watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
Truyện Khoa Học Viễn Tưởng Hành Tinh Oxygene

Truyện Khoa Học Viễn Tưởng Hành Tinh Oxygene

Xuống Cuối Trang

Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là Truyện Khoa Học Viễn Tưởng Hành Tinh Oxygene full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.


- Sự việc gì đã xảy ra đối với anh?
Thay vì một câu trả lời rõ ràng thì ON trả lời lúng búng.
- Tôi từ Thành phố những người có trí nhớ tới đây.
- Từ chỗ chúng ta xuát phát sáng nay phải không?
- Không phải. Sáng nay chúng ta từ Thành phố của những người mang vòi hoặc bọn họ gọi là Thành phố của những người phục vụ. Còn Thành phố của những người có trí nhớ mà tôi đã ở thì khác xa những chỗ này.
Peter hỏi tiếp:
- Nhưng anh đã chẳng nói rằng tất cả những thành phố đều giống nhau à?
- Chỉ ở dưới này thôi.
Peter bực mình lắc đầu:
- Những điều anh nói với tôi thật là mâu thuẫn. Tôi không thể nào hiểu rõ được.
- Tôi rất muốn diễn tả cho dễ hiểu hơn. Tôi rất tiếc là anh chưa hiểu được hoàn toàn những điều tôi nói. Chính vì vậy tôi đã xin anh khí Oxy và tôi đã muốn ngủ một giấc để khí Oxy tràn qua bộ não tôi một chút và trí nhớ của tôi được phục hồi.
- Xin lỗi anh, tôi không muốn làm anh phải mệt mỏi…
- Anh đừng ngại. Tôi nghĩ rằng lúc này anh chưa thể hiểu rõ ngọn ngành được. Thành phố của những người có trí nhớ cách đây rất xa. Không phải là tôi tự nguyện từ đó tới đây đâu. Trong thành phố đó những người dân có trí nhớ: bác học, bác sĩ, kỹ sư, những người thiết kế và những người nghiên cứu … sống ở đó. Thành phố tươi đẹp nhờ màu sắc đa dạng của các ngôi nhà. Ở đó có tất cả những con người mà tôi yêu mến. Con trai tôi, vợ tôi, các bạn tôi và ngôi nhà nhỏ của tôi.
- Vậy tại sao anh lại phải dời khỏi chỗ đó?
- Tôi bị trừng phạt và bị đày xuống với những Người mang vòi.
Peter nhìn ON ngỡ ngàng. Đã từ lâu trên Trái Đất người ta không biết đến tội phạm hình sự cũng như luật vi cảnh nữa. Những kẻ xấu xa chỉ là những nhân vật trong những truyện cổ tích hoặc trong các sách lịch sử hay văn học.
- Nhưng vì sao kia chứ? Anh đã phạm phải điều gì vậy?
- Tôi đã đọc và suy nghĩ – ON trả lời rành rọt.
- Và chỉ có vậy thôi à???
- Phải, chỉ có vậy thôi.
- Như vậy, ai đã có quyền lực trừng phạt anh? Một tòa án à? Hay là một ông chủ đang trị vì? Một ông Vua hay Tổng thống?
- Đó là Trung tâm.
- À, như vậy, Trung tâm đóng tại Thành phố của những người có trí nhớ.
- Không, nó không ở tại đó – ON đáp.
- Vậy thì Trung tâm ở đâu?
- Tôi không biết.
- Nhưng mà khi họ thông báo cho anh bản án …
- Họ có cần thông báo cho tôi đâu.
- Vậy từ đâu anh biết rằng anh phải rớt khỏi thành phố đó?
- Họ đã quẳng tôi xuống đây.
- Thế sao anh không tự vệ? Anh không nêu lên lời khiếu nại hay sao?
- Khiếu nại ở đâu?
- Khiếu nại với Trung tâm. Thế ai đã quẳng anh xuống đây?
- Các máy móc. Với các máy móc mình không thể cãi được anh ạ. Nó chỉ truyền đạt mệnh lệnh và chỉ thị cho mỗi người. Ngay cả ORO cũng chưa lần nào được nói chuyện với Trung tâm.
