Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là Truyện Teen ác quỷ của em full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.
- Được cứ giao cho em
...........................
Trong Quán cafe trang nhã Ánh Linh nhìn Thiên Hoàng nói
- Anh hẹn em ra đây có chuyện gì ?
Thiên Hoàng nâng ly cafe đen lên nhấp một ngụm nhỏ rồi chậm rãi nói
- Em có biết người hướng dẫn của chị Minh không ?
Ánh Linh nhíu mày nhìn anh hỏi
- Anh cũng biết anh ta ?
Thiên Hoàng nghiêm túc gật đầu
- Ừ bọn anh quen nhau , nghe nói em sắp tới thực tập ở F.K
Ánh Linh gật đầu
- vâng em sẽ thực tập ở đó 3 tháng trước khi tốt nghiệp , nhưng sao anh hỏi vậy ?
Thiên Hoàng thở dài nói
- Anh biết là khó tin nhưng anh nghĩ Joe từ bỏ tất cả tới F.K làm việc nguyên nhân là Thiên Kỳ
Ánh Linh sửng sốt
- Thiên Kỳ tại sao ?
Thiên Hoàng nói
- Thiên Kỳ và Joe là bạn học cùng ở Úc từ khi bắt đầu Joe và Thiên Kỳ đã không có thiện cảm với nhau họ đối đầu nhau trong trường học nhưng em biết đấy Thiên Kỳ đẹp trai gia thế lại hoàng tráng không những vậy anh ấy còn thông minh nữa nên Joe luôn thua anh ấy thù của họ từ đó mà ra
Ánh Linh nhíu mày
- Chuyện này có liên quan gì tới F.K ?
Thiên Hoàng xua tay
- Không chuyện này hoàn toàn không liên quan tới F.K nhưng anh đã điều tra ra Joe đã từ bỏ cơ hội trở thành phó tổng của một công ty quy mô lớn ở Mỹ để về F.K làm việc và anh chắc chắn chuyện này nhắm vào Thiên Kỳ cùng Ánh Minh
Ánh Linh gật đầu
- Vậy anh muốn em làm gì
Thiên Hoàng nhìn Ánh Linh cười nhẹ
- Em tới công ty làm việc hãy chú ý tới Joe không được để anh ta làm hại Ánh Minh
Ánh Linh nhíu mày
- Làm hại ?
Thiên Hoàng gật đầu biểu hiện lo lắng
- Đúng là làm hại , theo anh thì Joe muốn đấu với Thiên Kỳ nhưng lần này thứ anh ta muốn là Ánh Minh . Nhưng đó vẫn chỉ là suy đoán của anh ngoài ra không có gì cả nhưng anh và Thiên Kỳ vẫn cảm thấy lo lắng nên em hãy chú ý tới anh ta đừng để anh ta có cơ hội ra tay
Ánh Linh gật đầu
- Em hiểu nhưng chị Minh cùng anh ta làm việc chung cả ngày em không thể cứ ngồi bên cạnh họ được
Thiên Hoàng cười nhẹ
- Chỉ cần để ý hành động của anh ta thôi chuyện còn lại anh sẽ lo
Ánh Linh gật đầu nhưng ánh mắt chợt hiện lên vẻ hứng thú
- Mà này chị em là bạn gái của anh Thiên Kỳ chứ đâu phải của anh sao anh lo lắng vậy ?
Thiên Hoàng nghe câu hỏi này trong lòng lại nhói lên , nhưng anh rất nhanh bình tĩnh trở lại
- Anh chỉ không muốn mất đi người chị dâu tốt
Nhìn anh cười như vậy Ánh Linh cũng không nghĩ nhiều hai người nói chuyện với nhau thêm vài câu rồi cùng ra về ...
Sau khi đưa Ánh Linh về nhà Thiên Hoàng một mình đi dạo một chút bỗng nhớ lại câu hỏi của Ánh Linh lòng anh chợt đau , đung vậy nếu Ánh Minh chỉ đơn giản bạn gái của anh trai thì anh có cần quan tâm vậy không ? Thời gian đầu khi về Úc anh đã tự thôi miên chính mình đây không phải yêu chỉ là rung động nhất thời mà thôi nhưng hiện tại Thiên Hoàng chợt nhận ra tình cảm ấy thì ra không đơn giản như vậy . Thở dài Thiên Hoàng lặng lẽ bước trên con đường quen thuộc từng cơn gió lạnh đầu đông thổi vào khuôn mặt khiến anh lạnh buốt anh ngẩng mặt lên nhìn căn phòng nhỏ thì thầm
- Em yêu chị là đúng hay sai ?
