watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
Truyện Khoa Học Viễn Tưởng Hành Tinh Oxygene

Truyện Khoa Học Viễn Tưởng Hành Tinh Oxygene

Xuống Cuối Trang

Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là Truyện Khoa Học Viễn Tưởng Hành Tinh Oxygene full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.

Truyện Khoa Học Giả Tưởng Hành Tinh Oxygene
- Tác giả: Klára Fehér
- Thể loại: Khoa học, giả tưởng
- Nguồn : Vn thư quán
- Dịch giả: Nguyễn Phú Hoành , Phạm Huy Hùng
- Tình trạng: Đã hoàn thành
- Người đăng: Trần Luân
- Site: http://trangwaphay.sextgem.com

Klára Fehér
Hành Tinh Oxygene

Dịch giả: Nguyễn Phú Hoành & Phạm Huy Hùng
Chương 1
NGƯỜI LẠ MẶT MUỐN GÌ?
Trong nhà ăn, chàng thanh niên làm ra vẻ như đang nghiên cứu tờ thực đơn, thực ra anh liếc về phía bàn đối diện.
Anh đã đoán đúng, ở góc bàn bên kia vẫn là người lạ mặt. Người lạ mặt rất đáng chú ý và lúc này cũng đang nhìn anh. Trong ánh sáng mờ nhạt của phòng ăn anh vẫn thấy là người đó liên tục quan sát mình.
Chàng thanh niên cảm thấy toát mồ hôi. Nếu lúc này anh bật đứng dậy và rời khỏi nhà ăn có lẽ lại càng khó khăn hơn. Vì nếu người lạ mặt là một tên chỉ điểm, hắn sẽ lập tức theo anh ra ngoài và theo tới tận nhà ngủ. Anh nghĩ, trước nay mình vẫn cẩn thận, không có lỹ lại bị lộ? Bây giờ ta phải dấu tập tài liệu ghi chép ở đâu?
Tim chàng thanh niên đập nhanh. Thật khó thoát khỏ tình huống này. Mức tiêu hao Oxy của anh đã tăng ít nhất là mười phần trăm so với bình thường. Hơn nữa, mấy viên thuốc Ngủ đông anh đã dùng hết.
- Anh chưa gọi món ăn? – Tiếng loa trên bàn nhắc với giọng nhỏ nhẹ dễ chịu – Tôi có thể giúp anh được không? Hôm nay có món Kem táo với vị chuối chỉ cần có bốn Đơn vị Oxy.
- Xin cho nửa suất Kem với vị phúc bồn tử - Anh trả lời và đặt tờ thực đơn xuống.
Người lạ mặt đứng lên và tiến thẳng về phía anh. Anh tự nhủ, mình phải thật bình tĩnh. Nếu cần đánh nhau thì dự trữ Oxy của mình cũng còn vừa đủ. Ta không chịu mất mạng với giá quá rẻ.
- Chào ông – Người lạ mặt nói – Ông cho phép tôi ngồi với ông một phút.
- Ông là ai?
- Là một người bạn tốt. Tôi sẽ giải thích cho ông.
Bình tĩnh ! Bình tĩnh ! Chàng thanh niên tự nhủ. Anh không trả lời, chỉ khẽ gật đầu.
Người lạ mặt hơi cúi mình.
- Cảm ơn, và nếu được phép, tôi sẽ tự giới thiệu. Tôi tên Peter Mac Gulliver. Tôi đã quan sát ông từ mấy ngày nay …
- Xin lỗi, tôi chẳng có gì đáng để quan sát cả.
- Thế thì ông nhầm đấy ông bạn ạ. Phong cách của ông bạn hoàn toàn khác tất cả những người kia.
- Tôi có thể đảm bảo với ông rằng, tôi vẫn hành động hoàn toàn giống như mọi người. – Anh thanh niên cố giấu vẻ xúc động. Nhưng rất lo thấy tim mình đập quá mạnh. Chiếc kim đồng hồ đo lượng tiêu hao Oxy ở cổ tay anh vọt lên một cách đáng sợ.
