Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là Truyện Teen Cuộc so tài học đường full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.
Xoay 10 vòng đầu tiên, tất cả còn cười ha hả. Chọc ghẹo người này người kia.
Đến 10 vòng tiếp theo. Hít hà hít hà. Dở khóc dở cười.
Cuối cùng là 10 vòng ‘khuyến mãi’. Bọn nó đã quyết định ‘từ giã’ trò ‘xoay nhào lộn’.
………………………
Mỹ Lan cùng Hoàng Phi Hổ bước xuống, vừa chạm đất, tên Hoàng Phi Hổ liền chạy một mạch vào nhà vệ sinh, nó đứng nhìn hắn ko nén nổi cười. Trò này cũng bình thường thôi mà, tên nàydở hơi thật!
Kế đó là cả đám người thú bước xuống, người đi lạng qua lạng lại rồi đụng người kia ngã cái ‘Rầm’. Đau quá!!! Hixx!!! >______<
Mỹ Lan đứng cười ngon lành, ko ngờ có người đi công viên mà lại đeo mặt nạ, quái thiệt!!! Nhưng xem ra ko một ai bước xuống mà tỉnh như ta đây.
Ha ha ha
Ơ…nhưng có một người trong số bọn họ vẫn tỉnh kìa, hắn ko một chút sợ hãi sau 30 vòng ‘xoay nhào lộn’. Hắn đeo mặt nạ con khỉ và đang đứng nhìn nó.
Nhìn hắn, đột nhiên tim nó lại đập mạnh dữ dội, cái cảm giác quen thuộc lại trỗi dậy, ko hiểu sao nó lại tò mò muốn biết đằng sau lớp mặt nạ ấy là ai??? Nếu là ‘hắn’ thì sao? Kim Huyền Ảnh???
Oh no! Tại sao trong lúc này nó lại nghĩ đến tên vô tâm ấy nhỉ? Chắc ‘xoay’ nhiều vòng quá nên não nó cũng có vấn đề rồi ko? (T___T)
Hoàng Phi Hổ quay lại, hắn thở hổn hển….coibộ hắn vừa nôn hết lon nước ngọt vừa uống đây.
“Này, cậu ko sao chứ? Thôi về đi”
Nghe Mỹ Lan nói chữ ‘về’, bọn Kim Huyền Ảnh liền hào hứng lên, họ nghĩ cuối cùng cũng phá được Mỹ Lan và tên ấy rùi. Đang chuẩn bị ăn mừng thì họ nghe thấy Hoàng Phi Hổ nói:
“Ko được…….A, hay là chúng ta đi xem phim đi”
“Cái gì? Xem phim á???” Ó.Ò
Mỹ Lan reo lên, bọn Kim Huyền Ảnh cũng reo lên.
Trời ơi!!! Dzậy là nó ko trốn khỏi tên này được rồi.
Thế là kế hoạch của chúng ta thất bại tập 2 rồi!!!
………………………………
Rạp chiếu phim hôm nay chiếu 2 bộ phim duy nhất: “Lưỡi hái tử thần” và “Điệp viên ko ko ko…ko thấy trở lại”
A ha! Nhìn cũng biết, tên Hoàng Phi Hổ nhát gan thế là cùng, chắc hắn sẽ chọn bộ phim thứ hai.
Nhưng ko, nó đã lầm, hắn đã chọn bộ thứ nhất:
“Mỹ Lan, phim này hấp dẫn lắm nè, xem nhé!!!”
“Hơ,….được” Nó ngẩn ra nhìn hắn.
Sao tự nhiên gan hắn trở nên to thế nhỉ? Có phải hắn nhìn nhầm tựa phim ko?
“Mà cậu biết cậu đòi coi phim gì ko dzậy?” Nó hỏi lại cho chắc ăn.
“Mình đâu có bị lé….đây là bộ phim ‘Lưỡi hái tử thần’” Hắn nhìn nó cười toe tét.