.......................................................
Một buổi sáng đầu đông lại bắt đầu những hạt nướ li ti còn đọng lại trong cơn mưa đêm qua nhè nhẹ rơi vào tay Ánh Minh , cô nhắm mắt mỉm cười thật tươi rồi quay vào nhà gọi Ánh Linh
- Linh em xong chưa ? đi thôi
Ánh Linh chạy từ trên cầu thang xuống nhanh chóng đi ra ngoài đột nhiên nghe tiếng gọi với ra
- Chị Linh nhớ mua dùm em nhá
Ánh Linh quay lại liếc Ánh Nguyệt nhàn nhạt nói
- Bảo Tuấn đưa đi mua đi chị có việc rồi
Ánh Nguyệt hừ một tiếng
- Ai thèm anh ấy đưa đi chứ
Ánh Dương đang ngồi cạnh ngáp một cái rồi nói
- Chị cần chứ ai ? thôi bỏ qua cho anh ấy đi
Ánh Linh không thèm liếc Ánh Dương nói luôn
- Vậy bao giờ cô định tha cho Bảo ?
Ánh Dương đang uống sữa thì bị câu nói đó làm cho sặc luôn lấy khăn trên bàn nhanh chóng lau miệng rồi đi lên gác , Ánh Nguyệt nhìn Ánh Linh cười cười còn Ánh Linh chỉ đáp lại một tiếng ừ rồi đi ra cửa .
Ánh Dương ngồi trên giường cầm chiếc điện thoại vừa tức vừa buồn cười cô đọc đi đọc lại tin nhắn buồn nôn của Thiên Bảo gửi sáng nay anh nói " Hôm nay chúng mình hẹn hò nhé my love " Ánh Dương nhịn mãi cuối cùng không chịu nổi nữa bật cười thật lớn anh ấy biến thành cái gì thế này ? Đang cười đến vui vẻ thì một giọng nói lạnh nhạt vang lên
- Tha cho anh ấy rồi ?
Ánh Dương nhìn ra phía cửa gật đầu
- Em hành hạ anh ấy nhiều ngày như vậy cũng thấy hả dạ rồi , còn chị ?
Ánh Nguyệt nhìn em gái nở một nụ cười nhạt
- Chị hả chưa chị vẫn muốn chơi thêm chút nữa
Ánh Dương nhìn nụ cười âm u ấy chợt rùng mình không nói gì nữa ...
...................................
Đến công ty Ánh Linh đi chào hỏi mọi người sau đó quay lại phòng giám đốc để nhận công việc thì gặp Ánh Minh cùng Joe đang nhàn nhã uốn cafe cô đi tới
- Chị không làm việc sao
Ánh Minh nhìn thấy em gái nở một nụ cười rồi quay qua nói với Joe
- Joe đây là em gái em Ánh Linh
Rồi lại nhìn Ánh Linh nói
- Còn đây là Joe có thể nói là cộng sự của chị
Ánh Linh lễ phép mỉm cười rồi nói
- Chào anh Joe em là Ánh Linh
Joe cười đứng lên
- Chào em anh là Joe ồ không ngờ em của Amy lại xinh đẹp như vậy
Ánh Linh trong lòng thấy buồn nôn nhưng ngoài mặt vẫn giữ hình tương lễ phép
- Cảm ơn anh đã khen
Ánh Minh mỉm cười kéo tay Ánh Linh
- Ngồi đây chút đi em đi lại từ sáng chắc cũng mệt rồi
Ánh Linh xua tay
- Không được em phải đi rồi à anh Hoàng về rồi đấy chị
Ánh Minh cười nhẹ gật đầu
- Chị biết chị gặp nó rồi nhóc con vẫn cứ nhố nhăng như vậy
Ánh Linh cười
- Em thì không nghĩ như vậy anh ấy rất men mà
Liếc Joe một cái thấy mặt anh ta có chút khó chịu Ánh Linh cười nhạt nhẹ nhàng nói
- Vậy hai người nói chuyện em đi trước bye bye
Bóng Ánh Linh vừa khuất Ánh Minh chợt như nhớ ra chuyện gì đó nhìn Joe hỏi
- À Joe này Thiên Kỳ và Như Ngọc quen anh sao ?