- Tôi chỉ muốn xin ông giúp cho một vài thông tin …
Chàng thanh niên thở dài lo lắng. Anh đã chuẩn bị tư tưởng, có thể những Kẻ Ở Trên đã lần mò theo anh tớ tận đây, bao vây anh, anh sẽ phải đánh nhau và sẽ dùng hết sức lực của mình. Nhưng sao thế này? Những câu hỏi kéo dài hàng giờ hoặc hàng ngày cho đến khi lượng Oxy của mình phải cạn? Hay là họ sẽ giật phắt chiếc vòi mặt nạ thở của mình? Tất cả chỉ do lỗi tại mình thiếu suy nghĩ chín chắn, do quá khát khao hiểu biết. Chiếc túi nhỏ đựng tài liệu, đáng lẽ mình phải cất dấu ở nơi an toàn thì lại luôn luôn mang theo bên người như một vật cần thiết. Ít ra mình cũng muốn biết thằng cha này thuộc đội điều tra nào: Một chiếc mặt nạ và một chiếc nón bảo hộ với hình dáng mà anh chưa từng thấy.
Anh cố lấy hết nghị lực gắng nói thật bình tĩnh:
- Tôi không tin rằng tôi có bất kỳ loại thông tin nào mà ông có thể quan tâm. Tốt hơn là ta nói thẳng đi. Ông cần gì ở tôi?
- Tôi cần sự giúp đỡ của ông.
Chàng thanh niên tự trấn tĩnh, đừng có rơi vào bẫy của hắn … Anh nói to:
- Tôi không hiểu ông định nói gì?
- Tôi muốn ông cho biết, hiện tôi đang ở đâu?
- Sao tự nhiên ông lại hỏi tôi điều đó?
- Chính tôi muốn hỏi ông. Như tôi vừa nói, tên tôi là Peter Mac Gulliver, tôi từ Trái Đất, một hành tinh ký hiệu BG97 614 nằm trên Đường Ngân Hà trong hệ Mặt Trời. Tôi đang sửa con tàu vũ trụ của tôi thì bị nạn và rớt xuống đây.
Chàng thanh niên hốt hoảng nghĩ, hắn nói láo! Hắn muốn cướp hơi thở của ta, muốn đánh lừa ta. Chắc ta đã để lộ rằng trí nhớ của ta còn hoạt động … Không, ta không được phép biết Đường Ngân Hà là gì … Ta không được biết gì hết … Ôi ! Oxy … Oxy … chiếc kim.
- Ôi, Ông làm sao thế? – Người lạ mặt quan tâm hỏi – Hình như ông bị khó chịu?
- Oxy …
- Oxy của ông cạn rồi à? Xin phép ông cho tôi được tiếp thêm?
Người lạ mặt nạp một vài viên vào chiếc bình Oxy của chàng thanh niên.
- Sao? Khá hơn rồi chứ?
Chàng thanh niên vẫn còn nghi ngờ, có lẽ họ không muốn giết mình ngay, chắc họ còn muốn tra khảo ở ta những điều bí mật. Rất có thể họ tra khảo ta hàng năm. Mà lạ thật, lại cho mình cả Oxy. Cách cư xử rất tế nhị. Nhưng dẫu sao ta cũng phải kín miệng.
- Thưa ông, ông cần gì ở tôi? – Anh hỏi lại lần nữa.
- Thì tôi đã nói, tôi muốn ông giúp đỡ tôi kia mà. Ông xem có chỗ nào yên tĩnh để trò chuyện mà không bị ai quấy rầy không? Nếu ông cho phép tôi xin đề nghị: Ta về nhà ông.
- Thưa ông, ông đừng đùa giỡn với tôi làm gì? Hãy bắt tôi đi nếu các ông muốn. Tôi chán ngấy lắm rồi.
