Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là Truyện Teen, Chồng hờ ơi! Vợ yêu chồng mất rồi! full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.
Mệt mỏi.
Tất cả những người còn lại cũng ra về. Chỉ còn Mĩ với ông Vương.
“Này ba! Ba có thấy rằng ba rất ghét con không?” – Mĩ mở lời.
“…” – ông Vương không lên tiếng.
“Bây giờ con cũng là con ba. Vậy một trong hai người Phong và Nam sẽ phải là vị hôn thê của con nữa chứ. Huyền và Phong đã kết hôn, vậy chỉ còn Nam. Con có quyền làm vợ anh ấy mà, phải chứ ba?”
“Mày muốn gì nữa?” – ông Vương không nhìn Mĩ mà lên tiếng.
“Làm vợ của anh Nam.” – cô không vòng vo.
“Nhưng nó đồng ý lấy Mai làm vợ chứ không phải mày”
Mĩ cười lớn rồi nói :
“Nhưng họ chưa có cưới nhau. Chỉ có trong thời gian tìm hiểu. Ba thấy đó. Con vẫn có thể” – Mĩ đáp lại.
“Ba phải đáp ứng nhu cầu này. Nó hoàn toàn hợp pháp” – Mĩ nhìn thẳng vào mắt ông Vương làm ông thêm khó xử.
Tại sao ông lại có đứa con như thế này.
Nghiệp chướng! Nghiệp chướng!
” Được. Tao đồng ý với mày. Đã được chưa?”
“Cám ơn ba. Còn bây giờ, ba có thể ra đi được rồi.” – Mĩ lôi ra một con dao, đâm thẳng vào bụng ông Vương.
Ông Vương hoảng hốt. Vì đâm quá sâu nên một lúc sau ông lịm đi.
Mĩ cười lạnh. Đã xong. Cô chạy vào bếp, pha một cốc cà phê nóng.
Pha xong, cô đứng trước cửa bếp mà hét to:
“Người đâu, người đâu. Ba tôi bị làm sao kia?”
Mọi người hầu và cả mẹ của nó dù đang rất giận ba nó nhưng vẫn chạy xuống.
Trước mặt họ là người ông Vương đầy máu.
Mĩ giả vờ ngạc nhiên không nói lên lời. Cô còn thả tay làm cốc cà phê bắn tứ tung. Chạy đến bên ông Vương, lay ông như một người con thật sự.
Còn trong lòng thì cười vui vẻ.
Tất cả bắt đầu rồi. Một người ra đi. Còn lại chúng ta thôi.
Ba người, em gái ạ…
Chap 16: Đám tang lạnh lẽo.
Mĩ giả vờ hoảng hốt, cầm máy điện thoại run run. Bấm nhanh số của nó, Mĩ thút thít khóc.
Hắn dỗ mãi nó mới ngủ. Thế mà bây giờ cái điện thoại chết dẫm này lại réo liên tục làm nó tỉnh. Thật là…Ai vô duyên hết chỗ nói.
Hắn cầm máy nó định tắt đi, nhưng nhìn thấy tên \”Mĩ\” thì hơi khực lại. Sao Mĩ lại gọi? Thôi kệ, để nó ngủ đã.
\”Anh à! Đưa máy cho em đi!\” – nó đã tỉnh giấc. Khi máy có tiếng đã làm nó tỉnh hẳn rồi.
\”Em ngủ đi! Chắc không có việc gì đâu.\” – hắn vẫn cố dỗ nó ngủ.
\”Đưa em đi anh! Xin anh đấy!\” – mắt nó hoe dần.
Hắn thấy vậy liền bất lực. Thôi, đưa cho nó, không tí khóc thì khổ.
\”Alô! Chị gọi em có việc gì sao?\” – nó có chút bất an.
\”Hu…hu…Mai…Mai à…Ba…Ba…Hu…hu\” – Mĩ cứ khóc mãi.
\” Ba…Ba làm sao hả chị? Chị nói cho em đi chị!\”
\”Ba…ba…tự tử…rồi. Ba…đi rồi…Ba ơi…\” – Mĩ cố khóc thật to.
\”Bộp\”
Ba…Ba tự tử? Ba đi rồi?
Không! Không thể nào! Ba không làm thế đâu! Ba yêu nó cơ mà! Không thể, không thể!
\”Anh ơi! Ba bỏ em rồi. Ba sao lại bỏ em hả anh?\” – nó khóc ầm lên.