Joe giật mình nhưng vẫn cố bình thản nói
- Ừ có quen chút thôi không thân lắm
Ánh Minh gật đầu không nói gì nữa ...
........................................
Ánh Linh nhận xong công việc lập tức ra chỗ khác gọi điện cho Thiên Hoàng vừa bắt máy anh đã nói
- Linh sao rồi ?
Ánh Linh cười
- Từ từ nào vội gì thế ? Em gặp anh ta rồi mọi thứ vẫn bình thường nhưng em nhắc tới anh thì mặt anh ta tái lại là thế nào ? anh làm gì khiến anh ta sợ anh vậy
Thiên Hoàng cầm máy cười lạnh
- Có những thứ về anh mà không một ai biết trừ một số người
Ánh Linh rùng mình vì câu nói mờ ám đó nghi ngại nói
- Em nên có hạnh phúc thay cho chị em vì được một con người vẻ ngoài non nớt bên trong biến thái như anh để ý không ?
Thiên Hoàng bật cười
- Em nên hạnh phúc vì chị ấy không chọn anh
Ánh Linh thở dài
- Em cũng nghĩ thế
Thiên Hoàng nói tiếp giọng nghiêm túc
- Để ý tiếp , em hãy xem xét từng hành động của Joe anh ta sẽ ra tay sớm thồi
Ánh Linh gật đầu
- Em hiểu rồi thôi em đi làm việc bye nha
- Ừ
Sau khi cúp máy Thiên Hoàng đứng nhìn đường phố đông người mắt anh lóe lên một tia bi thương , anh thì thầm
- Đúng vậy Ánh Minh em vui vì người chị chọn không phải em
...........................................
Joe ngồi trong văn phòng vẻ mặt tứ giận cầm điện thoại bấm một dãy số bên kia vừa nghe máy anh đã quát
- Cô thật ngu ngốc cô đã gây chuyện gì khiến Thiên Hoàng về nước ?
Như Ngọc không thua kém nói
- Nó tự về tôi không liên quan mà anh sao vậy tự nhiên hét lên
Joe đứng lên bực tức nói
- Thiên Kỳ biết tôi là người hướng dẫn của Ánh Minh rồi cô nghĩ anh ta sẽ để yên như thế sao ? cô đã nói cho anh ta phải không ?
Như Ngọc hừ một tiếng
- Đúng tôi phải khiến anh ta thấy bộ mặt thật của con đàn bà đó
Joe nghe vậy càng tức giận
- Cô điên sao ? Cô nghĩ Thiên Kỳ cùng Thiên Hoàng sẽ bỏ qua sao ? bây giờ tôi yêu cầu cô câm miệng và ngồi im cho tới khi tôi bảo cô phải làm gi hiểu không ?
Như Ngọc cười nhạt
- Sao tôi phải nghe anh ?
Joe trầm giọng
- Nếu muốn có Thiên Kỳ thì nghe theo tôi nếu cô còn làm gì ảnh hưởng tới kế hoạch của tôi thì tôi sẽ đạp đổ tất cả những gì cô đã gắng sức gây dựng
Như Ngọc giật mình rồi lập tức nói
- Anh sẽ không ...
Joe cười lạnh
- Thử rồi biết
Không chờ cô trả lời anh cúp máy dựa lưng vào ghế anh nghĩ thầm " bây giờ mình phải làm gì đây con đàn bà vô dụng đó đã phá hỏng tất cả Thiên Hoàng đã về nước Thiên Kỳ cũng sẽ không ngồi yên " Joe nhắm mắt suy nghĩ bỗng một ý tưởng nảy ra anh cười lạnh lùng rồi nói
- Thiên Kỳ tất cả sẽ kết thúc nhanh thôi , tất cả ...
Đang chìm đắm trong suy nghĩ thì cửa bật mở bóng dáng xinh đẹp bước vào Joe lập tức hỏi
- Amy bao giờ đi công tác ?
Ánh Minh quay lại nhìn anh nói
- Hai tuần nữa anh
Joe cười
- Vậy em đã đặt phòng đầy đủ chưa ?