- Thế ORO nào đó là ai?
- Là bạn thân nhất của tôi. Một người hết sức tuyệt vời, thông minh, sẵn sàng hy sinh.
- Bây giờ ORO ở đâu?
- Khi họ ném tôi xuống đây thì anh ấy vẫn ở trong Thành phố của những người có trí nhớ. Tôi nghĩ rằng … Tôi hy vọng rằng lúc này anh ấy vẫn còn ở đấy.
- Và ta làm cách nào để tới được Thành phố của những người có trí nhớ? – Peter trầm ngâm hỏi: - Nếu anh trở lại thành phố đó thì các máy móc nó có bắt giữ anh lại không? Liệu chúng có thể phát hiện ra anh được không? Và anh có muốn trở lại không?
Câu hỏi đột ngột làm ON lúng túng chưa biết trả lời ra sao. ON nghĩ, không biết có phải trạm kiểm soát gửi người lạ mặt này để theo dõi mình không? Có phải từ nãy tới giờ mình bị người đó điều khiển. Chính điều Peter vừa mới hỏi là bí mật thầm kín nhất của ta; là nỗi nhớ nhưng khắc khoải nhất của ta, là tất cả những gì ta đã chuẩn bị từng giờ từng phút từ lúc bị đày xuống đây.
Lúc này ON lại bị một cơn hoảng hốt như trong nhà ăn, lúc Peter nói chuyện với anh lần đầu.
Cả hai người im lặng một lúc lâu, ON tự trấn tĩnh lại dần dần. Vô lý. Tại sao Trung tâm lài phải cần có một người như Peter để kiểm soát ta? Hay đây chính là định mệnh tốt đẹp, một điều kỳ diệu đã đưa Peter đến chỗ ta. Nếu chỉ có một mình, có lẽ với mức tiết kiệm mỗi lần nửa viên Oxy ta phải cần tới 1000 năm mới đủ sức để trở lại thành phố. Nhưng giờ đây, khi Peter cấp đủ Oxy cho ta một cách thoải mái. Khi hai người cùng đồng tâm hiệp lực … Peter lại hỏi:
- Ta làm thế nào để gặp gỡ những người có trí nhớ?
- Nói chung thì bây giờ không thể được. Nhưng có lẽ đến ngày Đại Lễ Mùa Xuân. Trước đó thì không được đâu !
- Tại sao lại không sớm hơn được?
- Tới Đại Lễ Mùa Xuân thì mới có con đường mở ra cho chúng ta. Nhưng chúng ta không được bước lên nó. Rồi anh sẽ hiểu rõ điều này. Nhưng bên cạnh con đường có kiểm soát đó, có lối vào con đường mòn cũ. Từ khi người ta ném tôi xuống đây và đã tuyên án tôi phải bị xóa trí nhớ thì tôi đã bắt đầu vẽ con đường này. Tôi đã được xem nó trên bản đồ. Tôi sẽ không quên nó đâu. Cho tới nay tôi đã vẽ xong bản nháp. Nó đang nằm trong túi tôi đây. Bằng bất kỳ giá nào tôi cũng phải trở về trên đó. Vì như anh đã biết, con trai tôi và vợ tôi đang sống ở đó. Tuy vậy tôi không biết chỗ rẽ vào con đường mòn. Nhưng đến ngày Đại Lễ Mùa Xuân sẽ có đoàn người đi hành hương. Nhân dịp này chúng ta sẽ tìm ra được nơi xuất phát của con đường mòn đó. Khi chúng ta biết chỗ ta sẽ rẽ và tìm ra con đường. Anh có mốn cùng đi với tôi không?
- Tôi hy vọng rằng đến ngày Đại Lễ Mùa Xuân thì tôi đã trở về con tàu vũ trụ của tôi.
- Bây giờ chúng ta quay trở vào thành phố đi. Vào thành phố nào cũng được. Bầu trời chỗ nào cũng tròn cả - ON bàn.
- Trước khi đó, tôi muốn thử lại chiếc máy phát tin một lần nữa.
