Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là Truyện Khoa Học Viễn Tưởng Hành Tinh Oxygene full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.
Anh ta ấn tay lên nút. Nhưng sai rồi ! Đáng lẽ phải quay mới đúng. Nếu làm sai hai thao tác, anh sẽ không được nhận Oxy. Bây giờ anh quay nút giữa 1 … 2 …. 3 … 4 nào tiếp đến cánh tay đòn bên trái … Không biết con người kỳ lạ mình gặp trong nhà ăn lúc nãy là ai nhỉ. Anh ta đã quan sát mình rất kỹ … Tín hiệu nổi lên rồi. Bây giờ đến cánh tay đòn bên phải. Bây giờ không được làm sai thao tác nào nữa. Và cũng không được phép suy nghĩ nát óc về việc nào nữa. Bởi vì mỗi một ý nghĩ đều tiêu hao khí Oxy. Chiếc kim ở bình Oxy của anh đã chỉ mức vơi quá nửa. Bây giờ ta phải cố làm đủ dùng cho một năm. Úi chà ! Xuýt nữa thì lại tao tác sai lần nữa … Nếu như mình có đủ Oxy dự trữ cho một năm thì … Những điều này ta chỉ có thể mơ thấy mà thôi. May ra khi ON nhỏ lớn lên thì có thể … Bây giờ lại tới cánh tay đòn trái. Thôi, mình không được suy nghĩ nữa. Mức Oxy sụt xuống trông thấy rồi … Không biết người kia là ai nhỉ? Chiếc mặt nạ hô hấp của anh ta cũng không giống ai ở đây. Làm sao mình có thể thoát người đó được? Ví dụ ta có thể qua thành phố bên cạnh. Nhưng đi đường ít nhất phải tốn ba chục Đơn vị Oxy. Và chạy làm gì? … Lại đến lượt cánh tay đòn phải. Chú ý này, quay nút 1, 2, 3, 4 vòng … rồi lại đến lượt cánh tay đòn trái.
Cuối cùng máy chỉ cấp cho anh hai viên Oxy. Tính toán rất đơn giản, anh cũng cần tới ba viên cho buổi ăn trưa. Chàng thanh niên dành ngồi trở lại máy và làm việc gần bốn tiếng đồng hồ cho đến khi thu thập được lượng Oxy cần thiết.
Bây giờ anh mới bước sang khối nhà ăn. Anh đặt nửa xuất Kem với vị phúc bồn tử. Chính lúc này, người lạ mặt đã tới bàn anh.
9. ON MUỐN NGỦ
Peter Mac Gulliver ngạc nhiên không hiểu, nhìn chàng thanh niên:
- Làm thế nào mà anh không có nhà riêng? Vậy thì anh ở đâu?
Chàng thanh niên không trả lời. Anh nghĩ: Từ nãy đến giờ mình đã xử sự ngốc nghếch không thể tưởng tượng được. Đáng lý mình phải làm như tất cả mọi người. Mình phải đi thẳng như không hề trông thấy người lạ mặt, không hề nghe thấy tiếng nói của anh ta, không hề hiểu lời hỏi của anh ta. Bây giờ thì đằng nào cũng vậy thôi. Nếu hắn là kẻ thù, nếu họ gửi hắn từ Trên đó xuống thì hắn đã thắng được mình … Nhưng nếu anh ta nói thật? Nếu anh ta là một du khách vũ trụ bị tai nạn rớt xuống đây thì sao? Nếu vậy mình có thể cứu được anh ta … Trong điều kiện nào đó, anh ta cũng có thể có ích cho mình … Phải, như vậy anh ta có khả năng giúp đỡ mình.
Nghĩ tới đây, chàng thanh niên ON bị kích động tới mức tim chàng lại bắt đầu đập mạnh. Chàng cảm thấy rằng lượng Oxy của chàng giảm đi thấy rõ.
- Thưa ông, trên hành tinh Oxy không một ai có nhà ở riêng cho mình. Chúng tôi không ở. Chúng tôi chỉ sống thôi. Nói chính xác hơn, mỗi người có thể dừng lại nghỉ đêm ở chỗ mình muốn, ở chỗ mình tìm thấy một cái giường gần nhất, một cái chậu và một cái bàn. Người đó có thể ăn uống, nhận quần áo và xem truyền hình.
