Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là Truyện Teen ác quỷ của em full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.
- Lại……… bị hôn nữa
Nó ngồi thụp xuống đất không hiểu sao nước mắt lại chảy ra , hắn thấy vậy hoảng hốt ngồi xuống kéo tay nó …
- Mi Mi sao thế ?
- Huhu ………..
Hắn bối rối càng dỗ thì nó khóc lại càng to rốt cuộc hắn gắt lên
- Sao cứ khóc thế tôi có làm gì đâu ?
- Cái gì ?
Nghe hắn nói vậy nó đứng phắt dậy đánh túi bụi vào người hắn vừa đánh vừa mắng
- Tên đáng ghét nhà ông , ông là ai mà hôn tôi ? tôi giết ông huhu ……….
Thấy nó giận đến như vậy hắn lại lung túng không biết làm sao hắn cũng không hiểu bản thân mình đang làm cái gì nữa lúc nó quay đi trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ đó là giữ nó lại hắn không ngờ nụ hôn của hắn lại làm nó đau long như vậy , nhưng tại sao chứ ? nó hích hắn mà ? hắn kệ cho nó đánh một lúc sau nó buông tay mắt vẫn còn ươn ướt lúc đó thấy nó đã bình tĩnh hắn lại nhào tới ôm nó vào long vuốt tóc nó giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai nó
- Minh , anh thích em mình quen nhau nha
Nó ngẩng khuôn mặt đỏ bừng vủa mình lên nhìn hắn , hắn đang tỏ tình sao ? nhưng sao lại là với nó ? vậy còn những chuyện trước kia thì sao ? hắn quên hết rồi sao ? bao nhiêu nỗi lo lắng băn khoăn đổ đồn về phía nó vào giây phút này . Nó do dự , hắn biết nhưng hắn không muốn thấy nó như vậy hắn nâng mặt nó lên nhìn vào mắt nó nói rất chân thành
- Tin anh đi , là thật lòng em chỉ cần tin anh là được
Ánh mắt này củ hăn nó chưa bao giờ nhìn thấy , nó nhìn tới ngây người nó biết bản thân nó vẫn còn thích hắn vậy nó còn suy nghĩ gì nữa ? hắn nói thích nó không phải sao như vậy là đủ rồi . Nó mỉm cười gật gật đầu sau đó ngại ngùng cúi mặt xuống dưới lúc này nó chắc chắn mặt nó đỏ hơn đít khỉ rồi . Hắn thấy vậy cười cười rồi ôm nó thật chặt nói với nó …
- Chúc em sinh nhật vui vẻ ^^
Lúc hắn đưa nó về tới cửa nhà nó vẫn không dám tin đây là sự thật lúc hắn quay lưng nó níu tay hắn lại mặt vẫn cúi xuống bối rối không dám ngẩng lên , hắn quay lại thấy nó cúi đầu như vậy bỗng cảm thấy buồn cười xoa đầu nó giọng chìu mến
- về nghỉ sớm đi mai anh đến đón đi chơi
nó vẫn cúi đầu nhưng sao hắn lại xưng anh với nó ? nó bất mãn ngẩng mặt lên chừng mắt vơi hắn
- anh anh cái gì ?
hắn lại cười nụ cười làm tâm trí nó chao đảo . Lâu lắm rồi không biết từ bao giờ có lẽ từ khi cô ấy biến mất nó không thấy hắn cười như vậy nó ngẩn ngơ quên cả sự bất mãn về cách xưng hô của hắn .
- gọi dần cho quen đi chứ đã là người yêu không lẽ cứ tôi bà , tớ cậu mãi ? Heo ngốc
hắn cốc nhẹ lên đầu nó , nó đưa tay xoa đầu chu môi ra lại bất mãn
- nhưng mà tôi…chưa quen
Hắn lại cười nắm lấy bàn tay của nó cúi xuống hôn nhẹ lên chán nó rồi nâng mặt nó lên giọng nói mê hoặc vang lên
- Gọi anh đi
Nó không cưỡng lại được sức hấp dẫn trong giọng nói mê hoặc ấy ngơ ngẩn thốt ra chữ
- Anh…
Hắn lại cười nụ cười hài lòng xoa đầu nó nói
- Ngoan
Sau khi thấy bóng hắn khuất dần nó đứng ở ban công nơi này nó đã rơi bao giọt nước mắt vì hắn nhưng hôm nay chính nơi này nó lại vui biết bao khi nghĩ về hắn nó tin bây giờ nó sẽ không bao giờ phải rơi nước mắt nữa .
