Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là Truyện Teen Đem Hạt Giống Tình Yêu Cắm Vào Máu full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.
Không nghĩ tiếp. Không muốn càng đau khổ hơn.
Kia tiếng chuông liên tục vang lên không ngừng. Ba cô gái đều bị đánh thức. Nhìn ánh mắt của họ nhìn tôi, nếu tôi không nghe điện thoại hoặc là tắt máy..., các cô ấy sẽ đem tôi mổ bụng mất.
Đưa di động đến bên tai, giọng nói lạnh lùng của Thuộc Đình, ẩn chứa không biết bao nhiêu tức giận, "Đi ra, tôi ở vườn Đinh Hương, chờ em." Sau đó không đợi tôi nói chuyện liền dập máy.
Anh vẫn là bá đạo như vậy. Vì sao anh đối với Trương Duy Ngọc có thể dịu dàng đến thế ? Tôi vẫn tưởng, mặc dù biết anh không yêu tôi, nhưng tôi vẫn là muốn gặp anh, muốn biết mục đích anh đến tìm tôi.
Ban đêm vườn Đinh Hương rất yên tĩnh, cũng rất thơm. Ánh trăng bạc chiếu rọi bên cạnh hồ Vô Danh, giống như một thiên đường tuyệt đẹp, nếu tôi và Thuộc Đình là một đôi tình nhân, giây phút này thật lãng mạn đến thế nào.
Thuộc Đình đứng ở cửa vườn Đinh Hương, hút thuốc. Tàn thuốc với ánh lửa còn cháy sáng, chiếu lên sắc mặt không có chút biểu lộ nào. Tôi đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
Đứng trước mặt anh, không nói gì, anh cũng không nói cái gì, chỉ lặng lẽ hút thuốc. Tôi không biết anh học hút thuốc khi nào, nhưng tôi không hỏi anh, cũng không có biểu lộ ngạc nhiên. Đàn ông hút thuốc có thể xem gần như là bản năng rồi, tôi làm gì bởi vì bản năng đàn ông mà tự làm mất mặt mình? Tôi sẽ không ngốc nghĩ là anh tìm tôi chỉ để nói anh biết hút thuốc.
Anh lôi kéo tay tôi đi vào khu vườn, nắm thật chặt, không cho tôi giãy dụa. Vào trong vườn, anh vứt thuốc sang một bên, đem tôi dựa vào tường, cúi xuống hôn tôi. Nụ hôn của anh có chút bá đạo, có chút hàm ý trừng phạt. Trừng phạt cái gì? Bởi vì tôi có bạn trai sao? Nhưng anh cũng không phải có bạn gái sao?
Nụ hôn của anh có hương vị thuốc lá, xen lẫn chút hương bạc hà, anh như liều mạng hôn tôi, như muốn đem tôi nuốt vào bụng vậy, tay anh ở trên người tôi chậm rãi di chuyển.
Lúc đầu tôi còn chống cự, một lúc sau thân thể liền xụi lơ, chỉ có thể dựa vào khi trên người anh, anh cười khẽ: "Quan Tâm, anh cùng Kỷ Như Hàng, ai hôn lợi hại hơn?" Anh cắn tôi một cái, đau đến tôi la lên tiếng, "Anh ta cũng có làm động tác như vậy sao? Anh ta cũng có hôn em đến phân tâm sao?"
Lời anh thật sự xúc phạm tôi. Tôi muốn đẩy anh ra, nhưng anh áp sát chặt quá, tôi đơn giản không nhúc nhích được.
Tôi dùng sức đẩy anh, mắt rơi lệ, "Anh đã có bạn gái, tên cô ta là Trương Duy Ngọc không phải sao? Chẳng lẽ cô ta không thỏa mãn được anh? Hay là anh luyến tiếc không động tới cô ta?"
Anh dừng lại động tác, cùng tôi kéo ra một chút khoảng cách, rất kỳ lạ nhìn tôi, "Quan Tâm, anh có nói cô ta là bạn gái của anh sao? Còn có, làm sao em biết cô ta không thỏa mãn được anh? Anh chính là còn muốn em." Dừng một chút, anh nói, "Trừ phi là anh cho em biết anh đã yêu ai, nếu không cho dù anh cùng cô ta cùng một chỗ, cô ta cũng không phải là bạn gái anh, chỉ có thể nói là bạn nữ của anh thôi." Sau đó anh thô lỗ tìm miệng tôi, hôn xuống. >Đem Hạt Giống Tình Yêu Căm Vào Máu - Chương 12
Bởi vì tôi còn yêu anh, bởi vì chúng tôi từng có những phút giây đẹp, tôi chỉ có thể vô lực tùy ý anh giở trò. Tuy rằng trong lòng tôi reo hò muốn anh, nhưng tôi vẫn muốn giữ một chút tôn nghiêm còn lại của mình.