- Trên có trời chứng giám! Tại sao ông không muốn tin tôi. Tôi đã nói rõ. Tôi bị rơi từ con tàu vũ trụ của tôi xuống đây. Tôi không phải là người ở đây. Tôi từ một hành tinh xa lắc xa lơ tới. Tên tôi là Peter Mac Gulliver … Tôi thực không biết ông là ai và cũng không biết mình đang ở đâu. Tôi thấy ông là người có thể giúp đỡ tôi. Xin ông làm ơn …
Và người lạ mặt chắp tay hệt như những người ở đây vẫn làm trong ngày Đại Hội Mùa Xuân.
- Tôi thật chưa hiểu ông – Chàng thanh niên nói. Nhưng nếu ông chỉ yêu cầu có thế thì tôi cũng đành. Tín hiệu của tôi là ON 711 314. Chúng ta đang ở trên hành tinh số I234 567 trong hệ Đường Ngân Hà tên nó là Hành tinh Oxy. Còn một ngôi nhà riêng thì tất nhiên tôi không có cũng như tất cả mọi người ở đây.
T
rong cơn bối rối đầu tiên, July không biết nàng phải làm gì. Chuyện vừa xảy ra quá đột ngột. Trong chớp mắt, kim của các đồng hồ đo trên bảng điều khiển đã nhảy vọt loạn xạ. Có luồng ánh sáng khác lạ và những tín hiệu âm thanh cũng khác lạ. Cùng lúc này, Peter biến mất trên màn hình. Rồi tất cả trở lại yên tĩnh.
July và Peter là cặp vợ chồng mới cưới. Để thưởng thức tuần trang mật, họ làm một chuyến bay vũ trụ. Theo cách tính thời gian của Trái Đất thì ngày 30 tháng 1 năm 3069 con tàu vũ trụ nhỏ 2 chỗ ngồi mang tên Nhân Loại đã xuất phát. Gần đây, đối với thanh niên nam nữ trên Trái Đất, thì đó là “mốt” của những cặp vợ chồng mới cưới. Đi du lịc với tên lửa có tốc độ gần bằng tốc độ ánh sáng. Ai đã qua cuộc hành trình như vậy là có được một bằng chứng thử thách về nhiều mặt: Dũng cảm, Kiên nghị à Tin cậy lẫn nhau tuyệt đối trong mọi tình huống. Những cặp nào khi trở về Trái Đất vãn cảm thấy yêu nhau khăn khít là đã vượt qua mọi thử thách.
Đầu tiên con tàu vũ trụ Nhân Loại vọt theo quỹ đạo như kẻ chỉ với July và Peter, cặp thanh niên nam nữ hạnh phúc, yêu nhau thắm thiết. Trên con tàu, họ cảm nhận được sức mạnh và uy lực của con người, ý nghĩa lớn lao của cuộc sống và đồng thời sự bé nhỏ của mình giữa khoảng không vũ trụ. Hai điểm vô cùng nhỏ trong giải Ngân Hà vô tận, đang say sưa vì hạnh phúc tột độ và sự phiêu lưu của cuộc hành trình. Thỉnh thoảng họ lại bay qua một trạm không gian. Những vệ tinh nhân tạo này từ Trái Đất bắn lên để cung cấp thông tin và giúp đỡ những người du hành vũ trụ trong trường hợp khẩn cấp như hư hỏng máy đo, thiết bị hoặc thiếu thức ăn. Nếu cần, những con tàu vũ trụ có thể đõ lại một hòn đảo mến khác trong khoảng không vô tận. Nhưng July và Peter không thích điều đó. Họ cứ tiếp tục bay, bay mãi.
Họ đang ở trong khu vực của trạm không gian Fortuna 710. Họ có liên hệ vô tuyến đều đặn và định kỳ báo cáo với trạm.
- Tất cả hoạt động đều chứ? – Trạm không gian hỏi.
- Cám ơn, tất cả đều bình thường.