chap 16
Sau khi về nhà hắn nhớ lại sự ngại ngùng của nó , nhớ lại cảm giác khi ôm nó vào lòng hắn biết trước đây bản thân hắn đã từng tổn thương nó . Nhưng từ bây giờ không ai có thể tổn thương nó nữa vì hắn sẽ bảo vệ nó .
Sáng hôm sau nó thức dậy sớm hơn mọi ngày vì hôm qua nó không mất ngủ nữa hôm qua sau khi quay về giường nó nhận được tin nhắn của hắn “ chúc vk iu ngủ ngon ” nó đỏ mặt khi nhìn thấy chữ Vk iu đó nhưng hai chữ đó đã khiến nó yên tâm chìm vào giấc ngủ thì ra đây không phải là mơ . Đang chìm đắm vào hạnh phúc của một buổi sáng thức dậy phát hiện mắt mình không sưng đỏ thì nó thấy điện thoại reo , A là hắn
- alo
Bên kia hắn hơi sững người vốn dĩ hắn muốn gọi để đánh thức nó nhưng không ngờ hôm nay nó lại dậy sớm như vậy
Hắn mỉm cười
- thức sớm vậy ?
- uhm
nó ngại ngùng chưa bao giờ nó nghĩ sẽ có ngày hai người nói chuyện với nhau mà nó ngại ngùng như vậy
- không phải là vui quá nên không ngủ được chứ ?
giọng nói của hắn vui vẻ nhưng lại có chút đùa cợt nó xấu hổ hét toáng lên
- còn lâu đồ hâm
sau đó cúp máy ngồi xuống tim nó đập thình thịch thình thịch môi nở một nụ cười hạnh phúc .
Ở bên này hắn cũng mỉm cười cúp máy sau đó đi ra cửa , hăn không để ý ở phía trong bếp có một người khác đứng đó sắc mặt tái nhợt
- Thì ra anh cũng thích chị ấy .
Đang xem tivi thì chuông cửa reo nó mặc kệ nhưng chợt nghĩ ra cô giúp việc đi chợ chưa về nó chạy ra mở cửa nhìn thấy người đứng ngoài cử mặt lại đỏ bừng ,hắn thấy mặt nó đỏ vậy nhưng nếu chêu chọc nó chắc chắn sẽ bị bão quét nên lờ đi vòng qua nó đi vào nhà . Sau khi đóng cửa quay vào nó đã thấy hắn ngồi ung dung trên ghế bấm điều khiển loạn lên , nó cũng ngồi xuống cạnh hắn chưa đặt được mông xuống ghế đã bị kéo vào một vòng tay ấm áp nó giật mình á lên một tiếng khi định thần lại nó phát hiện nó đã ngồi trong lòng hắn rồi nó ngại ngùng không dám ngẩng mặt lên bỗng có một bàn tay nâng mặt nó lên hôn nhẹ vào môi nó sau đó rời ra mỉm cười đùn lúc nó đang bối rối không biết làm sao thì có tiếng mở cửa nó giật mình nhảy xuống khỏi người hắn mặt đỏ bừng . Sau khi cô giúp việc vào bếp nó mới dám ngẩng gương mặt đỏ như trái cà chua chin của mình lên nhìn hắn
- Mi Mi
- Hả ?
Nó đáp lại sau đó lại ngại ngùng đừng có nhìn nó với ánh mắt đó chứ
- Em phải quen dần đi
- Hả ? quen gì ?
Hắn lắc đầu thở dài sau đó tiến sát lại gần nó
- Quen dần với nụ hôn của anh , không lẽ lần nào hôn cũng cúi gằm mặt như vậy ?
