Bị Ép Đi Xem Mặt Gái
Mr.Luân™ [Admin] [On] 27/11/24 - 19:23 |
nguy. Haizzz. Giờ thì update cho mọi người đây
p24 Update chiều thứ 3 – 16/10
Chả có gì hay đâu nhé mọi người.
Trưa thì có tin nhắn của Lương (nhắn gì thì chắc mọi người cũng quen rồi). Nhắn tin lúc thì mình hẹn Lương tối đi chơi, tính nói chuyện luôn. Tối 8h đi chơi.
Sau đó lên công ty ngồi type phần tiếp theo cho thớt kia (mình thường type trên word trước).
Vừa xong thì đến giờ làm.
Mấy bà chị cũng lò mò tới, con bé Phương vẫn muộn nhất (lười mà). Đến nhìn mình rồi lè lưỡi một cái, mình kệ, em nó về chỗ làm.
Đến cười đùa gió máy với mọi người tí rồi sếp giao cho mình với Phương 1 đống hồ sơ cũ mới có, rồi ngồi lật lại vừa hướng dẫn nó làm hồ sơ mới, rồi chỉ những hồ sơ cũ.
Về chuyên môn thì em nó khá tốt, hơi nhậm nhưng logic cũng tốt. Cơ mà đôi lúc vẫn muốn mắng, nhưng thôi. Bày vẽ dần dần thôi, ngày xưa mình cũng có giỏi liền được đâu.
Thấy em nó ngoan, cứ lắc lắc gật gật, miệng thì cứ ngậm cái bút ngoe nguẩy. nhìn hơi buồn cười.
Có nhiều câu hỏi ngớ ngẩn, mình cũng không biết trả lời sao, mà sếp cũng không biết. Haizzz.
Giữa lúc căng thẳng thì em nó đi pha cho 2 người 2 ly trà lipton uống. Kể ra cũng sướng. Mình cũng nhắc khéo là sau không cần làm thế, nhưng em nó lơ đi, đáp lại câu
“Lo uống đi, lo uống đi” Cái giọng vẻ muốn bơ chuyện. Thôi kệ, đang khát có trà uống, ngon.
4h thì mình tiếp nhận hồ sơ vay mới nên tạm dừng việc hướng dẫn cho em nó. Tuy nhiên, chừng đó thời gian cũng đủ chỉ cho em hoàn thành được các bước của 1 hồ sơ không phức tạp.
Mình vừa làm vừa hóng voz. Em nó đang cặm cụi tự nghiên cứu. Lại đùa với mấy chị như những ngày trước. Thỉnh thoảng cũng sang hỏi mình.
Mới có cuộc điện thoại cho em nó. KHông biết trai hay gái, “cứ dạ dạ, vâng vâng, tối em không đi được, bla bla” nói chung là từ chối một buổi đi ăn chơi. Mình không quan tâm lắm, nghe thì note tí lại thế thôi.
Xong em nó quay sang hỏi mình
“Tối có người mời em đi ăn. Có đi không anh?”
M: ” Nên đi”
Nó: “Nhưng người này em không thích. Với lại em từ chối rồi..”
M: “Ừm, thế thôi”
Thấy mình cụt cụt vậy nó cũng không hỏi nữa, lại ngồi mương 14 (bệnh con này mọi hôm giờ chưa kể)
PS: Mình sẽ cố đọc hết comment của mọi người, chắc chắn sẽ có nhiều comment giúp ích đc cho mình. Nếu ai hỏi mà không trả lời được thì bỏ qua cho mình nhé.
Mình cũng sẽ update nhanh nhất, sát nhất và lâu nhất có thể. Thanks mọi người nhé.
Last edited by mrxau; Today at 18:18.
to be continue …
tiếp theo
p25 update tối thứ 3 -16/10
Sau giờ làm mình về thẳng nhà bố nuôi, ăn cơm với bố mẹ tính xin ý kiến bố nuôi luôn.
Sau bữa ăn, lúc mẹ đang rửa bát ở bếp thì mình thưa chuyện với bố tại phòng khách.
Mình nói rõ sự tình cho bố và ko quên dặn bố khoan đã can thiệp vào chuyện này.
Bố mình cũng đưa ra các bước giải quyết khá giống ý mình. Bố cũng không tin là gia đình Lương như thế, bố cũng nói ra suy nghĩ cuả bố.ý bố là chắc trong chuyện này đang có sử hiểu nhầm, hoặc cố tình hiểu nhầm, vì bố hiểu rõ gia đình Lương, đặc biệt là bố Lương. Bố cũng bảo làm thằng đàn ông thì việc gì cũng phải rõ rang rồi mới quyết định, và đừng bỏ cuộc giữa chừng, nghe khá giống mình.
Kế hoạch thế nào thì xin phép mình không nói đây nhé (phòng bệnh hơn chữa bệnh, tranh nằm vùng) tuy nhiên mình vẫn sẽ review sau mỗi biến, giả sử có nằm vùng thì coi như mình chơi trò đuổi bắt vơí Tuấn.
Trước mắt, buổi tối sẽ gặp Lương nói rõ ràng những gì Tuấn nói với Mình.
Đúng 8h mình có mặt tại nhà Lương, xin phép bố mẹ Lương cho mình đưa Lương đi chơi. Mình đưa Lương vào trường,đúng chỗ mọi hôm 2 đứa ngồi.
M: em này, em biết anh lâu chưa, cái ngày em thấy anh âý?
