Truyện Teen - Tam Đại Thiếu Gia Và Nhỏ Nhút Nhát: Cổ Tích Giữa Đời Thực
Mr.Luân™ [Admin] [On] 27/11/24 - 18:52 |
ao lại nghĩ tới Ken. Mình ích kỉ quá!”- Nó lắc lắc cái đầu
- Cậu nhức đầu à?
- À không sao!- Nó huơ huơ tay
- Kính cậu đâu?- Quân hỏi
- À nãy tớ lỡ làm rớt mất!- Nó
- Vậy cậu lấy kính tớ mang đi này!- Quân móc trong túi ra 1 cặp kính khác
- Cám ơn nhưng tớ không có cận đâu! Tớ chỉ mua vậy thôi
- Kính này 0 điốp mà!- Quân
- Thế à? Thanks cậu nhiều! Tại vì tớ không thích ai nhìn vào mắt tớ nên tớ mang kính!- Nó cúi đầu xuống
- Tớ biết! Mắt cậu đẹp lắm!
- Uhm! Mắt tớ giống mắt bố tớ, người ta bảo mắt tớ đẹp nhưng nó sẽ nhìn thấu tâm hồn của những ai nhìn vào mắt tớ!- Nó
- Uhm! Chắc lại thêm 1 bí mật giữa 2 chúng ta nhỉ?
- Đừng nói ai nghen! Mà tới nhà tớ rồi! Tạm biệt cậu! Ngủ ngon! Cảm ơn vì đã đưa tớ về!- Nó cười toe tạm biệt Quân rồi vào nhà, còn 1 mình Quân đứng trước cửa nhà nó, tháo cặp kính gọng dày ra. Cậu khẽ nói:
- Tớ cũng đang có 1 bí mật chưa nói cho cậu được Nhi à!- Quân nói 1 mình rồi quay lưng đi, móc ip trong túi ra (!) và nói chuyện với ai đó.
- Cái dáng vẻ cù lần này, hợp với mày đấy!” Nhật” Quân ạ!- 1 cậu con trai đứng ở đầu ngõ từ lúc nào, lưng tựa vào chiếc thể thao mui trần màu đỏ. Nói với Quân nhưng lại cố ý nhấn mạnh từ “Nhật”
- …!
- Mày thích con nhỏ đó à?- Linh nhếch mép
- Mày…dám đụng đến cậu ấy! Tao sẽ không tha cho mày!- Quân túm áo Linh (!)
- Mày sao? Thằng cù lần à? Mơ đi! Tao thích chơi với nhỏ đấy! Làm gì tao?- Linh nói
- Mày…thay đổi quá! Mày trở thành thằng xấu xa từ khinào thế hả?- Quân thả Linh ra rồi quay lưng đi
- Từ khi…mày bỏ đi!- Linh nói nhỏ, nhìn theo Quân khuất dần
Về phần nó, về nhà nó nhận được 2 tin nhắn. 1của Uyên và 1 của số lạ
Tao mới thấy 1 bộ truyện hay hay nên mua cho mày luôn! Mai tao mang lên cho!>- Tin nhắn của Uyên, nó phì cười. Nhỏ Uyên thương nó phết.
Tớ là Ken! Buối tối tốt lành ^^!>- Tin nhắn của Ken, nó rất mừng nhưng không dám trả lời vì Vợ nhỡ hắn vẫn còn là Linh thì sao ”
Đừng sợ! Tớ là Ken! Không phải Linh đâu!> - 1 tin nhắn khác đến, như đọc được suy nghĩ nó vậy
“ Oa khó tin quá! Người đa nhân cách ư? Chắc cậu ấy vất vả lắm!” Nó vội rep lại
Uhm! Chúc ngủ ngon >
Khi nào cần cứ liên lạc vào số này!>- Ken trả lời
Hết chap 5
Chap 6:
Sáng, nó dậy sớm. Mắt hơi sưng vì hôm qua khóc, cột tóc lên rồi đeo cái kính Nhật Quân đưa vào rồi xuống nhà ăn sáng với mẹ.
- Hôm nay mẹ nấu súp cua à? Woa, món con thích nhất á mẹ!- Nó reo lên
- Uhm!- Mẹ nó có vẻ buồn buồn
- Sao thế mẹ?
- Nhi này! Con có bao giờ thấy xấu hổ, hay đau khổ vì sinh ra trong 1 gia đình nghèo khó chưa?- Mẹ nó hỏi
- Mẹ này! Mẹ sao thế? Con luôn tự hào về bố mẹ mà! Mommy and Dad are the best!- Nó giơ ngón cái lên
- Uhm! Vậy thì mẹ vui lắm!
- Vâng!Hôm nay học xong con sẽ đi tìm việc làm, sẽ giúp mẹ đỡ vất vả hơn ạ!- Nó tiếp tục ăn súp
- Để mai rồi kiếm con ạ! Lát nữa học xong con hãy tìm đến địa chỉ này! Con hãy tìm người có tên Dương Thế Lâm, nhất định phải gặp ông ấy!
- Ai thế mẹ?
- Gặp rồi biết
- Dạ!
- Nhi à! Mẹ sợ…không lo cho con được nữa!
- Mẹ này! Mẹ sao thế? Hôm nay mẹ lạ lắm! Con không thích đâu!- Nó giãy nãy
- Hôm qua mẹ mới đi xem bói, thầy bảo năm nay là năm tuổi của mẹ, nên tránh di chuyển nhiều…
- Mẹ cũng tin mấy cái đó à?
- À ờ mẹ không tin! Mẹ vẫn đi giao hàng bình thường mà!