- Thế còn gia đình anh? Các bạn anh? – Peter kiên nhẫn hỏi tiếp.
- Thưa ngài, câu chuyện này làm tôi bị mệt, tôi đang phải dùng tới liều Oxy dự trữ.
- Thưa ông, khí Oxy thì tôi có thể tặng cho ông bao nhiêu cũng được.
- Ông lấy khí Oxy ở đâu ra?
- Tôi sản xuất nó. Với chiếc máy nhỏ này, bất kỳ một nguyên tố nào cũng có thể biến thành Oxy được. Với nó, người ta có thẻ tạo ra hoặc phá hủy một nguyên tử, làm thay đổi số điện tử …
ON cố gắng để không tỏ ra quá ngạc nhiên, vẻ mặt anh ta trở nên nhẹ nhõm cởi mở hơn.
- Thưa ông … bây giờ tôi không thể tiếp tục suy nghĩ nữa. Xin ông đừng tiếp tục đưa những thông tin như vậy cho tôi nữa …
- Anh muốn lấy Oxy ở dạng nào? Ở dạng rắn? Hay ở dạng lỏng?
ON quơ tay vào túi mình và rút ra một chiếc máy hô hấp còn mới nói:
- Đây là chiếc mặt nạ dự phòng của tôi. Ông có thể nạp đầy Oxy?
Peter Mac Gulliver mở chiếc bình chứa Oxy mới nhận được ở hành tinh và lấy một viên Oxy vừa được trả công khi lao động. Đặt vào chiếc máy MOE, chiếc máy sản xuất Oxy loại loại bỏ túi luôn luôn đeo trước ngực anh. Anh bấm nút, lập tức chiếc máy sản xuất theo chương trình những viên giống hệt như viên mẫu và nạp đầy đến tận cổ bình chứa của chàng ON.
ON run bắn người lên vì cảm động. Anh rơm rớm nước mắt:
- Tôi không biết làm thế nào để tạ ơn ông – Thưa ông … Quí …
- Tôi tên là Peter. Và bây giờ anh làm ơn giải thích cho tôi một việc.
- Với tất cả những gì bạn muốn. Nhưng đầu tiên, tôi có một lời thỉnh cầu duy nhất. Một thôi, anh cho phép để tôi ngủ một vài tiếng đã. Không biết đã từ bao lâu nay tôi chưa bao giờ được ngủ với đầy đủ liều Oxy.
- Tại sao anh không làm được điều đó? Từ khi nào và do đâu?
- Ban đêm chúng tôi phải tiết giảm lượng Oxy đưa vào thở. Chúng tôi chỉ được phép ngủ với nửa liều lượng. Phần Oxy thiếu chúng tôi phải thay thế bằng những viên ngủ đông.
- Thế còn khi anh có đủ Oxy?
- Chúng tôi không khi nào có thể có đủ Oxy. Ngay dù chúng tôi có làm việc cật lực suốt ngày đi nữa. Chúng tôi cũng không nhận được nhiều hơn lượng Oxy cần dùng trong một ngày. Khi lao động nhiều hơn, ta cần nhiều năng lượng hơn và mức tiêu hao cũng lớn hơn. Như vậy, ta cần nhiều thức ăn hơn và sự tiêu hóa lại tăng mức tiêu hao Oxy. Nếu ta làm việc ít hơn thì ta được ít Oxy hơn để dùng cho bữa ăn. Thực tế đã dạy cho mỗi người một mức thu nhận và tiêu hao Oxy tối ưu. Khoảng 10 giờ để ngủ là tỷ lệ thích hợp. Như vậy đôi khi ta còn được khoảng nửa tiếng đồng hồ để ngồi ngỉ trên một quảng trường và loay hoay với trò chơi nho nhỏ luyện trí kiên nhẫn. Chất Oxy loãng hỗn hợp với viên ngủ đông đảm bảo sự nghỉ ngơi hoàn toàn. Trí nhớ được ngắt mạch và ngủ không có mông mị gì hết. Kẻ nào nghĩ ra điều này thật láu lỉnh một cách ma quái … Nếu tôi được ngủ đẫy giấc thì … Nhưng bây giờ, anh làm ơn cho tôi đi ngủ đã.
