Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là Truyện Teen ác quỷ của em full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.
Ánh Minh thay xong quần áo bước ra ngoài phòng khách thì thấy Thiên Kỳ ngồi trên ghế nhìn cô chăm chú , Ánh Minh cúi đầu đi tới ghế chọn chỗ ngồi cách xa Thiên Kỳ rồi từ từ ngồi xuống . Thiên Kỳ cảm thấy Ánh Minh cố tình lảng tránh anh điều này khiến cho anh tức giận không phân biệt lời nói có thể mang bao nhiêu tổn thương vẫn lạnh lùng nói ra
- Cô tới đây làm gì , ôn lại kỉ niệm sao ? Hay muốn chờ tôi tới nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của cô ?
Ánh Minh kinh ngạc nhìn anh , từ bao giờ anh có thể tàn nhẫn với cô như vậy trái tim vì những lời nói của Thiên Kỳ mà nhói đau mắt cũng cảm thấy cay cay nhưng cô không muốn khóc trước mặt anh lúc này , ngẩng mặt lên nhìn Thiên Kỳ cô nói
- Em không có ý định tới đây , khi nãy em bị lạc đường cứ đi mãi không ngờ lại tới đây
Thiên Kỳ cười khinh bỉ cô nghĩ rằng anh sẽ tin lí do vớ vẩn đó sao ? cô sai rồi
- Cô nghĩ tôi sẽ tin cô ?
Ánh Minh lắc đầu
- Em biết cho dù em có nói gì anh cũng chẳng tin em nữa vì vậy anh có tin hay không em cũng không quan tâm
Thiên Kỳ hoàn toàn bị sự bình tĩnh đáng ghét của cô chọc giận anh lạnh lùng nhìn lướt cô một lượt rồi những lời nói tàn nhẫn lại tuôn ra
- Chuyện đêm qua cô tính thế nào ?
Ánh Minh sững sờ anh đang hỏi cô chuyện đêm qua sao ? anh đang hỏi cô tính sao ư ? anh có thể tàn nhẫn tới mức độ này sao ? Ánh Minh đau sót cho chính bản thân mình nghẹn ngào nói
- Em không muốn nói lại chuyện đó nữa và em tin rằng anh cũng không muốn nhớ đến nên hãy quên đi
Nói rồi cô đi vào phòng lấy từ trong túi sách của mình một chiếc hộp nhung dài màu đỏ mang ra ngoài đưa cho anh nhẹ nhàng nói nhưng ai biết phía sau giọng nói bình thản nhẹ nhàng ấy chính là một trái tim đang rỉ máu ?
- Đây là giấy tờ căn nhà này , hôm nay em trả lại cho anh
Anh nhìn chiếc hộp nhung cách đây không lâu chính anh đã đưa lại cho cô nói với cô nhất định phải giữ cẩn thận không được làm mất đúng là cô không làm mất nhưng cô lại muốn đem trả nó lại cho anh , Thiên Kỳ đẩy chiếc hộp về phía cô nói
- Cô cứ giữ lấy coi như đây là sự bồi thường về sự việc sảy ra đêm đó
Thái độ anh khinh khỉnh lạnh lùng mặc kệ trong lòng có bao nhiêu đau đớn nhưng anh vãn muốn trừng phạt Ánh Minh vì cô đã phản bội lại còn bày ra vẻ mặt bất cần với anh .
Lúc này Ánh Minh đã hoàn toàn sụp đổ cô không biết nói gì cả , tình cảnh này giống như cô đi bán than vậy cô trao cho anh tất cả nhưng cô không cần anh cho cô cái gì hết vậy mà anh lại mang căn nhà có biết bao kỉ niệm đẹp của bọn họ làm thù lao cho đêm đó sao ? Cô hít một hơi thật sâu cố gắng nở nụ cười nói với anh
- Như vậy quá nhiều rồi em không cần anh cho em nhiều như vậy đâu
Nói xong cô tặng anh một nụ cười tươi tắn
Thiên Kỳ rất ngạc nhiên anh cứ nghĩ sau khi nghe những lời này cô sẽ chửi mắng hay khóc thét lên nhưng cô lại không như vậy , anh lạnh lùng nhìn biểu hiện của cô rồi nói
- Vậy cô cần gì ? nói đi bao nhiêu tôi cũng đáp ứng
Thiên Kỳ cũng ngạc nhiên vì bản thân mình anh bắt đầu tàn nhẫn như vậy từ bao giờ ?
