Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là Tiểu thuyết Trái Tim Ai Chưa Từng Điên Dại full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.
- Cua có nhiều canxi, cá này không có xương dăm, khí sắc của em không tốt, ăn nhiều một chút, đừng giận nữa, giận không tốt cho da đâu đấy. - Khi nói từ “đấy”, tôi cố ý kéo dài giọng ra.
Thanh Thanh vẫn giữ vẻ mạt lạnh lùng như băng đá, miệng thi thoảng lại nở một nụ cười giễu cợt.
Tôi lôi tình cảm mười năm ra, nói là nếu không nể mặt tôi cũng nên nể tình kết tinh của chúng tôi, rồi lại ra sức phủ nhận sự thực:
- Anh uống nhiều quá nên không biết có chuyện gì xảy ra. - Sau đó lại thêm vào giọng lưỡi lấy lòng, - Ông xã em được người ta thích chứng tỏ là có sức hút, đứng trên góc độ khác cũng là dát vàng lên mặt. Em đã tìm được một ông xã vừa ưu tú, vừa được mọi người yêu mến. - Thậm chí để chứng minh mình là một người đàn ông tốt hiếm thấy, tôi còn lôi cả chuyện xấu của Cảnh Phú Quý và Lâm Thăng ra, thêm mắm dặm muối để chứng minh rằng chuyện của tôi chỉ bé bằng con muỗi.
Ngày trước, bất kể khi nào tôi với Thanh Thanh có mâu thuẫn, chỉ cần tấn công vào mặt tình cảm, thêm vào đó hai, ba câu nịnh nọt là cô ấy sẽ lại cười tươi như hoa, không những không nổi giận mà còn đặt một chấm hoàn mĩ cho trò chơi trên giường ướt át của hai vợ chồng. Nhưng lần này thì khác, từ sau khi xảy ra việc đó, Thanh Thanh hủy bỏ quyền lợi chung giường, chung gối của tôi, tôi đã cầu xin sự tha thứ không dưới hai mươi lần, nhưng cô ấy kiên quyết không đếm xỉa gì tới gương mặt nhăn nhó cầu cạnh của tôi.
Cũng khó trách. Nếu chỉ là cô ấy nghe người ta đồn đại sẽ không sao, tôi tin, với kinh nghiệm nịnh vợ bao nhiêu năm của mình, không mất chút công sức nào tôi sẽ đối phó được, nhưng lần này chính cô ấy bắt được quả tang.
Ánh mắt Thanh Thanh mệt mỏi, gương mặt u ám, chỉ mới bảy ngày mà như già đi bảy tuổi, tôi thấy hơi đau lòng, nhưng không thể nói cảm giác này ra, nếu không cô ấy sẽ càng làm già. Cô ấy liếc tôi một cái, lạnh lùng buông ra một câu:
- Đừng nói linh tinh, nếu anh thực lòng nhận lỗi thì hãy đuổi cô ta đi!
- Người ta làm việc không phạm phải sai lầm gì, làm sao đuổi được.
- Đúng! Tôi biết là anh sẽ nói như vậy!
Tôi cười khổ một tiếng:
- Công ty đang ở vào thời kỳ quan tọng, cần phải dùng người, dùng người! Cô ấy là do Lâm Thăng tuyển vào, Lâm Thăng rất thích cô ấy, anh làm sao ra tay?
- Hừ! Thương hoa tiếc ngọc, không nỡ chứ gì? Đau lòng hả?
- Em nói gì thế, anh chỉ thích em, yêu em thôi, em phải tin anh!
- Anh bảo tôi phải tin anh thế nào? Anh nói đi.
- Thế em thì sao, em với cái gã họ Trương đó có chuyện gì? - Tôi lập tức chuyển chủ đề sang anh bạn thanh mai trúc mã của vợ mà tôi hậm hực đã lâu.
- Lý Tiểu Phi, tôi từng nói với anh rồi! Anh còn nhắc đến anh ấy thì tôi nói cho anh biết, nếu so với anh ấy, anh chỉ là một thằng hề!
Chuyển chủ đề thành công, nhưng tôi bị Thanh Thanh nói cho một câu á khẩu. Tôi buông bát đũa xuống, nhắm mắt thở dài, cố kìm nén tâm trạng, một lúc sau, tôi lấy lại tinh thần, toét miệng cười, bàn tay đưa về phía bờ vai của Thanh Thanh:
- Hay là thế này, tối nay phạt anh xoa bóp cho em được không?
