Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là Truyện Teen ác quỷ của em full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.
- Cảm ơn chị đã góp ý
Như Ngọc hừ một tiếng bước qua hai người khi đi qua Ánh Minh còn cố tình đụng vào người cô khiến Ánh Minh lùi về sau vài bước nhưng cô vờ như không để ý cười với Như Ngọc rồi lại tới chô Thiên Kỳ nói
- Chúng ta đi thôi
Thiên Kỳ nhìn Như Ngọc đi xa dần thở nhẹ
- ừ mình đi
...........................
Sau khi ăn xong trời cũng đã tối Thiên Kỳ quyết định hai người sẽ đi bộ một chút nên cầm tay Ánh Minh đi dạo trên đường , Thiên Kỳ thấy hôm nay Ánh Minh yên lặng tới khó hiểu thì véo má cô
- Em đang suy nghĩ chuyện đại sự gì thế hả ?
Ánh Minh nhăn mặt xoa hai bên má vừa bị véo
- Em nghĩ về chị họ của anh
Thiên Kỳ nhíu mày
- Nghĩ về cô ta làm gì ?
Ánh Minh ngẩng lên nhìn anh lại nói
- Chị ấy không thích em đúng không ? nhưng em chưa bao giờ đắc tội với chị ấy mà ?
Thiên Kỳ cười lớn nhìn Ánh Minh mặt nhăn nhó
- Kệ cô ta em đừng quan tâm , vì ngoài bản thân mình ra cô ta vốn không thích ai cả
Ánh Minh đánh vào tay anh một cái nhăn mặt
- Có người đi nói xấu người nhà của mình như vậy sao ?
Thiên Kỳ cười xoa đầu Ánh Minh
- Em đừng nghĩ nhiều nữa cũng đừng để ý tới Như Ngọc làm gì cho mệt
Ánh Minh nhìn anh đến sững người không biết trong lòng bây giờ ra sao mà cứ nhộn nhạo không yên , vừa hạnh phúc vừ lo sợ Ánh Minh đưa hai tay ôm Thiên Kỳ
- Nếu đó không phải chị họ anh em sẽ nghĩ là Như Ngọc thích anh mất
Thiên Kỳ nhìn cô gái trong lòng có chút khó chịu muốn nói cho cô sự thật nhưng anh lại nghĩ nói ra sẽ chỉ khiến cô lo sợ hơn chi bằng không nói chỉ cần khiến cho đứa con gái phiền phức kia im miệng là được rồi , anh và cô khó khăn lắm mới được như bậy giờ anh không muốn cô lo lắng thêm gì cả .
Ánh Minh chìm vào cảm giác hạnh phúc cảm nhận từng cơn gió đầu thu nhè nhẹ lướt qua , Thiên Kỳ ôm chặt cô vào lòng như sợ rằng chỉ cần nới lỏng tay cô sẽ biến mất cung với cơn gió kia vậy Ánh Minh ở trong lòng anh nhớ ra một chuyện nhẹ giọng hỏi
- Thiên Hoàng sao rồi anh ?
Thiên Kỳ khó chịu buông Ánh Minh ra
- Em hỏi nó làm gì ?
Ánh Minh nhìn anh tức giận như trẻ con thì \" phì \" một tiếng nhưng ngay lập tức bịt miệng không dám cười nữa nghiêm túc nói
- Em nghe nói Thiên Hoàng sắp về Úc nên hỏi thăm thôi
Thiên Kỳ thở dài ngồi xuống giọng nói nhẹ nhàng
- Nó không phải vì em nên mới đi đâu em đừng tự trách mình
Ánh Minh ngạc nhiên vì không ngờ anh lại đoán được cô đang nghĩ gì nhanh tới như vậy cô ngồi xuống cạnh anh dựa đầu vào vai anh nói nhỏ
- Gần đây nhà em sảy ra rất nhiều chuyện không vui , em rất mệt Thiên Kỳ ạ em không biết khi bố em về nước nhìn thấy cảnh tượng này sẽ phản ứng ra sao nữa
Thiên Kỳ hôn lên tóc Ánh Minh thì thầm
- Anh sẽ cùng em gánh vác mọi chuyện ...
Ánh Minh mỉm cười nhắm mắt lại đúng vậy như vậy là đủ rồi chỉ cần có câu nói này của anh cảm nhận sự tồn tại của anh đã là quá đủ rồi , có Thiên Kỳ bên cạnh cho dù khó khăn tới đâu cô nghĩ mình cũng có thể vượt qua ...
