Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là Truyện Teen Đem Hạt Giống Tình Yêu Cắm Vào Máu full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.
*****
Nhạc Nguyệt quay đầu hướng về các nam sinh bên kia một cái liếc mắt quyến rũ. "Quan Tâm, cậu sai lầm rồi, bọn họ không nhìn vào tớ đâu, mắt của bọn họ toàn bộ rớt trên người Lưu người đẹp rồi." Cô ấy cười khúc khích, rồi nói tiếp, "Quan Tâm, cậu nói, nếu tớ đi lần lượt quanh các nam sinh bên kia một vòng tròn, bọn họ có chảy máu mũi hay không?"
Tôi nhàm chán nhìn đỉnh bụng của cô ấy. "Vậy cậu đi qua xem thử xem đi, ha ha, " Tôi không hảo tâm cười, "Hiện nay khoa học đều cho rằng, máu di chuyển một cách thích hợp thì mới có lợi cho sức khỏe." Cô ấy liền vươn tay như đóa hoa lan, rồi giả giọng điệu Lưu người đẹp thường dùng, "Chào, oh ghét quá đi, Quan Tâm, cậu cười nhạo người ta." Tôi liền phun ra một ngụm nước giải khát, cười đến nỗi không nghe một âm thanh nào. (nguyên cv là hoa lan chỉ có nghĩa là động tác ngón tay cái với ngón trỏ chạm vào nhau rồi cùng với ba ngón tay còn lại chỉ lên, ai coi phim hồi xưa thì hiểu).
Có thể do chúng tôi cười đến quá to, làm thu hút các nam sinh hướng về bên này. Nhạc Nguyệt lại nổi lên ý xấu, bắt đầu duyên dáng làm các động tác duỗi thân.
Thấy tôi như đang đi vào cõi tiên, em Nhạc liền hét vào tai tôi: "Quan Tâm! Quan Tâm!" Tôi quay đầu lại, liếc mắt cô ấy một cái, "Làm tớ sợ muốn chết."
Cô ấy thân thiết ôm tôi, "Quan Tâm, cậu nói xem, tớ trông thế nào?" Tôi làm bộ như thực cẩn thận nhìn cô ấy, một bên gật đầu, "Không sai ah, muốn ngực có ngực, muốn eo có eo, muốn mông thì có mông." Đổi lại bình thường, cô ấy nhất định lại sẽ đùa giỡn lại, nhưng lần này cô ấy ủ rũ ngồi xuống.
"Làm sao vậy?" Tôi thật sự bị sốc, đây không phải Nhạc Nguyệt bình thường. "Cậu xem, cậu ấy một chút cũng không chú ý đến tớ." Cô ấy nản lòng dựa trên người của tôi, "Ai? Cậu nói ai?" Trời ạ, tôi gần như sợ hãi, là bạn thân đã ba năm rồi, tôi cũng không biết Nhạc Nguyệt có người thích trong lòng, thật buồn vì tôi còn nói mình là tri kỹ của cô ấy.
Quay đầu quan sát các nam sinh bên kia. Thuộc Đình khẳng định là không thể nào, Nhạc Nguyệt sẽ không thích anh ấy. Giữa đám nam sinh này có thể là người Nhạc Nguyệt coi trọng, khẳng định không phải hạng người hời hợt. "Là anh chàng lớp trưởng đẹp trai." Tôi khẳng định nói. Sau đó tôi nhìn thấy mặt Nhạc Nguyệt đỏ lên. Đã đoán đúng!
Lớp trưởng họ Mạc tên Hối, cái tên thực sự có ý nghĩa. Nghe nói cậu ấy mồ côi cha, nhưng nghe tên của cậu ấy xem ra, mẹ cậu ấy là tuyệt không hối hận. Cậu ấy là một anh chàng như ánh nắng mặt trời, cũng không vì mồ côi cha mà giống như những đứa trẻ mồ côi khác mang tính... tự ti, cố chấp cùng hướng nội. Ngược lại tôi cảm thấy Thuộc Đình bình thường đã có bộ dạng như vậy thì không tưởng tưởng được nếu mồ côi thì sẽ như thế nào.