Thanh Thanh tránh ra cũng vẻ mặt vô cùng ghê tởm, dùng đôi đũa trong tay đánh vào tôi:
- Đừng đụng vào tôi! Bỏ bàn tay bẩn thỉu của anh ra. - Bàn tay tôi lập tức thấy nhói đau.
Trái Tim Ai Chưa Từng Điên Dại - Chương 02
Nhiều ngày nay tôi đã nhận lỗi đủ đường nhưng Thanh Thanh vẫn không chịu buông tha, giới hạn của tôi đã bị đánh sập, cơn giận nổi lên, thế là tôi hất cả mâm cơm, đứng lên quát:
- Châu Thanh Thanh, cô đừng được nước lấn tới! Cả ngày tôi ở ngoài đầu tắt mặt tối cô không thông cảm thì thôi, lúc nào cũng khiến tôi bực mình! Tôi đã nói với cô, tôi với Lưu Hân không có gì, không có gì cả! Cô không tin thì…thì thôi! - Tôi bực bội đứng giữa phòng ăn, giậm mạnh chân, chỉ tay vào mặt vợ, - Cô, cô tưởng là cô cao thượng, trong sáng lắm à, chẳng phải cô cũng từng đi vào khách sạn với cái gã họ Trương đó sao?
Nước mắt Thanh Thanh lã chã tuôn như nước tràn bờ, giơ tay lên tát tôi một cái. Tôi không kịp trở tay, chỉ biết đưa tay lên ôm mặt. Khi tỉnh hồn lại, tôi giơ cao tay lên, nghiến chặt răng, ánh mắt tóe lửa, Thanh Thanh ngửa mặt lên uy hiếp:
- Nào, anh đánh đi, có giỏi thì anh đánh đi!
Cuối cùng nắm đấm không rơi xuống, thay vào đó là tiếng chửi rủa vang vọng khắp căn nhà:
- Vớ phải con đàn bà giống đôi giầy rách như cô đúng là tôi xui xẻo bảy mươi đời, đã không còn là gái trinh mà còn bắt tôi không ăn ốc phải đi đổ vỏ.
Sau đó là một loạt đồ đạc và những lời nói độc ác như đạn bắn về phía đầu tôi:
- Từ nhỏ đã không có học! Cao ngạo lại còn vô dụng, vớ phải anh đúng là tôi mù mắt!
Mỗi người chửi nhau một câu, cuối cùng cả hai đều khơi dậy vết thương đau đớn nhất trong lòng nhau.
Cuối cùng, Châu Thanh Thanh kéo tay Đô Đô đã sợ hãi khóc không thành tiếng lao ra cửa:
- Anh không để cô ta đi thì tôi đi! Ly hôn!
Tôi nói với theo cái lưng của vợ:
- Ly thì ly, ai sợ ai!
Châu Thanh Thanh ra tới cửa thang máy vẫn còn hằn học quay lại buông một câu:
- Đúng là không ra gì!
Tôi kéo cửa đuổi theo, quát lớn:
- Tôi đương nhiên không phải là cái gì, tôi là người, tôi là người! Cô mới là đồ vật!
Sau một cơn đấm đá điên cuồng, tôi nằm vật xuống sô-pha, giật lon nước ngọt tu mấy ngụm, rít liên tục năm điếu thuốc mà lửa giận vẫn chưa nguôi, trong lòng bực bội. Tôi lấy trong tủ ra một xấp tiền. Tôi phải đi Macao! Tôi phải đi đánh bạc! Tôi phải quên lãng mọi phiền não trên sòng bạc, tôi phải ném bỏ mọi đau khổ!
Ai ngờ nổi chuyến đi này, phiền não của trận cãi nhau đã hết, nhưng nỗi đau của việc mất tiền đã dâng lên.