L: hì, cũng lâu rồi, lúc mới tốt nghiệp về rồi xuống nhà Vân chơi. – Lương vừa nói vừa ngập ngừng, chắc hơi ngại
M: ừm, mà sao em lại biết anh là người đi xem mặt mà đồng ý thế? Hay là cố tình xúi bố sang xúi bố nuôi anh kìa.
L: eo ôi, ai mà kiêu…điêu nữa. – lần đầu thấy Lương có vẻ khác.
M: đâu, dám kiêu đâu, chỉ tại như em mà chấp nhận đi xem mặt. Nhiều khi chả dám tin.
L: vì đó là anh, chứ ban đầu em cũng phản đối mà.
M: sao lại phản đối nhỉ? Hay đang chơi với Tuấn cũng nên. – mình cười tỏ vẻ đang chọc.
L: đâu, tại…trước đó e thích anh rồi chứ. Hì – nói xong thấy tay Lương cứ để không yên, mặt cứ nhìn xa xa, ngại thì phải.
M: haha,mình phải kiêu mới được.
L: ờ, kiêu đi, sau coi chừng.
M: coi chừng chi? Mà anh thấy Tuấn cũng tốt mà, nhà đk, cũng đẹp trai. Lại trẻ hơn anh.
L: hì..e không biết, em ko yêu được Tuấn, chắc đã có ai đó trong em – lại làm hành động như lúc nãy.
M: hì, ai mà may mắn nhỉ? Nghe xog chỉ thấy Lương cười mỉm.
M: Lương, e tin anh không?
L: dạ,để sau đi anh
M: e cứ nói giờ đi, quan trọng với anh đó
L: dạ, có,hì
M: ừm, thế giờ anh có hỏi gì hay nói gì thì em cũng phải nói thật nha.
Lương gật đâù mà ko nói gì
M: e có nói dối gì anh không?
Nghe xong thâý Lương im lặng, hơi cuí mặt rồi hỏi mình
L: sao anh hỏi vâỵ? Không tin em à?
M: e cứ trả lời đi, anh nói rồi, nêú tin thì em trả lời thật, nó quan trọng vơí anh
Lương lại im lặng 1 chút rồi nói
L: dạ, câu trả lời sẽ làm anh thất vọng, có, e dối anh 1 lần, 1 lần thôi
M: ừm..(thở dài) …em có thể nói là lúc nào đc không?
L: là việc em biết mẹ Tuấn nhượng suất cho em. Em biết ngay sau khi mẹ em nói 1 ngày, chứ ko phải 1 tuần, e thật sự xl.
M: ừm, cảm ơn em đa nói thật, mà sao e làm vậy?
L: vì e sợ a hiểu sai e,sợ a nghĩ e lợi dụng Tuấn để có suất đó.
M: ừm, hơi buồn,nhưng thôi, tình chỉ bền khi đến vơí nhau bằng sự chân thành thôi em à
L: dạ, e xin lỗi – lương lúc này buồn thật sự, hình như sắp khóc. Mình hỏi tiếp
M: mà chỉ thế thôi à, hết rồi chứ?
L: dạ, tất cả anh ạ – nói xong Lương quay mặt đi chỗ khác, lấy tay gạt nước mắt.
M: e khóc à? Khóc gì chứ, anh đang ở đây chứ có đi đâu mà khóc, nín đi, nín đi thì anh mơí nói tiếp được
L: dạ, e ko khóc, a nói tiếp đi.
M: chắc hết khóc không?
L: dạ
M: rồi, anh nói tiếp. – rồi mình nói đúng những gì Tuấn nói với mình, nói xong thì e nấc thật sự, lấy tay bịt miệng rồi khóc. Vừa khóc vừa nói
L: anh ơi, e nói hết vơí anh rồi, tất cả những gì e biết đều nói với anh rồi…sao tuấn lại nói như thế chứ..
M: Ừm, rồi rồi, vì a muốn tin em nên anh mới nói với em để mọi chuyện rõ hơn thôi, anh xin lỗi, nín đi – vừa nói vừa keó Lương lại dựa vào vai mình. Lương lại nói trong tiếng sụt sịt
L: để e về hỏi mẹ thêm rồi em nói lại với anh, e ko biết gì cả anh à – rồi Lương lại khóc, mình dỗ cho e nín tí rồi nói tiếp
M: e giờ khoan nói mẹ, để mai hoặc ngày kia có gì anh lên. Cũng đừng gọi điện cho Tuấn, Tuấn có gọi nói gì thì nói anh nghe nha
L: dạ.
chi tiết chính là như thế, sau đó ngồi 1 lúc rồi Lương bảo mình chở về. Bước vào cổng mắt Lương vẫn đỏ hoe.
Về nhà nhận được tin nhắn của Lương
‘em xin lỗi vì đã dấu anh, nhưng chỉ 1 lần đó thôi anh ạ’
Mình rep lại
‘ừ, a hiểu, không sao đâu, e đừng suy nghĩ nữa’
Không thấy thêm tin nhắn nào nữa.
Thế là mọi viêcj giờ vẫn chưa giải quyết đươcj gì. Tạm thời tin những lời Lương nói.
p26 Update nóng theo dòng sự kiện.
8h00:
Lương: Sáng không có tin nhắn của Lương, mình có nhắn tin động viên, chúc ngày mới nhưng không thấy trả lời, đến giờ vẫn chưa thấy
Phương: Lại thêm một ngày đến sớm hơn mình, mình đến lại có ly cafe. Nay em nó không nhắn tin nữa, mà đáp thẳng luôn
“Cafe của anh này, uống đi cho tỉnh” Cái mặt mình chắc ủ rũ lắm (đếm qua cũng khó ngủ, nghĩ nhiều). Em nó chả ngại gì các chị nữa, còn mình thì ngại lắm. Nay mình nhắn tin cho em nó
“Hôm khác đừng làm thế nữa, không cần thiết đâu”
Em nó nhắn lại
“Mệt anh quá, uống đi cho tỉnh”
Rồi người nào lo việc người đó.