ON không nói gì. Peter trong lòng tràn đầy hy vọng bắt đầu phát tín hiệu. Anh gọi July trước tiên sau đó chuyển làn sóng gọi trạm không gian Fortuna 710. Nhưng hoàn toàn không có tín hiệu đáp lại. Xung quanh anh bóng tối dày đặc và vô vọng làm chủ, không một nơi nào có tín hiệu trả lời.
-- Víp Truyện Chấm Prồ --
BÁO CÁO
Thành phố OXY 15.4.1207, 8 giờ 99.
Thu được một cuộc điện đàm trên sóng 6.17:
“July lên tiếng đi em … July lên tiếng đi em.”
Đã chặn sống ở khu vực A – B. Kết quả việc tầm sóng: phát tại khoảng đen giữa các thành phố phục vụ và B.
CHỈ THỊ
Tiếp tục tiến hành những cuộc tầm sóng khác !
Khi có kết quả lập tức báo cáo !
BÁO CÁO
Thành phố OXY 15.4.1207, 9 giờ 71.
Trên làn sóng 6,17 không bắt được làn sóng điện đài.
12. NGÀY ĐẠI LỄ MÙA XUÂN
Rồi cũng có lúc người ta có thể quen dần với việc không còn cảm giác về thời gian.
Ở đây không có ngày hôm qua và cũng không có ngày mai. Không có mặt trời mọc và cũng không có mặt trời lặn. Chỉ có sự thay đổi về cường độ sáng, tăng lên hoặc giảm đi. Có rất nhiều quảng trường bằng bê tông và ghế xi măng. Trên dó có những sinh vật giống người mặc áo liền quần, đeo ống hô hấp, tay cầm đồ chơi luyện kiên nhẫn. Hòn bi phải lăn vào một cái lỗ, sau đó lại một hòn bi nữa. Khi bi đã vào hết lại cầm món đồ lắc lên và bắt đầu lại từ đầu. Nhưng thường họ không chơi lại lần thứ hai chỉ nghỉ giải lao được vài phút. Những sinh vật này phải lập tức trở lại phòng máy. Nếu nghỉ tay quá lâu họ sẽ không nhận được đủ lượng Oxy cần dùng. Trên các quảng trường rất nóng. Trái lại, trong các xưởng máy mát hơn và dễ chịu hơn. Hết giờ giải lao, những người mang vòi lại nối đuôi nhau chui vào các khối nhà hình hộp, và quay các bánh xe, lại kéo các cánh tay đòn, lại bấm vào các nút, sang trái, sang phải, sang trái, sang phải … Họ cứ làm như thế hàng giờ, không hề ngẩng đầu lên. Tất cả công việc này phải làm để khỏi bị thiếu hụt Oxy.
Từ lúc hai người đã cảm thông với nhau, Peter và ON không lúc nào rời nhau. Rất may mắn là chiếc máy sản xuất Oxy bỏ túi của Peter làm việc tuyệt vời nên luôn luôn nạp đầy bình chứa Oxy của họ. Nhờ đó hai người chỉ phải lao động theo sự bố trí thời gian của mình để khỏi bị buồn chán. Họ tự thấy phải làm một cái gì đó, nếu không, suốt ngày ngồi trên chiếc ghế dài, lắc lắc cái đồ chơi luyện kiên nhẫn thì đầu óc họ trở nên đần độn. ON tiếp tục ghi chép các tư liệu chăm chỉ. Anh hoàn chỉnh tấm bản đồ và ghi chú lên chiếc khăn của mình. Từ lúc được cung cấp dồi dào khí Oxy, anh luôn luôn phát hiện được thêm nhiều chi tiết. Còn Peter luôn luôn quan sát xem có một tia sóng nào phát tới không? Nhưng anh chỉ thấy im lặng như tờ. Trong thế giới của những khối bê tông. Những sinh vật với chiếc ống hô hấp luôn luôn bao quanh anh nhưng dửng dưng với mọi việc. Trong thế giới này chỉ có ON là sinh vật duy nhất có trí nhớ. Không tìm thấy một trung tâm, một văn phòng hay một cơ quan chính quyền nằm chỗ nào.