Mạc Hối với Thuộc Đình là bạn tốt, cũng có thành tích rất ấn tượng, mỗi lần cuộc thi tôi đều phải cố gắng đề phòng cậu ấy đuổi kịp tôi. Thuộc Đình có thể là sẽ không thích tôi, nhưng là Mạc Hối cũng không nhất định sẽ không thích Nhạc Nguyệt. Lại nói, cùng Nhạc Nguyệt là bạn bè đã ba năm, tôi đã làm được gì cho cô ấy đâu. Hạ quyết tâm, tôi đứng lên hướng nam sinh bên kia đi tới. Đem Hạt Giống Tình Yêu Căm Vào Máu - Chương 04
Thuộc Đình và Mạc Hối rất nhàn nhã nằm ở trên bãi biển phơi nắng, tôi đứng ở trước mặt bọn họ, chặn đi ánh mặt trời. Mạc Hối mở mắt ra, "Wow, em gái, cậu đến rồi à." Cậu ta cười hì hì, không quan hệ gì mà gọi tôi là em gái, tôi cũng lười cùng cậu ta so đo, liền đứng trước mặt cậu.
"Mạc Hối, cậu đi dạo với tớ một chút được không?" Tôi vận dụng chút ít mẹo nhỏ, nhìn qua giống tôi ở chủ động rủ Mạc Hối, nhưng thực sự tôi muốn biết Thuộc Đình sẽ ghen hay không. Nhưng anh ngay cả mắt đều không có ngước lên, trong lòng tôi thầm hận, vẫn giả vờ xem ra chẳng có điều quan trọng, tôi đem lực chú ý tập trung trên mặt Mạc Hối.
Cậu ta cũng không ngạc nhiên, một mặt vẫn cười nói: "Em gái à, em rốt cục phát hiện được điểm tốt của anh, nên quyết định dời mục tiêu, ủy thân cho anh sao?" Tôi từ chối cho ý kiến, lại thân thiết khoác lấy cánh tay cậu ta, "Đi thôi, chúng ta qua bên kia nói chuyện." Trước khi đi, tôi lại len lén nhìn Thuộc Đình một chút, anh chỉ nhíu nhíu mày một chút. Tôi không khỏi âm thầm thở dài, ôi, rốt cuộc đến khi nào thì anh mới có thể chân chính cho tôi thấy điều mình cần?
Dưới ánh mắt của các bạn cùng lớp, tôi cùng Mạc Hối chậm rãi đi tản bộ.
"Nói đi, cậu có chuyện gì? Tớ mới không tin cậu là vì muốn Thuộc Đình ghen nên mới hẹn tớ." Anh ta cười cợt nhả, nhưng nghiêm túc hỏi.
Tôi cười khổ, "Anh ấy sẽ ghen sao? Đừng ngớ ngẩn, nếu anh ấy ghen, khẳng định không phải là vì tớ đâu." Dừng lại một chút, tôi nói: "Tớ tới tìm cậu, là vì Nhạc Nguyệt." Cẩn thận nhìn cậu ta, nhìn thấy sự ấm áp thoáng qua trên khuôn mặt. Hóa ra Nhạc Nguyệt cũng không phải là đơn phương.
"Cậu ấy? Cậu ấy có chuyện gì phải nhờ cậu nói với tớ? Không phải là bởi vì cuộc thi vừa rồi tớ hơn cậu ấy 10 phút chứ?" Cậu ta lại ra vẻ cà lơ phất phơ.
"Đừng giả bộ, Mạc Hối, tớ không tin là cậu không thích cô ấy." Tôi quyết định tốc chiến tốc thắng.
Quả nhiên, khuôn mặt cậu ta liền suy sụp, "Quan Tâm, cậu thật đáng ghét, con gái không nên quá thông minh." Tôi lườm cậu ta một cái. Cậu ta còn nói: "Tớ không muốn nghĩ chuyện này quá sớm, hiện tại tớ cái gì cũng không có, cha cậu ấy chắc là không đồng ý đâu. Tớ chỉ muốn đợi cho đến khi tớ có khả năng đem lại hạnh phúc cho cậu ấy như một món quà trong tương lai vậy, hơn nữa, cậu cũng biết, tớ xuất thân là. . . . . ."
"Xuất thân thì thế nào? ! Mạc Hối, bây giờ đã là thời đại nào, ai còn để ý một người có hay không có cha? Chỉ một câu thôi, cậu có thích cô ấy không?" Tôi lấy ra bộ dạng của một con gái giang hồ.
Cậu ta cười cười, "Thích!" Tôi vỗ vỗ vai cậu ta, "Thẳng thắn, Mạc Hối. Cậu sẽ không người phải hối tiếc đâu."
Cậu ta lại khôi phục bộ dạng không đứng đắn, "Em gái như thế nào, cậu có muốn tớ dò hỏi giùm không?" Tôi nhắm ngay đầu hung hăng gõ xuống, "Tớ đi nói cho Nhạc Nguyệt nghe đã."