- Thưa mẹ con ăn xong rồi! Con đi học đây ạ! Uyên đến rồi
- Tạm biệt con!- Mẹ nó mặt vẫn buồn buồn
Ông à! Tôi cho nó gặp người đó là đúng hay sai? Chắc ông cũng muốn như vậy mà phải không?> Mẹ nó nhìn lên bàn thờ ba nó cầu nguyện
- Cha chả! Hôm nay dậy sớm nhỉ?- Uyên nhìn nó
- Đương nhiên! Tao mà!- Nó nhỉnh mũi lên
- Gớm!- Uyên cốc nó
- Đau! Con này!- Nó ôm đầu
- Truyện nè nhóc!- Uyên đưa nó 1 chồng truyện
- Uhm! Mày biết địa chỉ này không? Mẹ tao bảo sau giờ học tới đó!- Nó giơ tờ giấy ra
- Địa chỉ này…quen lắm!- Uyên nhìn rồi suy nghĩ.- Mà tao chưa nhớ ra!
- Uhm! Để lát tao tự tìm vậy, học xong mày về trước nhé!- Nó nói
- Được! Mà có thể tuần sau hoặc sớm hơn tao sẽ về Mỹ vài tuần!
- Chi vậy?
- Ông nội tao bệnh! Nhà tao đang tranh chấp vài thứ!- Uyên nói
- Uhm! Phức tạp nhỉ, như nhà tao này! Nghèo nên có gì đâu mà tranh chấp keke!
- Nhỏ này!- Uyên nhéo má nó.
- Hehehe!
- Chào Quân! Ngủ ngon chứ!
- Cũng được! Thanks cậu!- Quân lại nhút nhát như thường ngày.
- Sao mày không hỏi tao ngủ ngon hay không? Bạn bè thế à?- Uyên quay đi giả vờ giận
- Thôi mà! Cho tao xin lỗi!
- Hì hì! Tao giỡn đấy, nhỏ ngố!
- Xì! Thôi vào học rồi, học đây!- Nó le lưỡi
Tiết học trôi qua cũng (hơi) buồn tẻ, nó thì nghe giảng chăm chú, Uyên thì ngủ, Quân thì đọc sách gì đó dày cộm. Mỗi người một việc ==’’. Cuối cùng giờ giải lao giữa buổi cũng đến.
- Nhi à! Tao đói bụng quá! Xuống cantin không?- Uyên đứng dậy
- Không! Mày đi đi! Mua cho tao nữa!
- Ok!
Khi Uyên vừa đi được 1 lúc, 1 bạn nam tiến tới chỗ nó…
- Bạn là Uyển Nhi à?- Hưng cười tỏa nắng làm bọn gái trong lớp xì xầm bàn tán vì độ ‘’warm’’ của anh chàng
- Có gì không bạn?- Nó hỏi
- Uyên ngồi đây à?
- Uhm!
- Woa, thiên thần của tui :”> - Má cậu ta bỗng dưng đỏ ửng, mắt long lanh lên.
“ Chuyện gì với tên kì cục này vậy nhỉ?”
- À xin lỗi! Nhất Linh bảo muốn gặp cậu trên sân thượng có chuyện muốn nói!- Hưng quay trở lại vẻ mặt ‘’warm boy’’ ngay
- Vậy à? Được, tớ cũng có chuyện muốn hỏi!- Nó đứng dậy định đi nhưng bị ai đó kéo tay lại.
- Nhi!
- À không sao đâu Quân!- Nó cười tươi
- Grrr! Tên đó muốn làm gì cậu ấy? Đừng để ai thấy vẻ mặt thật của cậu nhé Nhi! Tớ sợ…hắn sẽ thích cậu mất!- Quân nói 1 mình khi nhìn bóng nó khuất dần.
Tại sân thượng của trường, 1 nơi cực thoáng mát và lộng gió, lại không có học sinh khác vì không ai biết pass của ổ khóa. 1 dáng người con trai dong dỏng cao đang đứng đó, nắng chiếu vào người cậu trông rất chói lòa. Trong 1 phút nó bị choáng ngợp bởi hình ảnh đó. Tiến lại gần, nó cất tiếng
- Anh gọi em?
- Uhm! Anh muốn xin lỗi chuyện hồi tối, anh đã sai khi đưa em đến đó!- Linh gãi đầu, khuôn mặt đẹp trai làm tim nó nhảy rầm beng
“ Sao lại đưa vẻ mặt của Ken ra mà xin lỗi tôi! Tôi rất muốn ghét anh nhưng…vì Ken! Tôi chỉ thích Ken trong con người của anh thôi!”
- À không sao!- Nó lạnh lùng
- Để anh đãi em 1 chầu chuộc lỗi!
- Không cần đâu!- Nó
- Sao thế? Anh muốn xinlỗi mà!
- Thay vì dẫn em đi ăn thì anh nên dẫn chị Chi gì đó đi ăn đi! Chị ấy là người yêu của anh mà!- Nó đĩnh quay đi thì Linh ôm chầm nó từ đằng sau làm nó hết hồn, tay chân líu ríu
- Nếu em không đồng ý anh sẽ ôm em như vậy hoài luôn
- Nè! Thả em ra! Gần vào lớp rồi!- Mặt nó đỏ lựng lên
- Đồng ý đi! Rồi anh thả!
- Được….được rồi!- Nó lắp bắp, lần đầu bị con trai ôm như thế nên tay chân rã rời vì…run
- Ok! Khi nào được anh sẽ qua đón em!- Linh thả nó ra và cười tươi như ông mặt trời và ( lại) làm nó choáng thêm 1 lát ( nó không có miễn dịch với trai đẹp mà hehe)
- Dạ! Em về lớp!- Nó đi xuống cầu thang, miệng bất giác mỉm cười.Trên sân thượng còn lại 1 mình Linh.
- Nhỏ ngốc đó dễ dụ thật, mà cũng dễ thương đấy chứ! Mắt thằng Quân chưa đến nỗi mù!- Môi Linh như có 1 nụ cười thoáng qua.