Ánh Minh muốn khóc thét lên nhưng tình cảnh hiện giờ không cho phép cô làm như vậy cô phải cười vì sự tôn nghiêm cuối cùng của bản than cô nhất định phải cười . Cô cổ vũ bản thân mình đứnh lên đi về phía Thiên Kỳ ngồi lên đùi anh lấy hai cánh tay choàng lên cổ anh rồi từ từ kéo đầu anh về phía mình , cô biết hành động như vậy chỉ làm anh thêm chán ghét khinh bỉ mình nhưng thì sao chứ dù sao đây cũng là lần cuối cùng cô có quyền được ôm lấy anh và hôn anh .
Nhìn gương mặt Ánh Minh đang từ từ tới gần Thiên Kỳ rất muốn đẩy cô ra nhưng anh không làm được khi hai đôi môi chạm nhau như có một thứ gì đó chạm nhẹ vào tim anh rất nhẹ anh đưa tay ôm lấy cô vào lòng bắt đầu biến mình thành kẻ chủ động .
Nụ hôn khiến hai người khó thở cuối cùng cũng kết thúc Ánh Minh nhìn anh bằng đôi mắt dịu dàng nhỏ nhẹ nói
- Thứ em cần chính là cái này
Thiên Kỳ đẩy Ánh Minh ra khiến cô không chút phòng bị ngã xuống dưới sàn nhà tuy trên sàn có một lớp thảm nhưng khi cô bị ngã lưng lại va vào bàn gỗ khiến than thể đau điếng , Thiên Kỳ không biết cô bị đau lạnh lùng bước qua cô trước khi đi còn không quên nói thêm một câu
- Loại phụ nữ như cô thật không đáng để tôi phải hao tâm lo lắng
Ánh Minh cười tự giễu bản than mình ngu ngốc tại sao lại cố chấp muốn một nụ hôn cuối trước khi ly biệt để bản than phải thành ra như vậy chứ , cô vịn tay vào bàn đứng dậy đi lấy túi sách khi ra tới cửa cô nuối tiếc quay lại nhìn quanh căn nhà nhớ lại từng kỉ niệm đẹp mà mình và anh đã có ở đây trong lòng càng đau đớn trái tim như muốn tan ra thành từng mảnh nhỏ cô đóng cửa xoay người rời đi căn nhà này từ nay có lẽ sẽ không ai tới nữa …
Cơn mưa nặng hạt rơi mãi không ngừng Thiên Kỳ ngồi trong xe nhìn bóng dáng cô khuất dần trong cơn mưa , tới khi bóng cô mất hẳn anh mới buồn bã khởi động xe bỏ đi , vừa lái xe anh vừa suy nghĩ về tất cả mọi chuyện đang sảy ra anh không biết phải giải quyết sao cả mọi chuyện sảy ra quá nhanh khiến anh trong một chốc không thể tiếp nhận nổi chính bản than anh cũng không hiểu vì lí do gì khiến mình phải tàn nhẫn với Ánh Minh như vậy là do cô phản bội anh sao ? Hay vì thái độ bất cần của cô khi vừa nãy nói chuyện với anh ? Thiên kỲ thở dài dù sao anh cũng chẳng muốn quan tâm nữa anh yêu cô là sự thật nhưng anh sẽ không bao giờ chấp nhận loại phụ nữ ngoài mặt thì chung tình nhưng bên trong thì lẳng lơ như vậy .
Trời mưa ngày càng to chiếc xe ô tô màu đen lao vút đi trong cơn mưa nặng hạt hòa vào dòng người , xe đông đúc nhưng tại sao trong dòng người , xe đông đúc đó trông nó lại thật cô đơn ?