Cậu ta bỗng nhiên lại nói: "Quan Tâm, tớ nhìn thấy nha."
Tôi sửng sốt, cậu ta thấy cái gì? Cậu ta chỉ vào tay tôi bởi vì gõ cậu nên xắn áo lên, liếc nhìn một loạt dấu hôn trên cánh tay, "Quan Tâm, đừng nói với là muỗi cắn đó, hiện nay muỗi không có nhiều vậy đâu."
Tôi đỏ bừng mặt, vội vàng kéo tay áo xuống. "Này, Quan Tâm, cậu mà cũng xấu hổ ah?" Cậu ta giễu cợt.
Tôi nghĩ, việc gì phải xấu hổ?
"Là Thuộc Đình." Tôi thừa nhận.
"Tớ biết," Cậu ta bỗng nhiên nở nụ cười, "Quan Tâm, cậu có cảm thấy có một đạo ánh mắt lạnh lùng nhìn chúng ta hay không?" Tôi dùng sức cảm giác, "Không có ah." Cậu ta cười như tiểu hồ li, "Cậu đương nhiên không cảm giác gì rồi, vì đó là nhắm vào tớ mà."
Có sao? Tôi nghe ra ý tứ của cậu ta trong lời nói. Chậm rãi đi về, nhìn thấy Thuộc Đình, anh vẫn như trước nằm ở nơi đó, thậm chí ở trên mặt còn có một quyển sách. Tôi cười khổ với Mạc Hối: "Cậu vừa rồi chắc chắn cảm giác sai lầm rồi. Có lẽ đó là đạo ánh mắt của em Nhạc chúng ta đó ."
Mạc Hối không quay về chỗ Thuộc Đình, mà trực tiếp đi tìm Nhạc Nguyệt, tôi cũng vậy thông minh không đi quấy rầy bọn họ. Tìm một chỗ tương đối sạch, một mình một người ngủ cho đến trời tối. Có thể là nắng tháng tư chan hòa, thực sự mơ một mộng đẹp: tôi mơ Thuộc Đình ngồi ở bên cạnh tôi, thật ôn nhu nhìn tôi. Khi tỉnh dậy, trên người phủ một bộ quần áo nam sinh, chắc là của Thuộc Đình, là anh đắp cho tôi sao? Xoay người nhìn xung quanh, thấy Thuộc Đình ở bên kia cùng Lưu người đẹp sóng vai ngồi cùng một chỗ, không biết nói những gì, Lưu người đẹp lại che miệng cười duyên, sau đó lại đánh nhẹ vào ngực anh. Thuộc Đình đã hơi hơi cười, nụ cười kia làm tôi bối rối.
Tôi cảm giác trong lòng có cái gì bén nhọn xẹt qua. Ê ẩm, chua chát. Trong mắt có chất lỏng ấm áp trượt xuống. Nhắm mắt lại, cảm giác trên người ẩn ẩn đau, lòng cũng ẩn ẩn đau.
Cả ngày hôm đó chúng tôi đều không có nói chuyện, tôi nổi điên giống như Nhạc Nguyệt và Mạc Hối cùng nhau la hét cười đùa. Buổi tối sau khi trở về, tôi tránh ở trong phòng không chịu đi ra đối mặt với Thuộc Đình, lần này đến lượt tôi sống ở Thuộc gia. Khi cha nuôi ngày càng phát đạt, mỗi khi cuối tuần, cha nuôi cùng cha mẹ tôi sẽ cùng nhau du lịch cả nước. Mà mỗi lần bọn họ đi chơi, sẽ cho chúng tôi ở cùng nhau, hoặc là ở nhà của tôi, hoặc là ở nhà anh, bọn họ vẫn cho rằng tôi là tiểu Ác Ma, tôi không bắt nạt Thuộc Đình là tốt rồi, mà cũng không nghĩ Thuộc Đình sẽ chiếm tiện nghi cái gì ở tôi, thậm chí bọn họ sẽ vui mừng khi nhìn thấy Thuộc Đình chiếm tiện nghi của tôi, như vậy bọn họ sẽ như ý nguyện thành người một nhà. Đem Hạt Giống Tình Yêu Căm Vào Máu - Chương 05
Chiều tối sau khi đi chơi xuân về, đây là lần đầu tôi đi ngủ phải khóa cửa phòng lại. Nằm lỳ ở trên giường lắng nghe âm thanh đi lại của anh trong phòng khách, nước mắt tôi từng giọt từng giọt rơi xuống, thấm ướt cả gối.
