watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
Truyện Teen Cuộc so tài học đường

Truyện Teen Cuộc so tài học đường

Xuống Cuối Trang

Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là Truyện Teen Cuộc so tài học đường full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.


Nó đứng dưới sân khấu, giữa hàng ngàn ‘fan’ hâm mộ cùng nhau hướng mắt về phía sân khấu, từng mạch máu như ngừng chảy, nhịp tim như ngừng đập.
Một bài hát chúc mừng sinh nhật được cất lên, hòa theo là tiếng ‘bè’ của các ‘fan’:
“Happy birthday to you…
Happy birthday to you…
Happy birthday …
Happy birthday …
Happy birthday to you…”
Kết thúc bài hát là một tràn tiếng vỗ tay rộ lên như sấm dậy…Thật tuyệt vời!!!
Hix…o__O thì ra hôm nay là sinh nhật của nó, dzậy mà nó cũng ko nhớ…khổ thiệt!!!
Nhưng ngoại trừ hai bà bạn của nó ra, tại sao Kim Huyền Ảnh lại biết nhỉ??? Quái lạ!!!
Bỗngchốc, Kim Huyền Ảnh từ từ bước xuống sân khấu giữa muôn ngàn tiếng vỗ tay, nó đứng đó như trời trồng.
Đầu nó trở nên rối mù, giờ nó chỉ biết cắn chặt răng mà nghĩ: “Hắn….hắn định làm gì đây?”
Đến lúc nó kịp định thần lại thì một bàn tay đã kéo nó ra xa đám ‘fan’ và dẫn nó từng bước bước lên sân khấu.
Hoan hô! Hoan hô!
Bis! Bis!
Trời ơi! Tên Kim Huyền Ảnh này, bộ mi định bóp nát bàn tay của ta sao?
Hắn nắm chặt tay nó đến nỗi tưởng chừng như gãy xương đến nơi.
“Oái!” Kìm ko được, nó hét lên.
“Chuyện gì?” Hắn dửng dưng nhìn nó.
“o__o Gừm, cậu…mau buông tay tôi ra”
“…” Hiểu chuyện, hắn đỏ mặt liền vội buông tay nó ra…và người thì quay sang chỗ khác.
Đồ cái tên dê sờm, dám trêu ghẹo con gái nhà lành hửm??? Téđi!!!
Nhìn bản mặt ngơ ngơ của hắn thật ko chịu nổi, Mỹ Lan như muốn đá cho hắn lăn tròn xuống sân khấu mới hả dạ.
Nhưng khi nó đang chuẩn bị ‘tư thế’ thì Kim Huyền Ảnh liền quỳ xuống trước mặt nó và nó thì ngẩn người ra. Cả thành phố biển này lại có dịp rộ lên những tiếng hân hoan, bàn tán, vẻ mặt ai nấy đều tò mò hướng về sân khấu. Lại chuyện gì đây?
“Cậu…đứng lên đi chứ? Mọi người đang nhìn cậu kìa!”
Nghe dzậy, Kim Huyền Ảnh nhìn xuống phía dưới, đúng là bọn họ đang nhìn mình thật. Song hắn quay lại nhìn Mỹ Lan, nở một nụ cười tươi:
“Đợi tôi làm xong chuyện này cái!”
“Cái gì?”
Nó há hốc mồm ra, mở to tròn hai mắt mà nhìn hắn chằm chằm…khó hiểu quá!
Ko làm cho nó và tụi ‘fan’ đợi lâu, đùng một cái….một chiếc hộp màu đỏ nhỏ bé xinh xinh đã hiệnra trước mặt nó và giữa hàng ngàn con mắt bên dưới.
“Sinh nhật vui vẻ nhé! Mỹ Lan yêu dấu!”
Rầm! Rầm!
Trời ơi! Vừa chấm hết câu nói của hắn cũng là lúc mở màn cho một trận cuồng phong sắp xảy ra. Giông gió bão tố đang đến gần…Báo động khẩn cấp cho toàn dân!
Rầm! Rầm!
Xoẹt! Xoẹt!
Thời tiết bỗng thay đổi 360 độ, từng đợt sấm chớp đang kêu gào, nhá lên trong đêm tối, từng đợt sóng đang lên cao rồi lại đổ xuống đập mạnh vào bờ như đang cảnh báo một chuyện ‘khủng khiếp’ sẽ xảy ra.
Mưa rơi rơi trên mặt, lạnh toát người…sao vô duyên vô cớ tự nhiên trời