..................................
Trời tối dần Ánh Minh đi tới cửa nhà thì lờ mờ thấy một bóng người con trai đang đứng ở cửa nhà mình , cô nhẹ nhàng tới gần vỗ vai anh ta
- Thiên Bảo , cậu ở đây làm gì ?
Thiên Bảo gật mình quay lại nhìn thấy Ánh Minh thì thở dài , ấp úng nói
- Em tới thăm Dương nhưng mà ...
Ánh Minh cười
- Nó không mở cửa đúng không ?
Thiên Bảo ngại ngùng gật đầu . Ánh Minh cười nhẹ nói
- Vậy cậu nói chuyện với tôi một chút đi
Thiên Bảo gật đầu đi theo Ánh Minh vào nhà.
Ánh Minh mở cửa sau đó ngồi xuống sô pha nhìn Thiên Bảo chăm chú
- Cậu có yêu Dương không ?
Thiên Bảo không do dự gật đầu
Ánh Minh hài lòng hỏi tiếp
- Còn Cindy ?
Thiên Bảo do dự một chút mới nói
- Em không hề có gì với Cindy cả chỉ là cô ấy đột nhiên suất hiện khiến em có chút lung lay vì dù sao em cũng từng yêu cô ấy
Ánh Minh nhíu mày
- Cậu định tính sao ? trong hai người là em gái tôi và Cindy cậu chỉ có thể chọn một
Thiên Bảo cúi đầu
- Em biết , em cũng đã nói với Cindy em có bạn gái nhưng cô ấy cứ nhất quyết đi theo em muốn quay lại em cũng không biết làm sao
Ánh Minh nhìn Thiên Bảo nhấn mạnh từng chữ
- Một hãy cắt đứt quan hệ với em gái tôi trả lại cuộc sông bình yên cho nó và cậu có thể yêu đương với cô gái kia tùy thích ...
Hai hãy nói rõ với cô ta cậu yêu Ánh Dương và khuyên cô ta rút lui ...
Thiên Bảo nhìn thẳng vào Ánh Minh gật đầu
- Em hiểu , em sẽ giải quyết chuyện này . Chị hãy chăm sóc Dương dùm em ...
Nói xong Thiên Bảo lập tức rời đi Ánh Minh nhìn theo mỉm cười
- Xem ra cậu đã có quyết định ...
................................
Bóng tối bao trùm mọi nẻo đường từng cơn gió se lạnh thổi qua khiến người ta bất giác run rẩy . Trong quán bar mờ ảo Quốc Tuấn ngồi cầm ly rượu trên tay ánh mắt vô hồn nhìn ngắm thứ chất lỏng màu trắng trong chiếc ly trên tay , Julie bước tới ngồi cạnh Quốc Tuấn . Cô rất ngạc nhiên vì thấy anh chủ động hẹn mình ra ngoài nhưng trong lòng cũng rất đắc ý , cô nghĩ mình sẽ thắng Ánh Nguyệt . Gọi xong đồ uống Julie nhẹ nhàng nói
- Anh hẹn em chỉ để uống rượu thôi sao ?
Quốc Tuấn cười nhạt
- Mùi nước hoa của em rất thu hút ,
Hít một hơi Quốc Tuấn nhẹ nhàng thốt ra
- Midnight poison ? Nhưng em quên rồi sao ? Anh rất ghét nước hoa
Julie cứng người nhưng vẫn có nở nụ cười
- Em đúng là đã quên mất
Quôc Tuấn quay sang nhìn Julie rồi tiếp
- Tại sao hai năm trước em lại không đưa bức thư đó cho Ánh Nguyệt ?
Julie nghe vậy giật mình làm đổ ly rượu trong tay , Quốc Tuấn đưa giấy cho cô lau sau đó nói
- Anh rất muốn nghe lời giải thích của em về hành động phá hoại đó
Julie vẫn im lặng nhưng một cảm giác khó chịu từ từ dâng trào cô quay sang nhìn thẳng vào Quốc Tuấn
- Đúng em cố tình không đưa bức thư đó cho Ánh Nguyệt , cố tình làm cô ta hiểu lầm anh thì sao ?
Quốc Tuấn cầm lấy cánh tay mảnh khảnh của Julie bóp mạnh
- Tại sao cô lại làm như vậy ? cô không phải là bạn của Nguyệt sao ?