Bắt đầu từ trung học, Thuộc Đình liền thay đổi, từ một cậu bé trở thành một chàng trai đáng ngưỡng mộ như ngày hôm nay. Tôi yêu chính là đôi mắt thâm thúy như màn đêm vậy, dường như ẩn dấu rất nhiều bí mật. Anh vẫn không nói nhiều, càng ngày càng nội liễm (1), tựu như trên người tỏa ra khí chất lãnh đạo, không giận mà uy nghiêm. Có khi mặc dù anh cười với bạn, nhưng ánh mắt khá lạnh lùng , khoảng cách đối với mọi người như ngàn dặm.
(1) nội liễm: hướng nội
Trước kia tôi từ một số hành vi có thể hiểu nội tâm của anh, nhưng bây giờ, dưới đôi mắt đen thâm trầm kia tôi càng ngày càng thấy không hiểu lắm .
Nghe được bước chân anh dừng lại trước cửa phòng tôi, anh đến làm gì? Tôi không tự chủ hô hấp ngừng lại. "Tâm Tâm, mở cửa." Anh ở ngoài cửa nói.
Tôi không để ý đến anh.
"Thùng thùng ——" từ tiếng gõ cửa có thể thấy được, anh đối với tôi rất bất mãn. Không biết vì sao, tôi có chút sợ. Con người của tôi rõ ràng không sợ trời không sợ đất, nhưng chỉ cần nằm trong tay anh. Chỉ cần anh vừa trừng mắt, tôi liền lập tức nghe lời.
"Quan Tâm, mở cửa!" giọng anh cho thấy anh hiện tại rất bất mãn, "Nếu tự anh mà mở được cửa..., em liền thảm."
Tôi mặc kệ! Che lỗ tai lại, không nghe là không nghe. Tôi khóa rồi, không tin anh dám đá cửa ra được.
Rồi bên ngoài không còn âm thanh nữa, liền nghe được anh đi rồi. Tôi tức giận đến đem gối đầu hung hăng ném xuống đất, đàn ông là cái gì, tôi biết anh ước gì tôi không làm phiền anh nữa mà. Tôi rất tức giận, nên không nghe thấy âm thanh chuyển động của khóa cửa. Nhưng khi tiếng cửa mở truyền vào tai tôi, tôi biết tôi thảm rồi, muốn chạy trốn cũng đã muộn, đơn giản là giả chết, nằm lỳ ở trên giường không quay đầu lại. Tôi cảm giác ánh mắt của anh muốn đốt cháy lưng tôi, trong lòng như đứa nhỏ, thân thể khẩn trương cứng ngắc .
Sau đó tôi cảm giác anh ngồi lên giường, vừa đến mà không phát hỏa chứng tỏ anh đã tức điên rồi. Anh ôm tôi thật chặt, tỏa ra các tia lửa giận. Tôi nhịn đau, từ từ nhắm hai mắt lại không chịu nhìn anh. Anh liền đem mặt tôi và mặt anh mặt đối mặt.
"Tâm Tâm, mở mắt ra." Thật ngạc nhiên, giọng anh thực sự không có mùi thuốc súng. Tôi suy nghĩ một lát, sợ hãi mở ra một con mắt, xuất hiện trước mắt tôi là khuôn mặt phóng đại, mắt không có cơn tức giận nào. Này, thật không có phát hỏa.
Thấy tôi mở mắt, hắn lập tức hôn lên. Nụ hôn của anh cũng rất ác liệt, mang theo một tia hương vị trừng phạt. Người đàn ông này thật là bá đạo! Buổi tối anh có thể đối với tôi hết sức triền miên, ban ngày lại giả vờ như không có gì; không cho tôi tức giận, lại không cho tôi tự trừng phạt sự ngây thơ của mình. . . . . .
*****
Từ sau hôm đó, Thuộc Đình tuy rằng vẫn là như trước đối với tôi, nhưng mà tôi rõ ràng cảm giác được anh đối với tôi không giống như trước nhắm mắt làm ngơ, cũng không cùng Lưu người đẹp dính dáng gì nữa, điều này làm cho trong lòng tôi cuối cùng có chút an ủi.
Tôi biết tôi không buông anh ra được, cho dù anh cả đời này cũng sẽ không yêu tôi.