lại đổ mưa to thế nhỉ ???
Đám ‘fan’ của tụi nó giờ thi nhau chạy tán loạn, mạnh ai về nhà nấy…chỉ còn lại sáu người đứng chôn chân trên sân khấu. Nhưng người tội nghiệp nhất vẫn là Kim Huyền Ảnh, hắn ko biết mình đã nói lời gì làm phật ý thần linh, khiến cho họ phải hô gào sấm chớp dữ dội đến thế nhỉ?….chỉ là một món quà ‘nhỏ’ thôi mà…
Trên tay hắn lúc này vẫn còn cầm chặt chiếc hộp màu đỏ, vẻ mặt buồn thấy rõ…Hai bà bạn cùng hai bồ của nhỏ cùng nhau dìu nó và Kim Huyền Ảnh vào trong trú mưa.
Lúc đi ngang qua hắn…bỗng nó cảm thấy một cảm giác kì dị xuyên qua, mắt dán chặt trên chiếc hộp ấy ko rời…Trong khi đó, Kim Huyền Ảnh lại rít lên qua kẽ răng: “Xui xẻo thật!”

Chap 9: Bạn gái một ngày

Nghĩ sao dzậy? Làm bạn gái của hắn ta ư? Thà nó cắn lưỡi tự tử đi cho rồi!
Nhưng …nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có một ngày thôi mà…cứ thử xem sao!

“Ê xem này, xem này…ở công viên Blue tối hôm qua xảy ra một sự kiện đặc biệt”
“Vụ gì dzậy?”
“Thì là…Dương Mỹ Lan với Kim HuyềnẢnh xuất hiện ở đó chứ vụ gì…”
“Có phải họ oánh nhau hok?”
“Trời! Họ ko những ko oánh nhau mà còn thân thiết nữa kìa…”
“Hôm qua tôi cũng ở đó…tôi thấy Kim Huyền Ảnh tặng cho Mỹ Lan một hộp quà, nhưng chưa gì trời đã mưa rồi! Ghét thật!”
“Đúng rồi! Hình như là quà sinh nhật thì phải”

…………………………….

