Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là Truyện Teen Đem Hạt Giống Tình Yêu Cắm Vào Máu full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.
(2) cáp ba cẩu: chó giữ nhà ví với tên đầy tớ tận tụy.
"Ha ha a," chúng tôi đồng thời cười khanh khách, "Được rồi, hội trưởng còn có việc, đi trước. Không gặp lại." Xoay người hướng phía trên đi lên, cô ta cũng đi xuống dưới, gặp thoáng qua, tựa hồ cũng không có chuyện gì.
Rẽ chỗ ngoặt đã là tầng cao nhất, tôi thích phong cảnh ở tầng cao nhất —— có thể đứng ở trên cao, khi mở rộng vòng tay ra thì dường như có thể ôm lấy toàn bộ thế giới. Tôi luôn luôn nghĩ: nếu tôi có toàn bộ thế giới này, như vậy Thuộc Đình có phải hay không sẽ là của tôi? Mỗi lần bản thân nghĩ tới cũng đều bật cười, sau đó mở mắt ra, để thấy sự thật. Ước mơ vẫn vậy, sự thật vẫn như vậy, tôi vẫn như cũ không có được toàn bộ thế giới, mà Thuộc Đình vẫn là trải qua ngày Tiêu Dao (3) của anh, rượu ngon, xe đẹp, người đẹp nhỏ tuổi. Anh ấy trôi qua trong chỉ túy kim mê (4), mặc kệ tôi yêu anh ấy đến đau lòng.
(3) Tiêu dao: (tiêu diêu) là tự do tự tại.
(4) chỉ túy kim mê: xa hoa trụy lạc. Đem Hạt Giống Tình Yêu Căm Vào Máu - Chương 19
Nhớ tới thời điểm tôi mười ba tuổi cùng Thuộc Đình nói chuyện về hoa tình yêu. Khi đó anh cảm thấy tôi thật nhàm chán, đối với người tại thời điểm mười ba tuổi, cuối cùng xác định mình là thật sự yêu anh, không phải sùng bái anh cũng không phải thói quen muốn anh ở bên cạnh.
Hoa tình yêu ah! Thuộc Đình, hoa tình yêu của em ở trong máu đã muốn bén rễ, nhưng anh vẫn tiếc một tia ánh mặt trời cho tình yêu của em, tình yêu của em sẽ có một ngày nở hoa sao?
Khâu Hiểu Bình bắt đầu ở phía trước Thuộc Đình như thoáng qua. Cô ta làm thật tự nhiên, giống nhau luôn lơ đãng cùng Thuộc Đình ngẫu nhiên mà gặp, mỗi lần ngẫu nhiên gặp đều có một việc phát sinh. Bắt đầu là khi cô ta cùng bạn bè chơi đùa, chạy rượt lại đụng phải Thuộc Đình, cô ta cười ngây thơ với anh, một cô gái kia mỉm cười ngọt ngào khéo léo như vậy, nụ cười ấy lập tức liền tiến vào trong lòng Thuộc Đình.
Sau đó tại cuộc họp của Hội, cô ta đưa ra một loạt các đề xuất mới, cùng với yêu cầu mãnh mẽ hội sinh viên thả ra một phần quyền lực cho ban câu lạc bộ, đừng cho ban câu lạc bộ giống như một cái bình hoa. Ban đầu là một cô gái nhỏ đáng yêu trong giây lát trở thành một người đẹp sáng tạo nhanh nhẹn cá tính, Thuộc Đình bắt đầu chú ý tới cô ta.
Và sau đó là ở thư viện, bể bơi, thậm chí cả công ty Thuộc Đình.
Công ty Thuộc Đình muốn tìm một gương mặt xa lạ để quay một đoạn quảng cáo, cuối cùng trong vòng chung kết ngoài một cô gái đáng yêu má hồng còn có Khâu Hiểu Bình. Tuy rằng quảng cáo kia cô ta không quay được, bởi vì cô gái kia có điều kiện so với cô ta thích hợp hơn một chút. Nhưng là thời gian sau, Thuộc Đình bắt đầu theo đuổi cô ta.
Tặng hoa, đưa đón, bữa tối lãng mạn. . . . . . Thuộc Đình thời điểm mỗi lần phát triển một tình yêu mới tôi cũng là có thiếu đi một người cùng nhau dùng cơm. Nhưng mà khi chính mình dùng bữa tối, nghĩ đến Thuộc Đình ở trong ánh nến lung linh cùng bạn gái mới chứa chang tình cảm yêu thương, bày ra phong thái mê người của anh, tôi đều dùng nước mắt để thay thức ăn.