Julie giựt tay ra khỏi tay Quốc Tuấn nhếch môi
- Bạn ? haha bạn ư ? cô ta hoàn toàn không phải bạn tôi
Quốc Tuấn nhìn cô ta trong lòng có chút chán ghét
- Ý cô là gì ?
Julie nhấc ky rượu xoay tròn
- Ý gì ư ? được tôi sẽ nói cho anh biết ý tôi là gì , tại sao cái gì cô ta cũng có còn tôi thì không ? ngay cả anh cũng vậy rõ ràng tôi là người gặp anh trước ái mộ anh trước tại sao cô ta vẫn có thể có được anh mà không phải tôi ? vì vậy tôi muốn cô ta đau khổ , đau khổ như tôi năm đó vậy .
Quốc Tuấn nhìn Julie nghiến răng
- Cô đau khổ ? buồn cười cô đâu phải người bị ngược đãi ? cô đâu phải người trải qua nỗi đau khi Ánh Nguyệt nghĩ tôi ra đi không một lời tạm biệt ?
Julie uống một hơi cạn ly rượu trong tay
- Vậy anh nghĩ cảm giác của tôi ra sao khi anh và cô ta yêu nhau năm đó ?
Quốc Tuấn nhìn Julie chăm chú năm đó nếu không có Ánh Nguyệt anh căn bản là sẽ không quen Julie làm sao anh có thể thích cô ta được ?
Julie nhìn anh một lúc rồi đứng dậy
- Tôi xem đủ rồi thật ra vì yêu anh nên tôi quay về nhưng một phần cũng là vì muốn Ánh Nguyệt đau khổ nhưng có lẽ tôi thất bại quá sớm rồi .
Nhìn cô ta rời đi nhẹ nhàng Quốc Tuấn rất giận cô ta gây ra một đống rắc rối để Ánh Nguyệt hiểu lầm anh hai năm rồi cô ta quay về tiếp tục gây thêm rắc rối rồi lại nhẹ nhàng bỏ đi như không có chuyện gì để anh ở lại một mình giả quyết . tức giận đập tay lên bàn Quốc Tuấn đứng lên tính tiền sau đó ra khỏi nơi ồn ào này .
........................................
Trong căn phòng tối đen Ánh Nguyệt ngồi nhìn chằm chằm chiếc điện thoại trong tay , Lúc nãy khi đang ngồi ngơ ngẩn thì tiếng chuông báo tin nhắn vang lên Ánh Nguyệt mở điện thoại đọc dòng tin nhắn ấy nước mắt lại rơi
\" Nguyệt , tôi là Julie cậu biết không lần này tôi trở về vốn là muốn khiến cậu đau khổ nhưng tôi thất bại rồi nhưng chắc chắn không phải thua cậu mà là tôi thua Quốc Tuấn , tôi thua tình yêu của anh ấy dành cho cậu . Có những sự thật không bao giờ thay đổi đó là anh ấy yêu cậu không phải tôi . Có một thứ tôi muốn gửi cho cậu làm quà chia tay , ngày mai tôi về Mỹ hi vọng cậu và anh ấy sẽ không dễ dàng quay về bên nhau ...
Thân : Julie \".
Đúng như Julie nói sáng sớm hôm sau có một bưu kiện được đưa đến , đúng lúc đó tiếng chuông báo tin nhắn lại vang nội dung ngắn gọn không hề có tên người gửi nhưng cô cũng đoán ra ai đã gửi tin nhắn này khi đọc nội dung \" Bưu kiện vừa gửi tới là bũc thư và món quà Quốc Tuấn nhờ tôi chuyển đến cho cô 2 năm trước , tôi đã mở bức thư ra đọc nhưng không hiểu tại sao tôi không vứt nó đi mà lại giữ lại , hôm nay tôi trả nó lại cho cô từ nay chúng ta không nợ nhau gì cả tạm biệt \" Ánh Nguyệt mở ra thì chỉ thấy một bức thư cùng một chiếc vòng cổ hình mặt trăng . Cô nhanh chóng mở bức thư ra \" Ánh Nguyệt anh xin lỗi vì đi mà không nói với em lời nào , nhưng anh không thể đối mặt với nước mắt của em . Ánh Nguyệt địa chỉ và cách liên lạc với anh , anh đã ghi bên dưới nhớ phải gọi cho anh nhé ... À anh có đặt làm một sợi dây chuyền hình mặt trăng dành riêng cho em hãy đeo nó và nhớ đến anh nhé ... Yêu em Quốc Tuấn \"
Từng cơn gió mùa thu thổi nhẹ vào căn phòng nhỏ Ánh Nguyệt nắm chặt sợi dây chuyền trong tay vừa khóc vừa cười ...
