Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là Truyện Teen ác quỷ của em full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.
- Thả tôi ra ..anh.. muốn làm gì anh …bị điên rồi Joe buông tôi ra …
Thiên Hoàng sửng sốt giọng nói này , còn nữa Joe ? Anh biết chắc chắn Ánh Minh đang gặp nguy hiểm bên trong nhưng không dám manh động đứng bên ngoài tiếp tục nghe ngóng , một lát sau một tiếng cười cùng giọng nói trầm khàn vang lên
- Em có dãy dụa nữa cũng không thoát được đâu đừng cố nữa đợi lát nữa Thiên Kỳ yêu dấu của em tới rồi em sẽ được thả ra thôi
Thiên Hoàng giật mình tức giận dâng trào anh lặng lẽ lùi lại đi xa khỏi căn nhà .
Ở bên trong Ánh Minh nghe thấy tên Thiên Kỳ trong lòng lo lắng tức giận đan xen cô hét lên
- Anh không được đụng tới anh ấy nếu không tôi sẽ giết chết anh nhất định sẽ giết chết anh
Joe quay phắt lại bàn tay mạnh mẽ nắm lấy cằm Ánh Minh bóp chặt
- Em nghĩ rằng hắn ta hơn anh sao anh nói chp em biết anh và hắn ta cũng là cùng một loại người cả thôi
Ánh Minh nghiến răng nói
- Câm miệng anh ấy không giống anh , không hề anh là thằng khốn bệnh hoạn thả tôi đi
Joe tức giận mạnh mẽ cúi xuống đè Ánh Minh xuống sàn nhà , Ánh Minh sợ hãi la hét ầm lên nhưng hai tay bị trói khiến cô không thể chống cự chỉ biết la hét trốn tránh đôi môi kia đang hạ xuống , đúng lúc Ánh Minh tuyệt vọng thì cửa bật mở Joe nhanh chóng nhỏm dậy cầm con dao bên cạnh dí vào cổ Ánh Minh đôi mắt sắc bén hướng đến phía cửa
- Đến rồi ? cũng thật đáng tiếc .
Thiên Kỳ gương mặt tối đi khi nhìn thấy Ánh Minh bị trói quần áo xộc xệch nằm trên sàn đất anh lạnh lùng nói
- Thả cô ấy ra trước đã
Joe kéo Ánh Minh đứng dậy con dao áp sát vào cái cổ mảnh khảnh đe dọa
- Muốn tao thả cô ấy ra thì tới đây thay thế vị chí của cô ấy
Ánh Minh hoảng sợ kêu lên
- Không được Thiên Kỳ anh đừng tới đây em xin anh , không được
Thiên Kỳ từ bỏ khuôn mặt lạnh lùng ánh mắt dịu dàng nhìn Ánh Minh nhẹ nhàng nói
- Ánh Minh anh xin lỗi , anh đã biết tất cả rồi anh đã hiểu nhầm em anh đã sai rồi em sẽ tha thứ cho anh chứ ?
Ánh Minh cảm thấy mắt ươn ướt một giọt nước mắt chảy ra cô lắc đầu
- Em rất giận , rất giận anh nêu như muốn em tha thứ cho anh thì anh hãy đi khỏi đây đi , đi đi
Thiên Kỳ mỉm cười dịu dàng nhìn cô
- Anh cũng nghĩ mình không đáng được nhận sự tha thứ từ em vậy thì em đừng tha thứ cho anh
Joe đứng bên cạnh thấy cảnh này không chịu nổi nữa dí sát con dao gần cổ Ánh Minh hét to
- Câm miệng , các người muốn anh anh em em tới khi nào? Thiên Kỳ muốn cứu cô gái của mày thì nhanh chóng tới đây
Thiên Kỳ từ từ đi về phía Joe không môt chút do dự Ánh Minh biết nếu tới đây anh nhất định sẽ bị thương tệ hơn là có thể chết cô không thể để việc này sảy ra cô nhanh nhẹn cúi xuống há mồm cắn mạnh vào cánh tay đang cầm dao của Joe khiến anh hét lên một tiếng lập tức đẩy Ánh Minh ra khiến cô không chút phòng bị ngã nhào ra đất do hai tay bị trói chặt nên không chống được tay xuống đất cô ngã xuống đầu bị đập vào tường , Ánh Minh cảm thấy đau rất đau một dòng chất lỏng màu đỏ chảy ra cô từ từ rơi vào cơn mê mất đi ý thức .
