Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là Truyện Teen Đem Hạt Giống Tình Yêu Cắm Vào Máu full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.
Hai ngày này tôi cũng không có luôn cùng anh một chỗ, tôi cũng không muốn khi tôi đến nước Anh mà sau đó còn vì anh ở trước mặt Tiểu Bình giải thích cái gì. Chính là buổi tối, tôi muốn ôm anh vào giấc ngủ.
Buổi chiều đầu tiên tôi dọn căn hộ thật sạch sẽ, cũng làm một số món ăn mà Thuộc Đình thích. Khi đang nấu cơm đột nhiên nghĩ đến một câu: Con đường dẫn đến trái tim người đàn ông là đi qua dạ dày (1)? Thật sự là chó má mà, tôi đem dạ dày Thuộc Đình bắt được qua nhiều năm như vậy, tim anh còn không phải bị một quả táo bắt được sao? Nhưng mà cũng nắm quá chặt đi.
(1) Thật ra không phải câu này đâu nhưng nếu edit như thế thì hơi thô nên tớ nghĩ câu này hay hơn, nghĩa vẫn như nhau*~*
Cũng không có một bữa tối dưới ánh nến, chia tay thì cần gì lãng mạn? Chính là ở trên bàn cơm có một con chim trên thiên đường bằng bột màu xanh đứng trên cành cây, thật bất ngờ, như một thiên nga cô đơn mà tao nhã đang cong lên một chân đứng ở nơi đó, giống như trái tim tôi cô đơn vậy. Nhấn phím xuống《 Thực sự muốn yêu em 》của Chu Huệ, giọng hát ngọt ngào của Chu Huệ ở trong không khí truyền khắp.
*****
Một chai rượu vang đỏ, rót cho anh một ly đầy, còn tôi tự rót mình nửa ly. Tôi không uống được rượu, một ngụm nhỏ cũng có thể say, nhưng đây là thời khắc ly biệt rồi, để cho tôi cùng anh uống một lần duy nhất cuộc đời đi.
Thuộc Đình cũng cảm thấy một chút buồn bã của biệt ly, nhưng anh còn có Tiểu Bình. Hơn nữa tôi chỉ là em gái kết nghĩa không có máu mủ gì với anh, hay chỉ là có thể thỏa mãn làm tình nhân bí mật của anh, thì còn có cái gì? Cái gì cũng không có. Tôi mười mấy năm yêu say đắm mà trong lòng anh còn không có lưu lại một nửa dấu vết gì. Vậy cũng tốt, dù sao tôi cũng muốn cùng anh từ nay về sau phân rõ giới hạn, không để lại bất cứ dấu vết gì đối với chúng tôi đều tốt cho nhau.
Uống xong một nửa ly rượu, mặt lập tức đỏ lên, trong lòng cũng cũng bị đốt cháy sạch. Say rượu nên ở dưới ánh đèn tôi thoạt nhìn bỗng nhiên cũng quyến rũ đi rất nhiều, đôi mắt với lệ rơi như trong mắt có chứa nước vậy, nhìn giống như trong một vũng hồ sâu vậy, tôi muốn anh ấy chìm trong đó.
Đêm hôm đó ta không để cho anh ngủ, anh cũng rất phối hợp.
Ngày hôm sau tôi cùng Thuộc Đình nắm tay nhau đi dạo hết các phố lớn nhỏ của thành phố B. Anh mua cho tôi một chút đồ ăn vặt mà tôi thích, vì tôi mà chống đỡ ánh mặt trời mùa thu như chiếc ô vậy, nuông chiều như đối với tình nhân mình yêu.
Sinh nhật của tôi rất nhanh sẽ đến. Sinh nhật năm nay của Thuộc Đình tôi tặng anh một quà tặng không mắc tiền. Tôi lấy ảnh mình và của anh chụp làm thành một chiếc hổ phách (1), tròn tròn trong suốt, bên trong còn có chất lỏng lưu động, khi lắc lắc chất lỏng thì trong bức ảnh, người ở bên trong sẽ biến thành hình ảnh yêu tinh dường như đang đánh nhau, hơn nữa còn có thể thay đổi tư thế. Tuy nhiên, hình ảnh của người trong trông rất mơ hồ, tôi đã xử lý qua, tôi nhưng không hy vọng có người nhìn thấy được cơ thể tôi. Thuộc Đình thật thích món quà này, đêm đó anh đặt chiếc hổ phách kia ở đầu giường, cùng tôi thay đổi nhiều tư thế thân thiết, giống như hai người bên trong kia. Anh nói: "Tâm Tâm, anh thích nhất quà sinh nhật của em năm nay. Anh sẽ trân quý nó."