Mà mỗi lần Thuộc Đình trở về lúc nửa đêm, đều mang theo trên người mùi nước hoa lên giường tôi.
Khâu Hiểu Bình là bạn gái Thuộc Đình một phụ nữ lạt mềm buộc chặt (1). Thuộc Đình theo đuổi cô ta là thời gian lâu nhất từ trước tới nay, hầu như chẳng có phụ nữ giống như cô ta, ước chừng cự tuyệt anh hai tháng. Ngay tại Thuộc Đình hào hứng nhất chính là thời điểm cô ta đồng ý yêu cầu của anh, trở thành bạn gái mới nhất của anh.
(1) Trong bản raw ghi là dục cầm cố túng. Đây là một trong 36 kế có nghĩa là muốn bắt thì phải thả.
Thời điểm Thuộc Đình theo đuổi cô ta, tôi ở một bên thấy rất rõ ràng. Tôi hiểu được từ khi chơi đùa đến nay đây là lần đầu tiên anh thật sự nghiêm túc. Bởi vì anh bắt đầu ở trước mặt tôi nói về cô ta, thời điểm nói đến cô ta ánh mắt của anh liền sáng lên. Anh bắt đầu tốn tâm tư muốn làm sao cho cô ta vui vẻ, như thế nào để mỗi ngày cô ta đối với anh "bày ra một nụ cười mê người. Thuộc Đình nói mỗi lần thấy cô ta đối với anh cười, có cảm giác dường như mặt trời trên thế giới đều vì ai kia mà nở rộ.
*****
Tôi bắt đầu nhấm nháp hương vị tịch mịch một mình, bởi vì Thuộc Đình bắt đầu qua đêm bên ngoài. Tôi không biết Thuộc Đình có thỏa mãn trên người Tiểu Bình hay không, dù sao anh cũng không trở lại ngủ.
Sau đó khi Tiểu Bình ở trong trường học bắt đầu thật kiêu ngạo xưng hô Thuộc Đình một tiếng "Đình", tuy rằng thật buồn nôn, nhưng mà tôi thấy Thuộc Đình thật sự là hưởng thụ, dường như chỉ cần Tiểu Bình gọi anh một câu mềm mại ôn nhu "Đình" thì trong người sẽ thoải mái vậy.
Tận mắt thấy Thuộc Đình biến hóa từng ngày, tôi biết thời đại của tôi đã qua, tôi bắt đầu trở thành quá khứ của Thuộc Đình. Trước kia tôi sẽ nghĩ như thế nào? Anh ấy chơi một lúc mệt mỏi thì sẽ trở lại bên cạnh tôi. Tôi không thể không nghĩ tới rồi một ngày kia sẽ có một người làm cho anh ấy phải đầu hàng, nhưng tôi không nghĩ nó sẽ tới nhanh như vậy, hơn nữa lại là Tiểu Bình này.
Đêm đó khi Thuộc Đình trở về, tôi đã ngủ. Trong thời gian này tôi cơ hồ mỗi đêm đều mất ngủ, liền đêm đó phá lệ ngủ sớm. Trong lúc mơ ngủ cảm giác dường như có một đôi tay ở trên người tôi dao động, tôi hung hăng cắn một cái, dù sao hiện tại tôi chỉ có nằm mơ mới thấy anh."Thuộc Đình ——" tôi khẽ lẩm bẩm, "Rất nhớ anh nha."
Trong giấc mơ kia có đôi bàn tay ấm áp thật ấm áp. Tôi hướng đôi tay kia dựa sát vào. Để mặt chôn ở đôi tay kia, chà qua chà lại, càng ôm chặt hơn một ít.
"Thuộc Đình," tôi thở dài một tiếng, "Vì sao anh yêu không phải là em? Thuộc Đình, em yêu anh đến tim đã vỡ nát rồi. Không cần, em không muốn anh bị người khác cướp mất đâu."
Trong mơ Thuộc Đình thật ôn nhu, anh nhẹ vuốt ve mái tóc dài của tôi, hôn lên má tôi. Tôi cười hì hì: "Thuộc Đình, nếu anh thật sự đối với em tốt như vậy thì thật tuyệt biết bao nhiêu. Em không nghĩ sẽ mất anh đâu, không nghĩ. . . . . ." Nước mắt bắt đầu chảy ra.