\”Em nói cái gì vậy? Ba làm sao?\” – hắn lo lắng.
\”Em phải đi gọi Huyền. Đúng rồi, gọi Huyền.\” – nó khóc. Ngay sau đó chạy sang phòng Huyền.
\”Huyền ơi! Phong ơi! Mở cửa…đi! Mở…cửa đi mà! – nó đập cửa liên hồi phòng Huyền Phong.
Hai người này cũng mới ngủ, bị nó đánh thức nên nhanh chóng ra mở cửa.
\”Sao vậy Mai? Muộn rồi, em gọi có việc gì?\” – Phong mở cửa.
Nó chạy đến bên Huyền, ôm trầm lấy cô.
\”Huyền à…Ba…ba tự tử…ba đi rồi…\”
Huyền đơ người. Chuyện này là thật sao?
————————————————————————————————————
Một lúc sau, chiếc xe màu đen đi với tốc độ ghê người dừng trước ngôi nhà ở vùng ngoại ô kia.
Nó và hắn chạy nhanh vào trước. Huyền và Phong chậm hơn, vì Huyền đang có thai, không thể chạy nhanh được.
Và trước mắt họ và người đàn ông chùm chiếc khăn màu trắng lên người.
Hai bên là cảnh sát và bác sĩ cúi đầu người đó…
Không ai khác chính là bố của nó và Huyền – ông Vương!
Nó khóc, chạy đến bên ông nhưng hắn và cảnh sát cản lại vì cần phải điều tra.
Huyền thì ngất làm Phong rất lo.
Gì chứ? Phụ nữ mang thai khi gặp những điều sốc như thế này thì rất nguy hiểm. Nó ảnh hưởng đến cả bà mẹ và thai nhi chứ chả đùa.
\”Bác sĩ đâu? Vợ tôi ngất rồi! Xem giúp vợ tôi đi! Cô ấy đang có thai, có thai đó!\” – Phong hét lên. Anh lo lắng lắm rồi.
Các bác sĩ nghe thấy vậy liền chạy đến xem cho Huyền.
Thật là…gia đình này khổ thật đấy. Bố mất, mẹ vừa ngất, bây giờ đến lượt con.
\”Không sao đâu! Cô ấy cần nghỉ ngơi. Nhưng đừng để cô ấy sốc như thế này một lần nào nữa,nếu không…thai nhi khó giữ\” – vị bác sĩ sau khi khám xong liền giải thích.
\”Cám ơn!\” – Phong thở phào nhẹ nhõm.
Anh bế Huyền vào phòng cho cô nghỉ ngơi. Cô đã quá mệt rồi.
Ba tiếng sau.
Huyền mơ một giấc mơ kì lạ. Cô gặp bố, bố bảo:
\”Con gái, bố xin lỗi! Bố là người bố tồi tệ, con nói rất đúng. Nhưng bố rất yêu con, cả cái Mai nữa, yêu cả người cháu chưa ra đời của bố trong bụng con. Bố không hề muốn rời xa các con một chút nào, nhưng bố phải chịu phạt con ạ! Sống khoẻ, con yêu nhé!\”
\”Bố ở đây với con đi bố! Con cũng rất yêu bố mà\” – Huyền khóc.
\”Xin lỗi con, để bố đi. Tạm biệt con, bố sẽ theo con mãi nhé.\” – ông Vương xa dần.
\”Này này. Mày làm sao vậy cả Huyền?\” – nó lay lay tay Huyền.
Huyền tỉnh giấc. Cô sao lại ở đây cơ chứ?
\”Sao tao lại ở đây?\”
\”Thì mày bị ngất đó\” – nó giải thích.
\”Tao ngất? Vậy con…con tao không sao chứ?\” – Huyền khóc dần, nói hơi to làm Phong từ bên ngoài nghe thấy liền chạy vào.
\”Em tỉnh rồi sao?\”
\”Anh…anh à! Con…con chúng ta không sao chứ?\” – những giọt nước mắt bắt đầu rơi.
\”Con không sao, em đừng khóc, con sợ đấy!\” – Phong ôm cô vào lòng.
Nó buồn quá. Tội nghiệp Huyền, có thai mà như thế này. Chắc nó đau khổ lắm. Mình mà như vậy chắc không sống nói.
\”Đừng khóc. Anh yêu em. Em khóc anh đau lắm.\” – hắn từ đâu vùi đầu vào tóc nó, nói thì thầm bên tai cho nó nghe.