(1) Hổ phách, có khi được gọi là huyết phách, minh phách, hồng tùng chi. Hổ phách thường gặp dưới dạng khối nhựa cứng hoặc dạng nhũ đá với các khối to nhỏ không đều nhau, nhìn trong suốt với màu rất đẹp; một số trường hợp còn thấy rõ trong mảnh hổ phách chứa các động vật hóa thạch nguyên vẹn. Đem đun nóng, hổ phách tỏa mùi hương dễ chịu.
Đi trên đường dành riêng cho người đi bộ, ngắm các hàng hóa choáng ngợt hai bên cửa, tôi nghĩ muốn một món quà từ anh.
"Anh trai, em muốn nhận trước quà sinh nhật năm nay."
"Ừ, em nói đi, muốn thứ gì? Mấy ngày trước công ty của chúng ta lại ký một hợp đồng rất lớn, lợi nhuận cao. Em muốn cái gì, nói đi." Anh hứa hẹn.
Tôi nghĩ đến cái vòng kim cương trên cổ Khâu Hiểu Bình. Đó là anh mua, nhưng tôi không muốn, bởi vì tôi không thích mấy thứ này. Nhưng lúc này đây, tôi muốn một quà tặng mà anh vĩnh viễn không có khả năng tặng. Đem Hạt Giống Tình Yêu Căm Vào Máu - Chương 22
Mang anh đến một gian của xưởng thủ công cổ điển, tôi chỉ vào đồ vật trong góc khuất của quầy, "Em liền muốn nó, anh mua tặng cho em đi."
Đó là một chiếc nhẫn bạch kim đính kim cương (1) không có gì nổi bật, chiếc nhẫn tinh tế, mặt trên khảm năm viên ngọc toàn (2), ở bề ngoài có vẻ như vậy, là nơi không có bất kỳ đặc biệt, hơn nữa tôi lại là người chưa bao giờ mang mấy thứ này. Anh quay lại, nhìn tôi hỏi.
(2) ngọc toàn: loại ngọc đẹp
Tôi không muốn giải thích, lần đầu đối với anh ương ngạnh, "Anh trai, em muốn cái này. Anh mua đi, mua đi." Tôi lắc tay anh.
Anh thật sủng nịnh xoa xoa tóc tôi, "Thật không có biện pháp nào với em, nha đầu ngốc, chiếc nhẫn này phải là chồng tương lai trao cho. Được rồi, anh liền trao trước cho em, tương lai có chồng rồi, nhưng không được cho anh ta ghen nha." Anh dùng thêm sức vò đầu tôi, vò rối rồi, nhìn thấy tóc bạc bên trong.
"Trời ạ, Tâm Tâm, làm sao em có tóc trắng rồi?" Anh giật mình thốt lên, dường như có điều này là việc bất ngờ, "Tâm Tâm, như thế nào mà anh không biết?"
Trước kia chúng tôi thân mật mỗi đêm thì tóc tôi luôn rối tung ở trên giường, anh thích sự gợi cảm khi tôi nằm với thân thể trắng noãn cùng mái tóc đen xỏa ra. Mà có tóc bạc thì như thế nào? Dù sao tôi cũng phải đi, anh thích hay không thích tôi đã không muốn quan tâm nữa.
Khi thanh toán xong, ông chủ hiền hậu với cặp mắt kính nhìn tôi, trong ánh mắt như thấy tương lai mà tràn ngập thương tiếc, "Cô gái, cô xem như là người hữu duyên. Hi vọng cô có duyên phận là chủ nhân chiếc nhẫn kia, khiến nó có thể thay cô ngăn một kiếp."
Giá tiền chiếc nhẫn làm cho Thuộc Đình có chút kinh ngạc, một cái nhẫn nho nhỏ như vậy, chỉ có mấy viên ngọc toàn, lại là đặt ở chỗ góc khuất quầy nhất. Khi nhìn ra cái anh mua cùng với cái anh cho Tiểu Bình cũng tương đương giá tiền nhau. Anh dùng ánh mắt khác thường nhìn tôi, thật sự không rõ tôi là vì cái đồ thoạt nhìn lại không đáng giá này.