Thiên Kỳ tân mắt thấy Ánh Minh bị thương mặc kệ Joe kẻ muốn giết anh còn đang đứng đó Thiên Kỳ chạy tới chỗ Ánh Minh nâng cô lên phát hiện đầu cô bết bát đều là máu tim anh đau nhói ôm chặt cô vào lòng , Joe lợi dụng thời cơ này cầm dao vung lên muốn đâm vào người Thiên Kỳ thì đột nhiên một bàn tay suất hiện đấm mạnh vào mặt anh khiến anh ngã quỵ xuống đất , Thiên Hoàng nhanh tay ghìm chặt tay Joe ra phía sau lưng cùng lúc đó cảnh sát ập vào đưa Joe ra ngoài . Thiên Hoàng đi tới chỗ Thiên Kỳ vỗ vai anh lo lắng nói
- Đưa chị ấy đi bệnh viện đi anh
Khung cảnh hoang tàn căn phòng vắng tanh Thiên Hoàng đứng một góc nói chuyện với một viên cảnh sát để cho lời khai ánh mắt anh bất chợt nhìn về phía góc tường một vệt máu chưa khô như nhát dao đâm vào tim khiến tâm đau nhói …
Chap 61
Hành lang bệnh viện bao phủ một màu trắng u ám đèn phòng cấp cứu vẫn chưa tắt khiến Thiên Kỳ lo lắng không yên anh không thích bệnh viện vì anh đã đứng ở cái nơi u ám này hai lần rồi lần nào cũng là anh ở ngoài còn Ánh Minh lại đang vật lộn với sự sống và cái chết bên trong , Thiên Kỳ ôm đầu hai tay vò tóc tự giận chính mình anh không thể bảo vệ được cô từ sau khi chuyện của Hồng Anh sảy ra anh đã thề sẽ bảo vệ được Ánh Minh nhưng hôm nay một lần nữa chính tay anh lại đẩy cô vào nguy hiểm .
Bên ngoài cổng Ánh Linh hớt hải chạy nhanh vào bệnh viện cô thật muốn xé xác tên khốn nạn Joe kia còn Thiên Kỳ anh ta thật quá đáng tại sao có thể xem chị cô là loại con gái như vậy hai tên đàn ông đó sẽ không xong với cô đâu , Ánh Linh vào tới bệnh viện vừa thấy Thiên Kỳ cơn tức giận lại dâng lên cô đi tới chỗ anh không chút do dự vung tay tát thẳng vào khuôn mặt lo âu đau đớn của anh , Thiên kỳ không trách cô vì anh đáng nhận cái tát này không chỉ là cái tát này cho dù anh có chết cũng không thể rửa sạch hết tội với Ánh Minh . Ánh Linh thấy anh ta chẳng them phản kháng cũng cảm thấy chán nản cô biết anh lúc này cũng không vui vẻ gì có thể cô lo lắng là vì đó là chị gái cô nhưng Thiên Kỳ thì khác anh yêu chị ấy như vậy sẵn sàng đánh đổi tính mạng của bản than vì chị ấy Ánh Linh cũng chẳng muốn trách anh nữa vì đó là điều cô không bao giờ có thể làm cho chị Minh cho dù cô là em gái ruột .
Hai người ngồi đó mỗi người một suy nghĩ thì đèn đỏ tắt cánh cửa phòng cấp cứu bật mở Thiên Kỳ hốt hoảng đứng dậy chạy tới hỏi bác sĩ
- Cô ấy sao rồi bác sĩ ?
Bác sĩ nhìn Thiên Kỳ chằm chằm nhíu mày hỏi
- Bệnh nhân bị trấn thương nhẹ ở phần đầu nhưng không có vấn đề gì chỉ cần nghỉ ngơi sẽ không sao cả
Thiên Kỳ và Ánh Linh chưa kịp thở dài nhẹ nhõm thì vị bác sĩ lại nói tiếp
- Nhưng cô ấy bị động thai nhẹ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mong gia đình cẩn thận vì thai nhi đang ở những tháng đầu rất dễ gặp nguy hiểm
Ánh Linh sửng sốt hét ầm lên
- Cái gì ? Có thai ?