…có biến sẽ update tiếp..mình làm tiếp…
9h50
Từ 8h mình sang chỗ Phương theo sự phân công của sếp, tiếp tục hướng dẫn các nghiệp vụ phức tạp hơn (hôm qua đang dở việc).
Em nó cứ ngồi nghe không chịu ghi chép gì cả. Bực quá mình lấy cây bút đánh trên đầu em nó.
“Ngồi ngơ vậy à, lấy bút mà ghi lại”
P:”Nghe nhớ mà..” Em nó nói nhỏ nhỏ lí rí nhưng vẫn đủ nghe, vừa nói vừa quay đi lấy bút, sổ.Nhìn rành hay.
Rồi em nó lại làm cái điệu bộ hôm qua, vừa nghe vừa cắn bút. Chả khác gì học sinh. Đến chỗ nào không hiểu là y như rằng em nó gãi đầu, rồi cái bút đứng yên không ngoe nguẩy, xong là cầm bút gõ gõ vào tay mình rồi chỉ đúng cái chỗ không hiểu.
Đến 9h40 thì mình nhận được điện thoại của bố nuôi, mình để em nó đó ra ngoài nghe điện thoại.
Bố bảo cô Hương (mẹ Lương) gọi cho bố hỏi coi giữa mình với Lương có chuyện gì không mà sáng này Lương không đi dạy, nằm trong phòng khóc thút thít, hỏi không nói gì, không ăn.
Sau đó mình gọi cho Lương nhưng không nghe máy, nhắn tin không trả lời.
Tạm update thế, mình xin sếp về xem sao đã. Chiều ổn mình sẽ update cụ thể hơn.
to be continue …
tiếp theo
Update trưa 17/10
Chào mọi người xong mình chạy xe về thẳng nhà Lương luôn, thật sự mình không lo vì Lương khóc, chắc cũng chỉ tại chuyện tối qua thôi, chỉ là mình muốn về để phân tích rõ cho em nó không nghĩ lung tung.
Về đến cổng mình tự đẩy cửa vào sân luôn, Nghe tiếng chó sủa nên mẹ Lương trong nhà ra (hình như đang nấu)
M:”Cô ạ”
Mẹ L:”Ừ, T à con. Sao không đi làm à con?”
M:”Dạ, có, nghe bố con gọi nên con về coi Lương sao. Mà cô nấu chưa ạ?”
Mẹ L: “Cô đang nấu, Lương không biết sao nó cứ lỳ trong phòng sáng giờ, thỉnh thoảng lại khóc thút thít, hỏi cũng không nói gì, bệnh cũng không. Cô chịu nó rồi, hay 2 đứa có chuyện gì?”
M: “Dạ, không. Để con vào xem sao”
MÌnh với cô nói chuyện chắc Lương cũng nghe. Vì phòng Lương nằm sát sân.
Mình với cô đi vào phòng Lương. Cô gõ cửa gọi Lương
Mẹ L: “Lương ơi”
L:”Anh về đi, mai em nói chuyện” Đúng là em nó nghe thấy. Haizzz, tôi qua xốc lại tinh thần cho mà đuổi tôi về à
M:”Cô cứ xuống nấu đi ạ, để con nói chuyện với Lương cho”
Mẹ L: “Ừ, coi nó sao, mà 2 đứa có chuyện gì thì thông cảm cho nhau con he”
M:”Dạ, không sao đâu cô” Rồi mẹ Lương xuống bếp. Mình gọi Lương nữa.
M:”Lương, anh vào được không”
L:”Anh về đi, mai em nói chuyện, không sao đâu, em mệt thôi”
M:”Mệt gì mà mệt, mở ra, nhanh đi” giọng mình hơi bực, nghiêm túc.
1 tí sau thấy cánh cửa mở, chỉ là mở khóa còn vẫn không mở hẳn, mình đẩy cửa vào thì thấy Lương đã leo lên giường quay mặt vào trong trùm chăn lại. Mình thì nóng mà nó thì đắp chăn.
Mình vào ngồi cạnh giường Lương, không ngoảnh vào, cứ ngồi hướng ra cửa (cửa phòng mình đã đóng lại).
M:”Ngồi dậy nói anh nghe có chuyện gì nào”
L:”Không có gì đâu, em mệt thật mà”
M:”Mệt, mệt sao khóc? Dây nói chuyện đi”
L:”Nằm thế này cũng nói được”
M: “Dậy ngồi nói chuyện” Mình quát to, thật sự bực. Thấy mình bực bội em nó ngoan ngoãn ngồi dậy, tiến gần mình nhưng vẫn để cái chăn ngang bụng. Tóc tai bù xù.
M: “Sáng giờ cứ lỳ trong phòng vậy ạ?”
L:”Em mệt ”
M:”Mệt gì, em nghĩ cái gì mà cứ thế, có phải trẻ con nữa đâu?”
L:”em xin lỗi”
M:”Không có lỗi gì mà xin cả. Nói đi, nói anh nghe có chuyện gì?”