- Mày đi đâu về thế?- Uyên hỏi
- Đi tolet í mừ!- Nó nói, nháy mắt với Quân ra hiệu ‘’ Đừng nói” rồi ngồi xuống cười tủm tỉm 1 mình
- Bộ mới thoát táo bón hay sao mà cười nham nhở vậy nhỏ?- Uyên nhìn nó ra vẻ khó hiểu, có 1 người cũng đang nhìn nó với ánh mắt khó hiểu.
Nó lấy điện thoại nt cho Ken:
Cậu là Linh hay Ken thế? Hiểu về cậu tớ vui lắm!>
“ Gì thế nhỉ?”- Nó cảm thấy cái bàn như rung rung
- Đt mày rung à?- Nó hỏi Uyên
- Đâu có!- Uyên đáp
“ Kì ta, mình vừa cảm thấy cái bàn rung, của Quân à? Mà Quân làm gì xài điện thoại”
Ra về, nó tạm biệt Quân và Uyên rồi mò tìm cái địa chỉ
“ Đường XX à? Lạ quá! Lần đầu mình biết á!”
- Chúcho con hỏi đường XX ở đâu ạ?- Nó hỏi 1 chú xe ôm
- Đường này…lạ quá! Chú không biết cháu ạ, nó ghi là ở khu AB, cháu đi thẳng rồi quẹo phải tới ngã tư quẹo trái là tới khu AB.
- Cháu cám ơn ạ!
Nó đi theo lời chú xe ôm, woa xa wá! Lưng áo nó ướt mồ hôi. Tới khu AB nhưng nó cũng không biết đường nào là đường XX, khu này nhà nào nhà nấy toàn là to to không!
“ Mẹ biểu mình gặp ai ở đây nhỉ, có vẻ nhà giàu có lắm! Ở đây có 2 tòa biệt thự to nhất à! Nhìn xa còn thấy 2 cái đó nữa! To hơn hẳn mấy cái kia, đường XX ở đâu nhỉ?”
Tin tin>- Tiếng còi xe
- Nhỏ kia! Đi đứng gì kì vậy! Đường của cô à! Đứng giữa đường coi chừng có ngày tôi cán cho đấy!- Tiếng 1 cậu con trai
- Tôi xin lỗi!Anh cho tôi hỏi đường XX ở đâu ạ?- Nó đi lại hỏi cậu đó, vì xung quanh đây ít thấy người quá, toàn là biệt thự không!
- Tôi cũng đang đến đó, đường đó chỉ có 2 nhà thôi! Cô muốn quá giang không? Cũng khá xa!- Cậu con trai cười ranh mãnh.
- Được ạ? Cám ơn anh nhiều nghen!- Nó định leo lên xe thì…
- Tôi đâu có bảo cô leo lên đây!
- Anh bảo cho tôi quá giang mà! Xe này chỉ có 2 chỗ thôi vậy tôi ngồi đâu đây!
- Cốp xe rộng lắm!- Người con trai nói vẻ như trêu chọc.
- Anh…định bắt tôi chui vào cốp xe à?
- Chứ sao! Chưa có người con gái nào được ngồi chung với tôi trên xe này hết!
- Grrr….Tôi còn tưởng anh tốt bụng, như vậy thì tôi không cần! Người giàu mấy anh toàn như nhau thôi! Khinh người nghèo khổ như tôi đây!- Nó quay lưng bỏ đi
- Không cần thì thôi! Tạm biệt! Cô gái xấu xí- Tên đó phóng xe đi, bỏ lại nó với cục tức mà không làm được gì. Nước mắt đang từ từ ứa ra vì quá uất. Đang lủi thủi đi lòng vòng tìm đường thi gặp 1 nhóm người 4 5 tên đang ngồi bên vệ đường hút thuốc lá, nó mừng như bắt được vàng tiến lại gần hỏi. (Đọc truyện hay tại bạn nhé)
- Các anh cho em hỏi đường XX ở đâu ạ!
- Cô bé vào khu này làm gì? Xin việc à? Trông cô không có dáng vẻ của 1 tiểu thư, không được giá rồi!- 1 tên nham nhở nói
- Không được giá là sao ạ?- Nó ngây ngô
- Thôi! Không được thì anh em mình dùng vậy!- 1 tên khác để râu dưới cằm lên tiếng ( râu dê í ”) Rồi cả đám tiến lại gần nó
- Mấy người…định làm gì?- Nó sợ sệt định bỏ chạy thì bị 1 tên túm lại ép vào tường
- Ai trước?- Cả đám hỏi nhau
- Để tao!- 1 tên nhào vào sờ soạng nó.
- Cứu tôi với!- Nó la lên
- Im nào! Tháo cái kính xấu xí này ra đi! – Tên đó vứt phăng cặp kính của nó
- Huhu! Có ai giúp tôi không?- Nó la lên
- Cô em tháo kính ra nhìn xinh chứ! Chắc bán qua nước ngoài cũng có giá!
- Phải qua tay bọn này trước đã, haha!
- La cũng vô ích vì ở đây không có ai ở ngoài đường giờ này đâu!- Tên đó xé áo nó ra.
- Sao lại không?- 1 giọng nam trầm lên tiếng
Hết chap 6
Chap 7:
- Mày là ai?- Bọn đó hỏi người con trai dong dỏng cao, đang tựa lưng vào chiếc môtô.
- Tao là ai không quan trọng, bọn du côn tụi mày dám vào khu này mà bắt cóc con gái tống tiền hả?
- Mặc bọn tao! Can gì đến mày?!
- Người bọn bây đang ức hiếp là girlfriend của tao đấy nghe chưa?
- Thế à? Giờ bọn tao thích thế đấy rồi sao? Mày làm gì tụi tao, đánh bọn này không dễ đâu!- Bọn đó hất mặt
“ Tên đáng ghét ư? Hắn bỏ mặc mình rồi mà!?”- Nó, mắt mờ đi vì mệt và sợ, lờ mờ nhận ra bọn côn đồ đang nói chuyện với ai. Nhưng vì quá sợ nên nó ngất đi…
Trong giấc mơ của nó, nó thấy bố nó, đôi mắt sâu nhìn thấu tim gan nó. Khẽ vuốt tóc nó, bố nó bảo
- Con gái của ta! Đừng buồn nữa! Không phải lỗi do con đâu!