Hôm sau, đúng như nó đoán, các trang báo liền đăng tin bố nó mất. Những cái tiêu đề quả thật rất khó nghe như \”Ông Vương – chủ tịch tập đoàn họ Vương tự tử vì xấu hổ\” hay \”Chủ tịch tập đoàn họ Vương tự tử vì sợ mất mặt với mọi người\”,v…v…
Đám tang bố nó vẫn diễn ra.
Huyền và nó ngồi ôm tấm ảnh của bố, rơi những giọt nước mắt mặt chát.
Mẹ nó – vợ ông Vương đã tỉnh nhưng cứ thẫn thờ.
Chỉ có một người vui…
Đám tang thật lạnh lẽo…
Chap 17: Tôi có quyền. Anh không cản được đâu!
Sau một tuần từ ngày đám tang của ông Vương diễn ra, tất cả còn chưa lắng xuống được toàn bộ. Đáng ra là còn “nổi” ghê lắm nhưng hắn và Phong đã làm mọi cách để được như bây giờ. Huyền thì được Phong đưa đến vùng ngoại ô khác để nghỉ ngơi. Phong còn tuyên bố rằng lúc nào mẹ tròn con vuông anh mới cho quay về đây.
Sáng sớm hôm nay, nó như thường lệ, dậy thật sớm, nấu bữa ăn sáng cho bà Vương. Sau buổi tối hôm đó, bà Vương chẳng nói một lời làm cả nhà cứ lo lắng sốt vó lên.
“Cộc cốc!” – mẹ ơi, con mang thức ăn cho mẹ này.
Thông báo với người bên trong xong, nó đẩy cửa vào.
“Mẹ ăn…” – hai chữ “cho nóng” chưa kịp thốt lên thì nó ngỡ ngàng.
Mẹ đâu? Mẹ đang ở đâu?
Nhanh tay đặt bát cháo vừa nấu lên bàn, nó chạy khắp phòng nhưng không thấy. Nó lại chạy tìm các phòng trong nhà.
Kết quả là mẹ không còn ở trong ngôi nhà này!
Lúc đi xuống phòng khách, nó chợt thấy có một cái máy ghi âm giọng nói.
Lẽ nào…
Bật chiếc máy lên, tiếng bà Vương lập tức truyền đến tai nó.
“Con yêu, mẹ xin lỗi vì tất cả! Mẹ biết mẹ ra đi như thế này có lẽ sẽ làm con lo lắng. Nhưng mẹ không còn cách khác. Con hãy tự đứng lên bằng đôi chân của mình. Con trong suốt thời gian ở nước ngoài sống như thế nào mẹ đều biết. Con muốn tỏ ra ngoan hiền như thế này chỉ làm mẹ vui lòng thôi. Hãy trở về với con người thật của con và giữ lấy tình yêu của mình. Mẹ luôn ủng hộ con.
Đừng tìm mẹ. Lúc nào mẹ thấy ổn mẹ sẽ trở về!
Yêu con!”
“Mẹ ơi, mẹ!” – nước mặt nó rơi đầy mặt rồi.
————————————————————————————————–
Chiều về, hắn thấy nhà sáng bừng, nó thì đang nấu cơm trong bếp.
Ôm lấy nó từ đằng sau mà giọng than thở:
“Mệt quá đi mất! Về đến nhà ngửi thấy mùi thức ăn của vợ nấu thì đúng là tuyệt vời hết cho nói. Sao em ác thế hả? Định đầu độc anh hay sao?”
“Có bắt ăn đâu. Không ăn đây được ăn càng nhiều!” – nó cười nhẹ, xoay đầu thơm vào má hắn một cái phớt nhẹ.
Hắn sửng sốt. Nó thơm vào má hắn sao? Sao hôm nay nó lạ quá? Thể nào trời rét lại còn mưa lâm thâm.
“Nếu anh thích, mỗi ngày anh về em sẽ làm thế.” – giọng nói ngọt ngọt của nó làm hắn xao xuyên.
“Không thích.” – hắn dở trò trẻ con.
“Không thích càng tốt.” – nó dỗi.
” Mà thích ở đây cơ” – hắn chỉ vào môi mình rồi kéo nó, đặt đôi môi nóng bỏng của mình lên môi nó.
Hai cánh môi của nó tự động mở ra, để hắn tự mình quấy đảo chiếc lưỡi vừa thử nước canh của mình.
“Ngọt thật đấy. Em nấu cái gì ấy?”
