Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là Truyện Teen Đem Hạt Giống Tình Yêu Cắm Vào Máu full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.
Tôi vươn tay tát cô ta một bạt tai đánh gãy lời của cô ta, "Tôi cho cô biết, cơm có thể ăn nhiều, nói cũng không nên nói loạn. Theo những lời này cô mới vừa nói cũng đủ để đủ tôi ở toà án cấp trên cao kiện cô tội phỉ báng rồi, tiểu thư. Tôi ở bên ngoài mua phòng ốc là tôi có tiền, cô ghen tị sao? Tôi cùng Thuộc Đình sau lưng làm những thứ gì là chuyện của tôi; không mang theo cô đi là vì đó là nhà của tôi, anh ấy không có quyền lợi mang khách mà tôi không chào đón đến. Về phần tôi cùng Thuộc Đình có hay không ở trên giường lăn lộn, cô cũng không có quyền xen vào, chỉ sợ có người cởi sạch quần áo đưa tới cửa, còn không có người khác muốn đâu. . . . . ."
Trương Duy Ngọc chuyển hướng tới Thuộc Đình, vẻ mặt ủy khuất cùng đau thương khóc, "Thuộc Đình, tốt xấu gì chúng ta ở cùng một chỗ lâu như vậy, anh để cho cô ấy bắt nạt em sao?"
Phun! Mặt cũng chuyển rất nhanh. Đối mặt tôi thì như cọp mẹ giương nanh múa vuốt còn lúc chuyển hướng sang Thuộc Đình liền biến thành con cừu nhỏ bị người bắt nạt. Tôi hai tay ôm cánh tay, cười nhìn Thuộc Đình. Thuộc Đình trong mắt lóe sáng mỗi lần con gái tìm tôi phiền toái đều xuất hiện sự u ám, rất tà ác cười: "Nhân tất tự vũ, nhiên hậu nhân vũ chi (1). Duy Ngọc, giữa chúng ta không cần nhiều lời. Cùng em chia tay là quyết định của anh, không liên quan bất luận kẻ nào."
(1) Đây là câu nói của Mạnh Tử có nghĩa là anh tự khinh mình trước, nay đời khinh thì kêu gì?
Rất may, cuối cùng anh nói một câu tiếng người, không đem tôi kéo vào. Tôi trừng anh liếc mắt một cái, dùng ánh mắt nói cho anh biết: Coi như anh thức thời, kéo em vào có khi anh càng làm tình hình xấu hổ.
Anh quay về tôi một ánh mắt: Em hài lòng chưa?
Tôi nhún nhún vai: Vốn là chuyện không liên quan đến em, em chỉ là mang ương cập đích trì ngư (2).
(2) ương cập đích trì ngư có nghĩa: tai họa lây cả cá.
Đang lúc mọi người còn cười, Kỷ Như Thần vỗ vỗ tay. Hội trưởng hội học sinh sức hấp dẫn chính là vậy, chị ấy chỉ dùng một động tác, mọi người liền rất nể mặt mà yên tĩnh trở lại. "Ok, mọi người. Trong đêm trước tốt nghiệp của tôi, tôi phải dốc lòng vì hội sinh viên đưa ra ứng cử viên cho công việc hội trưởng trong một vài người. Bây giờ, tôi có thể nói cho mọi người, tôi đề cử chọn người chính là tân sinh viên ban tiếng anh, bạn nữ bên cạnh tôi đây —— Quan Tâm! Nếu có ai đồng ý hỗ trợ tôi giống như hỗ trợ cô ấy, xin giơ tay."
(1): Mạnh Tử 0 là nhà triết học Trung Quốc và là người tiếp nối Khổng Tử.
(2): Đây là câu ngạn ngữ của Trung Quốc. Đầy đủ cả câu là thành môn thất hỏa, ương cập trì ngư" nghĩa là "cửa thành bị cháy, tai hoạ lây cả cá."
br>Vừa dứt lời, chỉ thấy toàn bộ bên hồ Vô Danh đồng loạt giơ tay lên, ngay cả những sinh viên lớn tuổi năm tư tốt nghiệp đều giơ tay lên.