L:”anh đừng mắng”
M:”ừm, rồi ,anh xin lỗi, giờ nói đi”
L:”Dạ, tối qua sau khi anh đưa em về được 1 lúc thì Tuấn gọi điện cho em, chửi em, chửi cả bố mẹ em, bảo là ăn cháo đá bát, lừa đảo dối trá. Nhưng anh à, em không thế, bố mẹ em cũng không thế, tất cả những gì em biết đều nói rồi, em không nghĩ mọi thứ giờ lại thế này…”
Nói đến đây thì Lương lại cúi mặt khóc. (mọi người thứ bảo nước mắt lừa tình giả nai giả dối, nhưng có ở đó thì thấy khác, có thể mọi người cứ cho mình nhẹ dạ cả tin cũng được, nhưng mình đang làm theo lý trí, làm theo cái đầu của thằng đàn ông 28 tuổi, còn đó là trách nhiệm nữa).
M: “Im lặng, khóc gì mà khóc, có thế mà cũng khóc à, hôm qua anh bảo sao? Hả?. Anh dặn Tuấn gọi thì cứ bình tĩnh mà nói cho anh, sao hành động như trẻ con thế hả. Im lặng”
Mình nói to tiếng với em. Thật sự lúc đó mình muốn dẹp yên mọi thứ lắm, mình để cho sự nóng nảy và chút gì đó bối rối xen vào cuộc nói chuyện này.
L: “Em xin lỗi..” Tiếng nhỏ lí rí trong cổ. Tiếng khóc đã im nhưng đôi giọt nước mắt vẫn chảy. (Công nhận con gái dễ chảy nước mắt thật. Khiếp. Trước giờ toàn chứng kiến con gái khóc)
Khi Lương nín hẳn mình hỏi tiếp.
M:”Hồi nhà Tuấn giúp chạy việc cho em, mẹ có biết Tuấn thích em không?”
L:”dạ, không”
M:”Sao hồi đó biết Tuấn thích mà em vẫn nhận sự giúp đỡ từ họ?”
L:”Em chỉ nghe mẹ nói, mẹ Tuấn giúp em, 50 triệu là được anh à, với em cũng đã kiên quyết với Tuấn rồi nên sẽ không sao cả, nhưng em không nghĩ mọi việc lại như thế này..” Lương lại nấc.
M:”Im lặng, một chút là khóc.” Nghe mình mắng xong Lương nìn, chỉ còn cái sụt sịt nữa thôi.
M:”Giờ, dậy, rửa mặt mũi đi cho tỉnh, tóc tai thì bù xù, chải gọn gàng rồi ra ăn cơm. Chiều có phải lên trường không?”
L:”Dạ, có”
M:”Ừm, thế ăn cơm, nghỉ ngơi rồi chiều lên trường”
L:”dạ”
M:”Có gì tối anh lên, thưa chuyện với mẹ, phải thưa với mẹ thì mới tháo gỡ vấn đề được. Giờ cũng muộn rồi, anh về chiều đi làm”
L:”Dạ”
Sau đó mình chờ Lương ra luôn. Lương vào nhà tắm, còn mình xuống chào mẹ Lương rồi về. Thấy mình xuống mẹ Lương hỏi luôn
Mẹ L: “Có chuyện gì thế con”
M: “Dạ, không có gì đâu cô. Giận dỗi tí thôi ạ”
Mẹ L:”Cái con này, lớn rồi mà như con nít”
M:”Không sao đâu cô, thôi con đi đã cô ạ”
Mẹ Lương tiễn mình ra đến sân. Rồi mình phóng về ăn với bố (đẻ).
Giờ update đây. Haizzz, đau đầu với yêu với chả đương. Mà đã yêu đâu nhỉ, Haizzz.
PS: Mà mình giờ không có cái gọi là tình yêu, hay làm theo tình yêu đâu các thím ợ, tất cả chỉ bằng lí trí thôi, mình vẫn sẽ đọc tất cả ý kiến của mọi người, vì đó là thành ý của mọi người, còn mình một thằng 28 chắc chắn sẽ có chính kiến riêng của mình. Mà đừng nâng ai, hạ ai trong 2 em đó cả, có thì cứ đè đầu mình nhé.
p28 Update chiều thứ 3 -17/10
Chiều bình lặng, chả có gì đang chú ý. Nhưng mà cái đầu mình thì lại thấy mệt mỏi, đang yên đang lành lại sinh chuyện gặp mặt, rồi giờ sự nó lại ra như thế.
Sếp đi họp, mình ngồi nghiên cứu linh tinh, em nó thì chả biết làm gì, thấy thỉnh thoảng hát nghêu ngao, chém gió chém bão với mấy bà chị, con gái tám nhiều vô kể, từ đồng hoang sang đồng rậm, mình không có tâm trạng nên ngồi dán mặt vào màn hình. Nay được em nó tha cho, không làm phiền.
Đến 4h chiều thì em nó có điện thoại, của zai nào không biết, rồi đi ra ngoài. Vừa mới về được lúc, ướt tóc với quần, áo không ướt, chắc mang áo mưa tiện lợi.
Mình thấy chọc
“Làm gì mà ướt quần vậy em?” cười kiểu đểu tí.
Em nó nguýt mình 1 cái rồi vào nhà vệ sinh, chả biết làm gì. Giờ thì ngồi cục ở bàn rồi, miệng cứ lẩm bẩm
“Ướt quần rồi, ôi ướt hết quần rồi”
Mình ngồi update. Tạm thời chỉ có chừng đó để kể.
to be continue …
tiếp theo
p29 Update tối 17-10
7h đang ăn cơm thì Lương gọi điện.
M:”Alo”
L:”anh à, anh ăn cơm chưa?”
M:”Ừ, anh đang ăn”
L:”Dạ, tí anh ăn xong rồi lên luôn, bố mẹ muốn nói chuyện.”
M:”Ừm, mà bố mẹ định nói chuyện gì?”<
p24 Update chiều thứ 3 – 16/10
Chả có gì hay đâu nhé mọi người.