Gần quỹ đạo của con tàu vũ trụ Nhân Loại hiện ra một ngôi sao sáng như mặt trời. Xung quanh có nhiều ngôi sao nhỏ. Trong đó có một ngôi sao phát ra màu Tím – Đỏ rất lạ kỳ. Họ muốn đến gần hành tinh đó và bay vòng để xem. Họ đã khởi động một tên lửa phụ để làm việc đó.
- Tránh xa đi ! Giữ nguyên khoảng cách. Nguy hiểm chết người đó ! Lập tức tiến hành hiệu chỉnh quỹ đạo ! Nhân Loại ! Nhân Loại ! Hãy tránh xa hành tinh màu Tím – Đỏ.
July bỡ ngỡ nhìn Peter hỏi:
- Họ nói gì thế anh?
- Cứ quan trọng hóa vấn đề – Peter mỉm cười nói – Trạm không gian nào cũng thế ! Mấy cậu ấy không được nhúc nhích khỏi chỗ và họ ganh tị với chúng mình đấy.
Tuy vậy, anh vẫn bấm chương trình hiệu chỉnh đường bay.
Con tàu vũ trụ Nhân Loại không lại gần hành tinh màu Tím – Đỏ hơn nhưng cũng không đi xa hơn. Nó bay tròn xung quanh hành tinh chưa quen biết. Trạm không gian Fortuna 710 vừa tiếp tục chỉ dẫn cách phát động tên lửa chính thì một tai nạn xảy ra:
Một tảng thiên thạch đập trúng vỏ con tàu.
Trung tâm điện báo tiếp nhận được ngay báo cáo và cho rằng nhất thiết cần phải sửa chữa chỗ hư hỏng trước khi phát động tên lửa chính. Peter chuẩn bị làm nhiệm vụ này. Anh ôm nhẹ July vỗ về:
- Anh hy vọng là em hãy bình tĩnh. Trong năm phút anh sẽ sửa xong. Sau đó chúng ta sẽ rời khỏi cái khỏng không gian ít mến khách này. Còn em thì làm gì? Trong khi chờ đợi, em pha cho anh một ly nước mát.
Peter mặc bộ đồ du hành vũ trụ theo đúng quy tắc và bước qua lớp cửa dẫn ra phía ngoài con tàu. Đây chỉ là một thao tác sửa chữa thông thường như họ đã học và thực tập không biết bao nhiêu lần lúc còn ở trường học lái tên lửa. July cũng biết điều đó nên không có gì lo lắng.
Lúc này Peter đã bước ra khoảng không vũ trụ, July vừa pha nước vừa theo dõi anh trên màn hình và thấy rõ anh đang di chuyển nhẹ nhàng. Đột nhiên, có một chớp sáng lóe … kim các máy đo vọt lên … hình Peter bỗng biến mất trên màn kiểm tra. Bên con tàu vũ trụ chỉ còn lơ lửng sợi dây bảo hiểm đã bị đứt và một vài dụng cụ. Có vẻ như có cái gì đó đã giật Peter khỏi chỗ đứng của mình. Hay lại một tảng thiên thạch khác cắt đứt dây an toàn? Hay là họ đã gặp một hiện tượng lạ của vũ trụ mà xưa nay chưa ai biết? Khi thực tập du hành vũ trụ, họ đã được luyện tập với tình huống dây giữ bị tuột, nhưng lúc nào cũng còn một dây thứ hai bảo hiểm. Và chuyện cũng đã xảy ra rồi: Trong một cuộc tập luyên, một người tính thích đùa, giỡn được cử ra ngoài đã bỏ lại một sợi dây lưng lòng thòng và một vài dụng cụ cho lởn vởn xung quanh con tàu vũ trụ để dọa người khác. Nhưng không, Peter không thể làm điều này … Và nhất là lúc này họ đang muốn rời xa cái thiên thể có màu Tím – Đỏ bao bọc thì chắc chắn làm gì có sự đùa giỡn.