Tôi hướng về phía mọi người Bão quyền (1), một tư thế như nữ giang hồ, "Nhận được đánh giá cao của mọi người, tôi Quan Tâm quyết sẽ không các bạn thất vọng. Kỷ hội trưởng xin yên tâm, dưới sự dẫn dắt của tôi, sẽ đem hội sinh viên tiếp tục đi lên, bảo vệ quyền lợi của tất cả sinh viên."
(1) nắm tay vào trong lòng bàn tay khác
Cuộc sống đại học cứ như vậy lặng lẽ trôi qua. Thuộc Đình thay đổi một vài bạn gái, những cô gái đó tuy rằng xinh đẹp ôn nhu hoặc là gợi cảm nóng bỏng, nhưng anh chưa bao giờ đến trước mặt tôi mà nói: đây là bạn gái của anh. Thuộc Đình mỗi lần chia tay đều kéo tôi đi làm hồ ly tinh, mỗi lần đều làm ở trường học tạo lên một phen triều cuồn, và những chuyện trước kia lại sẽ bị hội tin tức lần nữa đem ra phỏng đoán.
Hứa Uy Nhi cùng Tang khả Trữ cũng biết chuyện tôi cùng Thuộc Đình, tôi tin tưởng các cô ấy sẽ không nói lung tung. Mà những cô gái của Thuộc Đình, đến rồi đi khiến cho lòng tôi đau đến chết lặng. Chỉ khi ở trên giường mỗi đêm, tôi mới có cảm giác chân thật là có anh.
Đảo mắt đã là năm 3 ĐH, sinh hoạt của tôi trừ bỏ bận rộn vẫn là bận rộn. Cha nuôi đã thành lập cho bọn tôi tại thành phố B một chi nhánh của gia tộc công ty, cũng giao cho Thuộc Đình quản lý, mà Thuộc Đình cũng đem công ty quản lý có da có thịt. Tôi ở công ty có 30% cổ phần, nhưng tôi rất ít đến công ty, cho nên có rất ít người biết tôi là cổ đông của công ty.
Chúng tôi vẫn sống cùng nhau. Từ năm 2 trở đi Thuộc Đình hầu như mỗi đêm đều ở chỗ này của tôi qua đêm, chúng tôi rất tự nhiên trải qua cuộc sống ở chung. Cuộc sống của tôi rất quy luật, đến trường, tan học, mua thức ăn, nấu cơm, mà Thuộc Đình còn vừa đến trường lại còn phải chạy đến công ty, mặc dù đã trễ cùng mệt mỏi, anh đều đã trở lại căn phòng nhỏ này uống cà phê do tôi pha . . . . . .
Thuộc Đình, cứ như vậy thì làm sao mà em không yêu anh được?
Thuộc Đình cũng nói không được lý do tại sao như vậy, mỗi lần ra khỏi công ty, xe không tự chủ lại chạy đến căn phòng nhỏ, thói quen này đã trở thành tự nhiên rồi sao? Quen thuộc với hương vị đồ ăn của cô ấy, quen thuộc với cơ thể mềm mại của cô ấy cùng anh dạo lên cảnh xuân, quen thuộc với tách cô ấy pha đúng khẩu vị cà phê Ireland mà anh thích. . . . . .
Khi ở năm hai đã đi theo Kỷ Như Hàng đến nhà anh ta, đã cho tôi thấy được gia đình này thật quái dị. Kỷ Như Hàng vâng theo mệnh của cha anh mang tôi đến. Bởi vì ông nghe nói con trai ở trong trường học có cô bạn gái, lại còn tiếp nhận vị trí của con gái ông, nói không chừng có lẽ sẽ là một nhân tài. Vì thế liền cho tôi đến diện thánh. Khi đó tôi mới biết được nguồn gốc bọn họ ban đầu là "Lôi minh". Mặc dù là tổ chức ngầm nổi tiếng, tôi cũng không sợ. Hơn nữa tôi tin tưởng có thể sinh ra Kỷ Như Hàng là một Thiên Sứ như vậy thì cũng không thể là người xấu được. Đem Hạt Giống Tình Yêu Căm Vào Máu - Chương 15
Ở trường học, Kỷ Như Hàng càng ra sức sắm vai người yêu Thiên Sứ của tôi, so với sự săn sóc cùng cảm thông của anh, Thuộc Đình càng giống như một mối bận tâm lớn hơn.