Tèng teng teng…
Ngồi ở dưới căn-tin trường, Mỹ Lan nghe thấy tụi học sinh các lớp thi nhau bàn tán về nó và Kim Huyền Ảnh… nhưng càng lúc càng quá đáng thì phải…Ai là bạn trai của ai, ai là bạn gái của ai chứ?
Nực cười thật! Chắc bọn này bị mù hết rồi, dù có chết nó cũng ko chọn cái tên ôn thần đó làm bạn trai đâu…
Mà nhắc đến hộp quà, giờ chắc nó vẫn còn nằm ở nhà của Kim Huyền Ảnhđấy chứ! Từ tối hôm qua đến giờ, Mỹ Lan vẫn trằn trọc suy nghĩ mãi, chả biết trong đó là viên kim cương hay là sợi dây chuyền đây…
Thấy cái hộp cũng nhỏ, nếu để sợi dây chuyền chắc ko vừa….còn viên kim cương…nó vừa nhưng với khả năng của Kim Huyền Ảnh, hắn đào đâu ra chứ…ha ha ha…
Mỹ Lan mơ mơ màng màng, đắm đuối tưởng tượng xem món quà của Kim Huyền Ảnh ấy là gì? Xong, mặt mày trở nên bí xị, miệng chu ra bực dọc.
Hừm…đáng nhẽ hôm qua hắn phải tặng mình luôn chứ, ai dè hắn lại đem về nhà…tên này bệnh quá đi mất!
Trước mặt nó, Tử Ân và Tố Tố ăn uống khí thế…làm như họ đã bị bỏ đói cả tháng trời ko bằng…thật là, chả bù với nó…
Giờ nó chả còn tâm trạng nào mà ăn với uống, mà sao hôm nay cái căn-tin này ồn ào như cái chợ thế nhỉ? Ko lẽ bọn họ đã bị khuấy động bởi mộtvụ việc nào khác còn ‘hấp dẫn’ hơn vụ của nó sao???
Nhìn qua nhìn lại, Mỹ Lan phát hiện ra một dáng người quen thuộc với chiếc áo thun đen đang chen lẫn giữa đám đông đang nhốn nháo…có phải là Kim Huyền Ảnh ko dzậy cà???O__O
“Ê, Tử Ân…bà nhìn xem tên đó là ai dzậy? Mắt tui dạo này hơi bị yếu-.-…”
“Hửm??? Bà nói tên nào…”
“Thì cái tên cao chọc trời đó”
Hai bà bạn của nó cùng nhìn, một lúc lâu sau…cả hai cùng phán một câu y chang:
“À…đó là…ủa? Là ai dzậy?”
T___T
Trời!
“Thôi thôi…hết chuyện, ăn tiếp đi!”
Tụi nó cũng ko biết sao? Dzậy là ko phải trường mình rồi!
Dù gì đây cũng chẳng phải là người nó quen, cứ mặc hắn…bây giờ nó cần phải ăn hết dĩa cơm gà thôi, nãy giờ nguội hết trơn rồicòn đâu!
Nhưng…muốn ăn nó cũng ăn ko xong.
Vừa nuốt được một muỗng cơm thì đã bị một bàn tay to tướng đập mạnh lên bàn, khiến sáu con mắt phải trợn ngược.
Nhìn lên, là một khuôn mặt đầy sát khí: “Kim Huyền Ảnh”
Gừh!!! Cái tên này muốn phá hoại bữa ăn của ta sao? Lần nào gặp hắn cũng xui xẻo…ko kể buổi đi chơi đầu tiên cũng gặp phải trời mưa.
“Cậu làm gì thế? Ko thấy tụi này đang ăn cơm hả? Còn đập bàn nữa?” Nó đứng bật dậy, mặt đối mặt với hắn…hai con mắt nổi lửa.
Vô duyên vô cớ, hắn cũng làm dữ…hét vô mặt nó:
“Chuyện này là sao? Cô đã nhận lời rồi phải ko?”
“Nhận…nhận cái gì? Cậu nói cái quái gì thế?” Đột nhiên, nhìn thái độ của hắn như vậy nó bắt đầu thấy lúng túng.
“…Cô định giả vờ lẩm cẩm hả?” Lần này, hắn lại quátto hơn.