Nó lại ngại ngùng nhưng vẫn phản bác
- Quen…kiểu gì ? ngại chết được
- Tập dần sẽ quen ..
Hắn mỉm cười lại bất ngờ hôn lên môi nó
Thời gian này nó thật sự hạnh phúc hắn quan tâm đến nó lo lắng cho nó mỗi hành động lời nói của hắn đều làm nó cảm thấy hạnh phúc . Hắn và nó quen nhau đã hơn một năm rồi thời gian ở bên hắn nó cảm thấy thực sự rất vui , nhưng gần đây thái độ của hắn rất lạ có khi cáu gắt vô cớ với nó có khi hẹn rồi lại không tới khiến nó chờ mãi nó thật sự rất lo . Không lẽ hắn chán rồi ? muốn chia tay rồi ? nhưng nó hiểu nếu như hắn muốn chia tay cho dù đau khổ tới đâu nó cũng không thể níu kéo được vì một khi hắn đã muốn đi nó không đủ khả năng để kéo hắn lại .
Hôm ấy hắn bất ngờ hẹn nó ra ngoài giọng nói của hăn rất lạnh lùng , nghiêm túc không còn tình cảm và ấm áp như trước nữa . Nó hoang mang lăm không lẽ là kết thúc thật sao ? tuy không muốn nhưng nó biết nó không thể trốn tránh mãi được nó quyết định tin tưởng hắn tin tưởng tình cảm của nó và hắn .
Mỗi bước đi lại là mỗi lần trái tim nó nhói đau nó có cảm giác không ổn , khi đến nơi hẹn nó nở nụ cười giả vờ như bình thường nhìn hắn . Hắn lạnh lung nhìn nó sau đó giọng nói quen thuộc nhưng không còn ấm áp ấy vang lên bên tai nó
- Minh
- Hả ?
Đây là lần đầu kể từ ngày hai đứa bắt đầu quen nhau hăn gọi hẳn tên nó
- Mình chia tay đi …
- Tại …. Sao ?
Nó không dám tin những gì mình đang nghe , nó đã đúng hắn thực sự muốn chia tay với nó
- Anh sẽ đi du học
- Àh e hiểu rồi
Nó biết không đơn giản như vậy nó biết hết nhưng nó không muốn cầu xin nó không muốn được thương hại nó mỉm cười ngẩng mặt nhìn hắn trong đôi mắt ấy không hề có trách móc hay đau thương , ánh mắt ấy làm hắn không dám nhìn nó hắn quay mặt sang một bên trốn tránh ánh mắt nó
- Anh xin lỗi !!!
- Không sao anh đi học mà làm sao em có thể cản chở tương lai của anh được ?
Nó mỉm cười nhìn hắn sau đó quay đi nó không cười nổi nữa ngực nó đau quá trái tim thắt lại . Có một bàn tay kéo tay nó lại một giọng nói vang lên bên tai
- Anh xin lỗi
Lời nó muốn nghe không phải lời này hoàn toàn không phải nó mỉm cười chua xót
- Chúc anh hạnh phúc …
Hắn buông tay nó ra lòng rối như tơ vò hắn biết hắn sai nhưng hắn không thể làm khác được hắn cần phải đi vì nơi đó có rất nhiều thứ hắn mơ ước …
- Anh thực sự xin lỗi …
Bầu trời vẫn xanh như vậy nó bước đi từng bước nặng nề kết thúc rồi vậy là kết thúc rồi những tháng ngày hạnh phúc nó tưởng sẽ kéo dài mãi đã kết thúc rồi hắn sẽ đi hăn sẽ không ở đây nữa tất cả đã tan biến rồi cuối cùng nước mắt nó cũng rơi nó tự nhốt mình trong phòng tắt điện thoại nó muốn khóc , khóc cho nước mắt rửa trôi tất cả những gì nó và hắn đã có với nhau hơn một năm qua .
…………… Sân bay …………….