Chap 57
Ánh sang chiếu rọi soi vào của kính của khách sạn Ánh Minh vẫn chìm trong mộng mị , cô mơ thấy Thiên Kỳ chỉ đứng đó lạnh lùng nhìn cô ánh mắt ấy khiến Ánh Minh đau đớn khó chịu cô hét lên
- Thiên Kỳ
Rồi bật dậy nhưng tất cả chỉ là một giấc mơ . Đưa tay lên xoa trán và mái tóc bết đầy mồ hôi cô mệt mỏi xuống giường , sau khi tắm rửa gột đi tất cả mồ hôi cùng sự khó chịu của cơn sốt đêm qua cô lại ngồi thẫn thờ trong phòng khách thôi mien chính mình rằng phải quên đi anh để sống tiếp để tất cả quá khứ đau khổ ấy theo mưa gió trôi đi . Đột nhiên cô nhớ ra bản thân đã rời đi rất lâu mà không gọi cho người nhà Ánh Minh bật máy điện thoại lên tin nhắn đến không ngừng đều là của ba cô em gái và Thiên Hoàng gửi tới cô không muốn gọi cho họ , không muốn họ biết chuyện của mình và Thiên Kỳ vì cô chưa sẵn sang tuyên bố họ đã chia tay hoàn toàn , tuy Ánh Minh biết cố chấp như vậy cũng chẳng có ích gì cả nhưng cô muốn mình phải mạnh mẽ khi nói cho mọi người chuyện này thở dài một hơi Ánh Minh cầm điện thoại nhắn tin cho Ánh Linh
“ Linh chị không sao đâu gần đây chị cảm thấy rất mệt mỏi muốn nghỉ ngơi một chút , xin lỗi vì đi mà không nói gì nói với Dương và Nguyệt chị vẫn ổn nhé chị sẽ về nhanh thôi đừng lo lắng . À thời gian này chị muốn ở một mình nên sẽ tắt máy đừng vì không gọi được mà lo lắng cho chị “
Nhắn tin cho Ánh Linh xong cô lại tiếp tục gửi một tin nhắn khác cho Thiên Hoàng
“ Hoàng chị ổn không sao đâu , chị muốn nhờ em một chuyện cho dù Thiên Kỳ có nói gì về chị em cũng đừng trách anh ấy và cho dù em có biết bất cứ cái gì cũng đừng nói cho các em gái của chị “
Hai tin nhắn lần lượt được gửi đi Ánh Minh tắt di động nằm xuống giường ánh mắt không rời khỏi trần nhà , cô biết mình bị oan nhưng cô không muốn gải thích gì cả Joe đang làm gì cô không muốn quan tâm nữa cho dù anh ta có âm mưu gì thì cô cũng không muốn bị cuốn vào nó thêm một lần nào nữa sự đau đớn vì bị hiểu lầm này cô không chịu nổi thở dài một hơi Ánh Minh ngồi dậy tự nói với bản thân mình
- Ánh Minh mày phải nhớ không có anh ấy mày vẫn sẽ phải sống , sống cho mày cho gia đình mày
Nói tới đây cổ họng cô nghẹn lại nước mắt không ngừng rơi tại sao ông trời lại tàn nhẫn với cô như vậy ? cô yêu anh mười hai năm kể từ khi cô chỉ là một cô bé con ngơ ngác ông trời bắt cô phải xa anh sáu năm rồi để họ tái hợp nhưng tình yêu này chưa được bao lâu đã gặp bao nhiêu sóng gió và cuối cùng lại kết thúc trong bi thương rốt cuộc cô đã gây ra chuyện gì để phải bị trừng phạt như vậy ? Ánh Minh đã nói với mình phải kiên cường không được khóc nhưng cô không chịu nổi nữa nếu cứ kìm nén như vậy cô sẽ điên mất .
Trên sàn nhà lạnh lẽo một cô gái mặc chiếc váy trắng , mái tóc dài buông xõa trên đôi vai gầy không ngừng run rẩy gục xuống sàn nhà hai tay vô lực ôm lấy chính mình .Căn phòng im lặng ngoài tiếng nức nở nghẹn ngào của Ánh Minh thì không còn gì khác .
……………………………………..
Quán cafe sang trọng một đôi trai gái ngồi đối diện nhau cô gái xinh đẹp quyến rũ trong chiếc váy màu đen bó sát mái tóc màu nâu vàng được uốn xoăn buông thả bên đôi vai đầy đặn , chàng trai tuấn tú phong độ trong bộ comple màu xám bạc bên trong là một chiếc áo sơ mi màu trắng cổ áo được nới lỏng để lộ vòm ngực rắn chắc . Như Ngọc len lén nhìn xung quanh rồi đẩy một cặp tài liệu về phía Joe cô nói
- Đây là những tài liệu anh cần
Joe mở cặp tài liệu nhìn lướt qua một số giấy tờ có ở bên trong anh mỉm cười hài lòng nhìn Như Ngọc dịu dàng nói
- Làm tốt lắm nhưng tôi cảnh cáo cô lần nữa đừng hé miệng nói cho ai nếu không
Nói tới đây anh dừng lại nhìn cô cười lạnh , Như Ngọc run rẩy gật đầu
- Tôi biết rồi , tôi có thể đi được chưa ?