“Ờ…Ờ…tôi biết rồi”
Ngơ ra một lúc, cuối cùng nó và hắn đi mua vé bước vào phòng phim kinh dị.
………………………………..
Bọn Kim Huyền Ảnh cũng bám đuôi theo đến tận rạp chiếu phim. Nhưng khổ nỗi họ đến trễ quá nên ko biết Mỹ Lan đã chọn bộ phim nào nên đang do dự.
Tử Ân thông minh liền đề nghị:
“Theo tôi, tên Hoàng Phi Hổ nhát gan lắm, hắn sẽ ko thích xem mấy bộ kinh dị này đâu, dođó chúng ta nên vô phòng hài hước”
Tố Tố vỗ tay tán thành. Mọi người nghe dzậy cũng có lí nên cả đám đồng loạt kéo đi mua vé phim hài “Điệp viên ko ko ko….ko thấy trở lại”
Đột nhiên, sau đó tên Kim Huyền Ảnh lại phản đối:
“Thôi, tôi sẽ xem phim kinh dị”
“Sao lại thế?” Cả đám liền la làng lên.
“Ảnh à, Mỹ Lan ở bên đây kia mà” Lâm Dĩ Kì nói, tay vỗ lên vai bạn ai ủi.
Có lẽ Kim Huyền Ảnh cũng biết thế nên hắn mới ko muốn vào đó thôi. Hắn ko muốn làm ‘kì đà cản mũi’ nữa.
“Tôi nói rồi, tôi sẽ xem phim kinh dị”
Ngay sau đó, Kim Huyền Ảnh liền mua ngay vé ‘Lưỡi hái tử thần’ và bước vào phòng kinh dị.
Cả đám còn lại ngẩn người ra, tên này thật là, hắn sợ gặp Mỹ Lan như dzậy thì còn theo tụi này đến đây làm gì? Đã dzậy, tụinày bỏ mặc hắn lun.
Thế là 1 tên vào phòng kinh dị, 4 tên vào phòng hài hước. Xem ra ông trời chỉ muốn cho một mình tên Kim Huyền Ảnh đối mặt với Mỹ Lan thôi, cả đám kia đã vào lộn phòng rồi, muốn phá cũng phải có Mỹ Lan mới phá được chứ!!!
Kim Huyền Ảnh với chiếc mặt nạ khỉ đi vào bên trong, hắn đang định tìm vị trí cuối cuối ngồi cho nó yên tĩnh 1 chút thì đụng ngay 1 người mà hắn đang cố hết sức trốn tránh.
Hắn ko ngờ là mình lại vô đúng phòng thật! Kim Huyền Ảnh trợn mắt nhìn ra cánh cửa : ” Hay là bây giờ ra ngoài vẫn còn kịp”
Hắn đứng đó một hồi lâu, khoảng bao nhiêu phút cũng ko biết, nửa muốn đi nửa muốn ko. Kim Huyền Ảnh nhìn thấy Mỹ Lan đang ngồi cạnh tên Hoàng Phi Hổ, hắn có cảm giác người mình đang nóng lên.
Tức tối làm sao khi cô ta cứ chăm chú coi bộ phim kinh dị mà ko hay biết rằng tên Hoàng Phi Hổ đang chuẩn bị ‘giở trò’.
Hừm!!! Những chiêu cũ mèm như dzậy hắn đã gặp biết bao nhiêu lần….
“Mỹ Lan, cô đúng là con ngốc”
Kim Huyền Ảnh nhìn lên màn hình, thấy sắp đến hồi giết người gây cấn, thế nào tên Hoàng Phi Hổ kia cũng lấy cớ sợ này sợ nọ mà lợi dụng Mỹ Lan. Hắn phải cứu cô ta mới được.
