lúc lại bắt gặp ánh mắt của hắn.

Là Tĩnh Vân!

Nháy mắt, Giang Chấn đã quên luôn Thành Đại Nghiệp.

Hắn không ngừng chạy như điên, dùng hết tốc độ chạy về phía nhà cao tầng.

Tĩnh Vân thấy Giang Chấn, sợ tới mức lùi về trong phòng. Nàng nhìn chung quanh, bởi vì khẩn trương quá độ nên nhất thời không tìm được nơi có thể trốn. Huống chi, hắn am hiểu nhất, chính là
<<1 ... 131415

Tag:

,vợ,xinh,đẹp,của,tôi

đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất

Truyện Cùng Chuyên Mục

» Anh Trai Em Gái
[ 4126 ngày trước - Xem: ]
» Truyện Tiểu Thuyết - Bà xã chớ giở trò
[ 4126 ngày trước - Xem: ]
» Bảo Bối May Mắn Ngủ Nhầm Giường
[ 4126 ngày trước - Xem: ]
U-ON - 312