Joe gật đầu
- Nhớ rằng chưa kết thúc đâu chúng ta sẽ còn gặp lại nhau
Như Ngọc không để ý tới lời nói của Joe quay người đi thẳng ra ngoài không quay đầu lại .
Joe nhìn Như Ngọc hớt hải bỏ đi không dám quay lại dù chỉ một lần lại cười lớn anh đáng sợ vậy sao ? Mở cặp tài liệu trong tay ánh mắt lóe lên tia nhìn quỷ quyệt
- Thiên Kỳ hãy đợi đấy tất cả những gì anh có sẽ thuộc về tôi …
……………………………………………
Ánh Linh ngồi trong phòng khách đưa điện thoại cho mọi người đọc Gia kiệt đọc xong thở phào nhẹ nhõm vỗ vai Ánh Linh
- Chúng ta biết chị ấy vẫn ổn là được rồi
Ánh Nguyệt nhìn Thiên Hoàng chăm chú hỏi anh
- Anh nói đi chị em và Thiên Kỳ có chuyện gì ?
Thiên Hoàng lắc đầu buồn bã
- Anh cũng không rõ nhừn cả hai người họ đều nói đã chia tay nhưng anh không biết rốt cuộc đã có chuyện gì
Thiên Hoàng không hé răng một lời về những gì Ánh Minh đã phải chịu đựng tuy lòng rất đau vì sự mất mát của Ánh Minh nhưng nếu anh nói ra thì Ánh Minh sẽ mãi mãi không trở về nữa
Ánh Nguyệt trầm tư chốc lát rồi nói
- Em không cần biết họ đã sảy ra chuyện gì nhưng em biết rằng chị gái em đang đau khổ và em không muốn như vậy em sẽ tìm ra bằng được sự thật tất cả mọi chuyện
Ánh Dương gật đầu kiên quyết
- Đúng vậy em muốn tìm ra sự thật giúp chị ấy vì em muốn chị ấy trở về nhưng là về trong vui vẻ
Ánh Linh đứng lên nhìn Thiên Hoàng , thấy anh lắc đầu cô cũng mặc kệ
- Việc này có lien quan tới Joe
ThIên Bảo cùng Quốc Tuấn đồng thanh kêu lên
- Joe ?
Ánh Linh gật đầu nhìn Thiên Hoàng một chút rồi nói với anh
- Em biết anh không muốn cho mọi người biết việc của Thiên Kỳ và Joe nhừn việc này lien quan tới hạnh phúc và sự mất tích của chị gái em nên em không thể không nói
Ánh Linh đôi mắt kiên quyết nhìn Thiên Hoàng anh gật đầu
- Được anh không trách em , hay để anh nói cho dù sao anh cũng biết rõ hơn em
Ánh Linh gật đầu ngồi xuống để Thiên Hoàng từ từ kể lại sau khi anh kể xong người phản ứng đầu tiên là Gia Kiệt
- Joe đã từng làm trong công ty của gia đình tôi khi ở Mỹ đúng là anh ta đột ngột xin nghỉ việc mà không hề có lí do lãnh đạo trong công ty cũng rất ngạc nhiên vì quyết định của anh ta vì anh ta bỏ lỡ cơ hội phát triển lên chức vị cao hơn mà xin nghỉ việc .
Gia Kiệt vừa nói khỏi miệng không khí lại một lần nữa chìm vào im lặng người phản ứng đầu tiên là Quốc Tuấn anh hốt hoảng nói
- Cậu là thái tử của tập đoàn Hoàng Gia sao ?
