Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là Truyện Teen Cuộc so tài học đường full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.
Và…lại thêm một mái tóc khác nữa, bù xù như chưa từng được chải nhưng lại rất quyến rũ đối với những nữ sinh bên dưới, đương nhiên ngoại trừ nó ra. Những ánh mắt trái tim ‘phập phình phập phình’ lại nổi lên trên khuôn mặt của mấy đứa ‘mê giai’. Nó thầm nghĩ ‘ bình thường thôi, bộ chưa nhìn thấy ‘giai đẹp’ bao giờ hả?’
Hắn không đứng nốitiếp tên lạnh lùng mà lại chen vào giữa nó và tên khỉ khiến hai tên kia phải nhích sang nhường chỗ cho hắn. Nó vẫn đứng đó, không lấy làm ngạc nhiên bởi ý nghĩ ‘ với một ngọc nữ tuyệt mĩ, một đệ nhất giai nhân như nó, dù là người phàm phu hay mấy tên ‘giai đẹp’ ‘mún’ đứng gần thì đây cũng không phải là lần đầu tiên’. Nó dám chắc tên này đã bị nó làm mê đổ đắm đuối ‘rùi’. HÔ HÔ!!
Nhưng chưa được nửa giây, nó đã liếc mắt qua nhìn hắn, chỉ thấy cái vai =.=…bức xúc nó ngước lên cao thêm chút nữa, sax..T.T, một đôi môi nho nhỏ đang nhếch lên cười..
“Cái tên này! Người gì mà cao thế, ngước mỏi cả cổ mà chỉ thấy có nửa khuôn mặt” – Nó cắn chặt răng, ghìm giọng xuống mức chỉ có nó nghe được.
“Mỹ Lan, em hãy đại diện cho trường bắt tay chào đón ba bạn nhak!” Đó là một lời đề nghịkhông khó nhưng nó chả thấy cần thiết để làm. Nhưng rồi nó cũng gật đầu.
Nó miễn cưỡng đưa bàn tay nhỏ nhắn, ngón tay thon dài của mình ra bắt lấy bàn tay của ‘người khổng lồ’, hai bên giật giật vài cái.
Bên dưới khán đài lại rộ lên những tràng pháo tay mãnh liệt…
” Chào mừng bạn đến với trường Noble, bạn Kim !”
“Cám ơn bạn Dương!”
Nó vội rút tay lại chuẩn bị bước sang tên khỉ kế bên
Oái, cái tên này sao lại nắm chặt thế nhỉ?..Cái bàn tay khổng lồ của hắn nắm chặt đến nỗi nó cảm thấy hơi đau đau. Nó tức tối ngưỡng cái cổ nhí của nó lên cao nhất có thể và cuối cùng nó đã nhìn rõ toàn bộ khuôn mặt hắn.
Miệng hắn vẫn cười tươi như hoa, còn nụ cười của nó đã bị đông cứng dần lại, nó nói nhỏ nhẹ chỉ đủ hai đứa nghe:
” Bạn Kim, phiền bạn buông tay ra, bạn làm tôi đau đấy!”
Dường như lời nói của nó không có ki lô gam nào, hắn còn nắm chặt hơn, phải chăng toàn bộ trọng tâm cơ thể của hắn đang dồn vào bàn tay nhỏ nhắn của nó..á đau.
“Đây là ngọc nữ tiếng tăm lừng lẫy nhất trường sao?” Mặt hắn cúi hơi thấp xuống ngang bằng nó. Hai ánh mắt tóe lửa chợt nhìn nhau.
“Cậu có ý gì?” Nó hơi chau mày lại.
“Ồ không, ý tôi là rất vinh hạnh nếu được làm bạn với cô, Dương – Mỹ – Lan.”
Thật không tin nổi, tên của nó sao để cho tên này đọc lại nghe kinh tởm thế không biết.
“Ồ, tôi cũng rất vinh hạnh nếu như cậu bỏ tay tôi ra trước, bạn Kim – Huyền – Ảnh à”
Có lẽ tên này đã thấu hiểu được điều gì đó, hắn vội buông tay ra, nó cũng vội để tay ra sau, tay kia của nó xoa bóp đều đặn các ngón vừa lúc tưởng chừng như sắp gãy dưới bàn tay hộ pháp của hắn.
Không để hắnkịp nói gì nữa, nó đi nhanh sang tên khỉ kia rồi tên lạnh lùng.
Và nó quay trở về chỗ cũ đứng kế bên tên Kim Huyền Ảnh, chỗ mà nó không ‘mún’ đứng tí nào.