"Đứa nhỏ ngốc này, em sẽ không mất anh đâu. Anh sẽ vĩnh viễn là anh trai của em mà." Anh ôn nhu dựa vào tóc, thì thầm bên tai tôi.
"Không cần, em không muốn anh là anh trai em, em chỉ muốn anh là của em thôi. Không cần Trương Duy Ngọc, không cần Từ Huệ Nhi, cũng không cần Tiểu Bình . . . . ." Tôi ở trong giấc mơ đối với anh tùy hứng, nước mắt rơi càng nhiều, tự tay vòng qua cổ anh, miệng hôn loạn xạ.
Anh bắt đầu hôn lại tôi, hai tay ở trên người tôi như tạo ra nhiệt vậy. Nong nóng quá, càng ngày càng nóng, giấc mơ này cũng chân thật như giống nhau cũng từng phát sinh . . . . . . Tôi tỉnh dậy, mở mắt ra, Thuộc Đình ghé trên người tôi cười như ma quỷ vậy, "Quan Tâm, không nghĩ tới em đang ngủ cũng sẽ nhiệt tình đáp lại anh như vậy nha."
Tôi sợ đến chết, cái gì trong giấc mơ đẹp cũng không có.
Nghe thấy những lời nói mộng mị của Quan Tâm, nhìn thấy trong lúc giấc ngủ không yên cô ấy còn khóc, Thuộc Đình trong lòng như có một nơi nào đó có một chút dịu dàng, dịu dàng đến đau đớn vậy. Không yêu cô ấy tại sao phải đau lòng khi thấy nước mắt cô ấy? Có lẽ là lâu ngày rồi sinh tình cảm không? Ở cùng một chỗ lâu như vậy, đối với cô ấy, ngoài tư cách là em gái ra đã sinh ra một tình cảm khác sao? Nhưng là, hắn đã có Khâu Hiểu Bình. Nghĩ đến cô bé con kia, Thuộc Đình lại cười —— Quan Tâm, em vẫn là em gái kết nghĩa của anh. Đem Hạt Giống Tình Yêu Căm Vào Máu - Chương 20
Trường học muốn cử tôi đi nước Anh với tư cách là sinh viên trao đổi. Tôi không muốn đi, bởi vì tôi không thích tính kiểu cách của người Anh. Nhưng chủ nhiệm khoa muốn tôi suy nghĩ, trong một tuần lễ cho thầy ấy câu trả lời.
Tôi không nói cho Thuộc Đình biết, anh ấy hiện đang bận rộn yêu đương, tội gì phải lấy việc vặt như vậy mà làm phiền anh? Cho dù có nói với anh, anh cũng sẽ không nói với tôi: Quan Tâm, em không nên đi, anh không thể không có em được.
Thực ra là tôi không hạ quyết tâm được, không phải tính kiểu cách của người Anh, mà là tôi rời không được Thuộc Đình. Tôi không biết nếu tôi đi nước Anh, không nhìn thấy Thuộc Đình, mỗi đêm không có nhiệt độ cơ thể của anh làm hơi ấm, tôi như thế nào sẽ vượt qua một năm dài đằng đẳng được chứ?
Cách thời hạn của chủ nhiệm khoa còn một ngày. Ngày mai, tôi phải quyết định, là đi hay vẫn là ở lại. Đi, sẽ có một năm không nhìn thấy Thuộc Đình; ở lại, thực ra cũng giống nhau, chỉ có thể nhìn Thuộc Đình cùng người con gái khác khác tình cảm ngọt ngào, thì chỉ càng thêm đau khổ thôi. Nhưng mà quyết định thật sự rất khó khăn.
Ngồi ở hồ Vô Danh, nhìn mặt trời buổi chiều từ từ khuất bóng, hồ nước một màu đỏ, như màu máu tươi vậy.
Di động reo, là Thuộc Đình gọi đến. Tôi đặt nhạc chuông điện thoại khi Thuộc Đình gọi đến là bài hát mà tôi yêu thích ——《Yêu là đáng giá cả đời》của Kỷ Như 璟. Mỗi lần Thuộc Đình gọi tới, di động sẽ vang lên: "Người phụ nữ bạn yêu là ai có đáng giá cả đời không? Bất kể bao lâu cũng không chia cách. Người phụ nữ bạn yêu là ai có đáng giá cả đời, mỗi sáng bạn thức dậy sẽ nhìn thấy bên cạnh?" Đây là điều tôi vẫn muốn hỏi Thuộc Đình. Tôi biết câu trả lời không phải là tôi.