Anh đặt tôi lên bãi cỏ, "Quan Tâm, chúng ta chưa từng có thân mật ở dưới ánh trăng, thử xem đi." Anh dịu dàng một cách đáng ngạc nhiên. Sự dịu dàng này, chỉ có thể thuộc loại giây phút ngắn ngủi này mà thôi.
Thời điểm kích động anh vô ý thức nói: "Những thứ này đều thuộc về anh, không ai có thể cướp đi."
Nghe câu nói của anh, tôi cảm thấy bị tổn thương cùng đau xót. Cơ thể tôi thuộc về anh, mà của anh đâu? Anh sẽ khiến cho thân thể anh thuộc về tôi sao? Mày yêu anh, mày yêu anh tột cùng, cho nên chỉ cần anh vẫy gọi, mày liền vĩnh viễn cũng rời không được anh. Lòng tự nói với mình. Tôi nước mắt chảy xuống, bất đắc dĩ tự nói với mình: Một khi đã như thế, vậy khiến cho tôi có thể có được anh khi giây phút anh đã có được đi.
Tôi đêm đó trở lại ký túc xá, Kỷ Như Thần không có ngủ, chị ấy lén lút tiến vào chăn tôi, "Quan Tâm, em làm chuyện có lỗi với em trai chị." Trong giọng nói của chị có một tia trêu chọc cùng một tia cảnh cáo, "May mắn Tiểu Hàng Hàng nhà chị không thương em. Nếu không, chị sẽ không để em làm tổn thương em chị đâu.”
"Em biết." Tôi đặt đầu chôn vào trong lòng chị ấy, "Nếu anh ấy thật sự yêu em, em sẽ không đáp ứng làm bạn gái anh ấy đâu." Nhìn ánh mắt Kỷ Như Hàng khi nhìn tôi chỉ biết: anh ta đối với tôi có hứng thú, nhưng tuyệt đối không phải yêu. Hơn nữa, anh là Thiên Sứ, chức trách Thiên Sứ là giúp người. Đương nhiên, anh làm Thiên Sứ chỉ để anh muốn giúp mọi người. Mà tôi, là trong mắt anh, trở thành người mà anh muốn giúp đỡ nhất.
Kỷ Như Thần sờ vào vết tích trên người tôi nói: "Quan Tâm, Thuộc Đình ác quá đi, anh ta cắn em?"
Tôi không biết, Thuộc Đình đêm nay xác thực không giống anh lúc bình thường. Từ khi học đại học tới nay, chúng tôi không có ở cùng một chỗ, không phải tôi không chịu, mà là anh quá bận. Cho dù tôi mỗi ngày tìm kiếm cơ hội cùng anh gặp nhau, đối với chúng tôi còn không có bất cứ cơ hội nào ngồi xuống nói chuyện chứ đừng nói là làm cái gì. Tôi không biết Trương Duy Ngọc có thỏa mãn anh không hay là từ lúc nhập học tới nay anh bị ức chế quá lâu, đêm nay anh cuồng dã là tôi chưa từng thể nghiệm đến.
Nước mắt của tôi lại chảy ra. Từ khi Thuộc Đình có bạn gái đến bây giờ, mới hai ngày thôi, tôi chảy bao nhiêu nước mắt rồi? Khi nào thì tôi trở nên yếu đuối như vậy?
Kỷ Như Thần vỗ lưng tôi, như một người chị lớn, "Thật sự mệt mỏi như vậy..., thì cũng đừng có miễn cưỡng mình. Tình yêu không phải là điều quan trọng nhất trong cuộc sống chúng ta, em có thể buông tha cho nó. Nhưng em trăm ngàn lần không thể mất đi chính mình."
*****
"Đối với người đã yêu anh từ lúc năm tuổi. Yêu nhiều năm như vậy, tôi đã không thả ra được." Tôi tự lẩm bẩm, giống nói cho chị ấy nghe, lại giống nói cho chính mình vậy.
Sáng sớm tỉnh dậy, tôi vẫn là bạn gái Kỷ Như Hàng, Thuộc Đình vẫn như cũ mang theo Trương Duy Ngọc ở khuôn viên trường hình thành một cảnh quan đẹp.