CHUỐC SAY TẠI QUÁN BAR
Tôi móc di động ra, phát hiện máy tắt, chẳng trách đã lâu không nghe thấy tiếng điện thoại kêu, ấn cái nút nguồn màu đỏ, trong lòng thầm nghĩ, cầu xin ông trời phù hộ vẫn còn gọi được điện thoại, chỉ cần gọi một cú thôi cũng được. Khi ngồi trên bậc tam cấp ở cửa Bồ Kinh, tôi đã móc hết các túi một lượt, toàn bộ số tiền trên người cộng lại được vài chục tệ, bắt xe tới Quan Xiển cần hơn ba mươi tệ, đến Củng Bắc còn phải nộp tiền trông ô tô, xe để ở đó hai đêm, số tiền này không đủ trả, nghĩ đến đây tim tôi chợt thắt lại, canh bạc này khiến tôi đau đớn khắp người, thua liểng xiểng đến nỗi tiền gửi xe cũng không trả nổi.
Thông báo tin nhắn sau khi mở máy tới tấp kêu lên, tôi chẳng buồn đọc tin, vội vàng ấn một số điện thoại, trong lòng thầm khấn, mau nghe máy đi, nghe máy đi. Quả nhiên không thất vọng, một giọng nói tuôn ào ào ở đầu dây bên kia:
- Đồ đen đủi kia chết ở đâu rồi hả? - Lời nói mặc dù thô lỗ nhưng sao cảm giác lại như hàng trăm con chim trong rừng đang hòa thành bản giao hưởng nghe thật vui tai, tôi không kịp trả lời câu đó, chỉ nói vội:
- Quý, nửa tiếng nữa tới của khẩu Củng Bắc đón tôi! - Lời nói vừa dứt, điện thoại đã tắt phụt vì hết pin.
Lúc đón tôi ở cửa khẩu, Cảnh Phú Quý không hỏi han gì, nhưng tôi biết, vừa nhìn thấy dáng vẻ lếch thếch của tôi là hắn đã hiểu có chuyện gì xảy ra, tôi cũng không muốn giải thích, kéo cửa xe rồi chui vào băng ghế sau như một con mèo, đổ về phía trước một cái, sau đó hừ hừ hai tiếng, vặn vẽo người một hồi, lát sau cả người được thả lỏng, cơn buồn ngủ lập tức kéo đến, cảm giác được ngủ đúng là việc hạnh phúc nhất trên đời.
Tôi tỉnh dậy bởi một tiếng chuông điện thoại, trong lúc mơ màng, nghe Cảnh Phú Quý nói:
- Ngủ đủ chưa, ra ngoài uống vài ly.
Tôi giơ tay trái lên theo thói quen, nhưng thấy nó trống không, chẳng có gì, ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo tường, kim giờ chỉ số bảy, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, ánh đèn sáng rực, màn đêm nặng nề đã buông xuống tự bao giờ
Cảnh Phú Quý đưa tôi về nhà lúc nào, tôi ngủ say như chết nên không hay biết gì.
Tôi ngồi dậy mới phát hiện phòng ngủ không bình thường, những cuốn sách hay để ở tủ đầu giường đã biến đâu mất, ngay cả đồ mỹ phẩm trên bàn trang điểm cũng không còn một lọ, tôi đứng lên mở tủ quần áo, phát hiện quần áo của Thanh Thanh ít đi rất nhiều, trên bàn trong phòng khách còn có một tờ giấy: Tôi với Đô Đô về Thanh Đảo, không làm phiền anh nữa. Tháng sau quay lại làm thủ tục.
Tôi thở dài, thấy lòng nặng trĩu.
Trong tiếng nhạc Rock chói tai ở quán bar Giải phóng nơi đầu vịnh, tôi nâng một ly rượu lên, nói với Cảnh Phú Quý:
- Cậu nói đi, vì sao tôi lại đen như thế?
Cảnh Phú Quý nói:
- Cậu làm quá nhiều chuyện xấu, đi thắp hương khấn Phật đi.
Tôi nói thắp hương con mẹ nó mấy lần rồi, chẳng có chuyện tốt đẹp nào chờ tôi! Sau đó ngửa cổ lên dốc cạn một ly Chivas, xua tay nói:
- Người đẹp, bảo DJ bật cho anh bài này.
Vì sao em không chịu ở lại với tôi
Có phải em sẽ từ bỏ dễ dàng như vậy
Khi hoa nở
Lặng lẽ rời xa tôi
Rời xa tôi
Rời xa tôi… …
Mười năm trước, ở ký túc xá của ngôi trường gần Ngũ Giác tại Thượng Hải, ngân nga hát theo bài hát của Tề Tần trên đài, tôi nói với Châu Thanh Thanh đang nằm trong lòng:
- Anh sẽ khiến em trở thành người đàn bà hạnh phúc nhất thế giới. - Hết nhạc còn ghé sát tai cô ấy bổ sung một câu, - Anh xin thề là kiếp này chỉ sờ ngực một mình em thôi.