"Alô, em đây." Tôi nắm lấy di động, nghe bên kia giọng nói truyền đến, mỗi một câu một chữ làm trái tim tôi từng chút một vỡ vụn ra.
"Quan Tâm, anh nghĩ anh yêu cô ấy rồi." Ở đầu bên kia điện thoại anh nói, "Anh muốn cô ấy luôn luôn ở bên cạnh anh, anh không muốn cô ấy không hạnh phúc; mọi lúc mọi nơi khi ở bên cô ấy đều cho anh niềm vui, thật muốn ở bên cô ấy suốt cả đời. . . . . ."
Tôi đã không còn nghe được anh ấy đã nói những gì. Thuộc Đình có nói qua, chỉ cần anh không nói yêu, thì người con gái đó sẽ không phải là người yêu của anh. Tôi biết sớm muộn gì sẽ có một ngày như thế, nhưng mà không nghĩ đến, ngày này đến thời điểm tôi sẽ bất lực chống cự như vậy. Nước mắt tôi không thể kiềm nén lại được, chảy dài xuống, tôi không biết tự nhiên trên tay vì sao có thể có màu đỏ như vậy.
Hóa ra mặt trời chiều trong mắt người yêu lại chảy ra máu. Thuộc Đình, kiếp này có một người con gái vì anh rơi lệ đến ra máu, anh cũng xứng đáng có được. Tuy rằng anh không biết.
"Tâm Tâm, em có nghe không?" Anh hỏi.
"Đúng vậy, em đang nghe đây." Tôi trầm giọng trả lời, "Anh trai, tìm kiếm nhiều năm như vậy, rốt cục anh cũng tìm được cho mình một người cô gái đáng giá cả đời để, thật chúc mừng anh." Hít mũi một cái, nhìn trong máu mũi cũng bắt đầu chảy ra, tôi bỗng nhiên muốn cười.
*****
Cười bản thân mình là si tình hay là ngu ngốc? Tôi ngay cả lý do khóc đều không có. Thuộc Đình có bao giờ nói yêu tôi đâu.
"Tâm Tâm, em là một cô gái tốt, anh vẫn muốn nói," anh dừng một chút, "Anh vĩnh viễn sẽ là anh trai của em. Về sau có chuyện gì, đều có thể đến tìm anh như trước vẫn được. "
Thuộc Đình ngốc, em cũng không coi anh là anh trai. Có em gái kết nghĩa nhà ai lại giặt quần áo nấu cơm cho anh, còn cùng anh thân thiết? Anh nghĩ rằng em với anh là cái gì ? Ai đến đều cũng không cự tuyệt sao? Nếu không yêu anh, làm sao có thể như vậy không hối hận tặng cơ thể của em cho anh mà không cần trả giá chứ?
Nước mắt đỏ rực từng giọt từng rơi nhanh xuống, ngay cả mũi cũng đầy dẫy. Trong nháy mắt đó tôi đưa ra quyết định —— "Anh trai, em có việc muốn nói cho anh biết."
"Em nói đi, Tâm Tâm. Anh thật vui em còn có thể nói với anh." Anh ở bên kia vội vàng nói, giống như chỉ có như vậy mới có thể hiện ra anh vẫn là anh trai của tôi vậy.
"Em được đi nước Anh rồi, Đại học Cambridge. Em đi một năm, là trao đổi sinh viên. Tuần sau sẽ đi." Tôi ở bên lẳng lặng nói.
"Cái gì?" Anh ở bên kia hét to, "Anh như thế nào không biết? Cha mẹ bọn họ biết chưa?"
Đúng vậy ah, làm sao anh biết được? Bởi vì anh còn vội vàng yêu đương mà, bởi vì trong lòng anh quan trọng nhất vẫn là người kia mà. . . . . . Đã không phải là Quan Tâm nữa rồi. . . . . . " Bọn họ sẽ không quản thúc được, bọn họ tôn trọng quyết định của em. Em nghĩ em đã là người lớn rồi, cũng nên đi ra ngoài một lần, đó cũng là một chuyện tốt." Tôi rơi nước mắt cười khẽ.