Nghe tới đây, Peter cảm thấy lo láng tới mức anh có thể nắm lấy ON lắc mạnh cho tỉnh ngủ và yêu cầu anh ta lập tức kể lại và giải thích cặn kẽ mọi chuyện. Trong đầu anh dồn dập biết bao cảm nghĩ khó chịu mà xua nay chưa hề có. Trước đây ở trường, trong giờ tâm lý học, anh đã được nghe rằng có thời gian trước đây hàng ngàn năm loài người không làm chủ được những cảm xúc của mình, rằng những cảm xúc khó chịu làm huyết áp tăng lên và hoóc-môn lọt vào máu gây sự bồn chồn lo lắng bất ổn và sự giận dữ. Nhưng khi học, tất cả chỉ là lý thuyết, anh chưa có thể hình dung cụ thể những tình cảm đó như thế nào. Tới bây giờ Peter mới thực sự cảm thấy rằng từ lúc bị rớt xuống đây, những tình cảm xấu đó đang lớn dần lên và dồn ứ trong người anh. Anh nhìn lại ON thì thấy chàng thanh niên đờ đẫn cả người vì kiệt sức ON nói:
- Chúng ta đi ngủ đi anh. Sau sẽ bàn tiếp.
Peter không còn cách nào khác là cùng đi với chàng thanh niên đến phòng ngủ gần nhất.
K
hi Peter thức giấc, anh thấy ON đã tỉnh táo. Lúc này chàng thanh niên khác hẳn trước lúc ngủ. Anh ta linh hoạt hơn, nhanh hơn trong các cử động, hầu như vui vẻ. ON cùng Peter đi vào phòng ăn. Theo lời khuyên của ON, Peter chỉ gọi một món lỏng giống như sữa và không ăn thức ăn gì khác. ON nói:
- Nếu không, anh sẽ cảm thấy bị ru ngủ dần dần. Trong tất cả các món ăn khác đều có nhỏ thuốc.
- Thuốc gì thế? – Peter hỏi.
- Rồi anh sẽ hiểu tất cả.
Khi học đã ăn xong, ON nói tiếp:
- Bây giờ tôi có thể hoàn toàn và đầy đủ sức khỏe để chiều theo ý anh.
- Tôi cần được sự giúp đỡ, tôi muốn biết con tàu vũ trụ và vợ tôi ở trên đó ra sao?
- Đièu này không có khả năng thực hiện được - ON trả lời.
Peter cho rằng chiếc máy phiên dịch của anh dịch sai. Do đó anh tìm cách diễn tả ý mình rõ ràng hơn:
- Tôi muốn nói chuyện với một người nào đó có thể nắm trong tay mạng lưới giao thông của thành phố … chẳng hạn ông giám đốc Sở cấp cứu hoặc là nhà chức trách về an ninh.
- Ở đây không có những loại người đó.
- Vậy thì các cơ quan cấp thành phố ở đâu?
- Ở đây không có công sở.
- Tôi nói thế nào được nhỉ, tôi muốn tới một vị trí nào mà ở đó tôi muốn bắt liên lạc vô tuyến với một trạm trên Trái Đất hoặc con tàu vũ trụ.
- Tôi chịu, không biết liên lạc vô tuyến bằng cách nào?
- Là chuyển một thông tin bằng sống điện tử.
- Tôi cũng hiểu như vậy. Anh ạ, từ hành tinh Oxy không ai chuyền được tín hiệu vô tuyến đi đâu cả.
- Ở đâu mà chả có sóng vô tuyến. Ở Đường Ngân Hà cũng vậy. Khả năng cao nhất là ở đây sóng vô tuyến bị cái gì chặn lại. Anh hiểu chứ?
- Tôi hiểu rõ – ON đáp – Nhưng trong và ngoài thành phố, không ai có thể chuyển được tín hiệu vô tuyến đi đâu cả. Ít nhất theo chỗ tôi biết là như vậy. Riêng chúng tôi không thể phát được tín hiệu vô tuyến và cũng chưa nghe thấy có ai làm được điều đó.