Có những ngày chính Peter cũng gần như mất hết hy vọng và trở thành dửng dưng. Những lúc ấy anh cảm thấy mình như một người đi biển đắm tàu, phải chấp nhận suốt đời trong cảnh xám xịt và câm lặng này.
Những lần khác, anh hoảng hốt, nổi khùng lên một cách vô lý, không thể kiềm chế được. Lúc đó anh đi lang thang tìm kiếm July. Có thể cả cô ấy cũng hạ cánh xuống đây. Có thể việc ta bị tai nạn không phải là tình cờ mà là do một quyền lực xấu xa muốn bắt giữ ta. Nó đang thả lỏng ta ở đây tuy vẫn có sự canh gác và quan sát. Biết đâu ON đã không nói sự thật mà có thể chàng ta lại chính là người đại diện của quyền lực xa lạ này … Không, vô lý. Chính ta đã phát hiện ra ON, chính ta đã chủ động bắt chuyện với anh ta và yêu cầu anh ta dẫn mình tới khoảng tối đen. Ta phải cùng ON đến gặp những người có trí nhớ và ta phải thoát khỏi cái cuốn kẹp khổng lồ bằng bê tông này … Ta phải hết sức gần gũi ON. Rất có thể những người bạn của chàng trai này sẽ giúp đỡ ta được nhiều …
ON tiếp tục làm công việc ghi chép, vẽ bản đồ và cố gắng giải thích cho Peter những điều anh làm. Anh cũng nhắc đến những khó khăn mà hai người sẽ gặp phải và giải thích cho Peter rõ ràng anh không được hòa mình vào giống người bị mê hoặc và ru ngủ trong ngày Đại Lễ Mùa Xuân.
Lúc này ngày Đại Lễ Mùa Xuân đã tới gần. Trên các giá sách của các cửa hàng tự nhiên các loại sách khác biến mất và chỉ còn một tập nói về ngày Đại Lễ Mùa Xuân. Peter lấy một cuốn từ trên giá sách xuống và dở xem.
Nó nói về phép lạ trên trời, nói về sự ban ơn và về niềm vui của tình ái, nhưng nội dung không rõ ràng và rối rắm. Anh nhận thấy càng ngày càng có nhiều người đeo vòi ngồi ngỉ trên quảng trường cầm xem tập sách này và ở màn ảnh trên trần các phòng ngủ xuất hiện những phim ảnh màu nhiều hơn có kèm theo nhạc kích động. Còn các món ăn thì càng ngày càng được nhỏ thêm nhiều giọt thuốc bí mật. Nhưng ON đã báo cho Peter biết trước điều này. Peter lấy một vài giọt kem nấm đưa vào máy phân tích của anh. Nhưng máy chỉ xác nhận sự có mặt của một hợp chất hữu cơ hết sức rối rắm, không rõ công thức cấu tạo.
Rồi đến một ngày kia, mọi người thức dậy trong những âm thanh nhịp nhàng và kỳ lạ, nhịp độ ngày càng nhanh hơn, cường độ ngày càng lớn hơn và kéo dài suốt ngày. Những âm thanh này giống với tiếng trống và tiếng chuông. Những người mang vòi ngày càng tỏ ra lo lắng. Trong các giàn máy chỉ có ít người làm việc. Peter và ON ngồi vào một chiếc máy tự động trong thời gian ngắn. Những việc Oxy trả cho công việc của họ đề chứa thêm một chất ma túy. ON đã báo cho Peter biết trước điều này. Lúc này họ phải cẩn thận, họ không được ăn những thức ăn và thở hít Oxy của nơi đây trong những ngày này. Vì những thứ này đều được tẩm thuốc.