Giáo sư quả nhiên tuổi đã cao nhưng tâm hồn không già, thầy nói: "Quan Tâm, kỳ thật có rất nhiều chuyện không thể từ bỏ cho đến phút cuối cùng. Trò là cô gái có tính kiên trì, thầy tin tưởng em sẽ nhận được điều em muốn. Thầy cũng là người kiên trì, thầy tin tưởng thầy có thể thuyết phục em trở thành một người trong giới tư pháp."
Tôi cảm thấy ông thầy này thật đáng yêu đi mất. Bây giờ, tôi thật sự thực cần một người cổ vũ, như vậy tôi mới có thể tự nói với mình: hãy kiên trì, kiên trì cuối cùng cũng sẽ mang lại thắng lợi.
Cảm kích nên tôi liền đi đến ôm lấy thầy, ông thực sự đỏ mặt.
Sinh viên khoa Pháp luật cạnh tranh với nhau thật sự rất khốc liệt. Kỷ Như Hàng mỗi lần trước cạnh tranh đều đã chạy đến bên tôi, "Nào, yêu dấu, cho anh một cái hôn may mắn đi." Sau đó cong môi, làm bộ dạng như hôn môi. Tôi cũng vậy mỉm cười rồi đi đến gần, sau đó hướng về anh cong miệng lên như Tiểu Trư rồi hôn xuống. Vô luận người trước người sau, chúng tôi cũng không kiêng dè. Thường thường sau khi hôn xong, tôi vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy Thuộc Đình ôm Trương Duy Ngọc đứng ở sau đám đông. Thuộc Đình nhìn tôi với ánh mắt cực kỳ lãnh đạm, tôi nghĩ anh lại muốn kẹp cổ tôi.
Tôi mua ở bên ngoài một căn hộ nhỏ bốn mươi mét vuông, xung quanh yên tĩnh và trang nhã. Tuy rằng không lớn, tôi nhưng có thể cảm nhận được căn hộ như nhà vậy.
Tôi thích không khí ở nhà. Cha mẹ cùng cha mẹ nuôi bọn họ hỗ trợ tiền cho tôi, mẹ tôi cùng mẹ nuôi còn đặc biệt chạy tới cho tôi một số gợi ý. Tôi chuyển ra ngoài sống, bọn họ chỉ biết tôi cùng Thuộc Đình nhất định là xảy ra vấn đề, chỉ là bọn họ không nghĩ tới Thuộc Đình sẽ có bạn gái.
Vào một buổi sáng, Thuộc Đình cũng tới đây. Lúc Trương Duy Ngọc bên kia gọi điện thoại cho anh. Theo cuộc nói chuyện của anh, mẹ tôi cùng mẹ nuôi đoán được là anh có bạn gái. Thuộc Đình cúp điện thoại, đối với chúng tôi nói: “Con có việc đi trước." Tôi thậm chí không nói được một lời nào, chắc là đi gặp người đẹp của anh.
Mẹ nuôi nhìn tôi, nhìn tôi với đôi mắt đỏ hoe, giữ chặt không cho nước mắt rơi xuống. Bà ấy đến ôm tôi vào trong ngực, "Tâm Tâm, con làm sao bây giờ?"
Tôi liền "Oa" một tiếng khóc lên, "Làm sao bây giờ? Con nên làm cái gì bây giờ? Con còn có thể làm gì? Con chỉ có thể như vậy." Mẹ cùng mẹ nuôi tôi mắt cũng đỏ hoe. Đem Hạt Giống Tình Yêu Căm Vào Máu - Chương 13
Các bà biết, chuyện tình cảm là không thể miễn cưỡng. Mặc dù mọi người vẫn hi vọng tôi cùng Thuộc Đình thành một đôi, nhưng nếu Thuộc Đình không yêu tôi, miễn cưỡng cũng không hữu dụng. Cho dù chúng tôi có phát sinh quan hệ, cũng chỉ có thể xem như tôi tình anh nguyện.
Sau khi khóc xong cảm giác thoải mái hơn. Tôi đối với bọn họ cười cười, "Mẹ, mẹ nuôi, không quan hệ, không đến cuối cùng con sẽ không xem thường buông tha."
Mẹ cùng mẹ nuôi nắm chặt tay của tôi, "Tâm Tâm, chúng ta tin tưởng con. Nhưng con cũng phải quý trọng bản thân mình. Đừng có thuận theo nó quá."