Anh không biết tôi cũng không nói cho anh biết, chỉ cần trong lòng tôi hiểu được là tốt rồi. Làm cho anh đeo chiếc nhẫn cho tôi, đeo vào ngón vô danh (3), tôi thật tâm cầu nguyện lời của ông chủ có thể trở thành sự thật. Tôi không cần nó có thể hay không ngăn tôi một kiếp nạn, tôi chỉ hi vọng nó có thể đem Thuộc Đình là món quà sinh nhật tặng cho tôi.
(3) ngón vô danh là ngón áp út
Cái nhẫn kia thật vừa với tôi, ở tiếp xúc với da thì chỗ đó mang cảm giác có ánh sáng không đồng đều, mà cái nhẫn đắc tiền này chắc chắn có bí mật gì đó ——
Ở trong đó có một vòng chữ nhỏ, vừa vặn được dán sau năm viên ngọc nhỏ, ghi rằng: Anh yêu em, thật sự. Nó có thể cảm ứng được với nhiệt độ cơ thể, một thời gian dài sẽ thay đổi màu, ban đầu từ màu bạch kim đổi thành màu lam nhạt, hơn nữa giữ nguyên trạng một thời gian mà không cần cởi ra. Nếu đeo nhẫn lâu dài, thì màu sắc từ những viên ngọc toàn sẽ phát sáng, lúc đầu từ màu trắng chói mắt thay đổi sẽ phát ra ánh sáng màu lam nhạt nhẹ. Khi vào ban đêm, ánh sáng kim cương chiếu ra, chính là: Anh yêu em, thật sự.
*****
Lần trước khi tôi tới cửa hàng này đã nhìn trúng chiếc nhẫn kia, tôi thích nó ở trong bóng tối, nhất là đeo trên tay, liền phát hiện ra bí mật này. Tôi rất muốn mua nó tặng cho Thuộc Đình, nhưng nghĩ đến ngón tay hơi thô của anh, sẽ không đeo được, vậy là anh sẽ không bao giờ phát hiện bí mật này. Tôi vì thế liền đem chiếc nhẫn này nhớ kĩ trong lòng, nghĩ có một ngày sẽ tự mua cho mình, hoặc là ảo tưởng muốn Thuộc Đình tặng cho tôi (nếu như sau này chính anh phát hiện bí mật này, liền mua tặng cho tôi thì càng tốt).
Sở dĩ muốn Thuộc Đình tặng cho tôi, còn muốn chính anh đeo cho tôi. Trừ bỏ nguyên nhân này, tôi cũng muốn mượn "Chiếc nhẫn" để hài hòa "Cởi bỏ", làm cho Thuộc Đình tự tay cởi bỏ sự trói buộc của tôi với anh. Tất cả chỉ là mua dây buộc mình, chi bằng dùng chiếc nhẫn này để cởi bỏ đi.
Khi màn đêm buông xuống, tôi cùng Thuộc Đình về chỗ trọ.
Thuộc Đình còn muốn nói điều gì đó. Còn tôi rót một ly rượu mà đã mua lúc đi dạo phố, uống một ngụm, sau đó hôn lên môi anh, chuyển hết rượu vào trong miệng anh, đây là điều cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng làm. Thuộc Đình cũng có vẻ rất thích thú, từng chút từng chút một nuốt vào, cho đến khi anh dần dần hai mắt mơ hồ.
"Quan Tâm, em. . . . . ." Anh có chút không thể tin.
Tôi hôn anh thật sâu, "Ngủ đi. Thuộc Đình, ngủ đi."
Anh cố gắng tỉnh táo lại, nhưng đối với người đã bỏ thuốc ngủ vào trong rượu. Anh chật vật một lát, rốt cục cũng thất bại trước sự kêu gọi của giấc ngủ, nặng nề ngủ, trước khi nhắm mắt thì trừng tôi với ánh mắt cực kỳ hung dữ. Đổi lại ngày thường, tôi có thể sẽ sợ; nhưng ngày mai, khi anh...tỉnh lại, tôi đã ngồi trên máy bay rời nước rồi, tôi còn sợ anh sẽ làm gì?
Ngắm khuôn mặt người tôi yêu, tôi ghé vào tai anh thì thầm: "Thuộc Đình, em yêu anh, thế nhưng anh lại không yêu em. Bông hoa tình yêu của em không có cơ hội nở rộ. Anh biết không? Em rất muốn biết bông hoa của em có màu gì. Nhưng anh không chịu cho em hạnh phúc; không có hạnh phúc thì sao..., tình yêu chắc là không nở hoa được rồi." Tôi bật khóc. Ba lần, tôi nói với anh ba lần về bông hoa tình yêu, nhưng mà cuối cùng tình yêu của tôi còn không có nở.