- Hức! Con xin lỗi! Vì con mà bố phải đi sớm như vậy! Con có lỗi lắm! Bố đừng tha cho con!- Nó khóc nức nở, quá khứ của 10 năm trước hiện về…
- Nhi à! Con sắp 17t rồi! Liệu sau này không có bố mẹ con sẽ tự lo được chứ?
- Bố! Bố nói vậy là sao?- Nó ngơ ngác
Bố nó không nói gì, mỉm cười quay đi và biến mất. Nó bật dậy, không quan tâm mình đang ở đâu. Nó khóc rấm rứt vì nhớ bố và cảm thấy có lỗi, chỉ vì nó… Một bàn tay dịu dàng lau nước mắt cho nó, nó ngước mặt lên.
- Anh là người hồi nãy?!
- Tỉnh rồi hả gà con?
- Tôi đang ở đâu vậy?- Nó nhìn xung quanh
- Đây là nhà nội tôi! Cô ngất xỉu nên tôi đưa về đây đỡ!- Tên đó cười, 1 nụ cười tỏa nắng làm tim nó lệch đi 1 nhịp. Giờ nó mới nhận ra tên này đẹp đến như thế.
“ Đây phải chăng là hoàng tử?” – Nó ngẩn ngơ
- Sao rồi Gà con, bị đau ở đâu à? Sao há miệng ra như thế?- Người đó ( vì chưa biết tên nên kêu như vậy đỡ ^^) dí sát mặt vào nó.
- À à tôi không sao! Cám ơn anh! Ủa! Sao tôi lại mang bộ đồ này?- Nó nhìn xuống người thì thấy nó đang mang 1 cái đầm màu vàng chanh rất đẹp.
- À là tôi đấy! Vì đồng phục của cô bị rách nên tôi thay giùm cô!
- C…cái…cái…gì! Chẳng lẽ…!- Trong đầu nó đang nghĩ tới 1 chuyện…
- Tôi đã thấy hết rồi! Cô cần phải ăn nhiều vô thành thiếu nữ đi!- Như bắt được suy nghĩ của nó, tên đó tiếp lời.
- Anh dám! Thế là tiêu đời của tôi rồi! Hức hức! Sau này ai còn muốn lấy tôi nữa! Tôi không biết đâu! Oa oa!- Nó khóc um lên
- Này ồn quá! Đừng khóc nữa! Cô sẽ không ế đâu!
- Sao anh biết!- Nó sụt sùi nhìn tên đó
- Vì tôi sẽ lấy cô, tôi đã thấy hết của cô nên tôi sẽ có trách nhiệm với cô!
- Anh…đùa à?
- Tôi không đùa! Gà con! Nào, trước sau gì em cũng thành vợ của tôi, sao ta không “ Thử” 1 chút nhỉ?- Tên đó cởi chiếc sơmi ra, từ từ leo lên giường tới chỗ nó…
- Anh định làm gì thế?- Còn nó thì từ từ lùi lại đụng đầu vào thành giường cái Cốp
- Làm chuyện mà những cặp đôi thường làm!- Tên đó đè nó xuống và nói
- Không! Anh là 1 tên biến thái, thì ra cứu người để làm những trò này à? Help me!
- Sao nào Gà con? Thì anh sẽ chịu trách nhiệm với em mà!
- Never!- Đôi mắt sâu của nó nhìn vào mắt tên đó, gò má trắng phúng phính hồng lên như em bé, môi đang mím lại trông cực dễ thương. Nhan sắc mà nó bỏ công che giấu bấy lâu nay bị lộ ra hết.Tên đó đưa sát mặt vào mặt nó, nó tưởng hắn định kiss mình nên nhắm tịt mắt lại
“ Thôi rồi con sắp lấy chồng rồi mẹ ơi! Tên này mà hoàng tử gì? Hoàng tử biến thái thì được, huhu”- Nó suy nghĩ trong đầu
Nhưng hắn chỉ hôn nhẹ lên trán nó rồi ngồi dậy, nó không thấy có gì nên mở mắt ra, thấy má hắn tự nhiên đỏ lên.
- Anh sao thế? Sốt hả? Sao mặt đỏ thế?
Con gà con này dễ thương quá! Lúc nãy mang kính với cột tóc nhìn khác hẳn, mình định trêu nhỏ 1 lát nhưng saolại mất tự chủ mà kiss lên trán nhỏ nhỉ?>- Suy nghĩ của ai đó.
- Nè! Tôi phải đi đây!- Nó ( tỉnh bơ nhỉ ==’’)
- Đi đi Gà con ngốc!- Tên đó xua xua tay
- Tôi thắc mắc tại sao nãy giờ anh toàn gọi tôi là “ Gà con”
- Cái đầm cô đang mặc với cái tướng ngủ co rúm của cô hồi nãy cứ như con gà con í! Hiểu chưa? Đi nhanh lên!- Hắn đuổi nó
- Xì! Không cần đuổi!- Nó lè lưỡi xách cặp với đồng phục rồi ra khỏi phòng
Còn lại 1 mình, hắn ngồi suy nghĩ…
- Hừm! Con gà ngốc nghếch, bị chọc như thế mà không lo gì hết! Mình sẽ gặp lại nhỏ, mà hình như nhỏ học Saint với mình thì phải! Hi vọng 2 thằng em họ kia không biết đến nhỏ mắc công bọn nó cuỗm mất!...
…
- Mà sao hồi nãy ngoài đường hung dữ thế mà ngủ thì ngoan như gà con thế nhỉ? Nhỏ còn khóc rồi gọi “bố” nữa!- Tiếp tục độc thoại 1 mình rồi đăm chiêu.
Được 15p,
< Cạch>- Này anh!
- Gà con chưa đi à?