Gia Kiệt gật đầu
- Đúng vì vậy tôi biết Joe anh ta rất có tài nhưng cũng rất thủ đoạn anh ta leo lên được chức vụ CEO của Hoàng Gia cũng là nhờ thủ đoạn của bản than thôi
Thiên Hoàng nhìn Gia Kiệt một chút rồi cười nói
- Vậy thì tốt chúng ta sẽ bắt đầu điều tra Joe từ khi còn ở Mỹ ngày mai Gia Kiệt và tôi sẽ qua bên Mỹ để điều tra mọi người ở lại hãy chú ý tới anh ta ok
Mọi người gật đầu đồng tình bắt đầu bàn kế hoạch để tìm hiểu ra sự thật …
Ánh Minh tỉnh dậy từ cơn mộng mị mở mắt nhìn quanh căn phòng trống rỗng cô lại cảm thấy lòng thật đau đúng rồi cô đang ở khách sạn chứ không phải ở nhà của mình tất cả mọi chuyện đã sảy ra đều là sự thật không phải là mơ , Ánh Minh mệt mỏi đưa tay lên xoa trán lấm tấm mồ hôi mỗi lúc trước khi đi ngủ cô luôn nguyện cầu tất cả chỉ là mơ thôi chỉ cần cô nhắm mắt lại khi tỉnh dậy mọi chuyện sẽ trở lại như trước anh vẫn yêu cô và cô vô tư như ngày nào ở cùng với gia đình của mình . Nhưng mỗi lần Ánh Minh tỉnh dậy cô vẫn ở trong căn phòng này và sự thật tàn nhẫn ấy lại dày vò cô tới đau đớn cho nên cô chỉ muốn ngủ để làm tê liệt chính mình để trong giấc mơ cô sẽ mơ thấy Thiên Kỳ dịu dàng chăm sóc cô như những ngày trước để cho dù có là giấc mơ cô vẫn có thể thấy anh cảm nhận sự dịu dàng của anh dù chỉ là giấc mơ .
Ánh Minh bước xuống giường , sau khi tắm rửa qua loa cô mặc vào người một chiếc váy màu trắng thuần khiết màu mà anh đã từng rất thích bước ra khỏi khách sạn hướng phía bãi biển mà đi tới . Bãi biển mùa đông thật là lạnh từng cơn gió thổi khiến song biển xô mạnh vào bờ những giọt nước lạnh giá bắn vào gương mặt gầy gò của Ánh Minh nhưng sao cô không thấy lạnh ? Phải trăng hiện giờ cô đã không còn cảm giác gì nữa ? Hai tay nhỏ bé tóm chặt lấy chiếc áo khoách dày cộp Ánh Minh chầm chậm đi tới một hòn đá to cô chèo lên trên sau đó đứng thẳng nhìn về phía biển cô hét lên
- Thiên Kỳ tại sao anh không tin em ? Em yêu anh như vậy tại sao anh vẫn không tin em ?
Từng giọt nước mắt nhẹ nhàng lăn trên gò má trời bỗng nhiên đổ mưa phùn Ánh Minh mặc kệ trời mưa cô gục xuông quỳ trên tảng đá lòng cô bây giờ rất đau rất đau , Ánh Minh khóc to khóc tới khàn giọng dưới trời mưa ngày càng lớn cô khóc không ngừng trên bãi biển vắng lặng không một bóng người phía xa xa chỉ có vài con thuyền đang chông chênh giữa mưa gió Ánh Minh ngẩng đầu mặt ướt đẫm vì nước mưa hòa chung cùng nước mắt cô thì thầm với biển khơi
- Thiên Kỳ em yêu anh , mãi mãi vẫn yêu anh .
…………………………………………………….
Thiên Kỳ ngồi trong văn phòng giải quyết công việc bỗng nhiên một tiếng sấm vang lên khiến anh nhìn ra cửa sổ trái tim đột nhiên nhói lên như bị kim đâm vào vậy , Thiên Kỳ đứng dậy suy nghĩ “ Không biết bây giờ cô ấy đang ở đâu nhỉ ? Thiên Kỳ mày đúng là ngu ngốc tới nước này mày còn lo lắng cho cô ta sao ? “ Lắc đầu cười khổ anh nhấc máy muốn gọi cho Thiên Hoàng hỏi về tin tức của cô đột nhiên cửa bật mở trợ lí của anh xông vào hốt hoảng nói
- Giasm đốc không xong rồi thong tin về cuộc đấu thầu sắp tới bị lộ chúng ta đã thua công ty đối thủ hiện tại cổ phiếu của T.K đang rớt giá
Thiên Kỳ tức giận đập bàn thật mạnh
- Tôi trả tiền cho các người để ngồi chơi sao tại sao lại để sảy ra chuyện như vậy ?
Trợ lí hoảng sợ cúi đầu , Thiên Kỳ tức giận ngồi phịch xuống ghế đưa tay lên bóp đầu đang đau đớn anh gọi điện cho một số lãnh đạo mở cuộc họp hội đồng quản trị , rồi nói với trợ lí đang hoảng sợ cúi đầu