Nhưng nếu cứu cô ta, tức là hắn phải lộ diện sao? Tức là hắn phải thừa nhận rằng hắn đã theo dõi cô ta sao? Như thế thì quá là nhục nhã T____T
Còn nếu ko lộ diện thì hắn sẽ hối hận suốt đời mất Ó.Ò Trời ơi!!!
Đấu tranh nội tâm dữ dội một lúc lâu, cuối cùng hắn đã quyết định…lộ diện.
“Ngay khi anh chàng màu da đen cùng với ông sếp của mình đang cãi cọ thì một cái móc âu ở đằng sau đó đang chuẩn bị nhào đến, phóng thẳng vào ngay cổ họng của ông sếp…máu bắn tung tóe ra màn hình”/>
Kim Huyền Ảnh nghĩ đúng là cái đoạn này rồi, quả nhiên tên Hoàng Phi Hổ liền giả vờ mặt mày tái mét…khỉ thật!!!
Nhưng đúng lúc đó, một cô gái ngồi phía bên kia Mỹ Lan rời chỗ ngồi của mình đi ra ngoài nghe điện thoại, Kim Huyền Ảnh liên thừa cơ hội chạy đến ngay chỗ ấy.
Hắn kéo Mỹ Lan lên rồi cho cô ta ngồi ở chỗ của cô gái kia còn hắn thì ngồi ở chỗ cô ta.
Hắn hành
động nhanh như tia chớp, ko một ai gần đó để ý gì, ngay cả tên Hoàng Phi Hổ ngồi bên cũng ko hay biết rằng bạn gái hắn đã nhảy sang chỗ khác mà thay vào đó là một ‘con khỉ’.
…………………………………..
Mỹ Lan giật mình khi bị một người lạ mặt ‘tấn công’, nó định la lên nhưng rồi lại lấy tay bụm miệng lại.
Trời đất!!! Sao hắn lại ở đây? Cái người này nó đã gặp ở công viên Blue,một người đeo mặt nạ khỉ. Dù là trong bóng tối nhưng nó vẫn nhận ra. Hắn làm gì dzậy nè? Tự dưng chen vào chỗ giữa nó và Hoàng Phi Hổ.
Mỹ Lan đang định hỏi tội tên khỉ này thì phải hết hồn với cái cảnh trước mặt.
Hoàng Phi Hổ vẫn mê man, nhắm mắt nhắm mũi ôm choàng lấy tên khỉ này, hắn lấy tay sờ mó lung tung, còn định hôn lên má tên khỉ nữa……
ACK…ACK….
Kinh tởm quá đi mất!!! Tên Hoàng Phi Hổ này đang làm cái trò gì thế? Đột nhiên, đầu óc nó bừng sáng lên: “Nếu như người ngồi đây là nó thì nó chết chắc rồi còn gì…..Á…Á…Á….Tên khốn!!!”
“Này buông ra, đồ biến thái”
Tên khỉ đứng lên, cố hết sức vùng vẫy ra khỏi cái tên Hoàng Phi Hổ. Cả phòng chiếu phim bắt đầu nhốn nháo cả lên, nội dung phim giờ ko còn hấp dẫn gì nữa, họ cảm thấychuyện ‘vật lộn’ này hay hơn nhiều àk
Phòng tối đen như mực, ko ai biết chuyện gì đang diễn ra, chỉ nghe mấy tiếng rên ‘á’ ‘hự’ rồi một cái ‘bịch’. Dường như có người đang đánh nhau dữ dội lắm.
…………………………………..
Ban quản lí rạp chạy đến. Bật đèn lên. Cả phòng sáng trưng. Mọi người có thể nhìn thấy người nào đang đánh và người nào đang bị đánh.
“Dê này! Dê này! Cho mi chừa!”
Tên đeo mặt nạ khỉ ra sức đánh tên Hoàng Phi Hổ te tua ko còn một mảnh, trong lúc đánh hắn cứ lầm bầm mãi một câu.