“Này, đủ rồi nghe…tôi chả biết cậu nói chuyện gì hết?”
Chưa bao giờ nó thấy hắn nổi giận ghê gớm như thế, khiến mắt nó dường như cay cay…khó chịu quá! Sao tự dưng hắn lại kiếm chuyện với nó thế này? Chả phải hôm qua còn cười sao?
“…Tôi biết rồi…” Bỗng hắn cuối mặt xuống, xong quay đi, chỉ nói lại vỏn vẹn ba từ.
Nó ko thể nhìn xem vẻ mặt của hắn lúc này như thế nào.
Tất cả mọi người trong căn-tin vừa mới đây vẫn còn ồn ào như cái chợ giờ tự nhiên cũng yên ắng dần, mặt người nào người nấy cũng chứa đầy căng thẳng. Thật ra đã xảy ra chuyện gì?
“Bà làm gì đắt tội với Kim Huyền Ảnh phải ko?” Tố Tố lo lắng nhìn nó vẫn còn đang đứng im nhìn bóng của Kim Huyền Ảnh.
“…”
“Sao tự nhiên hắn nổi cơn khùng thế này? Tội nghiệp bà quá! Sáng sớm đã phải gặp hắn”
“…”
“Thôi…cứ mặc hắn, ăn tiếp đi…”
“…”
Để ngoài tai lời ‘an ủi’ của hai bà bạn, xác nó vẫn ngồi đó nhưng hồn thì đã bay đuổi theo Kim Huyền Ảnh hỏi cho ra lẽ rồi.
Khi tan học, ở bãi đậu xe, ba đứa tụi nó bắt gặp Lâm Dĩ Kì và Hứa Gia Lạc nhưng Kim Huyền Ảnh lại ko đi chung với họ…Bỗng nó thấy tim mình hơi nhói. Ko biết hắn có xảy ra chuyện gì ko? Trông hắn lúc ở căn-tin ko được ổn cho lắm!
“Chào các cậu”
“Ưk…” Lâm Dĩ Kì nhẹ nhàng đáp.
Riêng Hứa Gia Lạc thì: “Kì à, thôi mình đi trước đây…ở đây khó chịu thật”
Nói xong, hắn vác ba-lô lên vai rồi đi một mạch ra cổng.
Nó kinh ngạc nhìn hắn ta, sao ngay cả hắn cũng thay đổi y chang Kim Huyền Ảnh dzậy?
Tố Tố nhìn Hứa Gia Lạc xong lại nhìn Mỹ Lan, cũng có một câu hỏi tương tự.
Lâm Dĩ Kì liền hiểu ngay, mỉmcười nói: “Thật khó trách cậu ta, vì họ là anh em tốt của nhau mà”
Nó ngẩn người ra nhìn luôn Lâm Dĩ Kì, rốt cuộc là bọn họ có vấn đề gì về thần kinh dzậy?
“Ko phải. Ý tôi muốn hỏi là tại sao họ lại có thái độ như dzậy?”
Lâm Dĩ Kì nhìn nó ko khỏi ngạc nhiên: “Ủa? Tôi tưởng Mỹ Lan là người biết rõ nhất chứ!”
“Nhưng thật ra tôi có biết cái gì đâu?” Mỹ Lan lắc đầu vô tội. “Cậu nói cho tôi biết đi!”
Tử Ân đứng bên cạnh nó, thấy bạn mình đang bế tắc liền nhảy vào: “Kì à, anh mau nói đi!”
Lâm Dĩ Kì nhìn Tử Ân xong động lòng, môi hơi mấp máy: “Chuyện này cũng ko phải lớn lao gì…chỉ tại Ảnh ghen thôi”
Nó đứng đó ko biết nói gì…nhìn chăm chăm Lâm Dĩ Kì… ‘ghen’ ư? Tại sao phải ‘ghen’?
Lâm Dĩ Kì tiếp:” Mới sáng nay, có một cậu bạn tự xưng là bạn trai của Mỹ Lan, đã vào trường và ‘tuyên chiến với Ảnh’….”
Cái gì??? ‘Bạn trai’ ư ???O__O Nó bắt đầu hiểu ra vấn đề.
Gừm!!! Tên nào??? Tên nào dám cả gan mạo nhận ‘bạn trai’ của ta? Ta mà biết được, ko chém tên đó ra làm trăm mảnh thì ta đây ko phải là ‘công chúa Noble’ nữa!