Từ khi chuyển từ trường đến căn hộ nhỏ, số lần Thuộc Đình thường xuyên lui tới ngược lại nhiều hơn. Lần đầu tiên anh đến thời điểm, rất thoải mái khi ngồi trên chiếc sô pha mà tôi thích nhất, giống như ngồi ở trong nhà vậy. Anh tùy tiện xem tivi, uống cà phê, hét lớn với tôi làm cho anh những món ăn mà anh thích ăn nhất, giống một đôi vợ chồng trẻ vậy. Sự nhận thức này làm cho tôi ở tại phòng bếp phải đỏ mắt.
Anh cho tới bây giờ cũng chưa mang Trương Duy Ngọc đến, tôi cũng chưa nói, hơn nữa tôi cũng không chịu để cho cô ta đến.
Có mấy lần tôi nghe Trương Duy Ngọc đối với anh làm nũng, "Thuộc Đình, nghe nói Quan Tâm có thuê một căn hộ bên ngoài trường, có cơ hội mang em đi tới nhìn xem." Thuộc Đình đều khéo léo thay đổi chủ đề.
Rốt cục có một lần, khi đang trong tình cảm mãnh liệt tôi đối với anh nói: "Thuộc Đình, nơi này là chỉ thuộc về không gian của chúng ta, nếu anh dám mang Trương Duy Ngọc đến em liền giết anh."
Anh ghé vào người tôi, liền véo mũi tôi, bật cười, "Mèo hoang nhỏ, anh liền biết em là người lòng dạ hẹp hòi. Yên tâm đi, anh mới sẽ không để cho cô ấy đến bị em chọc tức đâu."
Bị bắt nạt? Tôi tức giận đẩy anh ra, "Anh trai, anh không biết là nói chuyện với anh rất bực mình sao? Bị bắt nạt? Em có làm anh sinh khí sao? Cô ta sẽ là chị dâu của em, em nào dám cho cô ta sinh khí? Chỉ cần cô ta không mắng em là hồ ly tinh câu dẫn chồng cô ta em đã thấy hài lòng rồi."
Anh bò lên người tôi, cố không cười, ngực cũng vì thế mà phập phồng phập phồng theo, "Em chính là lòng dạ hẹp hòi." Sau đó anh không cho tôi nói chuyện, lại hôn tôi, dẫn dắt tôi lại một lần nữa nhập vào thế giới cảm quan. . . . . .
Chúng tôi vẫn không có lựa chọn tránh thai, tôi cũng không biết có phải hay không là ông trời không muốn cho chúng tôi cùng một chỗ. Tuy rằng Thuộc Đình có bạn gái, nhưng anh vẫn là nói: "Tâm Tâm, nếu em có con, chúng mình liền kết hôn."
Mỗi lần nghe nói như thế, tôi liền nghĩ mặc kệ anh có yêu tôi hay không, như vậy hứa hẹn tôi liền thấy đủ hài lòng. Nhưng mà, từ lớp mười cho tới bây giờ đã bốn năm rồi, tôi vẫn như cũ ngay cả trứng cũng chưa tạo ra được. Có khi tôi nghĩ, có phải hay không lên trời ở trừng phạt tôi làm người rất giả tạo? Để cho tôi vĩnh viễn không chiếm được lòng người đàn ông tôi yêu.
Nếu như vậy, Thuộc Đình cũng không biết tại sao anh nói được tự nhiên như vậy, yêu sao? Không phải, không phải là cảm không thể nào quên, không thương sao? Vì sao mỗi lần nhìn thấy Quan Tâm hôn Kỷ Như Hàng, đối với chàng trai khác cô ấy lộ ra chiêu bài nụ cười Thiên Sứ, anh sẽ cảm thấy trong lòng như bị chắn lại, giống như đồ đạc của mình bị xâm phạm. Mâu thuẫn như vậy làm cho anh không thể một lần nữa không mượn sự giao hòa thân thể để hóa giải.
*****
Trong chớp mắt, Kỷ Như Thần sắp tốt nghiệp. Mà ngày hôm đó đúng là ngày Thuộc Đình cùng bạn gái đầu tiên Trương Duy Ngọc chia tay. Tôi đang cùng Kỷ Như Thần chụp ảnh kỷ niệm xung quanh, có người chạy tới la hét: "Quan Tâm, anh trai cậu cùng Trương Duy Ngọc chia tay rồi sao."
Chia tay? Chia tay anh cũng sẽ không là của tôi. Tôi không có lên tiếng, có thể là bởi vì Thuộc Đình từng đã nói, bọn họ chia tay tôi cũng vậy nên cũng không có giật mình.