Chợt ánh mắt cô Nhã như ra hiệu cho nó quay về ghế ngồi phía dưới. Nó đã mong sao cái điều này nãy giờ. Nó thầm cảm ơn cô rồi vội vàng bước xuống ngay tức khắc..nhưng,…
Ôô ô ô ô””””””
Hàng dài chữ ‘ồ’ … những con mắt với cái mồm mở to hết cỡ của đám đông kinh ngạc ngạc hết sức, hai bà bạn ngồi ngay ngắn trên ghế cao kia chỉ cách nó vài bước chân cũng há hốc mồm nhìn. Nó chưa kịp hiểu đầu cua tai neo gì thì đằng sau một cánh tay hộ pháp tóm lấy tay nó rồi một giọng nói phả vào lỗ tai nhỏ nhẹ, gần đến nỗi nó có thể nghe cả hơi thở nóng bỏng: ” Chúng ta nhất định sẽ gặp lại, không lâu đâu.”
Một cơn gió thổi tạt mấychữ to đùng: ” Kim – Huyền – Ảnh”
Không biết từ lúc nào hắn đã chạy theo nó xuống dưới…bây giờ nó có thể giải thích về ‘mí’ cái mồm há hốc to như ốc bươu của ‘mí’ đứa gần đó.
Hắn buông tay nó ra rồi trở về sân khấu, đám đông lại gào thét điên cuồng hơn. Nó đứng như trời trồng chừng vài giây, hai bà bạn đã chạy lại kéo nó về chỗ ngồi rồi hỏi chất vấn như nó đã gây ra một sự kiện vô cùng khiếp đảm. Mấy đứa học sinh lớp nó cũng nhích ghế xích lại gần nghe ngóng tò mò.
“Ê, bà quen Kim Huyền Ảnh ak?”
“…”
“Thật sao? Mỹ Lan đúng là số đỏ đó! Cậu ta vừa đẹp trai, lại là một quý tộc chính gốc nữa và còn rất ga lăng với con gái..”
“…”
“Hồi nãy tôi nghe cô giáo chủ nhiệm lớp mình bực bội ghê lắm khi nghe tin Kim Huyền Ảnh không họclớp này mà lại học lớp R.M”
“…”
“Sao lại thế chứ? Nghe nói cậu ta rất giỏi, đã đạt nhiều huy chương xuất sắc ở Anh Quốc, không thua kém Mỹ Lan chúng ta đâu. Nhưng cậu ta lại là một quý tộc chính gốc, đáng lẽ phải qua lớp F.M của chúng ta mới xứng chứ?”
“…”
“Hay là cậu ta thích làm nổi, lựa chọn cái lớp R.M ngu ngốc kia”
“…”
“Hay là cậu ta ‘mún’ thách đấu với chúng ta…”
“IM HẾT ĐI”
Nó la toáng lên khiến cho mấy đứa đang hăng hái bàn tán phải giật nãy mình rồi lấy tay che miệng lại, giờ họ đã trở về vị trí của mình. Bây giờ nó chả nhất thiết gì phải giữ cái hình tượng thục nữ nhu mì.
Nó ngồi yên đó, hai bà bạn của nó cũng không dám hé một lời nào cho đến khi buổi lễ kết thúc.
Chap 2: Sao quả tạ
Thật quá lắm rồi, hắn đúng là sao quả tạ mà, tốt nhất là không nên đụng vào hắn..đúng đúng, tránh càng xa càng tốt…cuộc đời nó sẽ không đến nỗi đi xuống vực thẳm.
Tối hôm đó, tại ngôi biệt thự của gia đình họ Dương
“Tiểu thư, cô không vui ak? ”
“Sao anh Khanh lại nói thế? Em bình thường mà.”
Anh không nói gì mà chỉ cười rồi đưa cho nó một tờ táp chí ‘nóng hổi’. Nó đón lấy, hàng chữ to tổ chảng ở trang bìa vội vào mắt nó ngay: “Ba chàng hoàng tử Anh Quốc vừa chính thức nhập học tại Noble”
“Sặc” Ngụm cà phê nó vừa uống trong chốc lát đã chạy lên đến đỉnh đầu, nó ho ra vài tiếng ‘hụa hụa’
“Cô không sao đấy chứ?”