Khi đó tôi mới bước chân vào tình yêu, còn là một anh chàng tràn đầy sức sống, tóc tai rối bù chẳng buồn cắt tỉa, lúc rảnh rỗi hay làm mấy vần thơ con cóc kiểu như “Anh nhớ em nhớ cả đêm đen” hay “Tình yêu là một con ngựa” mà đến bản thân cũng không hiểu ý nghĩa của chúng. Câu cuối cùng là do tôi nổi hứng phát huy, Thanh Thanh nghe rồi đỏ mặt, nũng nịu vùi sâu vào lòng tôi, miệng còn nói:
- Đồ lưu manh.
Nhưng tôi không giữ được lời hứa. Bước chân vào xã hội, lăn lộn chốn “giang hồ”, ở hộp đêm, ở phòng mát-xa, ở khách sạn, ở trong xe, không biết tôi đã sờ vào bao nhiêu bầu ngực, lời hứa ban đầu đã sớm bị lãng quên ở chín tầng mây trong những tiếng kêu hổn hển đầy nhục dục. Thanh Thanh thì sao, suy nghĩ và cách làm của cô ấy cũng khiến tôi cảm thấy quái dị và khó có thể tin được, việc cô ấy vượt rào với người bạn thanh mai trúc mã Trương Vạn Phong của mình vẫn như một hòn đá đè nặng tim tôi. Tôi ngày càng cảm thấy sự lằng nhằng tình cảm giữa nam và nữ là một nút thắt không bao giờ gỡ ra được, tình cảm trong sáng có thể có, nhưng nó buộc phải có định ngữ không gian và thời gian. Có những người đàn ông bẩm sinh đã là loài động vật đa tình, trước khi có được người đàn bà thì thế nào cũng “được”, khi đã có được rồi lại đều “sau này sẽ tính”, theo như cách nói của Lâm Thăng, “đàn ông yêu hay ghét đàn bà đều ở chỗ mới hay cũ, không phải là xinh đẹp”. Còn đàn bà thì sao, họ thường quá đòi hỏi vào tình yêu, trước nay chưa bao giờ biết đủ, nếu một tình cảm chết đi, họ sẽ như con thiêu thân lao đầu vào lửa để tìm tình cảm mới. Cái gọi là chung thủy chỉ như một viên ngọc óng ánh nhất thời, nếu để lâu, nó sẽ trở thành thứ gì đó mơ hồ, giả dối. Giờ đọc những cuốn tiểu thuyết có câu “Anh yêu em, anh chỉ yêu em, anh mãi mãi yêu em”, tôi cảm thấy thật kỳ cục, xem tivi tới những đoạn thề non hẹn biển, thề sống thề chết là thấy thật nực cười, tham gia hôn lễ, nghe người chủ trì hỏi cô dâu chú rể có yêu thương nhau không, có không bao giờ chia ly không, tốt nhất là hãy rút ngắn định ngữ thời gian lại một chút!
Trong đống ký ức lộn xộn, tôi thẫn thờ nhìn người ca sĩ trên sân khấu tay cầm micrô, uốn éo theo điệu nhạc, miệng há ra rồi khép lại, tiếng huyên náo xung quanh giờ hoàn toàn không còn nghe thấy gì, chỉ có một âm thanh đang vang lên trong đầu tôi: Mày biểu hiện là kẻ ngông cuồng, chơi bời, nhưng trên thực tế chưa đến mức xấu xa, sớm muộn gì cũng chịu thiệt thôi.
Tôi ngã vật ra bàn, khóc lớn:
- Tôi muốn về nhà! Tôi muốn về nhà! - Bàn tay đấm lên mặt bàn, ly và chai rượu đổ xuống. Cảnh Phú Quý đỡ tôi lại quát lớn:
- Đi, tôi đưa cậu về nhà. - Trong lúc hốt hoảng, tôi gạt tay hắn ra, cố sức đẩy hắn:
- Tôi không về cái nhà đó, tôi phải về Tương Tây, tôi về với mẹ tôi…
Hôm đó là ngày ba mốt tháng mười, ngày lễ Tạ ơn của người phương Tây, trong quán rượu, những “bóng ma” lượn lờ, chỉ nghe thấy âm thanh, không nhìn thấy mặt người, những hành động ám muội, những mục đích tà dâm. Trong tiếng nhạc Disco như tiếng thủy triều, tôi nằm lẫn trong đám người, trong tay là một ly rượu rỗng, miệng thở hổn hển, ánh mắt mờ đục.