Nó thấy hắn rồi hắn đang chia tay với gia đình nó không đủ can đảm để bước ra tạm biệt hắn nó chỉ biết đứng từ xa nhìn người nó yêu đi xa khỏi cuộc sống của nó , nó đã định không đến nhưng nó sợ nếu không đến nó sẽ không bao giờ nhìn thấy hắn nữa nhưng đến rồi thì sao ? nó không đủ can đảm để bước ra trước mặt hắn . Sauk hi gia đình hăn ra về nó quyết định ra gặp hắn bước gần tới nơi nó nhìn thấy một người Hồng Anh ….. Cô ấy ôm hắn , hắn cũng ôm lại họ nói với nhau cái gì đó rồi bước vào cùng nhau , thì ra là như vậy nó cười chua xót .
Bầu trời âm u vì cơn mưa vừa đi qua nơi ban công quen thuộc một cô gái đứng đó ngẩng mặt lên nhìn bầu trời đen kịt lòng ngổn ngang tâm sự cô gái ấy có đôi mắt buồn nhưng một lúc sau như nghĩ đến ai đó đôi mắt ấy đen lại hiện ra một tia chán ghét căm thù người con gái ấy chính là nó . Sau khi từ sân bay về nó đã không còn khóc nữa nó biết nó đã bị lợi dụng người nó yêu đã lợi dụng nó làm cái bóng cho cô gái kia và sau khi cô gái kia quay về nó bị đá một cách không thương tiếc , trước đây khi nghĩ về hắn ánh mắt nó dịu dàng bao nhiêu thì bây giờ chính là căm thù gấp bội 16 tuổi hai người đến với nhau cho nhau những kỉ niệm khó quên 17 tuổi hai người chia tay nhau hắn để lại cho nó sự thù hận và chán ghét . Ngày hôm nay là ngày cuối cùng nó ở lại nơi này nơi đã từng là thiên đường với nó ngày mai nó sẽ đi , đi đến nơi nó có thể bắt đầu lại tất cả … từ chap sau sẽ thay đổi cách xưng hô của hai nhân vật và người dẫn truyện cũng sẽ thay đổi cách gọi nhân vật .
Chap 17
Đứng ở sân bay nơi hôm qua thôi phải chứng kiến sự phản bội của hắn , chứng kiến hắn tay trong tay cùng cô gái khác lòng nó đau nhói . Nó tự an ủi mình chỉ còn hôm nay nữa thôi tất cả sẽ chấm hết . Bây giờ nó phải học phải làm lại từ đầu bố mẹ đăng ký cho nó học ở Mỹ , nó sẽ không quay về nơi này trong một thời gian rất dài rất rất dài …
Sân bay náo nhiệt người vui mừng , người buồn bã cổng soát vé một cô gái 17 tuổi ôm trái tim vỡ nát hang triệu mảnh đi đến một chân trời mới làm lại từ đầu .
6 năm sau …………
Los Angeles , Mỹ …
Bên bờ biển lộng gió những cánh chim hải âu bay dập dờn trên mặt biển song đánh dồn dập từng cơn từng cơn xô vào bờ , những đôi tình nhân nắm tay nhau đi dạo trên môi họ nở nụ cười hạnh phúc . Cách bãi biển không xa một căn nhà được xây theo phong cách hiện đại có một người con gái đứng ở hiên nhà nhìn ngắm bãi biển với một đôi mắt u buồn bàn tay nắm chặt lan can tới nỗi từng ngón tay bấm vào da thịt tới ửng đỏ . Cô đã dặn lòng không được khóc 6 năm qua kể từ khi bước chân qua đây cô không hề rơi nước mắt xa lạ về cách sống , ngôn ngữ đi ngoài đường nhìn bao người với bao gương mặt xa lạ nhiều màu da khác nhau không bạn bè cô đơn giữa biển người mênh mông cô cũng không rơi nước mắt . Nhất là khi nghĩ tới anh , nghĩ tới sự phản bội năm ấy cô lại càng không thể khóc 6 năm rồi cô và anh không hề liên lạc với nhau không thăm hỏi quan tâm với cô mối quan hệ của họ bây giờ chỉ là người dưng .
Đang suy tư có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên
- Amy What you doing here ? ( Amy cậu đang làm gì ở đây vậy ? )
- Kevin I thought you were gone ? ( Kevin tôi tưởng cậu đi rồi ? )
Đó là Kevin bạn cùng lớp của cô hôm nay là bữa tiệc chia tay trước khi tốt nghiệp .