Thiên Kỳ cũng rất bất ngờ nhưng vì bản than anh cũng biết mình đã làm gì nên không thốt ra như Ánh Linh anh cảm ơn bác sĩ rồi nói với Ánh Linh
- Anh sẽ giải thích với em sau bây giờ em đi chăm sóc Ánh Minh đi anh đi giải quyết chuyện của Joe
Ánh Linh đờ đẫn gật đầu đi vào phòng bệnh nhìn Ánh Minh đang mê man bất tỉnh Thiên Kỳ tới gần cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô rồi mới yên tâm rời đi .
Ánh Linh nhìn chị gái một hồi lâu ngờ nghệch nói
- Hai người này tiến triển cũng thật nhanh a …
………………………………………………
Tại cục cảnh sát sau khi giải quyết xong vấn đề của Joe anh đã quyết định kiện anh ta tội bắt cóc và cố ý gây thương tích , nhưng nhân viên ở đó nói trong lời khai còn có chuyện ăn cắp thong tin mật của T.K nên anh cũng có thể kiện Joe thêm một tội danh khác nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc Như Ngọc sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự về việc này nên Thiên Kỳ từ chối anh không mong muốn chú mình sẽ lo lắng về cô ta mà sinh bệnh , tuy rằng anh có hận Như Ngọc muốn cô ta trả giá cho tất cả mọi chuyện nhưng anh cũng không muốn chuyện xấu trong nhà chuyền ra ngoài thôi thì cứ để gia đình anh quyết định hình phạt cho cô ta vậy .
……………………………………………….
Lúc Ánh Minh tỉnh lại cũng đã là bảy giờ tối ngày hôm sau cô ngủ mê man suốt một ngày liền vừa mở mắt đầu đã đau như bị búa tạ đập vào vậy Ánh Minh ôm đầu rên lên một tiếng người bên cạnh lập tức hốt hoảng chạy tới bên cạnh cô hỏi han ân cần
- Em không sao chứ có chỗ nào không khỏe sao ?
Ánh Minh nhắm mắt lại lắc đầu
- Không em đau đầu chút thôi
Nói đoạn cô mỉm cười ngẩng lên nhìn Thiên Kỳ anh không còn giận cô nữa sao ? Ánh Minh trong lòng thấp thỏm nhẹ nhàng hỏi Thiên Kỳ
- Anh có còn giận em không ?
Thiên Kỳ đau lòng khi thấy vẻ mặt của Ánh Minh dung vẻ mặt như vậy là do anh gây ra cho cô cảm giác tội lỗi sao ? không cô không có tội kẻ có tội duy nhất chính là anh , Thiên Kỳ lặng lẽ ôm cô vào lòng vuốt ve mái tóc dài đen nhánh nhẹ nhàng nói với cô
- Ánh Minh anh xin lỗi lẽ ra anh nên nghe em giải thích anh không trách em ngược lại anh trách chính bản thân mình tại sao có thể tàn nhẫn với em như vậy là anh sai anh xin lỗi em có tha thứ cho anh không ?
Ánh Minh nước mắt rưng rưng giọng nói nghẹn ngào
- Thiên Kỳ em không giận anh vì nếu em ở trong hoàn cảnh đó em cũng sẽ hành xử như vậy thôi
Thiên Kỳ ôm Ánh Minh càng chặt nhưng chợt nghĩ ra gì đó anh buông cô ra ngắm cô thật kỹ rồi hỏi
- Em có biết bản than mình đàn màn thai không ? mà lại làm cái chuyện ngu ngốc như vậy nếu hắn ta không đẩy em ra mà cứa con dao đó vào cổ em thì anh phải làm sao đây ?
Ánh Minh đứng hình toàn tập không nói năng gì , Thiên Kỳ nói mãi cũng chẳng thấy cô lên tiếng lo sợ sảy ra chuyện bèn nắm lấy tay Ánh Minh lo lắng rằng mình đã quá nặng lời anh rối rít xin lỗi
- Ánh Minh em sao vậy anh xin lỗi không nên nặng lời như vậy
Ánh Minh cuối cùng cũng hoàn hồn ngơ ngẩn nhìn Thiên Kỳ
- Anh nói em … em có thai sao ?