“E hèm, không sao”
‘mí’ gánhbáo chí này cập nhật thông tin nhanh gớm. Ngồi trên bộ ghế sa-lông, nó vội để tách cà phê trên bàn, hai tay cầm chắc tờ tạp chí, nó nhếch miệng cười-không phải ‘nụ cười thiên thần’, nó giống ác ma hơn- nó ‘mún’ đọc xem trong đó nói cái quái gì. Mắt nó lướt dọc cái ‘tiểu sử’ của 3 tên đó…
‘Hứa Gia Lạc, tên khỉ này mà là người thừa kế của viện bảo tàng Tate Modern sao, một trong những viện bảo tàng lớn nhất thế giới, ngự tại Anh quốc…giỡn hoài’
‘Gì nữa đây, Lâm Dĩ Kỳ, cậu chủ của tập đoàn Lâm Khang- một tập đoàn khá lớn, mở
nhiều chi nhánh về nhiều lĩnh vực, đã có hơn 10 thẩm mĩ viện phân bố khắp á-âu, chuẩn bị tấn công thị trường mĩ, phục vụ riêng cho giới quý tộc, chậc …hèn gì ..trông hắn khá đẹp ‘giai’ đấy chứ=.=’
Xong hai tên đã quá hai trang để giới thiệu,nó liếc sang trang kế
“À à tên ‘cúi’ cùng đây này” Mắt nó mở hết cỡ “Ủa sao tên này…”
Kim Huyền Ảnh- ngôi sao màn bạc, một nam diễn viên trẻ tuổi nhất, nhờ bộ phim thần tượng đầu tay của cậu ‘Miss you’ cậu đã chiếm được rất nhiều tình ‘củm’ của các bạn trẻ đặc biệt là các cô gái ở lứa tuối teen chúng ta, cậu đang có số lượng fan ở mức khủng nhất từ trước tới nay..và mặc dù cậu vẫn còn đang đi học”
“Hừm, lại tin vịt, nổi tiếng như thế tại sao mình lại không biết, ngay cả cái bộ phim vớ vẩn đó cũng có nghe bao giờ đâu, xì…”
Kèm theo đó là một bảng báo cáo thành tích lừng lẫy của họ tại Anh Quốc.
Nó vụt mạnh tờ tạp chí xuống đất không thương tiếc, miệng vẫn cười nói như không: ” Nếu thật thế thì họ cũng đỉnh đấy nhưng… ta-Dương Mỹ Lan đây mới là đỉnh của đỉnh, hứ”
Nónhìn lên trần nhà cười khoái trá rồi bước lên lầu, để lại anh quản gia đứng đó, đôi mắt anh sáng lên đầy thích thú.
Sáng hôm sau,… nó đã tự mình thức dậy rất sớm ( chuyện lạ nữa)
“Oh, chuyện gì đang xảy ra thế này?” Mẹ nó đang ngồi ăn sáng, thấy nó xuống đột nhiên cây nỉa trên tay bà liền rớt xuống kêu ‘ leng keng leng keng’ còn miệng thì há hốc ngạc nhiên.
“Bộ mẹ chưa từng thấy con gái đi học sớm sao? Làm gì mà ngạc nhiên thế?”
“ƯK thì có bao giờ chuyện đó xảy ra đâuO.o”
“Thôi ko nói chuyện với mẹ nữa, con đi học đây.” Nó đi ra bãi đậu xe, nó đã dặn anh Khanh chuẩn bị ở đó rồi.
“Nek, ko ăn sáng ak?” Mẹ nó nói với theo trông khi chiếc xe hiệu Autobild sang trọng đã lăn bánh ra khỏi cánh cổng cao to đùng của ngôi biệt thự.
Trên đường đi, nó và anh ko ai nóigì…cho đến khi gặp đèn đỏ ở ngã tư đường.
“Ủa, đó chẳng phải là cậu Kim Huyền Ảnh sao?” Anh Khanh nói ngạc nhiên. Nó nhìn theo hướng tay anh chỉ, một cậu con trai đang ngồi trên chiếc xe buýt số 5, mái tóc bù xù, đang nằm ngủ gật…(xung quanh mấy đứa con gái ai cũng ngó lên ngó xuống dãy ghế rồi miệng người nào người nấy cũng lép nhép ko ngớt, mặt ai cũng tươi như hoa)
“Ưk, đúng rồi, mà sao anh biết hắn?” Nó nói với anh mà vẫn ko rời mắt khỏi Kim Huyền Ảnh.
“Hôm qua tôi nhìn thấy trên tờ tạp chí.”
“Ồ..à thú vị thật..có chuyện vui rồi.” Nó lại nở ‘nụ cười ác ma’ khi đèn chuyển màu xanh, xe tiếp tục lăn bánh.