Khi khẽ hôn anh, tôi đem hành lý gói ghém xong, chuyển tới một khách sạn của thành phố B. Cha mẹ cùng cha mẹ nuôi đã chờ ở đó. Tôi nói với bọn họ đã chuốc thuốc ngủ Thuộc Đình ở chỗ tôi, kết quả bọn họ mất cười. Cười như vậy để làm giảm đi không khí li biệt đau buồn này, để cho tôi có thể đem sự đau lòng ẩn thật sâu dưới nụ cười.
Tôi tìm gặp Tiểu Bình, đem Thuộc Đình trịnh trọng phó thác cho cô ta. Đem Hạt Giống Tình Yêu Căm Vào Máu - Chương 23
"Tiểu Bình, tôi rất khâm phục cô, rốt cục cô cũng có được anh ấy."
"Cám ơn Hội trưởng, lúc trước nếu không phải Hội trưởng chỉ điểm, tôi cũng phải đi thêm rất nhiều đường vòng."
"Mặc kệ cô đi bao nhiêu đường vòng, tôi nghĩ, anh ấy vẫn là sẽ yêu cô."
"Đó là đương nhiên, khi tôi còn chưa vào đại học đã thề sẽ nắm giữ được anh ấy mà." Gặp tôi nhíu mày tỏ vẻ hỏi, Tiểu Bình cười đến rất đắc ý, "Tôi có nhìn thấy bức ảnh Thuộc Đình chụp trong quyển tốt nghiệp của em họ, em họ nói cho tôi chuyện của anh ấy, đương nhiên, cũng bao gồm cô. Em ấy nói cho tôi biết, nếu như muốn có được Thuộc Đình, phải loại bỏ Quan Tâm."
"Ha ha a, " tôi đang cười, nhưng trong lòng chảy máu, thua cũng liền thua không vinh quang gì, "Tiểu Bình, hãy thật yêu thương anh ấy."
Vẫy vẫy tay, không cần tạm biệt, tôi xoay người đi vào trong đêm tối.
Sân bay sáng sớm, thật yên lặng, trong phòng chờ cũng không ồn ào. Kỷ Như Thần, Kỷ Như Hàng (anh ta cho tới bây giờ vẫn là bạn trai tôi), Tang Khả Trữ, Hứa Uy Nhi, hơn nữa cha mẹ nuôi cùng cha mẹ tôi, bọn họ đến tiễn tôi. Hội sinh viên cùng trường học có ít người đến đưa tiễn tôi, đối với người không thích buồn bã của ly biệt, cũng liền miễn cho bọn họ đi.
"Hi, Anh yêu, anh chăm sóc tốt thân thể mình nha." Tôi túm lấy thấp áo Kỷ Như Hàng, "Anh phải thật trung thực với, không được có bạn gái mới nha."
"Yên tâm đi, em yêu," Anh ta bắt chước tôi nói..., "Em cũng phải nghiêm túc ở bên kia mà học tập đó. Không được đi lung tung quyến rũ đàn ông nước ngoài!"
"Anh nếu dám lung tung phóng điện, để cho em biết được anh liền thảm." Tôi uy hiếp anh ấy.
"Tốt lắm, em đã là thiếu phụ (1) rồi," anh ta xoa tóc tôi, "Thật? Lắm lời, anh sẽ chờ em trở về ."
(1) thiếu phụ: Người phụ nữ trẻ đã có chồng.
Kỳ thật chúng ta đều hiểu được, nói những lời này chỉ là vì điều chỉnh không khí, bởi vì không khí trầm lặng của bốn lão hồ li kia không được tự nhiên lắm.
Kỷ Như Thần tới đây, "Nha đầu ngốc, tự mình một mình ở bên ngoài, phải cẩn thận. Nhớ rõ không được đi một mình với người lạ đó."
Tôi đi qua dựa vào, "Như Thần, em sẽ nhớ tới chị. Mỗi đêm em sẽ nghĩ dáng vẻ quyến rũ của chị để ru nha."
"Làm trò," chị ấy đẩy tôi, "Em trong lòng nghĩ đến ai mà chúng tôi không biết, có thời gian nghĩ tới chị không bằng ngẫm nghĩ về Thiên Sứ của nhà chúng tôi đi."