Tuy vậy July vẫn còn hy vọng. Cô mong chờ Peter bước trở lại vào phòng lái. Mắt cô như dính chặt vào chiếc then cài bên trong tấm cửa. Nhưng then không động đậy. Cô ra tận nơ, mở tấm cửa ra nhìn. Bên ngoài là khoảng không vắng lặng. Peter không còn đó nữa. Phải rồi ! Cùng với tia chớp, có một chuyện gì đó ghê gớm đã xảy ra.
Khi còn ở dưới Trái Đất, mọi người thường nói chuyện với nhau về hiện tượng Phản vật chất. Người ta kể về những nhà du hành vũ trụ chỉ trong chớp mắt bị những tia nào đó tiêu hủy. Nhưng những chuyện đó chỉ xảy ra đối với những người dám mạo hiểm vượt qua khu vực bên kia Đường Ngân Hà … Và nếu đúng thế thì cả con tàu vũ trụ cũng tiêu rồi chứ còn đâu ! Hay là các đồng hồ đo hoặc màn hình bị trục trặc? Nhưng còn tia chớp lóe mắt kia là cái gì? Và thời gian cứ trôi qua, đáng lẽ Peter đã làm xong công việc, trở về rồi mới phải.
Chiếc đồng hồ trên con tàu vũ trụ đã nhích lên được bốn phút theo giờ vũ trụ mà vẫn không thấy vân mong Peter đâu.
Lúc này, trạm không gian lại lên tiếng:
- Đây Fortuna 710 … vỏ tàu đã sửa xong chưa?
- Peter vừa mất tích … - Giọng Jly kêu lên đầy thất vọng – Peter vừa mất tích. Tôi phải làm gì đây?
(Bạn đang đọc truyện tại VipTruyen.Pro chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)
BÁO CÁO
Thành phố Oxy, 12-4-1207 – 19.99.
Con tàu vũ trụ lạ đã bay vòng quanh hành tinh của chúng ta. Nó có liên hệ với tuyến thường trực với trạm AAA. Điện đàm cuối cùng hồi 19.96 là “Peter vừa mất tích. Tôi phải làm gì đây?”
Chúng tôi đang tiếp tục quan sát.
Chúng tôi đã dùng túi TIA BẠC chụp bắt được sinh vật vừa rời khỏi con tàu và đưa xuống đây. Túi đã chụp lên nó không gây thương tích, giữ sống.
Người gốc hành tinh BG 97614 thuộc hệ MẶT TRỜI trong ĐƯỜNG NGÂN HÀ.
Sinh vật được bọc một lớp da, cao 1,80m, giống đực. Nó cũng thở OXY. Từ nãy đến giờ sinh vật không có hành động chống cự.
P
eter Mac Gulliver mải sửa vỏ con tàu nên không thấy được tia chớp. Ý niệm cuối cùng của anh là, anh vừa sửa xong con tàu vũ trụ, anh nghĩ, ổn rồi, ta có thể trở vào …
Bây giờ anh thấy mình đang ở giữa một quảng trường.
Quảng trường nom như một sân chơi trẻ em … những em nhỏ ngồi trên những đống cát nhỏ và chơi với những nhùng, sô nho nhỏ xinh xinh. Xung quanh quảng trường có ghế dài. Trên đó có nhiều người lớn, họ rút trong túi ra những hộp gì tròn tròn nho nhỏ và xoay đi xoay lại. Một vài người khác đứng lên đi khỏi quảng trường. Nhưng anh nhận thấy quảng trường có cái gì đó không giống ở Trái Đất. Tại sao? Peter cũng ngồi xuống một chiếc ghế dài và cố suy nghĩ, hệ thống lại mọi việc vừa xảy ra.