"Đi thôi." Kỷ Như Thần đến tiếp nhận máy chụp ảnh, "Quan Tâm, chúng ta đi xem chuyện náo nhiệt đi." Chị ấy biết tâm sự của tôi, tự mình lấy nghĩ rằng muốn xem náo nhiệt như một cái cớ, để kéo tôi đi qua.
Đầu mùa hạ, ven hồ Vô Danh nở đầy hoa tươi. Gần như tất cả sinh viên tốt nghiệp năm bốn đều tụ tập ở đây chụp ảnh. Thuộc Đình cùng Trương Duy Ngọc ngay tại bên hồ cãi nhau.
Chúng tôi trong thời gian qua, bởi vì lúc đó Kỷ Như Thần vẫn là hội trưởng hội học sinh, mà tôi lại là em gái kết nghĩa của Thuộc Đình, nghe đồn quan hệ chúng tôi rất lập lờ. Cho nên, mọi người đều tự động tạo một con đường, để tôi cùng Kỷ Như Thần đi vào.
Tôi cũng không muốn đi vào, tôi chỉ nghĩ đứng ở bên cạnh nhìn xem náo nhiệt là tốt rồi. Có Kỷ Như Thần lôi kéo tôi, không cho phép tôi lui về phía sau.
Thuộc Đình mặc món đồ là quà tặng tôi đã đưa cho anh vào sinh nhật mười chín tuổi, đó là khi tôi đi toàn bộ các shop độc quyền của thành phố để kiếm bộ quần áo đi chơi màu xanh nhạt Valentino. Thuộc Đình rất thích bộ trang phục này, rất xứng với hình tượng cùng khí chất của anh. Mặc dù Armani cũng đẹp, nhưng tôi cảm thấy quần áo xứng khí chất anh chỉ có Valentino.
Tôi mê muội nhìn anh. Tóc anh dài ra, có điểm chắn mắt, nhưng bởi vậy tăng thêm anh khí chất nho nhã, hơn nữa dáng người thon dài, mỉm cười mê người. Tôi chính lâm vào trong ngượng ngùng, không biết lời của bọn họ đã khi nào thì nhắc đến tôi. Lấy lại tinh thần cũng là lúc, Thuộc Đình kéo tôi một phen, vừa vặn tránh được một cái tát Trương Duy Ngọc đưa tới. Cô ta chỉ vào người của tôi, than thở khóc lóc, "Cô hồ ly tinh kia, vì sao cô không làm tốt bổn phận mình khi anh ấy quên đi cô em kết nghĩa, vì sao cô muốn cướp đi anh ấy?"
Tôi thực bất đắc dĩ cười: "Chính mình nắm không được trái tim của đàn ông, chỉ có thể trách cô không có năng lực, cũng không nên nói tôi là hồ ly tinh. Nếu tôi là hồ ly tinh như trong lời cô..., lúc trước cơ hội cô là bạn gái anh ấy đều không có, còn phải chờ cô đến hôm nay chỉ trích tôi ở đây? Tiểu thư, làm người phải phân biệt rõ thực tế, đừng tự đem sai lầm mình đổ lên người khác. Nếu cô vẫn còn nói như vậy, tôi chỉ có thể nói ——với bạn trai sau này, cô vẫn là khó thoát khỏi số phận bị đá." Đem Hạt Giống Tình Yêu Căm Vào Máu - Chương 14
Tôi nghĩ lời của tôi thật ác độc, làm sắc mặt Trương Duy Ngọc một hồi xanh trắng một trận, nhưng tôi sẽ không thông cảm cho cô ta. Ai bảo cô ta trêu chọc đến tôi, hơn nữa, cô ta đã có Thuộc Đình một thời gian rồi, cũng nên xuống sân khấu khom người cúi chào rồi, thuận theo ý kiến công chúng chứ. Tôi thậm chí hận không thể dùng lời nói càng ác độc để đả kích cô ta.
Nhưng cô ta cũng không phải là người dễ dàng nhận thua, chỉ thẳng vào mũi tôi mắng: "Quan Tâm, đừng tưởng rằng cô là người tốt đẹp gì! Cô đừng có cho là tôi không biết cô cùng anh ta sau lưng đều làm những cái gì, cô vì sao ở bên ngoài thuê phòng? Còn không phải sợ trường học tra xét ban đêm thấy cô cùng anh ta ở trên giường lăn lộn sao? Bằng không vì sao anh ấy không dám mang tôi đến nơi đó của cô? Hừ, anh em loạn luân. . . . . ."