Tại trường học Noble….
“Chào Mỹ Lan”
“Mỹ Lan”
“Chào”
Nó vừa đi ngang qua dãy hành lang trên lầu 3, tất cả học sinh đứa nào cũng nhìn nó chằm chằm, mắtsáng như sao, hàng loạt cánh tay dơ cao chào nó, tiếng chụp hình lại nhá lên điên cuồng, có đứa còn chạy lại tặng hoa cho nó…nó hơi phát hoảng vì sự đón tiếp nồng hậu này thì…từ xa, hai dáng người thon thả, mái tóc óng ánh vàng, nâu cực xinh đang tiến lại…
“Chào” Đó là Ái Tử Ân và La Tố Tố, hai đứa hôm nay trang điểm có phần xinh hơn. Tử Ân cột cao bộ tóc vàng dài mượt của nó còn Tố Tố thì thắt hai bím tóc nâu dưới hai cái nơ hồng cực cute… Mỹ Lan, nó không ‘rườm rà’ như hai bà bạn, nó chỉ xỏa bộ tóc dài đen huyền được uốn lọn bởi những bàn tay chuyên nghiệp của những bậc thầy tầm cỡ quốc gia thôi, hoho.
“Hey chào, đến đúng lúc lắm, tụi mình vào lớp thôi.”
Nó chạy lại, hai tay kéo hai đứa đi nhanh khuất khỏi đám fan đang hò hét phía sau..đột nhiên bà bạn Tử Ân la lênbức xúc:
“Ê ê khoan đã, đó là fan hâm mộ chúng ta mà, tại sao bà lại né tránh như kẻ thù vậy? Phải biết tiếp cận lấy lòng họ chứ.”
” Trùi ui, Mỹ Lan ak, sao bà ko hiểu tình thế gì hết vậy? Bộ bà tưởng chúng ta còn như lúc xưa sao? ” Tố Tố cũng la ăn theo.
“Là sao?” Nó ngờ vực hỏi.
“Thì…”
“Ê đó là bộ ba mới chuyển trường”
Tố Tố chưa kịp nói gì thì một đứa trong đám đông phía sau hét lên vui sướng khiến cho ba cái đầu của tụi nó quay phắc lại ngay.
Ba dáng người cao to đang từ đầu dãy hành lang đi lại, tên chính giữa cao hơn cả hai tên kia cỡ nửa cái đầu quá ( nhìn xa ko rõ lắm). Đám đông vừa lúc nãy còn được gọi là fan của tụi nó giờ mạnh ai nấy chạy ùa lại ba tên con trai kia một cách điên cuồng.
“AAAAAAAA”
“Bạn cho mình xinchữ ký nha, Gia Lạc?”
“Bạn có thể làm bạn với mình được ko, Dĩ Kỳ?”
“Làm bạn với mình nha, Kim Huyền Ảnh”
“Ra về đi ăn kem với tụi này đi”
“Huyền Ảnh, bạn hát hay lắm, mình có mua 2 single mới của bạn nek”
“Cám ơn.”
Quay ngược lại hướng đám đông, đằng này có ba đứa con gái, cả ba đều khoanh tay trước ngực nhìn ba đứa con trai lẫn trong đám đông với ba cặp mắt khác nhau.
“Bà thấy ‘rùi’ đó, bây giờ tụi mình bị họ cho ra rìa ‘rùi’” Tử Ân thở dài rồi đi về lớp F.M
“…”
“Thật là, lúc nãy tôi ‘mún’ nói là chuyện này đây này. Số fan của tụi mình giảm đáng kể ấy. Vậy mà bà còn xua đuổi thêm, đẩy họ về phía kẻ thù..chán chưa” Tố Tố nối bước theo Tử Ân.
“…” Nó một mình đứng đó, dường như cũng đã hiểu phần nào ‘tình hình’. Nó thầm nghĩ sao lúc nãy nó ko nán lại ít phút trò chuyện với đám fan nhỉ, nó nôn nóng kể cho hai bà bạn nghe chuyện ‘bùn’ cười trên đường đi học nó đã gặp….giờ nhìn ba tên đó mà thấy ‘ứa gan’ ” sao mình ko nghĩ đến chuyện nì vậy trùi?”