Mỹ Lan đứng đó sợ đến tái mặt. Nó liền chạy lại ôm cái tên khỉ đó ra đằng xa, ai dè còn bị hắn quát suýt phát khóc:
“Cũng tại cô hết, đi chơi mà ko biết lựa người”
Gừ! cái tên này, mi tưởng mi là ai màdám dạy đời ta?
Nó hét vào mặt hắn: “Tôi đâu mượn cậu giúp”
“Mà cậu là ai? Sao cứ đi theo tôi hoài dzậy?”
Hu hu hu……
Ko kiềm được lòng, nước mắt ngắn nước mắt dài bắt đầu rơi lả tả trên mặt nó.
Kim Huyền Ảnh giật mình, có phải hắn quá nặng lời rồi ko?
“A…Cô bị gì thế?”
Kim Huyền Ảnh bước lại gần Mỹ Lan, ôm nó vào lòng, xoa bớt những giọt nước mắt. Mỹ Lan ko biết mình bị chạm dây gì mà cứ đứng yên đó, ko muốn đẩy hắn ra một chút nào, dường như có một sức hút nào đó thật mạnh mẽ.
“Xin lỗi…cũng tại tôi dại dột mà chọc tức cô. Nếu ko, cô cũng đâu đi đến đây” Hắn nói rất nhỏ, dường như chỉ để cho mỗi mình nó nghe.
Đến đây, mắt nó chớt sáng lên, ko lẽ cái cảm giác đầu tiên khi gặp hắn ở công viên Blue ấy là đúng, hắn chính làKim Huyền Ảnh sao?
“Cậu….”
Và rồi hắn từ từ tháo chiếc mặt nạ xuống, Mỹ Lan như muốn lặng người đi. Đúng là hắn thật rồi! Tên xấu xa này!!!
“Cậu …tôi giết cậu!!!”
Cứ ngỡ Mỹ Lan sau khi biết được khuôn mặt người hùng vừa cứu nó thì sẽ ra sức cảm ơn lắm, ai dè nó lại buông ra một câu ‘khủng khiếp’ thế này.
Kim Huyền Ảnh giật mình, thấy Mỹ Lan đang nhào tới chuẩn bị xé xác mình ra liền đứng lên chạy thụt mạng:
“Êh? Cô báo đáp ân nhân mình như thế đấy hở?”
Mỹ Lan cắm đầu cắm cổ rượt: “Báo đáp cái con khỉ mi…tất cả là lỗi của mi mà”
Vừa chạy Kim Huyền Ảnh vừa hối hận: ” Biết dzậy tôi ko tháo nó ra làm gì, để cô tự cắn rứt lương tâm, dày vò mình cho đến chết lun”
“Hừ! Ta chết cũng sẽ lôi mi chết chung!” Mỹ Lan gào rú khắp rạp chiếu phim.
Mọi ngườiai nấy đều ngớ ra nhìn Mỹ Lan và Kim Huyền Ảnh, 2 người được xem là ‘idol’ của bọn họ ngày nào nay rượt đuổi nhau đòi chém đòi giết, thật là mất hết cả hình tượng.
Bọn Tử Ân, Tố Tố, Lâm Dĩ Kì, Hứa Gia Lạc vừa bước ra khỏi phòng chiếu phim hài hước, đang cười ha hả bỗng suýt phát khóc trước cảnh rượt đuổi nhau giữa hai đứa bạn.
“Này, đủ rồi….có ai đưa tôi đi bệnh viện ko?” Tên Hoàng Phi Hổ nằm lê liệt rên la oai oái.
Cả bọn thấy dzậy liền nhào đến ‘giúp’ hắn một tay…
“Này thì đi bệnh viện này”
“Có bao nhiêu đây mà cũng đòi đi bệnh viện”
“Phải bầm dập hơn tí nữa rùi đi cũng chưa muộn mà”
“Oái…oái…cứu tôi!!!”