Cứ như vậy đến thi vào đại học, tuy rằng trong thời gian này tôi cùng Thuộc Đình có vẻ như rất thuận lợi, nhưng tôi biết nếu tôi không cố gắng đuổi theo tốc độ của anh, không vượt qua kỳ thi vào trường mà anh đã đăng ký, như vậy tôi cùng anh đời này càng không có cơ hội. Vì vậy tôi có rất ít thời gian để đau buồn và hối tiếc, mà dùng phần lớn thời gian để ra sức học toán. Thỉnh thoảng, Thuộc Đình cũng sẽ không ngại phiền toái cầm sách toán kiên nhẫn giải thích cho tôi.
Nếu có thể, tôi rất muốn bình yên vượt qua giai đoạn còn lại của trường trung học. Chỉ tiếc có người không cho tôi sự thoải mái ấy.
Tháng sáu thời tiết thật oi bức, mưa lại thường xuyên. Tôi chán ghét thời tiết như vậy, hơn nữa mấy ngày trước, vào kỳ kiểm tra hàng tháng môn toán tôi làm không tốt lắm, trong lòng buồn bực, một bụng hỏa không có chỗ phát tiết.
Những người thông minh biết không nên gây chuyện với tôi lúc này, Nhạc Nguyệt là người thông minh, cho nên cô ấy không chọc tôi, Thuộc Đình cũng vậy. Lưu Uyển Tình lại không như vậy.
Giờ tự học thật im lặng, tôi với một bụng đầu tức giận cũng rất ý tứ không quấy rầy người khác. Vào lúc đó, Thuộc Đình cách nhau vài chỗ ngồi liền ném bộ đề câu hỏi của các trường học nổi tiếng trong cả nước mà vài người bạn của anh từ trên mạng gửi tới, trên cùng là đề môn toán học. Tôi trợn trắng mắt, ngoài cười nhưng trong không cười hướng anh nói: "Cảm ơn, anh trai."
Sau đó, tôi nghe Lưu người đẹp ở sau lưng chua ngoa châm chọc: "Hừ, lại giả vờ. Rõ ràng trong lòng có cái gì đó mừng rỡ, vậy mà ra vẻ không vui." Dù sao lời này nghe qua cũng không phải là nhằm vào tôi, nên tôi nhịn. Hơn nữa tôi cũng nghĩ trong vài ngày còn lại không nên để hình ảnh Thiên Sứ của tôi bị hủy đi.
Thật hy vọng Lưu Uyển Tình là một người thông minh, nói vài lời thì coi như xong. Nhưng cô ấy lại không như vậy, tiếp tục nói: "Lại còn anh trai, ngoài miệng kêu một tiếng Anh, thật không biết trong lòng nghĩ những thứ gì." Lại nói Lưu Uyển Tình cũng không phải ngu ngốc, người khác đều nghĩ tôi đem Thuộc Đình làm anh trai, cô ấy thật nhìn ra dưới cái tên này "Anh trai" còn có cái gì khác nữa, đáng tiếc không ai sẽ tin tưởng cô ấy. Cô ấy còn nói tiếp: "Đừng tưởng rằng người ta thực thích làm anh trai của cậu, nói không chừng người ta ước gì còn mau chóng thoát khỏi cậu nữa kìa." >Đem Hạt Giống Tình Yêu Căm Vào Máu - Chương 06
Dưới ánh mắt mong chờ của cả lớp tôi từ từ đứng lên, hướng về phía cô ấy cười rất ác liệt, cười đến Nhạc Nguyệt rợn cả tóc gáy. Đáng tiếc Lưu người đẹp lại không cảm giác ra được. Tôi nói: "Thật là làm cho lão nhân gia ngài phải quan tâm, tôi thích gọi anh ấy cái gì liền kêu cái đấy. Đừng nói hiện tại tôi gọi anh ấy là anh trai, mà bây giờ tôi gọi là ông xã, thì cậu có tin hay không Thuộc Đình cũng sẽ đồng ý?" Sau đó tôi nhìn Thuộc Đình nở nụ cười nhẹ: "Đúng không? Anh trai?" Mà anh mặt không đổi sắc, chỉ thấy có ánh sáng chợt lóe lên trên mắt anh. Lưu Uyển Tình lại như tôi đoán mặt trắng bệch.
"Không biết xấu hổ, mới mấy tuổi đầu liền muốn có ông xã rồi? Hừ, không biết xấu hổ vậy mà là Thiên Sứ sao? Chỉ có ngu ngốc mới có thể bị cậu lừa gạt!" Lưu người đẹp nói không suy nghĩ.