Hai năm qua Thuộc Đình mỗi ngày đều ở chỗ tôi ăn cơm, trù nghệ của tôi đem thân thể của anh phát triển càng ngày càng tốt, chỉ có buổi tối ôm anh đi vào giấc ngủ khi mới cảm giác được thân thể anh so với trước kia rắn chắc hơn.
Anh ngày càng thêm anh tuấn, ánh mắt đã vô thức trở nên sắc bén. Hơn nữa với phong cách quyến rũ cùng thành tựu ấn tượng của mình, thân phận là con trai " xí nghiệp họ Thuộc ", cho dù anh có là một Hoa Hoa Công Tử (Play Boy) (1), các cô gái yêu thương nhung nhớ vẫn là chen chúc tới.
(1): dân ăn chơi
Tôi đã lãnh đạm, dù sao chỉ cần anh không nói đó là bạn gái của anh, anh vẫn còn thuộc về tôi; mỗi đêm có anh, tôi cũng cảm thấy hạnh phúc, chính là trong hạnh phúc này xen lẫn có gì đó chua sót. Tôi bắt đầu nghĩ muốn mang thai, bởi vì Thuộc Đình có nói qua chỉ cần mang thai chúng tôi liền kết hôn. Anh luôn luôn nói lời giữ lời, hơn nữa sau khi kết hôn anh nhất định sẽ là một người chồng tốt, cho dù điều này không có tình yêu, anh vẫn là biết làm người chồng và người cha tốt.
Ngày đó Nhạc Nguyệt từ miền Nam xa xôi gọi điện thoại tới, giọng cô ấy thông qua đường dây điện thoại truyền đến, giống như xuyên qua từ hàng chục nghìn năm ánh sáng.
"Quan Tâm, cậu có khỏe không?" Giọng của cô ấy vẫn êm dịu như thế, "Đã một thời gian không có nghe cậu nói về Thuộc Đình rồi, các cậu vẫn khỏe chứ?"
"Tốt, như thế nào lại không tốt? Có giường để ngủ, có cơm để ăn, ha ha." Tôi cảm thấy tôi cười như khóc vậy, "Bạn trai cũng đã kết giao rồi."
"Đôi khi, đàn ông chính là như vậy, tình yêu vĩnh viễn cũng không tốt đẹp như chúng ta tưởng tượng." Giọng cô ấy thì thầm từ đầu kia truyền đến.
Hey, giọng điệu cô ấy không đúng lắm. "Có việc gì xảy ra sao?" Tôi hỏi cô ấy, "Cậu cùng Mạc Hối có chuyện?" Trực giác cho thấy cô ấy cùng Mạc Hối xảy ra vấn đề.
"Cũng không có chuyện gì." Cô ấy nói được thật bình thản, "Chính là tớ thấy anh ấy hôn một cô ấy, cũng không phải là chuyện gì to lắm."
Mặc dù cô ấy nói như chẳng hề để ý, nhưng tôi vẫn biết trong lòng cô ấy có sự lưỡng lự cùng đau xót. "Có phải hay không là cậu lầm rồi? Nhạc Nguyệt, kỳ thật có một số việc cũng không phải chính mắt thấy mới là sự thật ." Tôi thử tìm ra một lời giải thích hợp lý.
Tâm tình của cô ấy rất suy sụp, giọng điệu hòa với tiếng khóc nức nở, "Tớ không biết, tớ thật sự không biết. Khi tớ nhìn thấy, tớ liền bỏ đi. Tớ không dám nghĩ cùng tưởng tượng —— nếu Mạc Hối thật sự phản bội tớ, tớ nên làm cái gì bây giờ?"
"Cậu nên đi hỏi rõ ràng. Là phản bội hay là hiểu lầm, biết rõ ràng thì sẽ không đau lòng."
*****
"Quan Tâm, tớ không biết nên làm gì bây giờ. Tớ không muốn trở về, tớ chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh mà không có anh ấy."
"Nhạc Nguyệt, cậu không có ở nhà?" Cô ấy cùng Mạc Hối ở bên đó thuê phòng ở, cũng giống tôi cùng Thuộc Đình như vậy.
“Uh, Quan Tâm, tớ chỉ muốn lúc này rời khỏi thôi."