Hix hixx…
Đánh thật là mỏi tay chết đi được, nhưng vì trả thù cho Mỹ Lan và Kim Huyền Ảnh, bọn ta dù có gãy tay cũng ko hề chi…Nhàozô anh em!!!
Chap cuối: Hạnh phúc bất ngờ
Khi ‘sao quả tạ’ đã bay ra xa khỏi Trái Đất thì cuộc sống sau này của nó liệu có thể trở lại như trước không??? Hay là …sẽ còn tồi tệ hơn nữa???
Và nếu còn có lần thứ hai, lần thứ ba, thứ tư…liệu ‘ngôi sao’ ấy có quay lại???
Sáng thứ hai,…tại trường học Noble , đùng một cái đã biến thành cái ‘lò heo quay’.
Sao mà nóng nực thế ko biết? Lại khó thở nữa? Cả sân trường, ở đâu cũng thấy bóng dáng của mấy cây quạt giấy…
Ba đứa tụi nó ngồi ở hàng ghế đầu của dãy lớp FM, phía bên kia là ‘bộ ba RM’…sáu ánh mắt nhìn nhau mỗi người một cách, riêng nó với Kim Huyền Ảnh, nhìn hắn là nó chỉ muốn xâu muốn xé hắn ra thôi.
Tại sao trên đời này lại có người ‘nhìn là chỉ muốn oánh’ mà ko cần biết lído thế này???
Nhưng… sao ngộ quá, sao trông cả ba người họ mặt y như đưa đám dzậy nè??? HÔM NAY LÀ NGÀY TỔNG KẾT CUỐI NĂM mà zzz!!! Phải cười tươi ‘như hoa’ chứ nhỉ? VÌ SẮP ĐƯỢC NGHỈ HÈ RÙI….
Mà thôi mặc kệ, sao nó lại đi để ý đến mấy chuyện tào lao này thế nhỉ??? Gừh!!! Dẹp đi!!! SẮP TỚI MÀN TRAO THƯỞNG RÙI…he he he ^^~
Vừa nhắc là tới, cô Nhã ở trên sân khấu đã gọi ngay tên nó:
“Sau đây mời em Dương Mỹ Lan và Kim Huyền Ảnh – hai người đồng hạng nhất khối 11 với điểm trung bình 9,9….”
Ack….Ack… Cái gì? Cô Nhã nói gì mà nghe lùng bùng cái lỗ tai thế này???
O_o ĐỒNG HẠNG sao??? Hai con mắt nó mở to đến nỗi sắp rớt ra ngoài dzậy…Tên Kim Huyền Ảnh ấy đã phá tan tành kỉ lục 10 năm liền độc quyền bá chủ của nó. Xem ra bảng thành tích bên Anh của hắn ko phải giả rồi=___=
Tử Ân ngồibên thấy nó còn đang ‘nửa tỉnh nửa mê’ liền lấy tay ‘bộp’ cho nó vài phát: “Bà ngủ hả? Lên kìa”
Ây da!!! Cái con nhỏ này, đánh gì mà đau khiếp, chứng tỏ nó ko phải đang nằm mơ. Nó quay phắc sang tên Kim Huyền Ảnh, định xem phản ứng của hắn thế nào ai dè hắn đã đi một mạch lên sân khấu rồi, vẫn cái bộ mặt đáng ghét ấy nhưng còn nụ cười chếch bên trái thì lại có duyên kinh khủng…làm rung động biết bao trái tim mấy ‘bé fan’ bên dưới. Tên này lắm trò thật!!!
Nhưng ta đây nào có thua ai…đến lượt ta lên đây!!!
Nó điều chỉnh lại bộ đồng phục, lau mồ hôi nãy giờ vẫn chảy ‘ròng ròng’ …hít một hơi thật sâu để trấn tỉnh cơn sốc vừa nãy rồi thong thả bước đi như ‘siêu mẫu’ về phía sân khấu.