“Canh rau diền!” – nó đáp tỉnh bơ.
Mặt hắn nghiệt ra. Cái canh hắn ghét cay ghét đắng.
“Haha. Anh con nít ghê cơ. Canh xương của tôi đó ông. Anh ghét rau diền ai chẳng biết, bây giờ nấu để anh bắt đền em à?”
“Á à! Dạo này hư nhá, dám trêu anh à. Để xem anh xử em thế nào”
Hắn cù nó một trận làm nó cười ra nước mắt. Cuối cùng cũng được tha, may quá đi mất. Không thì nó lên bệnh viện luôn mất.
Ăn xong, hai người đó liền ra ghế sôpa xem tivi. Hắn còn ôm nó để nó dựa vào ngực nhìn tình cảm ghê cơ.
Nhưng đang xem phim hay, tiếng chuông cửa reo lên. Hắn ra mở cửa.
Là Mĩ!
“Không định để em vào nhà sao?” – Mĩ cười rạng rỡ.
“Mời vào. Trời đang mưa đấy, vào nhanh không ướt.” – hắn cười trả lại nhưng chỉ là xã giao.
Mĩ lại cho rằng đấy là vì hắn đang mong cô đến.
Cô nhanh chóng vào trong nhà, tiến thẳng vào trong phòng khách.
“Chị đến chơi. Vào đây ngồi đi chị.” – nó mời Mĩ vào nhà nhưng mặt không có cười.
“Nam vào đây ngồi đi. Hôm nay em đến có việc muốn nói.” – giọng Mĩ quyến rũ, gọi hắn lại chứ không mảy may để ý tới nó.
Nó không giận, cũng chẳng nói gì vì đâu có cần phải để ý chứ.
“Vâng, em vào đây. Chị đừng xưng em, hãy xưng chị.” – hắn đóng cửa xong, liền đến bên nó ngồi, nắm chặt tay nó.
Mĩ tức điên lên. Nhưng thôi, nhịn xuống. Cẩn thận hỏng việc.
“Hôm đây em đến đây là muốn thông báo một việc. Hãy cũng có thể nói là di chúc bố dành cho em, chồng ạ”
“Ấy chết, sao chị lại gọi chồng em là chồng chứ” – nó cười mỉm, chứa đựng sự tò mò.
“Vì bố cho phép chị lấy Nam nếu anh ấy đồng ý lấy chị, em gái ạ! Phong có Huyền rồi nên chỉ còn Nam. Và bây giờ anh chưa được phép quyết định, mà anh phải sống cùng chị đúng số tháng em được ở bên anh ấy. 3 tháng đấy!”
“Tôi không muốn. Tôi chỉ yêu Mai thôi.” – hắn không đồng ý.
“Tôi có quyền. Anh không cản được đâu!” – Mĩ nhếch mép cười.
“Còn em, em gái. Em sẽ làm theo lời bố chứ.” – Mĩ liếc mắt sang nó, tặng cho nó một ánh nhìn chứa đựng nhiều nguy hiểm.
Chap 18: Cuộc sống xa anh.
Đó là di nguyện của bố, nó không thể làm khác là đồng ý.
Tất nhiên, Mĩ mở cờ trong bụng. Kiểu này không có hắn mới là lạ.
“Nhưng em có quyền được gặp Mai chứ. Lúc chúng em ở cạnh nhau, chị cũng sống cùng kia mà.” – hắn rất khó chịu. Không có nó hắn thấy rất buồn.
“Anh nói thế là có ý gì?” – Mặt Mĩ không còn nét sung sướng mà là đen lại rồi.
“Không hiểu sao?” – hắn nhìn thẳng vào mắt Mĩ.
Mĩ cứng họng. Hắn…sao hắn có thẻ nói với cô như vậy?
“Thôi được. Nhưng chỉ 1 tuần một lần, không có thể nhiều hơn.” – Mĩ đành xuống giọng không thì nhỡ hắn đổi ý thì chết dở.
“Tuỳ cô. Hôm nay tính là một ngày. Và hôm nay cô tạm sống ở đây buổi tối hôm nay. Mai! Về phòng.” – hắn thờ ơ rồi kéo tay nó đi.
Cũng được thôi. Mất đi một ngày trọn vẹn cũng được, không phải lo!
Hắn nhanh kéo nó vào phòng, nó chỉ có thể nhìn hắn mà cảm thấy như sắp có gì đó rời xa bản thân.