Thiên Kỳ thở phào nhẹ nhõm sau đó cười tươi cầm tay cô
- Đúng vậy đại khái là được hai tháng rồi Ánh Minh bây giờ em không còn một mình nữa đừng liều như vậy anh sẽ lo lắng chết mất
Ánh Minh đưa tay sờ lên bụng mình ánh mắt vui vẻ thấy rõ cô không ngờ mình lại mang thai đứa con của anh , Thiên Kỳ biết cô vui vẻ anh lặng lẽ ôm lấy cô hôn lên tóc cô thì thầm
- Ánh Minh anh yêu em , anh không cần biết em có đồng ý hay không nhưng anh nhất định sẽ cưới em
Ánh Minh phụng phịu bĩu môi đẩy Thiên Kỳ ra cô rất không vui đây mà là cầu hôn ư ? là ép hôn thì có cô không thèm , Thiên Kỳ thấy cô giống như trẻ con hờn dỗi lại cười rộ lên ôm lấy cô
- Anh biết em muốn được cầu hôm chứ gì nhưng em không thấy cầu hôn quá xưa rồi ư ép hôn có vẻ mới lạ hơn hợp với tính cách quái lạ của em
Ánh Minh bùng nổ mặt đỏ bừng quát lên
- Anh nói bậy em nào có quái lạ chính là anh lười biếng không muốn chuẩn bị để cầu hôn em
Thiên Kỳ chịu thua cười lớn hôn lên môi Ánh Minh một cái rồi đưa bàn tay xuống xoa nhẹ bụng của cô thì thầm
- Nếu em còn không mau đồng ý kết hôn với anh mọi người sẽ phát hiện em đang mang thai đấy
Ánh Minh bĩu môi hừ một tiếng khinh thường nói
- Em mới không sợ cùng lắm em tự sinh tự nuôi
Thiên Kỳ lại rối rít lên
- Em làm sao có thể như vậy chứ đây là con anh mà em không thể mang nó đi được em nhất định phải lấy anh
Cô đẩy anh ra nằm xuống giường xoay lưng về phía anh đanh đá nói
- Có giỏi anh tự sinh con đi đây là con em nếu anh còn cố chấp muốn ép hôn thì đừng có mong thấy được con
Nói rồi cô mỉm cười nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ , từ nay Kim Ánh Minh cô sẽ hạnh phúc phải không ? cô có anh , có con còn có ba cô em gái dễ thương luôn lo lắng cho cô nữa như vậy cô đã rất mãn nguyện rồi .
Thiên Kỳ ngồi bên cạnh giường bệnh nhìn cô gái đang ngủ say xưa thi thoảng còn phát ra tiếng thở nhẹ nhàng dở khóc dở cười anh nghĩ nhất định cô gái này đang hành hạ anh đây nhưng không sao chỉ cần cô đồng ý anh sẽ để cho cô hành hạ anh suốt đời …
Cuối tháng hai thời tiết tuy còn lạnh nhưng những tia nắng của mùa xuân đã bắt đầu lan tỏa trong phòng bệnh ánh nắng chiếu rọi vào gương mặt có chút xanh xao của một cô gái vẫn đang chìm sâu vào giấc ngủ , chàng trai anh tuấn dịu dàng ngồi bên giường bệnh nắm chặt lấy cánh tay cô gái , Trong giấc mơ cô lặng lẽ nở một nụ cười nhẹ nhàng hạnh phúc .