Ánh Minh bối rối gãi đầu
- Em quên mất em chưa đặt
Nói rồi cô cầm điện thoại muốn gọi cho khách sạn thì bị Joe giữ tay lại anh cười nói
- Để anh cho em cứ đi làm việc của em đi
Ánh Minh gật đầu
- Vậy giao cho anh em đi trước , à đây là số điện thoại anh nhớ đặt hai phòng nhé
Joe gật đầu
- Được giao cho anh em đi đi
Ánh Minh đi khỏi phòng Joe vứt tờ giấy cô đưa vào sọt rác rồi gọi điện thoại bên kia vừa nhấc máy đã rối rít chào hỏi
- Ôi Joe lâu lắm mới thấy gọi
Joe ừ một tiếng rồi nói
- Nghe đây tôi muốn đặt hai phòng đặc biệt còn nữa hai phòng phải ở canh nhau
Bên kia lập tức hỏi
- Rồi còn gì nữa không ?
Joe cười
- Có gì cần anh làm tôi sẽ nói sau
Anh cúp máy nhìn khung ảnh trên bàn làm việc của Ánh Minh anh cầm lên nhìn vào chàng trai tuấn tú trong ảnh mỉm cười
- Thiên Kỳ lần này tôi sẽ không thua anh đâu chờ mà xem
Trong văn phòng rộng lớn không một tiếng động từng cơn gió mùa đông nhẹ lùa vào từ khe cửa bầu không khí trong lành của buổi sáng bỗng nhiên nhuốm màu u ám một chàng trai cao lớn đứng nhìn ra ngoài khung cửa kính ánh mắt âm u khóe môi nở một nụ cười lạnh lùng ...
Chap 50
Trong phòng họp ồn ào tiếng cãi vã không dứt Thiên Kỳ nhìn những cán bộ cao cấp xung quanh mình lắc đầu chán nản anh thật không hiểu cùng là một tập thể lẽ ra họ phải đoàn kết nhưng tại sao cuộc họp nào cũng kết thúc trong tiếng tranh cãi không ngừng như vậy ? Thở dài ngao ngán anh đập bàn thật manh đứng lên lạnh lùng nói
- Tan họp
Tiếng cãi cọ ngừng lại Thiên Kỳ mệt mỏi ra khỏi phòng họp tâm trạng đang thấp tới cực điểm thì điện thoại vang lên anh nhìn thoáng qua bất chợt nở nụ cười tươi tắn như nãy giờ chưa từng tức giận , vừa nhấc máy một giọng nói véo von trong trẻo vang lên
- Thiên Kỳ anh họp xong chưa ? hôm nay em nghỉ buổi chiều anh có muốn đi chơi không ?
Thiên Kỳ đứng lại cười tươi trên gương mặt toát lên vẻ dịu dàng hiếm có khiến những nhân viên xung quanh nhìn mà choáng váng đầu óc họ không thể tưởng tương giám đốc có thể cười đến dịu dàng như vậy chắc chắn là ảo giác . Thiên Kỳ cảm thấy không khí xung quanh có chút kì lạ anh quay lại thì thấy toàn thể nhân viên đang nhìn mình bằng ánh mắt kinh ngạc anh nhíu mày khuôn mặt lại lạnh lùng như băng , nhân viên xung quanh hoảng sợ quay lại làm việc của mình trong lòng không ngừng tự nói " chắc chắn vẻ dịu dàng lúc nãy là ảo giác " . Ánh Minh mãi không thấy anh trả lời tâm trạng có chút không tốt cô phụng phịu nói
- Nếu anh bận thì thôi vậy
Thiên Kỳ nghe giọng nói hờn dỗi của cô lại muốn cười thật lớn nhưng anh biết nêu bây giờ anh mà cười ra tiếng cô nhất định sẽ nổi đóa đành im lặng rồi nhẹ nhàng nói
- Anh không bận vậy em muốn đi đâu ?
Ánh Minh vui vẻ cười tươi
- Em hả sao cũng được đi cùng anh là em vui rồi
Thiên Kỳ trong lòng vui như hoa nở ánh mắt đã dịu dàng nay còn dịu dàng hơn anh nhẹ nhàng nói
- Được vậy em ở nhà chờ anh , anh sẽ tới đón em đừng ra ngoài lạnh lắm
Ánh Minh gật đầu trong lòng ấm áp
- Vâng em đợi anh
Thiên Kỳ dặn dò cô mặc ấm quàng khăn rồi mới cúp máy quay về chuẩn bị trốn việc một ngày ...
..........................
Ánh Minh vừa cúp máy thì lại nhận được một cuộc điện thoại cô nhìn màn hình do dự một chút rồi trả lời
- Joe sao vậy ?