Chương 42
Từng cơn gió se lạnh lùa qua khe cửa sổ thổi vào căn phòng nhỏ , cô gái đang vùi mình vào chăn ấm ngủ say sưa cũng run nhẹ từ từ tỉnh giấc . Ánh Minh ngồi dậy theo thói quen đưa tay lên với chiếc đồng hồ không biết đã bị cô ném đi bao nhiêu lần , Ánh Minh nhìn hai kim giờ và phút cùng dừng lại ở số 9 chói mắt thì giật mình bật dậy chạy ngay vào phòng tắm đánh răng rửa mặt thay quần áo một cách nhanh chóng cô chạy ra khỏi nhà ...
.........................
Khi Ánh Minh vội vã tới sân bay đã thấy một cảnh tượng rất không đẹp mắt , cha già của cô đã đứng đợi 2 tiếng đồng hồ khuôn mặt của ông vẫn bình tĩnh như thường nhưng khi nhìn thấy Ánh Minh thì có hiện tượng mạch máu nổi lên . Ánh Minh cúi đầu chầm chậm bước đến bên người bố yêu mến của cô , Kim Thái Hùng nhìn đứa con gái ông yêu quý đã bắt ông đứng chờ suốt 2 tiếng đồng hồ ở sân bay thực sự rất tức giận muốn mắng cho nó một trận nhưng xét thấy vẻ mặt hối lỗi tội nghiệp nên ông tạm tha cho Ánh Minh . Thu lại vẻ mặt tức giận ánh mắt ông chở nên ôn nhu hơn bao giờ hết kéo đứa con gái đang cúi đầu hối lỗi vào lòng , Ánh Minh thở phào nhẹ nhõm nghĩ thầm \" bão tan a bão tan \" Thái Hùng buông Ánh Minh ra cốc vào đầu cô
- Nhóc con nhớ bố không ?
Ánh Minh xoa đầu nhăn mặt
- Con lớn rồi mà nhóc con gì chứ ?
Thái Hùng cười lớn ôm con vào lòng
- Với bố thì chị em con mãi mãi là nhóc con không bao giờ lớn
Ánh Minh rất bất mãn bố vẫn xem cô như trẻ con , nhận ra sự tức giận của nhóc con nhà mình ông Hùng buông tay nhìn Ánh Minh chăm chú xoay trái xoay phải nhìn tới nhìn lui mới nhíu mày
- Sao con gầy thế ?
Ánh Minh cười gượng gạo
- Con giảm cân haha
Ông Hùng nhíu mày tặng cho cô một cái cốc thật đau
- Bố cấm nghe chưa ? bây giờ đi về
Ánh Minh lại cúi đầu nhăn nhó tội nghiệp đi theo cha già nhà cô ...
....................................
Về gần tới nhà Ánh Minh liếc mắt nhìn bố mình lo lắng không yên cô rất sợ khi nhìn thấy căn nhà mà ông vẫn cho là cô quản lý rất tốt kia bây giờ lại chứa đầy những con tim tan vỡ thì cô sẽ bị trách phạt thế nào đây ? Nhưng ngoài dự đoán của Ánh Minh khi hai bố con một người lo lắng không yên một người tinh thần sảng khoái bước vào nhà thì Thái Hùng đã nhận được những cái ôm nồng nhiệt của ba cô con gái xinh đẹp , Bữa cơm thân mật bốn người ngồi đối diện nhau làm cho Thái Hùng có cảm giác như thời gian quay trở lại mười mấy năm về trước khi sự nghiệp của ông chư vững vàng nhưng căn nhà này lại đầy ắp tiếng cười đùa vui vẻ , nhìn xung quanh bàn ăn ông chợt dừng lại ở Ánh Minh cảm giác trong lòng ông khi nhìn thấy nụ cười tinh nghịch , động tác làm nũng của Ánh Minh khiến ông vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng . Nhớ lại mấy năm trước khi ông quyết định đua con về Mỹ lúc đó tình trạng cảm xúc của Ánh Minh khiến ông hoảng sợ và tự trách vô cùng , hoảng sợ là vì nhóc con vui vẻ hoạt bát của ông đã không còn nữa thay vào đó là sự yếu đuối và suy sụp còn tự trách là vì ông nghĩ tuy gia đình giàu có nhưng hai vợ chồng ông lại để Ánh Minh một mình ở lại Việt Nam khiến con bé thiếu thốn tình cảm và yêu sớm . Nhớ lại thời gian đó khi chính mắt phải chứng kiến con gái mình đau khổ khóc lóc ông lại càng đau lòng hơn , lúc đó suy nghĩ duy nhất Thái Hùng chính là tóm thằng nhóc kia đánh cho một trận nhưng thằng nhóc đó đã cao chạy xa bay rồi , hồi tưởng lại quá khứ đau thương của Ánh Minh khiến Thái Hùng rơi vào trầm tư Ánh Linh gọi mãi ông cũng không trả lời thấy vậy cô đứng lên xua tay trước mặt ông nói lớn
- Bố hồn lìa khỏi xác rồi hả ?