Trưa thì có tin nhắn của Lương (nhắn gì thì chắc mọi người cũng quen rồi). Nhắn tin lúc thì mình hẹn Lương tối đi chơi, tính nói chuyện luôn. Tối 8h đi chơi.
Sau đó lên công ty ngồi type phần tiếp theo cho thớt kia (mình thường type trên word trước).
Vừa xong thì đến giờ làm.
Mấy bà chị cũng lò mò tới, con bé Phương vẫn muộn nhất (lười mà). Đến nhìn mình rồi lè lưỡi một cái, mình kệ, em nó về chỗ làm.
Đến cười đùa gió máy với mọi người tí rồi sếp giao cho mình với Phương 1 đống hồ sơ cũ mới có, rồi ngồi lật lại vừa hướng dẫn nó làm hồ sơ mới, rồi chỉ những hồ sơ cũ.
Về chuyên môn thì em nó khá tốt, hơi nhậm nhưng logic cũng tốt. Cơ mà đôi lúc vẫn muốn mắng, nhưng thôi. Bày vẽ dần dần thôi, ngày xưa mình cũng có giỏi liền được đâu.
Thấy em nó ngoan, cứ lắc lắc gật gật, miệng thì cứ ngậm cái bút ngoe nguẩy. nhìn hơi buồn cười.
Có nhiều câu hỏi ngớ ngẩn, mình cũng không biết trả lời sao, mà sếp cũng không biết. Haizzz.
Giữa lúc căng thẳng thì em nó đi pha cho 2 người 2 ly trà lipton uống. Kể ra cũng sướng. Mình cũng nhắc khéo là sau không cần làm thế, nhưng em nó lơ đi, đáp lại câu
“Lo uống đi, lo uống đi” Cái giọng vẻ muốn bơ chuyện. Thôi kệ, đang khát có trà uống, ngon.
4h thì mình tiếp nhận hồ sơ vay mới nên tạm dừng việc hướng dẫn cho em nó. Tuy nhiên, chừng đó thời gian cũng đủ chỉ cho em hoàn thành được các bước của 1 hồ sơ không phức tạp.
Mình vừa làm vừa hóng voz. Em nó đang cặm cụi tự nghiên cứu. Lại đùa với mấy chị như những ngày trước. Thỉnh thoảng cũng sang hỏi mình.
Mới có cuộc điện thoại cho em nó. KHông biết trai hay gái, “cứ dạ dạ, vâng vâng, tối em không đi được, bla bla” nói chung là từ chối một buổi đi ăn chơi. Mình không quan tâm lắm, nghe thì note tí lại thế thôi.
Xong em nó quay sang hỏi mình
“Tối có người mời em đi ăn. Có đi không anh?”
M: ” Nên đi”
Nó: “Nhưng người này em không thích. Với lại em từ chối rồi..”
M: “Ừm, thế thôi”
Thấy mình cụt cụt vậy nó cũng không hỏi nữa, lại ngồi mương 14 (bệnh con này mọi hôm giờ chưa kể)
PS: Mình sẽ cố đọc hết comment của mọi người, chắc chắn sẽ có nhiều comment giúp ích đc cho mình. Nếu ai hỏi mà không trả lời được thì bỏ qua cho mình nhé.
Mình cũng sẽ update nhanh nhất, sát nhất và lâu nhất có thể. Thanks mọi người nhé.
Last edited by mrxau; Today at 18:18.
to be continue …
tiếp theo
p25 update tối thứ 3 -16/10
Sau giờ làm mình về thẳng nhà bố nuôi, ăn cơm với bố mẹ tính xin ý kiến bố nuôi luôn.
Sau bữa ăn, lúc mẹ đang rửa bát ở bếp thì mình thưa chuyện với bố tại phòng khách.
Mình nói rõ sự tình cho bố và ko quên dặn bố khoan đã can thiệp vào chuyện này.
Bố mình cũng đưa ra các bước giải quyết khá giống ý mình. Bố cũng không tin là gia đình Lương như thế, bố cũng nói ra suy nghĩ cuả bố.ý bố là chắc trong chuyện này đang có sử hiểu nhầm, hoặc cố tình hiểu nhầm, vì bố hiểu rõ gia đình Lương, đặc biệt là bố Lương. Bố cũng bảo làm thằng đàn ông thì việc gì cũng phải rõ rang rồi mới quyết định, và đừng bỏ cuộc giữa chừng, nghe khá giống mình.
Kế hoạch thế nào thì xin phép mình không nói đây nhé (phòng bệnh hơn chữa bệnh, tranh nằm vùng) tuy nhiên mình vẫn sẽ review sau mỗi biến, giả sử có nằm vùng thì coi như mình chơi trò đuổi bắt vơí Tuấn.
Trước mắt, buổi tối sẽ gặp Lương nói rõ ràng những gì Tuấn nói với Mình.
Đúng 8h mình có mặt tại nhà Lương, xin phép bố mẹ Lương cho mình đưa Lương đi chơi. Mình đưa Lương vào trường,đúng chỗ mọi hôm 2 đứa ngồi.
M: em này, em biết anh lâu chưa, cái ngày em thấy anh âý?
L: hì, cũng lâu rồi, lúc mới tốt nghiệp về rồi xuống nhà Vân chơi. – Lương vừa nói vừa ngập ngừng, chắc hơi ngại
M: ừm, mà sao em lại biết anh là người đi xem mặt mà đồng ý thế? Hay là cố tình xúi bố sang xúi bố nuôi anh kìa.
L: eo ôi, ai mà kiêu…điêu nữa. – lần đầu thấy Lương có vẻ khác.