Thật là hãn hữu … lạ lùng. Ta hoàn toàn không thể hiểu được. Không có lý bây giờ ta đang mơ? Mới vừa đây ta còn ở trong con tàu vũ trụ Nhân Loại cùng với July. Con tàu bị một tảng thiên thạch đập vào vỏ … Rồi ta ra ngoài khoảng không để sửa chỗ bị thủng … và rồi … Hiện giờ ta đang ở đâu? Ta đã trở về Trái Đất ư? Nhưng phong cảnh này dứt khoát không phả của Trái Đất. Còn thiếu một cái gì đó mà ở trái đất rất sẵn. Màu sắc? Ở đây, không một thứ gì có màu. Khắp nơ chỉ thấy một thứ ánh sáng lờ mờ, một sự chuyển tiếp giữa ngày và đêm. Tất cả đều màu xám và được chiếu sáng một cách đơn điệu. Cả quần áo của mọi người cũng màu xám. Và mặt họ … Nhưng làm sao có thể trông thấy mặt họ được. Tất cả đều đeo một cái mặt nạ để thở, người lớn cũng như trẻ con … Và cách đi lại của họ cũng thật là kỳ lạ: họ di chuyển thật chậm chạp. Không thấy có súc vật. Cả đến một con mèo hay một con chó cũng không có. Hoặc một con chim sẻ trên cây … Ồ mà ngay cả cây cố cũng không có nữa.
Có lẽ mình mơ, Peter nghĩ vậy và từ từ đứng dậy. Anh nhận thấy mình đang mặc bộ quần áo vũ trụ, một cái nón chụp du hành vũ trụ, một trang bị cấp Oxy và các vật dụng khác. Như vây, anh đã rời khỏi con tàu vũ trụ khi vừa sửa xong chỗ hư hỏng … Và lúc đó đã xảy ra một điều gì mà anh không thể hình dung nổi. Lúc này anh không còn ở trong con tàu vũ trụ nữa. Nhưng anh phải ở một nơi nào chứ ! Nơi đây là nơi đâu? Anh cảm thấy người đờ đẫn mệt mỏi, tim đập nặng và không đều. Chiếc đồng hồ chuẩn đoán vạn năng anh đoe ở cổ tay chỉ rõ nhịp thở và nhịp tim không đều. Bằng một động tác quen thuộc, Peter ấn vào nút chiếc máy nhỏ đeo trên ngực. Nhờ đó bộ lọc máy hô hấp của anh được rửa sạch và máy được nạp đầy không khí giàu Oxy. Lập tức nhịp mạch của anh trở lại bình thường và dần dần anh có thể sắp xếp lại được những ý nghĩ lộn xộn trước đây.
Điều chắc chắn nhất là lúc này anh không còn ở trên con tàu vũ trụ Nhân Loại và cũng không thể là ở trên Trái Đất thân yêu. Vậy thì anh ở đâu?
Túi dụng cụ anh còn đeo bên người, nhưng chiếc dây lưng an toàn đã bị đứt, một đầu thõng xuống. Kiểm lại đồ nghề anh thấy thiếu mất mấy dụng cụ mà trước đó anh vừa dùng để tu sửa vỏ tàu. Nhưng toàn bộ máy móc của anh vẫn đầy đủ và sẵn sàng, trong đó có cả máy Định vị.

Trang: [1]2320 Tiếp

Đến Trang
Trang Chủ Đọc Truyện Truyện Khoa Học Viễn Tưởng Hành Tinh Oxygene
Lên Đầu Trang

Truyện Teen Hay Khác

Anh xin lỗi, mình yêu nhau nhé
Truyện Teen, Chồng hờ ơi! Vợ yêu chồng mất rồi!
Truyện Teen, Yêu lại từ đầu, em nhé! full
Truyện Teen - Anh Đã Tan Rồi
Truyện Teen Người Hùng Của Em
Truyện Teen Đừng Hôn Em
Truyện Teen Ký Ức Đẹp
Truyện Teen Biệt Thự Đen
Truyện Cực Hay Tưởng Nhầm Gái Hư Được Nhầm Gái Ngoan
Truyện Teen Hãy Cười Lên Anh Nhé... Để Kẻ Đến Sau Là Em Còn Cảm Thấy Hạnh Phúc
1234...101112»
Trang chủ
U-ON - 18