…………………………..

Ngày hôm sau…mới sáng sớm tinh mơ, tiểu thư Dương gia đã thức dậy, đây là một việc ngoài ý muốn của Mỹ Lan, bởi nó thật sự có muốn thức đâu…chỉ tại cái chuông điện thoại đáng ghét đã phá hỏng giấc ngủ ngàn vàng của nó thôi.
Với lấy chiếc điện thoại trên bàn, hừ…số lạ quắc. Tắt. Ngủ tiếp. Nhưng nào có yên.
Chuông lại đổ. Bực mình, nó bắt máy: “Alô”
Đầu dâybên kia vang lên một giọng nói trầm trầm: “M..ỹ La..n phả…i k…o?”
“…Ai dzậy?” Tự nhiên nó cảm thấy ớn lạnh trong người.
Ko lẽ đây là điện thoại ma sao? Ai đang nói mà nghe kinh khủng dzậy trời? Tên của nó vừa đẹp vừa hay như thế mà hắn lại gọi như gọi oan hồn dzậy…đang buồn ngủ cách mấy cũng phải tỉnh ngay tức khắc.
“Xin lỗi đã làm phiền…” Lời nói của hắn bắt đầu rành mạch hơn.
“Mà cậu là ai dzậy?”
“Tôi là bạn trai của cậu nè”
“Đồ bệnh”
Hừ! Chưa gì sáng sớm đã gặp phải mấy tên trốn trại. Số nó rõ đen, ngủ cũng ko yên giấc.
“Bây giờ thì chưa phải nhưng sau này sẽ là bạn trai thôi. Hôm nay, tôi với Kim Huyền Ảnh sẽ thi đấu, cậu nhớ đến xem đấy!”
“Cậu nói cái gì? Thi đấu cái gì?”
“…” Tút tút..
Chuyện điên rồ gì thế này? Mấy tay bác sĩ bộ ngủ hết rồi hay sao? Bệnh nhân đã đào tẩu mà cũng ko hay biết? Ta sẽ đuổi việc hết tất cả mấy người….
Và điều nó ko ngờ nhất là sáng hôm đó, một cảnh tượng mang tính ‘khủng bố’ đã được dàn sẵn. Những cái đầu người từ các dãy hành lang lố nhố thò ra ngoài và chăm chú nhìn xuống dưới sân trường như chờ đợi một điều gì đó thú vị.
Nhìn vẻ mặt ‘ko hiểu gì hết’ của nó, Tử Ân liền giải thích:
“Hôm nay, có một bạn học sinh trường Kang Hoo muốn so tài với Kim Huyền Ảnh…hiệu trưởng hai bên đã đồng ý rồi” rồi”
“Nghe nói cũng là ‘mỹ nam’ đó nha, hê hê” Tố Tố mắt đảo qua đảo lại tìm kiếm, hớn hở reo vang: “A…kia rồi! Đó chính là Hoàng Phi Hổ”
Ặc, tên gì sao giống trong phim ‘Phong thần’ quá dzậy trời O__O
Trong lúc nó cũng đang tò mò quan sátcảnh tượng bên dưới, thì bỗng từ đâu, đập vào mắt nó là hai bóng người: hai người có chiều cao ở mức ‘khủng nhất’ cùng xuất hiện một lúc trên sân trường Noble.
Họ cùng nhau bước lên sân khấu dưới sự cổ vũ nồng nhiệt của học sinh toàn trường. Nó mắt tròn mắt dẹt nhìn họ, tên Kim Huyền Ảnh với vẻ mặt lạnh như băng, ko một chút biểu cảm, hắn ko nhìn đến đám ‘fan cuồng’ của hắn dù chỉ một lần…khiến họ cứ tưởng là sự cổ vũ của mình chưa cảm động được ‘idol’ nên càng gào to dữ dội hơn nữa.
Nó thật là ngu ngốc khi nghe lời bậy bạ của hai đứa bạn, ko biết tụi nó nghĩ làm sao mà chọn ngay vị trí lớp học RM- nơi mà số lượng ‘fan’ Kim Huyền Ảnh đều đổ dồn về hết…Điều đó chứng tỏ nó cũng là một trong số ‘fan’ của hắn sao???
Kế bên Kim Huyền Ảnh là cái tên Hoàng Phi Hổ kia, nhìn từ xa, trông hắn ko được rõ lắm nhưng theo phản ứng khámạnh của đám nữ sinh, nó nghĩ chắc hắn cũng phải ‘khôi ngô tuấn tú lắm đây’!
Tố Tố trấn an nó:
“Mỹ Lan, bà yên tâm…trước khi Kim Huyền Ảnh thi đấu, tui đã bói cho hắn một quẻ rồi, đảm bảo với bà hắn vẫn ‘toàn mạng’ mà trở về”
“Tố Tố, bà nói xàm gì thế? Người ta thi hùng biện ngoại ngữ chứ đâu phải oánh lộn đâu mà toàn mạng hay mất mạng chứ!” Tử Ân nhéo lỗ tai nhỏ đau điếng.
“A A…a…tui nói xàm hồi nào? Cũng giống như oánh nhau thôi….oánh nhau bằng trí óc để giành một ngày làm bạn trai của Mỹ Lan chứ gì nữa?” Tố Tố cãi lại, hét to đến nỗi dưới sân trường, ban giám khảo đều nghe.
Mọi ánh nhìn từ mọi phía cùng một lúc ‘chiếu’ thẳng lên cả con người của Tố Tố, Mỹ Lan cũng ngẩn tò te ra mà nhìn nhỏ…
Chả biết bà tám này đang tầm bậy tầm bạ gìđây? Những scandal của ta dạo này chưa giải quyết xong đã có một scandal mới phát nổ…kiểu này làm sao mà ta chửa cháy cho nỗi???
Mà con nhỏ này nói gì mà một ngày làm bạn trai của ta??? Ai phun tin đồn ‘thất thiệt’ này dzậy??? Ta tổ chức cuộc thi kén chọn bạn trai hồi nào??? Trời ơi!!! Tin tức kiểu này ko