- Tại
- Cậu nhức đầu à?
- À không sao!- Nó huơ huơ tay
- Kính cậu đâu?- Quân hỏi
- À nãy tớ lỡ làm rớt mất!- Nó
- Vậy cậu lấy kính tớ mang đi này!- Quân móc trong túi ra 1 cặp kính khác
- Cám ơn nhưng tớ không có cận đâu! Tớ chỉ mua vậy thôi
- Kính này 0 điốp mà!- Quân
- Thế à? Thanks cậu nhiều! Tại vì tớ không thích ai nhìn vào mắt tớ nên tớ mang kính!- Nó cúi đầu xuống
- Tớ biết! Mắt cậu đẹp lắm!
- Uhm! Mắt tớ giống mắt bố tớ, người ta bảo mắt tớ đẹp nhưng nó sẽ nhìn thấu tâm hồn của những ai nhìn vào mắt tớ!- Nó
- Uhm! Chắc lại thêm 1 bí mật giữa 2 chúng ta nhỉ?
- Đừng nói ai nghen! Mà tới nhà tớ rồi! Tạm biệt cậu! Ngủ ngon! Cảm ơn vì đã đưa tớ về!- Nó cười toe tạm biệt Quân rồi vào nhà, còn 1 mình Quân đứng trước cửa nhà nó, tháo cặp kính gọng dày ra. Cậu khẽ nói:
- Tớ cũng đang có 1 bí mật chưa nói cho cậu được Nhi à!- Quân nói 1 mình rồi quay lưng đi, móc ip trong túi ra (!) và nói chuyện với ai đó.
- Cái dáng vẻ cù lần này, hợp với mày đấy!” Nhật” Quân ạ!- 1 cậu con trai đứng ở đầu ngõ từ lúc nào, lưng tựa vào chiếc thể thao mui trần màu đỏ. Nói với Quân nhưng lại cố ý nhấn mạnh từ “Nhật”
- …!
- Mày thích con nhỏ đó à?- Linh nhếch mép
- Mày…dám đụng đến cậu ấy! Tao sẽ không tha cho mày!- Quân túm áo Linh (!)
- Mày sao? Thằng cù lần à? Mơ đi! Tao thích chơi với nhỏ đấy! Làm gì tao?- Linh nói
- Mày…thay đổi quá! Mày trở thành thằng xấu xa từ khinào thế hả?- Quân thả Linh ra rồi quay lưng đi
- Từ khi…mày bỏ đi!- Linh nói nhỏ, nhìn theo Quân khuất dần
Về phần nó, về nhà nó nhận được 2 tin nhắn. 1của Uyên và 1 của số lạ
Tao mới thấy 1 bộ truyện hay hay nên mua cho mày luôn! Mai tao mang lên cho!>- Tin nhắn của Uyên, nó phì cười. Nhỏ Uyên thương nó phết.
Tớ là Ken! Buối tối tốt lành ^^!>- Tin nhắn của Ken, nó rất mừng nhưng không dám trả lời vì Vợ nhỡ hắn vẫn còn là Linh thì sao ”
Đừng sợ! Tớ là Ken! Không phải Linh đâu!> - 1 tin nhắn khác đến, như đọc được suy nghĩ nó vậy
“ Oa khó tin quá! Người đa nhân cách ư? Chắc cậu ấy vất vả lắm!” Nó vội rep lại
Uhm! Chúc ngủ ngon >
Khi nào cần cứ liên lạc vào số này!>- Ken trả lời
Hết chap 5
Chap 6:
Sáng, nó dậy sớm. Mắt hơi sưng vì hôm qua khóc, cột tóc lên rồi đeo cái kính Nhật Quân đưa vào rồi xuống nhà ăn sáng với mẹ.
- Hôm nay mẹ nấu súp cua à? Woa, món con thích nhất á mẹ!- Nó reo lên
- Uhm!- Mẹ nó có vẻ buồn buồn
- Sao thế mẹ?
- Nhi này! Con có bao giờ thấy xấu hổ, hay đau khổ vì sinh ra trong 1 gia đình nghèo khó chưa?- Mẹ nó hỏi
- Mẹ này! Mẹ sao thế? Con luôn tự hào về bố mẹ mà! Mommy and Dad are the best!- Nó giơ ngón cái lên
- Uhm! Vậy thì mẹ vui lắm!
- Vâng!Hôm nay học xong con sẽ đi tìm việc làm, sẽ giúp mẹ đỡ vất vả hơn ạ!- Nó tiếp tục ăn súp
- Để mai rồi kiếm con ạ! Lát nữa học xong con hãy tìm đến địa chỉ này! Con hãy tìm người có tên Dương Thế Lâm, nhất định phải gặp ông ấy!
- Ai thế mẹ?
- Gặp rồi biết
- Dạ!
- Nhi à! Mẹ sợ…không lo cho con được nữa!
- Mẹ này! Mẹ sao thế? Hôm nay mẹ lạ lắm! Con không thích đâu!- Nó giãy nãy
- Hôm qua mẹ mới đi xem bói, thầy bảo năm nay là năm tuổi của mẹ, nên tránh di chuyển nhiều…
- Mẹ cũng tin mấy cái đó à?
- À ờ mẹ không tin! Mẹ vẫn đi giao hàng bình thường mà!
- Thưa mẹ con ăn xong rồi! Con đi học đây ạ! Uyên đến rồi
- Tạm biệt con!- Mẹ nó mặt vẫn buồn buồn
Ông à! Tôi cho nó gặp người đó là đúng hay sai? Chắc ông cũng muốn như vậy mà phải không?> Mẹ nó nhìn lên bàn thờ ba nó cầu nguyện
- Cha chả! Hôm nay dậy sớm nhỉ?- Uyên nhìn nó
- Đương nhiên! Tao mà!- Nó nhỉnh mũi lên
- Gớm!- Uyên cốc nó
- Đau! Con này!- Nó ôm đầu
- Truyện nè nhóc!- Uyên đưa nó 1 chồng truyện
- Uhm! Mày biết địa chỉ này không? Mẹ tao bảo sau giờ học tới đó!- Nó giơ tờ giấy ra
- Địa chỉ này…quen lắm!- Uyên nhìn rồi suy nghĩ.- Mà tao chưa nhớ ra!