"Không được, Nhạc Nguyệt. Cậu hãy nghe tớ nói, cậu mau trở về, tớ lập tức đi đến chỗ cậu." Tôi hạ quyết tâm. Dù sao tôi trong vài ngày này xem qua các người đẹp đủ màu sắc đến trường học tìm Thuộc Đình cũng đã tâm phiền ý loạn, lại không thể cùng anh cãi nhau. Tốt nhất tôi nên rời đi, mắt không thấy thì tâm mới không phiền. Nhạc Nguyệt vừa vặn cung cấp cho tôi một lý do hoàn hảo để rời khỏi.
"Uh, Quan Tâm, tớ nhớ... muốn gặp cậu quá. Tớ sẽ chờ cậu." Giọng cô ấy đã có chút vui vẻ.
Vì thế tôi gọi điện thoại cho Tang Khả Trữ, nhờ cô ấy giúp tôi xin phép, sau đó bắt một máy bay sớm nhất đi miền Nam. Tôi không có báo cho Thuộc Đình biết, thứ nhất tôi muốn anh ấy sẽ không để ý đến hướng đi của tôi; thứ hai. . . . . . Tôi vẫn là muốn thử xem anh ấy có thể hay không đem tôi để ở trong lòng.
Trải qua bốn giờ bay, tôi đến thành phố nơi Nhạc Nguyệt ở thì đã là đêm khuya. Bởi vì trên máy bay không thể mở điện thoại, nên tôi không biết Thuộc Đình có thể hay không tìm tôi, nhưng tôi quyết định đêm nay sẽ không mở máy.
Máy bay hạ cánh, đã nhìn thấy Nhạc Nguyệt ở lối ra chờ tôi. Cô ấy có chút gầy, khả năng mấy ngày này thật sự có việc phát sinh.
Tôi vừa ra khỏi cửa, cô ấy liền chạy tới ôm lấy tôi, "Quan Tâm, tớ nhớ cậu chết đi được."
Tôi cũng ôm lại cô ấy, "Nhạc Nguyệt, tớ cũng vậy nhớ cậu muốn chết. Cậu cũng không lương tâm, cũng không đến thăm tớ."
Cô ấy cười, nụ cười lại có theo chút mệt mỏi, "Đi thôi, chúng ta tìm một chỗ, rồi tán gẫu suốt đêm đi."
"Cậu cũng thật xấu, không có điện thoại cho Mạc Hối?" Tôi thúc vai cô ấy.
"Vô nghĩa, đương nhiên là không có." Cô ấy quay lại liếc mắt tôi một cái, "Nếu gọi, cậu cũng biết anh ấy mà, sẽ để tớ thân gái một mình ở giữa đêm trên đường phố lớn sao? Cho dù không có tình yêu, anh ấy cũng là người đàn ông tốt."
Tôi nở nụ cười, xem ra trong bốn giờ qua, cô ấy đã suy nghĩ rất nhiều. Vì thế tôi cũng nở nụ cười xấu xa, "Được rồi, đêm nay chúng ta cũng tắt hết điện thoại, hoàn toàn biến mất, cho những gã đàn ông này cũng học lo lắng một lần xem sao."
Cô ấy phá lên cười, "Tốt, Quan Tâm, tớ biết cậu là Ác Ma nhất định là so với tớ còn lợi hại hơn. Đi thôi, đêm nay sẽ không mở máy."
Vì thế, chúng tôi đến khách sạn tốt nhất của thành phố, chọn phòng tổng thống cao cấp, hoàn toàn quyết định sẽ một đêm ở chỗ này mà không có đàn ông. Đem Hạt Giống Tình Yêu Căm Vào Máu - Chương 16
Đêm đó chúng tôi thưởng thức cảnh đêm mĩ lệ của thành phố này, nói về cuộc sống của nhau, trò chuyện về những người đàn ông của mình. Cô ấy so với vẻ danh chính ngôn thuận còn hơn thế, nên tôi không muốn đánh cắp khoảnh khắc vui vẻ này.
Cuối cùng cũng không biết chúng tôi làm thế nào chìm vào giấc ngủ, khi...tỉnh dậy đã thấy mặt trời đã lên cao, tôi cảm thấy ngủ ngon thoải mái.