nổi tiếng cũng lạ.
Tức ói máu!>~> nhanh như cắt, nó luồn lách qua đám ‘fan’ mà chạy ào ra ngoài, ko kịp để hai bà bạn nhìn thấy!!!
Và cũng nhanh như tên lửa phóng ra ngoài vũ trụ, trong chốc lát nó đã đứng sừng sững dưới sân trường, nơi mà có hai người con trai đang ‘quyết đấu’.
Tên Kim Huyền Ảnh thấy nó như ko, vẫn lạnh như tảng băng Bắc cực…Còn tên Hoàng Phi Hổ, hắn vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Giờ nó có thể nhìn rõ toàn bộ từng đường nét hoàn hảo trên gương mặt điển trai ấy, trông hắn ko khác gì một vịthiên sứ ‘thứ hai’….
Nó cứ ngẩn người ra nhìn hắn ta mà ko để ý gì đến vẻ mặt từ trắng bạch chuyển sang xanh lét của Kim Huyền Ảnh…Cho đến khi cô Nhã đứng lên từ bàn ban giám khảo, gọi nó thì nó mới tỉnh ra.
Chết cha!!! Mình làm gì ở dưới này dzậy nè??? Tự dưng ma xui quỷ khiến thế nào mà lại xuất hiện ở đây dzậy???
“MỸ LANN”
“BÀ LÀM GÌ ĐÓ? MAU LÊN ĐÂY ĐI!!!”
Tử Ân và Tố Tố cùng nhau la hét ở trên lầu 2…nó ngẩn ra một lúc…rồi chợt nhớ ra nguyên nhân mình đi xuống đây…
“Mỹ Lan, em làm gì dzậy??? Hai bạn đang chuẩn bị thi đấu mà?” Cô Nhã nhắc nó.
“Dạ…em chỉ muốn hỏi…”

Đến Trang
Trang Chủ Đọc Truyện Truyện Teen Cuộc so tài học đường
Lên Đầu Trang

Truyện Teen Hay Khác

Anh xin lỗi, mình yêu nhau nhé
Truyện Teen, Chồng hờ ơi! Vợ yêu chồng mất rồi!
Truyện Teen, Yêu lại từ đầu, em nhé! full
Truyện Teen - Anh Đã Tan Rồi
Truyện Teen Người Hùng Của Em
Truyện Teen Đừng Hôn Em
Truyện Teen Ký Ức Đẹp
Truyện Teen Biệt Thự Đen
Truyện Cực Hay Tưởng Nhầm Gái Hư Được Nhầm Gái Ngoan
Truyện Teen Hãy Cười Lên Anh Nhé... Để Kẻ Đến Sau Là Em Còn Cảm Thấy Hạnh Phúc
1234...101112»
Trang chủ
U-ON - 135