- Uhm! Để lát tao tự tìm vậy, học xong mày về trước nhé!- Nó nói
- Được! Mà có thể tuần sau hoặc sớm hơn tao sẽ về Mỹ vài tuần!
- Chi vậy?
- Ông nội tao bệnh! Nhà tao đang tranh chấp vài thứ!- Uyên nói
- Uhm! Phức tạp nhỉ, như nhà tao này! Nghèo nên có gì đâu mà tranh chấp keke!
- Nhỏ này!- Uyên nhéo má nó.
- Hehehe!
- Chào Quân! Ngủ ngon chứ!
- Cũng được! Thanks cậu!- Quân lại nhút nhát như thường ngày.
- Sao mày không hỏi tao ngủ ngon hay không? Bạn bè thế à?- Uyên quay đi giả vờ giận
- Thôi mà! Cho tao xin lỗi!
- Hì hì! Tao giỡn đấy, nhỏ ngố!
- Xì! Thôi vào học rồi, học đây!- Nó le lưỡi
Tiết học trôi qua cũng (hơi) buồn tẻ, nó thì nghe giảng chăm chú, Uyên thì ngủ, Quân thì đọc sách gì đó dày cộm. Mỗi người một việc ==’’. Cuối cùng giờ giải lao giữa buổi cũng đến.
- Nhi à! Tao đói bụng quá! Xuống cantin không?- Uyên đứng dậy
- Không! Mày đi đi! Mua cho tao nữa!
- Ok!
Khi Uyên vừa đi được 1 lúc, 1 bạn nam tiến tới chỗ nó…
- Bạn là Uyển Nhi à?- Hưng cười tỏa nắng làm bọn gái trong lớp xì xầm bàn tán vì độ ‘’warm’’ của anh chàng
- Có gì không bạn?- Nó hỏi
- Uyên ngồi đây à?
- Uhm!
- Woa, thiên thần của tui :”> - Má cậu ta bỗng dưng đỏ ửng, mắt long lanh lên.
“ Chuyện gì với tên kì cục này vậy nhỉ?”
- À xin lỗi! Nhất Linh bảo muốn gặp cậu trên sân thượng có chuyện muốn nói!- Hưng quay trở lại vẻ mặt ‘’warm boy’’ ngay
- Vậy à? Được, tớ cũng có chuyện muốn hỏi!- Nó đứng dậy định đi nhưng bị ai đó kéo tay lại.
- Nhi!
- À không sao đâu Quân!- Nó cười tươi
- Grrr! Tên đó muốn làm gì cậu ấy? Đừng để ai thấy vẻ mặt thật của cậu nhé Nhi! Tớ sợ…hắn sẽ thích cậu mất!- Quân nói 1 mình khi nhìn bóng nó khuất dần.
Tại sân thượng của trường, 1 nơi cực thoáng mát và lộng gió, lại không có học sinh khác vì không ai biết pass của ổ khóa. 1 dáng người con trai dong dỏng cao đang đứng đó, nắng chiếu vào người cậu trông rất chói lòa. Trong 1 phút nó bị choáng ngợp bởi hình ảnh đó. Tiến lại gần, nó cất tiếng
- Anh gọi em?
- Uhm! Anh muốn xin lỗi chuyện hồi tối, anh đã sai khi đưa em đến đó!- Linh gãi đầu, khuôn mặt đẹp trai làm tim nó nhảy rầm beng
“ Sao lại đưa vẻ mặt của Ken ra mà xin lỗi tôi! Tôi rất muốn ghét anh nhưng…vì Ken! Tôi chỉ thích Ken trong con người của anh thôi!”
- À không sao!- Nó lạnh lùng
- Để anh đãi em 1 chầu chuộc lỗi!
- Không cần đâu!- Nó
- Sao thế? Anh muốn xinlỗi mà!
- Thay vì dẫn em đi ăn thì anh nên dẫn chị Chi gì đó đi ăn đi! Chị ấy là người yêu của anh mà!- Nó đĩnh quay đi thì Linh ôm chầm nó từ đằng sau làm nó hết hồn, tay chân líu ríu
- Nếu em không đồng ý anh sẽ ôm em như vậy hoài luôn
- Nè! Thả em ra! Gần vào lớp rồi!- Mặt nó đỏ lựng lên
- Đồng ý đi! Rồi anh thả!
- Được….được rồi!- Nó lắp bắp, lần đầu bị con trai ôm như thế nên tay chân rã rời vì…run
- Ok! Khi nào được anh sẽ qua đón em!- Linh thả nó ra và cười tươi như ông mặt trời và ( lại) làm nó choáng thêm 1 lát ( nó không có miễn dịch với trai đẹp mà hehe)
- Dạ! Em về lớp!- Nó đi xuống cầu thang, miệng bất giác mỉm cười.Trên sân thượng còn lại 1 mình Linh.
- Nhỏ ngốc đó dễ dụ thật, mà cũng dễ thương đấy chứ! Mắt thằng Quân chưa đến nỗi mù!- Môi Linh như có 1 nụ cười thoáng qua.
- Mày đi đâu về thế?- Uyên hỏi
- Đi tolet í mừ!- Nó nói, nháy mắt với Quân ra hiệu ‘’ Đừng nói” rồi ngồi xuống cười tủm tỉm 1 mình
- Bộ mới thoát táo bón hay sao mà cười nham nhở vậy nhỏ?- Uyên nhìn nó ra vẻ khó hiểu, có 1 người cũng đang nhìn nó với ánh mắt khó hiểu.