Đêm nay tỉnh rượu nơi nào? Thủy Loan Đầu, giường không gối chiếc.
Thanh Thanh, em có đứng bên bờ biển của quảng trường Ngũ Tử Thanh Đảo mà nhìn về phương Nam không? Lâm Thăng, cậu đang lén lút ăn vụng với Vương Tiểu Lệ sao? Còn Lưu Hân, em đang làm gì, em có hối hận vì cái đêm điên cuồng đó không?
HỐI HẬN KHÔN CÙNG
Đúng là thời gian vô thường. Mười năm trước có ai nghĩ tới chuyện mười năm sau? Ngày hôm nay của mười năm sau, ai có thể dự đoán được trước đời người rồi sẽ trải tiếp qua những họa hay phúc nào?
Năm 1997, tôi vẫn làm việc trong các doanh nghiệp sắp phá sản của Đại lục, ở phòng Tuyên truyền, nói ra cũng đúng với chuyên môn, vì ở đại học tôi học khoa “Chính trị quốc tế”, học cách làm thế nào để điều hòa mối quan hệ giữa nước này với nước khác, mà phòng Tuyên truyền lo phụ trách tuyên truyền, giao thiệp với bên ngoài, xây dựng hình tượng công xưởng, mặc dù thấp hơn cấp quốc gia rất nhiều, nhưng cũng được coi là hữu dụng. Chỉ có điều công xưởng đã sắp phá sản, khi đó Thanh Thanh còn đang đi học, ban ngày tôi không có việc gì làm, buổi tối cũng không có việc gì làm, đi làm toàn chơi mạt chược, tan làm cũng lại chơi mạt chược. Hoạt động này thấp hơn công việc tôi đang làm một cấp, chỉ nghiên cứu mối quan hệ với ba người khác, làm thế nào để ăn điểm, làm thế nào để đề phòng người ta, ban đầu tôi chơi mãi không chán, phát hiện ra đời người càng sa đọa càng vui vẻ, nhưng sau lâu dần, tôi thấy nản. Có một khoảng thời gian, tôi mất hoàn toàn hứng thú với mạt chược, ngày nào cũng ôm ly trà ngồi trong văn phòng, nhìn ra tấm biển ở con đường đối diện, “Thời gian là tiền bạc, hiệu quả là sinh mạng - Đặc khu Thâm Quyến của Tương Tây”, qua cánh cửa sổ gỗ đã bạc màu. Câu khẩu hiệu này nếu đem so sánh với tình cảnh khi đó của tôi sẽ thành là: Thời gian của tôi không đáng một đồng, hiệu quả của tôi là ngồi thẫn thờ, một ly trà, một điếu thuốc, một tờ báo đọc nửa ngày, cho tới khi đọc hết cả những dòng quảng cáo bé tí ở góc tờ báo vẫn chưa hết ngày.
Trong phòng có một đồng chí lớn tuổi rất quan tâm tới tôi:
- Cậu tốt nghiệp khoa Chính trị quốc tế của một trường đại học có tiếng, nhưng cậu không biết giao tiếp với người khác, chính trị cá nhân làm không tốt, hây a, không được đâu, thanh niên à!
Tôi hiểu lô-gíc của ông, “không thuộc nhà nào, có thể thuộc về thiên hạ”. Nhưng tôi không nghĩ thế, tôi sinh ra là để làm việc lớn, họ đã lớn tuổi rồi, không chạy được nữa, chỉ cần có miếng cơm để ăn thì cho dù uất ức lớn đến đâu, sống chết cũng phải bám lại đây. Còn cái chính trị cá nhân ông ấy nói chẳng qua chỉ là anh tốt, tôi tốt, mọi người tốt, bỏ bao nhiêu tâm sức chỉ để đi họp có quyền phát biểu, được thêm một túi gạo, một chai rượu khi chia chác, cái cảm giác phù phiếm này đối với tôi thật không đáng gì.