Chap 62
Đầu tháng ba hoa đào nở rộ khắp nơi tràn đầy niềm vui vì một năm mới lại bắt đầu trên con đường tràn ngập nắng ấm Ánh Dương thong thả bước đi gần đây tâm trạng cô luôn rất tốt lí do thứ nhất chính là chị gái cô Kim Ánh Minh sắp kết hôn rồi chị ấy đã chải qua biết bao khó khăn , đau khổ mới có được hạnh phúc tuy ông anh rể này Ánh Dương không ưa lắm vì đã khiến chị cô đau khổ rất nhiều nhưng cũng may anh ấy biết hối lỗi chăm sóc chị gái cô rất cẩn thận nên tạm thời Ánh Dương sẽ chấp nhận , còn lí do thứ hai chính là chuyện tình cảm cá nhân của bản thân , Ánh Dương rất vui vì gần đây cô và Thiên Bảo đã trở về như trước có vẻ sau chuyện sảy ra cô và anh có vẻ càng yêu anh nhiều hơn họ lại càng hạnh phúc hơn . Ánh Dương mỉm cười hạnh phúc dừng chân lại ngồi xuống ghế đá ven đường ngắm nhìn dòng người qua lại tìm kiếm bóng dáng ai đó , đang mải mê ngắm nhìn bỗng nhiên có tiếng gọi lớn thu hút sự chú ý của Ánh Dương cô quay lại thì thấy Đức Khánh đang mỉm cười đi từ phía xa tới chỗ cô , Ánh Dương thở dài suy nghĩ “ có lẽ đã tới lúc nói cho cậu ấy biết rồi “ . Đức Khánh đi tới cạnh Ánh Dương trên tay cầm một bó hoa hồng đỏ thắm trên môi nở một nụ cười dịu dàng
- Ánh Dương đến bây giờ cậu vẫn chưa có bạn trai phải không ? đồng ý làm bạn gái mình nhé
Ánh Dương đang muốn từ chối thì một giọng nói trầm khàn lạnh lùng quen thuộc từ phía sau vang lên khiến tâm trạng cô chốc lát vui vẻ
- Xin lỗi nhưng tôi sẽ không để cậu có cơ hội trở thành bạn trai cô ấy vì tôi mới chính là bạn trai à không …
Thiên Bảo dừng một chút nhìn Ánh Dương bằng ánh mắt dịu dàng nói tiếp
- Tôi là chồng sắp cưới của cô ấy .
Ánh Dương nghe xong hóa đá tại chỗ , Thiên Bảo cười nhẹ ôm lấy cô vào lòng .
Đức Khánh nhìn thấy vậy cười chua sót nói với Ánh Dương
- Vậy sao ? thì ra là như vậy , Ánh Dương mình chúc cậu hạnh phúc
Áng Dương áy náy trong lòng đẩy Thiên Bảo ra nói với Đức Khánh
- Mình xin lỗi
Đức Khánh mỉm cười xua tay
- Không sao đâu
Rồi Đức Khánh quay qua chỗ Thiên Bảo cảnh cáo
- Nếu tôi phát hiện anh khiến Dương rơi một giọt nước mắt tôi nhất định sẽ khiến anh chảy máu
Thiên Bảo cười nhẹ ôm lại Ánh Dương lần nữa nhìn Đức Khánh nghiêm túc nói
- Tôi sẽ không cho cậu cơ hội đó
Đức Khánh cười
- Tôi sẽ theo dõi cậu Thiên Bảo
Ánh Dương và Thiên Bảo cùng lúc sửng sốt tại sao Đức Khánh biết tên Thiên Bảo chứ ????
Thiên Bảo nhìn Ánh Dương hỏi cô
- Em kể về anh cho cậu ta ?
Ánh Dương lắc đầu lia lịa
- Không hề nha anh đừng có nói bậy
Thiên Bảo lại sững người vậy tại sao Đức Khánh lại biết tên anh ?
Ánh nắng bắt đầu lan tỏa từng cơn gió ấm áp của mùa xuân nhẹ nhàng thổi qua mọi ngóc ngách của thành phố phồn hoa Ánh Dương dõi theo bóng dáng Đức Khánh khuất dần quyết định mặc kệ cho dù vì lí do gì anh ấy biêt Thiên Bảo thì cũng không quan trong nữa , quan trọng là cô và Thiên Bảo đang nắm tay nhau cùng bước đi cùng mỉm cười là đủ rồi . Đang chìm đắm trong vui vẻ đột nhiên Ánh Dương nhớ ra gì đó véo tay Thiên Bảo một cái hét lên
- Anh thàng chồng sắp cưới của em khi nào hả hả ?
Thiên Bảo phì cười xoa cánh tay bị véo tới ửng đỏ
- Từ từ anh sẽ kể em nghe
Nói xong anh nhanh chóng hôn chụt một cái lên mặt cô rồi bỏ chạy , Áng Dương đuổi theo vừa đuổi vừ hét
- Thiên Bảo anh đứng lại nếu còn không đứng lại em sẽ không tha cho anh
Thiên Bảo đứng lại ngả ngớn nói
- Làm gì ? anh không tin em giám mưu sát chồng em