- Làm thế nào để rời được thành phố này.
- Các thành phố chung quanh đều giống hệt thành phố này.
- Và giữa các thành phố là cái gì?
- Có khoảng tối đen.
- Anh có đưa tôi tới đó được không?
- Tại sao bạn lại muốn tới khoảng tối đen?
- Tôi nghĩ may ra từ đó tôi có thể phát tín hiệu được.
- Tôi không chắc là được đâu !
- Tuy vậy tôi cũng muốn anh làm ơn đưa tôi tới đó.
- Tôi sẽ cố gắng tuy rằng ra ngoài thành phố thật khó.
Sau này Peter nhớ lại con đường ra khoảng tối như một cơn ác mộng. Họ phải đi, đi và đi mãi lặng thinh dọc theo ven những khối lớn đồ sộ bằng bê tông. Chung quanh họ toàn những sinh vật giống người nhưng bước chân chậm chạp với chiếc máy hô hấp có vòi dài. Trong thế giới kỳ lạ này hầu như không có một tiếng động nào. Bên trong các khối nhà chắc chắn đây đó có chiếu truyền hình nhưng không một âm thanh nào lọt ra ngoài. Các khối nhà xám xịt, bầu trời xám xịt. Chân trời lẩn mất trong sương mù và rồi lại những khối nhà xám xịt như vậy. Peter cảm thấy muốn ói.
- Trong thành phố này có những phương tiện giao thông gì?
- Hầu như không có phương tiện giao thông – ON đáp.
Peter có cảm giác rằng nếu đường đi còn kéo dài anh sẽ co ngưiời lại nằm ngay trên mặt đường nằm ngủ một giấc bất kể mọi thứ.
May thay, lúc đó họ đã tới ngay khúc nhà cuối cùng. Đi hết hình khố bằng bê tông đó họ đứng trước cõi hư vô, một khoảng tối vô tận và trống không. Nền bê tông được thay bằng một loại đất nào đó. Không khí ở đây lại còn đặc sệt và bẩn hơn nữa. Peter phải bấm chiếc đèn Pin nguyên tử cầm tay mới có thể đi tiếp.
- Tại sao ở đây lại tối một cách khác thường như vậy? Trong kia đang là buổi sáng mà?
- Chúng tôi không biết khi nào là buổi sáng, khi nào là buổi tối. Cuốn sách giáo khoa của chúng tôi không dạy như thế. Nhưng tôi biết rằng hành tinh Oxy quay xung quanh mặt trời và nó cũng tự chuyển động xung quanh trục của nó. Như vậy ở hành tinh Oxy cũng có sáng và tối, cũng có các mùa trong năm. Chúng tôi cũng đã có được bầu khí quyển có chứa Oxy và cũng có những trận mưa. Nhưng từ khi chúng tôi sống dưới sự chiếu sáng nhân tạo thì ánh sáng mặt trời không thể xuyên qua lớp khí được. Tuy thế vì nhịp độ sinh học rất cần thiết cho các sinh vật nếu người ta dùng sự tăng hoặc giảm ánh sáng nhân tạo để thể hiện thời gian đi ngủ và thức dậy.
Các tên gọi còn được giữ lại. Thời gian ngủ chúng tôi gọi là đêm và thời gian thức là ngày. Ngày và đêm đều được chia ra làm 10 giờ.
- Vậy thì ai hướng dẫn sự phân chia thời gian đó? Peter hỏi:
- Trung tâm.
- Trung tâm đó ở đâu?
- Tôi không biết điều này.
- Làm thế nào có thể bắt liên lạc với Trung tâm này?
- Nói chung là không được. May lắm, tới ngày Đại Lễ Mùa Xuân bạn có thể tìm cách.
- Bao giờ tới ngày lễ đó?
- Tôi không biết được chính xác. Nhưng cho tới ngày đó chúng ta còn phải đi ngủ và trở dậy vài lần nữa.
- Tôi hy vọng rằng, tới ngày đó thì tôi đã rời khỏi đây lâu rồi.