M: đâu, dám kiêu đâu, chỉ tại như em mà chấp nhận đi xem mặt. Nhiều khi chả dám tin.
L: vì đó là anh, chứ ban đầu em cũng phản đối mà.
M: sao lại phản đối nhỉ? Hay đang chơi với Tuấn cũng nên. – mình cười tỏ vẻ đang chọc.
L: đâu, tại…trước đó e thích anh rồi chứ. Hì – nói xong thấy tay Lương cứ để không yên, mặt cứ nhìn xa xa, ngại thì phải.
M: haha,mình phải kiêu mới được.
L: ờ, kiêu đi, sau coi chừng.
M: coi chừng chi? Mà anh thấy Tuấn cũng tốt mà, nhà đk, cũng đẹp trai. Lại trẻ hơn anh.
L: hì..e không biết, em ko yêu được Tuấn, chắc đã có ai đó trong em – lại làm hành động như lúc nãy.
M: hì, ai mà may mắn nhỉ? Nghe xog chỉ thấy Lương cười mỉm.
M: Lương, e tin anh không?
L: dạ,để sau đi anh
M: e cứ nói giờ đi, quan trọng với anh đó
L: dạ, có,hì
M: ừm, thế giờ anh có hỏi gì hay nói gì thì em cũng phải nói thật nha.
Lương gật đâù mà ko nói gì
M: e có nói dối gì anh không?
Nghe xong thâý Lương im lặng, hơi cuí mặt rồi hỏi mình
L: sao anh hỏi vâỵ? Không tin em à?
M: e cứ trả lời đi, anh nói rồi, nêú tin thì em trả lời thật, nó quan trọng vơí anh
Lương lại im lặng 1 chút rồi nói
L: dạ, câu trả lời sẽ làm anh thất vọng, có, e dối anh 1 lần, 1 lần thôi
M: ừm..(thở dài) …em có thể nói là lúc nào đc không?
L: là việc em biết mẹ Tuấn nhượng suất cho em. Em biết ngay sau khi mẹ em nói 1 ngày, chứ ko phải 1 tuần, e thật sự xl.
M: ừm, cảm ơn em đa nói thật, mà sao e làm vậy?
L: vì e sợ a hiểu sai e,sợ a nghĩ e lợi dụng Tuấn để có suất đó.
M: ừm, hơi buồn,nhưng thôi, tình chỉ bền khi đến vơí nhau bằng sự chân thành thôi em à
L: dạ, e xin lỗi – lương lúc này buồn thật sự, hình như sắp khóc. Mình hỏi tiếp
M: mà chỉ thế thôi à, hết rồi chứ?
L: dạ, tất cả anh ạ – nói xong Lương quay mặt đi chỗ khác, lấy tay gạt nước mắt.
M: e khóc à? Khóc gì chứ, anh đang ở đây chứ có đi đâu mà khóc, nín đi, nín đi thì anh mơí nói tiếp được
L: dạ, e ko khóc, a nói tiếp đi.
M: chắc hết khóc không?
L: dạ
M: rồi, anh nói tiếp. – rồi mình nói đúng những gì Tuấn nói với mình, nói xong thì e nấc thật sự, lấy tay bịt miệng rồi khóc. Vừa khóc vừa nói
L: anh ơi, e nói hết vơí anh rồi, tất cả những gì e biết đều nói với anh rồi…sao tuấn lại nói như thế chứ..
M: Ừm, rồi rồi, vì a muốn tin em nên anh mới nói với em để mọi chuyện rõ hơn thôi, anh xin lỗi, nín đi – vừa nói vừa keó Lương lại dựa vào vai mình. Lương lại nói trong tiếng sụt sịt
L: để e về hỏi mẹ thêm rồi em nói lại với anh, e ko biết gì cả anh à – rồi Lương lại khóc, mình dỗ cho e nín tí rồi nói tiếp
M: e giờ khoan nói mẹ, để mai hoặc ngày kia có gì anh lên. Cũng đừng gọi điện cho Tuấn, Tuấn có gọi nói gì thì nói anh nghe nha
L: dạ.
chi tiết chính là như thế, sau đó ngồi 1 lúc rồi Lương bảo mình chở về. Bước vào cổng mắt Lương vẫn đỏ hoe.
Về nhà nhận được tin nhắn của Lương
‘em xin lỗi vì đã dấu anh, nhưng chỉ 1 lần đó thôi anh ạ’
Mình rep lại
‘ừ, a hiểu, không sao đâu, e đừng suy nghĩ nữa’
Không thấy thêm tin nhắn nào nữa.
Thế là mọi viêcj giờ vẫn chưa giải quyết đươcj gì. Tạm thời tin những lời Lương nói.
p26 Update nóng theo dòng sự kiện.
8h00:
Lương: Sáng không có tin nhắn của Lương, mình có nhắn tin động viên, chúc ngày mới nhưng không thấy trả lời, đến giờ vẫn chưa thấy
Phương: Lại thêm một ngày đến sớm hơn mình, mình đến lại có ly cafe. Nay em nó không nhắn tin nữa, mà đáp thẳng luôn
“Cafe của anh này, uống đi cho tỉnh” Cái mặt mình chắc ủ rũ lắm (đếm qua cũng khó ngủ, nghĩ nhiều). Em nó chả ngại gì các chị nữa, còn mình thì ngại lắm. Nay mình nhắn tin cho em nó
“Hôm khác đừng làm thế nữa, không cần thiết đâu”
Em nó nhắn lại
“Mệt anh quá, uống đi cho tỉnh”
Rồi người nào lo việc người đó.