Joe nghe giọng Ánh Minh có chút khó chịu anh cũng nhận ra phần nào cô không muốn nói chuyện với mình liền ra vẻ áy náy nói
- Amy anh xin lỗi lúc nãy anh có chút kích động nên đã nói những lời không hay em bỏ qua cho anh nha
Ánh Minh thở dài nghĩ lại tình cảnh cách đây không lâu lòng lại khó chịu không thôi cảnh sảy ra cô thở dài ngao ngán
- Em không sao , bây giờ em phải ra ngoài chào anh
Nói đoạn Ánh Minh không đợi Joe trả lời mà cúp máy bây giờ thiện cảm trong lòng cô với anh không còn nhiều nữa cô không muốn liên quan gì khác với anh ngoài công việc ...
Ngồi trên chiếc giường rộng lớn nghĩ lại tình
.................... Fash back ..........................
Như thường lệ Ánh Minh ngồi làm việc ở chỗ của mình đột nhiên Joe lên tiếng
- Em có quen Như Ngọc không ?
Ánh Minh ngạc nhiên nhưng vẫn hòa nhã mỉm cười
- Có đó là chị họ anh Thiên Kỳ mà
Joe mỉm cười nụ cười có chút gian dối
- Em tin quan hệ của họ chỉ là như vậy sao ?
Ánh Minh nhíu mày
- Anh nói vậy có ý gì ?
Joe Cười nhạt mắt không nhìn cô nói
- Em biết đấy quan hệ của họ không đơn giản vậy đâu
Ánh Minh trong lòng có chút khó chịu nhưng cô đã hứa phải tin Thiên Kỳ với lại cô không tin giữa họ có chuyện gì mờ ám , cô thoát ra khỏi suy nghĩ nói
- Em không quan tâm tới mấy chuyện người ta đồn đại vớ vẩn em chỉ tin những gì em nhìn thấy ,
Nói tới đây cô ngẩng đầu lên nhìn Joe ánh mắt kiên định
- Vả lại em tin anh ấy
Joe trong lòng bùng nổ đứng dậy hét lên
- Sao em có thể ngu ngốc như vậy ? em nên biết Thiên Kỳ không như em thấy đâu
Ánh Minh giật mình vì thái độ của anh trong lòng khó chịu cô quát lên
- Anh im đi anh không có quyền nói anh ấy như vậy , Joe tôi thật thất vọng về anh
Nói xong không chờ anh phản ứng cô đứng lên đi ra khỏi phòng ...
........................... End flash back ........................
Ánh Minh nằm trên giường mắt lộ vẻ lo lắng cô sợ lời Joe nói là sự thật cô sợ quan hệ của Thiên Kỳ và Như Ngọc không chỉ là chị em cô sợ , rất sợ lắc đầu xua đi cảm giác mệt mỏi tự nói với mình
- Mày phải tin anh ấy nhất định phải tin anh ấy Ánh Minh tỉnh táo lại mày không thể nghi ngờ Thiên Kỳ tuyệt đối không thể ...
Ánh Minh thiếp đi trong suy nghĩ triền miên , dưới tầng Thiên Kỳ mặt mày hớn hở đi vào nhìn thấy Ánh Dương anh hỏi
- Chị em đâu ?
Ánh Dương gãi đầu
- Hình như ở trên phòng anh lên xem bây giờ em phải đi anh chị ở nhà chơi vui vẻ nha
Thiên Kỳ gật đầu bước qua Ánh Dương nhưng như chợt nhớ ra gì đó anh quay lại
- Dương này
Ánh Dương nhìn anh
- Dạ ...
Thiên kỳ mỉm cười
- Cũng không có gì chỉ là em nên tha thứ cho bảo đi dạo gần đây anh thấy nó ...
Dừng lại một chút anh nói tiếp
- Nói thế nào nhỉ .. anh thấy nó có vẻ chán đời lắm
Ánh Dươn có chút bối rối không biết trả lời sao bèn vâng một tiếng rồi chạy nhanh ra cửa , Thiên Kỳ nhỉn theo bóng cô cười nhẹ rồi lên phòng Ánh Minh . Anh đứng trước cửa phòng gõ cửa mãi mà không thấy ai nói gì lo cô sảy ra chuyện anh mở cửa đi vào , nhìn cô nằm ngủ ngon lành anh chợt thấy buồn cười ngồi xuống cốc đầu cô