Họ cảm thấy có một chính quyền tối cao, bí mật chuẩn bị cho đám đông để tham gia đám rước cho ngày Đại Lễ. Những ngày này, các thức ăn có chứa Hoóc môn sinh dục và chất kích thích. Âm nhạc nổi lên khắp nơi, trong các phòng ngủ và các nhà ăn, trong các của hàng và cả trên quảng trường. Rồi bầu trời trên đầu họ đột nhiên sáng hơn, giống như mặt trời rẽ những đám may để hiện ra. Mặt trời sáng chói đến mức Peter phải lấy tay che mắt. Lúc này họ đang ở một quảng trường. Các sinh vật chung quanh họ đột nhiên quỳ rạp xuống đất và hô lớn “Bạn ơi ! Bạn ơi ! Đấng Ban Ơn đã tới ! Mùa xuân đây rồi ! Mùa xuân đây rồi !”
ON nắm cánh tay Peter nhắc:
- Bạn phải hết sức cẩn thận, đừng để bị lôi cuốn vào dòng người. Chúng ta sẽ đứng tránh sang một bên.
Peter cảm thấy như vừa qua một giấc mơ tỉnh dậy. Mặc dù những lời báo trước của ON, mặc dù anh không uốn phải một thứ thuốc nào, Peter vẫn cảm thấy say sưa thực sự và suýt nữa thì đã bị lôi cuốn vào dòng người nhấp nhô và điên khùng này. Đám đông những sinh vật màu xám đeo các ống hô hấp này như từ lòng đất tuôn ra, đổ đầy các quảng trường. Tầm mắt nhìn xa tới đâu cũng vẫn thấy người. Dòng người đổ xô tới một chùm tia sáng chói. Họ giơ tay hướng lên trời và cử động theo các điệu trống nhịp nhàng vang xa với nhịp bước ngày càng nhanh dần. Họ vừa kiêu vũ và gần như vừa chạy.
ON ép Peter và một bức tường bê tông bảo:
- Chúng ta phải chờ cho tới hết đám rước. Chúng ta không được xen lẫn vào dòng người. Nếu không tất cả hy vọng của chúng ta đều tiêu tan. Chúng ta chờ cho họ đi hết rồi mới đi.
Có lẽ phải hàng giờ. Cho tới khi dòng người sống động ấy đi qua hết. ON và Peter đi sau cùng đám rước. Nhưng họ vẫn tiếp tục phải chú ý. Vì dọc đường từ các khối nhà lại tiếp tục có người tuôn ra. Khi đến ven thành phố, tất cả tiếp tục vọt đi. Peter nhận ra phong cảnh, địa hình lúc trước không thể đi qua được nay lại hiện ra một con đường rộng … tràn đầy ánh sáng. Họ đi theo con đường đó. Từng tốp khá đông người màu xám vẫn tiếp tục từ thành phố kéo ra nối đuôi sau đám rước.
Đám rước dừng lại ở một quảng trường bê tông hết sức rộng lớn. Ở đây, bức màn trời mở ra, lớp sương mù trên đầu họ mở ra y như một tấm màn lớn trong rạp hát và trên đầu họ là bầu trời trong xanh xán lạn.
- Khí Oxy ! Khí Oxy ! Hơi thở của Chúa !
- Khó Oxy thật – Peter cũng kêu lên.
- Không phải đâu bạn ơi – ON đáp – Đó chỉ là một sự lừa dối, một ảo ảnh được chiếu lên. Ở đây cũng chưa có Oxy đâu.
Bây giờ trên bức màn trời màu xanh hiện ra trẻ con, vô vàn là trẻ con. Có tới hàng trăm ngàn, hàng triệu những sinh vật nhỏ, đáng yêu với đôi mắt sáng ngời đang chạy tới. Âm nhạc nổi lên rộn rã. Đám đông lại hô:
- Đấng Ban Ơn ! Đấng Ban Ơn !
Nhưng đó không phải là những đứa trẻ thực mà chỉ là phim ảnh. Một sự ghép hình, một sự lừa dối con mắt. Tiếp đó, bức màn trời lại khép lại và bây giờ ở phía xa, tuốt đầu đám rước khổng lồ, họ thấy một cửa hang mở ra. Hang này đặc biệt rộng rãi, mỗi lần có thể tới hai ba trăm người kéo vào hang. Ánh sáng từ trong đó chiếu ra ngoài. Cả đoàn người vừa chạy vừa dồn vào trong.