Nó lấy điện thoại nt cho Ken:
Cậu là Linh hay Ken thế? Hiểu về cậu tớ vui lắm!>
“ Gì thế nhỉ?”- Nó cảm thấy cái bàn như rung rung
- Đt mày rung à?- Nó hỏi Uyên
- Đâu có!- Uyên đáp
“ Kì ta, mình vừa cảm thấy cái bàn rung, của Quân à? Mà Quân làm gì xài điện thoại”
Ra về, nó tạm biệt Quân và Uyên rồi mò tìm cái địa chỉ
“ Đường XX à? Lạ quá! Lần đầu mình biết á!”
- Chúcho con hỏi đường XX ở đâu ạ?- Nó hỏi 1 chú xe ôm
- Đường này…lạ quá! Chú không biết cháu ạ, nó ghi là ở khu AB, cháu đi thẳng rồi quẹo phải tới ngã tư quẹo trái là tới khu AB.
- Cháu cám ơn ạ!
Nó đi theo lời chú xe ôm, woa xa wá! Lưng áo nó ướt mồ hôi. Tới khu AB nhưng nó cũng không biết đường nào là đường XX, khu này nhà nào nhà nấy toàn là to to không!
“ Mẹ biểu mình gặp ai ở đây nhỉ, có vẻ nhà giàu có lắm! Ở đây có 2 tòa biệt thự to nhất à! Nhìn xa còn thấy 2 cái đó nữa! To hơn hẳn mấy cái kia, đường XX ở đâu nhỉ?”
Tin tin>- Tiếng còi xe
- Nhỏ kia! Đi đứng gì kì vậy! Đường của cô à! Đứng giữa đường coi chừng có ngày tôi cán cho đấy!- Tiếng 1 cậu con trai
- Tôi xin lỗi!Anh cho tôi hỏi đường XX ở đâu ạ?- Nó đi lại hỏi cậu đó, vì xung quanh đây ít thấy người quá, toàn là biệt thự không!
- Tôi cũng đang đến đó, đường đó chỉ có 2 nhà thôi! Cô muốn quá giang không? Cũng khá xa!- Cậu con trai cười ranh mãnh.
- Được ạ? Cám ơn anh nhiều nghen!- Nó định leo lên xe thì…
- Tôi đâu có bảo cô leo lên đây!
- Anh bảo cho tôi quá giang mà! Xe này chỉ có 2 chỗ thôi vậy tôi ngồi đâu đây!
- Cốp xe rộng lắm!- Người con trai nói vẻ như trêu chọc.
- Anh…định bắt tôi chui vào cốp xe à?
- Chứ sao! Chưa có người con gái nào được ngồi chung với tôi trên xe này hết!
- Grrr….Tôi còn tưởng anh tốt bụng, như vậy thì tôi không cần! Người giàu mấy anh toàn như nhau thôi! Khinh người nghèo khổ như tôi đây!- Nó quay lưng bỏ đi
- Không cần thì thôi! Tạm biệt! Cô gái xấu xí- Tên đó phóng xe đi, bỏ lại nó với cục tức mà không làm được gì. Nước mắt đang từ từ ứa ra vì quá uất. Đang lủi thủi đi lòng vòng tìm đường thi gặp 1 nhóm người 4 5 tên đang ngồi bên vệ đường hút thuốc lá, nó mừng như bắt được vàng tiến lại gần hỏi. (Đọc truyện hay tại bạn nhé)
- Các anh cho em hỏi đường XX ở đâu ạ!
- Cô bé vào khu này làm gì? Xin việc à? Trông cô không có dáng vẻ của 1 tiểu thư, không được giá rồi!- 1 tên nham nhở nói
- Không được giá là sao ạ?- Nó ngây ngô
- Thôi! Không được thì anh em mình dùng vậy!- 1 tên khác để râu dưới cằm lên tiếng ( râu dê í ”) Rồi cả đám tiến lại gần nó
- Mấy người…định làm gì?- Nó sợ sệt định bỏ chạy thì bị 1 tên túm lại ép vào tường
- Ai trước?- Cả đám hỏi nhau
- Để tao!- 1 tên nhào vào sờ soạng nó.
- Cứu tôi với!- Nó la lên
- Im nào! Tháo cái kính xấu xí này ra đi! – Tên đó vứt phăng cặp kính của nó
- Huhu! Có ai giúp tôi không?- Nó la lên
- Cô em tháo kính ra nhìn xinh chứ! Chắc bán qua nước ngoài cũng có giá!
- Phải qua tay bọn này trước đã, haha!
- La cũng vô ích vì ở đây không có ai ở ngoài đường giờ này đâu!- Tên đó xé áo nó ra.
- Sao lại không?- 1 giọng nam trầm lên tiếng
Hết chap 6
Chap 7:
- Mày là ai?- Bọn đó hỏi người con trai dong dỏng cao, đang tựa lưng vào chiếc môtô.
- Tao là ai không quan trọng, bọn du côn tụi mày dám vào khu này mà bắt cóc con gái tống tiền hả?
- Mặc bọn tao! Can gì đến mày?!
- Người bọn bây đang ức hiếp là girlfriend của tao đấy nghe chưa?
- Thế à? Giờ bọn tao thích thế đấy rồi sao? Mày làm gì tụi tao, đánh bọn này không dễ đâu!- Bọn đó hất mặt
“ Tên đáng ghét ư? Hắn bỏ mặc mình rồi mà!?”- Nó, mắt mờ đi vì mệt và sợ, lờ mờ nhận ra bọn côn đồ đang nói chuyện với ai. Nhưng vì quá sợ nên nó ngất đi…
Trong giấc mơ của nó, nó thấy bố nó, đôi mắt sâu nhìn thấu tim gan nó. Khẽ vuốt tóc nó, bố nó bảo
- Con gái của ta! Đừng buồn nữa! Không phải lỗi do con đâu!