…có biến sẽ update tiếp..mình làm tiếp…
9h50
Từ 8h mình sang chỗ Phương theo sự phân công của sếp, tiếp tục hướng dẫn các nghiệp vụ phức tạp hơn (hôm qua đang dở việc).
Em nó cứ ngồi nghe không chịu ghi chép gì cả. Bực quá mình lấy cây bút đánh trên đầu em nó.
“Ngồi ngơ vậy à, lấy bút mà ghi lại”
P:”Nghe nhớ mà..” Em nó nói nhỏ nhỏ lí rí nhưng vẫn đủ nghe, vừa nói vừa quay đi lấy bút, sổ.Nhìn rành hay.
Rồi em nó lại làm cái điệu bộ hôm qua, vừa nghe vừa cắn bút. Chả khác gì học sinh. Đến chỗ nào không hiểu là y như rằng em nó gãi đầu, rồi cái bút đứng yên không ngoe nguẩy, xong là cầm bút gõ gõ vào tay mình rồi chỉ đúng cái chỗ không hiểu.
Đến 9h40 thì mình nhận được điện thoại của bố nuôi, mình để em nó đó ra ngoài nghe điện thoại.
Bố bảo cô Hương (mẹ Lương) gọi cho bố hỏi coi giữa mình với Lương có chuyện gì không mà sáng này Lương không đi dạy, nằm trong phòng khóc thút thít, hỏi không nói gì, không ăn.
Sau đó mình gọi cho Lương nhưng không nghe máy, nhắn tin không trả lời.
Tạm update thế, mình xin sếp về xem sao đã. Chiều ổn mình sẽ update cụ thể hơn.
to be continue …
tiếp theo
Update trưa 17/10
Chào mọi người xong mình chạy xe về thẳng nhà Lương luôn, thật sự mình không lo vì Lương khóc, chắc cũng chỉ tại chuyện tối qua thôi, chỉ là mình muốn về để phân tích rõ cho em nó không nghĩ lung tung.
Về đến cổng mình tự đẩy cửa vào sân luôn, Nghe tiếng chó sủa nên mẹ Lương trong nhà ra (hình như đang nấu)
M:”Cô ạ”
Mẹ L:”Ừ, T à con. Sao không đi làm à con?”
M:”Dạ, có, nghe bố con gọi nên con về coi Lương sao. Mà cô nấu chưa ạ?”
Mẹ L: “Cô đang nấu, Lương không biết sao nó cứ lỳ trong phòng sáng giờ, thỉnh thoảng lại khóc thút thít, hỏi cũng không nói gì, bệnh cũng không. Cô chịu nó rồi, hay 2 đứa có chuyện gì?”
M: “Dạ, không. Để con vào xem sao”
MÌnh với cô nói chuyện chắc Lương cũng nghe. Vì phòng Lương nằm sát sân.
Mình với cô đi vào phòng Lương. Cô gõ cửa gọi Lương
Mẹ L: “Lương ơi”
L:”Anh về đi, mai em nói chuyện” Đúng là em nó nghe thấy. Haizzz, tôi qua xốc lại tinh thần cho mà đuổi tôi về à
M:”Cô cứ xuống nấu đi ạ, để con nói chuyện với Lương cho”
Mẹ L: “Ừ, coi nó sao, mà 2 đứa có chuyện gì thì thông cảm cho nhau con he”
M:”Dạ, không sao đâu cô” Rồi mẹ Lương xuống bếp. Mình gọi Lương nữa.
M:”Lương, anh vào được không”
L:”Anh về đi, mai em nói chuyện, không sao đâu, em mệt thôi”
M:”Mệt gì mà mệt, mở ra, nhanh đi” giọng mình hơi bực, nghiêm túc.
1 tí sau thấy cánh cửa mở, chỉ là mở khóa còn vẫn không mở hẳn, mình đẩy cửa vào thì thấy Lương đã leo lên giường quay mặt vào trong trùm chăn lại. Mình thì nóng mà nó thì đắp chăn.
Mình vào ngồi cạnh giường Lương, không ngoảnh vào, cứ ngồi hướng ra cửa (cửa phòng mình đã đóng lại).
M:”Ngồi dậy nói anh nghe có chuyện gì nào”
L:”Không có gì đâu, em mệt thật mà”
M:”Mệt, mệt sao khóc? Dây nói chuyện đi”
L:”Nằm thế này cũng nói được”
M: “Dậy ngồi nói chuyện” Mình quát to, thật sự bực. Thấy mình bực bội em nó ngoan ngoãn ngồi dậy, tiến gần mình nhưng vẫn để cái chăn ngang bụng. Tóc tai bù xù.
M: “Sáng giờ cứ lỳ trong phòng vậy ạ?”
L:”Em mệt ”
M:”Mệt gì, em nghĩ cái gì mà cứ thế, có phải trẻ con nữa đâu?”
L:”em xin lỗi”
M:”Không có lỗi gì mà xin cả. Nói đi, nói anh nghe có chuyện gì?”
L:”anh đừng mắng”
M:”ừm, rồi ,anh xin lỗi, giờ nói đi”
L:”Dạ, tối qua sau khi anh đưa em về được 1 lúc thì Tuấn gọi điện cho em, chửi em, chửi cả bố mẹ em, bảo là ăn cháo đá bát, lừa đảo dối trá. Nhưng anh à, em không thế, bố mẹ em cũng không thế, tất cả những gì em biết đều nói rồi, em không nghĩ mọi thứ giờ lại thế này…”
Nói đến đây thì Lương lại cúi mặt khóc. (mọi người thứ bảo nước mắt lừa tình giả nai giả dối, nhưng có ở đó thì thấy khác, có thể mọi người cứ cho mình nhẹ dạ cả tin cũng được, nhưng mình đang làm theo lý trí, làm theo cái đầu của thằng đàn ông 28 tuổi, còn đó là trách nhiệm nữa).