“Anh có đi hắn đâu mà nhìn em như là chia tay với anh ấy.” – hắn véo mũi nó, cười trấn an. Còn thực ra trong lòng, anh cũng chẳng hơn nó được bao nhiêu.
“Mộng hả người? Người theo chị tôi tôi càng vui. Đỡ phải thực hiện cái điều chiều nay người mới “ban” cho, đỡ có người làm phiền, xong lại còn đỡ nấu nhiều cơm. Tốn hết cả gạo.” – nó hờn dỗi. Nhưng đôi mắt của nó đã đỏ hoe như sắp khóc.
Hắn như nhìn thấy được tâm trạng của nó, nhẹ nhàng ôm nó vào lòng mà dỗ dành như dỗ em gái.
“Sao anh cứ đối xử tốt với em như vậy? Em càng không muốn cho anh đi.” – từng giọt nước mặt nó lặng rơi trên vai hắn.
“Ngu ngốc mà. Đã là vợ anh thì tốt nhất là nghe lời anh.”
“Em luôn nghe lời anh còn gì.”
“Bây giờ anh muốn em đáp ứng anh một điều thôi. Mai em cũng về nhà rồi.”
“Được. Anh nói đi.” – nó nín khóc rồi.
Hắn ngập ngừng, nhìn thằng vào mắt nó. Thường thường những người bị nhìn như vậy sẽ hồi hộp nhưng nó thì cứ nghiêng nghiêng cái đầu rất ngố.
“Hôn anh đi.” – cuối cùng hắn cũng nói ra.
Cách từ “từ” mà hắn nói ra chỉ một giây, hắn đã cảm nhận được hai cánh môi nhẹ nhàng đặt lên môi hắn. Từ từ nhắm mắt và cảm nhận nụ hôn nóng bỏng, bình tình mà lãng mạng của nó dành cho hắn. Đây là nụ hôn tuyệt vời nhất hắn được nhận. Thực sự rất rất tuyệt vời.
Hắn với tay tắt điện, ôm nó ngủ. Nó còn nũng nịu, dựa vào ngực hắn mà thiếp đi.
————————————————————————————————-
Sáng dậy, hắn thấy nó đang ngồi gấp quần áo vào vali. Quần áo mang từ Mĩ về nhiều nhưng khi bố mẹ nó sắp xếp chuyển về đây thì giảm đi khá nhiều.
“Anh đã dậy rồi à? Em nấu bữa sáng rồi. Anh dậy đánh răng đi rồi ăn cho nóng.”
“Em đi thật sao?”
“Chẳng thật thì đùa. Thôi nhanh đi anh, chị Mĩ đợi anh đó.”
Hắn đành chịu, đi vào nhà vệ sinh và làm vệ sinh cá nhân.
Nó bước xuống nhà, còn vali thì người hầu làm hộ. Nó cũng chẳng định nhờ nhưng họ nói Mĩ bảo phải soát lại hộ nó và cầm xuống cho cô xem.
Quan tâm? Không có đâu! Chẳng qua chỉ là Mĩ không muốn có bất cứ thứ gì của nó ở nơi đây.
“Anh Nam không xuống sao? Sao lâu quá vậy?” – Mĩ ngẩng đầu, tưởng hắn nhưng lại là nó nên có chút hụt hẫng.
“Chị đợi anh ý một tí ạ! Anh ấy đang thay quần áo.” – nó đáp lễ phép. Dù sao Mĩ cũng là chị của nó kia mà.
“Chị này, chị đọc tờ giấy này và làm theo nhé! Anh ấy hay làm những việc này vào trong khoảng thời gian nhất định. Chị phải nhớ nhé!”
“Cô tưởng chỉ một mình cô biết. Chắc cô còn nhớ chứ? Tôi với anh ấy từng là người yêu, cô hiểu anh ấy còn quá ít rồi.”
“Mà tốt nhất, cô hãy từ bỏ anh ấy đi. Anh ấy chỉ xứng với tôi, cô chẳng là gì cả. Nếu cô cần, tôi giới thiệu cho cô người yêu cũ của tôi. Cô chỉ xứng với thằng nhãi đó thôi. Haha.” – Mĩ cười mỉa.
“Cám ơn chị nhưng em không cần. Em sẽ theo tới cùng, người em yêu chỉ có anh ấy.”
“Tuỳ cô. Tôi đây chẳng có ý kiến vì kết quả có sẵn rồi kia mà.”
“Vậy chào chị. Chị gửi lời chào của em tới anh Nam. Xin phép.”