‘ý quên, nó vẫn chưa kể cho hai đứa đó nghe’..Nó chạy theo hai đứa vô lớp. ” Này, chờ tui với, có tin này hay lắm nek”
***
Lớp 11T1-FM
Buổi học đầu tiên trôi qua trong sự im lặng đáng sợ, ko ai nói với ai lời nào, chỉ cắm cúi chép bài, nó cố gắng nhét cái thứ mà cô giáo đang thuyết giảng vào đầu một cách khó khăn và hầu như là ko vô được một chữ nào. Ba đứa tụi nó đang lén đưa thư cho nhau, bàn về 1 chủ đề hết sức ‘hot’.
/> Tan học, khi đi xuống cầu thang dẫn xuống bãi đậu xe…tiếng cười vẫn chưa ngớt..
“Này, bà dám chắc là Kim Huyền Ảnh ko?” Tố Tố hỏi.
“Chắc sao ko.”
“Ai đời cậu quý tử ấy lại đi xe buýt đến trường, mất mặt khiếp.” Tố Tố tiếp.
“Như thế thui với tụi trong lớp mìn mình mà biết thế nào cũng có suy nghĩ khác về hắn liền, cái gì mà cậu quý tử giàu có chứ?” Mỹ Lan cười chế giễu.
“Giờ có thể giải thích vì sao hắn ko vô lớp tụi mình bởi đẳng cấp của hắn còn quá thấp.”Tử Ân nói trong khi tụi nó đã đến bãi đậu xe.
“Bà yên tâm đi, tên đó ko làm nên trò trống gì đâu, hắn làm sao xứng đáng làm đối thủ của bà được”
“Ưk, điều này tui đã ko tin ngay từ đầu. Thôi, tui về trước ak.” Nó vẫy tay chào hai bà bạn rùi bước về phía chiếc xe Autobild màu đen đậu sẵn. Nó cảm thấytrong lòng chút bớt gánh nặng mà nó đã mang từ hôm qua đến giờ.
*****…****
“Tiểu thư” Anh Khanh nhìn nó khó nói.
“Chuyện gì thế? Về nhà thôi.”
“Dạ, chuyện này…”
“Chuyện gì?” Nó nhìn lại anh mỉm cười.
“Xe bị hư ạ” Đầu anh hơi cúi thấp xuống tránh ánh mắt nó.
“Ồ, sao anh ko đi sửa đi. Em sẽ đợi.” Nó thản nhiên đáp, nụ cười vẫn tươi rói.
“Dạ, …phụ tùng xe này rất hiếm chỗ nào có để thay, phải đặt hàng từ bên Đức sang, nên tạm thời tôi sẽ gửi tại trường…có lẽ chúng ta phải đi xe buýt một thời gian ạ…” Anh vẫn chưa ngẩng đầu lên bởi anh biết mặt của nó lúc này méo mó kinh tởm cỡ nào.
“…” Qủa thật trông nó thê thảm hết sức, hết cười nổi luôn.
Nó ko đáp lại anh mà rút cái iphone hiệu mới nhất ra, bấm máy nhưđiên…số Tử Ân đây rùi.
“Hello, bà chưa về phải ko? Tui qua ké xe bà về nhà nhak, xe tui đột nhiên ‘hết xăng’ mà cây xăng từ đây hơi xa” Nó nói với âm lượng nhỏ nhất tránh đứa nào gần đó nghe được.
“Sorry nhak, tôi về tới nhà rùi. Bà gọi Tố Tố xem sao?”
“SAX. Vậy thui.” Xe con nì nhanh gớm, mới đây có ít phút đã về tới rùi sao?
“Hello, Tố Tố hả, cho tui ké xe bà về nhà nhak…xe tui…”
“Cái gì? Bà nói nhỏ quá tui ko nghe.” Đầu dây bên kia con nhỏ la to hết cỡ, hình như nhỏ đang ở trong quầy shop, nó nghe cả tiếng bà chủ gọi vọng lại lẫn tiếng nhạc bập bùng ” Bộ này trông hợp với tiểu thư lắm, cô mặc thử xem.”
“Thui ko có gì.” Bạn bè gì mà đến khi cần chả đứa nào xuất hiện
Nó chán nản nhìn anh Khanh, để lại bao ánh mắt tò mò khi thấy chiếc xeAutobild được đẩy vào sâu trong nhà xe rùi nhìn nó chỉ trỏ bàn tán, mặt nó nóng chưa từng thấy, nó nói phớt lờ 1 câu: ” Đi thui”
Đến trạm xe buýt, ngồi chờ được 5 phút, chiếc xe buýt số 5 đã đứng chờ sẵn, nó với anh leo lên, mặt nó vẫn chưa hết nóng.