"Không được!" Anh vẫn là bá đạo như vậy, "Anh không đồng ý, Tâm Tâm. Nơi đó xa như vậy, một mình em đi anh rất lo lắng. Hơn nữa, em không phải ghét người Anh sao, em còn đi làm cái gì?"
Đủ rồi, Thuộc Đình. Mặc kệ anh là quan tâm đến em, hoặc không có thói quen không hỏi ý kiến anh trước tiên mà tự quyết định, thì lúc này đây, em quyết tâm rời khỏi anh —— "Anh đã quên rồi sao? Em vẫn muốn nhìn thấy đồng hồ Big Ben ở nước Anh, muốn xem dòng sông Thames. Anh bây giờ đã có bạn gái rồi, sẽ không thể đi cùng em được, em liền tự mình đi thôi. Tạm biệt." Tắt điện thoại, cúi đầu, một đóa hồng nhỏ ở trên quần áo nở rộ.
Ngồi ở chỗ đó thật lâu. Từng hình ảnh cũ như ở trong đầu nhanh chóng hiện lên—— năm tuổi, mười ba tuổi, hai mươi tuổi. . . . . Dường như ở mỗi một độ tuổi tôi đều có thể tìm được rất nhiều kỷ niệm. Thuộc Đình, rời khỏi anh, hóa ra những kỷ niệm có nhớ lại cũng đã chết rồi. . . . . .
Thuộc Đình, Thuộc Đình, Tiểu Bình chính là người co gái để anh đáng giá yêu cả đời sao? Em thật ghen tị với cô ta. Cho nên, em không thể ở lại. Đem Hạt Giống Tình Yêu Căm Vào Máu - Chương 21
Ngày hôm sau, thời điểm rời giường, sắc mặt của tôi tái nhợt như quỷ vậy, khi chải tóc nhìn trên đầu một mái tóc đen bóng, có một ít sợi tóc như lụa trắng. Bây giờ còn có loại chuyện này sau một đêm trở thành đầu bạc? Tôi cười nhạo chính mình.
Ngoài việc muốn nói cho chủ nhiệm khoa tôi đồng ý đi nước Anh, tôi còn muốn tuyển ra tân hội trưởng cho hội sinh viên. Tôi nhìn trúng trong sinh viên khoa toán đại học năm nhất Trần Khắc Thuyền. Đó là một thiên tài toán học, lúc thi tốt nghiệp trung học toán học đạt được điểm số rất cao, là trước nay chưa có, hơn nữa, cậu ta còn có năng lực tổ chức cùng năng lực lãnh đạo rất mạnh mẽ.
Giương mắt nhìn lên, Thuộc Đình cùng Tiểu Bình như một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, anh ôm Tiểu Bình tới đây, "Tâm Tâm, em đêm qua đã chạy đi đâu? Điện thoại cũng không gọi được."
"Điện thoại của em hết pin." Tôi bình tĩnh không giống như nói dối, "Sáng sớm mới nhìn thấy tin nhắn của anh."
"Thật muốn đi?" Anh hỏi.
"Thật muốn đi." Tôi trả lời.
"Được rồi, vậy em tự giữ gìn sức khỏe." Nhìn không ra vẻ mặt anh, "Khi nào thì bay?"
"Sáng sớm ngày kia." Tôi cũng vậy bình thản như nước.
"Nhanh như vậy? Không phải nói tuần sau sao?" Anh nhíu mày.
Tôi cũng vậy lựa chọn lông mày, "Dù sao sớm muộn gì cũng đi, không bằng đi sớm một chút, đi sớm để thích nghi với hoàn cảnh."
"Tốt lắm, hai ngày này buổi tối anh liền hy sinh Tiểu Bình rồi, ở lại với em." Anh nói đùa.
"Tốt, anh trai, hai ngày." Ta cũng không nói đùa, chuyển hướng qua Tiểu Bình, "Cô thả anh ấy được không? Hai ngày."
Tiểu Bình có chút không vui, lấy tay hung hăng véo thắt lưng Thuộc Đình một phen, vẫn là ra vẻ hào phóng, "Cô là em gái kết nghĩa của Đình, tôi cũng sẽ không ghen tuông? Hai ngày." Cô ta chuyển hướng Thuộc Đình, "Cho anh tự do hai ngày, anh cẩn thận cho em."