- Not yes , I'm waiting for you (chưa , tôi đang chờ cậu )
- ok we go ( ok chúng ta đi )
Cô mỉm cười đi đến cạnh Kevin cô quen kevin từ khi mới vào học nên có thể nói hai người thân với nhau cô cảm giác được sự quan tâm của Kevin không chỉ dừng lại ở tình bạn nhưng cô không muốn nói đến vì với cô anh vẫn chỉ là một người bạn . Ngày mai cô sẽ cùng ba người em gái về nước hy vọng mọi chuyện sẽ ổn .
Australia
Tổng công ty T.K
Trong văn phòng xa hoa của một tòa nhà cao tầng một chàng trai đứng bên cửa sổ nhìn về một nơi xa xăm đôi mắt lạnh lùng không cảm xúc , nếu nói đến một chàng trai 17 tuổi nông nổi thì 6 năm sau khi 23 tuổi khi đã là giám đốc của một tập đoàn lớn thì anh đã bớt đi sự ngông cuồng mà thay vào đó là sự lạnh lùng và lãnh đạm . 6 năm qua anh chưa bao giờ quên hình bóng người con gái ấy , anh ra đi cùng người mà anh nghĩ rằng anh vẫn yêu nhưng khi nghĩ về người con gái anh đã lừa dối , tổn thương lòng anh lại thắt lại . Năm đó anh không đi một mình anh đi cùng Hồng Anh cô gái anh đã yêu hoặc đã từng yêu rất nhiều bỏ lại sau lưng người yêu anh hơn cả bản thân cô anh chia tay cô nhưng không nói sự thật vì anh sợ cô sẽ không chịu nổi . Kim Ánh Minh bây giờ cô ấy ở đâu anh cũng không biết , sau khi đi được một thời gian anh có gọi cho cô nhưng không được anh dò hỏi được sau khi anh đi một hôm thì cô cũng đi nhưng không ai biết cô đi đâu . Anh biết với khả năng của anh tìm cô không khó nhưng tìm được cô rồi anh sẽ nói gì ? cho nên thời gian trôi qua anh cũng không tìm cô nữa , cách đây một năm anh và Hồng Anh đã chia tay vì cô nói anh không yêu cô không quan tâm cô rồi cô dời đi nhưng anh không đau lòng vì cô nói đúng anh không hề yêu cô .
Việt Nam
Bốn cô gái với những vẻ mặt khác nhau bước ra khỏi sân bay trong đó có một cô gái với gương mặt lạnh lùng cô nhìn lên bầu trời mỉm cười nhàn nhạt
- Ánh Minh chào mừng mày về nhà
- Chị cười gì đấy ?
Ánh Dương tò mò nhìn chị gái giọng hơi bất ngờ lâu lắm rồi cô mới thấy chị cười
- Không có gì
Cô thu lại nụ cười hiếm hoi bước lên ô tô rời đi để lại ba đứa em gái ngơ ngác
Ánh Dương huých Ánh Linh nói
- Chị Minh sao thế ?
Ánh Linh khó chịu nhíu mày
- Sao thì kệ bà ấy mệt …
Sau đó lên xe dời đi
- Ánh Nguyệt hai bà kia phát hỏa gì thế ?
Ánh Nguyệt nhún vai rồi cũng lên xe dời đi
Chỉ còn lại Ánh Dương cô nhíu mày
- Mấy bà này kỳ ghê …
Sau khi bốn cô gái dời đi thì một chàng trai bước ra anh ngồi vào chiếc xe ô tô sang trọng lao vụt đi …
Chap 18
Lần này chở lại cô đi cùng với ba em gái
Ánh Linh 21 tuổi hơi lạnh lùng nhưng đừng chọc nó kết quả sẽ rất thảm …
Ánh Nguyệt 19 tuổi không nóng không lạnh hơi ít nói trầm tính …
Ánh Dương 19 tuổi nhân vật này thì nói rất nhiều nhí nhảnh quá mức …