Vừa đi nó vừa ráng tranh thủ liếc mắt xuống nhìn quanh các ‘fan’. Chỉ trongvài giây tích tắc, ánh mắt đẹp tựa như hàng vạn ngôi sao của nó đã ‘hút hồn’ hết thảy mọi người.Tiếng chụp hình lách tách vẫn ko ngừng vang lên. Một cơn gió nhỏ cũng phải ‘lén’ tìm đến đùa với những lọn tóc gợn như làn sóng. Hô hô hô!!! Thế mới đúng chứ!!!
Cô Nhã trao hai phần quà to tổ chảng kèm theo tiền thưởng và một bằng khen, nó mỉm cười dịu dàng đón lấy. Cô Nhã cười lại với nó tỏ vẻ hài lòng.
Xong, đột nhiên cô Nhã dí sát vào tai nó nói ‘hết sức’ nhỏ nhằm ko để cho tên kế bên nghe được:
“Đừng để mãi trong lòng, cơ hội để nói điều ấy ko phải lúc nào cũng có”
Hả???
“Ơ…dạ” Mặt nó đơ ra… Cô nói thế là sao nhỉ?…điều ấy là điều gì? Gì mà cơ hội này cơ hội nọ….càng nghĩ càng khó hiểu.
Nó và Kim Huyền Ảnh đứng’làm kiểu’ một lúc lâu để cho tiếng vỗ tay như sấm ở phía dưới tắt dần rồi mới về lại vị trí.
Vừa ngồi xuống ghế, hai bà bạn của nó đã chộp lấy ngay hai phần quà T.T, nó cũng ko thèm để ý…trong lòng nó bây giờ cứ nghĩ đi nghĩ mãi cái câu nói khó hiểu của cô Nhã. Cô muốn ám chỉ điều gì nhỉ?
Cứ thế cho đến khi buổi lễ kết thúc, nó vẫn giữ nguyên bộ mặt suy tư như dzậy mà đi về nhà, ko quên chào tạm biệt hai bà bạn chí cốt. Thế là 1 năm học đã kết thúc nhưng trận chiến của nó và Kim Huyền Ảnh vẫn chưa kết thúc, “ta sẽ đợi mi năm sau, nhất định ta phải thắng mi mới được”
Trên xe, anh Khanh cười vui vẻ với nó:
“Ko biết nghỉ hè năm nay tiểu thư định đi du lịch ở đâu đây? Để tôi chuẩn bị”
“…Ờ…giờ em chưa nghĩ ra”
=___= nói thật thì nó ko có ý định sẽ đi đâu hết, nó chỉmuốn dành trọn kỳ nghỉ hè để đi chơi với ‘ai đó’ thôi. Đối thủ thì là đối thủ nhưng đi chơi chung chắc cũng được chứ.
Bỗng cái câu nói của cô Nhã lại vang lên bên tai nó, vẫn ko thể nào nghĩ ra điều ‘ấy’ là gì, nó bèn đánh liều hỏi anh Khanh, từ hồi não hồi nào anh luôn được mệnh danh là chuyên gia tâm lí mà.
Ai ngờ nhanh như chớp nó đã có đáp án, anh nói:
“Coi dzậy chứ tiểu thư còn ngây thơ quá, ko lẽ tiểu thư chưa có cảm giác ‘tim đập chân run’ với ai sao?”
“Hả?”
Ơ …Tim đập…thì có, ủa mà lúc nào nó chả đập…Còn chân run hả, hình như ko phải chỉ có mỗi chân run mà nguyên cả người nó đều run mới đúng, như bây giờ đang ngồi trên xe dzậy, hơi của máy lạnh trong xe làm nó run lên bần bật.
“Thôi…anh nói còn khó hiểu hơn cả cô Nhãnữa”
“Ưm…dzậy tiểu thư cứ từ từ mà suy nghĩ nhé, tôi chỉ nói thế thôi”
Thế này là sao, một câu nói qua tay hai người càng ngày càng phức tạp và khó hiểu.