- Hức! Con xin lỗi! Vì con mà bố phải đi sớm như vậy! Con có lỗi lắm! Bố đừng tha cho con!- Nó khóc nức nở, quá khứ của 10 năm trước hiện về…
- Nhi à! Con sắp 17t rồi! Liệu sau này không có bố mẹ con sẽ tự lo được chứ?
- Bố! Bố nói vậy là sao?- Nó ngơ ngác
Bố nó không nói gì, mỉm cười quay đi và biến mất. Nó bật dậy, không quan tâm mình đang ở đâu. Nó khóc rấm rứt vì nhớ bố và cảm thấy có lỗi, chỉ vì nó… Một bàn tay dịu dàng lau nước mắt cho nó, nó ngước mặt lên.
- Anh là người hồi nãy?!
- Tỉnh rồi hả gà con?
- Tôi đang ở đâu vậy?- Nó nhìn xung quanh
- Đây là nhà nội tôi! Cô ngất xỉu nên tôi đưa về đây đỡ!- Tên đó cười, 1 nụ cười tỏa nắng làm tim nó lệch đi 1 nhịp. Giờ nó mới nhận ra tên này đẹp đến như thế.
“ Đây phải chăng là hoàng tử?” – Nó ngẩn ngơ
- Sao rồi Gà con, bị đau ở đâu à? Sao há miệng ra như thế?- Người đó ( vì chưa biết tên nên kêu như vậy đỡ ^^) dí sát mặt vào nó.
- À à tôi không sao! Cám ơn anh! Ủa! Sao tôi lại mang bộ đồ này?- Nó nhìn xuống người thì thấy nó đang mang 1 cái đầm màu vàng chanh rất đẹp.
- À là tôi đấy! Vì đồng phục của cô bị rách nên tôi thay giùm cô!
- C…cái…cái…gì! Chẳng lẽ…!- Trong đầu nó đang nghĩ tới 1 chuyện…
- Tôi đã thấy hết rồi! Cô cần phải ăn nhiều vô thành thiếu nữ đi!- Như bắt được suy nghĩ của nó, tên đó tiếp lời.
- Anh dám! Thế là tiêu đời của tôi rồi! Hức hức! Sau này ai còn muốn lấy tôi nữa! Tôi không biết đâu! Oa oa!- Nó khóc um lên
- Này ồn quá! Đừng khóc nữa! Cô sẽ không ế đâu!
- Sao anh biết!- Nó sụt sùi nhìn tên đó
- Vì tôi sẽ lấy cô, tôi đã thấy hết của cô nên tôi sẽ có trách nhiệm với cô!
- Anh…đùa à?
- Tôi không đùa! Gà con! Nào, trước sau gì em cũng thành vợ của tôi, sao ta không “ Thử” 1 chút nhỉ?- Tên đó cởi chiếc sơmi ra, từ từ leo lên giường tới chỗ nó…
- Anh định làm gì thế?- Còn nó thì từ từ lùi lại đụng đầu vào thành giường cái Cốp
- Làm chuyện mà những cặp đôi thường làm!- Tên đó đè nó xuống và nói
- Không! Anh là 1 tên biến thái, thì ra cứu người để làm những trò này à? Help me!
- Sao nào Gà con? Thì anh sẽ chịu trách nhiệm với em mà!
- Never!- Đôi mắt sâu của nó nhìn vào mắt tên đó, gò má trắng phúng phính hồng lên như em bé, môi đang mím lại trông cực dễ thương. Nhan sắc mà nó bỏ công che giấu bấy lâu nay bị lộ ra hết.Tên đó đưa sát mặt vào mặt nó, nó tưởng hắn định kiss mình nên nhắm tịt mắt lại
“ Thôi rồi con sắp lấy chồng rồi mẹ ơi! Tên này mà hoàng tử gì? Hoàng tử biến thái thì được, huhu”- Nó suy nghĩ trong đầu
Nhưng hắn chỉ hôn nhẹ lên trán nó rồi ngồi dậy, nó không thấy có gì nên mở mắt ra, thấy má hắn tự nhiên đỏ lên.
- Anh sao thế? Sốt hả? Sao mặt đỏ thế?
Con gà con này dễ thương quá! Lúc nãy mang kính với cột tóc nhìn khác hẳn, mình định trêu nhỏ 1 lát nhưng saolại mất tự chủ mà kiss lên trán nhỏ nhỉ?>- Suy nghĩ của ai đó.
- Nè! Tôi phải đi đây!- Nó ( tỉnh bơ nhỉ ==’’)
- Đi đi Gà con ngốc!- Tên đó xua xua tay
- Tôi thắc mắc tại sao nãy giờ anh toàn gọi tôi là “ Gà con”
- Cái đầm cô đang mặc với cái tướng ngủ co rúm của cô hồi nãy cứ như con gà con í! Hiểu chưa? Đi nhanh lên!- Hắn đuổi nó
- Xì! Không cần đuổi!- Nó lè lưỡi xách cặp với đồng phục rồi ra khỏi phòng
Còn lại 1 mình, hắn ngồi suy nghĩ…
- Hừm! Con gà ngốc nghếch, bị chọc như thế mà không lo gì hết! Mình sẽ gặp lại nhỏ, mà hình như nhỏ học Saint với mình thì phải! Hi vọng 2 thằng em họ kia không biết đến nhỏ mắc công bọn nó cuỗm mất!...
…
- Mà sao hồi nãy ngoài đường hung dữ thế mà ngủ thì ngoan như gà con thế nhỉ? Nhỏ còn khóc rồi gọi “bố” nữa!- Tiếp tục độc thoại 1 mình rồi đăm chiêu.
Được 15p,
< Cạch>- Này anh!
- Gà con chưa đi à?
- Tại
đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất
Truyện Cùng Chuyên Mục
» Truyện Teen - Tam Đại Thiếu Gia Và Nhỏ Nhút Nhát: Cổ Tích Giữa Đời Thực
[ 4126 ngày trước - Xem: ]
- 460[ 4126 ngày trước - Xem: ]