"Đúng vậy a, Quan Tâm, em là bạn gái mà anh yêu nhất, không nghĩ đến cơ thể của anh thì còn muốn ai nữa?" Kỷ Như Hàng đưa ra một vẻ mặt “Em chẳng lẽ muốn quăng anh đi", "Có muốn hay không anh đưa cho em ảnh nude của anh, để an ủi nỗi khổ tương tư của em?"
CHƯƠNG 46
"Bệnh thần kinh!" Chúng tôi đều cười rộ lên. Tang Khả Trữ cùng Hứa Uy Nhi cũng ở đây thoải mái cười to. Tôi thật sự cảm ơn bọn họ trong lúc tôi yếu đuối nhất đã ở bên cạnh tôi.
Trước khi vào cửa, cha mẹ cùng cha mẹ nuôi hôn tạm biệt. Kỳ thật bọn họ vốn muốn đưa tôi đi, nhưng tôi nói: "Nếu cha mẹ đưa con đi..., sẽ làm bọn quỷ nước Anh quốc cười mất, bọn họ sẽ cho rằng con lớn như vậy mà còn chưa cai sữa."
Vừa nghe những lời này, bọn họ lập tức thay đổi chủ ý, "Vậy con tự đi một mình vậy, qua đến đó liền điện về cho cha mẹ đấy. Ở bên kia không được khóc, không làm cho bọn nước ngoài khinh thường người Trung quốc chúng ta."
"Hành khách của chuyến bay dân dụng C322 mời đến trạm kiểm vé số 3, máy bay sẽ nhanh chóng khởi hành, xin quý vị nhanh chóng lên máy bay. . . . . ." Giọng nói ngọt ngào truyền vào tai chúng tôi như đại biểu cho tín hiệu biệt li.
Đi đến cửa soát vé, thời điểm đưa vé, tôi bỗng nhiên xoay người nhìn xung quanh đại sảnh, mặc dù biết rõ Thuộc Đình cũng chưa tỉnh, nhưng tôi vẫn là hi vọng nhìn thấy hình bóng của anh.
"Qúy khách, vé máy bay của cô." Cô gái phục vụ ngọt ngào nhắc nhở tôi, thời khắc ly biệt thật sự đã đến.
"Tạm biệt, phải nhớ đến tớ đó." Giả vờ vui vẻ vẫy chào bọn họ, tôi xoay người đi vào.
Tôi đi chầm chậm, đợi cho đến chỗ ngoặt, khi người bên ngoài đã không còn thấy tôi, mới bắt đầu chạy, đồng thời nước mắt tôi cũng từng giọt từng giọt rơi.
Ngồi trên máy bay, tôi ngồi ghế cạnh cửa sổ, nhìn mặt trời ngoài cửa sổ, nhìn máy bay chậm rãi cất cánh. Khi thành phố B trong mắt tôi dần dần nhỏ lại, tôi vô thanh nói một câu với ngoài cửa sổ: Tạm biệt, người yêu của tôi. Đem Hạt Giống Tình Yêu Căm Vào Máu - Chương 24
Ở nước Anh ngày trôi qua rất nhanh, nhưng tôi không vui vẻ gì. Tôi nghĩ về Thuộc Đình nghĩ đến hàng đêm nước mắt đều làm ướt gối. Trước kia lúc còn trong nước, tuy rằng không phải hàng đêm cùng ngủ, nhưng ít nhất tôi mỗi ngày đều nhìn thấy anh. Mà nay, tôi hàng đêm mơ thấy anh, nhưng như thế nào cũng không cảm giác được nhiệt độ của thân thể anh.
Gọi điện về, tôi cũng không hỏi những chuyện có liên quan của anh và Tiểu Bình. Nhưng Thuộc Đình cũng có gọi điện, anh nói: "Quan Tâm, em được lắm, em cũng can đản lắm, dám đánh thuốc anh. Nếu không phải anh biết em không có mưu đồ gì với anh, đừng nói em có đang ở nước Anh, thậm chí em có chạy đến Sao Hoả, anh cũng sẽ đuổi theo tính sổ với em."
Sau đó chúng tôi đều dựa vào E-mail để liên lạc, Thuộc Đình viết rất nhiều mail cho tôi, đây là tôi bất ngờ nhất. Có một lần, trong thư anh nói: Tâm Tâm, em biết không? Hiện tại anh cũng đã bắt đầu trồng một cây hoa tình yêu, anh nghĩ, anh cũng sẽ biết nó có màu gì rồi.