Tôi đứng lên thoải mái duỗi lưng một cái, nhìn lại chiếc đồng hồ, đã 9 giờ rưỡi rồi. Nhưng tôi quyết định không mở máy, mấy ngày nay làm cho cuộc sống của tôi không có Thuộc Đình đi. Dù sao sớm muộn gì tôi cũng sẽ trải qua cuộc sống như thế, không bằng thích ứng sớm một chút, như vậy khi thực sự thời điểm mất đi anh có lẽ tôi sẽ ít thương tâm một chút.
Nhạc Nguyệt cũng không có khởi động máy. Chúng tôi cầm di động, nhìn nhau cười. Giữa lúc này mới hiểu được: kỳ thật chúng tôi đều là Ác Ma.
Sau đó, hai người cùng đi dạo phố, mua sắm, nhìn phong cảnh miền Nam mĩ lệ cùng với dân tộc thiểu số phong tình huyền bí. Chúng tôi mua rất nhiều đồ ăn vặt của địa phương, tôi còn mua một bộ trang phục dân tộc rất phong tình, lúc mặc thử làm cho rất nhiều mỹ nữ địa phương phải đỏ mắt.
Nhạc Nguyệt cũng mua một bộ trang phục cô thôn nữ, bộ quần áo này mặc ở trên người cô ấy, ôm xát vào tạo vẻ ngây thơ cùng gợi cảm, thậm chí tôi đây là phụ nữ mà còn cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Chúng tôi mặc trang phục này đi dạo phố. Sau đó, trong ánh mặt trời ấm áp của xế chiều thì ngồi nhấm nháp cà phê Ireland yêu thích ở quán bên đường. Đằng sau có thể cảm giác được rất nhiều ánh mắt của đàn ông, không chỉ là đàn ông địa phương, đây là thành phố du lịch nổi tiếng trên thế giới nên trên phố bất cứ lúc nào cũng nhìn thấy đàn ông đến từ khắp nơi trên thế.
Tôi cùng Nhạc Nguyệt đều thưởng thức đàn ông nước Pháp lãng mạn hơn đàn ông nước Mĩ hài hước. Đột nhiên từ đằng sau truyền đến một cái nhìn đến cháy bỏng. Quay đầu lại, một người đàn ông Pháp tóc vàng mắt lam mỉm cười nâng tách với chúng tôi, chúng tôi mỉm cười lại với anh ta.
Cảm giác được thiện ý của chúng tôi, người đàn ông kia giống như nhận được nguồn khích lệ, bưng tách lại đây ngồi xuống, mở miệng chính là một chuỗi tiếng Pháp quyến rũ, may mắn thay tôi cùng Nhạc nguyệt ở trường học đều chọn môn học tiếng Pháp. Bởi vì Richard? Clayderman đã nói tiếng Pháp là ngôn ngữ lãng mạn nhất trên thế giới.
Nhạc Nguyệt trước cùng anh ta nói chuyện bằng tiếng Pháp với nhau, tôi ngồi nghe vừa mỉm cười. Nhìn đến vẻ mặt toả sáng của cô ấy, tôi biết cô ấy cuối cùng cũng đã vượt qua được cuộc hành chính tâm lý đau thương. Thật vui mừng, nhưng mà như thế nào đột nhiên lại có một loại lạnh lùng, giống như cảm giác khi Thuộc Đình nhìn chằm chằm tôi?
Quay đầu nhìn thấy Nhạc Nguyệt cũng rùng mình một cái, chúng tôi liếc nhau —— thật sự là vui quá hóa buồn, ở trên đường "Dụ dỗ" đàn ông, thật chính là không đem cái kia trong nhà để vào mắt. Trả tiền, nói lời tạm biệt với nhau, chúng tôi cũng không dám quay đầu, rất ăn ý liền đứng dậy bỏ chạy.
*****
Phía sau người đàn ông Pháp đang cực kỳ ngạc nhiên là truyền đến tiếng rống giận của hai người đàn ông ——"Quan Tâm (Nhạc Nguyệt), em đứng lại đó cho anh!" Có quỷ mới đứng lại, chúng tôi đem bọn họ gạt qua một ngày (kỳ thật vẫn chưa tới), nếu bị bọn họ bắt lấy khẳng định là không có kết cục tốt gì.