Tiếng hét của Ánh inh khiến Thái Hùng bừng tỉnh giơ tay lên cốc vào đầu Ánh Linh một cái ông cười vui vẻ
- Nhóc con cái gì là hồn lìa khỏi xác ? con muốn rủa ông già này chết đúng không ?
Ánh Linh đang uống nước thì đừng lại xua tay
- Không con nào có ý đó bố cứ đùa
Thái Hùng cười lớn xoa đầu Ánh Linh
Bữa cơm ấm áp kết thúc trong không khí vui vẻ Ánh Minh sắp sếp đồ đạc cho cha già nhà mình xong thì mệt mỏi quay về phòng nằm lên chiếc giường êm ái không muốn động đậy ... \" ring ring ring \" Đang nghỉ ngơi thì điện thoại reo vang Ánh Minh nhíu mày vớ chiếc điện thoại phiền phức không thèm để ý ai gọi đã gắt gỏng lên tiêng
- Ai ? nói
Thiên Kỳ kinh ngạc với thái độ của cô tức giận trong lòng lại trào lên anh nói
- Hôm nay em đi đón ai ở sân bay ?
Ánh Minh ngớ người \" ơ giọng nói này \" nghĩ đến đây cô trở lại làm cô gái dịu dàng nết na nhỏ nhẹ tiếp lời
- Em đi đón Kim đại lão gia nhà em
Thiên Kỳ tức giận muốn bùng phát nhưng nhớ tới chỉ số thông minh của heo ngốc nhà mình có hạn nên đành cắn răng nén tức giận
- Vậy sao không nói cho anh ?
Ánh Minh ngáp một cái trả lời tự nhiên
- Tại sao phải nói cho anh ?
Thiên Kỳ tức giận cực tức giận siêu tức giận
- Anh là bạn trai em vậy mà chuyện quan trọng như vậy em lại không nói cho anh ?
Ánh Minh ngớ người nhưng lúc sau khi hiểu ý nghĩa trong câu nói của anh lại cảm động không thôi
- À ý anh là muốn nịnh nọt bố em chứ gì ?
Thiên Kỳ nghiến răng kèn kẹt
- Không phải nịnh nọt là ra mắt
Ánh Minh cười lớn không hề giữ gìn dáng vẻ thục nữ của bản thân
- Được được em sẽ hẹn cho anh gặp lão gia nhà em nhưng mà nhớ phải hối lộ em đấy , thôi em mệt rồi đi ngủ đây
Ánh Minh nói xong ngay lập tứ cúp điện thoại bỏ lại Thiên Kỳ cầm điện thoại nghe tiếng tút tút mà muốn xông thẳng tới chỗ cô dạy dỗ cho cô một trận nên thân ...
.................................
Gió mùa thu se lạnh thổi nhẹ trên con đường rộng lớn tiếng tiếng lá khô xào xạc tạo cho người ta cảm giác đượm buồn Ánh Dương và Ánh Nguyệt đi cùng nhau trên con đường mỗi người một tâm sự , Ánh Dương nhìn Ánh Nguyệt nói nhỏ
- Chị không đi tìm anh ấy sao ? thật ra em thấy anh ấy rất tội nghiệp
Ánh Nguyệt cười nhẹ
- Không chị phải cho anh ấy nếm thử cảm giác chờ đợi là như thế nào , còn em ? Theo như chị Minh nói thì anh Bảo cũng là người vô tội