M: “Im lặng, khóc gì mà khóc, có thế mà cũng khóc à, hôm qua anh bảo sao? Hả?. Anh dặn Tuấn gọi thì cứ bình tĩnh mà nói cho anh, sao hành động như trẻ con thế hả. Im lặng”
Mình nói to tiếng với em. Thật sự lúc đó mình muốn dẹp yên mọi thứ lắm, mình để cho sự nóng nảy và chút gì đó bối rối xen vào cuộc nói chuyện này.
L: “Em xin lỗi..” Tiếng nhỏ lí rí trong cổ. Tiếng khóc đã im nhưng đôi giọt nước mắt vẫn chảy. (Công nhận con gái dễ chảy nước mắt thật. Khiếp. Trước giờ toàn chứng kiến con gái khóc)
Khi Lương nín hẳn mình hỏi tiếp.
M:”Hồi nhà Tuấn giúp chạy việc cho em, mẹ có biết Tuấn thích em không?”
L:”dạ, không”
M:”Sao hồi đó biết Tuấn thích mà em vẫn nhận sự giúp đỡ từ họ?”
L:”Em chỉ nghe mẹ nói, mẹ Tuấn giúp em, 50 triệu là được anh à, với em cũng đã kiên quyết với Tuấn rồi nên sẽ không sao cả, nhưng em không nghĩ mọi việc lại như thế này..” Lương lại nấc.
M:”Im lặng, một chút là khóc.” Nghe mình mắng xong Lương nìn, chỉ còn cái sụt sịt nữa thôi.
M:”Giờ, dậy, rửa mặt mũi đi cho tỉnh, tóc tai thì bù xù, chải gọn gàng rồi ra ăn cơm. Chiều có phải lên trường không?”
L:”Dạ, có”
M:”Ừm, thế ăn cơm, nghỉ ngơi rồi chiều lên trường”
L:”dạ”
M:”Có gì tối anh lên, thưa chuyện với mẹ, phải thưa với mẹ thì mới tháo gỡ vấn đề được. Giờ cũng muộn rồi, anh về chiều đi làm”
L:”Dạ”
Sau đó mình chờ Lương ra luôn. Lương vào nhà tắm, còn mình xuống chào mẹ Lương rồi về. Thấy mình xuống mẹ Lương hỏi luôn
Mẹ L: “Có chuyện gì thế con”
M: “Dạ, không có gì đâu cô. Giận dỗi tí thôi ạ”
Mẹ L:”Cái con này, lớn rồi mà như con nít”
M:”Không sao đâu cô, thôi con đi đã cô ạ”
Mẹ Lương tiễn mình ra đến sân. Rồi mình phóng về ăn với bố (đẻ).
Giờ update đây. Haizzz, đau đầu với yêu với chả đương. Mà đã yêu đâu nhỉ, Haizzz.
PS: Mà mình giờ không có cái gọi là tình yêu, hay làm theo tình yêu đâu các thím ợ, tất cả chỉ bằng lí trí thôi, mình vẫn sẽ đọc tất cả ý kiến của mọi người, vì đó là thành ý của mọi người, còn mình một thằng 28 chắc chắn sẽ có chính kiến riêng của mình. Mà đừng nâng ai, hạ ai trong 2 em đó cả, có thì cứ đè đầu mình nhé.
p28 Update chiều thứ 3 -17/10
Chiều bình lặng, chả có gì đang chú ý. Nhưng mà cái đầu mình thì lại thấy mệt mỏi, đang yên đang lành lại sinh chuyện gặp mặt, rồi giờ sự nó lại ra như thế.
Sếp đi họp, mình ngồi nghiên cứu linh tinh, em nó thì chả biết làm gì, thấy thỉnh thoảng hát nghêu ngao, chém gió chém bão với mấy bà chị, con gái tám nhiều vô kể, từ đồng hoang sang đồng rậm, mình không có tâm trạng nên ngồi dán mặt vào màn hình. Nay được em nó tha cho, không làm phiền.
Đến 4h chiều thì em nó có điện thoại, của zai nào không biết, rồi đi ra ngoài. Vừa mới về được lúc, ướt tóc với quần, áo không ướt, chắc mang áo mưa tiện lợi.
Mình thấy chọc
“Làm gì mà ướt quần vậy em?” cười kiểu đểu tí.
Em nó nguýt mình 1 cái rồi vào nhà vệ sinh, chả biết làm gì. Giờ thì ngồi cục ở bàn rồi, miệng cứ lẩm bẩm
“Ướt quần rồi, ôi ướt hết quần rồi”
Mình ngồi update. Tạm thời chỉ có chừng đó để kể.
to be continue …
tiếp theo
p29 Update tối 17-10
7h đang ăn cơm thì Lương gọi điện.
M:”Alo”
L:”anh à, anh ăn cơm chưa?”
M:”Ừ, anh đang ăn”
L:”Dạ, tí anh ăn xong rồi lên luôn, bố mẹ muốn nói chuyện.”
M:”Ừm, mà bố mẹ định nói chuyện gì?”<
đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất
Truyện Cùng Chuyên Mục
» Truyện Teen - Tam Đại Thiếu Gia Và Nhỏ Nhút Nhát: Cổ Tích Giữa Đời Thực
[ 4126 ngày trước - Xem: ]
- 480[ 4126 ngày trước - Xem: ]