- Anh hy vọng hão huyền – ON nói một cách buồn bã – Anh không thể thoát ra khỏi hành tinh Oxy được.
Peter hốt hoảng kêu lên:
- Thật quá vô lý !
- Tôi hy vọng rằng có thể tôi nhầm.
Ở đây hết khu vực được chiếu sáng nhân tạo. Phía ngoài tối đen hệt như trong khoảng không vũ trụ, như trong ác vùng giữa các vì sao. Nhưng sự tối tăm này gây nên cảm giác sợ hãi như một cảnh chết trên mặt trăng. Ở Trái Đất, ngoài Thái Bình Dương có những hòn đảo vùng núi lửa hoạt động. Có những miệng núi lửa màu xám tro rộng hoắc. Có những gốc cây cháy dở. Và có những tồn tích than hóa của các làng đã hủy hoại một cách tàn bạo. Đôi khi họ có cảm giác là họ đang ở trên những con đường lộ cổ xưa. Dọc đường họ có thể gặp súc vật, người và xe cộ. Khi họ vượt qua những khố bê tông để ra khỏi thành phố, Peter có cảm giác bị đè nén. Một cảm giác kỳ lạ rất khó tả. Thật vậy, cái khoảng đất không người giữa các thành phố xám này, cái phong cảnh buồn thảm nhắc đến ngày tận thế này thật đáng sợ hơn tất cả.
Peter không có khả năng, cảm nhận về thời gian nữa. Khi tới rìa thành phố, ON đã nạp đầy bình chứa Oxy nhưng đi được một quãng, họ đã phải đánh vật với hơi thở. Như vậy có lẽ họ đã đi được khá lâu và đã qua được một đoạn đường khá dài. Bây giờ, ngọn đèn pin nhỏ của Peter chiếu lên một khối đồng nhất nhấp nhô kỳ lạ. ON ra hiệu là họ phải dừng lại.
- Cái gì đấy anh? – Peter hỏi
- Đây là Đại Dương – ON trả lời.
Họ đã tới bờ biển. Peter xoay chuyển chiếc đèn. Gióng tia sáng mạnh của chiếc đèn nguyên tử chỉ giống như một sợi chỉ mảnh bị khoảng đen nhấp nhô kia nuốt chửng. Hiện tượng này nhắc Peter nhớ một phần đến biển. Nhưng anh thấy nó còn giống những hồ phun thạch của núi lửa hơn nhiều. Biển này không có màu và cũng không có những lớp sóng đuổi theo nhau với những ngọn sóng bạc đầu. Nó không vỗ vào núi đá, cũng không phản quang dưới ánh sáng. Nó cũng không tạo thành bụi nước bắn lên trên đầu sóng. Biển này chuyển động nặng nề khủng khiếp như một con vật thời tiền sử. Hoặc như một vùng sình lầy rộng lớn đang thức giấc và muốn nuốt chửng tất cả.
- Chớ có tới gần anh ơi ! – ON nhắc nhở - Nguy hiểm đấy !
- Đây là loại biển thế nào?
- Trên biển này, ngày xưa nhiều tàu bè qua lại – ON giải thích với một nỗi lòng luyến tiếc đau thương vô hạn – Biển này ngày xưa màu xanh biển, phản chiếu bầu trời xán lạn. Tàu thuyền nhộn nhịp, những người dân chài hạnh phúc tấp nập … Tôi không biết rõ đó là vào lúc nào. Có lẽ từ khi có hành tinh này. Không còn thời gian. Hồi đó có nhiều loại cá, cua, sò, sứa … sống dưới biển này. Cả những cá như cá bay và các loại cá ăn thịt đáng sợ. Hồi đó biển tràn đầy sự sống và bờ biển có nhiều thành phố không giống những thành phố hiện nay chút nào. Ở các thành phố đó rất nhiều ngôi nhà đủ loại tươi tắn, mộc mạc và được trang hoàng lộng lẫy, có nhà có tháp cao, lại có cái lợp mái bằng. Đôi khi tôi cảm thấy như tự mắt tôi đã trông thấy những thành phố đó mặc dù tôi chỉ mới được đọc. Từ khi sự việc đã xảy ra với tôi, tôi mất cảm giác về thời gain.