- Ở đó có cái gì? – Peter hỏi.
ON đáp:
- Chúng ta có thể nhìn vào trong để xem nhưng tuyệt đối không được bước chân vào. Bạn nhớ lấy rằng nếu chúng ta đặt chân vào là chúng ta thua cuộc.
Hai người rất cẩn thận đi theo hàng sau cùng của đám rước tới trước cửa hang. Nhưng giữa đường lại có những tốp người nối đuôi thêm vòa. Hai người vội bước ra khỏi dòng người và đứng phía bên ngoài quan sát. Nhưng vì đứng ngoài họ chỉ nhìn thấy một phía nhỏ của cuộc truy hoan thô tục đang diễn ra. Mỗi người bước tới cửa hang đều tháo ống hô hấp ra vì ben trong là một bầu không khí chứa Oxy thật tinh khiết làm cho họ say sưa. Trên vòm và hai bên tường có nhiều hình ảnh màu sắc sặc sỡ. Những người đang tiếp tục đi vào tưởng mình đang ở trong một khu rừng cành lá xum xê. Trong vương quốc của các cây dừa và cây chà là, những cây dái ngựa và cây bạch đàn khổng lồ. Các dây leo chằng chịt và rêu mọc xanh rì. Ngay cả nền trong hang cũng có cỏ xanh thay cho chất bêtông rắn. Người ta có cảm giác cỏ mượt như nhung dưới chân. Các sinh vật bước vào đó, trong giây lát tự động lột hết quần áo, ôm lấy nhau và lăn ra đất. Từng đoạn một, hang lại nới rộng ra. Ở các đoạn phình ra đó có để những thức uống có vị giống mật ong gây sự sảng khoái cho đám đông. Cứ như thế, đám rước nhích về phía trước, vừa hát, vừa uống và biến thành một cơn say ái tình không gì ngăn cản nổi. Trước khi đuôi của đám đông rất dài lọt vào cửa hang thì những hàng đầu tiên đã tuôn ra cửa hang đàng kia cách cửa vào không quá một dặm. Nhưng con đường chạy quanh co trong hang nên độ dài của nó tới vài dặm. Điều đặc biệt là ở hai bên thành hang có những cửa trượt tự mở ra lại tự đóng vào, nuốt đi một số người trong đám đông. Nhưng tuyệt đại đa số lại trở ra lòng hang gần nơi họ đã bước vào. Họ vẫn còn nửa say nửa tỉnh và lại được đưa dần tới cửa ra khỏi hang. Ở đó họ lại nhận được những bộ đồ lao động áo liền quần và những máy hô hấp, chỉ khác là lần này các bình chứa đã được nạp Oxy. Sau cuộc du hí chỉ kéo dài vỏn vẹn vài tiếng đồng hồ, tất cả lại quay trở lại thành phố của những khối nhà bê tông. Ở đó họ lại kéo dài cuộc sống cần cù phẳng lặng và buồn tẻ cho đến Đại Lễ Mùa Xuân lần sau.

Đến Trang
Trang Chủ Đọc Truyện Truyện Khoa Học Viễn Tưởng Hành Tinh Oxygene
Lên Đầu Trang

Truyện Teen Hay Khác

Anh xin lỗi, mình yêu nhau nhé
Truyện Teen, Chồng hờ ơi! Vợ yêu chồng mất rồi!
Truyện Teen, Yêu lại từ đầu, em nhé! full
Truyện Teen - Anh Đã Tan Rồi
Truyện Teen Người Hùng Của Em
Truyện Teen Đừng Hôn Em
Truyện Teen Ký Ức Đẹp
Truyện Teen Biệt Thự Đen
Truyện Cực Hay Tưởng Nhầm Gái Hư Được Nhầm Gái Ngoan
Truyện Teen Hãy Cười Lên Anh Nhé... Để Kẻ Đến Sau Là Em Còn Cảm Thấy Hạnh Phúc
1234...101112»
Trang chủ
U-ON - 111